Chiếc xe chạy một lúc lâu cuối cùng cũng tấp vào bên đường, lúc này Hoàng Thiếu Nghiêm dựng mô tô xuống, theo sau Lâm Tuyết Nhi đi đến thành cầu.
"Sao lại đưa tôi đến đây? Hay vì không nghĩ ra nơi nào khác để nói chuyện?"
"..."
Lâm Tuyết Nhi đưa tay vén mái tóc bị gió tạt vào, buổi đêm sau cơn mưa day dẳng khiến không khí rất lạnh, cô cũng chỉ mặc mỗi áo phông và quần dài, cơ thể không khỏi khẽ run lên.
Hoàng Thiếu Nghiêm có chút ái náy cởi áo khoác đắp lên vai cô: "Xin lỗi...nhưng mà vì sao chị lại..."
Lời nói đều đều, Lâm Tuyết Nhi xoay người hướng mặt ra thành cầu đưa mắt nhìn mặt biển rộng lớn lấp lánh ánh đèn bên dưới: "Cậu thất vọng vì tôi hay vì không thể chấp nhận được việc người mình có cảm tình lại thích phụ nữ?"
"..."
Nói cho cậu một việc nhé! Người tôi yêu là phụ nữ thôi, không hẳn tôi thích phụ nữ đâu."
Hoàng Thiếu Nghiêm một lần nữa bị Lâm Tuyết Nhi làm cho bất ngờ: "Chị đang lạt mềm buột chặt với tôi sao?"
"Không phải, tôi chỉ nói sự thật. Nếu lời tôi nói khiến cậu lại hiểu lầm xem như tôi chưa nói gì đi."
Anh khẽ cười, có vẻ anh hiểu vì sao cô lại nói điều đó với mình rồi. Lâm Tuyết Nhi muốn cho anh biết người anh thích không hoàn toàn chỉ thích phụ nữ, sự tự tôn của anh sẽ không vì thế mà bị chà đạp sao?
"Vậy có phải khi tôi đủ tài giỏi và thành công, tôi có thể tiếp tục theo đuổi chị không?"
Lâm Tuyết Nhi gật gù mỉm cười, Hoàng Thiếu Nghiêm cũng rất thông minh, có điều: "Cậu đang cố hiểu lời nói của tôi theo một hướng khác rồi. Tình yêu nếu không có điều kiện tốt sẽ rất dễ đổ vỡ, nhưng đồng thời nếu không có cảm giác với nhau cũng không có cơ sở để hạnh phúc đâu."
"Vậy làm sao để chị có cảm giác với tôi?"
"Cậu đang là một đứa trẻ, hỏi nhiều thật."-Lâm Tuyết Nhi xoay người lần nữa đối mặt với Hoàng Thiếu Nghiêm, đôi mắt vô tình nhưng cũng rất nghiêm túc nhìn anh: "Tôi không thích cậu, tôi chỉ xem cậu như một cậu nhóc thôi."
Hàng chân mày rậm khẽ nhíu chặt, Hoàng Thiếu Nghiêm đang rất dễ bị kích động, anh tức giận nắm lấy cổ tay Lâm Tuyết Nhi bóp chặt: "Đứa nhóc sao? Để tôi cho chị xem một đứa nhóc có thể làm được những gì."
Lý Thạch định bước xuống xe đến tách Hoàng Thiếu Nghiêm ra nhưng đã bị Tống Ái Liên ngăn lại, tuy cô cũng vô cùng bức xúc và khó chịu nhưng cô muốn chờ xem Lâm Tuyết Nhi sẽ giải quyết thế nào: "Anh cũng đang kích động quá đó, biết đâu họ yêu nhau thật sao?"
"Con mắt nào của cô thấy họ yêu nhau, tên đó muốn cưỡng hôn... hôn luôn rồi..."
Bàn tay đặt trên túi xách nắm chặt lại, Tống Ái Liên mím chặt môi kiềm nén xuống, khuôn mặt đỏ bừng lên tức giận, cái tên đó dám...
Nụ hôn lần này của anh đối với cô mang theo nhiều chiếm hữu và thô bạo, khác hẳn nụ hôn nhẹ nhàng của buổi chiều, nhưng đổi lại chỉ là sự trân mình chịu đựng của Lâm Tuyết Nhi, cô hoàn toàn không hưởng ứng, nhưng cũng không hề phản kháng lại.
"Chị..."
"Việc cậu đang làm là việc làm của một đứa trẻ còn gì. Tôi sẽ bỏ qua thêm một lần cuối, nếu cậu còn biết suy nghĩ hãy chấm dứt chuyện này ở đây đi!"
"..."
Hoàng Thiếu Nghiêm buông lơi tay để Lâm Tuyết Nhi rời đi, anh không cam tâm nhưng đành chấp nhận sự thật, mình không phải là sự lựa chọn của người phụ nữ vô tình này.
Lâm Tuyết Nhi đi đến mở cửa xe ngồi vào, ánh mắt cau có lườm hai người ngồi trong xe: "Đã xuất hiện rồi vì sao lại không ra giúp tôi?"
Tống Ái Liên nhìn đôi môi nhợt nhạt hơi sưng lên của Lâm Tuyết Nhi, dằng xuống nỗi xót xa hờ hững đáp: "Tôi tưởng cô thích cậu ta nên mới đi theo, hóa ra không phải à?"
Lý Thạch vẻ hối lỗi lên tiếng: "Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên nghe lời cô ấy chạy ra đưa cô về, cô không sao chứ?"
"Vẫn còn lành lặn mà, còn được lời cái áo khoác hàng hiệu làm kỷ niệm luôn."-Tống Ái Liên mỉa mai trả lời thay, nhưng nhìn Lâm Tuyết Nhi khoanh hai tay ngả người ra sau ghế nhắm mắt lại không trả lời, cô cảm thấy chột dạ nên cũng im lặng suốt đoạn đườg trở về nhà.