Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

chương 32: tướng giặc ra uy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lão già cưỡi gấu Mạc Vũ chưa từng thấy mặt bao giờ, nhưng phía sau lão có mấy người cậu vừa nhìn thấy đã mừng rỡ không thôi. Người trung niên nho nhã mặc y phục trắng cưỡi ngựa vằn, đầu chít khăn hoa, không thêu huy hiệu gia tộc, búi tóc bọc mũ bạc, y không ai khác chính là Lê Trị cha của Lê Long. Người đứng cạnh là Mạc Minh chú của cậu.

Mạc Vũ lúc đầu còn muốn rời khỏi mép sông chạy đến chỗ Mạc Minh, chợt nghĩ lại thấy không ổn lắm đành nằm im quan sát. Cậu để ý bên cạnh Mạc Minh không có Tô Vũ Hộ, thì nhũ thầm Nguyễn Thị Hồng chắc chắn không có ở trong đám dân binh đó. Lúc này đi ra chẳng phải phí bao tâm huyết bà nội chỉ lối cho mình ra được đây hay sao.

Lúc đó vừa hay lão già cưỡi gấu nghe Vũ Thống xưng hô láo toét thì tay trỏ hắn mắng: “Tên giặc cướp kia mi sắp chết đến nơi còn nói xàm.”

Vũ Thống cười sặc sặc nhổ một bãi nước bọt: “Biết ai chết ai sống thì cứ đánh nhau một trận mới rõ được! Ha ha…nước Xạ Viễn Quốc bọn mi chỉ có một đám quân hèn thế này thôi sao?”

Đám tặc khấu nghe hắn nói thì cười ầm lên chế giễu. Lão già cưỡi gấu không phải là người giỏi miệng lưỡi, vừa rồi lớn tiếng chẳng qua chỉ muốn giành lấy chút ưu thế trước đối phương. Lão là người cầm đầu dân binh toàn thị trấn Diễn Châu, lực lượng quân số trước mắt đông gấp mấy lần quân địch nhưng hàng ngũ hỗn tạp, trên dưới bất đồng. Lão già được các đội dân binh bầu lên dẫn đội, nhưng bản thân chẳng qua chỉ là một người kinh doanh chưa từng trải qua đánh trận, lời nói không có mấy ai tín nhiệm.

Trước đó không lâu toán dân binh do lão dẫn đầu cùng quân binh triều đình thủ vệ thị trấn, nhưng được báo một đội binh Hắc Cốt Sơn theo sông Nhị Tập đánh sâu về phía tây thị trấn. Vị trấn chủ Trịnh Khương cấp tốc chỉ thị điều dân binh chặn đánh.

Lão già tuy không có kinh nghiệm điều binh nhưng con mắt lõi đời thì chẳng thua kém bất cứ ai. Lão nhìn thấy đối phương quân ít hơn nhưng trận thế kín kẽ, đội ngũ đâu ra đó rõ là một đội tinh quân. Lão ngoài miệng lớn giọng nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, thành thử vừa nói đôi ba câu thấy Vũ Thống khinh khỉnh xem thường mình đã có bụng nhục chí. Chưa đánh nhưng khí thế đã xuống rõ rệt.

Phía sau lão già một trung niên đại hán tướng mạo to lớn, mặt mày nám đen, râu mép dựng ngược, tay cầm cây côn lớn, thúc con bò vàng chậm chạp bước lên: “Ông chủ Huyền, nói nhiều với hắn làm gì, để tôi ra giao đấu với hắn mấy đường.”

Đám dân binh nghe tên đại hán xung phong đánh trận đầu thì hoan hô vang dội, lão già vuốt vuốt râu đằng hắng nói: “Chú Nguyễn Hoàng đừng có nôn nóng, khéo lại hỏng chuyện.”

Nguyễn Hoàng hừ lạnh không thèm để ý lời lão già họ Huyền vào đâu, tay trỏ Vũ Thống quát lớn: “Tên trọc đầu kia, mi có bản lĩnh thì ra đây đấu tay đôi với ta một trận.”

Vũ Thống ghét nhất bị người khác đem đầu trọc của mình ra chỉ trỏ, đừng nói đến kể thù, ngay đến người nhà nhỡ miệng nói ra mấy câu này đã lập tức ăn đòn đến chết rồi. Hắn còn đang suy nghĩ tới việc nên đánh hay rút lui về phía sau tiếp ứng đội quân chủ lực, nghe Nguyễn Hoàng lớn giọng nói thì bừng bừng giận dữ quát: “Con bà mẹ nó! Tên khốn kiếp kia mi muốn chết sớm chắc.”

Nguyễn Hoàng thấy Vũ Thống nổi giận lấy ra cây búa lớn xanh lam thì cười lớn đáp: “Ông mày muốn chết thì đã sao, thằng oách con trọc đầu mi mau mau nộp mạng đi.”, Hắn vừa nói vừa vung côn rít rít lao lên trước, khí thế vô cùng.

Vũ Thống gầm lên một tiếng, quát tháo đám thủ vệ dạt ra hai bên, thúc thú cưỡi hàm hồ lao nhanh về phía Nguyền Hoàng, búa xoay tít: “Ta đánh nát óc mi.”

Nguyễn Hoàng cũng là tay đại hán, đâu xem sống chết vào đâu, vung côn đánh tới. Đám quân binh hai bên hô lớn trợ uy.

Hai người xuất kích đã ra sát chiêu, mỗi kích đánh ra không có chút nương tay nào. Cây côn trên tay Nguyễn Hoàng xanh biếc cùng thần lực mộc hệ bản thân tương hợp, phản quang càng thêm dữ tợn, mới xuất chiêu đã tung liền hơn chục kích hòng sớm áp đảo Vũ Thống.

Nhìn bề ngoài Vũ Thống nặng nề chậm chạp nhưng thân hình lách trái, né phải nhanh không thua kém gì. Hai đầu thú cưỡi lao vào liền quay tròn quấn lấy nhau, mặc sức để hai người trên lưng giáp kích. Vũ Thống chỉ một mực tránh né không có ý tấn công, qua hơn trăm kích thấy Nguyễn Hoàng có ý thúc thú cưỡi tách ra thì cười lạnh: “Mi muốn chạy đâu có được.”. Cây búa trên tay hắn không biết thế nào lập tức dài ra thêm một đoạn, thành cây kích dài đầu búa, còn phát ra tia sét vàng kim không ngừng vang lên.

Nguyễn Hoàng quả thực đánh liền trăm kích, thần lực bản thân theo đó tiêu hao quá nửa. Nghe Vũ Thống cười lạnh thì giật mình, thần lực kim hệ trên người Vũ Thống còn bộc phát ra mãnh liệt. Hắn không khỏi kinh tâm quyết ý thúc thú cưỡi bỏ chạy. Chợt thấy đầu búa tạt mạnh qua đầu, kinh sợ hụp người xuống tránh né, đồng thời quét bừa thiết côn ra.

Người Nguyễn Hoàng vừa nhỏm dậy đã thấy thủ pháp Vũ Thống chụp xuống vai, hắn lập tức vung tay gạt đi, liền đó thấy chân đối phương đạp mạnh vào người thú cưỡi của mình. Con thú cưỡi loạng choạng suýt nữa đã hất văng hắn xuống đất. Hắn gắn kìm thú cưỡi đứng vững thì nghe bên tai Vũ Thống mắng lớn: “Chỉ là một tên vô lại thực lực Rèn Luyện Trường cấp một viên mãn cũng dám đấu với ta. Đúng là chán sống mà!”. Lời này Nguyễn Hoàng còn chưa nghe lọt tai đã bị cây búa đánh văng ra khỏi lưng thú cưỡi, ngã lăn xuống đất. Người đau đớn nhỏm dậy ú ớ một tiếng, thổ ra ngụm huyết thì gục đầu ngất lịm đi.

Vũ Thống thúc thú cưỡi chạy đến, hòng vung búa đập nát thây Nguyễn Hoàng ra thì nghe bên tai ‘vù vù’. Liền gấp rút vung búa gạt đi một mũi tên bắn tới. Vừa hay lão già họ Huyền kêu lớn “Lương Vĩ Hằng, Lý Quang cứu người!”

Từ phía sau lão hai người vâng dạ lao lên, một người thiếu niên tầm hai mươi cưỡi ngựa trắng, tướng mạo bình thường, đầu đội mũ vàng kim, tay cầm thanh kiếm hai lưỡi đỏ lửa. Người thứ hai cưỡi trâu đen, mặc y phục xanh lam, đầu chít khăn đen thêu chữ ‘huyền’ rõ là người nhà của lão. Hắn tướng mạo gầy gò nhìn không ra tuổi tác, tay cầm cây cung, mũi tên đã lắp sẵn. Hắn vừa thúc thú cưỡi lao lên, tay đã giương cung nhắm Vũ Thống bắn liền. Rõ vừa rồi chính hắn là người cứu Nguyễn Hoàng thoát nạn.

Vũ Thống vừa gạt mũi tên đi, lại thấy mũi tên thứ hai bắn tới thì mắng: “Con mẹ nó! Giỏi cho cái bọn đệ tiện hạ nhân.”

Đám tặc khấu thấy người thiếu niên cưỡi ngựa lao tới, khom người tóm lấy Nguyễn Hoàng kéo quay về hàng ngũ thì chửi ầm ĩ: “Bọn hạ lưu bỉ ổi.”

Lão già họ Huyền thấy đối phương la lối ầm ĩ thì làm giận lắm, nhưng thấy mình đuối lý không cãi chày cãi cối làm gì: “Lương Vĩ Hằng giỏi lắm, mi mau quay về đi!”

Người tướng mạo gầy còm, đầu chít khăn thêu chữ ‘Huyền’ chính là Lương Vĩ Hằng, nghe lão già nói lập tức thúc thú cưỡi quay lại, nhưng mũi tên vẫn kịp lắp lên cánh cung.

Lê Trị nhảy khỏi lưng thú cưỡi chạy lại xem thương thế của Nguyễn Hoàng, y lấy ra một lọ thuốc kề vào mũi hắn, đưa qua đưa lại. Nguyễn Hoàng ho sặc sụa mấy cái thì tĩnh lại. Lê Trị lấy một viên thuốc màu tím nhét vào miệng hắn nói “Chú không tổn thương gì nặng chỉ cần uống viên Bách Quảng Cao là hồi phục lại ngay thôi.”

Nguyễn Hoàng chán chường hướng Lê Trị vái tạ: “Đạ tạ ông chủ Lê gia đã chiếu cố.”

Lê Trị lắc đầu cười dài, dìu hắn đứng dậy nói: “Giặc trước mắt, nói chuyện nhỏ nhặt đó làm gì. Chú nghỉ ngơi một lúc hãy nói tiếp!”

Lão già họ Huyền đứng mũi chịu sào, mặt mày lúc này trắng bệt. Nguyễn Hoàng tự cao tự đại đánh trận thua làm mất sĩ khí thì giận lắm, thấy hắn lùi về phía sau không thèm đả động hỏi han tới.

Vũ Thống ra trận còn chưa dùng hết thủ đoạn đã thủ thắng, thần lực kim hệ trên người hắn rõ ràng không dưới tầng thứ ba Rèn Luyện Trường. Đám quân dân thị trấn Diễn Châu tự nhiên không ai dám tiến ra thách đấu nữa. Lão già họ Huyền nhìn trước, nhìn sau thấy mọi người đều có ý bảo vệ mình chỉ có mỗi Mạc Minh là có chút khí khái. Lão Quay sang Mạc Minh hỏi “Chú Mạc Minh thấy thế nào?”

Mạc Minh nghe lão hỏi tới mình thì thúc thú cưỡi chạy lên nói: “Chúng ta nên thủ chớ công, quân địch đội ngũ chỉnh tề, đã quen chinh chiến nhiều, chúng ta trên dưới tuy đồng lòng ra sức chống giặc nhưng kinh nghiệm đánh trận còn kém lắm. Ông chủ Huyền mặc chúng cười nhạo chúng ta, cứ cầm cự ở đây đợi quân thành chủ tiếp ứng.”

Lão già họ Huyền nghe vậy không khỏi cau mày, lắc đầu: “Chúng ta người nhiều lý nào lại sợ chúng.”

Mạc Minh không nói gì chỉ lẳng lặng hướng nhìn đội ngũ quân tặc khấu, trong lòng không khỏi rầu rĩ. Y biết rõ tính khí lão già Huyền Vũ Phong này lắm. Tính lão ngạo mạn phách lối, không vị nể một ai. Lão lần này được quân dân thị trấn bầu lên lãnh đạo mọi người chống giặc, không phải vì thực lực hơn người mà vì vị nể người anh Huyền Vũ Kình đang đương chức tổng trưởng Diễn Châu của lão. Lão Huyền Vũ Phong thấy hỏi Mạc Minh bằng thừa liền quát hỏi: “Ai xung phong bắt sống tên tướng giặc kia được thưởng mười nghìn kim ngân, Tinh Thần Chiến năm lệnh bài.”

Đám đông nghe lão lớn tiếng kêu gọi lập tức nhao nhao cả lên. Bình thường chẳng phải nói nhưng Tinh Thần Chiến với người Rèn Luyện Trường đến hồi viên mãn như Mạc Minh rất cần thiết, cho dù có tiền chưa chắc đã mua được.

Tinh Thần Chiến chính là lệnh bài dùng để hấp thụ sinh linh tử vong, rất cần cho việc tinh đúc Rèn Luyện Trường. Loại giá trị này ngoài những thế gia, quan binh triều đình ra khó có ai tiếp nhận nổi số lượng lớn sinh linh như vậy được. Tự nhiên giá trị của nó lớn vô cùng.

Rèn Luyện Trường cấp một bình thường có thể dùng kim ngân sở hữu, nhưng Rèn Luyện Trường cấp hai thì khác hẳn. Nếu không có công trạng đặc biệt thì khó sở hữu được một cách đường đường chính chính, ngoài nó ra chỉ còn cách tự tinh đúc ra Rèn Luyện Trường từ lệnh bài Tinh Thần Chiến mà thôi. Nhưng để sở hữu được một lệnh bài Tinh Thần Chiến hấp thụ linh hồn không trải qua mấy chục năm thực chiến trên chiến trường khổ sở thì khó mà mong đợi được. Đừng nói đến năm lệnh bài Tinh Thần Chiến, chỉ cần tiếp nhận một lệnh bài nay thôi đã không ít người lập tức chịu khổ mà xung phong.

Truyện Chữ Hay