Được triệu hồi sang một thế giới khác quả là một trải nghiệm hiếm có, ngay cả lúc còn đang ở Trái Đất, tôi đã luôn muốn làm một điều như vậy.
Thực sự thì ban đầu tôi cũng có chút hứng thú, nhưng nó có thực sự tuyệt vời đến vậy?
Lúc này, mọi chuyện đang dần dần trở nên tệ hơn, và nó khiến tôi nhớ về sự hòa bình và yên ả trên Trái Đất.
Chúng tôi được triệu hồi, nhưng tại sao chỉ số của tôi lại hoàn toàn vượt xa anh hùng, và cũng vì lý do đó nên tôi đã phải che giấu sức mạnh thực sự của mình, còn Nhà vua và công chúa đang có những âm mưu gì? Hơn nữa, những người bạn cùng lớp của tôi và gã anh hùng ngu ngốc kia chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà thôi.
Aah, mình muốn về nhà quá đi mất…
Cũng bởi vì đã đi do thám tối qua, nên tôi đã không ngủ đủ giấc, và trên hết, tôi còn gặp ác mộng và nó khiến một thanh niên nóng nảy như tôi có một bữa sáng không mấy dễ chịu.
Hoàn toàn ngẫu nhiên, tôi lại gặp phải giấc mơ là: Quỷ vương của nhà bếp, G, hóa khổng lồ và rượt đuổi tôi.
(TN: G trong tiếng Nhật là gokiburi, nghĩa là con gián)
Lúc tỉnh dậy và nhận ra đó chỉ là ác mộng thôi khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
[…]
Tôi cảm thấy có một ít động lực để giết đám bạn cùng lớp này, bọn họ không hề biết mạng sống của mình đang bị đe dọa. Vì thế, bọn họ vẫn đang trò chuyện vui vẻ trong bữa ăn sáng.
Tại sao những người này lại có thể không lo lắng gì nhỉ?
Mặc dù đã suy nghĩ về điều này tối qua, nhưng tôi vẫn có thể mặc kệ kế hoạch của nhà vua và tự chạy trốn khỏi nơi này.
Tuy nhiên, tôi lại được dịch chuyển cùng với đám bạn trong lớp. Nếu tôi được dịch chuyển cùng với những người khác thì có lẽ tôi đã trốn khỏi đây vào đêm qua rồi.
Lý do tôi không làm điều đó, chỉ vì tôi vẫn có cảm giác gắn kết với bọn họ, những người sống cùng thành phố với tôi.
Thật khó để đứng nhìn những người bạn cùng lớp với tôi, những người không hề biết gì, bị vướng vào kế hoạch của lũ người trong hoàng cung.
Tôi tự hỏi mình rằng không biết có cách nào để phá hoại kế hoạch của bọn họ không?
“Mọi người, hãy nghe mình nói.”
Người có được danh hiệu Anh hùng trong lớp chúng tôi, lên tiếng sau khi mọi người đã ăn xong bữa.
Tiếng ồn ào khi ăn đã lắng xuống. Có lẽ cả lớp đã coi Anh hùng như một người lãnh đạo của bọn họ.
Tất nhiên, ngoại trừ tôi.
“Hôm qua, chúng ta đã gặp phải một chuyện khá shock, đó là được triệu hồi sang thế giới khác, và tuy vẫn còn khá bỡ ngỡ, nhưng mình nghĩ chúng ta nên thống nhất ý kiến và đồng tâm hiệp lực.”
Ồ, tên anh hùng ngu ngốc kia đang nói đến một điều gì đó khá quan trọng.
Tôi không ngờ rằng anh chàng này thường chỉ quan tâm đến sự chú ý của tụi con gái đối với mình, bất ngờ hành xử như vậy với tất cả bạn trong lớp kể cả không phải là con gái và quyết định lãnh đạo cả lớp.
Có phải là do cái danh anh hùng?
Hơn nữa, có điều gì đó sai sai.
“Chúng ta rất mạnh. Nhiều khả năng, những người ở thế giới này không thể đánh bại được chúng ta. Nếu chúng ta thực sự muốn, chúng ta thậm chí có thể sử dụng sức mạnh này để thống trị thế giới.”
Anh khùng, nhầm anh hùng của chúng ta đang nói vớ vẩn gì vậy.
Cơ mặt của những cô hầu gái đang phục vụ chúng tôi như siết lại.
Có lẽ họ cũng không có cảm giác thoải mái khi người anh hùng được cho là sẽ cứu họ đang nói những điều như thế, dù cho có là nói đùa.
Hiện giờ, chúng tôi không có những thông tin cần thiết để hành động.
Những người bạn cùng lớp của tôi cũng không quan tâm chuyện này lắm.
Tôi khá tò mò về bài phát biểu của gã anh hùng ngu ngốc này, nên tôi cố gắng không tạo ra tiếng động như lúc ẩn thân.
“…Tuy nhiên, chúng ta không nên quên phẩm chất của người Nhật!! Tôi nghĩ rằng giúp đỡ những người lạ mà không cần bất kì sự báo đáp nào chính là biểu hiện cao quý của người Nhật. Tôi muốn dùng sức mạnh của mình để giúp đỡ mọi người ở thế giới này…. Liệu mọi người sẽ giúp tôi đánh bại Quỷ vương chứ??”
Đúng như tôi nghĩ, bọn họ chẳng biết chút gì cả.
Nếu ngay từ đầu chuyện Quỷ vương tiến hành xâm lăng chỉ là do họ bịa đặt ra thì sao chứ??
Tại sao có thể hoàn toàn tin tưởng rằng nhà vua và công chúa là đồng minh của chúng ta??
Đầu tiên, chỉ nhìn vào cung cách, điệu bộ của nhà vua và công chúa, có thể thấy rằng họ không hề có chút lo lắng nào cả.
Bữa sáng hôm nay cũng thế, mặc dù không được ngon cho lắm, nhưng ngoài bánh mì ra thì còn có bốn món ăn kèm.
Trong khi ở nhà tôi cũng chỉ có hai món.
“Mình, mình sẽ tham gia cùng Tsukasa!!!”
“Mình cũng vậy! Hãy để mình tham gia với cậu!!”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!”
“Mm, tôi nữa!”
Aah, những kẻ ngu ngốc đang dần nhiều lên vì phát ngôn liều lĩnh của anh hùng kìa.
Cuối cùng, trừ tôi ra thì tất cả mọi người đều đồng ý với anh hùng ngu ngốc.
Tôi đã dự đoán được mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này, nên đã ẩn thân trước đó một lúc.
Đừng hòng kéo tôi vào chuyện này.
“…mọi người… Vậy thì, hãy cố gắng hết sức để cứu lấy mọi người dân ở thế giới này nào!!!”
“ “ “ Ooooohh !!!!!! ” ” ”
Mọi chuyện đang ngày càng trở nên rắc rối hơn.
Tôi tựa khuỷu tay lên bàn và thở một hơi dài.
Thực sự thì tôi không thể quen với bầu không khí đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, và tôi cũng không muốn làm thế.
Tôi muốn mặc kệ bọn họ, và tự đi tìm sự yên bình cho riêng mình, nhưng, liệu làm thế có ổn không?
Bị bạn cùng lớp đuổi đi giống như trong một số cuốn tiểu thuyết sẽ là kịch bản tuyệt vời nhất. Đó sẽ là lý do phù hợp nhất để rời khỏi tòa lâu đài này.
Tuy nhiên, mặc dù tôi có ý định bỏ trốn, nhưng tôi đã không đi.