Trans + edit: lambm7131
Lòng bảo tuần 3 chap, nhưng tay thì cứ đăng tùm lum.
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“Chào cả nhà, em về rồi đây.”
“Chào mừng trở về, Miyu onee-chan.”
“Chào mừng về nhà. Giờ chị đang chuẩn bị bữa tối.”
Sau khi học ở quán cà phê khoảng một giờ, Miyu, cô chị thứ hai về nhà.
Trong phòng bếp, Mashiro đang nấu ăn, còn Kokono thì sắp xếp bàn ăn.
“…Ồ, xin lỗi. Em đi giặt quần áo ngay đây.”
Thấy mọi người đang làm việc, cô nói.
Cô chị cả, Mashiro, phụ trách việc nấu ăn.
Cô chị thứ, Miyu, phụ trách giặt là.
Cô em út, Kokono, phụ trách việc dọn và sắp xếp bàn ăn.
Mỗi người đều có việc để làm.
Đây luôn là phong cách cơ bản của ba chị em―
“Em đã giặt rồi.”
“Hả?”
Nhưng hôm nay có chút khác.
“Vâng, em đã làm.”
“Nâu quây.” (T:No way - Không thể nào :))))
Những lúc bị ốm hoặc có việc khẩn cấp phải làm.
Trừ những lúc đó, mỗi người đều đảm bảo làm đúng việc của mình.
Hôm nay là Miyu, người không nằm trong trường hợp nào trong cả hai, đương nhiên sẽ ngạc nhiên.
Cô nhíu mày thắc mắc, đi ra ngoài hành lang để kiểm tra, thì thấy máy giặt không còn quần áo.
Tiếp theo, cô xem giá treo quần áo và tủ đựng đồ, thì thấy tất cả quần áo và đồ lót của ngày hôm qua đều được xử lý gọn gàng.
“…”
Chứng kiến những gì vừa xảy ra, Miyu ngay lập tức quay trở vào bên trong.
“Chà, em đã thực sự làm sao? Hôm nay trời đổi gió à?”
“Hôm nay có một vài điều tốt với em, cho nên em đã chia sẻ nó với Miyu onee-chan.”
“C-Cái gì thế? Ít nhất thì chị cũng cảm ơn em…”
‘Điều tốt’ mà em gái đã làm cho cô ấy khiến cô trở nên hơi ngứa ngáy và xấu hổ.
Miyu cảm ơn một cách dứt khoát rồi ngồi xuống ghế sofa và lấy điện thoại nhằm giả vờ mọi chuyện vẫn như bình thường.
Mashiro nhìn các em gái của mình từ trong bếp khi cô đang nấu ăn, tay di chuyển nhanh nhẹn.
“‘Điều tốt’ của Kokono là gì thế? Lâu lắm rồi chị mới được đối xử như thế này đó. Chị có biết gì không, Mashiro-nee?”
“Không, em ấy bảo sẽ nói khi em về, Miyu.”
“Hừm. Nếu em ấy đi xa đến vậy, thì chắc chắn đó là một điều tốt.”
“Được rồi. Em sẽ nói vì Miyu onee-chan đã về.”
Kokono luôn trầm lặng nhưng hôm nay giọng cô rất vui vẻ. Đôi mắt cô cũng trở nên long lanh.
Với trạng thái đó, cô nói với khuôn mặt hơi tự mãn.
“Hôm nay, em đã gặp một người đàn ông rất tốt bụng ở trường.”
“Cái gì, em cũng vậy sao, Kokono? Sáng nay chị cũng gặp một senpai rất tốt bụng.”
“Ơ, hai người cũng thế à? Tuy nhiên, em gặp anh ta ở quán cà phê, không phải trong trường.”
“Ừm…”
[Em gặp người như nào vậy?] ― Kokono, người mong đợi mấy câu nói như vậy, bối rối trước phản ứng như này.
Nhưng có một điều cô chắc chắn.
“Nhưng người đó là người tử tế nhất em từng gặp.”
“Không, không, người chị gặp mới là tốt nhất.”
“Chị nghĩ người chị gặp mới tốt nhất…chắc vậy.”
“…”
“…”
“…”
Mặc dù ngoại hình giờ đã khác nhau, nhưng vẫn có những tương đồng giữa ba chị em.
Đây là thời điểm họ nhận ra hai người còn lại là kẻ thù của mình.
“Không! Em gặp người tốt nhất!”
“Không, là chị, thật đấy.”
“Chị nghĩ người chị gặp tốt nhất…”
Họ đều có những điều tốt đẹp xảy ra. Họ đều nghĩ người đàn ông mà họ gặp đều là tốt nhất.
Điều này xảy ra một cách tự nhiên cho nên tin vào điều đó tương đối là bình thường.
“Vậy thì em sẽ cho chị biết tại sao anh ta là tốt nhất.”
“Được thôi, chị cũng vậy.”
“Có lẽ chị cũng phải vậy…”
Và thế là việc trao đổi thông tin xảy ra một cách đột ngột và bất ngờ.
***
“Không, đợi chút. Cả hai người chắc chắn đang bịa ra cái câu chuyện này. Điều này bình thường là không thể nào.”
“Em không bịa đặt gì cả.”
“Chị cũng không!?”
Sau khi nghe từng câu chuyện, Miyu là người đầu tiên lên tiếng.
“Đây là lần đầu hai người gặp nhau phải không? Em không thể nào cho đi hầu hết số kẹo chỉ vì em tốt bụng được. Và anh ta sẽ tốt tới mức nào khi dán một nhãn dán lên đó và gửi một tờ giấy và lời cảm ơn trên đó?”
“Đây là bằng chứng nè.”
Kokono đưa ra tờ giấy được gấp đôi lại.
Nội dung trên đó hợp lý với những gì vừa được kể lại.
Những gì được viết trên đó là dòng chữ ― [Cảm ơn vì lòng tốt của cô.]
“Vậy thì, Mashiro-nee là người bịa ra mọi chuyện. Nếu anh ta chỉ chỉ cho chị lớp học, không đời nào anh ta có thể quan tâm tới chị tới mức khiến chị cảm thấy rằng chị đã khiến anh ta đi muộn. Đó là lần đầu hai người gặp nhau. Nếu thực sự như vậy, thì anh ta là một người cực kỳ nổi bật.”
“Chị không có bằng chứng như Kokono, nhưng đó là sự thật! Đó là lý do tại sao chị nói anh ấy là người tốt nhất.”
“…Miyu onee-chan, chị mới là người bịa chuyện.”
“Thông thường, sẽ không ai sẽ giải thích cho chị những bài tập kia trong thời gian nghỉ giải lao trong khi đang làm bán thời gian và sau đó còn mua đồ ăn và đồ uống cho. Nó quá tốt bụng.”
“Đó là sự thật. Chị còn ghi chép lại những thứ anh ấy giảng cho chị, vì vậy chị luôn có thể đưa ra bằng chứng.”
Sẽ không có gì lạ nếu các chị em của mình nghĩ người còn lại đang bịa chuyện.
Đó là điều đang xảy ra.
“Ý chị là, chị ghét phải nói điều này, nhưng nghiêm túc mà nói, đó là người giỏi nhất, được chứ? Bên cạnh đó, anh ấy đã giảng cho chị mà không thể hiện tí khó chịu nào dù đang trong giờ giải lao. Hơn nữa, có vẻ như anh ta không có ý đồ đen tối nào cả.”
“Điều đó cũng giống chị. Chị đã cố hỏi tên anh ta, nhưng anh ấy không nghe thấy. Anh ấy thậm chí còn không hỏi gì chị.”
“Em cũng như vậy! Anh ta giống như―[Điều đó là bình thường thôi mà!]”
“Đợi đã, không thể nào anh ta không có tí động cơ thầm kín nào cả…”
Ba chị em đã nhận rất nhiều lời tỏ tình từ hồi sơ trung và đặc biệt là khi vào cao trung.
Bởi vì họ là những cô gái rất thu hút nên họ rất nhạy cảm với ‘động cơ thầm kín’ từ người khác giới, và đôi khi khiến họ phát ốm, nhưng hôm nay thì không.
Nó giống như lần duy nhất hai người gặp gỡ khi thậm chí cả hai không biết tên người kia.
“Chắc chắn anh ta có một cô bạn gái xinh đẹp.”
“…Thật bất ngờ nếu không có đó. Tuy nhiên, chị nghĩ người đàn ông chị và Kokono đã gặp là một người khác.”
“Chị biết đấy, nếu chúng ta có thể gặp những người tử tế như vậy thường xuyên, sẽ không sao nếu không phụ thuộc vào Yuuto-nii, phải không? Thành thật mà nói, anh ấy khó chịu là điều bình thường.”
“…”
“…”
Cả Mashiro và Kokono đều không thể phản bác lại được.
Mặc dù thế, những lời phát ra từ cô em út vì cô muốn gặp lại người kia mà không cần phải canh cánh gì cả trong lòng.
“…Em sẽ rất vui nếu người hôm nay em gặp là Yuuto onii-chan.”
“Này, đừng nói vậy. Anh ấy là người anh trai duy nhất của chúng ta đó.”
“Em xin lỗi.”
Dù biết điều đó, nhưng cô ấy vẫn nói ra.
“Ể, cả hai người đều nghĩ như vậy sao. Em không muốn người hôm nay em gặp là Yuuto-nii đâu.”
“Hở? Chị nghĩ ý kiến của em khác thường quá đấy. Miyu, em nghĩ vậy không?”
“Có thể lắm, nhưng nếu anh ấy tốt với em như vậy, thì cũng bình thường phải không? Hay mình nên nói rằng, mình đã nhìn anh ấy với góc nhìn kỳ lạ―”
Những lời đó thật khó xử.
Người đầu tiên phản ứng là Mashiro.
“C-Cái đó…Chị hiểu ý của em…”
“Cả hai người đều quá dễ dãi.”
“Hả? Ngay khi cả nói điều đó, em mới là người dễ dãi nhất ấy, Kokono!”
“Điều đó không đúng…”
Trong khi thức ăn nguội dần, phòng khách lại trở nên náo nhiệt vì phấn khích.
Ba chị em sẽ sớm gặp lại anh trai của mình.