Auto Hunting As A Clone

chương 02

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thức tỉnh giả sở hữu kĩ năng dịch chuyển tức thời, George Lucas.

Một Thợ săn người Mỹ hạng S gần bốn mươi tuổi, người đứng đầu bang hội Enlighten.

Anh ấy nổi tiếng với kĩ năng dịch chuyển trong chớp mắt và là người đầu tiên chinh phục được Tòa Tháp Odin.

Anh ta nhận được một bản báo cáo trong văn phòng của mình.

“Hiện nay, trong 30 tỷ người, chỉ có 80% đã thức tỉnh.”

“Tôi biết rồi. Đến khi nào mới được 100%”

“Khi nhìn vào xu hướng của các Sự kiện Thức Tỉnh, ước tính là khoảng 5 năm nữa.”

“5 năm à…”

Luca nhìn ngắm thành phố từ trên cao qua cửa sổ.

“Vậy là không còn nhiều thời gian nữa rồi.”

Cho đến ngày định mệnh ấy.

***

Sangwoo bắt xe buýt về nhà và mở máy điện thoại lên.

Trước đó, anh ta để điện thoại ở ngoài trước khi bước vào cổng vì thiết bị điện tử có thể bị hỏng khi đi qua đó.

Anh ấy nhìn xuống điện thoại, nhìn thấy hàng tá tin nhắn trong máy.

-[kkd]: Yo, mày được kĩ năng gì vậy? Tao được 2 kĩ năng đấy.

-[kkd]: Là gì?

-[kkd]: Mày được kĩ năng gì?

-[kkd]: Trả lời tao.

-[kkd]: Địt

-[kkd]: Mày ngủ à?

-[kkd]: …

Những tin nhắn vô nghĩa được gửi từ người bạn thân, Kim Kyungdo.

Sangwoo trả lời cho có.

-[sw]: Tao chả biết nữa.

Tin nhắn được seen ngay lập tức.

-[kkd]: Sao? Kĩ năng mày kém lắm à?

-[kkd]: Trả lời mau

-[kkd]: Uauauauauahhh~

-[sw]: Ừ.

-[kkd]: kekkekekekekekekkeke chúc mừng chúc mừng ~

-[kkd]: Chắc mày nhận được kĩ năng như vậy vì mày không làm gì rồi ru rú trong nhà suốt ngày

-[kkd]: Tao muốn được như anh Yamma để làm nhiều việc ở ngoài cơ…

‘Hầy, thằng này ồn thật.’

Kim Kyungdo là người bạn thân của anh ta từ hồi tiểu học.

Anh ấy là một người dễ tính, năng động, hướng ngoại và có nhiều bạn, nhưng điểm trừ là cực kì phiền.

Sau khi nhắn tin và cãi nhau với Kim Kyungdo, anh ấy về đến nhà.

Căn phòng studio của Sangwoo chỉ hơn 8 pyeong.

Tiếng mở cửa làm cho Sangwoo thấy thật an tâm.

Wueiii, iiiing-

“Con trai của ta có đang chạy tốt không nè~”

Trong phòng, có 2 chiếc máy tính đang chạy cùng với 4 bộ monitor.

Mỗi monitor chạy 4 chương trình game, tổng cộng là 16 chương trình.

Chương trình được nhập để tự đông điều khiển nhân vật game săn quái.

Cả quá trình đều là tự động, từ việc nhặt và mang vật phẩm để vào nhà kho trong thị trấn.

Việc của Sangwoo chỉ cần bật macro cho 16 nhân vật game và đợi.

15 account phụ và 1 account chính là của Sangwoo.

Để cày cho account chính, 15 account phụ được dùng để cày nguyên liệu cho vật phẩm, kinh nghiệm, v.v… và để đưa các vật phẩm kiểm được cho acc chính.

Vì thế, anh ta có thể phát triển account nhanh một cách chóng mặt so với nhứng người chỉ chơi 1 acc duy nhất.

Ngồi trước màn hình máy tính, anh chăm chú quan sát game.

Trước tiên, anh ta xem thử đống tiền và vật phẩm trong nhà kho.

Tiền thì luôn trong kho, nhưng vật phẩm lấy được thì là ngẫu nhiên.

Tuy nhiên, hôm nay anh ấy không thấy có vật phẩm hay nguyên liệu hiếm nào.

‘Chắc hẳn mình đã tiêu hết luck ngày hôm nay rồi…’

Chẳng kiếm được mấy.

Anh bán hết vật phẩm nhưng tiền lãi được ít hơn anh tưởng tượng.

Vậy nên Sangwoo nằm xuống chiếc ga giường cũ mà anh ấy mua thay vì một chiếc giường hẳn hoi.

Đã 2 năm kể từ khi anh kiếm tiền từ game.

Khi một trò chơi trong thời kì đỉnh cao, chỉ cần cày và bán những vật phẩm thu được, nó đã giúp kiếm nhiều tiền hơn cả những công việc làm thêm.

Sau khi học xong cấp ba, khi anh ấy tròn 20 tuổi, anh đã tự lập tài chính chỉ vào việc dựa vào số tiền kiếm được từ việc bán vật phẩm và tiền tệ trong game.

Tuy vậy, những game nổi anh từng chơi đều bị lãng quên và ảnh hưởng tới thu nhập của anh ấy. Anh biết rằng phụ thuộc vào thu nhập như vậy là không ổn định, đặc biệt là khi những vật phẩm hiếm bị bán sai thời điểm.

‘Mình cần phải trả học phí đại học… nên tìm một game khác không nhỉ? Nhưng mà thật khó chịu khi phải lập trình thêm macro…’

Macro.

Đó là chương trình tự động.

Vì làm việc thay con người nên nó phù hợp với mục đích của Sangwoo.

Dù Sangwoo thích chơi game, nhưng anh ấy không đủ kiên nhẫn để nâng cấp và chơi nếu không có sự trợ giúp khác.

Cuối cùng thì macro vẫn sẽ là công cụ Sangwoo dùng đến.

Nhưng thành quả thì không đáng với quá trình.

Vì Sangwoo phải dung nhiều chương trình để tạo macro.

Đương nhiên nó vẫn có ích vì một học sinh cấp ba bình thường như anh có được thu nhập không tưởng và chứng chỉ về máy tính ấy đã giúp anh vào được Đại học Seoul.

Vì thế, trước đó Sangwoo chỉ chơi game ru rú trong nhà, làm bố mẹ anh ấy khá thất vọng. Nhưng từ khi Sangwoo kiếm được khoản tiền kha khá và tự chủ tài chính, bố mẹ anh ấy đã thay đổi cái nhìn về con mình.

‘Mình nên làm gì bây giờ? Game này chả kiếm được bao nhiêu.’

Thị trường game luôn thay đổi xu hướng, dĩ nhiên là chẳng có trò chơi nào tồn tại được về lâu dài.

Xu hướng game luôn biến đổi, thứ bị lãng quên sẽ có một trò chơi khác nổi lên để thay thế.

Cuối cùng, những người kiếm tiền từ việc chơi game như Sangwoo phải chuyển sang hết trò này đến trò khác để theo xu hướng, làm Sangwoo khá nản lòng vì phải tốn thời gian làm nhiều macro.

‘Mình có nên tìm một công việc ổn định. Nhưng mà mình thấy làm việc chả có gì vui hết… Ước gì ngoài đời có thứ như macro để làm việc hộ mình…’

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu Sangwoo.

‘Nhân bản!’

‘Nếu kĩ năng đó đúng như trong suy nghĩ của mình thì…’

Anh ta quyết định dùng thử kĩ năng.

Đứng trong phòng khách, Sangwoo như thể chuẩn bị cho một nghi lễ quan trọng, hít một hơi sâu và thở ra, sau đó dùng kĩ năng.

‘Triệu hồi nhân bản.’

Cùng lúc đó, anh suy nghĩ về dung kĩ năng để triệu hồi, dùng tất cả sức mạnh và một nguồn năng lượng chạy dọc cơ thể và thoát ra khỏi cơ thể anh ấy.

Năng lượng này xuất hiện ở mọi nơi, ‘Mana’.

Nguồn mana truyền ra từ cơ thể Sangwoo, kết hợp với mana trong không khí và dần hình thành một cơ thể.

Nguồn năng lượng ấy từ từ được nhìn rõ bởi mắt thường. Cuối cùng thì nhân bản đã được hoàn thành.

“Mình đây à?”

“Cao 175cm, béo phì, mắt to và một cái mặt phúng phính.”

Đó chính xác là cơ thể Jung Sangwoo.

“Ah…ah”

“…”

“…Ủa tui là nhân bản hở?” (๑꒪▿꒪)

“Ừ” ( ̄ー ̄)

Một tone giọng thấp hơn chút.

Giống như anh ta đang nghe một bản ghi âm của bản thân.

Tình huống này làm Sangwoo sởn da gà, vì anh đã nghe về một truyền thuyết của người Đức.

Khi bạn nhìn thấy một người có bề ngoài y hệt mình, bạn sẽ chết.

Sangwoo nghĩ tới thôi đã sợ té đái.

Tuy vậy anh đã bỏ qua suy nghĩ ấy và động viên bản thân.

‘Người ta bảo như vậy thì mình sẽ tèo nhưng… Nếu là nhân bản mình tạo ra thì chắc sẽ không sao nhỉ.’

Sau đó anh bình tĩnh nhìn quanh nhân bản ấy.

Anh ấy thấy được thân hình béo ục ịch với bụng to như bà đẻ, vì bản sao không mặc gì nên anh còn thấy được cậu bé của mình. (˵¬⤙¬˵")

Như thể là khi mình soi gương sau khi tắm xong vậy.

Khác là mình cõ thể đi vòng quanh nhân bản để quan sát.

“Ê, Tôi chạm vào cậu được không.”

“Vâng. Thưa Chủ nhân.”

Nó có thể trả lời lại như người thường.

Sau đấy anh chạm vào nhân bản của mình. Một cảm giác mềm như da người thật.

“Mình đã luôn to béo như này à.”

Anh cảm thấy nhục nhã một chút, nhưng sau đó là sự tò mò.

“Giờ tôi chỉ cần ra lệnh cho cậu à?”

“Vâng”

Sangwoo nghĩ về những thứ anh ấy muốn ra lệnh, nhưng quyết định bảo nó ngồi xuống.

Ngay lập tức, nhân bản ấy ngồi vào đúng chỗ mà Sangwoo đang nghĩ trong đầu.

‘Oh, nghĩ trong đầu cũng được à.’

Sangwoo bất ngờ.

Ra lệnh cho nhân bản sẽ dễ hơn khi chỉ nghĩ trong đầu.

‘Nằm xuống’

Nhân bản đứng dậy rồi nằm xuống.

‘Đứng’

Nhân bản cũng đứng lên.

‘Lặp lại những thứ vừa rồi’

Nhân bản ấy làm lại y hệt những việc vừa được ra lệnh theo đúng trình tự.

Nhưng sau khi làm thế 10 lần liên tiếp, nhân bản bắt đầu mệt và thở dốc, mồ hôi đầm đìa và không còn hơi để nói.

‘Oh. Nó cũng biết mệt.’

Tiếp đó, Sangwoo vẫn đứng nhìn. Anh tự hỏi về sức chịu đựng của bản sao và sự bền của khả năng kết nối giữa anh với nó.

Sau khi quan sát nhân bản làm vậy tầm 10 phút, một tin nhắn hiện lên.

[Thể lực tăng 0.001.]

‘Hm? Gì vậy trời.’

Truyện Chữ Hay