Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
“M-Miyu-san? Chuyện này sẽ kéo dài đến khi nào…”
“Nihihi, cho đến khi em cảm thấy hài lòng.”
Ngay ở bên ngoài ga Katsurazaka gần đây nhất.
Miyu, trả lời câu hỏi của Yuuto trong khi vẫn nắm lấy tay cậu khi cả hai tiến về phía trước. Như thể cô đang muốn thuyết phục mọi người rằng, ‘đây là anh của tôi’, và cũng để che giấu nỗi cô đơn khi cả hai sắp phải tạm biệt nhau.
“Cho đến khi em hải lòng!?”
“―Em đùa thôi, chỉ là thị lực của em hơi kém và bây giờ chân em hơi run rẩy, chắc vậy? Tệ hơn nữa là giờ em không thế thấy được cả khuôn mặt của Yuuto-nii.”
“Ể, thật sao!?”
“Em đã đeo kính áp tròng, nhưng có vẻ là cả hai đều đã bị rơi ra.”
“Nghiêm túc đấy. Đó thực sự là một vấn đề phiền phức…Lần sau em nên mang theo một cặp dự phòng, được chứ? Thực sự rất nguy hiểm khi không thể nhìn được đường đi vào ban đêm.”
“Vâng.”
“Vậy sao chúng ta không đi chậm lại? Em cũng có thể nắm lấy cánh tay anh.”
Miyu mỉm cười một lần nữa khi đáp lại cậu, nhưng cô chớp mắt và làm vẻ mặt chết lặng.
(Đ-Đợi đã…, không, kịch bản này hơi sai sai, phải không?)
Mặc dù đó chỉ là một lời nói dối thuần tuý. Cô đang đợi để cậu nói [Còn lâu].
Nhưng, một bước ngoặt bất ngờ đã xảy ra.
Với đôi mắt chữ A và mồm chữ O, cô liếc nhìn khuôn mặt Yuuto, rồi kiểm tra dưới chân mình với vẻ mặt nghiêm túc. Để có thể bước bước tiếp theo nhanh nhất có thể.
Và cũng để đảm bảo rằng cô sẽ không bị vấp ngã.
“…”
Mình vẫn nhớ khuôn mặt này. Chuyện xảy ra cách đây không lâu, khi tàu vẫn còn rất đông đúc.
Cũng giống như khi anh ấy che chở mình khỏi bị dòng người cuốn đi, che chở mình khỏi bị va chạm.
(Anh thực sự rất tốt bụng……Thật bất bình thường khi để sự lo lắng lấn át sự ngại ngùng trong một tình huống…cả hai đang tiếp xúc với nhau.)
Cô không hề có ý đinh lừa dối cậu, vì vậy giờ cô cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng…cô cũng thất vọng.
(Mình vừa cảnh báo anh ấy [Đừng để bị lừa bởi một ‘gái hư’].)
Nếu nói theo một cách khách quan, chính Miyu giờ đang là một ‘gái hư’’.
Và người dễ dàng bị lừa bởi một cô gái như vậy là người đang nghiêm túc kiểm tra sự an toàn xung quanh khi đang nắm tay cô.
(Có vẻ anh ấy sẽ không dễ dãi…vì anh ấy đang đi cùng người em kế của mình…)
Cô chắc rằng cậu sẽ đối xử như thế này với tất cả mọi người.
(Thực sự, đưa anh ấy về nhà mình sẽ cực kỳ đơn giản nếu mình làm như này…Quá dễ dàng.)
Tham gia một bữa tiệc, giả vở say xỉn, và yêu cầu những người tham gia cùng vòng tay qua để đỡ bạn.
Thế này là quá đủ để dụ Yuuto về nhà của bạn.
Nếu cậu dễ dàng bị dụ dỗ như này, mọi việc sẽ tiến triển theo hướng đó.
“…”
Miyu đã nghĩ như vậy khi gặp lại anh trai kế của mình.
(Không ổn. Mình không muốn anh ấy có bạn gái. Nếu anh ấy trở thành mục tiêu, mình cần phải đưa anh ấy tránh ra xa.)
Nếu Yuuto có bạn gái, cậu ấy sẽ không thể đến thăm cô ở nhà của cô. Cô cũng sẽ không thể làm những hành động như này. Họ cũng sẽ ít thời giờ để tỉm hiểu nhau hơn.
Đối với cô ấy…một chuỗi những điều bức bối sẽ đến với ba chị em.
Cô tràn ngập cảm giác muốn được chiều chuộng kể từ giờ vì trước đó cô không thể gặp được cậu hay tiếp xúc với những điều liên quan đến cậu cho đến tận bây giờ.
“Này, Yuuto-nii. Em biết em đã nói điều này từ lúc nãy rồi, nhưng đừng để bị lừa bởi một đứa ‘gái hư’ nhé, được chứ?”
“Ahaha, đừng lo. Anh nhạy cảm với những thứ như thế lắm.”
“Hừm…”
(Mặc dù vậy, nhưng anh vẫn bị em lừa.)
Những lời không có sức thuyết phục tí nào. Đây không phải lúc để cười.
“Em không phải lo lắng thay anh đâu.”
“…”
(Không, em chỉ lo rằng anh sẽ bị lừa mà thôi.)
Nghiêm túc đấy.
Bản thân người trong cuộc không biết rằng mình đang bị mắng vì lý do đó.
(Không thể tin được…Sao anh ấy lại có một sơ hở chí mạng như vậy…Mà nó giống với Yuuto-nii của ngày xưa, nên cũng không tệ cho lắm.)
Cô không thể không cảm thấy bị làm phiền.
Nếu anh ấy không có điểm yếu nào thì mình đã không phải lo lắng đến thế rồi.
(Vì anh ấy đang dần trưởng thành nên phần đó cũng phải trưởng thành lên.)
Cô giả vờ bị vấp vào một bậc thang và siết chặt cánh tay to lớn của Yuuto.
Như khi họ lên tàu. Chỉ có cách này mới có thể làm dịu đi tâm trí.
(Không biết có phải vì chuyện xảy ra mười năm trước không…Chuyện này…)
Hồi đó, mỗi khi cô cố làm cho Yuuto-nii chăm sóc cho mình, cô sẽ nắm lấy cánh tay cậu và cố giữ nó cho riêng mình.
Thậm chí cô còn đã ngủ thiếp đi trong khi vẫn đang siết chặt tay cậu.
Không ngạc nhiên nếu vẫn còn những mảnh ký ức của điều đó.
(Chà…anh ấy là mối tình đầu của mình, nên đó là điều đương nhiên thôi.)
Cô thậm chí còn kể về cậu trong khi đang tán gẫu với bạn bè mình lúc đi học.
Đó là loại người có thể khiến cô trở thành một ‘gái hư’.
“Này, Yuuto-nii. Em có điều cần phải thú thật.”
“G-Gì vậy?”
“Giờ anh đang đi về phía Bắc, phải không?”
“Đúng rồi.”
“Chỗ em ở nằm ở phía Nam.”
“…Hả!? Vậy là, chúng ta đang càng ngày càng xa nhà em sao!?”
“Nihihi…em xin lỗi. Chỉ là em muốn bên anh lâu thêm chút thôi.”
Cô biết mình đã làm gì đó sai trái. Nhưng khi cố gắng xin lỗi, thì cô lại quá xấu hổ, nên cô chỉ có thể cười xuề xoà cho qua để phủi nó đi.
Cô không chắc cười như vậy trong tình cảnh hiện tại có phải là một hành động hài hước hay không, nhưng cô chỉ còn biểu cảm này là phô ra thôi.
“…Vậy thì, hãy cứ như thế này thêm một lúc nhé.”
Có lẽ cậu đang xấu hổ, nên cậu nói trong khi quay mặt đi chỗ khác một chút.
“Ể…không sao chứ?”
“Nếu anh không thích, anh sẽ nói.”
“Đ-Đúng rồi. C-Cảm ơn anh…rất nhiều.”
“Anh cũng vậy…”
“K-Không…anh không cần nói thế đâu…”
Cậu nói với cô rằng cậu cũng như vậy. Đối với Miyu, đó là sự ăn gian.
(Mình phải giữ kín chuyện hôm nay với Mashiro-nee và Kokono.)
Bởi vì họ sẽ nổi giận nếu biết cô làm phiền đến anh trai kế của mình. Đó là lý do.
Tuy nhiên, lý do chính là vì Miyu.