Đứng nhìn Lâm Tuyết Nhi đang nằm mê man trên giường, Vy Vy trầm tư một hồi lâu. Nếu như lúc đó chiếc xe của cô không vô tình chạy ngang qua, e rằng cô gái này đã chết ở đó vì mất máu quá nhiều. Tuy giữa họ chỉ tiếp xúc với nhau một lần tại nhà Hứa Giai Mẫn nhưng trực giác cho Vy Vy biết Lâm Tuyết Nhi không phải người xấu, cô ấy là bị kẻ nào hại đến mức suýt chết kia chứ?
"Tôi vẫn còn sống sao?"-giọng nói yếu ớt thốt lên thu hút sự chú ý của Vy Vy, cô đi đến gần hơn ngồi xuống ghế cạnh giường.
"Phải, mạng em cũng lớn thật! Em đã nằm đây hơn một tuần rồi."
Mi mắt bỗng cay cay ẩn lên dòng lệ, Lâm Tuyết Nhi của hiện tại đã không thể nào có thể thê thảm hơn được nữa.
Gượng ngồi dậy, Lâm Tuyết Nhi nhìn sang ân nhân cứu mạng mình nói lời cảm kích: “Cảm ơn chị đã cứu tôi một mạng.”
“Không có gì, em là bạn của Tiểu Mẫn và Thiếu Nghiêm, xem như cũng là bạn của tôi.”-Vy Vy trong lúc chữa trị cho Lâm Tuyết Nhi vô tình nhìn ra được vài thứ. Thương tích trên người cô ấy mới có, cũ có, có những vết tích rất giống bị bạo hành, nhưng vết thương trí mạng lại là vết đâm ở bụng theo hướng cúi xuống, nếu cô đoán không lầm đây là vết thương do tự Lâm Tuyết Nhi gây ra.
“Em nghỉ ngơi đi, cần gì cứ nói với tôi, nếu trong khả năng của tôi tôi sẽ giúp em.”
"Tôi muốn gặp Hứa Minh Duật, ngay bây giờ, mong chị hãy giúp tôi!"
"..."-Một chút suy xét, cuối cùng Vy Vy cũng gật đầu đồng ý.
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu đầu dây bên kia mới bắt máy, Hứa Minh Duật hiện tại đang đi công tác không thể có mặt ở đây ngay, Vy Vy cũng chỉ có thể chuyển lời của Lâm Tuyết Nhi đến cho anh.
Tình trạng lúc này của Lâm Tuyết Nhi không thực sự tốt, nhưng nỗi lo lắng cho an toàn của Hứa Giai Mẫn khiến cho cô cũng không thể ngồi yên được.
"Tiểu Mẫn không thể ở một mình vào lúc này..."
Vy Vy bước tới ngăn Lâm Tuyết Nhi rời khỏi giường, trầm giọng khuyên ngăn: "Tình trạng bây giờ của em không thể đi đâu được đâu. Hãy nghỉ ngơi đi!"
"Nhưng mà..."
"Vẫn còn có tôi ở đây."
Đứng trước cổng trường chờ tài xế đón về như mọi khi, Hứa Giai Mẫn hôm nay cảm giác có chút bất an, trong lòng cứ nôn nao không yên.
“Là anh sao?”-cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý Thạch chạy xe ô tô đến.
“Lên xe đi cô bé, tôi có thể cho em đi nhờ.”
“Tôi có tài xế đến đón rồi, cảm ơn anh.”
“Thật ra tôi và Lâm Tuyết Nhi sắp rời khỏi đây rồi, cô ấy cũng muốn gặp em lần cuối.”-Lý Thạch lên tiếng lần nữa, và cái tên Lâm Tuyết Nhi đã thành công thuyết phục được Hứa Giai Mẫn lên xe của mình.
"Chị ấy vẫn còn ở đây sao?"
"Phải, có một số vấn đề chưa giải quyết xong nên đến giờ chúng tôi vẫn còn ở lại đây."
Khi Hứa Giai Mẫn chuẩn bị bước lên xe, điện thoại cô chợt đổ chuông, là một số máy lạ.
“Alo!”
“Tôi là Vy Vy, dì của Tiểu Lam.”
“Vâng, em chào chị!”
“Em đang ở một đâu thế?”
“Em đang ở trước cổng trường cùng với một người bạn, có gì không chị?”
“Hãy ở yên đó, tôi sẽ đến đón em ngay, đừng đi đâu hết. Mà người bên cạnh em có phải là Lý Thạch hay không?”
“Dạ…có chuyện gì sao chị?”
“Lâm Tuyết Nhi đang ở chỗ của tôi, và nếu hắn ta dùng cô ấy để thuyết phục em đi theo mình hãy tìm cách từ chối, cố gắng đừng để hắn ta phát hiện ra em đã biết được điều gì.”
“Em biết rồi, em sẽ đến ngay.”
Dập máy, Hứa Giai Mẫn cố tỏ ra không sao dù bàn tay đã vịn đầy mồ hôi, cô ái ngại nhìn lên Lý Thạch vẫn đang đợi mình bước vào xe.
Lý Thạch nhìn nét phân vân trên khuôn mặt Hứa Giai Mẫn lên tiếng hỏi: “ó chuyện gì sao?”
“Tiểu Lam bạn của tôi cũng đang có việc gấp cần gặp tôi, phải làm sao bây giờ?”
“Hay thế này đi, chúng ta gặp Tuyết Nhi trước, vì chúng tôi cũng sắp rời khỏi đây rồi.”
“Thiếu Nghiêm, may quá gặp được cậu ở đây rồi.”-Hứa Giai Mẫn như bắt được vàng reo to lên gọ Hoàng Thiếu Nghiêm, cậu ấy xuất hiện rất đúng lúc.
Lý Thạch khẽ chau mày cảm tháy không ổn, có lẽ hắn phải tìm dịp khác để gặp riêng Hứa Giai Mẫn thôi.
“Thiếu Nghiêm chắc chắn cũng muốn nói lời tạm biệt Lâm Tuyết Nhi, hãy để cậu ấy cùng tôi gặp chị ấy luôn có được không?”
“Xem ra em đã không muốn gặp cô ấy rồi, em biết rõ Tuyết Nhi không muốn dính líu đến cậu ta mà. Vậy tôi xin phép đi trước.”
Hoàng Thiếu Nghiêm vừa bước tới bên cạnh Hứa Giai Mẫn cũng là lúc chiếc chiếc xe của Lý Thạch rời đi. Hứa Giai Mẫn dù không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra nhưng cô cũng có cảm giác nguy hiểm từ lúc tiếp xúc với Lý Thạch, hai chân cô đã rụng rời chẳng còn chút sức lực nào, bám lấy cánh tay Hoàng Thiếu Nghiêm: “May mà cậu đi ngang qua.”
“Có chuyện gì thế? Dì Vy Vy gọi cho tớ nói rằng cậu ở đây, bảo tớ ra gặp cậu ngay.”
“Hóa ra là vậy, cô ấy thật nhanh trí, vừa rồi tớ chẳng biết phải nói gì hết.”
“Em đã làm rất tốt rồi, hai đứa lên xe đi!”
Vy Vy bây giờ cũng đã có mặt, cô hướng mắt đến chiếc mui trần của mình đậu gần đó ra hiệu người người lên xe..
“khác với vẻ phấn khích của Hoàng Thiếu Nghiêm đang ngồi bên cạnh, Hứa Giai Mẫn có chút sợ hãi khi chiếc xe của Vy Vy đang chạy với tốc độ quá nhanh.
“Tay của chị đã lành hẳn rồi phải không?”
Vy Vy lướt mắt nhìn sang kính chiếu hậu, cô khẽ cười giảm tốc độ lại: “Đương nhiên rồi. Lúc đến đây gặp em tôi còn chạy nhanh hơn đó.”
Khi cảm nhận được sự an toàn đã trở về, Hứa Giai Mẫn mới bình tâm nghĩ đến lời nói của Vy Vy trong điện thoại.
“Có phải chị Tuyết Nhi gặp chuyện gì rồi không chị?”
Hoàng Thiếu Nghiêm chợt biến sắc: “Có chuyện gì với chị ấy sao? Hôm đó sau khi rời khỏi nhà Tuyết Nhi vẫn ổn mà.”
Ngay lập tức là cái lườm sắc bén của Hứa Giai Mẫn trao cho cậu: “Cậu nhỏ hơn chị ấy gần chục tuổi đó. Chờ đã, cậu đến nhà chị Tuyết Nhi lúc nào thế?”
Hoàng Thiếu Nghiêm đẩy đầu Hứa Giai Mẫn ra xa: “Làm gì giống hỏi cung tội phạm thế? Tớ và cậu đã chấm dứt rồi mà.”
“Trả lời mau!”
“Ừ, thì hôm ở nhà cậu, tớ thấy tối rồi mà chị ấy chưa về, không an tâm nên đứng chờ về cùng. Chị ấy nói rằng sắp rời khỏi đây, hỏi tớ có muốn đến nhà uống một chút không?”
“Uống? Cậu bao nhiêu tuổi đầu mà lại…”
“Cậu suy nghĩ đi đâu đó, nhà Tuyết Nhi còn có cả bạn chị ấy, cả thảy là bốn người.”
Vy Vy bắt đầu nổi lên nghi vấn trong câu chuyện trẻ con vừa rồi của hai người ngồi ghế phụ: “Ngoài cháu và Lâm Tuyết Nhi ra, nhà cô ấy còn những ai?”
“Thì có Lý Thạch và Tống Ái Liên.”
“Mối quan hệ thật phức tạp.”-Hứa Giai Mẫn lên tiếng cảm thán.
“Rõ ràng lúc tớ ra về mọi chuyện vẫn bình thường mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cũng đang tò mò muốn biết, vì tôi đã gặp Lâm Tuyết Nhi buổi tối ngày hôm sau với tình trạng vô cùng tồi tệ, cô ấy đã suýt mất mạng.”