Chương LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ!
Trừ những lúc ăn cơm, thời gian còn lại, Phó Thiên Thiên đều nằm trong phòng. Cô nằm suốt một ngày rưỡi. Có điều, sau đó cô không chạm mặt Phó Linh Nguyệt và Lư Xảo Nghiên trên bàn ăn nữa.
Trong một ngày rưỡi này, cô luôn cẩn thận sắp xếp lại kí ức của Phó Thiên Thiên trong đầu mình, sắp xếp lại tất cả kí ức từ nhỏ đến lớn của Phó Thiên Thiên.
Mặc dù Tổng Giám đốc hiện tại của Tập đoàn Phó thị là Phó Minh Thanh, nhưng trong tay Phó Minh Thanh chỉ có % cổ phần. Mà ông ngoại của Phó Thiên Thiên lại để lại cho Phó Thiên Thiên đến % cổ phần của Tập đoàn Phó thị. Những cổ phần đó nhất định phải nhờ vào tín vật mới có thể lấy được.
Tín vật!
Phó Thiên Thiên đột nhiên ngồi bật dậy trên giường.
Trong trí nhớ của cô, vào cái hôm cô bị trói, Phó Thiên Thiên để tín vật trong túi áo khoác và mang theo nó đi ra ngoài. Nhưng… lúc ra khỏi khách sạn, cô mặc quần áo của người đàn ông kia, còn quần áo của cô đã bị cô vứt đi trước đó, bên trong chẳng có thứ gì. Hẳn là tín vật ở trong căn phòng khách sạn ấy.
Nếu muốn thừa kế cổ phần, cô nhất định phải có tín vật này. Nếu không có tín vật thì rất có thể cổ phần của cô sẽ rơi vào tay Phó Minh Thanh.
Đó là cổ phần của ông ngoại Phó Thiên Thiên để lại cho Phó Thiên Thiên, tuyệt đối không thể cho người khác được.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua cũng đã lâu, có khi nào chìa khóa đã bị dọn dẹp rồi không?
Đúng lúc này, cửa phòng của cô vang lên tiếng gõ cửa.
Phó Thiên Thiên đi ra mở cửa. Đứng bên ngoài là người giúp việc của nhà họ Phó.
“Có chuyện gì?”
Vừa nhìn vào mắt Phó Thiên Thiên, người giúp việc liền giật mình, cả người trở nên căng thẳng.
Cô ta nâng phong bì bằng hai tay: “Cô Cả, có người đưa cho bảo vệ, nói rằng phải giao cho cô!”
Phó Thiên Thiên nhận lấy chiếc phong bì rồi đóng cửa lại.
Sau đó, cô mở phong bì ra. Một tờ giấy rơi ra từ bên trong, những dòng chữ rồng bay phượng múa nhảy nhót trên trang giấy.
“Muốn lấy tín vật, đến cao ốc Tập đoàn Bùi thị.”
Kí tên là Bùi Diệp.
Bùi Diệp?
Nhìn những chữ viết rồng bay phượng múa này, trước mắt Phó Thiên Thiên dường như xuất hiện một khuôn mặt khôi ngô với đôi mắt đen nguy hiểm.
Là người đàn ông đó!
Vừa nghĩ tới Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên liền chạm vào cổ mình, cảm thấy thật nhục nhã.Quả nhiên tín vật ở chỗ anh ta.
Cô nhất định phải lấy lại nó!
Phó Thiên Thiên mở tủ quần áo ra, định thay bộ quần áo ở nhà đang mặc trên người.
Thế nhưng, sau khi lục tung tủ đồ, cô nhận thấy quần áo trong tủ, trừ váy ra thì chỉ có quần short, hoàn toàn không có bộ đồ nào có thể khiến cô mặc cho thoải mái.
Sau khi cau mày tìm kĩ, Phó Thiên Thiên tìm được một bộ đồng phục học sinh kẻ caro trắng xanh trong góc tủ.
Cô mặc bộ đồng phục học sinh vào, cột mái tóc dài xõa ngang vai thành kiểu đuôi ngựa rồi ra khỏi nhà.
Cao ốc Tập đoàn Bùi thị.
Đứng trước cổng cao ốc Tập đoàn Bùi thị, Phó Thiên Thiên cẩn thận so lại địa chỉ viết trên giấy lần nữa, sau đó đi thẳng vào trong.
Cô vừa mới bước vào đã bị lễ tân ngăn lại.
“Cô ơi, xin hỏi cô tìm ai?”
“Tôi muốn gặp Bùi Diệp của công ty các vị.”
Lễ tân tỉ mỉ quan sát Phó Thiên Thiên.
Không ít người đến tìm Tổng Giám đốc của bọn họ, nhưng lần đầu mới thấy một học sinh mặc đồng phục cấp ba thế này.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Em gái à, Tổng Giám đốc của chúng tôi không phải là người mà ai cũng có thể gặp được đâu. Xin hỏi em có hẹn trước không?”
Tổng Giám đốc?
Phó Thiên Thiên nhíu mày, đưa lá thư trên tay ra.
“Là Tổng Giám đốc của các vị bảo tôi tới đây.”
Lễ tân lấy làm nghi ngờ, nhưng vẫn gọi điện cho trợ lý của Tổng Giám đốc.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, lễ tân thay đổi thái độ độ với Phó Thiên Thiên, vô cùng nhiệt tình với cô: “Cô Phó, mời cô vào, Tổng Giám đốc của chúng tôi đang chờ cô ở trên tầng.”
Phó Thiên Thiên thờ ơ đi theo lễ tân đến trước thang máy Vip, rồi đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ!
Trừ những lúc ăn cơm, thời gian còn lại, Phó Thiên Thiên đều nằm trong phòng. Cô nằm suốt một ngày rưỡi. Có điều, sau đó cô không chạm mặt Phó Linh Nguyệt và Lư Xảo Nghiên trên bàn ăn nữa.
Trong một ngày rưỡi này, cô luôn cẩn thận sắp xếp lại kí ức của Phó Thiên Thiên trong đầu mình, sắp xếp lại tất cả kí ức từ nhỏ đến lớn của Phó Thiên Thiên.
Mặc dù Tổng Giám đốc hiện tại của Tập đoàn Phó thị là Phó Minh Thanh, nhưng trong tay Phó Minh Thanh chỉ có % cổ phần. Mà ông ngoại của Phó Thiên Thiên lại để lại cho Phó Thiên Thiên đến % cổ phần của Tập đoàn Phó thị. Những cổ phần đó nhất định phải nhờ vào tín vật mới có thể lấy được.
Tín vật!
Phó Thiên Thiên đột nhiên ngồi bật dậy trên giường.
Trong trí nhớ của cô, vào cái hôm cô bị trói, Phó Thiên Thiên để tín vật trong túi áo khoác và mang theo nó đi ra ngoài. Nhưng… lúc ra khỏi khách sạn, cô mặc quần áo của người đàn ông kia, còn quần áo của cô đã bị cô vứt đi trước đó, bên trong chẳng có thứ gì. Hẳn là tín vật ở trong căn phòng khách sạn ấy.
Nếu muốn thừa kế cổ phần, cô nhất định phải có tín vật này. Nếu không có tín vật thì rất có thể cổ phần của cô sẽ rơi vào tay Phó Minh Thanh.
Đó là cổ phần của ông ngoại Phó Thiên Thiên để lại cho Phó Thiên Thiên, tuyệt đối không thể cho người khác được.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua cũng đã lâu, có khi nào chìa khóa đã bị dọn dẹp rồi không?
Đúng lúc này, cửa phòng của cô vang lên tiếng gõ cửa.
Phó Thiên Thiên đi ra mở cửa. Đứng bên ngoài là người giúp việc của nhà họ Phó.
“Có chuyện gì?”
Vừa nhìn vào mắt Phó Thiên Thiên, người giúp việc liền giật mình, cả người trở nên căng thẳng.
Cô ta nâng phong bì bằng hai tay: “Cô Cả, có người đưa cho bảo vệ, nói rằng phải giao cho cô!”
Phó Thiên Thiên nhận lấy chiếc phong bì rồi đóng cửa lại.
Sau đó, cô mở phong bì ra. Một tờ giấy rơi ra từ bên trong, những dòng chữ rồng bay phượng múa nhảy nhót trên trang giấy.
“Muốn lấy tín vật, đến cao ốc Tập đoàn Bùi thị.”
Kí tên là Bùi Diệp.
Bùi Diệp?
Nhìn những chữ viết rồng bay phượng múa này, trước mắt Phó Thiên Thiên dường như xuất hiện một khuôn mặt khôi ngô với đôi mắt đen nguy hiểm.
Là người đàn ông đó!
Vừa nghĩ tới Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên liền chạm vào cổ mình, cảm thấy thật nhục nhã.
Quả nhiên tín vật ở chỗ anh ta.
Cô nhất định phải lấy lại nó!
Phó Thiên Thiên mở tủ quần áo ra, định thay bộ quần áo ở nhà đang mặc trên người.
Thế nhưng, sau khi lục tung tủ đồ, cô nhận thấy quần áo trong tủ, trừ váy ra thì chỉ có quần short, hoàn toàn không có bộ đồ nào có thể khiến cô mặc cho thoải mái.
Sau khi cau mày tìm kĩ, Phó Thiên Thiên tìm được một bộ đồng phục học sinh kẻ caro trắng xanh trong góc tủ.
Cô mặc bộ đồng phục học sinh vào, cột mái tóc dài xõa ngang vai thành kiểu đuôi ngựa rồi ra khỏi nhà.
Cao ốc Tập đoàn Bùi thị.
Đứng trước cổng cao ốc Tập đoàn Bùi thị, Phó Thiên Thiên cẩn thận so lại địa chỉ viết trên giấy lần nữa, sau đó đi thẳng vào trong.
Cô vừa mới bước vào đã bị lễ tân ngăn lại.
“Cô ơi, xin hỏi cô tìm ai?”
“Tôi muốn gặp Bùi Diệp của công ty các vị.”
Lễ tân tỉ mỉ quan sát Phó Thiên Thiên.
Không ít người đến tìm Tổng Giám đốc của bọn họ, nhưng lần đầu mới thấy một học sinh mặc đồng phục cấp ba thế này.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Em gái à, Tổng Giám đốc của chúng tôi không phải là người mà ai cũng có thể gặp được đâu. Xin hỏi em có hẹn trước không?”
Tổng Giám đốc?
Phó Thiên Thiên nhíu mày, đưa lá thư trên tay ra.
“Là Tổng Giám đốc của các vị bảo tôi tới đây.”
Lễ tân lấy làm nghi ngờ, nhưng vẫn gọi điện cho trợ lý của Tổng Giám đốc.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, lễ tân thay đổi thái độ độ với Phó Thiên Thiên, vô cùng nhiệt tình với cô: “Cô Phó, mời cô vào, Tổng Giám đốc của chúng tôi đang chờ cô ở trên tầng.”
Phó Thiên Thiên thờ ơ đi theo lễ tân đến trước thang máy Vip, rồi đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com