Chương CÓ ĐỖ TRÁI QUY ĐỊNH CŨNG KHÔNG ĐẾN MỨC BỊ PHẠT, ĐÚNG KHÔNG?
Trợ lí của hiệu trưởng tưởng mình nói vậy thì Bùi Diệp sẽ rất vui.
Ai ngờ, sau khi nói xong, anh ta đột nhiên có cảm giác khí lạnh trên người Bùi Diệp còn khiến người ta khiếp sợ hơn. Mà anh ta càng run hơn khi Bùi Diệp nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh băng.
Trợ lí của hiệu trưởng sợ hãi sắp khóc đến nơi.
Anh ta nghĩ cho cháu trai của Bùi Diệp, chẳng lẽ là sai sao? Sao Bùi Diệp lại nhìn anh ta chằm chằm như vậy?
Cuộc sống thật khó khăn, anh ta muốn nghỉ việc! Muốn nghỉ việc ngay bây giờ!
Hà Minh thoáng nhìn trợ lí của hiệu trưởng với vẻ đồng cảm.
Trợ lí nói ai không nói, lại cứ nói vợ tương lai của Tổng Giám đốc Bùi nhà họ, lại còn nói sẽ xử lí Phó Thiên Thiên. Bùi Diệp có thể vui được sao?
Có thể tưởng tượng được, trợ lí của hiệu trưởng sẽ có kết cục gì trong tương lai.
Hoàng Viên Viên ngồi ở chỗ của mình, nhìn thẳng vào Thịnh Diên và Phó Thiên Thiên, thấy hai người họ thân mật châu đầu ghé tai thì tức muốn nổ phổi.
Phó Thiên Thiên, cậu đừng đắc ý. Nhanh thôi… Phó Thiên Thiên cậu sẽ không cách nào quấn lấy Thịnh Diên được nữa.
Thịnh Diên chỉ có thể là của cô ta.
Chờ mấy người Bùi Diệp đi xa, Thịnh Diên mới dám bỏ quyển sách ra khỏi đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta vừa thở phào, thì có một số máy lạ gọi vào di động.
“Bạn học Thịnh, xe của cậu đỗ trái quy định, bị đại đội cảnh sát giao thông kéo đi rồi.”
Sau khi nhận điện thoại, mặt mày Thịnh Diên liền biến sắc.
“Cái gì? Tài xế của tôi đỗ xe trong bãi đỗ của trường, sao lại đỗ trái quy định được?” Thịnh Diên tức giận nói.
Xe của cậu ta là chiếc Bugatti số lượng có hạn, người lái loại xe này không giàu thì cũng quyền quý. Cho dù đỗ trái phép, cảnh sát giao thông có nhìn thấy thì cùng lắm chỉ xé vé phạt, tuyệt đối không dám kéo đi. Huống hồ, cậu ta đỗ xe ở bãi đỗ, có đỗ trái quy định cũng không đến mức bị phạt, đúng không?
Cảnh sát kéo xe của cậu ta bị chó Husky nhập hồn vào sao?
Thịnh Diên cúp máy, tiếp đó nghe thấy một tràng âm thanh ở bên tai, nhìn ra bên ngoài thì bắt gặp cảnh một chiếc xe kéo đang kéo chiếc Bugatti đi qua phòng học của bọn họ cách đó không xa.Nhìn thấy chiếc xe, cả khuôn mặt Thịnh Diên như muốn sụp đổ.
Thậm chí cậu ta còn có thể cảm nhận được ánh mắt thăm dò và nghi hoặc của các bạn học trong lớp đổ dồn vào cậu ta. Có người còn nhỏ giọng bàn tán.
“Ủa, đó không phải chiếc xe mà Thịnh Diên lái đến trường hôm nay sao?”
“Đúng đấy, sao lại bị kéo đi nhỉ?”
Thịnh Diên: “…”
Vốn tưởng lái Bugatti đến trường để gây sự chú ý, có lẽ Phó Thiên Thiên sẽ rung động.
Khi cảnh sát kéo xe của Thịnh Diên đi qua trước cửa phòng học, cậu ta đã xấu mặt lại còn bị chú ý hơn.
Thịnh Diên lặng lẽ giơ một tay lên, che một bên má, ngăn ánh mắt của mọi người đang nhìn mình.
Cậu ta giận dữ trừng mắt nhìn về hướng chiếc xe kéo rời đi.
Đại đội cảnh sát giao thông dám kéo xe của cậu ta đi, chắc chắn là có ai đó cố tình chơi xấu cậu ta.
Nếu để cậu ta biết ai dám chơi xỏ mình, cậu ta nhất định sẽ không tha cho người đó.
Thật sự là quá xấu hổ.
Ở một nơi khác, trong văn phòng nào đó của nhà trường, người đàn ông nào đó mang vẻ mặt toát ra sự lãnh lẽo, đang ngồi bắt tréo chân trên ghế sofa.
Hà Minh từ bên ngoài đi vào, cung kính đứng trước mặt người đàn ông. Anh ta không dám ngẩng đầu nhìn anh, sợ bị đóng băng bởi khí lạnh trên người anh.
“Làm xong chưa?” Tiếng nói không có độ ấm của người đàn ông bỗng vang lên trong phòng.
Hà Minh gật đầu: “Vâng, Tổng Giám đốc Bùi, đại đội cảnh sát giao thông đã để xe kéo lượn quanh một vòng trước cửa phòng học của cậu Thịnh rồi ạ. Bảo đảm tất cả giáo viên và học sinh của dãy tầng đó đều sẽ biết xe của cậu Thịnh đỗ trái phép nên bị kéo đi. Ngoài ra, bằng lái của cậu Thịnh cũng đã bị tịch thu.”
Khí lạnh trên mặt dần tản đi, Bùi Diệp gật đầu: “Ừ.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hà Minh âm thầm lau mồ hôi trên trán.
Chân lý từ cổ chí kim, đắc tội với ai, chứ đừng đắc tội với Bùi Diệp.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương CÓ ĐỖ TRÁI QUY ĐỊNH CŨNG KHÔNG ĐẾN MỨC BỊ PHẠT, ĐÚNG KHÔNG?
Trợ lí của hiệu trưởng tưởng mình nói vậy thì Bùi Diệp sẽ rất vui.
Ai ngờ, sau khi nói xong, anh ta đột nhiên có cảm giác khí lạnh trên người Bùi Diệp còn khiến người ta khiếp sợ hơn. Mà anh ta càng run hơn khi Bùi Diệp nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh băng.
Trợ lí của hiệu trưởng sợ hãi sắp khóc đến nơi.
Anh ta nghĩ cho cháu trai của Bùi Diệp, chẳng lẽ là sai sao? Sao Bùi Diệp lại nhìn anh ta chằm chằm như vậy?
Cuộc sống thật khó khăn, anh ta muốn nghỉ việc! Muốn nghỉ việc ngay bây giờ!
Hà Minh thoáng nhìn trợ lí của hiệu trưởng với vẻ đồng cảm.
Trợ lí nói ai không nói, lại cứ nói vợ tương lai của Tổng Giám đốc Bùi nhà họ, lại còn nói sẽ xử lí Phó Thiên Thiên. Bùi Diệp có thể vui được sao?
Có thể tưởng tượng được, trợ lí của hiệu trưởng sẽ có kết cục gì trong tương lai.
Hoàng Viên Viên ngồi ở chỗ của mình, nhìn thẳng vào Thịnh Diên và Phó Thiên Thiên, thấy hai người họ thân mật châu đầu ghé tai thì tức muốn nổ phổi.
Phó Thiên Thiên, cậu đừng đắc ý. Nhanh thôi… Phó Thiên Thiên cậu sẽ không cách nào quấn lấy Thịnh Diên được nữa.
Thịnh Diên chỉ có thể là của cô ta.
Chờ mấy người Bùi Diệp đi xa, Thịnh Diên mới dám bỏ quyển sách ra khỏi đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta vừa thở phào, thì có một số máy lạ gọi vào di động.
“Bạn học Thịnh, xe của cậu đỗ trái quy định, bị đại đội cảnh sát giao thông kéo đi rồi.”
Sau khi nhận điện thoại, mặt mày Thịnh Diên liền biến sắc.
“Cái gì? Tài xế của tôi đỗ xe trong bãi đỗ của trường, sao lại đỗ trái quy định được?” Thịnh Diên tức giận nói.
Xe của cậu ta là chiếc Bugatti số lượng có hạn, người lái loại xe này không giàu thì cũng quyền quý. Cho dù đỗ trái phép, cảnh sát giao thông có nhìn thấy thì cùng lắm chỉ xé vé phạt, tuyệt đối không dám kéo đi. Huống hồ, cậu ta đỗ xe ở bãi đỗ, có đỗ trái quy định cũng không đến mức bị phạt, đúng không?
Cảnh sát kéo xe của cậu ta bị chó Husky nhập hồn vào sao?
Thịnh Diên cúp máy, tiếp đó nghe thấy một tràng âm thanh ở bên tai, nhìn ra bên ngoài thì bắt gặp cảnh một chiếc xe kéo đang kéo chiếc Bugatti đi qua phòng học của bọn họ cách đó không xa.
Nhìn thấy chiếc xe, cả khuôn mặt Thịnh Diên như muốn sụp đổ.
Thậm chí cậu ta còn có thể cảm nhận được ánh mắt thăm dò và nghi hoặc của các bạn học trong lớp đổ dồn vào cậu ta. Có người còn nhỏ giọng bàn tán.
“Ủa, đó không phải chiếc xe mà Thịnh Diên lái đến trường hôm nay sao?”
“Đúng đấy, sao lại bị kéo đi nhỉ?”
Thịnh Diên: “…”
Vốn tưởng lái Bugatti đến trường để gây sự chú ý, có lẽ Phó Thiên Thiên sẽ rung động.
Khi cảnh sát kéo xe của Thịnh Diên đi qua trước cửa phòng học, cậu ta đã xấu mặt lại còn bị chú ý hơn.
Thịnh Diên lặng lẽ giơ một tay lên, che một bên má, ngăn ánh mắt của mọi người đang nhìn mình.
Cậu ta giận dữ trừng mắt nhìn về hướng chiếc xe kéo rời đi.
Đại đội cảnh sát giao thông dám kéo xe của cậu ta đi, chắc chắn là có ai đó cố tình chơi xấu cậu ta.
Nếu để cậu ta biết ai dám chơi xỏ mình, cậu ta nhất định sẽ không tha cho người đó.
Thật sự là quá xấu hổ.
Ở một nơi khác, trong văn phòng nào đó của nhà trường, người đàn ông nào đó mang vẻ mặt toát ra sự lãnh lẽo, đang ngồi bắt tréo chân trên ghế sofa.
Hà Minh từ bên ngoài đi vào, cung kính đứng trước mặt người đàn ông. Anh ta không dám ngẩng đầu nhìn anh, sợ bị đóng băng bởi khí lạnh trên người anh.
“Làm xong chưa?” Tiếng nói không có độ ấm của người đàn ông bỗng vang lên trong phòng.
Hà Minh gật đầu: “Vâng, Tổng Giám đốc Bùi, đại đội cảnh sát giao thông đã để xe kéo lượn quanh một vòng trước cửa phòng học của cậu Thịnh rồi ạ. Bảo đảm tất cả giáo viên và học sinh của dãy tầng đó đều sẽ biết xe của cậu Thịnh đỗ trái phép nên bị kéo đi. Ngoài ra, bằng lái của cậu Thịnh cũng đã bị tịch thu.”
Khí lạnh trên mặt dần tản đi, Bùi Diệp gật đầu: “Ừ.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hà Minh âm thầm lau mồ hôi trên trán.
Chân lý từ cổ chí kim, đắc tội với ai, chứ đừng đắc tội với Bùi Diệp.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com