Ở trong bệnh viện điều dưỡng mấy ngày, mỗi ngày trải qua đều thật an bình, không khí thanh tân quyện với mùi hương tươi mát của lá cây, không có người đến quấy rầy, chỉ có Bạch Lạc Hề ở cùng nàng, tri kỷ chiếu cố.
Ngày trôi qua thật mau, nhoáng một cái đã qua ba tháng, khoảng thời gian này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có thể phát sinh rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Hành Chi Thiên biến mất khó hiểu….
Lại ví dụ như nàng cùng Bạch Lạc Hề như hình với bóng, tin tức đính hôn của bọn họ đã truyền đi khắp thế giới.
Nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó….
Mọi thứ trong tòa thành vẫn không thay đổi, phòng của Hành Chi Thiên vẫn được người hầu quét dọn sạch sẽ, căn phòng không có gì thay đổi, vẫn giống như ngày hắn rời đi.
Hành Chi Nhược nhẹ nhàng khép cửa lại, hoảng thần trong chốc lát, đảo mắt quanh bốn phía.
Chăn đệm được xếp gọn gàng.
Trên giường còn thoang thoảng mùi long hương cổ xưa.
Lúc hắn đi không mang theo bất kỳ thứ gì, sau khi được vô tội phóng thích cũng không trở về, công ty cũng không đi, ví tiền, quần áo cũng không lấy.
Tìm lần hết khách sạn cũng không tìm được người, hắn sống ở đâu….
Nàng cầm lên chiếc áo sơmi trắng bên cạnh, vùi đầu, hít sâu vào một hơi.
Trong ánh mắt lộ ra bi thương….
Căn phòng đã không còn ai, trống rỗng.
Mở ra tủ quần áo của hắn, lướt qua những bộ tây trang được sắp xếp ngay ngắn…. Những bộ quần áo từng mặc ở trên người hắn, cả những bộ hắn chưa từng mặc qua…. Chất lượng vải tuyệt hảo, cọ qua da thịt có chút ngưa ngứa, cảm giác từ đầu ngón tay truyền vào lòng…. kéo theo từng đợt co rút, trái tim cũng đau buốt.
“Chi Nhược.” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ dưới lầu, có chút ngập ngừng, “Có thể xuống giúp một chút không?”
“Đến đây.” Hành Chi Nhược thu hồi thần, vỗ vỗ hai má, sửa sang lại mọi thứ xong, đi xuống lầu.
Một người hầu đang che miệng cười trộm, nhìn thoáng qua Hành Chi Nhược liền vội vã đi ra nhà ăn.
Trong phòng bếp một người đàn ông cao lớn đang mặc tạp dề, tay áo sơmi xăn lên, hắn cúi đầu thật cẩn thận lóc xương cá chép, động tác có chút lóng ngóng, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra nụ cười yếu ớt nhu hòa.
“Giúp anh thái hành.”
“Được rồi, hôm nay làm món gì ngon đây? Bác Câm đâu, sao lại không để bác ấy hỗ trợ?”
“Anh muốn tự mình làm vài món cho em.”
“….. Anh biết làm?”
“Trong sách có ghi, cá chép lóc xương cắt lát, bỏ vào nồi, sau đó thêm rau xanh, gừng, hành, tỏi, muối, nấu phút, bỏ đậu vào, sau đó nêm hạt tiêu, hoa tiêu, hồ tiêu, bột ngọt, trộn với mỡ heo nấu là có thể ăn. Rất đơn giản.”
Nói dĩ nhiên đơn giản….
Có sách nấu ăn nào lại đi viết phức tạp, thật là.
Hành Chi Nhược không nói gì.
Bạch Lạc Hề mỉm cười, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, đôi con ngươi trong suốt thấy đáy liếc nàng, bổ sung thêm một câu, “Mấy ngày nay khẩu vị của em không tốt, trong sách nói canh cá vân sơn có thể kích thích thèm ăn.”
Nói xong cúi người, thuần thục mở bếp, thêm dầu vào nồi.
Hai mắt của Hành Chi Nhược có chút cay cay, có lẽ bị khói hun, có lẽ là vì cảm động…. Trong đầu có thứ gì đó dần dần mềm hóa, giống như khối mỡ heo đang nổi lềnh bềnh trong nồi nước sôi kia.
Phi….
So sánh kiểu gì.
Hành Chi Nhược xoa xoa mắt, nhìn theo bóng dáng bận rộn của hắn.
Nếu không phải khi đó hắn ôm lấy nàng nói, chúng ta kết hôn đi, nếu quả thật có đứa nhỏ anh sẽ tự tay nuôi nấng nó, thì có lẽ cho đến bây giờ nàng vẫn còn đang bàng hoàng….
Ba tháng trầm lặng có hắn làm bạn bên người, hắn thủy chung vẫn trả giá không cần hồi báo.
Có lẽ hắn thật sự yêu nàng.
Vậy còn nàng?
Nàng không phân biệt rõ tình cảm đối với hắn lúc trước là mê luyến hay là yêu, bất quá trải qua nhiều chuyện như vậy, mất đi lại có được, nay Hành Chi Thiên đã biến mất, bỏ lại cả tập đoàn Hành thị, mỗi ngày nàng đều phải đi đối mặt với dục vọng cùng quyền thế, nàng mệt mỏi…. Có lẽ, về đến nhà, có Bạch Lạc Hề mang lại cho nàng cảm giác thanh khiết, khoan khoái thật đáng để nàng dựa vào.
“Giới truyền thông đem tin tức kết hôn của chúng ta truyền đi khắp thành phố.” Bạch Lạc Hề cầm trong tay nguyên liệu nấu ăn, động tác dừng lại một chút.
Trong giọng nói có chút không xác định, thấp giọng hỏi, “Em thật sự quyết định y theo nguyên kế hoạch đính hôn với anh?”
“Vâng.” Hành Chi Nhược ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Lạc Hề mỉm cười yếu ớt, khoảnh khắc này trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập cảm động, hắn gục đầu xuống hạnh phúc hầm canh, “Anh giống như đang nằm mơ.”
Hành Chi Nhược tựa mặt vào lưng hắn, vùi đầu, từ phía sau ôm chặt lấy hắn, thanh âm rầu rĩ, “Anh một ngày hỏi đến mấy lần, không chán sao.”
Bạch Lạc Hề xoay người, vòng tay cũng buột chặt, ôm nàng vào lòng, vui vẻ nói, “Tuy rằng mỗi ngày đều hỏi anh vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ, lơ lửng giữa chín tầng mây, không có cảm giác chân thật.”
Giống như bị lời nói lơ đãng của hắn đâm trúng chỗ đau, thân mình của Hành Chi Nhược không lộ ra dấu vết run rẩy một chút, đẩy ra hắn, “Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, việc còn lại cứ để em.”
Bạch Lạc Hề không lên tiếng đáp lại, đứng thẳng người, một lúc lâu mới nhẹ giọng thốt ra, “Em đang đợi hắn sao…. Em thoạt nhìn tâm tình không tốt.”
Hành Chi Nhược chấn động, ngoảnh mặt sang hướng khác, khẩu thị tâm phi nói, “Không có.”
Bọn họ đều biết, “hắn” trong miệng là chỉ ai.
Bạch Lạc Hề giống như tự an ủi, khẽ cười, “Công ty nhiều việc như thế, em cũng không đến làm, anh biết em đang đợi hắn trở về, hắn hiện tại cái gì cũng không có, tiền cũng không…. Anh giúp em tìm Chi Thiên về.”
“…. Vì sao…. muốn tìm anh ấy.” Hành Chi Nhược túm lấy áo hắn kéo về, “Đừng nhắc tới anh ấy nữa được không?”
Bạch Lạc Hề sửng sốt, trong sáng nở nụ cười, khom người ôm lấy nàng, vò vò tóc nàng. Hành Chi Nhược bị bắt vùi đầu trước ngực hắn, nhìn thấy trên áo sơmi trắng của hắn dính vài vết dầu mỡ, có lẽ là lúc nãy hầm canh không cẩn thận bắn lên, trong ấn tượng của nàng Bạch Lạc Hề hơi có chút bệnh nghiện sạch sẽ, trước kia hắn chưa từng xuống bếp, nhưng hôm nay lại học nấu ăn, sợ bệnh bao tử của nàng lại tái phát, đau chết đi sống lại, sợ khẩu vị của nàng không tốt…. luôn nghĩ biện pháp làm ra món ngon cho nàng….
Hành Chi Nhược bất giác có chút hoảng hốt.
“Anh không muốn nhìn thấy em không vui. Em có biết không, mỗi khi nhắc đến tên của người kia, anh có thể cảm giác được em bất an, anh hiểu được, anh đều biết.”
Trong ánh mắt trong suốt cố chấp của hắn hiện lên điểm đau thương, rõ ràng đang nói, anh đều biết, em không muốn nói, anh cũng sẽ không nói.
Canh hầm từ từ, lửa nhỏ.
Nước canh không sôi trào, cũng không có hơi nước bốc lên.
Nhưng vẫn làm cho Chi Nhược cảm thấy nóng hổi…. chính là cái loại cảm giác bị ánh mắt trong suốt kia xuyên thủng, thấu suốt, làm nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Phòng bếp nhỏ, nóng quá….” Hành Chi Nhược cười, nhíu mày, chuyển hướng đề tài, “Được rồi, anh ra ngoài trước đi, việc còn lại cứ để em.”
Hắn đi mỗi bước lại ngoảnh đầu lại nhìn.
Ánh mắt có chút không cam nguyện, bướng bỉnh.
“Trong ngăn tủ phía dưới có DVD, anh mở xem đi.”
Nước canh đậm đặc, mùi hương mê người lan tỏa theo không khí.
Nàng lau dọn sạch sẽ xong trở lại đại sảnh.
Bạch Lạc hề đang ngoan ngoãn nghe lời ngồi trên ghế sofa, khoanh chân, một tay chống đầu, ánh mắt trốn tránh, dáng vẻ tựa hồ như muốn nhìn lại không dám nhìn….
Màn hình chớp sáng.
Khuôn mặt của hắn đỏ rực, cực kỳ giống như màu tôm luộc.
Âm lượng mở rất lớn, thanh âm của một đôi nam nữ đang tán tỉnh chơi đùa ở trong nước.
“Ừ…. Ha…. Chậm một chút…. Ưm….”
“Bảo bối, thật chặt…. Ưm….”
Giận!
Cái tên Yêu Chi này…. bỏ phim quái gì ở trong ngăn tủ.
Tiếng kêu của cô nàng kia phải gọi quá mức lẳng lơ, kêu đến nửa người nàng đều bị tê dại, mệt Bạch Lạc Hề còn có thể chống đỡ được lâu như vậy.
Phim AV….
“Chi Nhược, này…. Anh không phải muốn xem, thân thể là lạ, không thoải mái.”
“Điều khiển từ xa, chuyển kênh.”
Hành Chi Nhược cũng sắp xấu hổ muốn chết, xem xét ánh mắt Bạch Lạc Hề đang nhìn nàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy vẻ mặt của Tiểu Bạch nhìn nàng có chút ủy khuất thêm một chút bất hảo tâm.
Sẽ không phải là….
Đây là nhà của bọn họ, ngày thường rảnh rỗi bỏ phim X vào giải trí.
Chờ Yêu Chi trở về, nhất định phải tự tay băm hắn ra.
Thân mình của Bạch Lạc Hề càng lúc càng cứng ngắc, lưng thẳng đứng, vẫn không nhúc nhích…. Muốn bảo hắn đi tắt TV là không có khả năng.
Hành Chi Nhược vói tay bắt lấy điều khiển từ xa, trượt…. thân mình bị nghiêng đi, chân mềm nhũn lảo đảo ngã nhào vào người hắn, mà cái tay kia cũng thật khéo đụng tới chỗ đó của hắn…. cách lớp vải quần, nàng cũng có thể chạm đến vật gì đó nóng rực, cứng rắn, đang trương lên, Bạch Lạc Hề phát ra tiếng rên rĩ, ánh mắt càng phức tạp liếc nhìn nàng, Hành Chi Nhược giống như bị điện giật, lập tức rút tay về.
Nàng dám thề với trời, nàng thật không phải cố ý.
Nàng cư nhiên cứ như thế bổ nhào vào người hắn…. sờ….
Không phải, còn đụng phải cái kia của hắn.
Rõ ràng đã rụt tay về, nhưng cảm giác dường như vẫn còn đọng lại nơi tay, mặc cho vẫy hay lau thế nào cũng không xóa đi được, cái cảm giác cứng rắn lại cực nóng rất chân thật….
Chân thật, chân thật.
Hành Chi Nhược chôn đầu, ngồi dưới đất, tay không ngừng chà xát vào người.
“Chi Nhược, anh trên người không có bẩn.” Bạch Lạc Hề nhìn động tác của nàng, vẻ mặt có chút ủy khuất nói, “Không tin…. em….”
Ngừng!
Đình chỉ….
Nói thêm gì nữa, nhìn bộ dáng tiểu bạch ngoan ngoãn cùng với đôi môi đang mấp máy của hắn, chỉ sợ không biết lại phát ngôn ra câu nói gây choáng nào chẳng hạn như, không bẩn, không tin em sờ lần nữa thử xem….
Hành Chi Nhược vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, nhịn không được lùi về sau ba bước.
Bạch Lạc Hề bất đắc dĩ nở nụ cười, cúi xuống, kéo nàng lên ghế sofa, miệng vô cùng thân mật dán vào tai nàng, thanh âm cực thấp, “Rõ ràng là em giở trò lưu manh với anh, như thế nào thoáng cái lại biến thành anh bắt nạt em, em ngã xuống lúc nãy đè lên làm anh đau quá, không biết nặng nhẹ sao?”
Tay hắn cố ý đè lại tay nàng, bàn tay mở ra bao lấy tay nàng, nhiệt độ phát ra từ cơ thể hắn thức tỉnh lại việc nàng tưởng đã quên đi, thủ pháp này…. tư thế nào giống như lúc nãy nàng đụng phải cái kia của hắn, hắn học cũng quá mau đi…. cảm giác bốc cháy theo đầu ngón tay truyền đến gáy, nhiễm đỏ một mảnh, mặt nóng tựa như bị nấu chín, đón nhận đôi mắt trong suốt sáng ngời của Bạch Lạc Hề, nàng xấu hổ đến muốn tìm lỗ để chui.
Người này….
Tư tưởng cũng quá thâm,
Nhưng đôi mắt vẫn cứ trong suốt thấy đáy.
Tên tử tiểu Bạch này là phẫn trư ăn lão hổ, hay bởi gần mực thì đen gần đèn thì sáng…. ở cùng một kẻ có đầu óc đen tối như nàng lâu quá, chính hắn cũng bị ô nhiễm….
Bạch Lạc Hề cười, càng ôm nàng chặt hơn.
Nhiệt độ từ cơ thể hắn làm nàng tim đập thình thịch, cảm giác cực bối rối bất an.
Đặc biệt còn truyền đến âm thanh lập thể tiếng nam nữ rên rĩ động lòng người vờn quanh, làm cho nàng….
“Nóng muốn chết, anh cách xa em một chút.”
Hành Chi Nhược cố ý thô lỗ đẩy hắn ra để che giác cảm giác hoảng hốt lúc này của mình, kỳ thật sofa ở đại sảnh không quá lớn, không dễ làm kịch liệt vận động, cho nên cũng không biết là hắn sợ nàng ngã nên ôm có vẻ chặt, hay là nàng xô hắn ra lực đẩy không quá lớn, tóm lại….
Nàng đẩy hắn, hắn vẫn không buông tay.
Vì thế hai người ngồi không vững, một người ngã kéo theo người còn lại cũng ngã theo.
Thảm rất êm, Bạch Lạc Hề một cánh tay đệm ở dưới đất ôm lấy vai nàng, tránh cho nàng ngã đau….
Chính là một người nằm ngửa, một người nằm sấp đè lên người kia, hòa hợp với âm hưởng “động lòng người” cùng với hình ảnh kích thích trên màn hình.
Rất làm người ra thở không nổi.
Đầu của Bạch Lạc Hề cách nàng rất gần, hô hấp rơi xuống hai má nàng, rất ngứa.
“Chi Nhược….”
“Ưm?” Hành Chi Nhược cũng không biết vì sao lại đáp lời, tổng cảm thấy hắn gọi nàng không phải muốn nói cái gì mà là muốn làm cái gì….
Quả nhiên, hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng một chút, giống như đang nếm thử mùi vị, lại thấp đầu xuống khắc sâu thêm nụ hôn, lần này đầu lưỡi cũng luồn vào, hắn có vẻ say mê khép hờ mắt, màu sắc trong đôi mắt trở nên đậm đặc, không còn thanh khiết có chút hoảng hốt còn thêm một cái gì đó…. tạm thời có thể gọi là tình dục….
Mãnh liệt cảm tình.
Hành Chi Thiên cũng từng hôn qua nàng, nhưng là dùng cách thức trực tiếp nhất, bên trong ôn nhu lại mang theo chút nhói đau, săn sóc lại mang theo bá đạo, khiến cho ngươi cả đời khắc sâu hắn.
Phương thức biểu đạt tình yêu của Bạch Lạch Hề bất đồng, hắn lúc nào cũng bận tâm đến cảm thụ của nàng, ôn nhu giống như một cơn gió mát tháng ba…. ngẫu nhiên xen lẫn vài cơn mưa, những cơn mưa phùn lất phất mù sương, cả người đều có cảm giác không đúng thật.
Bạch Lạc Hề biểu đạt cảm tình rất hàm súc, làm cho người ta tìm tòi nghiên cứu, trái ngược với lúc đầu tiên là thẹn thùng muốn né tránh hắn. Hành Chi Thiên lại vừa vặn tương phản, ánh mắt của hắn vĩnh viễn sáng ngời làm cho người ta không dám nhìn thẳng, áp lực mà lại thâm trầm dày đặc tình yêu, làm cho nàng không thở nổi, cho đến bây giờ nàng vẫn không dám cùng hắn đối diện thẳng nhau…. Bởi vì hắn luôn luôn chỉ cần một cái liếc mắt, cũng có thể làm cho người ta trầm luân, rơi vào vạn trượng vực sâu. (Cesia: Ô ô ô…. ta nhớ bé Thiên quá!)
Còn có….
Rất nhiều rất nhiều.
Hành Chi Nhược có chút hốt hoảng.
Tại sao, giờ phút này…. nàng lại so sánh hai người họ với nhau.
Không phải sắp kết hôn sao,
Vì sao còn muốn nhớ tới người kia….
Một tiếng rên rĩ trút xuống miệng nàng, mang theo cảm giác kiềm nén khó nhịn cùng với muốn tìm bất mãn.
Nàng thất thần, hắn cũng sửng sốt, lập tức ôn nhu nở nụ cười, rất đẹp.
Hành Chi Nhược lập tức phục hồi tinh thần.
Tên vô lại này, đang sờ chỗ nào….
Hắn cúi xuống, miệng ngậm lấy nút áo ở ngực áo, đầu lưỡi cuộn lại, mở ra cổ áo…. chất vải mềm mại dán vào da thịt, có chút lành lạnh…. lập tức bị hơi thở nóng rực của hắn thay thế, đầu óc nàng mờ mịt, bụng bốc lên cảm giác khác thường, có chút hư không.
“Lạc Hề…. Lạc Hề….”
Hắn cũng không đáp lại, thấp đầu xuống hôn lên cổ nàng, tinh tế tỉ mỉ…. tay cũng thuận thế len vào bên trong vạt áo nàng, sờ soạng….
Nắm, đầu ngón tay vuốt ve, động tác ôn nhu lại ngây ngô.
Chi Nhược cong người, thân thể giống như không chịu khống chế, nàng rõ ràng là muốn trốn, bàn tay lại vô lực túm chặt lấy ghế sofa….
Tay của Bạch Lạc Hề từ hông nàng trượt xuống dưới, chậm rãi di chuyển xuống quần jean của nàng, len vào bên trong, kéo xuống khóa kéo….
Hô hấp của Hành Chi Nhược dồn dập, bấu lấy vai hắn, gắt gao ôm hắn, tay cũng trượt xuống lớp vải sơmi lạnh lẽo, vói vào bên trong….
Thân mình của Bạch Lạc Hề bỗng dưng cứng đờ, hắn hít sâu vào một hơi, tựa hồ nhận ra bản thân xúc động, không thỏa đáng, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng đặt vào lòng bàn tay hắn, vòng tay ôm siết lấy nàng, thật chặt.
“Thật xin lỗi.” Sự kích tình trong mắt hắn vẫn chưa tan đi, chỉ là đã tỉnh táo lại rất nhiều, “Anh không nên khẩn cấp như vậy.”
Hắn ôm nàng dậy, khép lại cổ áo, chậm rãi cài lại nút áo ở ngực nàng.
Khuôn mặt hoàn mỹ ghé lại gần, hôn lên hai má nàng.
Đôi mắt mang theo ý cười, tràn đầy ôn nhu, “Ngày kết hôn, anh muốn em chân chính thuộc về anh.”
Trong mắt của Hành Chi Nhược ngân ngấn ánh lệ, ôm chặt vai hắn.
Tim hắn đang đập rất nhanh. Thình Thịch.
Mặt cũng đỏ bừng, giống như đang cực lực khắc chế bản thân, người đàn ông này trân trọng nàng.
Đợi cho tình dục biến mất, đầu óc thanh tỉnh lại mới phát hiện canh cá trong phòng bếp đã muốn cạn sạch…. đáy nồi cũng bị cháy khét, hai người bất giác cảm thấy có chút buồn cười.
Vì thế nấu chút sủi cảo, tôm bóc vỏ cùng nấm hương, chấm với tương ớt, ăn cũng rất no bụng.
Chỉ có điều Bạch Lạc Hề vẫn luôn mang theo vẻ mặt xin lỗi, hận không thể đem sủi cảo cắt thành từng miếng nhỏ, từng chút một đút cho nàng mới an tâm, sợ nóng, sợ nước lạt, sợ nàng ăn không quen dạ dày lại bị đau.
Hắn thật sự cực sủng nàng….
Có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt hắn, ôn nhu cùng tình yêu nói không nên lời.
Hành Chi Nhược nở nụ cười, cảm giác thương cùng đau hòa trộn.
Hắn hẳn vẫn còn là xử nam đi.
Hắn không nghĩ cứ như vậy hoàn thành lần đầu tiên của bọn họ.
Hắn không để ý đến quá khứ của nàng, nhưng nàng để ý….
Thân thể của nàng….
Từng hoàn toàn thuộc về một người đàn ông.
“Chi Nhược….” Bạch Lạc Hề xoa tóc nàng rối tung, ngữ khí vô cùng thân thiết, ánh mắt của vẫn trong suốt thanh khiết, “Còn ngẩn người, bát đũa anh đã gọi người dọn sạch, anh em sắp trở về, anh đi trước.”
Ca!?
Hành Chi Nhược run lên, chống lại ánh mắt nghi hoặc của hắn một lúc mới nhận ra hắn là đang nói Yêu Chi, bất giác có chút phì cười, “Anh ấy về anh trốn cái gì?”
“Anh ta vẫn xem anh không vừa mắt, nghĩ biện pháp ép anh….”
A….
Có sao, ít nhất Yêu Chi ở trước mặt nàng bản tính thích châm ngòi gây chuyện cũng đã giảm bớt rấn nhiều.
“Có lẽ là do…. anh mẫn cảm.” Bạch Lạc Hề mặc dù nói vậy, hành động vẫn lưu loát nhanh nhẹn như cũ, đứng dậy, đổi giày…. giống như đang tranh thủ từng giây từng phút.
Quả nhiên, hắn bên này vừa cảm giác cửa mở, Yêu Chi mộ thân kimônô khí chất phi phàm bước vào, “U…. tiểu tử, ta vừa về người lại vội vàng đi à.”
“Không phải, anh Yêu Chi, học việc hoàng gia còn có vài việc cần đi xử lý.”
Yêu Chi gật đầu, cười tủm tỉm kéo hắn, một tay chụp vào mông hắn, chuyển thành vuốt ve, đôi bích mâu tràn đầy vẻ trêu tức.
“Cùng đi uống rượu với ta.”
Vẻ mặt đó…. giống như muốn nói, tiểu tướng công, cùng gia tiêu khiển trong chốc lát.
Hành Chi Nhược trợn mắt há hốc mồm.
Có thể nói là đại khai nhãn giới.
Bạch Lạc Hề thân mình chấn động, ánh mắt trong suốt như nước suối nhìn nàng, vẻ mắt tràn đầy đáng thương.
Hành Chi Nhược đồng tình liếc hắn một cái, gật gật đầu.
Được ngầm đồng ý, Bạch Lạc Hề nhíu mày, gạt ra bàn tay hạnh kiểm xấu của Yêu Chi, cạch một tiếng, lập tức đóng cửa lại, nhanh như chớp lao vút đi….
Tòa thành thật im lặng.
“Yêu Chi, anh ấy là chồng sắp cưới của em, anh không nên đùa giỡn như thế.”
“Em xác định….” Yêu Chi kéo dài giọng, trong đôi bích mâu hàm chứa phức tạp cảm xúc mang theo ý cười, “Em thật muốn kết hôn với hắn, không hề hối hận?”
“Yêu Chi.”
“Em cũng không kêu anh là ca,” Yêu Chi cười có chút bất đắc dĩ, “Nhưng quan hệ huyết thống của chúng ta cũng không thể xóa bỏ.”
Hắn vuốt ve hai má nàng, cúi đầu nhìn xuống cổ áo nàng, “Thật hy vọng anh là người kia, em gọi là hắn là ca, lại…. không có quan hệ huyết thống.”
Hắn giống như nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên nheo mắt lại, nhan sắc trong đôi bích mâu đột nhiên trở nên thâm trầm, quay cuồng, hỗn loạn đủ loại tình tố làm cho người ta hô hấp cứng lại, Hành Chi Nhược lập tức cúi đầu xuống, phát hiện thấy rõ ràng dấu vết hôn ngân ngay chỗ xương quai xanh, màu đỏ chói mắt, nàng đỏ mặt lên, cuống quít khép lại cổ áo, mỉm cười gượng gạo, “Cái đó….”
Cái đó, tổng không thể nói hai tuân theo công bình đãi ngộ, ngươi tới ta đi, lăn xuống thảm, thuận tiện hạ xuống hôn ngân.
“Anh không muốn biết, không cần phải nói.” Yêu Chi có vẻ cực kỳ mệt mỏi, từ từ nhắm lại hai mắt, xoa xoa huyệt thái dương, tư thế tuyệt đẹp, thanh âm mềm nhẹ, giống như hạ quyết tâm nói, “Gần nhất có tin tức của Hành Chi Thiên, em muốn nghe hay không.”
“Không muốn nghe.”
“Thật không….” Yêu Chi cúi đầu, đưa tay lên chạm vào eo của Hành Chi Nhược, dùng chút lực kéo nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, ý cười nhợt nhạt pha lẫn ưu thương hiện lên trong đôi bích mâu, “Em càng như thế anh càng muốn nói.”
Ngón tay trắng nõn thon dài của hắn chậm rãi lướt qua hai má nàng, lạnh lẽo đến tận xương, “Hắn bị tập đoàn Kỳ gia đuổi tận giết tuyệt em có biết không.”
Sét đánh kinh thiên!
Môi của Yêu Chi mấp máy, tựa hồ như đang nói gì đó, nhưng một chữ cũng không lọt được vào tai Hành Chi Nhược, trong đầu cứ ong ong….
Toàn bộ đều trắng xóa, không thể suy nghĩ.
Thân thể giống như không còn thuộc về chính mình, mất đi tri giác.
Nửa năm thời gian, chờ nàng lấy lại tinh thần đã thấy mình ngồi ở trên xe, nước mắt chảy đầy mặt.
“Đi tìm Kỳ Tú Minh…. Lái xe.”
Yêu Chi nói, cuộc sống hiện tại của Hành Chi Thiên rất thê thảm.
Một người vĩ đại như thế, đột nhiên trong một lúc mất hết tất cả, tài sản, cô em gái tự tay nuôi lớn, cả sự kiêu hãnh cũng đánh mất….
Yêu Chi nói, em thật sự yêu tiểu Bạch mới muốn kết hôn với hắn hay là…. muốn làm cho Kỳ Tú Minh đem tâm tư dời khỏi Hành Chi Thiên, em làm ra động tĩnh lớn như thế sẽ không phải bởi vì muốn Hành Chi Thiên xuất hiện đi?
…. Em gái ngốc của anh, em đang đợi Chi Thiên trở về Hành thị sao? Em còn không biết tính cách của hắn…. Hắn sẽ không trở về. Tại buổi tiệc tuy rằng Kỳ Tú Minh đã đáp ứng em, thả hắn vô tội phóng thích, nhưng cuối cùng em lại đi cùng Bạch Lạc Hề. Kỳ Tú Minh sẽ không bỏ qua cho Hành Chi Thiên, lại càng sẽ không để cho hắn vào những công ty có quan hệ với tập đoàn Kỳ gia. Toàn bộ công ty tài chính hiện nay, nếu không phải là của Hành gia thì cũng là do Kỳ gia nắm giữ….
Nếu hắn không đến Hành thị, toàn bộ công ty tài chính của Kỳ gia cũng sẽ không thuê hắn,
Còn có công ty nhỏ nào lại dám đắc tội với tập đoàn Kỳ gia thuê mướn hắn…. Hành Chi Thiên xong rồi, cuộc đời này của hắn đều xong rồi.
Không tiền không quyền, không tương lai….
Một đứa con nuôi bị vứt bỏ bi ai.
Cửa xe mở ra, một đôi giày cao gót bóng loáng chạm đất.
Hành Chi Nhược vén tóc lên, vẻ mặt ưu thương, thân mình đứng ở trong gió càng phát ra động lòng người.
Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, Kỳ Tú Minh đang ngồi ở vị trí dễ dàng đập vào mắt, ánh sáng mông lung rọi xuống người hắn, tuy rằng chung quanh thật náo nhiệt, nhưng không có ai dám quấy nhiễu hắn, cả quầy bar chỉ có một mình hắn tịch mịch ngồi đó, bartender không ngừng rót thêm rượu vào ly cho hắn, ly rượu trong suốt, chất lỏng đỏ rực hừng hực như lửa.
Rất nhiều người đang nhỏ giọng bàn tán, không ngừng có những ánh mắt cực nóng pha lẫn ái mộ của phụ nữ quét về phía hắn, nhưng không có ai dám đến gần.
“Anh uống nhiều quá rồi.”
Hắn giống như không nghe thấy, bưng chén rượu lên, ngửa đầu, tự chuốc say bản thân.
Khủy tay của Hành Chi Nhược chống xuống quầy bar, ra hiệu ý bảo cũng muốn một ly, nhìn thẳng vào Kỳ Tú Minh, cười nói, “Anh dường như rất hận Hành Chi Thiên?”
Kỳ Tú Minh thân mình bỗng dưng cứng đờ, cánh tay cũng đình trệ, cứ thế đờ đẫn nhìn Hành Chi Nhược, nhìn trừng trừng, vẻ mặt có chút hốt hoảng, thì thào, “Chi Nhược, là em sao….”
Cuối cùng phản ứng lại cười giống như tự giễu, “Làm sao có thể là em, em không phải đang bận rộn cùng Bạch Lạc Hề chuẩn bị hôn lễ sao, làm sao có thể có thời gian rảnh rỗi để ý đến anh…. rót thêm cho tôi một ly.”
Bartender có vẻ bị dọa, sững ra nửa ngày mới run run rót.
Hành Chi Nhược nắm chặt lấy bàn tay đang cầm ly rượu của hắn, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, giọng nói có chút run rẩy, “Anh đừng uống nữa, em đưa anh về.”
Thân mình của hắn mềm mại nhích tới gần, đầu gác lên vai của Hành Chi Nhược, nghiêng đầu nhìn nàng, đột nhiên khẽ bật cười, tay cũng loáng một cái chỉ vào nàng, miệng phun ra nồng nặc hơi rượu, ý nghĩa trong lời nói cũng mơ hồ không rõ, “Giấc mơ thật đẹp, cảm giác rất chân thật, ngay cả hương vị trên người cũng giống….”
“Anh cứ muốn lừa mình dối người như vậy sao, anh biết em vì chuyện gì tìm đến anh.”
Hắn hoảng hốt cười, tràn đầy men say, đôi mắt mèo bỗng dưng nhíu lại, “Biết…. biết, em cũng sẽ không bởi vì chuyện của anh mới đến tìm anh….”
Đầu của hắn lành lạnh ẩm ướt, cọ vào gáy nàng, mái tóc mềm mại dính vào da làm cho người ta có cảm giác ngưa ngứa lẫn với chút đau đớn, “Lần này đến là vì ai….”
Hành Chi Nhược không nói tiếp, chỉ cúi đầu, muốn đẩy hắn ra, động tác quá mức thân thiết làm cho nàng có chút luống cuống không biết làm sao, bàn tay vừa chạm vào sườn mặt của hắn, nàng có chút sửng sốt nhìn tóc của hắn cùng…. tai….”Đinh tai của anh.”
“Vật đính ước bị người ta cự tuyệt còn mang làm gì, chọc người khác chê cười sao.”
“Đừng như vậy, anh có biết…. giữa chúng ta không có khả năng.”
Hắn nắm lấy hai vai của nàng, vọng tiến vào mắt nàng, mày nhíu chặt, trong đôi mắt khó kiềm chế đau đớn, “Anh làm sao có thể so kém bọn họ…. So với tên tiểu tử họ Bạch kia anh có tiền có thế anh thậm chí có thể đem toàn bộ cổ phần của Kỳ gia tặng cho em, vì sao em muốn gả cho hắn. Anh biết trong lòng em trách anh đã hãm hại Hành Chi Thiên, nhưng ngay cả chuyện hắn đã làm với em, em cũng có thể quên có thể tha thứ cho hắn, tại sao em không thể đối xử tốt…..”
Một cái tát, tại quán bar trắng đêm cuồng hoan vẫn đặc biệt thu hút tầm mắt của nhiều người.
“Em bị như thế, vậy thì sao.” Hành Chi Nhược mắt đau xót, gằn từng tiếng nói, “Bởi vì vậy nên nhất định phải gả cho anh sao….”
Rất nhiều người đều im thin thít, hướng tầm mắt về phía bên này.
“Đó không phải cựu ngôi sao Kỳ Tú Minh sao….”
“Cô gái đó chẳng phải người thừa kế của tập đoàn Hành thị đăng trên báo?”
Một trận thì thầm bàn tán.
“…. Chi Nhược.” Kỳ Tú Minh đau lòng kéo lấy cổ áo của nàng, môi giật giật nhưng không phát ra được tiếng nào.
“Anh lợi dụng quyền thế tài phú nghĩ biện pháp trả thù anh ấy, ép buộc em tham gia buổi tiệc tỉ mỉ thiết kế em phải gả cho anh, hiện tại còn bức Hành Chi Thiên đã hai bàn tay trắng vào tuyệt lộ, anh làm thế so với anh ta trước đây tốt hơn ở chỗ nào…. Mọi chuyện anh làm chỉ làm cho em càng sợ hãi, anh đã thay đổi….”
“Không! Em không thể đem anh so sánh với hắn.” Kỳ Tú Minh giống như phát cuồng, dùng sức túm lấy Hành Chi Nhược, trước mặt mọi người trong quán bar, giữ chặt lấy hai má của nàng che kín miệng nàng, hôn lên, tựa như mặt trời hạ xuống, cuồng loạn, mang theo cảm xúc kích động ngọc thạch câu phần cùng chấp nhất, cứ như thế điên cuồng hôn.
Giờ phút này nụ hôn của hắn mang theo ý muốn hủy diệt, chua xót hỗn loạn với đau thương, làm cho trái tim của nàng cũng thít chặt lại đau đớn.
Đứng dậy, mùi rượu cay nồng lan tràn trong khoang miệng, còn có từng trận đắng chát, giống như mùi vị của nước mắt.
“Chi Nhược, chúng ta đừng nói về hắn nữa được không.” Hắn nhẹ nhàng cắn mút môi của Chi Nhược, môi run run nói, “Anh sẽ sửa, anh sẽ đối xử thật tốt với em.”
Hành Chi Nhược bình ổn lại cảm xúc, hơi đẩy hắn ra, “Anh say….”
“Anh không có say, anh tỉnh táo hơn bất cứ ai.” Kỳ Tú Minh giống như phát điên ôm lấy nàng, dùng sức siết chặt, thì thào, “Anh không cho em đi, Chi Nhược…. Anh yêu em, ngày từ lần đầu tiên gặp em ở Hành gia, anh đã yêu thương em”
“Tú Minh….” Hành Chi Nhược kéo vai hắn, mềm nhẹ nói, “Vào cái đêm mấy năm trước nếu anh có thể cứu em, mọi chuyện có lẽ đã khác, hiện tại giữa chúng ta đã không có khả năng, đã trải qua nhiều chuyện như thế…. em đã không còn là em trước kia.”
Hắn liều lĩnh túm chặt lấy tay nàng, thanh âm run rẩy mang theo khẩn cầu, “…. Chi Nhược, anh cũng không phải là anh trước kia, anh đã năng lực bảo hộ em thực hiện hứa hẹn trước đây, tất cả mọi hứa hẹn.”
“Nhưng em hiện tại cũng đã không cần, không phải sao.”
Hành Chi Nhược cười khổ, rút tay ra, quay mặt đi nhẹ giọng nói, “Tú Minh, xem quan hệ giữa hai nhà chúng ta xin anh đừng lại gây khó dễ cho anh ấy. Bằng không….”
Nàng hít vào một hơi, nhịn xuống, lời nói kế tiếp không thốt ra miệng, cuối cùng đứng thẳng dậy, cầm lấy túi xách, xoay người rời đi.
Lưu lại cả quán bar kinh ngạc cả nam lẫn nữ.
Kỳ Tú Minh vẻ mặt đau đớn nhìn theo nàng, siết chặt ly rượu trong tay, men say mông lung tràn ngập trong đôi mắt đang tiêu tán, nhưng lại chưa bao giờ từng có thanh minh.