“Tiểu thiếu gia, đây có phải là quả Dung Nham mà cậu muốn tìm?” Vệ sĩ râu quai nón vẻ mặt vui sướng hỏi.
“Đúng vậy. Làm phiền mọi người rồi.” Hạ Tranh gật đầu.
Quả Dung Nham sinh trưởng trong hoàn cảnh cực nhiệt, nơi vỏ Trái Đất vận động mạnh mẽ. Tuy việc hái quả có nguy hiểm nhất định, nhưng đối với trù sư mà nói, tự mình kiến thức nơi sản sinh của nguyên liệu nấu ăn, cũng là một loại hưởng thụ.
Hạ Tranh muốn chế biến một món ăn đơn vị (món ăn chỉ có một hương vị), hay nói đúng hơn là một loại dược thiện đơn vị, nhằm đả thông kinh mạch toàn thân, dung hòa và kiên cố tinh thần lực. Quả Dung Nham chính là tài liệu cuối cùng.
Món ăn này nằm trong sở học kiếp trước của Hạ Tranh, kiếp này cậu tìm trọn hai mươi ba năm, sửa chữa hương vị món ăn đồng thời tuyển trạch nguyên liệu thay thế. Lúc này đây có thể gom đủ hết thảy tài liệu, lãnh tĩnh tự chủ như Hạ Tranh, cũng không nhịn được mà nở một nụ cười cực kì xán lạn, vệ sĩ xung quanh nhìn thấy đều ngẩn ngơ.
Dung mạo Hạ Tranh không tính là rất đẹp, nhưng trời sinh có một loại khí chất ôn hòa thân thiện, thật giống như được đính kèm vầng sáng “người tốt”, khiến cho ai nhìn vào cũng thấy ấm áp trong lòng. Giờ khắc này lại bày ra tươi cười rực rỡ, phảng phất như sau lưng xuất hiện một vầng Thánh quang.
Muốn hái quả Dung Nham cần phải có một chút kỹ xảo, Hạ Tranh quyết định tự mình động thủ. Cậu đem dây thừng cột quanh người, nhượng đám vệ sĩ lôi kéo, theo vách đá chậm rãi di chuyển xuống phía dưới. Sau khi Hạ Tranh đem quả Dung Nham hoàn hảo hái vào tay, rồi an toàn bò lại lên trên, tất cả mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu thiếu gia, chúng ta trở về đi thôi, nơi này cũng không quá an toàn.” Đại ca râu quai nón nói.
“Được.” Hạ Tranh đáp, “Cảm tạ các vị đã theo tôi tùy hứng.”
“Đâu có đâu có.”
“Này sao có thể gọi là tùy hứng.”
“Đúng a đúng a.”
Đám vệ sĩ rối rít lên tiếng.
Đây cũng không tính là khen tặng, bởi đúng là bình thường Hạ Tranh luôn hết sức nhu thuận. Nếu không phải Hạ Tranh không sở hữu tinh thần lực, cho dù là đám vệ sĩ được thuê tới này, cũng cảm thấy Hạ Tranh gần như là hoàn mỹ vô khuyết.
Bất quá không sở hữu tinh thần lực cũng chỉ là không thể thao túng cơ giáp mà thôi, thế giới này có vô vàn chức nghiệp, chỉ bằng vào một tay trù nghệ của Hạ tiểu thiếu gia này, đã đủ rực rỡ lóa mắt rồi, đám vệ sĩ thầm nghĩ.
Hoàn thành một mối tâm sự, tinh thần Hạ Tranh so với dĩ vãng càng thêm hoạt bát, nhìn đến ánh mắt chờ mong của vệ sĩ xung quanh, Hạ Tranh đang định về tới phi thuyền sẽ mời mọi người ăn tối, đột nhiên thiết bị báo động tùy thân kêu vang, tiếp theo một cơ giáp từ trên trời giáng xuống, sau đó Hạ Tranh liền cảm thấy đầu đau xót, mắt tối sầm lại, ngã gục trên mặt đất.
Ngay trước khi ý thức tiêu tán, Hạ Tranh mơ hồ nhìn thấy một đôi chân đi tới trước mặt, đá đá cơ thể mình, còn có tiếng cười khẩy: “Dám bám riết lấy hôn ước với Hiên Cảnh Tướng quân, tranh đoạt nam nhân với Ninh Quân đại sư, xuống Địa ngục mà sám hối đi!!”
Ninh Quân đại sư? Hiên Cảnh Tướng quân? Hạ Tranh nhớ kĩ hai cái tên này, sau đó ý thức chậm rãi chìm vào một mảnh đại dương hắc ám.“A!” Hạ Tranh túm lấy chăn, từ trên giường ngồi bật dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh.
“Nguyên… nguyên lai là nằm mơ a.” Hạ Tranh thở hổn hển, lục lọi bật công tắc đèn ngủ đầu giường, nhìn quanh căn phòng quen thuộc, “Giấc mơ này cũng quá chân thực rồi.”
Nói xong, cậu liền đưa tay nắm chặt ngọc bội trước ngực, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Nhưng vừa nắm, cậu liền thấy không thích hợp. Đem ngọc bội lấy ra nhìn, Liên Hoa ngọc bội vốn có một nhánh hoa sen đã gãy, hiện tại một nhánh khác… cũng đứt lìa, chỉ còn một khối ngọc vỡ treo trên dây đỏ.
Hạ Tranh nhất thời giật mình sợ hãi, giọng vị sư phụ ở kiếp trước chợt vang vọng bên tai.
“Con là huyết mạch duy nhất của lão phu, tuy vô duyên với tu hành, nhưng lão phu cho con một kiện pháp khí hộ thân, đã chặn được cho con hai lần tử kiếp. Từ nay về sau, trần duyên tẫn tán.”
“Sư phụ…” Hạ Tranh lắp bắp.
Lời vừa dứt, mảnh ngọc vỡ trong nháy mắt hóa thành tro bụi, chỉ để lại một đoạn dây đỏ.
Kiếp trước Hạ Tranh lạc bước Đạo môn, tuy thiên phú trù nghệ kinh người, bất đắc dĩ thời đại Mạt pháp tu hành vốn không dễ dàng, linh căn của cậu lại kém cỏi, cho dù dùng những tài liệu thay thế để làm ra món ngon, mỹ vị có thể sánh ngang với linh thực cao cấp, nhưng Hạ Tranh vẫn không thể dùng Thực nhập Đạo.
Người tu Đạo “thân tử thì Đạo tiêu”, linh hồn vốn nên cùng một chỗ mà tan thành mây khói. May mắn có một đạo ngọc phù của lão tổ tông giúp cho cậu đầu thai chuyển thế.
Đời này phụ từ mẫu ái, huynh hữu đệ cung, tuy vô duyên với Đại Đạo, nhưng một đời bình yên cũng đã đủ mĩ mãn.
Ai ngờ lại chết rồi… Còn chẳng hiểu vì sao mà chết?
Cậu có hôn ước? Vì sao chính bản thân cậu cũng không biết?
Nhớ tới hai cái tên nghe được trước khi chết, Hạ Tranh quả thực có chút nhận thức.
Ninh Quân lúc đó là tân cơ giáp chế tạo sư vô cùng phong quang, mà Hiên Cảnh lại là Thượng tướng trẻ tuổi nhất bấy giờ.
Cậu cùng Ninh Quân không quen biết. Ngược lại Hiên gia với nhà mình lại là thế giao, cậu và cha mẹ Hiên Cảnh rất thân cận, nhưng Hiên Cảnh luôn trú đóng tại quân khu ngoại tinh, trở về cũng không ngụ cùng một chỗ với cha mẹ, Hạ Tranh và Hiên Cảnh giao lưu không nhiều.
Thế nào lại mạc danh kỳ diệu dây dưa vào giữa hai người này?
Bất quá, cậu cũng không tin bản thân thực sự gặp phải tai họa bất ngờ vì đoạn tình cảm gút mắc mà chính mình cũng không biết ấy. Người có chút đầu óc, đối với kẻ sát nhân có thể dửng dưng nói ra lý do giết người như vậy, đều sẽ thấy không thể tin tưởng được đúng không!?
Hạ Tranh luôn tùy thân mang theo thiết bị báo động, không chỉ có thể cảnh báo nguy hiểm, còn có tác dụng cầu cứu và thu hình, tin tức chẳng mấy chốc sẽ được truyền tới trong nhà. Rõ ràng kẻ kia cố ý nói cho mọi người nghe, không chừng là muốn mưu đồ vu hãm…
Hạ gia và Hiên gia giao tình sâu đậm, chẳng lẽ có kẻ muốn giở trò chia rẽ liên minh giữa hai nhà?
Bản thân là thành viên duy nhất không có sức chiến đấu ở Hạ gia, liền bị kẻ khác xem như trái hồng mềm?
Hạ Tranh thở dài.
Chính vì thế mà cậu mới trăm phương ngàn kế muốn khai thông kinh mạch. Kiếp trước ở Tu chân giới nhược nhục cường thực cậu đã phải ăn nhiều quả đắng, đời này dù thế nào cũng không muốn lại làm một kẻ yếu nhược.
Cho dù cậu yêu thích nấu ăn đồng thời cũng muốn từ nấu ăn gây dựng sự nghiệp, nhưng thực lực chắc chắn không thể không có. Hơn nữa nếu điều khiển được cơ giáp, cậu còn có thể tìm đến những địa phương nguy hiểm để thu thập nguyên liệu nấu ăn.
“Hôn ước gì đó để sau hãy nói.” Hạ Tranh lẩm bẩm, “Trước hết nâng cao thực lực mới là trọng yếu nhất.”
Sống lại một đời, toa thuốc kia đã nằm trong đầu, cậu hiện tại liền có thể thu thập tài liệu. Đợi cậu trở nên mạnh mẽ, âm mưu quỷ kế gì cũng không thể tìm điểm đột phá trên người cậu được.
“Thực sự là mất hứng, nấu chút đồ ăn để bình tâm lại vậy!” Hạ Tranh chậm rì rì mặc quần áo tử tế, hướng về phía nhà bếp.
Thời điểm không vui, nấu ăn là phương thức điều hòa tâm tình tốt nhất.
… Nhà bếp ở lầu một, lúc này mới bốn giờ, trời còn chưa hửng sáng, trong nhà thật yên tĩnh.
Hạ Tranh tiến vào bếp, cẩn thận đóng cửa lại.
Cậu rời giường đã nhìn qua lịch, hiện tại trùng hợp là mùa hè năm cậu mười sáu tuổi. Tuy rằng cậu không nhớ rõ lắm chuyện tình của mấy năm trước, nhưng khoảng thời gian này, đại ca nhị ca đang ở nhà trải qua kì nghỉ, ba mẹ cũng vậy, cậu không muốn đem mọi người đều đánh thức.
Hạ Tranh kiểm tra qua nhà bếp, phát hiện một khối bột đang ủ, còn có nhân thịt trộn với nấm hương.
Hạ Tranh nêm nếm phần nhân thịt. Ừm, là hương vị mình phối chế. Lại nhìn thấy lồng hấp bằng trúc xinh xắn ở bên cạnh, có lẽ nào mình nguyên bản tính làm tiểu lung bao cho bữa sáng?
Nếu nguyên liệu đã có sẵn, bột cũng đã nở tốt, Hạ Tranh liền chuẩn bị hấp trước một lồng để ăn.
Một chiếc tiểu lung bao, nam nhân trưởng thành có thể một ngụm nuốt xuống. Một lồng trúc, tối đa chỉ có thể hấp được sáu chiếc bánh. Một mình cậu ăn cũng hết.
Bất quá hiện tại Hạ Tranh là người từ bảy năm sau trọng sinh trở về, lúc này trù nghệ của cậu cùng bảy năm trước đã có chỗ bất đồng – cho dù bảy năm trước cậu cũng sở hữu trù nghệ của tiền kiếp, nhưng con người mỗi thời mỗi khắc đều có điểm tiến bộ.
Chí ít bảy năm sau, Hạ Tranh đối với nguyên liệu nấu ăn của thế giới này so với bảy năm trước đã hiểu rõ hơn không ít – trưởng thành rồi, làm gì cũng tiện, cậu cũng được tiếp xúc với càng nhiều nguyên liệu nấu ăn tuyệt vời hơn.
Bởi vậy phần nguyên liệu đã được chuẩn bị tại thời điểm này, khiến cho cậu nhìn ra vài khiếm khuyết nhất định.
Nhưng không cần thiết phải chế tác lại lần nữa.
Hạ Tranh lấy măng Ngọc Lan từ trong tủ lạnh ra. Măng Ngọc Lan là một loạimăng trúc, ở thời điểm còn chưa nhú lên khỏi mặt đất thì được đào ra, sau đó lột bỏ vỏ ngoài, thịt măng bên trong một tầng lại một tầng cuộn vào nhau như cuốn giấy. Xé xuống một phiến măng nhỏ, bởi có màu trắng sữa gần như trong suốt, tựa cánh hoa ngọc lan, nên được gọi là măng Ngọc Lan.
Hạ Tranh đem măng Ngọc Lan thái nhỏ, trộn lẫn với hỗn hợp thịt và nấm hương. Cậu lại băm nhuyễn một phần măng Ngọc Lan khác, đồng dạng trộn chung với nhân bánh. Tiếp đó, cậu nặn khối bột mì thành dải dài, ngắt lấy một miếng nhỏ đặt trong lòng bàn tay, ép dẹp xuống, ở giữa bỏ chút nhân thịt, năm ngón tay xoay tròn, một chiếc tiểu lung bao khéo léo liền thành hình.
Không dùng tới chày cán bột, cũng chẳng yêu cầu nhiều thao tác tinh tế, chỉ cần một đôi tay linh hoạt tinh xảo, hai bàn tay bay múa như hồ điệp, từng chiếc bánh bao lả lướt xinh xắn liền ra đời, tròn trịa nằm đó, mười phần sinh động.
Làm xong lồng bánh bản thân muốn ăn, Hạ Tranh lại một hơi nặn đủ bánh bao cho người nhà – để sau khi dùng xong phần của mình, cậu có thể chuẩn bị bữa sáng cho mọi người ngay. Nhớ không lầm thì ba và hai vị ca ca đều có thói quen luyện tập vào buổi sáng? Bọn họ hẳn sẽ dậy rất sớm.
Tiểu lung bao đang được hấp, cháo gạo kê cũng đã bắc lên bếp, tất cả đều được nấu trên lửa nhỏ. Đợi đến thời điểm mọi người rời giường, tiểu lung bao sẽ chín mềm, cháo cũng được ninh đến thơm nồng, vừa vặn là lúc dùng điểm tâm sáng.
Lượng cơm của ba vị nam nhân trong nhà tất nhiên không nhỏ, cho dù là mẹ thì khẩu phần bữa sáng cũng tuyệt không thua kém. Một mình mẹ có thể ăn hết một lồng bánh, ba người đàn ông còn lại ít nhất cũng phải bốn lồng – ấy còn là trong trường hợp khẩu vị kém.
Có đôi khi Hạ Tranh hoài nghi, lượng cơm nhiều ít liệu có quan hệ với sự cao thấp của tinh thần lực hay không?
Bất quá tuy Hạ Tranh không sở hữu tinh thần lực, nhưng thể lực lại rất dồi dào – làm trù sư, thể lực luôn phải tốt hơn người bình thường một chút, nếu không thì chẳng bê nổi nồi sắt lớn, huống chi Hạ Tranh còn có nội tình từ kiếp trước.
Không có tinh thần lực, cậu còn có võ thuật Trung Hoa. Tuy rằng không luyện ra được nội lực, chớ nói chi là tiếp tục tu hành, nhưng công phu quyền cước vẫn rất không sai.
Hạ Tranh chậm rãi gói bánh bao, tâm tư phiền não sau khi sống lại theo từng chiếc tiểu lung bao xinh xắn trên xuất hiện lồng hấp, mà dần dần an tĩnh xuống.
Chính như cậu suy nghĩ lúc trước. Cảm tình gút mắc cũng được, âm mưu quỷ kế cũng tốt, đều đã sống lại một đời, còn có gì mà không thể giải quyết? Giờ đã không có người vì cậu chặn lại tai ách, cậu đành dựa vào cái mạng này vậy, dù thế nào cũng phải sống cho ra khuôn ra dạng.
Kiếp trước cậu không có lực lượng, thân tử Đạo tiêu; sau khi chuyển thế, cậu vẫn không có lực lượng, nháy mắt bị người ta giết chết.
Nếu ở thế giới này cũng là nhược nhục cường thực, cậu chỉ cần trở nên mạnh mẽ không phải là được rồi sao. Nấu ra dược thiện, khơi thông tinh thần lực, học tập cơ giáp.
Đến lúc đó, ai còn có thể xem cậu là trái hồng mềm mà xoa bóp?