Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở về

chương 12: hai ba ba đi cướp ngân hàng rồi?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối diện với khuôn mặt có đôi mắt chân mày y hệt mình, Lâm Dĩ Mạt cuối cùng vẫn không xuống tay được.

Lỡ bị trời phạt thì sao.

Cô nhìn thời gian một chút, đã hơn 9 giờ rồi, sắp phải đến quán net làm việc.

“Ký chủ, cô nên nghỉ ngơi.”

Điểm HP hiện tại: 200 điểm (ngày)

Lâm Dĩ Mạt lập tức xù lông.

“Chuyện gì vậy? Không phải là 260 sao!”

Buổi sáng thức dậy cô còn cố ý nhìn lại mà.

—— “Sử dụng tinh thần lực quá độ hay dầm mưa đều sẽ tăng thêm gánh nặng cho cơ quan nội tạng vốn đã chẳng khoẻ mạnh mấy của ký chủ. Để loại bỏ tác động và giữ cho sức khỏe của cô ở trạng thái cơ bản, trừ 60 điểm ~”

Không thể tức giận, sẽ tổn hại sức khỏe.

Chỉ có 60 điểm thôi mà, kiếm lại là được.

Nhưng mình phải làm mấy nhiệm vụ mới lấy được 100 điểm, vèo cái bị trừ mất 60.

Lòng cô đang rỉ máu đây này.

Lâm Dĩ Mạt hung ác trợn mắt lên nhìn Lâm 13, đi vô phòng ngủ nhét Lâm 3 tuổi ở trên giường vào trong ngực cậu rồi đẩy họ ra ngoài, đóng cửa khóa trái.

Mấy ông bố này đến đây có ích gì chứ!

Đã vô dụng thì chớ, còn hại cô bị trừ điểm HP!

Lâm Dĩ Mạt gọi điện cho chủ quán net để xin nghỉ. Chủ quán vốn có chút mất hứng, nhưng nghe cô nói là bị ốm, sốt thì vui vẻ đồng ý, còn dặn dò rằng khỏi bệnh rồi hẵng đi làm.

Nói chuyện điện thoại xong, Lâm Dĩ Mạt lại nhìn Wechat, luật sư Trình Mộc chấp nhận lời mời kết bạn của cô rồi, có lẽ Hứa Tri Ngô đã nói gì đó với anh ta, Trình Mộc gửi đến một tin nhắn thoại: “Em gái nhỏ, mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, không cần phải lo lắng. Về vấn đề tiền bạc, người trưởng thành có nghĩa vụ trợ giúp trẻ vị thành niên, nếu em thấy ngại thì cứ coi như nợ anh một ân tình cũng được.”

Đã gửi từ 1 giờ trước.

Lâm Dĩ Mạt nhanh chóng rep lại, bày tỏ lòng biết ơn.

Trình Mộc đáp lại sau vài giây, vẫn là tin nhắn thoại: “Không cần khách khí, anh muốn hỏi ý kiến của em một chút, bây giờ chuyện của em có hai cách xử lý. Cách một là hoà giải trong im lặng, để Thẩm Giai Giai xin lỗi em và trả một số tiền bồi thường nhất định. Cách hai là đưa con bé vào trại giáo dưỡng một thời gian, em chọn cái nào?”

Lâm Dĩ Mạt không chút do dự trả lời: [ Cách hai ạ. ]

Trình Mộc đáp lại bằng icon .

Lâm Dĩ Mạt không làm phiền người ta nữa, thấy quần áo mình vừa nhăn vừa ẩm thì nhanh tay lấy đồ ngủ, mở cửa phòng tắm đi rửa mặt.

Cửa vừa mở, thu hoạch được 4 con mắt to tròn đáng thương.

2 Lâm Tự Thu 1 lớn 1 nhỏ an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên sô pha, nghe tiếng cửa mở liền đồng loạt quay đầu sang nhìn.

Đôi mắt của đứa nhỏ còn hơi ươn ướt.

Lúc bị Lâm Dĩ Mạt nhét vào người Lâm 13 thì Lâm 3 tuổi đã tỉnh rồi, nhưng nhận ra tâm trạng của cô không tốt nên cả hai đều ngầm hiểu, vô cùng khôn khéo mà im lặng.

“…”

Lâm Dĩ Mạt vô tình thu hồi tầm mắt, vào phòng tắm tắm rửa.

Xem ra họ ở chung rất tốt.

Thật đúng dịp, vậy cứ để Lâm Tự Thu tự chăm chính mình đi.

“Đều tại ông á!” Bị con gái ngó lơ, Lâm 3 tuổi cố nén khóc, dùng sức đẩy Lâm 13 một cái: “Tại ông làm Mạt Mạt bị bệnh, còn làm cho Mạt Mạt không để ý đến tui rùi.”

Bé đã hiểu ra, Lâm 13 là mình khi lớn lên.

Lúc 2 Lâm Tự Thu tiếp xúc gần với nhau, giữa 2 tâm hồn xuất hiện một đường nối mờ ảo, không cần giải thích cụ thể ra cũng đủ hiểu: Hắn chính là tôi, tôi chính là hắn.

Lâm 13 cực kì ghét bỏ cái thứ động một chút là khóc – Lâm 3 tuổi này. Cậu muốn phản bác, nhưng người bên cạnh nói quá có lý nên Lâm 13 đành phải cáu kỉnh mà mắng “bản thân”: “Lại ồn ào nữa thì tao đánh mày đấy.”

Lâm 3 tuổi tức tối không nói được gì.

Bé vừa bi thương lại tuyệt vọng mà nghĩ: Mình sau khi lớn lên sẽ như vậy sao? Thật là kinh khủng quá đi!

Chắc chắn là phát triển lệch lạc ở chỗ nào đó rồi!

Mấy giây sau, Lâm 13 lại nhỏ giọng nói: “Kể tình hình của Mạt Mạt cho tao biết đi.”

Vấn đề này thì Lâm 3 tuổi rất tình nguyện chia sẻ, bé muốn Lâm 13 biết Mạt Mạt cực khổ thế nào.

Mình bây giờ không giúp được Mạt Mạt, nhưng… bản lớn lên thì có thể mà!

Vì vậy, Lâm 13 lấy được một tin tức quan trọng từ chỗ Lâm 3 tuổi: Mỗi đêm Mạt Mạt sẽ đi làm ở một quán net, đến 8 giờ sáng hôm sau mới tan làm.

Như vậy sao được.

Người có thường thức đều biết buổi tối không ngủ gây ra bao nhiêu tổn thương cho cơ thể.

Lâm 13 cau mày: “Tại sao phải đi làm?”

Lâm 3 tuổi khó chịu: “Bởi vì sau khi khai giảng Mạt Mạt không thể đi làm, con bé muốn kiếm tiền sinh hoạt.”

Cái đầu trên cổ Lâm 13 cuối cùng cũng hoạt động, từ trong trí nhớ lôi ra những gì mình nghe được ở đồn cảnh sát, cậu đột nhiên hiểu ra: Mạt Mạt đã bị Sở Liên đuổi ra khỏi nhà.

—— Cái tên Sở Liên này trực tiếp xuất hiện trong đầu.

Người phụ nữ đó là mẹ của Mạt Mạt.

Mà mình là ba của Mạt Mạt.

Vậy… mình và cái người tên “Sở Liên” kia đã…???

Đm!

Lâm 13 thấy cả người đều không khoẻ.

“Mạt Mạt không nói cho tui biết con bé bị ai bắt nạt, nhưng hàng xóm Tiểu Hứa biết!” Lâm 3 tuổi nói: “Ông đi hỏi Tiểu Hứa đi, để xem là ai bắt nạt Mạt Mạt, chúng ta sẽ báo thù.”

Lúc này, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, hai người mau chóng dừng cuộc trò chuyện.

Lâm Dĩ Mạt lau tóc đi ra, không để ý đến họ, cầm một cái chăn ném lên ghế sô pha, trở về phòng ngủ đóng cửa, nhét mình vào ổ chăn rồi nhắm mắt lại.

Cô còn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, không ngờ nằm xuống một lúc, cơ thể mệt mỏi đã đưa chủ nhân của nó vào giấc ngủ sâu.

Khi tỉnh lại đã là 9 giờ sáng hôm sau, Lâm Dĩ Mạt kéo màn cửa sổ ra, trời nhiều mây, nhiệt độ mát mẻ.

Bước ra khỏi phòng ngủ, cô chợt dừng lại.

Lâm Dĩ Mạt nhìn thấy có quần áo phơi trên ban công, đó là bộ đồ cô giặt tối qua.

Còn mấy cái ga trải giường rớt ở ban công đã được nhặt về giặt sạch lần nữa, dùng móc phơi lên.

Lại nhìn sàn nhà và đồ đạc trong phòng khách, rõ ràng đã được lau chùi và quét dọn.

Mấy giây sau, Lâm Dĩ Mạt tỉnh táo.

À, hệ thống hứa một tặng một, lại đưa một Lâm Tự Thu bản lớn hơn một chút về.

“Nhóc con, đi nhìn xem Mạt Mạt tỉnh chưa.” Giọng nói của Lâm 13 vọng ra từ phòng bếp.

Lâm 3 tuổi vui vẻ chạy ra khỏi phòng bếp, thấy Lâm Dĩ Mạt thì ánh mắt sáng lên, nhảy chân sáo tới, rồi như nghĩ đến gì đó mà dừng lại, có chút lo lắng hỏi: “Mạt Mạt, con còn tức giận đúng không?”

Lâm 13 trong bếp nghe được động tĩnh cũng chạy ra, trên người mặc tạp dề, trong tay cầm xẻng xào đồ ăn, đầu đầy mồ hôi: “Mạt Mạt, ba đang làm bữa sáng, sắp xong rồi.”

Lâm Dĩ Mạt chớp mắt: “… Ồ.”

“Mạt Mạt đánh răng rửa mặt trước đi.” Lâm 3 tuổi chạy vào phòng tắm, đứng lên cái ghế nhỏ, nặn kem đánh răng cho con gái.

Đợi Lâm Dĩ Mạt rửa mặt xong, Lâm 13 bưng ra một nồi cháo rau củ đặc quánh, một đĩa bánh khoai tây chiên vàng ươm và một đĩa quẩy không kém gì đồ bán ngoài cửa hàng.

*Cháo rau củ

*Bánh khoai tây chiên

So với bát cơm rang trứng đầy vỏ trứng và mặn mà vị muối của Lâm 3 tuổi lúc trước, bàn ăn này coi như hàng xa xỉ.

Có lẽ là do tình anh em ngủ trên sô pha 1 đêm, Lâm 3 tuổi trượng nghĩa mà nói chuyện giúp Lâm 13: “Mạt Mạt, Lâm 13 đã dậy rất sớm để làm, ba bỉ cũng giúp một chút nha.”

Lâm Dĩ Mạt nghĩ thầm: Sau một đêm, có vẻ hai người này đã hiểu rõ thân phận của mình rồi.

“Mạt Mạt, con nếm thử đi.” Lâm 13 đặt bát cháo đã múc sẵn xuống trước mặt con gái.

Lâm Dĩ Mạt hoàn hồn, cũng không khách khí, cô thật sự rất đói.

“Mạt Mạt, ăn có ngon không?” Lâm 3 tuổi vụng về xé bánh quẩy cho Lâm Dĩ Mạt.

Cô cắn một miếng bánh khoai tây, gật gật đầu, ừm một tiếng.

Lâm 13 vui vẻ đến mức sắp bay lên trời, muốn con gái quan tâm đến mình hơn: “Ngon thì ăn nhiều một chút, con gầy quá rồi.”

Lâm Dĩ Mạt suy nghĩ một lát, hỏi: “Cậu có kế hoạch gì không?”

Lâm 13 bị hỏi bối rối, vô thức trả lời: “Đương nhiên là nuôi con rồi.”

Cậu có chút hoảng hốt, chẳng lẽ Mạt Mạt không cần người cha này?

Chỉ cần Lâm 3 tuổi sao?

Lâm 13 vội vàng nói: “Mạt Mạt, ba nghĩ xong hết rồi, con không thể đến quán net làm nữa, không tốt cho sức khoẻ đâu. Con cứ ở nhà đi, vấn đề tiền bạc ba ba sẽ nghĩ cách.”

“Ba là ba của con!”

Lâm Dĩ Mạt không ý kiến.

Cô cũng nghĩ rõ ràng, cha ruột chia ra thành 2 người là sự thật không thể chối cãi, mặc dù hành vi của Lâm 13 hôm qua hơi thô lỗ, nhưng ít nhất vẫn đủ lớn để lo cho bản thân được, không cần cô phải bận tâm.

“Chuyện tiền nong cậu không cần suy nghĩ nhiều đâu.” Lâm Dĩ Mạt tiếp nhận bánh quẩy từ tay Lâm 3 tuổi, ngâm nó vào cháo: “Nhờ cậu chăm sóc 003.”

“Còn nữa, khi đi ra khỏi nhà, hai người không được nói mình tên Lâm Tự Thu, càng không được nhận là ba tôi.”

Cô biết họ định hỏi lý do, nhanh chóng chốt hạ: “Không có tại sao, tóm lại là không thể nói.”

Lâm 13 chán nản cúi đầu xuống, Mạt Mạt không tin cậu có thể kiếm tiền nuôi con bé.

Ý thức được điểm này, trong lòng Lâm 13 ê ẩm.

Ba ba không nuôi nổi con gái thì ra cái gì chứ!

Ngay sau đó, Lâm Dĩ Mạt phát hiện ra những lợi ích khi Lâm 13 trở về.

Đầu tiên, cô không cần làm việc nhà.

Tiếp theo, Lâm 13 đã làm rất nhiều món ăn đa dạng cho cô, cậu biết nấu các loại món ăn mà không cần người dạy, hương vị của những nguyên liệu thông thường dường như được cải thiện qua bàn tay thần kỳ ấy.

Cuối cùng, tài nấu nướng của Lâm 13 đã gián tiếp khiến nhiệm vụ [ trở thành bạn bè với Hứa Tri Ngô ] hoàn thành 50%. Một ngày nọ, Hứa Tri Ngô – người thường xuyên xuất quỷ nhập thần – về nhà, Lâm Dĩ Mạt tình cờ bắt gặp và mời anh ăn tối.

Hứa Tri Ngô ở nhà cô ăn chực mấy ngày, khiến tiến độ nhiệm vụ vèo vèo tăng lên 50%, đạt được 4 bao lì xì ngẫu nhiên, trong đó có một cái là bao rỗng.

[ thẻ xui xẻo *1 ]

[ sức mạnh +10 ]

[ IQ +1 ]

Lâm Dĩ Mạt tạm thời không có ý định làm người khác xui xẻo nên cất thẻ xui xẻo đi.

Cô cũng không có để câu “vấn đề tiền bạc ba ba sẽ nghĩ cách” của Lâm 13 ở trong lòng, buổi tối vẫn đến quán net làm việc.

Sau khi Lâm 13 trở về, Lâm Dĩ Mạt cũng không để ý nhiều đến Lâm 3 tuổi.

Ban đêm đi làm, ban ngày ngủ bù, 2 Lâm Tự Thu rất hiểu chuyện mà không làm phiền cô, khiến cô rất hài lòng.

Lâm Dĩ Mạt cảm thấy đây cũng là cách tốt nhất để họ sống chung với nhau.

Về phương diện lý trí, cô biết họ là cha con, nhưng về tình cảm vẫn không thể nào liên hệ được, cứ sống như này là tốt nhất.

Vào ngày [ dị năng – điều khiển vật thể bằng suy nghĩ ] hết hạn, Lâm Dĩ Mạt nhận được một tin tốt từ Trình Mộc: Thẩm Giai Giai sẽ ở trong trại giáo dưỡng 3 tháng.

3 tháng thật á?

Ban đầu cô nghĩ rằng nhiều nhất là 1 tháng.

Tin vui này làm giảm sự mất mát của Lâm Dĩ Mạt khi mất đi dị năng, mà vui vẻ thì không khống chế được vẻ mặt.

Một khách hàng tên Bao Dạ gọi một bát mì gói vị thịt bò, Lâm Dĩ Mạt pha xong liền bưng qua, đối phương nhìn cô một cái, cười đê tiện: “Em gái nhỏ, quản lý quán cũng mệt nhỉ, ngồi xuống đây chơi với anh một tí nha.”

Bàn tay bắt đầu trở nên không đứng đắn.

Một vị khách quen bên cạnh lộ ra vẻ mặt cực vi diệu, có lòng tốt mà nhắc nhở: “Người anh em, đừng chọc chị Mạt.”

Người đàn ông: “?”

Lâm Dĩ Mạt đặt bát mì xuống, bắt lấy tay của người kia, nhẹ nhàng vặn một cái.

Âm thanh đáng quan ngại của xương khớp lập tức vang lên.

“Mẹ nó! Đau quá! Bỏ tay ra!!!”

“Mời quý khách ăn thong thả.” Lâm Dĩ Mạt buông tay, nở nụ cười khôn khéo, quay lại quầy thu ngân.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, lắc lắc cái móng heo của mình, khách quen vỗ vai anh ta: “Hôm nay chị Mạt có vẻ vui, ra tay không nặng.”

Nếu thường xuyên đến quán net này, có ai mà không biết người quản lý mới kia, trông mỏng manh yếu ớt, thực tế lại là kẻ lấy một địch mười chứ.

“???”

Clm vậy mà kêu ra tay không nặng á?!

Lượng sức mạnh mà bao lì xì mang lại cho phép Lâm Dĩ Mạt dễ dàng thoải mái nâng vật nặng 50kg bằng một tay.

Cho dù không có dị năng, cô cũng có năng lực tự vệ.

Lấy ra một quyển sách toán lớp 10, Lâm Dĩ Mạt tranh thủ làm bài.

Đây là nhiệm vụ hệ thống giao cho cô: chuẩn bị trước chương trình học lớp 10.

Sáng hôm sau, 2 Lâm Tự Thu đến đón con gái về nhà.

“Mạt Mạt, ba bỉ có một bất ngờ dành cho con nè.” Lâm 3 tuổi kéo Lâm Dĩ Mạt, muốn ôm ôm.

Lâm 13 xách bé ra: “Có cái rắm, đó là bất ngờ mà ông đây chuẩn bị cho Mạt Mạt.”

Đối diện với đôi mắt của con gái, cậu nói một cách thần thần bí bí: “Sau khi về nhà con sẽ biết.”

Bất ngờ?

Lâm Dĩ Mạt lạnh mặt.

Hai ngày trước, Lâm 13 mang Lâm 3 tuổi đi ra ngoài chơi, còn mua một cái váy về cho cô.

Váy màu hồng, viền ren và một đống nơ trang trí.

“…”

Không dám nhìn thẳng.

Vừa vào cửa nhà, Lâm Dĩ Mạt đã bị sốc bởi một đống tiền mặt trên bàn trà.

“Mạt Mạt.” Lâm 13 cố kìm nén suốt cả đoạn đường, lúc này cuối cùng cũng được lên tiếng: “Ba nói rồi, vấn đề tiền bạc ba sẽ giải quyết, bây giờ con có thể bỏ công việc ở quán net, ba ba nuôi con!”

Lâm 3 tuổi không cam lòng yếu thế, hai tay chống hông: “Trong này cũng có một phần của ba bỉ á!”

Lâm Dĩ Mạt hít sâu một hơi.

Phản ứng đầu tiên: Hai bố trẻ đi cướp ngân hàng rồi ư!?

Phản ứng thứ hai: Cướp ngân hàng nào?

Phản ứng thứ ba: Bây giờ trả lại còn kịp không a a a a!

—- ngoài lề —-

– Hơi muộn nhưng mà chúc mọi người năm mới vui vẻ, nhiều tiền, ít deadline và luôn được yêu thương nha

Truyện Chữ Hay