Bà chủ cực phẩm của tôi

chương 238: tôi giúp cô (23)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy viên cảnh sát cũng không nhận thuốc của tên trọc, nghiêm túc nói: “Dừng cái thái độ cợt nhả đó lại, cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra?”

“Anh cảnh sát, tôi đã nói là hiểu lầm rồi mà, tôi với mấy anh em ngồi ngoài đây không hề làm gì cả, sao có thể gây rối được chứ? Đây là nơi công cộng mà đúng không? Chẳng lẽ chúng tôi không thể ở đây ư?”

Tên trọc tỏ vẻ vô tội.

“Anh cảnh sát, anh đừng nghe anh ta nói bậy! Bọn họ đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự kinh doanh của công ty chúng tôi, nếu nhóm lưu manh này ở đây thì khách hàng của chúng tôi sẽ sợ mà không dám bước vào.”

Phương Thanh Di nhanh chóng nói thêm.

“Có chuyện này chứ?”

Viên cảnh sát nghiêm khắc hỏi sau khi nghe Phương Thanh Di nói xong.

“Hiểu lầm thôi! Anh cảnh sát à, chúng tôi vô tội mà, như tôi vừa nói với anh đấy, chúng tôi chỉ ngồi ngoài đây, không hề làm gì cả, hơn nữa anh nhìn xem, chúng tôi còn cách công ty của họ những vài mét nữa cơ.”

“Khách hàng không vào công ty của họ cũng chẳng phải do chúng tôi, chúng tôi đều là người tốt, cũng không đe dọa người khác.”

Tên trọc cười giải thích.

Viên cảnh sát nghe tên trọc nói xong bèn nhìn sang hai bên, cuối cùng mặt mày nghiêm túc hỏi Phương Thanh Di:

“Những gì anh ta nói có phải sự thật không? Bọn họ chỉ ngồi ở cửa mà không làm gì khác? Cũng không đe dọa khách hàng hay nhân viên của cô?”

“Không có, nhưng cả đám người ngồi đây như này thì ai dám vào chứ? Bọn họ không nói hay có thái độ gì đe dọa khách hàng cả, nhưng họ ngồi đó thì chính là đe dọa!”

Phương Thanh Di phẫn nộ chỉ vào tên trọc.

Lời nói của Phương Thanh Di khiến mấy viên cảnh sát nhíu mày, dường như sau một hồi thảo luận thì người cảnh sát dẫn đầu liền điềm đạm nói với Phương Thanh Di: “Xin lỗi, hành động của họ vẫn là hợp pháp, vì vậy chúng tôi không có quyền bắt giam họ.”

Đồng thời, viên cảnh sát cũng quay đầu lại nhìn tên trọc, nghiêm khắc cảnh cáo: “Tốt nhất là các người đừng nên gây chuyện, nếu không thì tôi đành mời mọi người vào cục uống trà.”

“Yên tâm, yên tâm, chúng tôi sẽ không gây rắc rối đâu, chúng tôi tuyệt đối cũng sẽ không làm phiền đến cảnh sát.”

Tên trọc bảo đảm một cách chắc nịch.

“Anh cảnh sát, vậy ý của anh là cứ để cho bọn họ vậy sao?”

Phương Thanh Di tức giận hỏi.

“Xin lỗi, chúng tôi không có quyền kiểm soát vấn đề này.”

Viên cảnh sát bình tĩnh trả lời.

“Các người...”

Nghe thấy những lời này, Phương Thanh Di không nói nên lời, cô rất muốn mắng vài câu nhưng khi nhìn thấy mấy bộ đồng phục cảnh sát bên cạnh, ngay lập tức liền kiềm đi cơn giận của mình.

“Được rồi, chúng ta về thôi! Thưa cô, nếu có mâu thuẫn gì thì hy vọng đôi bên có thể thương lượng để giải quyết, đương nhiên là nếu bọn họ có hành vi vi phạm pháp luật thì chúng tôi nhất định sẽ bắt họ đầu tiên!”

Sau khi nói xong thì mấy viên cảnh sát đều đi về.

“Sao nào? Báo cảnh sát có tác dụng gì không, bà chủ à, cảnh sát cũng đã nói rồi, có gì thì cứ thương lượng để giải quyết, cô giúp anh Hạo vượt qua khó khăn lần này thì đối với chúng ta đều tốt, nếu mà đem nhiều anh em đến cổng công ty cô như này thì các người sẽ không làm ăn được, còn chúng tôi cũng sẽ khó sống? Nhiều anh em của tôi còn đang chờ lương để nuôi gia đình đó!”

Tên trọc đắc ý tiến đến chỗ Phương Thanh Di.

“Khốn nạn, các người... Chuyện này...”

Phương Thanh Di giận đến mức không nói nên lời, sau đó hất tay rồi xoay người đi về phía công ty, đồng thời tức giận quát: “Mấy người muốn canh ở đây thì cứ việc, trở về nói với Đặng Hạo, dù cho công ty tôi có phá sản thì tôi cũng sẽ không cho ông ta một cắc nào cả đâu!”

Trở lại công ty, Phương Thanh Di nhìn thấy mấy người nhân viên đang ngơ ngác nhìn cô, trong lòng vô cùng bất lực, bèn nhẹ giọng ra lệnh: “Mọi người làm tiếp việc của mình đi, đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết thôi!”

Các nhân viên xung quanh cũng lần lượt giải tán, nhưng tất cả đều có thể thấy được đâu đó một bầu không khí âu sầu trong công ty.

Phương Thanh Di cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc này lại không có ai đứng ra giúp cô, nên càng khiến cô đột nhiên nhớ đến người đàn ông đã từng đứng ra giúp đỡ khi cô gặp khó khăn.

Có lẽ nếu Lâm Húc Dương ở đây thì mình không cần phải lo lắng nhỉ? Cũng không cần phải bất lực như vậy.

Nhìn thấy tên trọc đang nhởn nhơ trước cửa công ty.

Dường như Phương Thanh Di đã có thể biết được rằng Lâm Húc Dương đã tức giận như nào khi anh gặp phải những tên lưu manh luôn làm khó mọi thứ.

Vừa rồi, suýt nữa cô đã không nhịn được mà ra tay với tên trọc.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Phương Thanh Di vãn quyết định gọi cho Lâm Húc Dương: “Húc Dương, Đặng Hạo cho người đến công ty rồi!”

“Cô cứ bình tĩnh trước đã, đừng manh động, tôi sẽ đến ngay!”

Phương Thanh Di nhận được câu trả lời đầy lo lắng của Lâm Húc Dương.

Dường như khi nghe anh nói, Phương Thanh Di cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

“Ừm, làm phiền cậu rồi.”

Sau khi trả lời xong thì Phương Thanh Di liền gác máy, cô ngồi xuống ghế sô-pha gần đó, thất thần nhìn ra phía cửa,

Vẻ mặt Lâm Húc Dương trở nên vô cùng căng thẳng sau khi nhận được tin của Phương Thanh Di.

“Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”

La Khởi ở cạnh vội hỏi sau khi thấy sắc mặt anh có sự thay đổi.

“Phương Thanh Di đang gặp rắc rối, tôi phải đi giúp cô ấy.”

Lâm Húc Dương nói một cách chắc chắn.

“Bây giờ anh đang đi làm đó, hơn nữa, chẳng phải người phụ nữ đó không muốn gặp anh nữa sao? Anh còn mặt dày đi làm gì chứ?”

La Khởi cười khẩy nói.

“Bây giờ cô ấy đang cần tôi! Tôi bắt buộc phải đi, tôi xin lỗi nếu làm lỡ việc của cô, cô muốn giải quyết như nào thì cứ làm như thế nấy đi!”

Căn bản Lâm Húc Dương không phải đang xin ý kiến của La Khởi, anh nói xong liền đi về phía thang máy.

“Haiz!”

Lúc Lâm Húc Dương bước vào thang máy thì La Khởi lại ngăn người đàn ông này lại: “Anh bình tĩnh một chút, nhớ chú ý an toàn, nếu không xử lý được thì gọi cho tôi!”

“Ừm, cảm ơn cô.”

Lâm Húc Dương vốn tưởng rằng người phụ nữ này sẽ uy hiếp anh, nhưng không ngờ lại căn dặn kỹ lưỡng như vậy, anh gật đầu cảm ơn rồi bước vào thang máy.

Sau đó anh nhanh chóng lái một chiếc xe ở dưới lầu để đến Ngự Mỹ Ưu Phẩm.

Lâm Húc Dương trở lại Ngự Mỹ Ưu Phẩm, vừa nhìn thấy đám người mà tên trọc dẫn đến là anh đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn vào vị trí nhóm người đang đứng, anh nhếch miệng cười giễu cợt, rồi không chút sợ hãi bước đến, đồng thời lấy trong túi ra một bao thuốc, đưa một điếu sang, hỏi: “Sao nào? Lại chơi chiêu cũ à?”

Hai người cũng là kiểu không đánh không biết nhau, lúc đầu trong bệnh viện là quan hệ bạn bè, mặc dù bọn họ đều hiểu rõ vấn đề, nhưng đáng tiếc lại không có cùng chí hướng.

Mặc dù cả hai không tỏ rõ sự thù hằn khi gặp nhau, nhưng cũng không đến mức xưng anh gọi em, chủ yếu tất cả những thứ này chỉ để điều tra tình hình.

“Không còn cách nào khác, ông chủ đã ra lệnh, làm sao? Tới đây giúp đỡ à? Tại sao không thấy cậu đi ra từ công ty nữa?”

Tên trọc nhón lấy điếu thuốc, câu hỏi giống như đang tán gẫu với một người bạn.

“Ừm, tạm thời không làm ở đây nữa, nhưng chuyện của chủ công ty này cũng là chuyện của tôi, lần này thì sao nữa? Khi nào mới kết thúc đây?”

Lâm Húc Dương gật đầu, hỏi không cảm xúc.

“Hai triệu, đưa tiền thì người đi.”

Tên trọc cũng dứt khoát trả lời.

“Lại đòi tiền, Đặng Hạo không có mặt mũi đến nên kêu mấy người đến thay sao, thật đáng tiếc, một đám giang hồ lại đi đòi tiền một người phụ nữ, cứ thế này thì khi nào mới có thể kết thúc đây hả?”

Lâm Húc Dương cau mày.

“Không còn cách nào khác, tôi cũng chỉ làm theo lệnh, không cần biết Đặng Hạo là người như thế nào, nhưng chỉ cần trả tiền cho tôi thì tôi sẽ coi như cha mẹ mà cung phụng.”

Tên trọc nhún vai.

“Vậy nói trắng ra, một là đòi tiền, hai là chọn cách khác đúng chứ?”

Lâm Húc Dương cười lạnh.

Nghe Lâm Húc Dương nói xong, tên trọc vô thức sờ đầu, lần trước hắn đã bị anh đánh cho tơi tả, sau đó cười lạnh nói: “Lần này không đơn giản như lần trước, trước tiên cậu hãy thương lượng với người phụ nữ đó đi đã, bảo cô ta phải suy nghĩ cẩn thận vào, nếu không thì lần này sẽ chỉ có một người vào viện thôi đấy.”

Truyện Chữ Hay