Chương CHỊ DÂU TƯƠNG LAI
Nước nhỏ giọt từ vạt áo, từ trên tóc của Hoàng Viên Viên.
Hoàng Viên Viên từ trước đến giờ luôn trang điểm tinh tế, xinh đẹp và phóng khoáng, chưa bao giờ nhếch nhác thế này.
Một bóng người lao tới, cởi áo khoác của mình ra và choàng lên vai Hoàng Viên Viên.
“Viên Viên, cậu không sao chứ?”
Hoàng Viên Viên tức tối đẩy tay Triệu Dương ra, hung dữ lườm cậu ta: “Cậu trông tôi có giống như không sao không?”
“Xin lỗi cậu, Viên Viên! Bọn tôi vốn định ‘bẫy’ Phó Thiên Thiên, không ngờ cô ta lại không hề gì, còn cậu lại đi vào lớp ngay sau cô ta, tôi muốn nhắc cậu mà không kịp.” Triệu Dương dỗ dành Hoàng Viên Viên.
Hoàng Viên Viên chưa nguôi cơn giận, ngón tay run rẩy chỉ vào Phó Thiên Thiên: “Phó Thiên Thiên, tất cả là tại cậu. Nếu vừa rồi, người bị nước đổ vào là cậu thì tôi đã không bị xối ướt.”
Khuôn mặt xinh đẹp mà tâm địa xấu xa.
Phó Thiên Thiên dửng dưng lia mắt nhìn cô ta, đáp: “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không ở đây trách móc người khác mà sẽ đi thay quần áo ngay lập tức.”
Hoàng Viên Viên sực nhớ ra hôm nay mình mặc chiếc váy liền thân màu trắng. Lúc này, bộ váy của cô ta bị ướt sũng nước, trang phục trở nên gần như trong suốt. Hoàng Viên Viên hoảng sợ đến nỗi mặt mày tái mét, hai tay che lấy người và rời đi.
Hoàng Viên Viên vừa đi, Triệu Dương liền nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt đầy giận dữ.
Cậu ta còn đang muốn nói gì đó thì chuông vào học vang lên, cô giáo dạy ngữ văn là Vương Hủy từ ngoài cửa bước vào.
Vương Hủy là “sư tử Hà Đông” nổi tiếng của lớp A bọn họ. Vì thế, Triệu Dương chỉ có thể âm thầm đè nén lửa giận, đi về chỗ ngồi của mình.
Tiết học thứ nhất kết thúc.
Một bạn học đi tới trước mặt Phó Thiên Thiên, nói rằng giáo viên muốn cô đi đến sau phòng học để lấy đồ.
Phó Thiên Thiên vừa đi đến phía sau phòng học thì ba nam sinh học cùng lớp đã chặn đường cô, một trong số đó là Triệu Dương - người luôn ủng hộ Hoàng Viên Viên.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, bọn họ muốn tìm cô để trả thù cho Hoàng Viên Viên. Ở đây là góc khuất, không nằm trong phạm vi của camera giám sát, gần đó cũng không có học sinh nào.
Phó Thiên Thiên hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào ba người trước mặt.
“Các cậu muốn làm gì?”Triệu Dương dữ tợn trừng mắt với Phó Thiên Thiên. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Phó Thiên Thiên, cậu hại Viên Viên thảm hại như thế, cậu nói xem… tôi muốn làm gì?”
Cách đó không xa, Bùi Hạo là đại diện cho nhà đầu tư, đang đi cùng với lãnh đạo của trường. Đúng lúc đi ngang qua đây, lãnh đạo của trường đi vệ sinh, chỉ còn một mình Bùi Hạo ở đó.
Bùi Hạo vừa nhìn đã nhận ra, nữ sinh đang bị Triệu Dương ngăn lại chính là Phó Thiên Thiên.
Nếu là trước đây, gặp phải tình huống thế này, anh ta sẽ chọn cách làm như không thấy.
Nhưng… nghĩ đến việc Phó Thiên Thiên có thể là chị dâu tương lai của anh ta, nếu bỏ qua luôn thì dường như không hay cho lắm.
Bùi Hạo đảo tròng mắt hai lần, đột nhiên nghĩ tới điều gì, bèn vội vàng lấy di động ra, gọi điện cho người anh trai bận trăm công nghìn việc của mình.
“Cho em mười giây.” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói lãnh đạm của Bùi Diệp từ đầu dây bên kia truyền tới.
Bùi Hạo thoáng nhìn tình hình bên kia của Phó Thiên Thiên, cười híp mắt, nói: “Anh trai, mười giây hình như không đủ đâu. Anh đoán xem em vừa nhìn thấy gì?”
“Còn bốn giây.” Giọng điệu lạnh như băng.
Bùi Hạo vội nói: “Là chị dâu tương lai. Em đến trường Trung học số Vân Thành để thị sát, vừa hay thấy cô ấy bị đám nam sinh chặn đường. Hình như bọn chúng muốn bắt nạt chị dâu tương lai.”
Bùi Hạo vừa nói hết câu thì nhận ra điện thoại đã bị cúp.
Bùi Hạo: “…”
Một giây sau, di động của anh ta truyền đến yêu cầu gọi video của Bùi Diệp.
Bùi Hạo nhanh chóng nhấn kết nối.
“Anh trai, em…”
Khuôn mặt luôn lạnh tanh của Bùi Diệp xuất hiện trong video. Một câu nói lạnh lùng cắt ngang những lời Bùi Hạo đang muốn nói: “Hướng ống kính vào Thiên Thiên.”
Bùi Hạo: “Được rồi!”
Thật đúng là có bạn gái thì chẳng còn tình anh em.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương CHỊ DÂU TƯƠNG LAI
Nước nhỏ giọt từ vạt áo, từ trên tóc của Hoàng Viên Viên.
Hoàng Viên Viên từ trước đến giờ luôn trang điểm tinh tế, xinh đẹp và phóng khoáng, chưa bao giờ nhếch nhác thế này.
Một bóng người lao tới, cởi áo khoác của mình ra và choàng lên vai Hoàng Viên Viên.
“Viên Viên, cậu không sao chứ?”
Hoàng Viên Viên tức tối đẩy tay Triệu Dương ra, hung dữ lườm cậu ta: “Cậu trông tôi có giống như không sao không?”
“Xin lỗi cậu, Viên Viên! Bọn tôi vốn định ‘bẫy’ Phó Thiên Thiên, không ngờ cô ta lại không hề gì, còn cậu lại đi vào lớp ngay sau cô ta, tôi muốn nhắc cậu mà không kịp.” Triệu Dương dỗ dành Hoàng Viên Viên.
Hoàng Viên Viên chưa nguôi cơn giận, ngón tay run rẩy chỉ vào Phó Thiên Thiên: “Phó Thiên Thiên, tất cả là tại cậu. Nếu vừa rồi, người bị nước đổ vào là cậu thì tôi đã không bị xối ướt.”
Khuôn mặt xinh đẹp mà tâm địa xấu xa.
Phó Thiên Thiên dửng dưng lia mắt nhìn cô ta, đáp: “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không ở đây trách móc người khác mà sẽ đi thay quần áo ngay lập tức.”
Hoàng Viên Viên sực nhớ ra hôm nay mình mặc chiếc váy liền thân màu trắng. Lúc này, bộ váy của cô ta bị ướt sũng nước, trang phục trở nên gần như trong suốt. Hoàng Viên Viên hoảng sợ đến nỗi mặt mày tái mét, hai tay che lấy người và rời đi.
Hoàng Viên Viên vừa đi, Triệu Dương liền nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt đầy giận dữ.
Cậu ta còn đang muốn nói gì đó thì chuông vào học vang lên, cô giáo dạy ngữ văn là Vương Hủy từ ngoài cửa bước vào.
Vương Hủy là “sư tử Hà Đông” nổi tiếng của lớp A bọn họ. Vì thế, Triệu Dương chỉ có thể âm thầm đè nén lửa giận, đi về chỗ ngồi của mình.
Tiết học thứ nhất kết thúc.
Một bạn học đi tới trước mặt Phó Thiên Thiên, nói rằng giáo viên muốn cô đi đến sau phòng học để lấy đồ.
Phó Thiên Thiên vừa đi đến phía sau phòng học thì ba nam sinh học cùng lớp đã chặn đường cô, một trong số đó là Triệu Dương - người luôn ủng hộ Hoàng Viên Viên.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, bọn họ muốn tìm cô để trả thù cho Hoàng Viên Viên. Ở đây là góc khuất, không nằm trong phạm vi của camera giám sát, gần đó cũng không có học sinh nào.
Phó Thiên Thiên hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào ba người trước mặt.
“Các cậu muốn làm gì?”
Triệu Dương dữ tợn trừng mắt với Phó Thiên Thiên. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Phó Thiên Thiên, cậu hại Viên Viên thảm hại như thế, cậu nói xem… tôi muốn làm gì?”
Cách đó không xa, Bùi Hạo là đại diện cho nhà đầu tư, đang đi cùng với lãnh đạo của trường. Đúng lúc đi ngang qua đây, lãnh đạo của trường đi vệ sinh, chỉ còn một mình Bùi Hạo ở đó.
Bùi Hạo vừa nhìn đã nhận ra, nữ sinh đang bị Triệu Dương ngăn lại chính là Phó Thiên Thiên.
Nếu là trước đây, gặp phải tình huống thế này, anh ta sẽ chọn cách làm như không thấy.
Nhưng… nghĩ đến việc Phó Thiên Thiên có thể là chị dâu tương lai của anh ta, nếu bỏ qua luôn thì dường như không hay cho lắm.
Bùi Hạo đảo tròng mắt hai lần, đột nhiên nghĩ tới điều gì, bèn vội vàng lấy di động ra, gọi điện cho người anh trai bận trăm công nghìn việc của mình.
“Cho em mười giây.” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói lãnh đạm của Bùi Diệp từ đầu dây bên kia truyền tới.
Bùi Hạo thoáng nhìn tình hình bên kia của Phó Thiên Thiên, cười híp mắt, nói: “Anh trai, mười giây hình như không đủ đâu. Anh đoán xem em vừa nhìn thấy gì?”
“Còn bốn giây.” Giọng điệu lạnh như băng.
Bùi Hạo vội nói: “Là chị dâu tương lai. Em đến trường Trung học số Vân Thành để thị sát, vừa hay thấy cô ấy bị đám nam sinh chặn đường. Hình như bọn chúng muốn bắt nạt chị dâu tương lai.”
Bùi Hạo vừa nói hết câu thì nhận ra điện thoại đã bị cúp.
Bùi Hạo: “…”
Một giây sau, di động của anh ta truyền đến yêu cầu gọi video của Bùi Diệp.
Bùi Hạo nhanh chóng nhấn kết nối.
“Anh trai, em…”
Khuôn mặt luôn lạnh tanh của Bùi Diệp xuất hiện trong video. Một câu nói lạnh lùng cắt ngang những lời Bùi Hạo đang muốn nói: “Hướng ống kính vào Thiên Thiên.”
Bùi Hạo: “Được rồi!”
Thật đúng là có bạn gái thì chẳng còn tình anh em.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com