Trans + edit: lambm7131
―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-―-
Giờ đã là hơn 18:30.
Bốn người đã đến một siêu thị lớn, và khi xe hàng đã được lấp đầy một nửa, Miyu và Kokono trò chuyện ở phía đằng xa.
“…Này, Kokono. Điều này chẳng phải rất không ổn sao? Chị ấy lấy đâu ra tự tin để làm điều đó thế?”
“Em không biết…”
Những gì hai người họ đang nhìn là cảnh một Mashiro tí hon đang cố hết sức rướn lấy những món đồ phía cao trên kệ.
Và cảnh một Yuuto đang nhận những món đổ và để vào xe hàng.
[Cái này hơi lạ, chẳng phải ngược lại mới đúng sao?]
[Lẽ ra anh ta phải giúp một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu như thế chứ.]
Sẽ không có gì lạ khi có những ý kiến như vậy, nhưng Miyu và Kokono lại rất ngạc nhiên vì điều khác.
Thay vì động đến sự mặc cảm của Mashiro, cậu hiểu và tôn trọng mong muốn ‘làm chuyện ấy’ của cô. (T: xoá ngay những thứ đen tối m đang nghĩ trong đầu ngay)
Không ai có thể được như này.
“Chị không hiểu làm sao mà anh ấy có thể né được ‘mìn’ của Mashiro-nee…Mặc dù anh ấy rất chu đáo tại nhà hàng gia đinh và những thứ khác nữa, nhưng nó lại chứng minh rằng anh ấy luôn biết rằng mình đang làm gì.”
“Ừm…Thật là một con người đáng nể.”
“Khá bình thường khi nghĩ rằng nếu chúng ta giúp càng nhiều, thì chị ấy sẽ càng vui."
"Đúng là anh trai của chúng ta.”
“Ít nhất, chị tự hào về anh ấy.”
“Ừ.”
Miyu nhướn mày cười một cách hớn hở, trong khi Kokono gật đầu đưa ra lời đáp một cách dứt khoát.
Mặc dù anh ấy vẫn là ‘anh trai kế’, nhưng cho dù như vậy, thì đánh giá của hai người về anh vẫn sẽ không thay đổi.
“…Và, chị cảm thấy rất vui.”
“Ể? Cái gì khiến chị vui vậy?”
“Không, chỉ là, anh ấy thực sự quan tâm đến Mashiro onee-chan.”
“Em hiểu mà. Em cũng vậy.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người cũng thể hiện được tình chị em thắm thiết.
“…Yuuto onii-chan, chị mừng là anh ấy không thay đổi.”
“Ý chị là, khi chúng ta còn nhỏ, anh ấy đã chiều chuộng chúng ta rất nhiều, và em không thấy nó tác động đến Yuuto-nii hiện tại sao? Anh ấy rất giỏi trong việc chăm sóc và giờ nhìn anh ấy như một giáo viên mẫu giáo vậy.”
“…Em hiểu.”
Trong khi họ nói chuyện, họ còn đang nhìn chằm chằm về phía Mashiro, người đang cảm thấy hạnh phúc đến nỗi không để ý đến việc mua sắm.
Đúng như họ đã nói, chị cả như vậy là nhờ sự quan tâm và chăm sóc của Yuuto.
“Chà, không biết anh ấy sẽ phản ứng ra sao nếu biết công việc của chúng ta nhỉ?”
“Sẽ không sao nếu chúng ta chỉ nói đến những thứ trong sáng…”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy phát hiện ra vài thứ 18+ trong nhà chúng ta?”
“…Chắc là anh ấy sẽ sốc tận óc.”
“Nihihi, mắt anh ấy lọt khỏi tròng luôn.”
Miyu đang thể hiện một thái độ thích thú và thoải mái, nhưng tất cả chỉ là trí tưởng tượng của cô.
“Em lo rằng anh ấy sẽ quá bất ngờ.”
“Chị nghĩ anh ấy sẽ hiểu cho chúng ta nếu chúng ta giải thích cho anh ấy rằng các hình minh hoạ khiêu gợi sẽ thu hút nhiều người xem hơn. Chúng ta cần làm những thứ có thể làm để kiếm sống.”
“Nhưng anh ấy sẽ nghĩ chúng ta là những đứa biến thái.”
Kokono thì thầm [Cái gì cũng được, trừ cái đó.] trong khi đang đỏ mặt, nhưng Miyu lại ngắt lời cô ấy, [Huh?].
“Đúng là chị có hứng thú thật. Nhưng Kokono mới là kẻ biến thái.]
“K-Không, em không…Không phải thế. Thực sự không phải vậy…”
“Không, không, không. Ngay cả khi nhìn vào số lượng bài đăng liên quan đến tình dục, Kokono vẫn là ‘năm bờ oăn’. Em thậm chí còn vẽ thêm vài chi tiết vào để làm nổi bật tính chân thực.”
“…Miyu onee-chan là đồ ngốc…”
Kokono, người đã bị hạ gục bởi những bằng chứng rõ ràng và lập luận đanh thép, chạy đến chỗ Yuuto với những lời nói ngại ngùng
―với gương mặt đỏ bừng.
“Ôi trời. Em không nên gặp anh ấy trong tình trạng đó.”
Lời nói của Miyu dường như đã linh nghiệm.
“Hửm? Sao vậy, Kokono?”
“…!?”
Cô em út bị Yuuto bắt gặp.
Kokono là kiểu người hay ở trong nhà nhất trong ba chị em. Cô ấy còn có làn da trắng nhất trong ba người nên lúc đỏ mặt thì khuôn mặt của cô càng nổi bật hơn.
“Haizz, hết cứu…”
Không đời nào cô ấy có thể nói rằng, [Em đang né tránh việc trò chuyện về những điều dâm dục.]
Nhìn thấy Kokono trong tình trạng đó, Miyu đành phải tiến về bên đó.
“Xin lỗi đã làm anh lo lắng, Yuuto-nii. Chỉ là em vừa thọc lét Kokono mà thôi.”
“Haha, anh hiểu rồi. Cố đừng làm phiền những người khác nhé.”
“Ừm, em sẽ cố không làm điều đó nữa.”
Một đường lui hoàn hảo cho Kokono.
Khi cậu liếc nhìn sang ba chị em, Miyu bí mật giơ ngón trỏ lên.
[Em nợ chị một lần.], Miyu muốn nói như thế, nhưng Kokono nhìn lại và lắc đầu, [Đó là do tại chị, Miyu onee-chan]
“Này Yuuto-nii. Kokono không đáng yêu chút nào.”
“Hả? Mặc dù em ấy trông dễ thương như này sao?”
“Ưm!”
“A…”
Yuuto đưa tay che miệng sau khi gạt khỏi đầu những suy nghĩ mà cậu vừa thốt ra thành lời một cách tự nhiên, và Kokono thở hổn hển phản ứng lại.
“…”
“…”
Cả Mashiro và Miyu đều ném cái nhìn lạnh lùng về phía cậu.
“À, ý anh nói không phải là theo kiểu đó đâu!? Vừa rồi, nói như nào nhỉ―!”
Yuuto, người không hiểu được những ánh nhìn mang ý nghĩ [Tại sao chỉ có Kokono…], đang tuyệt vọng mà bào chữa cho bản thân.
Bản thân cậu không thể nhận ra, vì cậu không có đủ khả năng.
Còn cô em út đang cố che đi gương mặt đỏ chín vì ngượng ngùng hết mức có thể, dùng mái tóc che một bên gương mặt.
***
Bằng một cách thần kỳ nào đó, bầu không khí gượng gạo vì một lời lầm lỡ giờ đã tan đi ― đã là 20:40.
“Ừ-Ừm…Cảm giác thế nào?”
“Nó thực sự rất ngon. Cảm ơn em.”
Yuuto đang cắn một miếng gà sốt cà chua của Mashiro, và đang trả lời và nhận xét một cách nghiêm túc về độ ngon của nó.
Khoảnh khắc Mashiro nghe được những lời bình phẩm đó, cô ấy mìm cười dịu dàng.
“Em cũng làm bữa sáng cho ngày hôm sau rồi, nếu không phiền thì anh nếm thử đi.”
“Ồ, vậy sao!? Tuyệt thật đó.”
Nhìn hai người họ đang nói chuyện một cách tự nhiên, Miyu nhớ lại cảnh Kokono được khen ngợi…và phồng má.