Triệu Tử Nha đột ngột tỉnh dậy vì hàng loạt tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng khách, cô sợ hãi chui người vào trong chăn. Đại não vẫn còn ong lên những cơn đau đầu do men rượu, bộ váy trên người đã được thay bằng chiếc áo sơ mi nam to lớn, hít một hơi thật sâu, cô nhận ra ngay là mùi của Ngôn Thần. Chính hắn đã đưa cô về nhà trong tình trạng say khướt, cô đột nhiên nhớ lại nụ hôn nóng bỏng khi ấy, gò má chợt nóng ran. Xấu hổ chết mất thôi!
Trong trái tim mong manh đang run rẩy một cảm xúc mãnh liệt. Là bâng khuâng, phân vân giữa ngưỡng cửa của hạnh phúc và đau thương. Một thứ tình cảm thật đẹp len lỏi trong mỗi tế bào, cứ ngày một lớn dần. Mỗi cảm xúc bản thân dành cho ai đó chính là dòng nước tưới mát để thứ tình cảm ấy ngày một lớn lên. Nhưng nếu nó cứ lớn mãi, vượt qua mọi giới hạn của bản thân, khiến ta phải tự tay giết chết nó, vậy thì đau đớn lắm!
Lại thêm một loạt tiếng đập phá khác vang lên, những mảnh thủy tinh chạm xuống nền nhà lạnh buốt tạo nên thứ âm thanh chát chúa đến đáng sợ. Triệu Tử Nha giật nảy mình, chân tay run lập cập, mồ hôi túa ra như tắm.
Mạc Ngôn Thần đạp tung cánh cửa phòng, loạng choạng tiến vào. Vừa trông thấy hắn, cô vô cùng sửng sốt. Chiếc áo vest được cởi bỏ chỉ còn lớp áo sơ mi mỏng, quần áo xộc xệch, hai bàn tay hắn đã nhuốm đầy máu tươi. Cơ thể hắn nồng nặc mùi rượu, ánh mắt vô hồn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô.
Triệu Tử Nha từ từ tiến lại gần, nâng mu bàn tay của hắn lên, xót xa nói:
"Ngôn Thần, anh sao thế này?"
"Đừng-chạm-vào-tôi!"
Sửng sốt, ngỡ ngàng. Vài giờ trước còn khiến cô hạnh phúc như thế sao bây giờ lại lạnh lùng đến vậy. Hắn khiến cô điên đảo trong mớ cảm xúc chồng chéo. Triệu Tử Nha bỗng bật khóc, khóe mắt ri rỉ nước, cơ mặt bỗng trở nên cứng đờ.
"Em xin anh, đừng như thế nữa! Nếu anh không vừa lòng điều gì, cứ chuốc giận vào em, đừng tự hành hạ bản thân mình như thế. "
"Dẹp ngay cái kiểu dạy đời người khác đi. Tôi thế nào là quyền của tôi, liên can gì đến cô?"
"Vì em yêu anh!"
Một lời nói ra, trái tim như bị bóp chặt. Một lời nói ra, cảm xúc kìm nén bấy lâu như vỡ òa. Một lời nói ra, yêu thương nhường nào, chua xót biết bao. Một lời nói ra, đủ mức sát thương để giày vò cả hai con người. Một lời nói ra, tức tưởi, uất ức, như bao cảm xúc giằng xé khó khăn lắm mới thành lời. Chẳng có lí do nào chính đáng hơn rằng "em yêu anh". Chẳng có lí lẽ nào đủ thuyết phục bằng "em yêu anh". Cũng chẳng có nỗi đau nào bằng việc "em yêu anh".
"Cô yêu tôi sao? Ngu ngốc! Nực cười! Vậy xin hỏi cô có biết lí do nào khiến tôi trở nên như thế này hay không? Tất cả lại tại cô, nếu không phải cô có lẽ tôi đã không phải khốn khổ thế này. Triệu Tử Nha, đời này kiếp này tôi phải giày vò cô đến chết mới hả lòng hả dạ."
Từng lời hắn nói ra như ngàn mũi dao cứa mạnh vào da thịt. Cô đau đớn kìm nén tiếng nấc dài nơi cuống họng. Cô vốn dĩ chẳng hiểu hắn đang nói gì, chỉ biết rằng kẻ mà cô có sống đi chết lại vẫn một lòng yêu thương đang oán hận cô đến tận xương tủy. Đáy mắt hắn như nổi cơn cuồng nộ sẵn sàng nuốt trọn cô bất cứ lúc nào. Chẳng lẽ muốn yêu một người lại khó khăn đến thế?
Chẳng nói chẳng rằng hắn đột ngột lao đến đè mạnh cô xuống giường, giữ chặt hai tay cô trên đầu, tay còn lại lần lượt cởi từng chiếc cúc áo nhỏ. Tử Nha cắn chặt môi đến mức bật máu, vị tanh tràn vào khoang miệng, hai hàng nước mắt cứ thi nhau tuôn ra. Cô giãy giụa chống cự nhưng mọi thứ chỉ là vô ích. Đôi mắt hắn bây giờ chỉ như một khoảng hư vô không đáy, tối tăm, mờ mịt như chính mối quan hệ của hai người vậy.
"Cô yêu tôi cơ mà, tại sao còn chống cự? Đừng giả vờ thanh cao trong khi bản thân đang sung sướng đến phát điên. Chẳng phải cô muốn làm những điều này sao? Tôi sẽ giúp cô toại nguyện."
Hắn ngấu nghiến khiến môi cô đỏ ửng. Môi hắn xâm phạm đến đâu, cô rùng mình run rẩy đến đó. Chẳng có bất cứ thứ gì ngoài đau đớn xác thịt, một chút yêu thương cũng không thể cảm nhận được.
"Phải... em yêu anh, yêu anh hơn bất cứ thứ gì. Em đã rất hạnh phúc khi nghĩ rằng tình cảm của mình sẽ được anh đáp lại. Nhưng em muốn được anh yêu thương chứ không phải thỏa mãn xác thịt. Trong những lúc tuyệt vọng nhất, em đã luôn khao khát được ở bên cạnh anh. Thứ bản thân nhận lại là gì, đối với em chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa. Em muốn được tôn trọng như một người phụ nữ, anh nhìn xem anh đang làm gì với em? Em muốn sống với những cảm xúc chân thật nhất từ anh, thử hỏi có bao giờ anh thật sự yêu em chưa? Em muỗn được hát cho anh nghe về bản tình ca em thích nhất, nhưng những lời ấy mãi mãi chẳng thể chạm nổi đến trái tim anh. Anh có quyền tổn thương chính bản thân anh, nhưng đừng tổn thương người em yêu nhất. Xem như em cầu xin anh... Ngôn Thần... đừng tự dày vò mình như thế, em đau lắm! Thật sự đau đớn lắm!"
Hắn sững người vài giây, tay thả lỏng. Tử Nha vội vã thoát ra khỏi vòng tay hắn, lấy tấm chăn mỏng che lấy phần da thịt đang lộ ra.
"Làm ơn đi, em không muốn cứ thế mà yêu anh trong tuyệt vọng nữa!"
Vậy là em đã quyết định bóp chết cảm xúc mà mình đã nuôi dưỡng bấy lâu nay? Giữ lại lại hay từ bỏ, chính bản thân em cũng không thể lựa chọn. Nhưng một khi mọi thứ đã đi vào ngõ cụt, khó khăn đến em cũng phải từ bỏ. Nỗi đau giằng xé, nước mắt cô cứ thế tuôn như mưa, cổ họng nghèn nghẹn, lồng ngực quặn chặt lại chẳng tài nào thở nổi.
"Chuyện đã đến nước này, có muốn chối bỏ cũng không được."
Hắn nhếch miệng cười nhạt, một lần nữa đè mạnh cô xuống sàn nhà. Trong lúc giằng co, cô va vào thành tủ khiến chiếc bình thủy tinh chao đảo rơi xuống, những mảnh vỡ vương vãi khắp sàn nhà. Hắn khóa chặt môi cô bằng một nụ hôn thô bạo, đầu lưỡi nóng bỏng chạm vào tận cùng nơi sâu thẳm nhất. Triệu Tử Nha vừa khóc lóc vừa rên rỉ van xin.
"Bỏ em ra... Ngôn Thần... bỏ ra! Em xin anh, bỏ em ra."
Hắn chẳng thèm đáp lại, tiếng tục cưỡng chế cô. Hận thù ngập tràn trong dục vọng. Cô với tay lấy mảnh thủy tinh cứa một đường dài trên lưng hắn. Mạc Ngôn Thần nhìn cô, cái nhìn đầy khiêu khích:
"Cô chỉ có thể làm được như thế thôi ư, tôi thì khác đấy!"
Triệu Tử Nha không ngừng ghì chặt miếng thủy tinh lên chiếc lưng trần của hắn. Những vết xước chằng chịt, máu loang lổ nhỏ giọt xuống cả sàn nhà lạnh buốt. Nhưng không chỉ mình hắn, chính mảnh thủy tinh kia cũng đang ghim chặt vào lòng bàn tay cô, máu ứa ra không ngừng.
Làm tổn thương người mình yêu, bản thân cũng phải chịu phần nào những thương tổn ấy.
Mạc Ngôn Thần choáng váng gục xuống vai cô vì mất máu, đau đến mức gương mặt hắn đã nhớp nháp mồ hôi. Thấy vậy, cô vội đỡ hắn lên giường, khoác tạm chiếc áo sơ mi lên người, Tử Nha lấy bông băng băng bó vết thương trên người hắn. Tấm lưng rộng lớn loang lổ máu, cô nhẹ nhàng chạm vào từng đường cắt một, lồng ngực không ngừng quặn thắt. Và rồi cô lại tiếp tục khóc, chẳng biết đã khóc bao lần rồi, nhưng nước mắt càng chảy ra nỗi đau càng nhói lên mạnh mẽ.
"Tại sao phải đẩy mọi chuyện đến kết cục thê thảm thế này chứ? Em chỉ muốn yêu anh thôi, việc đó cũng không được hay sao?... Đồ tồi... anh là đồ tồi..."
Em không biết mình đã kiên cường yêu anh đến nhường nào, kiên cường yêu và kiên cường chịu tổn thương. Yêu anh chưa phải là việc can đảm nhất mà chịu cô đơn để được ở bên cạnh anh mới là can đảm nhất.
"Tôi là đồ tồi, vậy tại sao em còn yêu tôi?"
Cô hít một hơi thật sâu, quệt nhẹ dòng nước mắt còn đang lăn dở trên má, mỉm cười thật rạng rỡ nhìn hắn.
"Vì em yêu anh!
Mạc Ngôn Thần nghiến răng rít lên:
"Cô đúng là đồ đàn bà không thể chịu nổi. Sau này đừng hối hận với những thứ mình đã lựa chọn!"
"Yên tâm, yêu anh em còn có thể làm được mà."
Cô cười dịu dàng, một giọt nước mắt khe khẽ rỏ xuống. Hắn đặt môi lên khóe mắt cô, vị mặn ngập tràn nơi đầu lưỡi. Cô để mặc cho hơi thở ấm nóng ấy rong ruổi trên khắp cơ thể mình, chạm vào nơi thầm kín nhất.
Ánh trăng thuần khiết luồn lách qua khung cửa sổ, tắm đẫm hai cơ thể đang quấn lấy nhau, phơi bày ra một cảnh xuân tình nóng bỏng.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy sau cơn mơ dài. Vết thương ở lòng bàn tay đã được băng bó cẩn thận, đưa mắt nhìn sang bên cạnh thì đã không thấy hắn. Một vệt đỏ tươi trên ga trải giường trắng muốt khiến cô nhớ đến cuộc truy hoan tối qua. Tử Nha bất chợt tự hỏi, liệu mình có đi quá xa rồi hay không? Mối quan hệ của cô và hắn đã vượt qua giới hạn rồi, chẳng còn cơ hội để quay lại nữa, chẳng thể cứu vãn được nữa.
Đang miên man trong những suy nghĩ mơ hồ, giọng nói của hắn khiến cô không khỏi giật mình.
"Tôi cho em phút!"
"Hả... gì cơ?"
"Mặc đồ vào rồi theo tôi đến Cục dân chính, chúng ta sẽ đăng kí kết hôn!"
Triệu Tử Nha ngẩn người vài phút sau mới kịp định thần thì hắn đã quay lưng đi khỏi. Cô ngâm mình trong bồn tắm, để làn nước ấm nóng xoa dịu nỗi đau còn vương trên da thịt. Từng bước chân cảm thấy chênh vênh lạ thường, thứ cảm xúc mới lạ trong lồng ngực bỗng trở nên mông lung quá. Ngồi trong khoang xe nhưng thần trí lại lơ lửng bên ngoài, ánh mắt cô bất chợt xa xăm.
"Em có phút cuối cùng để suy nghĩ."
Triệu Tử Nha vẫn giữ im lặng, suy nghĩ gì nữa đây? Nếu cô còn suy nghĩ thì chắc chắn sẽ không thể đưa ra bất cứ quyết định gì được. Nhưng có lẽ, dù bắt cô lựa chọn thêm bao nhiêu lần nữa thì kết quả vẫn chỉ là một. Cô yêu hắn và muốn kết hôn với hắn. Cô mặc kệ mọi thứ có đi đến đâu, chỉ một lần thôi xin cho mình được phép làm đúng với những gì bản thân mong muốn.
"Nên nhớ rằng, tôi không hề ép buộc em!"
"Anh đã giày vò em như thế chi bằng cả hai chúng ta cùng giày vò nhau!"
Cô nở nụ cười. Một cái cong môi đầy dứt khoát. Một cái cong môi còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời.
Thôi thì hãy để chúng ta cùng giày vò nhau!