Ánh sáng buổi sớm chiếu vào phòng, Ái Kỳ nằm trên giường nheo mắt lại, nhìn đồng hồ, mới có sáu giờ, nhẹ nhàng ngồi dậy, có vết thương ở lưng cũng chật vật.
Mặc bộ đồng phục, ăn sáng xong, Khắc Long lại đưa cô đến trường, lo cho vết thương hôm qua, nên Khắc Long muốn cô ở nhà, nhưng bị từ chối.
Ái Kỳ cô là như vậy, bướng bỉnh, quật cường, kiêu ngạo, không vì vết thương nhỏ mà làm hỏng việc.
Vào lớp cô cũng chỉ ngồi tại chỗ, lấy headphone ra nghe nhạc, ngục trên bàn, không muốn bị làm phiền.
"Cả lớp, hôm nay có học sinh mới" Cô giáo bước vào lớp, cả lớp im lặng nghe cô nói.
"Xin chào, mình là Dương Uyển Như, mong mọi người giúp đỡ"" Nói xong cười ngọt ngào.
Cả lớp cũng bàn tán đánh giá, Dương Uyển Như này chả phải là chị hai cũ ở trường này sao, năm trước đột ngột đổi trường, bây giờ sao lại chuyển về đây.
Người Ái Kỳ tỏa ra sát khí đằng đằng, mắt hiện lên tia thù hận, đến rồi sao? Tôi chờ cũng đã lâu rồi. Bên cạnh, Lưu Phong thoáng giật mình, sợ hãi nhìn Ái Kỳ người tỏa sát khí, sao tự nhiên lại như vậy.
Đối với Lưu Phong biết được cũng không lạ gì, người như vậy cậu đã gặp nhiều, nhưng trước mắt người này quả đáng sợ.
"Chúng ta còn một học sinh mới nữa" Nhìn ra ngoài cửa, cô giáo thấy học sinh mới.
Từ cửa, một chàng trai cao m, nhìn gương mặt này, nữ sinh trong lớp bắt đầu bàn luận, khen lấy khen để.
Đẹp trai quá. Người đó có cặp lông mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt màu đen pha trộn màu xanh lam, đẹp đến mức khiến người đối diện phải thốt lên câu tán thưởng. Tuy nhiên,tia sắc bén lạnh lùng trong đôi mắt đó làm hỏng cả vẻ đẹp rạng ngời hiếm có của nó. Một chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, gương mặt hoàn hảo không toát ra vẻ tà khí, lạnh lùng hay thoải mái mà là vẻ ngông cuồng độc tôn và sát khí như diêm la dưới địa ngục.
“Bạch Tử Dạ, xin chào.” Anh chỉ nói ngắn gọn, nhưng giọng nói trầm thấp của anh, khiến các nữ sinh như là sướng đến phát điên.
Cô giáo mỉm cười, lúc còn ở dưới văn phòng thì bà đã quen với việc Bạch Tử Dạ nói rất kiệm lời rồi: “Tử Dạ, em ngồi bàn cuối của dãy hai, Uyển Như em ngồi bàn trên Tử Dạ”
Hai người gật đầu,không nhiều lời.Tiến lên về chỗ ngồi.
Chỗ của Tử Dạ giáp với chỗ ngồi Ái Kỳ, chỗ của cô là dãy một bàn cuối, còn của anh là dãy hai bàn cuối.
Khi Tử Dạ về chỗ ngồi, Ái Kỳ đột nhiên cảm thấy một hơi thở rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ.Hơi thở này quen thuộc ở chỗ, nó là loại hơi thở cường thế,bá đạo mà tàn khốc, những loại hơi thở này rất giống với cô. Còn xa lạ ở chỗ, loại hơi thở này đến từ người không liên quan đến cô.
Nhà họ Bạch thì Ái Kỳ có nghe qua. Bạch Thị là cửa hàng Đá Quý đứng đầu trong top thế giới, có liên quan trong giới hắc đạo và bạch đạo.
Reng…reng…reng
Tất cả mọi người đều ta ngoài, giờ chỉ còn năm người, người thứ năm chính là Bạch Tử Dụ. Ngoài cửa có hai người bước vào, là Kiều Anh cùng Nhã Lộ.
"Ê, con nhỏ kia" Nhã Lộ xuống bàn Tâm Mỹ, vỗ vỗ bàn.
Tâm Mỹ đang ngủ ngon, bị đánh thức, trong lòng tức giận "Con mẹ nó, bố mày đang ngủ"
Lưu Vũ và Lưu Phong hí ngụm khí lạnh, ai mà không biết, cậu ấy đang ngủ mà làm phiền, thì chuẩn bị đi tây thiên.
Nhã Lộ hít hơi sâu, kèm sự tức giận xuống "Về gặp cổng trường". Sau đó ra bàn Ái Kỳ.
"Mẹ, gặp thì gặp, sợ chắc" Tâm Mỹ hung hăng chửi, rồi ngủ tiếp.
"Ê, này" Kiều Anh đứng trước bàn Ái Kỳ đang ngủ, vỗ vỗ bàn.
Không thấy trả lời, Kiều Anh vỗ vỗ vai Ái Kỳ, lớn giọng "Ê, mày điếc sao?"
Bị chạm vào vết thương, hơn nữa là điều cấm kỵ của Ái Kỳ, chưa được sự cho phép thì không bao giờ được động vào cô.
Trong lòng giờ thật sự, cũng đang rất tức giận, sát khí tỏa ngập trời, ngẩng đầu lên gằn giọng "Cút"
Lưu Phong ngồi cạnh không tự chủ được, ngã xuống sàn, Tâm Mỹ đang ngủ lập tức bật dậy, trong lớp hiện tại toàn sát khí.
Hai chân Kiều Anh mềm nhũn, người run lên "Về, về gặp cổng, cổng trường". Sau đó nhanh chóng ra ngoài.
"Cậu, cậu sao vậy?" Lưu Phong lắp ba, lắp bắp ngồi dậy.
Không buồn liếc Lưu Phong một cái ý nói: Nói nữa đừng trách. Sau đó lặng lẽ dựa vào ghế, nhắm hờ mắt, hạn chế sự tức giận xuống.