Một nhà ba người đi siêu thị luôn là một hình ảnh đẹp. Huống gì Nghiêm Thành cao to tuấn tú, Diệp Tâm lại mang vẻ đẹp thanh tú, dịu dàng…
Cô bé con xinh xắn, rạng rỡ. Đôi mắt to tròn linh hoạt nhìn ngắm mọi vật xung quanh với vẻ thích thú. Nhưng cô bé lại có vẻ ngượng ngùng trước những con búp bê xinh xắn trong một gian bán đồ chơi.
-Mua gấu bông nhé Đào Đào?
Nghiêm Thành hỏi nhỏ. Đào Đào lại lắc đầu:
-Thôi ạ, có Tiểu Mật Đào rồi.
-Chúng ta mua thêm để Tiểu Mật Đào có bạn.
-Anh Lạc Lạc nói…Không nên có nhiều bạn quá. Tiểu Mật Đào nên chỉ có một mình Bibi chơi thôi, nếu không sẽ bị phân chia tình cảm. Nhiều đồ chơi quá, Đào Đào cũng không thể chơi hết, các em sẽ buồn.
Cô bé chạy đến một gian hàng bán sữa, nhón gót chân, lấy bình sữa lớn, hồn nhiên:
-Ba mua sữa đi ạ…Đào Đào uống đủ sữa sẽ mau lớn, có thể giúp cho mẹ làm nhiều việc, có thể đi học….
Lúc trước chỉ có mình Diệp Tâm nuôi con. Cô chỉ có thể làm công việc tay chân, nấu ăn, phụ việc trong nhà hàng nên chỉ kiếm được khoản tiền nhỏ, đủ cho hai mẹ con sống. Nhu cầu chi tiêu cũng phải tiết kiệm tối đa, mua một món đồ chơi cho Đào Đào là phải cắt xén đi vài thứ. Cô bạn thân An An thường hay nói với Đào Đào không được đòi hỏi, sẽ khiến mẹ mệt, mẹ bệnh nhiều nhiều nên cô bé rất sợ, mỗi lần đi siêu thị chỉ có mua sữa uống cho mau lớn, mau đi học, có thể giúp mẹ được nhiều.
-Ừ. Ba mua sữa cho Đào Đào.
-Mua cho mẹ nữa.
-Ừ. Mua cho mẹ nữa…
Anh mua khá nhiều thứ. Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, Nghiêm Thành đã nói với Diệp Tâm chuyện ở nhà, hai vợ chồng Khang Kỳ Bách phụ trách việc chăm sóc hoa viên, nhà cửa, xem như là quản gia trong nhà. Tuy nhiên khả năng nấu ăn của Nhiếp Ân không tốt lắm, anh không có nhu cầu cao trong việc ăn uống nên xưa nay việc đi chợ đều giản tiện. Từ hôm nay, anh trao quyền bếp núc lại cho Diệp Tâm, cô muốn làm gì cũng được, muốn mua gì thì mua.
Diệp Tâm làm chuyện này một cách tỉ mỉ. Cô liệt kê một danh sách nhiều thứ muốn mua. Gạo cho người ăn trong tuần. Nhà Nghiêm Thành trong bếp ngoài mì gói và một ít đồ ăn vặt thì không có gì khác. Diệp Tâm phải mua thêm dầu, muối, đường, sữa…Mỗi thứ cô đều cân nhắc giá cả, chất lượng, như một bà nội trợ thật sự. Nhìn Diệp Tâm vừa chọn đồ vừa chỉ dẫn cho con gái, Nghiêm Thành thoáng mỉm cười.
Đến khi đồ đạc mua có vẻ đã đủ, Nghiêm Thành phân phó cho tài xế đem về biệt thự trước. Kim đồng hồ chỉ qua số .
Đào Đào có vẻ mệt nhưng khuôn mặt xinh xắn vẫn rạng ngời. Nghiêm Thành bồng con gái, âu yếm:
-Đi ăn nhé? Gần đây có một quán rất ngon.
Bên trong Thiên Cư Lạc -quán ăn nổi tiếng nhất khu này là một không gian yên tĩnh. Diệp Tâm nhớ lại, trước đây khi còn là thư ký đã có lần Nghiêm Thành dẫn cô và một vài nhân viên khác vào đây ăn trưa. Vì đi với “sếp” nên ai nấy đều giữ ý mà im lặng, tuy nhiên những cô gái đều mắt tròn mắt dẹp vì giá một ly nước uống hoa quả trong đây hơn tệ, món ăn rẻ nhất cũng đã gần cả đồng.
-Nơi này….Thiên Cư Lạc….hơi đắt.
-Trong này có món kem chocolate rất ngon, Đào Đào có thích ăn kem không?
-Thích ạ…
Cô bé cười híp mắt. Diệp Tâm bắt gặp ánh mắt như cười của Nghiêm Thành, không khỏi quay mặt đi lúng túng. Cần gì xót của giùm anh ta chứ, cứ việc ăn thôi.
-Cho tôi hai phần bò bít tết, sau đó là cơm gia đình.
Diệp Tâm khi đi làm thích nhất là rủ bạn đi ăn bò bít tết. Cứ có lương là đi.
Một lần, do bị bệnh, cô nghĩ ngày, bị trừ lương theo quy định. Tháng đó Diệp Tâm lại quá tay mua một cái váy trên mạng khá đắt. Sau khi trừ chi phí, gửi tiền chi tiêu phụ ba mẹ, cô chỉ còn chưa tới tệ, ủ rũ ngồi trong văn phòng, nhắn tin loạn xạ cho người quen.
-Rủ mình đi ăn bò bít tết đi….
Không biết nhìn nhầm thế nào mà cô lại gửi luôn cho Nghiêm Thành tin nhắn đó….Cả buổi Diệp Tâm nơm nớp chờ bị la….Đến mãi chiều, kế toán bỗng gọi cô lên thanh toán thêm tệ, nói là tháng trước Diệp Tâm tăng ca nên được lãnh lương thêm.
Nghiêm Thành không nhắc gì tới tin nhắn đó….Anh vẫn lạnh lùng như trước. Diệp Tâm sau vài ngày tâm tình căng thẳng thì cũng buông lỏng mình. Cô quên mất chuyện ấy rồi….
Chỉ có Nghiêm Thành nhớ….Khi đó anh đã ngập ngừng cầm điện thoại, định nhắn lại: “Chiều nay tôi mời cô, có được không?”
Rốt cuộc năm năm sau, hôm nay anh mới gọi được phần bò bít tết Diệp Tâm thích nhất. Chỉ là….không biết cô có chịu nhận tình cảm bên trong nó hay không?
-Đào Đào ăn cơm nhé? Cơm ngon lắm.
-Dạ….Đào Đào tự múc được rồi.
Đào Đào ăn cơm rất ngoan. Ăn xong thì mắt sáng lên khi ly kem có bốn viên chocolate được đem lên. Cô bé cười tít mắt với ba mình:
-Con cảm ơn ba….
-Ăn mau đi con.
-Ăn cơm xong mình đi dạo nhé, rồi xem phim. Hôm nay có chiếu phim hoạt hình.
-Dạ….
Đào Đào toàn coi phim ở nhà anh Tiểu Minh hay trên tivi chứ ít khi tới rạp. Hôm nay….
-Tháng sau Đào Đào sẽ nhập học ở trường mẫu giáo- Nghiêm Thành nhẹ giọng- Tôi….Anh đăng ký cho con rồi.
Đào Đào đi học. Điều này tốt cho trẻ nhỏ. Nhưng Diệp Tâm lại thấy lo lo.
Đào Đào đi vắng. Cô một mình trong căn nhà đó. Với thận phận gì? Phải làm gì?
-Chúng ta đi đăng ký nhé?- Nghiêm Thành chợt hỏi- Tôi đã hoàn thành giấy tờ cho em. Em vẫn là Du Hân Hân, tốt nghiệp đại học Thượng Hải, chuyên ngành Ẩm thực…Em…
Dưới bàn, anh nắm nhẹ những ngón tay gầy gầy của Diệp Tâm đang giấu dưới đùi. Đào Đào không để ý chuyện người lớn, chỉ chuyên tâm ăn kem.
-Miệng dính lung tung rồi- Diệp Tâm vùng khỏi tay anh, lấy khăn ăn lau cho con gái….Thật là….
-Cháu Nghiêm Thành….
Là giọng một người phụ nữ. Nghiêm Thành nhận ra -đó là bà Trương, cùng trong hội từ thiện với bà nội. Trong một số buổi tiệc, anh có gặp bà. Lịch sự, Nghiêm Thành đứng lên chào bà:
-Bà Trương, chào bà ạ!
Anh quay sang Đào Đào, nhẹ nhàng giới thiệu trong ánh mắt kinh ngạc của bà:
-Đây là Đào Đào, con gái cháu. Đây là Hân Hân, hôn thê của cháu. Chúng cháu cũng vừa mới đăng ký kết hôn….