Flashback
Ngồi trong xe ô tô cùng Lý Thạch, Lâm Tuyết Nhi trầm tư một hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng: "Anh giúp tôi một việc được không?"
"Được!"
"Tôi còn chưa nói là chuyện gì mà, kêu anh giết người anh cũng làm sao?"
"Tôi không nghĩ một bác sĩ lại kêu người khác giết người đâu."-hơn nữa anh dường như cũng đã đoán ra Lâm Tuyết Nhi muốn nhờ anh giúp việc gì rồi.
Khóe môi mỏng khẽ giương lên nụ cười nhạt, cô nói tiếp: "Anh theo sau bảo vệ Tống Ái Liên đi, cô ấy từng bị truy sát một lần, tôi nghĩ kẻ đó không dễ dàng bỏ qua đâu."
"..."
Hắng giọng có chút gượng gạo khi chạm phải cái nhìn nhiều thâm ý của người ngồi bên cạnh: "Tôi chưa nói hết câu, anh đừng nhìn tôi như thể đã biết rồi có được không?"
Lý Thạch nhún vai tỉnh bơ trả lời: "Tôi có nói gì đâu, cô nói tiếp đi!"
"Đại khái là anh âm thầm bảo vệ cô ấy, nếu trở về nhà an toàn thì thôi, nhỡ có chuyện thật anh sẽ thành ân nhân cứu mạng Tống Ái Liên, có thể kiếm được không ít tiền. Nếu vậy anh sẽ hết mắc nợ tôi rồi."
Thêm một ánh nhìn khác của Lý Thạch dành cho Lâm Tuyết Nhi, nhưng lần này lại giống khinh thường hơn: "Tôi gặp nhiều người tham tiền rồi, nhưng tham tiền có tổ chức như cô thật hiếm."
"Tôi sẽ xem đó như một lời khen."
Khi Lâm Tuyết Nhi đã rời khỏi xe trở vào nhà, Lý Thạch mới thở dài có điểm thương cảm với người phụ nữ này: "Cứ thích để người khác hiểu lầm về mình như thế sao?"
End Flashback
Tống Ái Liên nhếch môi khi nghe Lý Thạch kể lại sự việc: "Cô ấy thật biết cách kiếm tiền. Như thế cũng tốt đi, tôi không thích mắc nợ người khác."-dù nói vậy nhưng lời nói và thái độ không giấu được sự bực dọc, cô cũng không biết vì sao lại thấy khó chịu khi nghĩ đến việc Lâm Tuyết Nhi giúp cô chỉ vì muốn trục lợi, lẽ nào cô đã đánh giá cao và kỳ vọng sẽ có ai đó đối xử tốt thật tâm với mình sao? Cũng đúng thôi, họ gặp nhau chỉ mới hai ngày, cô đang hy vọng điều gì chứ?
"Cô ấy muốn tiền thôi chứ gì? Thời gian này anh hãy bảo vệ tôi cho tốt vào, tôi sẽ cho anh thật nhiều tiền để trả nợ cho Lâm Tuyết Nhi."
"Cô đang cáu sao?"
"KHÔNG CÓ!"
Tống Ái Liên xoay người lại thở nhẹ ra điều chỉnh lại cảm xúc, bây giờ chắc anh ta thấy cô buồn cười lắm đây, cô cũng đang thấy nực cười với chính mình mà.
"Bây giờ tôi không có chỗ để đi, anh cũng phải đảm bảo chỗ ở an toàn cho tôi mà phải không?"-nở nụ cười thần bí, Tống Ái Liên mở lời gợi ý: "Đưa tôi trở về nhà của Lâm Tuyết Nhi đi, ở đó sinh hoạt cũng thoải mái hơn khách sạn, tôi cũng cần chuẩn bị một số thứ."
"Cái này... để tôi hỏi lại đã."
"Chuyện chẳng đáng gì anh không cần hỏi, tôi trả tiền cho anh anh sẽ hết mắc nợ cô ấy, hơn nữa cũng đâu phải tôi chưa từng ở nhà Lâm Tuyết Nhi."
Tống Ái Liên từng lời nói ra đều dồn Lý Thạch vào thế kẹt, về điểm này cô dư khả năng đối phó với một người đầu gỗ như anh ta.
Trong trường học.
Một đám nữ sinh đang tụ tập với nhau to nhỏ, sôi nổi nhất chính là đám bạn chơi thân với Lý Ngọc Hoa, được coi là tình địch của Hứa Giai Mẫn. Về nhan sắc cũng tương đối thuận mắt, con nhà gia thế, cô ta đã đem lòng yêu thầm Hoàng Thế Nghiêm từ lâu, không ngờ lại bị Hứa Giai Mẫn phỏng tay trên cướp mất. Lần này là dịp để cô ả phá hỏng mối tình huyền thoại này giành lấy Hoàng Thế Nghiêm.
"Không ngờ Hứa Giai Mẫn có được của quý như Hoàng Thế Nghiêm rồi lại không biết trân trọng, mọi người đùng nghĩ tốt cho cô ta nữa."
"Phải đó, Tiểu Hoa của chúng ta xinh đẹp lại ưu tú như vậy, ngay từ đầu không có cô ta chen vào thì cặp đôi huyền thoại của trường đã là Nghiêm Hoa rồi."
"Đúng đúng!"
Cuộc bàn tán vẫn diễn ra sôi nổi mà không để ý rằng phía sau gốc cây đại thụ lớn, Hoàng Thiếu Nghiêm đang nằm dài tren băng ghế đá ngủ, tất cả đều lọt hết vào tai anh. Điểm thú vị hơn chính là Hứa Giai Mẫn cũng đang ngồi bên cạnh, vì lười phải bận tâm mấy dư luận không đáng này nên đã đeo tai nghe nghe nhạc một lúc.
Giật một bên tai nghe ra, anh mỉm cười nhìn ánh mắt không vui của cô đang lườm mình: "Cậu cứ tính I lặng hoài sao?"
"Vậy cậu muốn sao?"
"Tớ hỏi cậu mới đúng. Một là nói rõ tớ và cậu không liên quan nữa, cậu muốn quen ai thì quen, không thì cùng tớ ra thanh minh với đám người kia. Mục đích ban đầu của chúng ta vì không muốn phiền phức mà, kéo dài mãi sẽ ảnh hưởng không tốt cho đôi bên đâu."
Hứa Giai Mẫn mím môi, bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để nói ra mối quan hệ giữa cô và Hứa Minh Duật, mặc khác đúng như Hoàng Thiếu Nghiêm nói, chuyện này kéo dài mãi sẽ rất phiền.
"Được rồi, vậy chúng ta cứ đứng ra thanh minh chỉ là hiểu lầm đi."
"Tôi không nghĩ đó là cách giải quyết khôn ngoan đâu."
Hai người mãi mê bàn tính không hay biết rằng Lâm Tuyết Nhi đã đi đến lúc nào đang ngồi xuống cạnh họ. Cả hai giật mình suýt la lên, cũng mai Lâm Tuyết Nhi đã kịp ra hiệu im lặng.
"Tôi đến vì thầy hiệu trưởng gọi, không ngờ lần nào đến hai đứa cũng trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của trường."
Hoàng Thiếu Nghiêm hai mắt như phát sáng lên khi nhìn thấy nữ thần của lòng mình, anh vội ngồi bật dậy ngồi thấp xuống để ngang hàng với Lâm Tuyết Nhi, vui vẻ nói: "Lâu rồi mới gặp lại chị!"
Trái với vẻ hào hứng của bạn mình, Hứa Giai Mẫn tỏ ra khá lúng túng khi gặp Lâm Tuyết Nhi, ánh mắt sau một thoáng nhìn sắc mặt cô ấy phán đoán, Hứa Giai Mẫn an tâm hơn khi biết Lâm Tuyết Nhi đã khỏe lại.
"Vậy chị có cách gì "khôn ngoan" hơn?"