Lão nạp mạo muội muốn biết Trọng thí chủ tìm được di học trong trường hợp nào?
Báo Ứng Lang Quân xưa kia luôn mang mặt nạ và không xưng tên, nên chẳng ai biết Trọng Phú Lan là tên thật của lão ta. Do đó, Thiền sư lại tưởng đó là tên họ của Chính Lan! Chàng đã chuẩn bị từ trước nên kính cẩn đáp :
- Tại hạ quê ở Tứ Xuyên, năm hai mươi tuổi lên núi Đại Thê sơn hái thuốc, tình cờ tìm thấy nơi tạo háo của Báo Ứng Lang Quân. Nhờ vậy tại hạ luyện thành pho Cuồng Lãng chưởng pháp và khinh công Ngự Phong thân pháp, hạ sơn được ba tháng nay!
Đại Thê sơn ở phía Đông nam Tứ Xuyên, cách Vân Mộng sơn đến hơn ngàn dặm, nên chẳng ai nghi ngờ chàng là Chính Lan được!
Nhưng Đạo Huệ sư thái lại nói một câu làm chàng giật mình :
- Tứ Xuyên quả là vùng đất địa linh nhân kiệt! Âu Dương công tử thì xuất phát ở Đại Tuyết Sơn, còn Trọng thí chủ thì học nghệ ở Đại Thê sơn.
Chính Lan cố tỏ vẻ thản nhiên :
- Tại hạ có biết ngọn núi ấy ở phía Tây bắc Tứ Xuyên, cách Đại Thê sơn gần ngàn dặm!
Chàng hỏi lại họ :
- Vì sao chư vị Chưởng môn lại nảy ra ý định thành lập Hồng Điểm hội?
Khánh Hư chân nhân hắng giọng rồi kể :
- Trọng thí chủ mới xuất đạo nên không biết công trạng của Âu Dương công tử đối với võ lâm và bách tính! Người này tuổi trẻ, tài cao, nhân phẩm xứng danh kỳ hiệp! Âu Dương công tử vì thù riêng mà giết chết Phú Quí hội chủ Hà Lăng tức Hy Văn Cư Sĩ Lăng Thiên Các! Bọn bần đạo có giao tình với Cư Sĩ nên đem thi thể về mai táng. Nào ngờ khi khâm liệm mới phát giác ra một danh sách bí mật. Nghĩa là Phú Quí hội từ lâu đã âm mưu khuynh đảo võlâm, gài nội gián vào các môn phái, chờ ngày cướp ngôi Chưởng môn. Nhờ danh sách ấy, các phái đã tiêu diệt được mầm mống nội loạn, nhưng vì danh dự nên chẳng tiết lộ ra!
Sau này, Âu Dương công tử lại đến Bắc Kinh tiêu diệt bè lũ Ngụy Trung Hiền, cứu nguy cho xã tắc, được lê thứ Trung Hoa hết lời ca ngợi! Nhưng chàng ta thọ trọng thương, bị bức bách phải đem nạp mình và bảo kiếm Long Tuyền ra chuộc mạng cho thê thϊế͙p͙ và bằng hữu! Nay thê tử và thân quyến của Hồng Nhất Điểm bị Bạch Liên giáo giam cầm, khiến cả võ lâm phẫn nộ.
Bọn bần đạo chẳng thể khoanh tay, bèn bàn bạc lập ra Hồng Điểm hội, qui tụ anh hào để tiêu diệt Bạch Liên giáo!
Chính Lan cười mát :
- Chưa tìm được nơi giam giữ con tin, dẫu triệu tập cả vạn người cũng vô ích thôi!
Đại Đầu Cái tủm tỉm cười :
- Thiếu hiệp tưởng Cái bang là một lũ vô dụng hay sao?
Chính Lan hoan hỉ phi thường :
- Té ra Bang chủ đã tìm ra rồi ư? Họ bị giam giữ ở địa phương nào vậy?
Đại Đầu Cái lạnh lùng :
- Chư vị bảo rằng biết rõ tọa lạc của họ, sao còn hỏi làm gì?
Chính Lan cười đáp :
- Quả đúng như vậy, nhưng chỉ hai người thôi!
Chàng bèn kể lại việc Liễu Thi Mạn đang ở Vu Hồ, và Hỏa chân nhân đi Tây Vực cầu viện! Đạo Huệ sư thái mừng rỡ nói :
- Hay lắm! Chờ Tây Môn thí chủ vào đến, chúng ta phối hợp khởi sự được rồi!
Chính Lan không tán thành :
- Tại hạ cho rằng chúng ta phải cứu thân quyến của Chính Lan trước đã!
Đêm dài lắm mộng, biết đâu Bạch Liên giáo sợ hãi, di chuyển tù nhân đi nơi khác thì sao?
Đại Đầu Cái rầu rĩ nói :
- Họ bị giam cầm ở một nơi hiểm địa, phải có bậc đại cao thủ êm thắm đột nhập, bảo vệ các con tin, thì lực lượng bên ngoài mới tiến vào được. Nếu không, phút chót bọn Bạch Liên giáo kề đao vào cổ vợ con Chính Lan, vậy chúng ta có dám xuất thủ hay không?
Nhị Ngốc nãy giờ chẳng được nói câu nào, chụp lấy cơ hội, vỗ ngực xưng tên:
- Bang chủ cứ chỉ rõ địa điểm, dẫu long đàm hổ huyệt, anh em tại hạ cũng không hề chùn bước!
Đại Đầu Cái cười khẩy :
- Để ta nói cho bọn Ngốc các ngươi được rõ, nơi ấy là một sơn cốc bốn vách dựng đứng cao năm chục trượng, đường vào hẹp bằng bốn bước chân.
Hai bên vách đá của đoạn đường mười trượng ấy đều có những khoảng lõm chứa mười tám đao thủ. Chỉ cần một tên lên tiếng báo động là kế hoạch giải cứu tù nhân thất bại. Tình hình như vậy đấy, mong Hán Trung tam hiệp liệu mà hành động!
Ba gã Ngốc tái mặt, le lưỡi, ngồi im thin thít! Chính Lan tư lự hỏi :
- Sơn cốc ấy ở đâu?
Đại Đầu Cái Lô Chính Ngôn hờ hững đáp :
- Phong Nhân cốc trong núi Hành Sơn, phủ Hồ Nam!
Hán Trung tam ngốc nghe nói đến chỗ ở của người cùi hủi, kinh hãi rú lên ghê sợ! Nhị Ngốc buột miệng lẩm nhẩm :
- Thế thì thê tử Âu Dương đại ca đã lây bệnh phong rồi, còn cứu về làm gì nữa?
Chính Lan đã học qua y đạo nên biết rằng bệnh phong không lây. Chàng khẳng khái nói :
- Tại hạ tự tin có thể tiến vào một cách êm thắm, bảo vệ an toàn cho tù nhân. Khi nghe tiếng hú của tại hạ, lực lượng bên ngoài có thể yên tâm tiến vào!
Quảng Tâm thiền sư e hèm rồi nói :
- Thí chủ có nhiệt tâm nhận lấy sứ mạng nguy hiểm, bọn lão nạp rất cảm kϊƈɦ. Nhưng vì việc này có liên quan đến sinh mạng của gia quyến Âu Dương công tử, lão nạp đành mạo muội muốn thử xem bản lãnh của thí chủ đến đâu!
Thiền sư cẩn trọng như vậy cũng là phải đạo. Mười năm luyện tập chẳng thể xem là đáng kể! Chính Lan nghiêm giọng :
- Tại hạ thừa hưởng của Báo Ứng Lang Quân mười viên Thiên Niên Tuyết Liên Tử, nên có hơn sáu mươi năm công lực trong người. Thiền sư không cần phải nương tay.
Năm vị Chưởng môn giật mình kinh hãi, không ngờ chàng trai này lại có tu vi thâm hậu như vậy! Tuy nhiên, họ vẫn phải thử thách mới yên lòng giao nhiệm vụ được. Cả chín người ra khoảng đất trống phía trước. Bọn đệ tử Cái bang lập tức đốt đuốc sáng trưng. Phương trượng Thiếu Lâm hiền hòa nói :
- Lão nạp sẽ dùng pho Giáng Ma thần chưởng. Mời thí chủ xuất thủ trước!
Chính Lan vòng tay chào rồi xuất chiêu “Đông Hải Phù Lâu”. Chàng sợ năm vị Chưởng môn nhận ra Thái Chân khí công nên không sử dụng thủ pháp vô thanh, cố tình để chưởng phong phát ra ào ạt, mãnh liệt như giông bão.
Thiền sư vội cử chưởng đón chiêu, chưởng kình chạm nhau nổ vang rền.
Quả thực đối phương cũng có công lực hơn hoa giáp như ông. Nhưng đáng khâm phục hơn cả là việc Trọng Phú Lan đánh liền một hơi tám mươi mốt chưởng. Chiêu thức của gã lại biến ảo phi thường, khiến Quảng Tâm thiền sư phải đem hết tài ba ra chống đỡ. Lúc Trọng Phú Lan dừng tay thì Quảng Tâm thiền sư đã bị đẩy lùi hai trượng! Ông không hề giận mà hoan hỉ tán dương :
- Bản lĩnh của Trọng thí chủ hơn lão nạp đến mấy bậc, thật đáng khâm phục!
Chính Lan vòng tay đáp :
- Thiền sư xuất thủ mà không nuôi sát khí trong lòng, nhờ vậy tại hạ chiếm được chút tiện nghi!
Thuần Thanh đạo trưởng cười bảo :
- Xem ra tà chẳng bao giờ thắng chính. Âu Dương công tử mất rồi thì có Trọng thí chủ nối gót!
Mọi người trở lại tòa trúc xá bàn bạc kế hoạch, đến nửa đêm mới đi nghỉ.
Sáng ngày đầu tháng năm, gần ngàn chàng trai tứ xứ nô nức thượng sơn, vây quanh ba mặt lôi đài. Đó là những người ngưỡng mộ Hồng Nhất Điểm, quyết xả thân báo thù cho chàng! Ngoài ra còn có sáu, bảy trăm hào khách hiếu kỳ đến để quan chiến cho mãn nhãn. Mới đầu giờ Thìn mà ánh dương quang gay gắt, ai cũng đội mũ rộng vành nên khó nhìn rõ dung mạo.
Mặt sau của lôi đài dựa sát vào vách núi và có phên tre che phủ. Người ngoài chẳng thể ngờ rằng phía sau phên tre là một động khẩu rộng rãi, và có năm người đang ngồi nhìn ra!
Sự xuất hiện bất ngờ của Báo Ứng Lang Quân và Hán Trung tam ngốc đã làm thay đổi đôi chút kế hoạch của các vị Chưởng môn. Họ sẽ để ba gã Ngốc họ Hồ đứng ra điều khiển đại hội, và mượn danh nghĩa Ngũ phu nhân Liễu Thi Mạn mà qui tụ anh tài. Nghĩa là chẳng cần phải thượng đài tỷ thí võ công!
Giữa giờ Thìn, Hán Trung tam ngốc từ trong trúc xá đi ra, hiên ngang thượng đài. Ba chiếc đầu bóng loáng kia chẳng lạ gì với võ lâm, quần hào liền xôn xao bàn tán. Hôm nay, Hồ thị tam huynh đệ y phục chỉnh tề, mày râunhẵn nhụi, cử chỉ ung dung đúng mực. Cả ba vòng tay chào cử toạ, rồi Đại Ngốc sang sảng nói :
- Kính cáo chư vị đồng đạo! Bọn tại hạ xin thông báo một tin vui, đó là việc Âu Dương Ngũ phu nhân Liễu Thi Mạn cùng Hỏa chân nhân Tây Môn Nhỉ may mắn thoát khỏi cuộc tập kϊƈɦ của Bạch Liên giáo hồi tháng mười năm ngoái!
Quần hùng mừng rỡ hoan hô vang dội. Đại Ngốc dừng lại, chờ họ bớt phấn khích rồi mới nói tiếp :
- Chính vì nhận được tin này, anh em tại hạ đã tức tốc ly khai Bạch Liên giáo, về đây tham gia đại hội này! Tại hạ trộm nghĩ Ngũ đại tẩu chính là người thích hợp nhất với chức Hội chủ Hồng Điểm hội, không hiểu cao kiến của chư vị thế nào?
Tất nhiên đa số đồng thanh tán thành. Tuy nhiên, không hiểu sao lại có mấy trăm người im lặng, và từ trong đám ấy có kẻ phi thân lên lôi đài! Gã vòng tay nói với quần hào :
- Cung bẩm chư vị anh hùng! Việc Ngũ phu nhân an nguy thế nào chẳng ai biết được! Biết đâu Hán Trung tam ngốc là nội gián của Bạch Liên giáo phái đến nói quàng, nói xiên để phá đại hội! Chi bằng chúng ta cứ tiến hành như đã định, bầu ra một Hội chủ. Nếu sau này Âu Dương Ngũ phu nhân xuất hiện, chức Hội chủ kia sẽ giao lại cho nàng!
Biến cố bất ngờ này không nằm ngoài dự kiến của các Chưởng môn. Chắc chắn Bạch Liên giáo sẽ cho người đến tham dự, biến cuộc tỷ võ huynh đệ thành một trường sát kiếp! Nhưng Báo Ứng Lang Quân Trọng Phú Lan đã cải trang thành một thư sinh áo vải, đứng ngay sát lôi đài, chờ cơ hội ra tay ngăn chặn. Quần hào đa số là những chàng trai trẻ tuổi, hiếu danh, hiếu sự nên tán thành ý kiến của gã lạ mặt kia! Được Đại Đầu Cái truyền âm chỉ điểm, Nhị Ngốc Hồ Giả điềm nhiên nói :
- Kính cáo đồng đạo, bọn tại hạ có phải là gian tế của Bạch Liên giáo hay không, cuối đại hội sẽ rõ trắng đen, giờ chúng ta cứ theo ý kiến của vị huynh đài kia mà thực hiện!
Nhưng hán tử kia lại chẳng chịu buông tha chỉ mặt Hán Trung tam ngốc mà quát vang :
- Hỡi đồng đạo, chúng ta hãy giết ba gã phản trắc này để tế vong linh Hồng Nhất Điểm đại hiệp, rồi sẽ tiến hành đại hội sau!
Mấy trăm đồng đạo của gã ở dưới nhất tề ủng hộ :
- Giết!
Và chúng ùn ùn kéo lên, khiến năm vị Chưởng môn kinh hãi. Như vậy là họ phải xuất đầu lộ diện để giải vây cho Hán Trung tam ngốc! Đại Đầu Cái bực tức lẩm bẩm :
- Chúng ta sai lầm khi coi thường cơ trí của Thái Sơn Phủ Quân! Phen này, diệu kế “Ban chư ngật hổ” (Giả heo ăn thịt cọp) chẳng thu hoạch được bao nhiêu thắng lợi!
Nhưng các vị Chưởng môn chưa kịp rời chỗ ẩn nấp đã nghe tiếng nam nhân rú lên kinh khϊế͙p͙ và cả tiếng quát thánh thót của nữ nhân :
- Dừng tay! Bổn nương là Âu Dương ngũ phu nhân đây!
Lúc này trêи lôi đài đang xảy ra quái sự! Gã hán tử Bạch Liên giáo bị một con rắn vàng óng, dài độ hơn nửa trượng quấn quanh người. Và từ mé tả lôi đài, hai bóng nữ nhân nắm tay nhau phi thân lên, đứng trêи sàn tre. Nữ nhân thấp hơn dỡ nón rộng vành, để lộ dung mạo xinh đẹp và u buồn của mình!
Nàng vòng tay cúi chào :
- Âu Dương quả phụ Liễu Thi Mạn xin bái kiến chư vị anh hùng!
Tuy ít người biết mặt nàng nhưng Hồng Quan Kim Xà là chiêu bài xác thực nhất. Quần hào phấn khởi hô vang :
- Âu Dương phu nhân!
Hán Trung tam ngốc chạy đến quì xuống, mếu máo gọi :
- Đại tẩu!
Thi Mạn bảo chúng đứng lên rồi quay xuống nói với đồng đạo :
- Tiện thϊế͙p͙ xin bảo đảm anh em họ Hồ không phải là gian tế của Bạch Liên giáo!
Nàng đã nói thế thì còn ai dám vu khống Tam Ngốc nữa! Thi Mạn quay sang lạnh lùng chỉ gã hán tử đang bị Kim Xà khống chế :
- Gã kia! Ngươi mới là người của Bạch Liên giáo! Nếu không khai thực, ta sẽ cho linh xà hạ thủ ngay!
Hồng Quan Kim Xà rít lên ghê rợn, thò chiếc lưỡi ghớm ghiếc ɭϊếʍ mặt nạn nhân! Hắn sợ đến nhũn người, chẳng còn chút dũng khí nào nữa, run giọng gật đầu :
- Phu nhân tha mạng, kẻ hèn này quả đúng là thủ hạ của Bạch Liên giáo!
Quần anh ồ lên phẫn nộ! Thi Mạn cao giọng nói tiếp :
- Chư vị một lòng với vong phu, khiến tiện thϊế͙p͙ muôn vàn cảm kϊƈɦ, nghe tin vội đến đây ngay! Trêи đường đi, tiện thϊế͙p͙ phát hiện một số người có hành tung khả nghi, liền theo dõi và khám phá ra chúng là người của Bạch Liên giáo. Nghĩa là, giờ đây chúng đang trà trộn vào trong quần hào, mong chư vị cảnh giác và sẵn sàng đối phó! Âm mưu của chúng là biến cuộc thượng đài thành cảnh chém giết man rợ, phá hoại đại hội. Để tránh việc ấy, tiện thϊế͙p͙ xin nhận chức Hội chủ Hồng Điểm hội. Hào kiệt nào muốn tham gia,xin cứ ở lại để được phiên chế vào cơ ngũ! Đối với bọn gian tế, tiện thϊế͙p͙ đã có cách phân biệt, chư vị cứ yên tâm!
Quần hùng hoan hỉ reo hò. Một người đại diện nói :
- Tại hạ kính chúc bổn hội kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công!
Mọi người gân cổ gào theo :
- Kỳ khai đắc thắc! Mã đáo thành công!
Bỗng từ vòng ngoài có tiếng người vọng vào :
- Phải chăng mục đích của Liễu Hội chủ là tiêu diệt Bạch Liên giáo?
Thi Mạn hỡ hững đáp :
- Đúng như thế!
Người kia ngửa cổ cười vang :
- Vậy thì lão phu là Phó giáo chủ Bạch Liên giáo xin chính thức khiêu chiến, xem Hội chủ có đủ tài chặt chiếc đầu này mà tế cờ hay không?
Dứt lời, người ấy và ba trăm người nữa lột nón, cởi áo ngoài, để lộ tấm thanh bào truyền thống của Bạch Liên giáo!
Quần hào kinh hãi dạt ra, rút vũ khí thủ thế! Họ chẳng thể xuất thủ ngay, vì đối phương đã theo đúng qui củ giang hồ khiêu chiến với Hội chủ Hồng Điểm hội! Nếu nàng từ chối và ra lệnh loạn chiến thì họ mới dám xông vầo. Nhưng như thế thì quả là mất mặt! Thi Mạn vô cùng bối rối, quay sang hỏi ý sư tỷ là Ngô Công động chủ. Chung Nương thì thầm :
- Cùng lắm chị em ta liên thủ mà đối phó! Sư muội cứ phong cho ta làm phó Hội chủ là danh chính ngôn thuận ngay!
Thi Mạn buồn rầu đáp :
- Tiểu muội nằm liệt giường mấy tháng trời, tuy đã hết bệnh nhưng võ công chỉ mới khôi phục được một nửa! Bản lãnh của Đào Hoa cung chủ Thang Chí Quân rất cao cường, dẫu cả hai liên thủ cũng không địch lại đâu!
Bỗng nàng nghe tiếng ai vo ve bên tai :
- Ngũ phu nhân cứ việc nhận lời, tại hạ là Báo Ứng Lang Quân đây!
Thi Mạn vui mừng khôn xiết, cười khanh khách :
- Thang Chí Quân! Lão đã tới số nên mới dám đến đây! Mau thượng đài để đền tội!
Đào Hoa cung chủ đã đem tới núi Cửu Hoa ba trăm cao thủ kiên dũng nhất, đủ sức tiêu diệt gần ngàn gã trẻ tuổi dở hơi kia. Nay thấy Liễu Thi Mạn xuất hiện, lão cố tình bức bách nàng giao đấu để bắt sống nàng về làm con tin, sau đó mới ra tay tàn sát!
Thực ra, lão là người háo sắc nên rất thèm khát sáu người vợ của Chính Lan! Nhưng Thái Sơn Phủ Quân tức Giáo chủ Bạch Liên giáo lại kiêng nữ sắc và còn có chút phẩm chất của bậc niễu hùng, nên cấm họ Thang đụng đến!
Giáo chủ bảo rằng khi nào diệt trừ được Hỏa chân nhân lão mới giao các mỹ nhân cho Thang Chí Quân!
Đào Hoa cung chủ đắc ý bước về phía lôi đài, nhẹ nhàng tung mình lên như đám mây vàng lơ lửng. Họ Thang mặc võ phục vàng đúng cương vị Phó giáo chủ! Nào ngờ, từ vòng ngoài cũng có tiếng ai quát vang như sấm :
- Khoan đã! Xin đại tẩu nhường gã chết bầm kia cho tiểu đệ!
Hàng rào người bị xô vạt bởi một hán tử thân cao bảy thước, da dẻ đen đủi. Gã chạy thình thịch về phía lôi đài, bám mép đài trèo lên, quì xuống trước mặt Liễu Thi Mạn, chống một tay thi lễ :
- Tiểu đệ là Hồng Nhị Điểm Âu Dương Tiểu Ngưu xin bái kiến Ngũ đại tẩu!
Thi Mạn bối rối vì không biết gã khổng lồ này chui ở đâu ra? Nhưng nhìn dung mạo, chất phác, quê mùa của gã, nàng thấy yên tâm, gượng cười :
- Ngưu đệ bất tất phải đa lễ như vậy!
Tiểu Ngưu đứng lên, quay sang chỉ mặt Đào Hoa cung chủ dặn dò :
- Lão cứ đứng đấy, để ta tự giới thiệu với quần hùng cái đã!
Họ Thang cũng tò mò nên gật đầu chấp huận. Tiểu Ngưu quay xuống vòng tay chào cử tọa rồi nói oang oang :
- Tại hạ vốn là một đứa trẻ cô nhi, bị bỏ rơi trêи một chiếc thúng, trôi dạt đến cửa sau Âu Dương gia trang bên bờ hồ Côn Minh. Lúc đó, tại hạ mới lên hai, được vợ chồng Âu Dương trang chủ nhận làm dưỡng tử. Năm ấy Chính Lan đại ca đã lên bốn. Tám năm sau, đại ca lên núi học võ, chỉ còn lại mình tại hạ ở nhà với song thân. Năm tại hạ mười tuổi, bị một vị kỳ nhân bắt về Hoành Đoạn sơn, và trở thành đệ tử của ông ta. Chín tháng trước, gia sư tạ thế, tại hạ trở lại Côn Minh thì mới biết phu thê Âu Dương trang chủ đều đã chết thảm, Chính Lan đại ca nổi danh Hồng Nhất Điểm, báo được gia thù nhưng cũng đã bị đám đầu sỏ Bạch Liên giáo hại chết. Vì vậy, tại hạ xưng danh Hồng Nhị Điểm, thề không đội trời chung với bọn Bạch Liên giáo!
Tiểu Ngưu nói tiếng Bắc Kinh không rành, đôi lúc phải dùng đến phương ngữ Vân Nam, khiến người nghe phải nặn óc mới hiểu được! Tuy nhiên, vẻ trung thực, chất phác của gã đã thuyết phục được quần hào. Họ vui vẻ hét vang :
- Hồng Nhị Điểm, hãy cố giết cho được lão Đào Hoa cung chủ! Sát!
Hàng ngàn cánh tay giơ lên, Tiểu Ngưu cũng vậy! Nhưng chiếc trường bào thư sinh vá víu của gã, chắc mua ở cửa hàng đồ cũ nào đấy, nên chật chội so với thân hình quá khổ, bung chỉ rách tung. Ngực Tiểu Ngưu lộ ra mớ lông đen sì. Quần hào cười vang, còn Hồng Nhị Điểm ngượng ngùng lột mớ giẻ rách ấy ra, quăng xuống sàn đấu, nói giả lả :
- Chư vị thông cảm cho, tại hạ bị lường gạt nên mới mua nhầm tấm áo mục này!
Gã quay sang bảo Thi Mạn :
- Nếu tiểu đệ giết được lão chết tiệt kia, mong đại tẩu thưởng cho vài bộ áo mới!
Thi Mạn thẹn thùng nói :
- Ta hứa, nhưng Ngưu đệ phải cẩn trọng, lão ta rất lợi hại!
Chính Lan đã nhận ra đứa em nuôi ngốc nghếch của mình, lòng rất hân hoan, năm ấy, song thân chàng lên Đại Tuyết Sơn thăm, có kể lại việc Tiểu Ngưu mất tích khi đang đi câu cá. Gã bơi rất giỏi nên không thể chết đuối được, chắc là do ham chơi mà bỏ nhà đi phiêu bạt mà thôi. Không ngờ Tiểu Ngưu cũng đi học võ như chàng!
Lúc này, Tiểu Ngưu xăm xăm bước đến trước mặt Đào Hoa cung chủ, mắng chửi xối xả :
- Lão già khốn nạn, khốn kiếp kia! Thì ra lão là một trong những kẻ bức bách đại ca ta phải nhảy xuống vực thẳm đấy ư? Hôm nay, Hồng Nhị Điểm ta sẽ xé xác lão ra!
Thang Chí Quân giận tím mặt, vung chưởng đánh liền. Độc vụ màu hồng của Đào Hoa Mê Tâm chưởng ào ạt cuốn đến. Thi Mạn cả kinh thét lên :
- Ngưu đệ coi chừng độc khí!
Tiểu Ngưu vẫn không hề sợ hãi, vung quyển lao vào lưới chưởng. Thân hình gã to lớn, thô kệch mà bộ pháp cực kỳ nhanh nhẹn, và quyền phong thổi vù vù đầy uy lực. Quyền chưởng chạm nhau nổ vang rền, chẳng ai lùi lại bước nào, tiếp tục xông vào giáp chiến!
Rõ ràng là Tiểu Ngưu không hề sợ độc, thân thể rắn chắc, trúng liền mấy chưởng mà vẫn thản nhiên. Gã hoàn toàn chẳng biết sợ chết là gì, hùng hục như con dã tượng vùng Vân Nam, trả lại Đào Hoa cung chủ một quyền đau điếng! Họ Thang bị đẩy lùi hơn trượng, giận dữ gầm lên, thi triển Huyết Ảnh Ma Công đến độ chót, toàn thân bao phủ bởi luồng Huyết Vụ đỏ hồng.
Tiểu Ngưu thấy đối phương biến mất trong luồng khí quái dị, kinh hãi quay lưng bỏ chạy, miệng la oai oái :
- Ái mẹ ơi! Ma quỷ hiện hình!
Đào Hoa cung chủ chẳng buông tha xuất chiêu “Đào Hoa Đoạt Khách”, đánh thẳng vào lưng gã ngốc! Quần hùng lo lắng ồ lên, tưởng rằng Tiểu Ngưu khó thoát chết.
Nhưng bất ngờ, từ dưới mép tả lôi đài, một bóng người đã bay vút lên giáng chưởng xuống đầu Đào Hoa cung chủ, không những chặn đứng được chiêu sát thủ kia mà còn đẩy họ Thang văng ngược về phía sau nửa trượng.
Lão kinh hoàng nhìn người mới đến, gằn giọng hỏi :
- Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của Bạch Liên giáo?
Người kia cười nhạt :
- Ta là Báo Ứng Lang Quân đời thứ hai thế thiên hành đạo, quét sạch tà ma!
Dứt lời, chàng ập đến tấn công tới tấp. Hàng loạt đạo chưởng kình phách không nối nhau như sóng dữ, không để đối phương có cơ hội đổi hơi. Thủ pháp liên hoàn kɧօáϊ chưởng thiên hạ vô song này khiến Thang Chí Quân rợn tóc gáy. Lão vận toàn lực chống đỡ, nhưng chỉ đến chưởng thứ chín mươi đã đuối sức, trúng liền bốn đòn vào ngực.
Đào Hoa cung chủ tung mình lui đến tận mép đài mé tả, rút trường kiếm ra. Chính Lan nhìn tư thế khởi đầu, đoán ngay đối phương sắp xuất chiêu “Thiên Lý Trùng Hồng” trong pho Nam Thiên kiếm pháp. Có lẽ Thái Sơn Phủ Quân đã dạy họ Thang chiêu này để được quyền độc chiếm thanh Long Tuyền bảo kiếm?
Thân ảnh Thang Chí Quân ẩn trong màn kiếm quang sáng bạc, lướt đến như tia chớp. Lão tin chắc rằng Báo Ứng Lang Quân chẳng thể sống sót dưới chiêu kiếm thần diệu này.
Chính Lan mỉm cười lạnh lẽo, múa tít song thủ lao thẳng vào màn kiếm quang. Chiêu “Điệp Lãng Xuyên Sơn” chuyên dùng để đối phó trong những trường hợp như thế này, ba mươi sáu đạo chưởng kình hội tụ thành những quả đấm thép vỗ vào lưới kiếm.
Hai mươi chín phát chưởng đều bị kiếm kình xé nát và Đào Hoa cung chủ vẫn không dừng bước. Nhưng khi lão còn cách đối phương nửa trượng, sắp đến tầm với của mũi kiếm thì bỗng phát hiện bảy luồng chân khí êm ái xuyên qua đúng những sơ hở của chiêu kiếm, giáng vào cơ thể của lão.
Thang Chí Quân hự lên, văng ngược về phía sau, máu miệng phun thành vòi, ngã vật trêи mặt sàn tre. Lão chưa chết, gượng bò dậy, thều thào hỏi :
- Sao ngươi lại biết... được sơ hở... của kiếm chiêu?
Chính Lan bước đến gần, truyền âm bảo lão :
- Ta là Âu Dương Chính Lan đây lão ngốc ạ!
Họ Thang uất ức thét lên nhưng tả thủ Chính Lan đã vỗ một chưởng, đánh nát lồng ngực, kết liễu đời lão ác ma!
Đồng thời, phía dưới có tiếng quát vang :
- Sát!
Hàng ngàn người nhất tề ập vào chém giết bọn giáo đồ Bạch Liên giáo.
Hán Trung tam ngốc, Tiểu Ngưu, Ngô Công động chủ cũng nhảy xuống tham gia. Ba trăm gã áo xanh kia đều là tay hảo thủ nên coi thường đám quân ô hợp. Nào ngờ, chỉ nửa khắc sau, chúng đã hiểu rằng phe đối phương có đến mấy trăm cao thủ Bạch đạo bản lĩnh cao siêu.
Thì ra các vị Chưởng môn đã đưa năm trăm đệ tử kiệt xuất nhất đến Cửu Hoa sơn, mong quét một mẻ lưới lớn. Nhưng Thái Sơn Phủ Quân không đến mà chỉ phái Phó giáo chủ là Thang Chí Quân đi mà thôi! Nay đã có Báo Ứng Lang Quân ra mặt đứng mũi chịu sào, năm vị Chưởng môn vì đại kế lâu dài vẫn ẩn mình không xuất hiện.
Chính Lan giết xong Đào Hoa cung chủ, không tham gia cuộc hỗn chiến ở dưới, mà quay sang hỏi Thi Mạn :
- Phu nhân mới bình phục, sao lại khinh xuất bôn ba ngàn dặm đến đây làm gì?
Giọng chàng nghiêm lạnh, hàm ý trách móc, nhưng ánh mắt không giấu được vẻ quan hoài! Thi Mạn vẫn chẳng dám khẳng định đối phương có phải chồng mình hay không, nên lúng túng, chẳng biết nói sao! Nàng im lặng một lúc, mạnh dạn hỏi :
- Ma Nhãn Đầu Đà bảo rằng đại hiệp mang mặt nạ, chẳng hiểu có đúng hay không?
Chính Lan chẳng ngờ nhãn lực của lão Nhϊế͙p͙ lại sắc bén như vậy, giả đò giận dữ :
- Đúng vậy! Cả hai đời Báo Ứng Lang Quân đều mang mặt nạ này! Tuy nhiên, tại hạ rất biết ơn nếu phu nhân không tiết lộ bí mật này ra cho cả thiên hạ biết!
Thi Mạn quan sát vết mẻ ở chiếc răng cửa hàm dưới, trống ngực đánh thình thình. Nàng chẳng kể gì đến vẻ khó chịu của đối phương, tủm tỉm cười :
- Tiểu muội thọ ơn cứu mạng của Trọng huynh, muốn được diện kiến một lần!
Chính Lan than thầm, biết rằng người vợ tinh quái của mình đã sinh lòng ngờ vực. Chàng suy nghĩ rất nhanh, cười nhạt đáp :
- Tại hạ bị ràng buộc bởi qui củ rất khắc khe là chỉ được phép cho ái thê của mình thấy mặt. Nếu phu nhân chấp nhận lấy Trọng mỗ thì việc để lộ diện mạo rất dễ dàng được thực hiện!
Ngón đòn lợi hại này của Chính Lan đã khiến Thi Mạn choáng váng. Khi chưa nắm chắc lai lịch đối phương, nàng chẳng thể nào liều lĩnh được? Thi Mạn cố trấn tĩnh hỏi lại :
- Trọng huynh không thấy thiệt thòi khi lấy một góa phụ như tiểu muội sao?
Báo Ứng Lang Quân thản nhiên nói :
- Tại hạ nghe giang hồ truyền tụng rằng Âu Dương Chính Lan đã từng thu nạp Kính Hồ Tiên Cơ vợ cũ của Dương Châu công tử. Thế thì việc tại hạ kết duyên với phu nhân đâu phải chuyện lạ? Sao, ý của nàng thế nào?
Chính Lan dứt lời, nhìn Thi Mạn bằng cặp mắt khát khao, tình tứ rồi hạ giọng :
- Thú thực với phu nhân, Trọng mỗ từ ngày trị thương cho nàng đến nay, lòng lúc nào cũng mơ tưởng đến hình bóng của nàng!
Chính Lan không cần phải đóng kịch mới nặn ra được ánh mắt nồng nàn ấy. Chàng thực tâm muốn xiết chặt người vợ yêu vào lòng, nói muôn vàn lời dịu ngọt và dìu nàng vào cuộc ái ân thắm thiết!
Thi Mạn rùng mình, thẹn đỏ mặt và giận dữ nói ngay :
- Mong Trọng đại hiệp cẩn ngôn cho!
Nàng lướt về phía gã thủ hạ Bạch Liên giáo, thu hồi Kim Xà rồi tung mình xuống dưới, tham gia trận chiến.
Chính Lan thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lòng đau đớn vô hạn, chỉ muốn gọi nàng trở lại và thú thực ẩn tình! Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến sự phản bội của Lôi Đao Hứa Hoa, chàng hầu như không còn dám tin vào ai nữa!
Trong năm vị Chưởng môn đang ngồi sau bức phên tre kia, liệu có ai âm thầm bán mình cho Bạch Liên giáo hay không? Nếu chỉ có riêng hai vợ chồng với nhau, chắc chàng đã không giấu giếm Thi Mạn!
Chính Lan thẫn thờ nhìn xuống chiến trường, hài lòng khi thấy phe ta toàn thắng. Lợi hại nhất vẫn là Tiểu Ngưu, gã tả xung hữu đột, liều lĩnh lao vào lưới đao, vung quyền cước đánh bay những gã áo xanh xấu số. Da thịt Tiểu Ngưu bền chắc lạ thường, đao kiếm chém vào chỉ để lại những vết đứt không sâu và càng khiến gã thêm hung hãn!
Chính Lan yên tâm, đi vào động khấu phía sau lôi đài, dặn dò Đại Đầu Cái vài câu, rồi rời Cửu Hoa sơn!