Câu chuyện 29:
Nhắc mới nhớ, hôm nay ngoài bữa ăn buổi sáng ra chúng tôi chưa ăn gì ngoài mấy quả pingo.
Bầu trời đang dần chuyển sang xế chiều, mùi thơm từ quán rượu
và quán ăn bắt đầu lan tỏa.
Gi-nyuu….
Có một tiếng động lạ. Gì mà gi-nyuu chứ ! ?
「 Chủ nhân, em đói……. 」
Vừa nãy có vẻ tiếng dạ dày biểu tình của Hii-chan.
「 Th, thực ra tôi cũng……. 」
Rifa giơ tay lên ý kiến, Kuina cũng giơ tay lên với vẻ xấu hổ. A, ừm, tôi cũng vậy.
Có vẻ như tất cả mọi người đều đói.
Vừa săn goblin xong nên bây giờ tôi sẽ xõa một chút.
「 Tiền còn nhiều nên bữa tối nay cứ xả láng đi. Muốn ăn cái gì thì cứ quất thôi」
「 Chủ nhân, em muốn ăn goblin ! Goblin, goblin ! 」
Nhỏ thúc giục tôi ! Ế, nhóc muốn ăn goblin á ! ?
「 Cái đó không được đâu em. ………. Xin lỗi nhé,
mặc dù anh nói là 『 thứ gì cũng được 』 」
Gau_, Hii-chan làm một vẻ tiếc nuối.
Ở đây làm gì có goblin cho nhóc ăn chứ.
Chẳng nhẽ chúng là món khoái khẩu của rồng à
?
「 Tôi muốn ăn thịt ! 」
「 Em muốn cá ! Cứ ăn thịt cô sẽ béo lên đấy, Rifa-san 」
「 Ugu……. Th, thế thì thôi vậy……..
」
「 Ăn cả hai bên cũng được đấy chứ 」
Cái quán lần trước cũng ngon.
Trong khi suy nghĩ lại, chúng tôi nghe Rifa nói và tập trung tại một điểm.
「 Quán có món cá ở đằng kia hơi nhỏ_______ Còn cái quán to to trông như dành cho quý tộc ở bên cạnh thì sao____ 」
「 Quả đúng là nữ thần-sama trên thiên giới. Cô cũng biết nhìn đấy 」
Tất nhiên rồi, Rifa đắc ý trả lời.
「 Cô gần như thuộc lòng hết giáo trình lịch sử, địa lý hay mấy tài liệu khác à ? 」
「 Ừm, Gần như vậy. Hồi ở trên đó, nếu chẳng may có biến động gì
thì mớ kiến thức đó nó còn có ích」
「 Giờ tôi mới nhớ ra cô là nữ thần khoa sinh tử 」
「 Nếu gừi linh hồn của một người sang thế giới khác mà mình cũng không biết thì không phải rất vô trách nhiệm sao ? 」
Cũng may Kuina và Hii-chan đang không để ý, nếu không thì tôi không biết giải thích sao cho họ về câu chuyện vừa rồi, dẫu cho họ có nghe thấy chắc tôi cũng sẽ lảng tránh sang chủ để ăn uống.
Cuối cùng thì chúng tôi không vào quán to to kia mà vào quán ăn bình dân với mức giá cả vừa phải.
Số lượng hơn chất lượng.
Cửa hàng tuy không đắt nhưng món cá và món thịt vẫn rất ngon.
Bao tử của Hii-chan không phải dạng rồng, mà lúc này nó chỉ cỡ dạng người.
Ngay khi no bụng, con bé ngồi lên đùi tôi rồi đong đưa đôi chân.
「 Gau gau ~ 」
「 Hii-chan, trông em có vẻ vui nhỉ 」
「 Vì lúc nào em cũng phải đợi bên ngoài một mình mà, nên bây giờ được ở cùng chủ nhân em rất vui 」
Đúng là vậy.
Vì con bé sẽ làm mọi người sợ hãi và gây ồn ào nên lúc nào cũng phải chờ ơ bên ngoài thị trấn và làng mạc.
Cắm miếng thịt cá bằng nĩa rồi đưa lên mồm, cách Kuina ăn uống thực sự rất tao nhã.
「 Hii-chan-san, chắc em cô đơn lắm nhỉ 」
「 Em chơi với tụi goblin mà nên cũng không sao cả 」
Tất cả 3 người chúng tôi đều nhau mày.
「「「 Chơi……….. ? 」 」 」
『 Mọi người, chơi với tôi đi__ 』
『 Gya ! ? Gya ! Gya gya ( Á đù ! ? Ro, rồng xổng chuồng ! Ch, chạy thôi bà con ơi ) 』
『 Đợi đã, đợi đã nào 』
『 Gyaaaaaaaa__ ! ? 』
Tôi cảm thấy câu chuyện có diễn biến như vậy.
Nếu thế thật thì cần phải dạy lại cho con bé cách đọc bầu không khí mới được
Sư ngây thơ của trẻ con thật đáng sợ.
Rifa đang cuộn tròn sợi mì bằng cái nĩa thì đột nhiên cứng đờ người ra, cô ấy nói.
「 Ca, cảm giác của loài rồng đúng là có hơi khác nhỉ….. 」
「 Thế lúc đó em không ăn tụi goblin nhỉ 」
「 Thì em không đói 」
「 Ra, ra là vậy à…. 」
「 Vì là quái vật có thứ hạng cao…….. nên là loài rồng……… có lẽ con nào cũng vậy nhỉ 」
「 Chắc thế……….. 」
Cú shock tôi nhận phải từ bé rồng này có lẽ là cú shock lớn nhất từ lúc tôi chuyển sinh.
Sau đó chúng tôi tiếp tục vừa dùng bữa vừa nói chuyện phiếm, hôm nay thực sự rất vui.
No bụng rồi chúng tôi rời khỏi cửa hàng.
Sau bữa tối, ra ngoài giờ này có hơi chút nguy hiểm nên chúng tôi không thể trở về ngôi nhà ở bờ hồ.
Thay vào đó chúng tôi đi tìm phòng trọ.
Đi theo hệ thống định vị Rifa, lần này chúng tôi nghỉ lại tại khu trọ cao cấp thay vì khu trọ rẻ tiền.