Âu Lạc Chi Nữ

chương 43: cùng đi?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bóng dáng đó đã biến mất trong đêm… tôi còn chút sợ hãi vì lời đe dọa cuối cùng của anh ta. Dường như có cái gì đó không ổn…

Thái độ anh ta như vậy, thật khó hiểu… Rốt cuộc là trông anh ta không ổn hay trong lòng tôi tự nảy sinh cảm giác không ổn đây?

Có khi nào anh ta sẽ rất oán hận tôi? Không phải chứ, tôi không làm việc có lỗi với anh ta, có thì cũng chỉ là không thể chấp nhận anh ta, vì nhiều lý do….

Bỗng thấy Cao Lỗ đã bước lên phía tôi từ bao giờ, hắn đặt tay lên vai tôi. Tôi quay đầu lại nhìn hắn. Bấy giờ mới phát hiện ra, dường như hắn đã dùng đôi mắt trầm tư tinh tế lặng lẽ quan sát tất cả.

Không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy âm điệu hắn không cao không thấp, tựa như bình thản mà đánh giá:

- Hắn ta… dường như từng coi trọng ngươi!

- Cái… cái gì chứ? – Tôi ấp úng, tự nhiên hắn lại nói như vậy, không rõ hàm ý gì đây.

- Ta biết… sâu trong ánh mắt của hắn nhìn ngươi có điểm gì đó tương đồng với ta, hắn có lẽ cũng thích ngươi!

Trước khi tôi có phản ứng, đột nhiên đã thấy Cao Lỗ xoay người tôi lại, hắn cúi đầu xuống, ghé gương mặt lại gần mặt tôi một chút, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Ánh mắt khó diễn giải của hắn, dường như thoáng qua sự buồn phiền, sự nghi hoặc, sau đó lại nghiêm khắc muốn lấn át tôi.

- Nói thật đi, ngươi từng quen biết hắn trước đây? Mối quan hệ của các ngươi không thể đơn giản là mới gặp mặt!

Này, không phải hắn đã quan sát ra… Đúng là tôi đã gặp Trọng Thủy từ trước, nhưng lúc đó tôi hoàn toàn vô tư không biết gì… Tôi nên nói thật cho hắn biết chăng?

Nhưng mà thái độ của hắn hiện giờ là gì? Đang ghen tức, tò mò hay đang nghi kị đề phòng? Tôi không chắc nữa…

Chuyện của tôi và Trọng Thủy không dễ để giải thích ngắn gọn, và liệu hắn có tin tôi? Tại sao tôi cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và hắn rất mơ hồ, đó là gì tôi cũng không biết nữa.

- Tại sao không nói? – Hắn có chút sốt ruột.

Tôi tránh ánh mắt của hắn, ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài ra hơi, lát sau tôi quay lại nhìn hắn, ung dung mà nói:

- Mối quan hệ của anh ta với ta trước đây từng rất tốt…

Tôi muốn thử nghiệm một chút, xem hắn sẽ phản ứng thế nào… Liệu hắn có khi nào đặt cương vị mình là một đại tướng của Âu Lạc, sẽ vẫn hoài nghi tôi, hắn có khi nào nghĩ thân thế của tôi còn đáng ngờ. Và việc tôi không giải thích được thân thế của mình cũng như mối quan hệ trước đây của tôi và Trọng Thủy cho hắn hiểu… liệu có làm hắn thay đổi cách nhìn và thái độ với tôi khác đi so với lúc còn nồng nhiệt, cương quyết ôm hôn tôi như lúc vừa rồi.

- Tốt là thế nào? – Hắn lập tức hỏi.

- Còn nhớ buổi tối trong gian bếp ở nhà ngươi không? Quần áo, khăn tay đều là được anh ta tặng, tóc của ta cũng do anh ta tết!

Lúc đó hình như trước mặt Cao Lỗ, tôi đã thể hiện thái độ trân trọng những thứ này, hắn chắc sẽ nhớ ra…

Quả nhiên sau một thoáng nghĩ ngợi, cảm xúc trên mặt hắn đã biến đổi, hắn quắc mắt, nhíu đôi lông mày rậm, nghiêm trọng mà nhấn mạnh âm điệu:

- Thật sao? Còn gì nữa?

Tôi cố ý cười lạnh:

- Lần đầu tiên gặp, ta còn hôn anh ta, cùng anh ta cưỡi chung ngựa dạo chơi… Mối quan hệ của ta và Trọng Thủy tốt như vậy, ngươi thấy sao? Có nghi ngờ ta là gián điệp không?

Đã thấy trong đôi mắt hắn bùng lên ngọn lửa tức giận, hắn không thể giữ thái độ nghiêm nghị để chất vấn được nữa. Mỗi lúc sau không khí càng như có áp lực, hắn dù không nói gì, vẫn nhìn tôi đầy phẫn nộ, thậm chí tôi còn cảm thấy trong không gian truyền đến cái nóng và bức bổi. Không giống như lúc nãy Trọng Thủy xuất hiện lạnh lẽo âm u đáng sợ, bây giờ có lẽ tôi đã đứng trên một đống lửa do chính tay tôi đã khơi lên.

Biểu cảm của hắn như vậy, dường như hắn không chỉ là để tâm, mà còn rất tức tối, đó hẳn là ghen tị. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy có chút vui vẻ trong lòng.

Hắn giận đến mức không nói lên lời, hai nắm tay nắm thành quyền. Tôi nghĩ cũng đã đủ rồi, bèn cố gắng xoa dịu tình thế:

- Lúc đó chỉ là vô tình gặp mặt, ta cũng không biết thân phận thật của anh ta…- Bộ dạng của tôi rất thành thực, hi vọng hắn sẽ tin .

- Nói cho ta biết, ngươi nhất định không phải là gián điệp, cũng không phải là tình nhân của hắn, ta muốn chính ngươi thừa nhận! – Lời nói của hắn mang âm điệu dữ dội, bàn tay nhanh chóng siết lấy vai tôi.

Hừ, chính mắt thấy tôi từ chối Trọng Thủy thẳng thừng mà còn lo ngại sao? Nên trách hắn hay nên trách bản thân tôi đã khơi ra mấy chuyện đó? Nhưng thực sự, tôi chỉ muốn biết thêm biểu cảm của hắn thôi mà.

- Ngươi sẽ tin ta đúng không? – Tôi bình tĩnh hỏi hắn, trong lòng có chút chờ đợi. – Lời ta nói ngươi sẽ tin sao?

- Không! – Hắn ngắn gọn đáp, ánh mắt vẫn rất nghiêm khắc.

Cái gì? Tôi không ngờ được hắn sẽ đáp như vậy, chút chờ mong nào đó trong lòng trở thành hụt hẫng.

- Đã không tin thì còn muốn nghe làm gì chứ? – Tôi nói ra bằng âm điệu buồn bực, quay đầu sang phía khác – Thì ra trước giờ chưa bao giờ ngươi tin ta…

Hắn đưa hai bàn tay lớn, lòng bàn tay ấm nóng và thô ráp áp lấy má tôi, khiến gương mặt tôi phải đối diện lại với hắn. Lửa trong mắt hắn đã vơi đi, nhưng ánh mắt chưa hề mất đi sự mãnh liệt.

- Đơn giản là ta muốn nghe miệng ngươi nói, ta muốn tin ngươi, kể cả là ngươi nói dối ta. Không phải là ngươi nói ra bất cứ điều gì là ta đã lập tức tin, vì trước giờ, trọng trách của ta không cho phép ta có một giây không cân nhắc, chỉ là, ta trong lòng thực sự muốn tin ngươi…

- Vậy sao? Đối với ta cũng không hoàn toàn tin tưởng được ư? – Tôi đưa tay lên, ý định gạt tay hắn ra, đáy lòng đã thấy một chút tổn thương.

- Thấy ngươi và hắn như vậy, còn nghe chính miệng ngươi thú nhận những chuyện như vậy, làm sao ta có thể bình tĩnh? Ta tức giận, ta nghi hoặc… - Hắn vẫn áp chặt chẽ hai lòng bàn tay vào má tôi – Nhưng chính ta cũng không hiểu, ngươi lại dám nói cả những chuyện như vậy trước mặt ta thản nhiên như không hề che đậy, có phải là ngươi không còn muốn giấu ta, vậy thì ta phải tin ngươi chăng?

Xem ra hắn dù tức giận vẫn còn chút lý trí để suy nghĩ, và con người hắn trước đây vốn thường coi trọng lý trí, toát ra vẻ kiên định, bây giờ sau một tháng không gặp, có vẻ như hắn càng kiên định mạnh mẽ hơn, dường như hắn cũng đã trải qua một quãng thời gian dài suy tư …. Nhìn thấy hắn, là nhìn thấy hình tượng một trang nam tử đầy dũng khí và lý tưởng…

Tôi không biết điều này nên vui hay nên buồn. Ngẫm lại bây giờ tôi mới có dịp tiếp xúc và muốn hiểu hắn rõ hơn, trước giờ giữa tôi và hắn toàn là hiểu lầm lẫn oán hận, chưa bao giờ tôi có ý tìm hiểu, nhìn thấu con người hắn.

Hắn, con người này sẽ yêu mãnh liệt đến thế nào? Và tình yêu so với lý trí có mối tương quan thế nào? Trước đây cứ coi như hắn có thích công chúa, nhưng hắn vẫn đủ lý trí để kìm nén tình cảm, chưa bao giờ bày tỏ ra… Còn tôi thì sao? Sau này thì sao?

- Nếu… nếu như ta lừa dối ngươi thì sao? – Tôi đắn đo một hồi rồi mở miệng dò hỏi.

Trọng Thủy lúc nãy đã thay đổi thái độ, …dù tôi chỉ thành thực từ chối, hủy bỏ hôn sự với anh ta, liệu anh ta có coi đó như một sự phản bội?

Còn Cao Lỗ thì sao? Hắn sẽ cư xử như thế nào?

Hắn suy tư. Đôi mắt hắn có chút đờ đẫn.

Hắn yên lặng.

Gió đêm lại thổi qua, những tán cây trên cao xào xạc…

Lúc này đã gần vào mùa hạ nhưng bờ vai tôi vẫn khẽ run trước cái lạnh của sương đêm đang buông dần.

Khoảnh khắc này tôi cũng ngẩn ngơ, trong lúc chờ đợi thả hồn quyện theo từng đợt hương hoa nhẹ dịu thoang thoảng quanh đây….

Bỗng tôi sực tỉnh, bàn tay của tôi một lần nữa bị hắn nắm lấy mà kéo đi.

- Này… ngươi muốn đi đâu? Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta?

Bóng lưng cao lớn ấy vẫn điềm nhiên tiếp bước về phía trước, chỉ có gương mặt hắn ngoảnh lại một chút, giọng điệu bình tĩnh mà chắc chắn:

- Ta từng không thể trả lời được câu hỏi rốt cuộc ngươi là ai, rốt cuộc ngươi từ đâu đến, nhưng bây giờ ngươi là ai cũng vậy, kể cả ngươi là gián điệp, kể cả mối quan hệ của ngươi và hắn trước đây là gì, kể cả ngươi có muốn lừa dối ta… – Hắn càng nắm chặt hơn bàn tay tôi – Ta sẽ không cho ngươi cơ hội lừa dối ta, dù phải ràng buộc ngươi cũng phải khiến ngươi mãi mãi cùng ta đi chung đường…

- Cái gì đấy? Ngươi nói lung tung gì vậy, nghe còn độc đoán như thế nữa… – Tôi vì còn ngỡ ngàng, lại còn chưa hiểu hết ý đồ của hắn, vội vàng muốn ngăn cản hắn tiếp tục lôi kéo - Buông ra đi, lúc nào ngươi cũng lẳng lặng mà lôi ta đi như vậy… Ngươi muốn đi đâu? Ta mệt rồi, ta phải trở về phòng nghỉ!

Hắn xoay người hướng ra sau mà hỏi:

- Nếu ta buông tay, ngươi sẽ tự biết nên đi về đâu chứ?

- Đi đâu? Cái quái quỷ gì vậy?

- Về nhà của chúng ta, lúc nãy ta đã nói rồi! – Hắn biểu đạt ra trên mặt nỗi niềm hân hoan chờ đợi khó hiểu.

Tôi thoáng thấy kinh ngạc, tâm tư bối rối, hắn nói như vậy là hàm ý gì. Cai gì mà “nhà của chúng ta”…

- Ngươi… ngươi sắp hồ đồ rồi, tại sao ngươi có thể tự ý định đoạt?

- Tại sao không? Ta là chồng của ngươi! – Hắn nói bình thản như một chân lý hiển nhiên, thật không còn biết đến xấu hổ – Từ giờ ngươi phải đi theo ta, lúc nãy ngươi cũng đã chọn ta, không phải sao?

- Ngươi là chồng của ta hồi nào? Ta đã công nhận sao? – Tôi mạnh miệng phản bác.

Tự nhiên nói đến mới nhớ ra, lúc nãy tôi đơn thuần từ chối Trọng Thủy, nhưng cũng không nghĩ đến việc xa xôi là cùng với hắn tiến đến bước đó, hắn như vậy có quá hập tấp vội vàng không? Tuy trong lòng tôi từng vì hắn mà xao động, nhưng mà…

Hắn đang nghĩ điều đó đồng nghĩa với việc tiến đến hôn nhân? Người cổ đại đều quan điểm đơn giản như vậy sao? A, tôi còn chưa nghĩ đến, chưa từng hình dung ra, thậm chí là tương lai giữa tôi và hắn sau này, cũng chưa tính đến chuyện làm bạn trai-bạn gái, đừng nói là đùng một cái đòi lấy tôi.

Ở thời đại của tôi, thích – yêu – kết hôn không phải là phải có trình tự sao? Cũng phải trải qua một thời gian dài nữa… Hơn nữa, tôi và hắn cách biệt không gian và thời gian, tôi làm sao nghĩ đến chuyện kết hôn với một “tiền bối” hơn mình hai ngàn hai trăm tuổi , tôi làm sao có thể ở lại đây hay nghĩ đến việc mang hắn về hiện đại. Không phải tôi còn phải trở về, có ông bà đang đợi tôi… Dự định của tôi không phải là lên đại học sẽ kiếm một người bạn trai tốt hay sao?

Tất cả mọi chuyện đột nhiên xảy ra như thế này…

Mải suy nghĩ, tôi quên mất việc mình vẫn đang bị kéo đi. Hắn thật là tùy tiện, hắn không nghe tôi nói gì sao? Tại sao hắn vẫn tỏ ra không bận tâm như vậy?

- Này! – Tôi quát lên – Ta đã nói rồi, ta không phải vợ ngươi, cái lần trước mà có thể coi là hôn lễ sao?

- Ngươi không công nhận, chúng ta ngày mai lập tức cưới lại, để cả kinh thành nhìn thấy, để ai cũng công nhận! – Hắn mặt dày tuyên bố.

- Ngươi điên rồi, trước mặt họ ta là Kim Quy chi nữ, ngươi quên rồi sao?

- Vậy thì ngươi chấp nhận đi, đừng đôi co gì nữa. Kể cả ngươi muốn, cũng có thể thu xếp bịa ra chuyện hóa thân của thần nữ kết hôn với đệ nhất Lạc tướng, thần linh sẽ bảo hộ đất nước mãi mãi… chuyện này nghe cũng hay phải không?

- Ngươi điên nặng rồi! Ta không muốn lấy ngươi, ai nói là ta muốn lấy ngươi? – Tôi tức giận ném vào mặt hắn những lời khó nghe.

Nếu nghe qua, cũng thấy nó phũ phàng không kém gì những lời tôi nói ra trước mặt Trọng Thủy, thậm chí còn gay gắt hơn. Nhưng không ngờ tên Cao Lỗ này không những không thất vọng hay thay đổi ý định, trái lại còn tỏ ra vui thú lẫn cương quyết hơn. Hắn cười đắc ý, âm điệu mờ ám:

- Ngươi có biết thế nào là “tiền trảm hậu tấu” hay dễ hiểu hơn là “đánh nhanh thắng gọn” không?

- Cái gì chứ… – Tôi nhìn hắn nghi ngờ – Ngươi tự nhiên nói sách lược với binh pháp làm gì?

Cái nhìn của hắn làm tôi thấy bất an. Hắn vẫn giữ thái độ cười cợt như vậy.

- Ta có chút thông cảm cho tên thế tử kia, những gì ngươi nói ra thật phũ phàng, nhưng đối với ta, chẳng phải trước giờ chúng ta vẫn cư xử phũ phàng, chống đối lẫn nhau sao? Ta có thể chấp nhận được, ngươi càng ngoan cố, càng phũ phàng, ta lại càng cần phải kiên quyết !

Tôi chiêm nghiệm những gì hắn nói, chẳng hiểu sao vẫn thấy mông lung, không hề ăn nhập gì câu trước với câu sau. Hắn thấy bộ dạng của tôi như vậy, càng tỏ ra hứng thú, cuối cùng ánh mắt lướt qua người tôi một lượt khiến tôi giật mình, cảm thấy ớn lạnh sống lưng, sau đó là ngượng ngùng mất tự nhiên. Ánh mắt của hắn sao có thể săm soi như một kẻ háo sắc như vậy chứ?

- Không hiểu sao? Tóm lại ý của ta là… – Hắn cố bước lại sát bên tôi, cúi xuống bên tai tôi mà nói bằng giọng đầy ma mị – Bắt ngươi trở thành “vợ” của ta trước, có gì thì tính sau…

Tôi kinh hoàng lùi lại, chỉ thẳng tay vào mặt hắn mà mắng nhiếc:

- Ngươi thật đê tiện! Ngươi còn dám mặt dày ép buộc ta sao? Tránh ra, biến khỏi tầm mắt ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!

Nào ngờ tôi mới lùi thêm một vài bước chân, đã bị hắn thân thủ nhanh gọn tóm lại. Hắn chỉ về phía trước mặt:

- Nhìn đi, sắp đến rồi! Dinh thự của ta!

Quả nhiên khi định hình lại không gian, tôi đã nhận ra mình không chỉ bị kéo ra khỏi hoàng cung bằng cổng sau, mà còn bị hắn lôi về phía nhà của hắn. Đúng, chỗ này chỉ còn cách vài trăm bước chân. Phía những bức tường gạch nung cao dày kiên cố kia, hẳn đúng là phủ của đệ nhất Lạc tướng Cao Lỗ.

Thấy tôi ngây người ra, hắn còn châm chọc thêm một câu:

- Sao? Không phải ngươi đã từng đến nhà ta rồi à? Còn rộng lắm, ta sẽ dẫn ngươi đi thăm thú từng ngóc ngách, sau này còn phải giúp ta quản…

- Ngươi…! – Tôi không đợi hắn nói thêm, đã vùng vằng tìm cách chạy trốn, miệng vẫn không ngừng buông những câu chữ không dễ lọt tai, lúc này chỉ cảm thấy bị hắn bức bách khó chịu, không còn muốn bận tâm đến điều gì – Ngươi vẫn vô liêm sỉ như vậy, ngươi dám bắt ép ta nữa sao? Ta thật hối hận, tại sao ngươi không đi luôn đi?

- Im nào! – Hắn nghiêm giọng lấn át, nhanh chóng khống chế sự kháng cự của tôi, lại gọn gàng vác tôi lên vai như lúc trước, điềm nhiên bước về phía tư gia trước mặt – Ta đã nói là làm, ta bây giờ đã biết, ngươi chỉ được cái mạnh miệng thôi… Lần này ta không dễ bỏ qua đâu, ngươi cũng không có đường thoát đâu…

Truyện Chữ Hay