Có vẻ như nhà vua là một người rất bận rộn vì ngài ấy đã rời đi ngay sau khi nói xong. Rồi ông lão cầm trên tay một quả cầu thủy tinh đột nhiên xuất hiện và tiếp tục giải thích cho chúng tôi về trạng thái.
Ông ấy chắc chắn phải rất giỏi trong việc xóa đi sự hiện diện của mình.
Ông ta cũng có vẻ tốt bụng và thân thiện nữa….
「Tất cả mọi người, hãy niệm thầm câu chú “Open Status’ nào.」
Ông ta nói với một nụ cười đầy ẩn ý.
Chúng tôi ngay lập tức nghe theo và niệm ‘Open Status’.
Đúng như mong đợi của chúng tôi, một tấm bảng phát sáng đậm chất fantasy xuất hiện ngay trước mắt chúng tôi.
ーーーーーーーーーーーーーーーーーーー
・Akira Oda
・Chủng tộc / Nhân tộc
・Chức nghiệp / Sát thủ Lv.1
・HP: 1800/1800
・Sức tấn công: 1200
・Sức phòng thủ: 800
・MP: 700/700
ーーーーーーーーーーーーーーーーーーー
Kĩ năng:
・Số học: Lv.5
・Đàm phán: Lv.4
・Ám khí: Lv.1
・Ám sát: Lv.1
・Khúc đao: Lv.1
・Dao găm: Lv.1
・Ẩn thân: Lv.MAX
・Trực giác: Lv.1
・Cảnh giác: Lv.1
ーーーーーーーーーーーーーーーーーーー
Kĩ năng đặc biệt:
・Thông hiểu ngôn ngữ
・Con mắt của thế giới: Lv.1
・Ma thuật bóng tối: Lv.1
ーーーーーーーーーーーーーーーーーーー
Oooooh….
Có thể thấy rằng, tất cả những kĩ năng của tôi đều dùng để ám sát.
Liệu có phải do chức nghiệp của tôi là sát thủ không?
Hơn nữa, kĩ năng 『Ẩn thân』 của tôi đã đạt đến cấp tối đa.
"Akira, cậu đã thấy trạng thái của cậu chưa?"
Tôi khẽ gật đầu để trả lời câu hỏi đó của một người bạn cùng lớp.
Bạn học của tôi ai cũng có chút…không, phải là cực kì vui mừng mới đúng.
Và tôi cũng vậy, khó có thể giấu được sự vui sướng của tôi khi thấy mọi việc xảy ra giống hệt như trong tiểu thuyết.
Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì vẫn còn có thể sống đến tận bây giờ.
Tuy nhiên, sự thật là chúng tôi vẫn chưa hết nguy hiểm vì chúng tôi vẫn chưa nhận thức được điều gì đang diễn ra.
Phần não còn giữ được sự bình tĩnh cho tôi biết điều đó.
Có lẽ tôi đã vui mừng hơi quá lố rồi, vậy nên phải bình tĩnh lại một chút.
"Chức nghiệp của cậu là gì thế?"
"Mình là phong pháp sư. Còn cậu thì sao, Akira?"
"Sát thủ."
"Đúng như mình nghĩ mà, kể cả khi ở trong lớp, khi mà mình nghĩ cậu đang ngồi kế bên thì cậu đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất. Tớ đã từng nghĩ rằng cậu là ninja hay thứ gì đó đại loại thế đấy chứ."
"Thôi đi. Mình không hề muốn biến mất rồi thình lình xuất hiện đâu. Mồ, hầu như mọi lúc mình đều như vậy mà."
Đúng là như vậy.
Nếu tôi thực sự muốn ẩn mình thì sẽ chẳng ai có thể tìm thấy tôi cả.
Nói đến điều đó thì hồi nhỏ tôi có chơi trốn tìm nhưng chẳng một ai tìm thấy tôi cả, nghĩ lại cũng buồn thật....
Kể cả trong trò ‘đá lon’, dù tôi chơi rất tệ trò đó thì cho đến khi cái lon bị đá đổ, kể cả có là đồng đội đi nữa, cũng không thể biết tôi ở đâu cả.
Trạng thái của tôi không hề có gì bất thường cả.
Hay đây là tiêu chuẩn của đất nước này nhỉ?
Có vẻ như những kĩ năng này dựa trên kinh nghiệm của chúng tôi khi còn đang ở Trái đất vì những kĩ năng như 『Số học』 hay 『Đàm phán』 đều có cấp độ cao.
『Số học』 thì tôi học ở trên trường, có lẽ do ảnh hưởng của những con số và công thức nên tôi cũng chẳng biết kĩ năng này dùng để làm gì.
『Đàm phán』 chắc là do tôi mặc cả với ông chú bán rau mỗi ngày.
Trong tình cảnh không biết chuyện quái gì đang xảy ra, dù cho tôi không có kĩ năng chiến đấu nào, tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc vì cấp độ các kĩ năng của tôi rất cao.
「…giờ, tớ đang tự hỏi không biết anh hùng là ai nhỉ.」
「Aah, ừ thì, cũng chẳng khó đoán lắm đâu.」
Tôi nói và hướng ánh mắt đến một cậu bạn đang nở nụ cười khi được vây quanh bởi các cô gái.
Không, dù gương mặt có vô cảm đến đâu, nhưng khóe miệng cậu ta vẫn nhếch lên.
Đó chính là soái ca của lớp tôi, Satou Tsukasa.
Khuôn mặt điển trai, thành tích xuất sắc, khả năng vận động tuyệt vời.
Gần như chắc chắn cậu ta sẽ là anh hùng, hội trưởng hội học sinh-sama.
Khuyết điểm duy nhất của cậu ta là muốn có một dàn harem và cậu ấy cũng không thể làm được vẻ mặt bình thường.
Nếu cậu ta không phải là anh hùng, à đúng hơn nếu bạn định hỏi ai sẽ trở thành anh hùng nếu không phải cậu ta thì đó chắc chắn phải là một anh chàng hoàn hảo hơn cậu ta và không màng đến thân phận anh hùng kia.
Và, có vẻ như cậu ta thực sự là anh hùng.
Cứ nhìn vào cái bản mặt của cậu ta thì điều đó là quá hiển nhiên rồi.
Có lẽ mấy cô gái cũng hiểu được điều đó nên số lượng gái vây quanh cậu ta nhiều hơn hẳn bình thường.
Còn mấy thanh niên FA thì nghiến răng lại như muốn cắn chết cậu ta vì gato.
Đó chắc chắn là cảnh tượng sẽ không thay đổi dù có ở đâu đi chăng nữa.
Có vẻ như ai cũng đã bình tĩnh hơn rồi
「Vậy thì, những người anh hùng, hãy đặt tay lên quả cầu này. Nó chính là pháp cụ để xác định trạng thái của mọi người, và sau đó hiển thị lên. Lão cũng rất muốn được biết năng lực của mọi người."
Dứt lời, ông ta liền giơ quả cầu đang cầm trên tay lên.
Tôi nhíu mày.
Đúng như dự đoán của tôi, có vẻ như chúng tôi phải công khai bảng trạng thái của mình cho mọi người biết.
Liệu có cách nào để tránh không phải làm điều đó không?
Trong tình huống không có lấy một tí thông tin nào như thế này, cho người khác xem bảng trạng thái là điều cực kì nguy hiểm.
Kể cả trong những cuốn tiểu thuyết mà tôi đã đọc, vẫn có trường hợp những anh hùng bị lợi dụng và trở thành công cụ trong chiến tranh của đất nước mà anh ta được triệu hồi.
Có thể ở đây không giống như vậy, nhưng "cẩn thận không bao giờ là thừa".
Dù sao thì chúng tôi vẫn chưa biết quá nhiều về thế giới này.
Tôi quan sát xung quanh để tìm ra giải pháp.
"Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu với những người đứng đây trước nhé."
Dọc các bức tường, cả đoàn hiệp sĩ đang mặc áo giáp đứng sừng sững ở đó như không gì có thể lay chuyển được họ.
Họ cách tôi khá xa, nên tôi không chắc, nhưng khi tôi chú ý đến họ thì một vài binh sĩ lại biến mất. Vì thế, tôi không thể hành động bất cẩn được.
Tôi nên làm gì đây?