Lôi Lạc Thiên còn bận vài việc của công ty, Trình Lam không muốn lam phiền anh.
Cô về phòng lấy điện thọai di động ra gọi cho Đường Tam.
Một giọng nữ lười biến vang lên từ trong điện thoại.
“Ai đó! CMN sao gọi vào giờ này.”
“Là chị.”
“Oh! Chị Lam em còn tưởng ai lại dám làm phiền em nữa chứ.
Ha ha ha.
Có chuyện gì không chị?”
“Em điều tra giúp chị về bang Hắc Việt. Chị muốn biết tất cả không được sót chuyện gì.”
Đường Tam cười nói.
“Cứ giao cho em. “
Nói song cúp điện thoại.
Trình Lam đi đến ghế sopha ngồi xuống, mở laptop mà Lôi Lạc Thiên chuẩn bị cho cô, khi buồn chán có thể dùng để lên mạng.
Tay cô gõ rất nhanh lên bàn phím, động tắc rất thành thuật.
Vài giây sau trên màn hình có mấy hàng chữ nhẩy liên tục, cô đã thành công hack vào mấy vi tín trong nội bộ của bang Hắc Việt.
Những thong tin về nơi cắt giấu lô hàng vũ khí của Lôi Lạc Thiên hiện lên.
Kho hàng số , khu ngoại thành của Thành Phố S.
Vừa định đến nói cho Lôi Lạc Thiên biết, thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại với Tề phú.
“Biết rồi.”
Lôi Lạc Thiên chỉ nói đơn giản chữ rồi cúp điện thoại.
Vừa bước ra cửa nhìn thấy Trình Lam. Anh khơm người, hôn lên môi cô,một nụ hôn thật dịu dàng.
“Anh có việc ra ngoài, Ở nhà chờ anh.”
không đợi Trình Lam nói gì sải bước đi ra ngoài.
Trình Lam về phòng nhìn xuống cửa sổ. Trong bóng đêm mịt mù có chiếc xe Cadillac màu đen, đang đậu trước cửa biệt thự, giống như một con báo đen đứng vững vàng trong bóng đem đang chờ chủ nhân sai bảo.
Đứng ngoài cửa là Tề phong, khi thấy Lôi Lạc Thiên bước đến anh khơm người mở cửa xe.
Anh mặc trên người âu phục màu đen hiệu armani, áo sơ mi trắng, cà vạt màu đen, với khuôn mặt lạnh lùng không có ý cười, một đôi mắt đầy sát khí gióng như ma quỷ đến từ địa ngục.
Ngồi vào trong xe, khí thế oai hùng, cửa xe đóng lại, chiếc xe cadillac
Màu đen phóng đi trong bóng tối.
Trình Lam thầm nghĩ với tướng mạo phi phàm, khí thế bức người, như vậy chắc có rất nhiều phụ nữ yêu thích.
Cô bắt giác thở dài, phát hiện đây cũng là điểm cô thích ở anh.
Xe Lôi Lạc Thiên vừa rời khỏi biệt thự, Trình Lam nhắn tin cho Đường Tam.
“Kho hàng số , khu ngoại thành của Thành Phố S.”
Cô đi xuống tằn hầm đậu xe, lấy chìa khoá chiếc xe Ferrari màu đỏ, phóng như bay rời khỏi biệt thự Lôi Viên.
Xe chạy qua trung tâm thành phố đi đến vùng ngoại Thành.
Trên con đường vắng không có đèn đường, bầu trời đen như mực, chỉ có ngọn đèn sáng từ chiếc xe Ferrari chiếu lên con đường đất.
Một khu kho hàng hiện lên cách xe cô khoảng m.
Cô tắp xe vào khoản đất trống khế bên kho hàng.
Trình Lam xuống xe đi về phía kho hàng số .
Khi gần đến thì thấy chiếc xe màu đen song thẳng vào kho hàng.
Dẩn đầu là chiếc xe cadillac màu đen của Lôi Lạc Thiên.
Những tiếng thắng xe vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.
Anh bước xuống xe, vẻ mặt nghiêm trang và đầy quả quyết pha lẳng tia tàn nhẩn, anh bước đi mạnh mẽ vào kho hàng.
Theo sau anh là Tề phong và Tề Phú cùng tên thủ hạ.
Vừa bước vào kho hàng, thì tắc cả đèn điều bật lên sáng rực.
Theo phản xạ tự nghiên Lôi Lạc Thiên hơi nheo mắt lại, vì chưa thích nghi được với ánh sáng.
Trong kho hàng có khoảng chừng tên áo đen bao vây người của Lôi Lạc Thiên.
Ngồi ở giữa kho hàng là Việt Vũ, mặc trên người bộ âu phục màu trắng, khuôn mặt yêu nghiệt hé lên ý cười.
Sau lưng anh ta là thủ hạ.
người còn lại thì từ trên tần chỉa súng vào đám người của Lôi Lạc Thiên đứng chín giữa kho hàng.
“Tôi đã chờ các người rất lâu. Ha ha”
Việt Vũ cười rất sảng khoái, giống như đã đoán được Lôi Lạc Thiên sẽ đến đây.
“Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, ta sẽ trả lại gấp .”
giọng nói như ma quỷ và khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Lạc Thiên kiến cho đám người của Việt Vũ phải thoát muồi hôi lạnh.
Họ chưa từng thấy người nào có khí thế khiếp người như Lôi Lạc Thiên, tay họ bất giác xiết chặt khẩu súng trong tay.