Arifureta chương 441: Arifureta After VTortus lữ hành kí㊻Chí ít thì xin hãy đình công
Sau khi họ đã bị gieo vào sự trauma bởi cảnh kubaa của thỏ tuyết đáng yêu.
Nhóm Hajime đã tua nhanh qua hành lang đầu tiên và xem hình ảnh quá khứ về trận chiến với con frost turtle, rồi hiện tại, họ đã bước ra ngoài cái đài cao có thể nhìn bao quát mê lộ khổng lồ.
Vì ở hành lang đầu tiên, là những thi thể còn tươi rói đang ngủ trong bức tường băng. Họ đến để tham quan, nên việc bị bao quanh bởi thi thể của đa dạng thời đại・chủng tộc là không cần thiết chút nào.
Với nhóm phụ huynh có cảm tính của người bình thường thì…… Iya, vì nhà Yaegashi là người ngược thường nên, thay vào đó thì họ sẽ bắt đầu khảo sát đủ thứ không chừng nhưng, nói tóm lại, là sự cân nhắc khi nghĩ rằng hẳn là nhóm Shuu sẽ thấy khó chịu.
Vì lẽ đó mà, trước mặt nhóm Hajime hiện giờ, là một đại mê lộ (Labyrinth) khổng lồ đang trải ra. Bề rộng 4km, dù chỉ là phần có thể nhìn thấy đi nữa thì khoảng cách về phía trước là 1km. Mê lộ bằng băng đã bị khóa kín bởi khỏi tuyết phía trước thật sự là một cảnh quang hùng vĩ.
Có điều, hiện giờ thì không có ai đang nhìn cả nhưng mà. Cơ mà, không phải lúc cho chuyện đó nhưng mà.
Nguyên nhân, chỉ có một.
Là tại bi kịch đã xảy ra với một cậu thanh niên đang ngã xuống ở dưới chân của mọi người.
――T, thấy gớm-. Ryuutarou-kun biến thái!
Phải chăng cô ấy đã muốn nói là “Nguy rồi!”, hay giữ nguyên ý nghĩa đó. Dù thế nào đi nữa, bộ dạng thê thảm cần phải đỏ bừng mặt và che mặt bằng hai tay theo cách nghĩ của Suzu, đã ở đó. (TN: Tác giả chơi chữ giữa変態 – Hentai, biến thái và 大変 – Taihen, nguy to)
Thanh niên Ryuutarou đang trợn mắt trắng dã trong tình trạng Semi-nude với quần áo tả tơi, đặc biệt chỉ có chân giữa là lồ lộ ra.
Là kết quả cho việc cậu ta đã từng hành động độc đoán với cảm giác kiểu “Vì có thể chạy trên bầu trời, nếu đi bên trên mê lộ thì chẳng phải sẽ được sao mình đúng là thiên tài!” vì lỡ cao hứng một chút, ngay sau khi nhìn thấy Labyrinth này.
Dễ dàng mắc vào trong bẩy chuyển dịch, và khi loay hoay để thoát ra thì cậu ta hứng chịu đợt bắn oanh tạc bằng trụ băng từ mọi phương vị và bị nhốt bên trong khối băng ở trên trần nhà. Kaori cố gắng cứu cậu ta ra khỏi đó bằng ma pháp phân rã, và tại cô mất tập trung chỉ một chút vì tị nạnh với Yue, mà cậu ta đã bị xử đẹp cùng với cái lồng băng.
「......Ryuutarou-kun-」
「Cùng là đàn ông với nhau thì thật không khỏi thấy đồng cảm-」
「Tuy nói là tự làm tự chịu nhưng...... Cái này đã thành ra chuyện phải trả giá đắt ha.」
「Hajime! Con...... không cần phải nói thẳng ra đúng chứứ!? Quỷ à! Đứa con trai quỷ này!」
「Dù có bị nói như kiểu phái sinh của vợ quỷ đi nữa thì cũng khó cho con nhưng mà.」
Tomoichi đang ôm mặt bằng hai tay tương tự ở cạnh Suzu trong quá khứ và nói rằng「Thật sự không thể nhìn nổi!」, Koichi với Shuuzou thì ngẩng mặt lên trời với biểu cảm im lặng đau đớn, còn Shuu thì đập peshi peshi vào vai của Hajime hiện giờ, khi thấy Hajime trong quá khứ đã nói toẹt ra trước mọi người định sẽ giấu nhẹm sự thật đi vì Ryuutarou đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cùng là đàn ông với nhau, thì chắc chắn họ hiểu nỗi cay đắng của màu đen đặc đã khắc vào trong my history của Ryuutarou. Dù sao đi nữa, ở xung quanh cậu ta thì ai nấy cũng đều là mỹ thiếu nữ mà. Vì những cô gái đó đều cùng nhau giữ một khoảng cách nhất định, và chẳng những nhất quyết không chạm mắt với cậu ta mà còn đang quay cả người y nguyên về hướng của ngày mốt.
Cay đắắng.
Chỉ nhìn thôi cũng thật cay đắắng.
「Kaori-, tại sao con nỡ làm chuyện như vậy với Ryuutarou-kun vậy! Có xin lỗi đàng hoàng không thế!?」
「Ư-, Okaa-san...... Chuyện ấy thì, cái đó......」
Lúc Ryuutarou bị phân rã một chút cùng với cái lồng băng và cất tiếng la hét, thì tạm thời, cô có xin lỗi nhưng, vì lúc được tuyên bố sự thật chấn động thì mắt cậu ta đã chết đi nên cô không hề đến gần.
Trước lời la mắng của Kaoruko-okaasan, Kaori tránh ánh mắt đi một cách lúng túng.
「Maa maa, Kaoruko-san. Chừng đó thôi nhé?」
「Sumire-san, nhưng mà......」
「Cũng tại vì Yue-chan nhà tôi đã trêu chọc con bé mà. Thật sự, xin lỗi vì con bé là Kaorichan-sky nhé.」
「Okaa-sama!? Thật sự thì con với Kaori――」
「Vâng vâng, chuyện đó thì đủ rồi mà. Tiện đây, Yue-chan. Mẹ nghĩ rằng không lẽ nào nhưng, việc con chiếu lại tình huống này thì không phải là cố tình đâu nhỉ?」
Sumire-okaasan từ từ quay lại *yura~ri*. Gương mặt tươi cười. Có điều, là một nụ cười với phần mắt u ám đến mức thiếu tự nhiên. Bà đang hỏi với ngụ ý rằng, Con không bốc phốt lịch sử đen tối của thanh niên Ryuutarou một cách có ý đồ đâu đúng không nhỉ?
Yue dựng thẳng sống lưng lên *bishi-*, và cô lắc đầu nguây nguẩy *puru puru*.
「N, nhầm rồi ạ! Vì đó là chuyện đã bị xóa khỏi ký ức ngay lập tức nên con chỉ quên mất thôi ạ! Okaa-sama, xin hãy tin con!!」
「Ưm ưm, vậy đó nhỉ. Xin lỗi nhé, mẹ đã nói như đang nghi ngờ con. Không đời nào con có mục đích làm nhục Sakagami-kun đâu nhỉ. Ngay lúc đầu con cũng đã gắn lên lớp làm mờ thật đàng hoàng rồi mà nhỉ?」
Yue-chan gật đầu lia lịa *koku koku-*. Cô không thể đánh lừa Sumire-okaasamaa và sẽ không làm thế! Thực tế thì, cô thật sự đã quên. Chuyện như thế này thì cô không muốn hao phí dung lượng của não.
「T, tôi cũng đã xáo nó khỏi ký ức hoàn toàn rồi. Thật đỡ quá khi Yue đã làm mờ nó giúp......」
「Đúng vậy nhỉỉ. Dù em vẫn nhớ về chuyện của cái bẫy vậy mà......」
「Ma, maa, chị không định nhìn cái khỏa thân nào khác ngoài của Goshujin-sama đâu haa. Không thể trách được.」
Cả chuyện nhóm Shizuku đã không ngăn lại, cũng có vẻ như tương tự với Yue về mặt lí do. Đối với Ryuutarou thì, phải chăng là đỡ cho cậu ta khi lịch sử đen tối đã được lãng quên giúp, hay là liệu cậu ta sẽ muốn khóc vì nó đã bị xa lánh đến mức đó.
Dáng vẻ của Ryuutarou bước đi một cách ũ rũ, gánh trên lưng bầu không khí nặng nề tưởng chừng như cậu ta sẽ quỵ xuống trên gối bất cứ lúc nào, với cặp mắt đã chết thật sự đáng thương.
「Ryuutarou-oniichan...... Nếu gặp lúc này, thì Myuu sẽ đối xử dịu dàng với anh ấy.」
「A, ano ne, Myuu. Chuyện đó thì gác sang một bên đi...... được không? Tuyệt đối không được nói về chuyện con đã thấy hôm nay đó? Chỉ cần đối xử dịu dàng một chút, như bình thường thôi, nhé?」
「Nếu bị một cô bé nhỏ như Myuu-chan nói về vụ đó, rồi cuối cùng là được hướng vào ánh mắt dịu dàng...... Cậu ấy, chẳng phải thậm chí sẽ lên đường cho một chuyến hành trình hay sao ta?」
「Okaa-san, đừng có nói mấy chuyện kỳ lạ chứ...... Sakagami-kun, ngay cả bình thường thì đã đến mức băn khoăn rằng có nên đi theo hay không, vào lúc Amanogawa-kun nghỉ học rồi mà.」
Với Akiko nở nụ cười khổ, Aiko lắc đầu bằng biểu cảm như thể đang chịu đựng một cơn đau đầu.
Dù sao đi nữa, chuyện đã nhìn thấy hình ảnh quá khứ này, và việc đã lỡ biết về nó ngoài những người trong cuộc thì hãy im lặng thôi, điều đó là sự thống nhất của tất cả.
Shia và Tio, thay đổi chủ đề câu chuyện như để phủi đi dư âm đã lỡ nhìn thấy một sự kiện đáng buồn.
「Hajime-san, mê lộ thì sao đây? Nếu có thể giải trừ bẫy chuyển dịch bằng chứng cứ chinh phục thì em nghĩ rằng việc tham quan cũng sẽ dễ thôi nhưng mà.」
「Vì chuyển di cũng đã bị vô hiệu hóa haa. Nếu đi bình thường thì, dù có băng qua lộ trình chính xác bằng la bàn đi nữa chúng ta đúng là vẫn đã mất nửa ngày.」
Vì hẳn là có thể tạm dừng cỡ chừng như sự xuất hiện của ma thú, nên nếu là lúc này thi họ sẽ có thể tiến lên với thời gian ngắn nhưng, việc nó sẽ có chút phiền phức thì vẫn không thay đổi.
「U~n...... Có thể đi được ha.」
Cậu giơ chứng cứ chinh phục ra và can thiệp vào cơ quan của Labyrinth. Có phản ứng, và khi cậu thử truyền hình ảnh thì, những bức tường băng từ lối vào của Labyrinth lặp đi lặp lại sự tan chảy và đông kết, rồi một con đường thẳng đã được tái cấu trúc.
Khi cậu nhìn ngang qua Yue, thì cô đáp lại rằng「......N. Ma thuật không gian cũng không bị cản trở. Có thể chuyển di」.
Việc cũng có thể khiến cho ma thú hệ băng tuyết khác, bắt đầu từ Frost Turle tạm ngưng xuất hiện thì cậu đã kiểm chứng xong trên đường đi rồi nên không cần lo lắng nhưng, việc nó diễn ra suôn sẻ khiến miệng của Hajime cũng giãn ra.
「Maa, nơi này thì thật sự cũng không phải chỗ dành cho việc tham quan ạ. Nhờ có la bàn bên bọn cháu đã không bị lạc mà, và đã giải quyết cơ chế để tiến về phía trước bằng phương pháp ẩn.」
Với Hajime đề nghị rằng hãy tham quan qua loa tất đây đó và tiến về phía trước thôi, nhóm Shuu gật đầu mà không có dị nghị gì.
Thực tế thì, họ đã vừa đánh bại lũ Frost Orge đột nhiên xuất hiện từ tường băng, vừa tiến bước mà không lạc dù chỉ một lần. Đó là một nơi mà nhóm Kouki, đón nhận sự tập kích từng chặp của ma thú không thể cảm tri trước, trong vòng cả nửa ngày và có vẻ như đã chào thua về mặt tinh thần song, nhóm Hajime lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Tuy nhiên, có duy nhất một điều đáng để xem nhưng mà......
――Chậm-, mỏng manh-, chưa đủ gan lì! Desuu!
Phải chăng là điểm mà con thỏ siêu nhân, đang cắm đầu cắm cổ tiến lên trên con đường trở thành con thỏ bug một cách xác thực.
Việc cô đã trở nên vô song trước đàn lớn của Uu☆chan chibi (gián hình người cỡ vừa), ở đại mê cung của đại thụ, cũng đã đủ tuyệt vời rồi nhưng, nói thế nào đây......
Phải, bá khí khác hẳn.
「Không phải là do kỹ thuật và năng lực thể chất đã tăng đại một cách rõ rệt nhưng...... Đây hoàn toàn là trưởng thành của tinh thần ha.」
「Phải. Tự tin tràn trề. Không chỉ có thực lực. Vì có sự tự tin vào tất cả của bản thân, mà độ sắc bén đang gia tăng trong mọi hành động.」
「Tâm・Kỹ・Thể. Không có lí do gì cho cái nào đặc biệt kém thế hơn, và cũng không đời nào chúng mất đi sự cân bằng. Có điều, phần tâm đang vươn lên trước đúng chứ. Hơn nữa là giai đoạn mà phần kỹ và phần thể đang bắt đầu trưởng thành cấp tốc để quyết đuổi kịp nó, phải chăng nên nói là vậy.」
Theo thứ tự là Koichi, Kirino, và Shuuzou, nhà Yaegashi xuýt xoa.
Với đối thủ là Frost Orge, ưỡn ngực, nở nụ cười gan góc, vung chiến chùy tung hoàng ngang dọc và dáng vẻ thực hiện nhất kích tất sát một cách mộc mạc không che đậy tràn ngập sự tự tin.
Không phải năng lực chiến đấu chỉ mang tính áp đảo một cách đơn thuần. Mỵ lực của thiếu nữ mang tên Shia Hauria, đến đây dường như đã nở hoa hoàn toàn, một ấn tượng như thế.
Cảm giác bồng bềnh trôi nổi *fuwa fuwa* như thể nền mỏng đặc đặc trưng của thiếu nữ vẫn còn chưa ổn định, đã xuất hiện trong hình ảnh quá khứ cho đến lúc này không còn nữa. Dù lời nói và hành động không có gì thay đổi so với lúc mọi thường đi nữa, thì rõ ràng là mặt bên trong của cô lại khác. Giống như cảm giác tồn tại khiến người ta liên tưởng đến một cây đại thụ, dáng vẻ tỏa sáng trên tư cách một người con gái, khiến cho những người tham quan cũng đồng loạt bị cướp mất ánh nhìn.
Như một cách tự nhiên, ánh mắt của mọi người hướng vào Hajime.
Vì sự biến hóa của mặt bên trong. Nguyên nhân cho điều đó đã được thể hiện một cách xác minh rồi mà.
Myuu lò dò bước tới chỗ của Hajime. Giật giật tay áo cậu *kui kui*, cô bé nói ra nghi vấn thuần khiết.
「Nee nee, Papa. “Cái đó” mà Papa đã làm với Shia-oneechan là gìì vậy?」
「N N N N-」
「Myu, Myuu, con đã nghe thấy rồi nhỉ-. Việc bịt tay con bé lại, quả nhiên đã hơi chậm rồi......」
Hajime hắng giọng một cách khản đặc, còn Remia ửng đỏ hai má và kéo Myuu lại.
Nhóm phụ huynh, cảm thấy khó ở thế nào đó. Ánh mắt của họ đang tránh đi chỗ khác.
Dù nói thế đi nữa, hình ảnh quá khứ đã chiếu lên mất rồi. Về cảnh của cuộc nói chuyện có nội dung rằng Shia đã được quyện lại với Hajime vào cái đêm trước khi họ rời khỏi thụ hải. Và ở đó, cả chuyện cậu đã làm gì đó khiến cho hông của Shia như rã ra.
Đây là cái đó. Giống với cái tình huống khi xem phim cùng gia đình thì, dù vì là kênh truyền hình mặt đất nên an tâm ấy vậy mà cảnh ướt át lại được chiếu lên, và mọi người trở nên lúng túng thế nào đó.
Đến cả Shuu và Sumire, ở nơi mà chuyện này chuyện kia của con trai với bạn gái nó bị rất nhiều quý vị nghe thấy, chẳng những thế còn bằng kiểu tập kích bất ngờ thì có hơi...... là cảm giác như vậy đúng chứ.
Remia đã khẩn trương bịt tai Myuu lại nhưng, lần này thì có vẻ như cô đã hơi chậm trễ.
Mặc dù mọi người đều thế nào đó lí giải rằng những lời ấy có thâm ý gì, nhưng chỉ có bản thân cô bé là hoàn toàn chẳng hiểu “cái đó” là cái mô tê gì sất, Myuu-chan có dáng vẻ bất mãn khủng khiếp.
Nói chung, lí do cho sự trưởng thành cấp tốc về mặt tinh thần của Shia, với nguyện vọng đã thành tựu dù trên tư cách một kẻ chiến đấu hay trên tư cách một người con gái, thì vẫn là bởi sự đong đầy đến tràn ra trong tự tin mang tính tuyệt đối.
「Iyaa, thật ngượng ngùng nhỉỉ, hehe-. Em đã được Hajime-san chấp nhận bằng cả cơ thể lẫn trái tim...... Ưm, em lúc này, đã ở trong tình trạng tuyệt hảo ạ!」
「......N. Không lẽ là cái cảm giác vô địch. Sau đó thì, chị đã bị em đập tơi bời trong cuộc cãi nhau khá là nghiêm túc mà.」
「「「「「Ể-!?」」」」」
Giọng nói kinh ngạc chồng chất lên nhau. Từ nhóm phụ huynh, Myuu và Remia, rồi Aiko.
Yue, ở trước cha mẹ chồng hay Kaori thì sẽ trở nên có chút con nít. Cô cũng đùa giỡn, và cũng thất bại với ý nghĩa hơi trật một chút.
Nhưng, dẫu thế thì ấn tượng về một cô vợ cả mạnh nhất thì quả nhiên vẫn là số một. Mấy chuyện như cô bị đánh bầm dập thì, có hơi không thể tin nổi.
「Iya chị đang nói gì vậy ạ, Yue-san. Làm to chuyện quá rồi đó ạ. Nói ra thì đó là thế ngang tài ngang sức desu. Em cũng đã bị đánh cho đến khi đổ gục mà.」
「......Đại khái thì đột phá bằng khí thế...... Power là chính nghĩa...... Con thỏ bug không thể cản bước...... Ư-, đầu của mình-」
「Yue-san!?」
Đại mê cung này, thế nào đó có vẻ như ký ức mà đến cả vợ cả-sama mạnh nhất cũng muốn thổi bay đang nối đuôi nhau xuất hiện như diễu hành. Lí giải như thế, biểu cảm của nhóm Shuu co giật.
Đồng thời họ nghĩ. Rằng, Gì vậy cái đó cực kỳ muốn xem!
「Gì vây cái đó Myuu cực kỳ muốn xem!」
Myuu đã thay mặt cho lời nói trong lòng của mọi người. Rằng, Yue-onee và Shia-oneechan, nếu cãi nhau một cách nghiêm túc, thì bên nào sẽ mạnh hơn?
Cuộc va chạm nảy lửa giữa ma pháp mạnh nhất và vật lí mạnh nhất. Còn kèo giao đấu nào tốt hơn thế này không?, Shuu và Sumire hai người đổ dồn ánh mắt kỳ vọng vào con trai.
「Un, con cũng muốn xem. Bởi vậy nên là, phần than quan ở chỗ này thì cỡ chừng đến đây thôi và hãy tiến về phía trước thôi nào.」
Không có ý kiến phản đối.
Nhóm Hajime cứ thế mà di động đến điểm cuối cùng ở nửa đầu của Labyrinth bằng chuyển di.
Họ cất lên giọng nói cảm thán trước cánh cổng trang nghiêm đậm tính nghệ thuật, và cũng cất lên giọng nói cạn lời với Hajime vừa lấy vật phẩm dùng để mở khóa từ xa, vừa đem ra kotatsu và thư giãn trong hình ảnh quá khứ.
Trong khi cạn lời, tuy nhiên, trước món đồ gia dụng đầy mê hoặc là chiếc kotatsu có gắn chức năng tự động làm sạch (cả kotatsu lẫn người sử dụng)・tự động phục hồi mỏi mệt thì tất cả Otou-san và Okaa-san của các gia đình đều đã khuất phục. Rằng, Nhà tôi cũng muốn có một cái!
Thực ra thì, thương hội South Cloud nào đó đã cho nó lưu thông vào Tortus thông qua thương hội Yunker, và là một sản phẩm có doanh số bán cao. Bởi vậy, South Cloud-san nào đó đang đảm bảo nguồn hàng trong kho ở một mức độ nhất định nên không thành vấn đề.
Chẳng mấy chốc, kể cả ở Tortus mùa đông thì kotatsu cũng sẽ trở thành tập quán không chừng. Thật đáng sợ làm so, ma lực của kotatsu xâm thực vào kể cả fantasy.
Nhân tiện thì, không cần nói đến việc mọi người đang cười toe toét với dáng vẻ ra chiều khó chịu của Shizuku trước Hajime đang được A~n, và biểu cảm cố gắng để che giấu nó dù về mặt khách quan nếu nhìn thì sẽ lộ ra mồn một, trong hình ảnh quá khứ khi họ đang lấp đầy dạ dày để chuẩn bị cho hành trình tiếp theo bằng một nồi lẩu, và dáng vẻ ngượng ngùng của Shizuku hiện tại.
Quay lại câu chuyện.
Trước cánh cổng trang nghiêm, nhìn phần nửa sau của Labyrinth, nhóm phụ huynh, Myuu, Remia và Aiko đã cất lên giọng nói cảm thán.
Shuuzou vừa nhìn lại bản thân đã in lên bức tường với vẻ hứng thú sâu sắc, vừa nói.
「Với từ ngữ diễn đạt rằng mặt nước đóng băng sẽ trông như gương thì có “Băng diện kính (Himokagami)” nhưng mà, đến cả cụm từ ấy cũng chẳng đủ, thứ này.」
「Mirror House nano! Myuu đã muốn đến thử khi nhìn thấy trên tv!」
Đúng như thế. Nó là một mê lộ đã được tạo ra bằng thứ băng sở hữu tỉ lệ phản xạ mà chỉ cụm từ “giống như” là không đủ để diễn tả. Ngoài trên đầu bị bao phủ bởi khói tuyết ra, thì tất cả đều ở mức độ của gương. Những tấm gương đặt đối diện nhau và bóng dáng của nhóm Hajime đang xếp thành không biết bao nhiêu lớp tới bên trong rồi bên trong nữa của bức tường.
Cũng là một nơi mờ tối, và đầy ắp khí lạnh. Phải chăng vì vậy, mà nó là một nơi kỳ quặc gây ra cảm giác se lạnh như thể sống lưng đang run lên một cách tự nhiên.
Sự thán phục và một chút sợ hãi. Với nhóm Shuu vừa cảm thấy như thế, tham quan theo ý muốn của mình, Hajime giải thích.
「Từ chỗ này thì, thì cuối cùng bản lĩnh của mê cung này sẽ được phát huy ạ. Iya, phải chăng nên nói là thử thách thực sự sẽ bắt đầu......」
「Thử thách thật sự? Hajime nói vậy là có ý gì?」
「Từ nãy đến giờ không phải là thử thách hay sao?」
Tại vùng đất cực lạnh sẽ chẳng thể tránh khỏi việc chết cóng nếu không ở mức độ đồ chống lạnh, vừa bị nhiều kẻ địch tấn công, vừa lạc lối trong Labyrinth khổng lồ. Suy nghĩ của Shuu và Sumire rằng đó hẳn đã là một thử thách đủ phần hung ác, đúng thật không hề sai.
Dẫu thế, đi nữa.
「Hẳn nó chỉ ở mức độ sàng lọc thôi haa. Vì khái niệm của nơi này, cho đến cùng là “Chiến đấu với phần tiêu cực của bản thân” màà.」
「Đúng thế nhỉ. Con Frost Turtle lúc khai cuộc là chiến lực lớn nhất đúng chứ. Dẫu thế, nếu so sánh với Last Guardian của những Đại mê cung khác thì sẽ thấy thua kém. Dù sao đi nữa, tuy nói là nhóm Hajime đã lo liệu các ma thú khác nhưng, đến cả bọn em lần đầu tiên sử dụng chức năng của tạo tác mới vẫn giành chiến thắng mà.」
Shizuku nở nụ cười khổ và nhún vai. Rồi, nhớ lại thử thách cuối cùng của bản thân, cô làm đôi mắt xa xăm ở đâu đó.
「Cái câu vượt qua sự yếu đuối của chính mình...... Thật sự là một điều khó đó nhỉ.」
Nghe những lời dựa trên cảm nhận thực tế, những người đã trải qua cười khổ. Nhóm phụ huynh thì một lần nữa, hướng ý thức vào sự khủng khiếp của Đại mê cung này, và những đứa con trai・con gái đã vượt qua điều đó.
Trong bầu không khí đã bị bóp nghẹt lại một chút, Aiko giục họ tiếp tục.
「Thế thì, Hajime-kun. Một cách cụ thể thì chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?」
「Trong khi tiến bước trên mê lộ thì chúng ta sẽ trở nên nghe thấy những giọng nói thì thầm. Là giọng nói của con tim chúng ta. Thông thường thì, chúng ta sẽ không ngừng bị thủ thỉ những điều mà mình đang ôm ấp trong lòng, và cố gắng tránh mắt khỏi đó.」
「Và chẳng mấy chốc, bản thân trong gương cũng sẽ tự ý hành động nhỉ.」
「Thật sự, tinh thần của mình đã bị dồn vào chân tường một cách chậm rãi đó nhỉ......」
「Ể, chẳng phải là horror một cách bình thường hay sao ạ-. Ưư, em kém khoản này nhưng mà......」
Với bổ sung của Kaori và Shizuku, Aiko nhẹ nhàng cách xa khỏi mặt tường và ánh mắt của cô cũng hướng lên trên. Song, cô cảm giác như chỉ có ánh mắt của bản thân trong băng diện kính là cứ dõi theo mình suốt và đã bắt đầu run rẫy *puru puru*.
Sự khó chịu đó, cũng là chỗ mà Akiko và Remia thấy đồng cảm đúng chứ. Họ đang giữ khoảng cách khỏi mặt tường một cách tương tự,
「Chuyện đó thì...... có vẻ nặng đầu nhỉ. Hajime-kun, bọn cô sẽ ổn chứ?」
「Hiện giờ thì anh sẽ có thể dừng nó lại đó nhỉ?」
Vì họ hỏi với cảm giác bất an như thế, nên Hajime gật đầu một cách rành rọt.
Ở một góc tầm nhìn, Myuu đang tạo dáng của con đại bàng hoang dã. Cô bé đang nhìn ngắm bản thân trong mặt tường với sự hứng thú sâu sắc, không, ánh mắt kỳ vọng. Song, nghe rằng Hajime đang tạm ngừng thử thách, cô bé đã tỏ ra thất vọng thấy rõ. Thật là một người gang thép.
Tuy nhiên, hẳn là cô bé hiểu về chuyện tất cả mọi người, đều không đời nào muốn trải nghiệm thử thách thế này đúng chứ. Cô bé không nói những lời ích kỷ, và phải chăng nên nói là thay vào đó, đã rụt rè hỏi Papa.
「Papa.」
「Un?」
「Tiếng thì thầm mà Papa đã nghe thấy, quả nhiên......」
Trong đôi đồng tử đang ngước nhìn lên, cậu có thể thấy sự quan tâm. Cô bé nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của Hajime, bằng bàn tay bé bỏng của mình. Hajime trong khi cười khổ, vẫn xoa đầu Myuu một cách dịu dàng.
「Aa. Trong khi thấy xấu hổ nhưng, ta đã băn khoăn rằng liệu mình sẽ được nhóm Tou-san chấp nhận hay không――」
「Về Southcloud The First-san đã ẩn nấp trong lòng sao?」
「Guhaa-!?」
Quỷ vương ngã quỵ vì bị đâm bất thình lình bởi con gái.
「「Myuu-chan đã đột nhiên đâm cho nó một nhát!?」」
「Ko, kora! Myuu thiệt là con phát ngôn cái gì vậy!」
Shuu và Sumire hướng ánh mắt run rẫy sợ hãi vào Myuu, còn Remia thì hoảng hốt kéo Myuu về phía mình. Nếu nói về giọng nói ẩn sâu trong con tim, thì đối với Myuu là Abyssgate-san đúng chứ.
Nói cách khác, có vẻ như cô bé đã cắt nghĩa rằng thử thách này là thứ sẽ gọi dậy Abyssgate ở sâu thẳm trong mọi người. Theo đủ thứ ý nghĩa.
「Myuu-chan, nhầm rồi đó. Không phải là chiến đấu với chính mình theo ý nghĩ như thế desu! Không được đánh đồng với Abyssgate đâu đó!」
「Đúng thật, Endou-kun thì lúc nào cũng chỉ có ấn tượng là đang chiến đấu với bản thân nhưng mà nhé! Chuyện đó thì, chỉ là do Endou-kun hơi lập dị thôi mà!」
「......N. Myuu, cái đó của Endou không phải sự yếu đuối trong con tim đúng chứ? Chỉ đơn giản là xấu hổ thôi.」
「Umu. Chỉ là cậu ta đang tự hủy vì lới nói và hành động khoa tưởng của chính mình thôi. Vì nó quá thốn nên không thể nhìn nổi đúng chứ?」
Và, Kousuke-kun bất thình lình đã bị đâm cho một nhát tại một nơi cách xa khỏi đó.
Thêm nữa, đương sự hiện tại, đang học hành một cách nghiêm túc tại nhà nhưng mà, cậu ấy biểu lộ hơi hướng bất ổn định về mặt tinh thần một cách đột ngột rằng「Are? Thế nào đó sâu trong ngực mình thấy đau đớn? Are? Tại sao nước mắt lại......」, và bị thuyết phục hãy đi bệnh viện bởi cô em gái Manami-chan đã mục kích điều đó. (Cũng là tại vì vài giờ trước đó, thì cậu ấy cũng bất thình lình lăn lộn bởi sự xấu hổ khi hồi tưởng lại trận chiến đặt cược Rana với Hajime)
「V, vậy sao nano?」
「A, aa, đúng vậy đấy, Myuu. Papa thì ha, dù có trở về nhà đi nữa, thì liệu rằng bản thân đã thay đổi hoàn toàn sẽ có thể được nhóm Tou-san chấp nhận chứ, ta đã canh cánh nỗi bất an đó.」
Nhằm giải trừ sự hiểu lầm của con gái, Nhất quyết! Không có mấy thứ như Southcloud The First tiềm ẩn bên trong! Phải khiến cô bé hiểu điều đó!, Hajime đã thành thật nói ra phần yếu đuối của mình.
Chính vì đã vượt qua được nó, mà nhóm Kaori cũng không đặc biệt do dự chút nào, tuy nhiên lại ra chiều ngượng ngùng mà bộc bạch về sự yếu đuối vào lúc đó.
「Chị là cảm giác thua kém nhỉ. Chủ yếu là với Yue.」
「......N~, chị là nỗi bất an tới tương lai. Rằng không thể tin tưởng một cách hoàn toàn ở đâu đó, về tương lai mà chúng ta có thể ở cùng với nhau như thế này, bây giờ.」
「Chị là cảm giác tội lỗi nhỉỉ. Vì dù có nói gì đi nữa, thì việc chị là nguyên nhân khiến cho cả tộc gặp đau khổ là sự thật mà.」
「Chị là cảm giác phục thù ha. Một thứ cảm tình không hề thích hợp đối với long nhân tộc vốn phải cao thượng. Còn nữa, có lẽ là liên quan tới toan tính cố gắng lợi dụng Goshujin-sama cho điều đó.」
「Chị thì...... Maa, cảm xúc dành cho Hajime và suy nghĩ tự ti nhé. Rằng vì những điều đó mà tự đè nén bản thân, nhé.」
Tomoichi và Kaoruko hai người xoa đầu của Kaori một cách tự nhiên, Shuuzou thì nhắm mắt. Còn Koichi và Kirino mỗi người đặt tay một cách mạnh mẽ lên hai bên vai của Shizuku. Rồi Shuu và Sumire, đang thể hiện một chút sửng sốt với lời bộc bạch của Tio.
「Nếu là con thì, chắc chắn chuyện mình đã động tay vào học sinh mặc dù bản thân là giáo viên――」
「Okaa-san? Con hiểu rồi mà nên đừng có nói thêm nữa!」
Aiko trả lại ánh mắt chằm chằm như chỉ muốn nói rằng, Không cho nói đến hết câu đâu, với cảm tưởng giống trêu chọc của Akiko, khi phải chăng bà muốn làm dịu bầu không khí của nơi đó, hay phải chăng tại vì có cảm giác hơi lạc loài.
Hajime ngay cả trong khi dự đoán rằng, thực tế thì, nếu trong trường hợp của Aiko, cô hẳn sẽ bị thúc ép liên quan tới việc đã lờ làm chết một học sinh, hay cảm giác bất lực của chính bản thân, và nở nụ cười khổ,
「Maa, vì nếu xem thử thách cuối cùng ở phía trước thì sẽ hiểu được nhiều thứ nên...... Có ai, không muốn cho xem thứ gì không?」
Cũng không phải là thứ cố tình cho người khác xem. Thử thách này theo một nghĩa, là tự hỏi tự đáp. Sẽ xấu hổ một cách bình thường đúng chứ. Cậu vẫn hỏi vậy một lần nữa để phòng hờ.
「Cô thì nhất định muốn được cho xem chỗ Kaori đã cố gắng đó.」
「Aa, chú cũng vậy. Dù nếu Kaori không muốn thì đành chịu thôi nhưng mà......」
「Không, được thôi đó? Vì đó là chuyện mà con đã vượt qua rồi nhé. Dù có hơi xấu hổ nhưng mà. Còn nữa...... ưm, vì cuối cùng thì nó đã bị phá tan hoang theo nhiều nghĩa nhưng, con cũng muốn cho mọi người xem hành động quá quắt của những nguyên nhân-san cho chuyện đó mà nhỉ! Nhỉ!」
「「......」」
Với Kaori hướng mặt về phía mình *gurin-*, Yue và Shia cùng nhau ngoảnh đi chỗ khác. Họ đang huýt sáo một cách không tự nhiên *pyu~pyupyu~*.
「Shizuku, được không? Ông....... muốn biết. Phải biết. Dù đã đến lúc này rồi nhưng, về việc không đã khiến cho cháu có cảm giác như thế nào.」
「......Mou, Ojii-chan thiệt là. Đừng có làm vẻ mặt nghiêm trọng như vậy. Thật sự thì được thôi đó. Dù cháu sẽ cho mọi người xem rất nhiều chỗ khó coi nhưng...... đúng như Kaori nói, vì cháu đã vượt qua rồi mà. Cháu nghĩ rằng đây là một thử thách quan trọng, phải, một thử thách cần thiết không thể thiếu đối với mình.」
Không chỉ để có trong tay Phép thuật Thời đại Thần linh. Còn cần thiết để ở mai sau từ giờ trở đi, Yaegashi Shizuku sẽ có thể hướng về phía trước mà sống. Shizuku nở nụ cười mỉm đẹp đẽ và nắm lấy bàn tay của ông cô.
「Cháu cảm thấy tự hào, về chuyện mình đã vượt qua, về chuyện mình là con gái nhà Yaegashi. Việc bản thân bị rất nhiều người nhìn thấy thì thật xấu hổ nhưng...... cháu sẽ không xấu hổ đâu.」
Bởi vậy, dù có nhìn, có nghe thấy nội dung của thử thách đi nữa, thì làm ơn đừng tự trách mình, với cô cháu gái đang hướng đến mình ánh mắt thẳng thắn như vậy, Shuuzou hơi mở to mắt ngạc nhiên, rồi ông bất giác mỉm cười *fu-*.
「......Có vẻ như người non nớt là ông ha. Tự ý áp lên gánh nặng cho mình, rồi khiến cháu gái phải lo lắng thì thật hết nói nổi.」
Haa? khi Shuuzou lắc đầu nói vậy, lúc đó Koichi và Kirino cũng mang biểu cảm tương tự. Thật ra thì, hai người có vẻ như cũng đặt gánh nặng tương đối lên mình.
「Nhóm Yue-chan cũng được nhỉ?」
「......Vâng, Okaa-sama. Dù có nói vậy đi nữa, thì con có chỗ kỳ lạ là không phải cảm giác đã vượt qua nó, mà là cảm giác lấy thịt đè người nhưng.」
「Con cũng không đặc biệt có chỗ nào nên xem đâu nhỉỉ. Vì con đã lấn át bằng sức mạnh một cách bình thường mà.」
Chỉ riêng Shia thì, đến mức khiến chính ảnh ảo phải nói rằng「Trước khi nhận thử thách thì cô đã vượt qua nói rồi」. Tuy nói là vậy nhưng, vì có chỗ thông vào nguyên nhân của cuộc ẩu đả giữa hai người nên việc tham quan đã được quyết định.
Tio cũng, vì cô đã nói ra chuyện gây sốc một cách hờ hững và cũng chẳng có vấn đề gì đặc biệt nên họ cũng quyết định sẽ tham quan.
「Trước mắt thì, thiếp sẽ xác nhận nhưng mà, liên quan tới những người không có mặt ở đây thì không xem là tốt hơn đúng chứ? Quả nhiên, việc nhìn trộm vào quá khứ mà không có sự cho phép ở thử thách liên quan tới mặt bên trong thì haa?」
「Ngay cả lúc bình thường thì, sự kiện đáng buồn của Sakagami đã bị biết đến mất rồi ha.」
Khi Hajime quét mặt một vòng với ý rằng, Không có dị nghị gì đó ha?, thì như một lẽ đương nhiên không có người nào muốn xe――
Trong một khắc, câu hỏi rằng「Abyssgate-san đã bị thấy rất nhiều rồi nhưng có ổn không ta?」đã vụt qua đầu của mọi người nhưng, thế nào đó tất cả đã ngầm thống nhất với nhau rằng「Maa kệ vậy」.
Ở trái đất, Kousuke-kun được em gái gọi taxi và đang được dẫn tới bệnh viện một cách nửa phần cưỡng chế, đang lả chả nước mắt rằng「Are? Nước mắt lại đang......」, và Manami-chan với Occhan tài xế taxi đang khiếp vía nhưng mà, đó là lạ một câu chuyện khác.
Và, ở đó Shuuzou giơ tay với biểu cảm khó xử. Hajime hiểu điều ông muốn nói và gật đầu.
「Là chuyện của Amanogawa nhỉ. Theo kiểu cho xem một cách cá nhân sau đó có được không ạ? Và theo kiểu nhóm Tou-san thì nghỉ giải lao ở dinh thự của Vandour Shunee trong lúc đó.」
「Aa, thế thì ông không bận tâm đâu. Cảm ơn, Hajime-kun.」
「Xin lỗi nhưng, hãy để cả chú với Kirino đồng hành nữa.」
「Hajime-kun, có thể nhờ cháu được không?」
「Vâng, nếu là nhà Yeagashi thì.」
Nhóm Shuu đang thể hiện một chút bối rối. Shuuzou hơi hạ đuôi lông mày xuống, và ông mở miệng giải thích trong khả năng có thể.
「Kouki cũng...... đã là một môn sinh của nhà Yaegashi. Tôi nghĩ rằng chúng tôi có nghĩa vụ và trách nhiệm phải dõi theo cậu ấy, tương tự như Shizuku. ......Thật sự đã đến giờ phút này rồi nhưng mà ha.」
Nhóm Shuu gật đầu ra chiều lĩnh hội. Shizuku bước ra phía trước, truyền tải rằng nếu thế thì em cũng sẽ tham gia.
「Thế thì hãy đi liền một mạch tới giữa thử thách cuối cùng thôi nào.」
「Myu? Ở đây chỉ có tiếng thì thầm thôi sao nano?」
「Iya, ở cuối cùng là trận chiến nơi đồng mình bị dẫn dụ ý thức và bắn lẫn nhau đang chờ sãn. Một trận chiến ở trong phản xạ hỗn loạn của những tia sáng do mặt trời mô phỏng và bụi kim cương.」
「Myuu muốn xem! Tại sao lại lướt qua nó vậy?」
「Vì khói tuyết hạ xuống và chúng ta sẽ bị chia ra mất. Vì tầm nhìn sẽ không có tác dụng, nên dù xem hình ảnh quá khứ thì cũng chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra,」
Dĩ nhiên, nếu chỉ ra chính xác vị trí của nhóm Hajime vào lúc đó bằng la bàn, và chiếu lại quá khứ sau khi tiến sát tới chỗ từng người một thì không phải là không thể xem được nhưng, nói cho rõ ràng thì nó không phải là thứ đáng xem đến mức phải làm như thế. Về mặt dự định của chuyến du lịch, thì đó cũng là phán xét rằng không phải trường hợp để tiêu tốn thời gian.
Ra là vậy, Myuu cũng thể hiện gương mặt thông suốt.
Cứ thế, trước mắt thì Yue đã sắp sửa mở “Gate” để bay đến giữa thử thách cuối cùng của Hajime――vào lúc đó.
「N? Vừa rồi, cảm giác như mình đã nghe thấy gì đó......」
Bất thình lình, Shuu bắt đầu nhìn dao dác. Chỉ là tưởng tượng thôi à?, ngay sau khi ông nghiêng đầu nghĩ vậy,
「Ara? Mới nãy là giọng của mình?」
「A, đến cả tôi cũng nghe thấy gì đó đấy!」
Sumire và Tomoichi cũng mở to mắt và nhìn dáo dác.
「Goshujin-sama, chẳng phải là chàng đang tạm ngừng thử thách rồi hay sao?」
「Anh chắc chắn là đang làm rồi. Anh thì không có nghe thấy gì nhưng mà......」
Khi cậu hỏi bằng ánh mắt thì, cả nhóm Yue lẫn những người còn lại đều lắc đầu.
Là chuyện như thế nào vậy?, ngay sau khi nhóm Hajime nheo mắt lại bởi sự cảnh giác.
「Cái-, s, sai rồi! Chuyện đó thì không còn cách nào khác!!」
「Tou-san!? Chuyện gì vậy-, có sao không!?」
Shuu hoang mang trông thấy. Ông ôm đầu, và lắc đầu iya iya với đôi mắt rơm rớm. Rõ ràng là thử thách đang được phát động. Tuy nói là vậy, nhưng kịch tính đến mức này thì thât lạ lùng. Khiến cho người ta tự giác về sự yếu đuối của bản thân một cách từ tốn, đáng lí là vai trò của mê cung này.
Có gì đó không ổn. Một tình huống bất trắc đang xảy ra. Phán đoán như thế, Hajime ném ánh mắt về phía Yue. Rằng trước hết thì hãy ra khỏi mê cung thôi. Yue phản ứng, và mở “Gate” một cách nhịp nhàng như hít vào thở ra.
Song, trước lúc đó, Shuu cuối cùng đã không thể chịu nổi nữa và la lên.
「Hãy tha cho tôii! Việc xảy ra bug thay thế heroine với ông chú mob vào ending thì, đúng thật là sai sót ở phía chúng tôi ạạạạạạạ!!」
「Dừng lại điiiii-!! Đừng có gợi nhắc lại cái địa ngục đó giùmm! Đến cả con cũng thấmm-!」
Hajime đã quỵ xuống. Ở bên cạnh Shuu cũng bẻ gập gối tương tự, hai cha con đang lắc đầu iya- iya- một cách tình thương mến thương.
Con bug tồi tệ nhất được biết đến ở gian đoạn mà tựa game mới của họ đã đi vào vận hành. Có vẻ như họ đã nhớ lại cái hạn chót bị kéo dài để tạo chương trình cho bản vá lỗi trong 3 ngày.
Trước sự tình thay vì “phần yếu đuối của bản thân thì thầm”, thì nên nói là “gợi nhắc lại địa ngục của bản thân”, nhóm Yue đang hỗn loạn. Họ hoảng chốt chạy lại gần khi hỏi「Có chuyện gì vậy!?」, song lần này đến Sumire và Tomoichi cũng phát cuồng.
「Tại sao-, tại sao ngay trước hạn chót thì một tờ bản thảo trắng tinh lại xuất hiện vậyyyyyyyyy-!?」
「Nn-!? Okaa-sama!? Xin hãy bình tĩnh lại!」
Với Sumire, là “tuyệt vọng” khác với “phần tiêu cực”.
「Kaorukoo-, làm ơn mà dừng việc lắp đặt chốt cửa khóa từ bên ngoài giùm anhh!!」
「Otou-san!? Cơ mà, Okaa-san!?」
「N, nhầm rồi đó! Đấy là nói đùa thôi mà! ――A? Mẹ cũng vừa rồi, hình như đã nghe thấy cái gì đó......」
Trước “cơn khủng hoảng” mà Tomoichi đã khơi gợi lại, Kaori hướng tới mẹ mình biểu cảm không sao diễn tả, và Kaoruko thì bắt đầu ấn vào tai bà. Không, không chỉ có Kaoruko. Lần này đến cả Myuu và Remia cũng phản ứng.
「Muu, Goshujin-sama này, hãy bình tĩnh lại! Có vẻ như ảnh hưởng một cách từ từ đang xuất hiện với những người không tham gia chinh phục. Cái này liệu rằng có phải một chủng loại cảnh cáo hay không!」
「-, tại sao đã đến nước này rồi còn? Nói chung là để mọi người trang bị “Konkaku” đi!」
Hajime để cho “Rương đồ” tỏa sáng, và ném tới Tio những chiếc vòng cổ có tạo tác ngăn chặn trạng thái dị thường “Konkaku”.
Là tạo tác có thể ngăn cản kể cả ngôn linh của thần. Tio nhanh chóng ném sang cho Shia, Kaori, Shizuku, rồi họ chia nhau đeo lên người cho những thành viên không tham gia chinh phục.
Khi Hajime cũng khẩn trương để Shuu và Sumire mang chúng vào, thì ngay lập tức tiếng thì thầm――hay nói đúng hơn là khơi gợi dường như đã biến mất, rồi hai người cũng cho thấy sự bình tĩnh.
「M, một tưởng tượng khủng khiếp......」
「Tại sao lại cho tôi thấy một tưởng tượng mang tính tuyệt vọng vậy chứ......」
Shuu và Sumire vừa lau mồ hôi bằng tay áo, vừa đứng dậy. Ngay sau đó, khói tuyết xoắn ốc giống như sợi chỉ mảnh đã giáng xuống từ trên đầu họ.
Trước khi nhóm Hajime kịp cảnh giác, thì thứ đó uốn éo giữa không trung *kuru kuru* và dần vẽ ra những chữ cái.
Nhìn thứ đã được vẽ ra giữa không trung đó, biểu cảm của nhóm Hajime co giật.
『Nếu là người chinh phục thì chẳng nói làm gì, nhưng những kẻ không phải thế thì đừng có la cà ở Đại mê cung! Định đi tham quan à? Lũ đần độn! Đây là nơi ban cho con người ta thử thách đấy. Không phải nơi để vui chơi!!』
Có vẻ như Vandour-san, đã dự đoán trước được tình huống như thế này. Tiếng quát mắng rằng, Đừng có để cho những kẻ không phải người chinh phục vào trong một cách dễ dàng đã bay đến.
Cơ cấu thế nào thì họ không biết chi tiết, song, hẳn là nó có chức năng cảm tri nào đó, sau đó là trong trường hợp đã đạt đủ điều kiện, với điểm cốt yếu tương tự như những bình luận phiền nhiễu của Đại mê cung Raisen khi không còn Miredi, thì những văn tự sẽ được cho xuất hiện khớp với điều ấy.
Theo như nhật ký của Oscar, vì có vẻ như『Gã đàn ông tên Vandour, là một nghệ thuật gia bốc phét khó gần, ngạo mạn, và hoàn toàn không lí giải được sự tuyệt vời của mắt kính』, nên đúng thật là có cài đặt một thứ như thế này cũng chẳng lạ lùng gì. Phần mắt kính thì sao cũng được nhưng mà.
Khi Yue nhỏ giọng dịch những văn tự đó, thì nhóm phụ huynh và nhóm Myuu nhìn mặt nhau với nửa phần thản thốt, rồi thêm nửa phần lúng túng.
『Còn nữa, giả như có là người chinh phục đi nữa, thì những tên đang mang mắt kính cút ra ngoài ngay lập tức. Cả những tên có “me” hay “ga” hay “ne” trong tên cũng vậy.』
Cái phần mắt kính thì thiệt tình là sao cũng được!, nhóm Hajime càng co giật nét mặt hơn khi nghĩ vậy. Ông có mối quan hệ như chó mèo với Oscar đến mức nào vậy hả, họ muốn tsukkomi như thế.
『Nhưng, những kẻ hiểu được sự tuyệt vời của khăn len thì ta cho phép. Cứ đi thong thả là được.』
「Là sao vậy hả.」
Những văn tự bằng khói tuyết từ từ tan biến *buwa-*. Thật sự là sao vậy hả......, đến cả Hajime cũng đã bị bắt cảm thấy mỏi mệt.
Dù sao đi nữa, có vẻ
như Vandour-san không hoan nghênh những kẻ chẳng phải người chinh phục đến đây la cà với tâm trạng như đang đi du lịch. Thứ ban nãy, hẳn cũng là cơ cấu dùng để tống cổ đối với những kẻ không phải người chinh phục. Chẳng nghi ngờ gì vì không phải thứ thách nên không có chuyện giống như thì thầm về “cảm xúc tiêu cực”, mà là khiến họ hồi tưởng trauma một cách càng nhanh càng tốt. Việc có sai khác về thời gian, thì hẳn là bởi phần ý tứ cảnh cáo mạnh hơn đúng như lời Tio nói.
「Tou-san, Kaa-san. Có dị thường không?」
「Iya, đeo chiếc vòng cổ này vào rồi thì đã dừng hẳn lại luôn đấy.」
「Phải, mẹ không sao đâu đó.」
Tomoichi cũng không có vấn đề――Iya, vì ông đang hơi run rẫy nên hình như vẫn còn vấn đề nhưng mà. Vì bà xã-san đang kề cận rồi nên không sao đúng chứ. Có lẽ nào, không phải vì đang được kề cận nên ông mới run rẫy đâu đúng chứ. Có lẽ.
Cả nhóm Myuu đã bắt đầu nhận ảnh hưởng, thì có vẻ như tiếng thì thầm cũng hoàn toàn được ngăn cách.
「Tính sao đây, Hajime. Quả nhiên nên ra ngoài thì tốt hơn đúng không ta?」
「Iya, nếu có đối sách rồi thì không cần phải bận tâm đúng chứ.」
Quả nhiên, thì vì nói là đề mục nghiêm cấm một cách thực thụ, thì nó là thứ gần với “la mắng” hơn đúng chứ. Có lẽ, nếu quấn khăn len sẵn, thì dù không có “Konkaku” đi nữa thì thật sự cũng chẳng có vấn đề gì không chừng. Là một thứ cỡ chừng như vậy.
Có điều, nhóm Hajime đã quên.
Về chuyện ở nơi này, còn có thêm một người nữa, một nhân vật đã hầu như sắp bị quên lãng.
Về việc có một người đã âm thầm theo đuôi họ đến đây mà không phát ra âm thanh nào.
「Ư-, ưư-」
「Ưm? Gì vậy desu? Vừa rồi, cảm giác như có tiếng rên rỉ đã......」
「Ể, ảnh hưởng lên Shia sao? Nhưng mà em là người chinh phục đó?」
Ngay cả trong khi Kaori đang sửng sốt, thì Shia vẫn lắc lư đôi tai thỏ *piko piko* và bắt đầu truy ra nguồn phát sinh của âm thanh.
Cô hướng ánh mắt đi. Lần theo điều đó, ánh mắt của mọi người cũng hướng đi.
Khoảnh khắc kế tiếp.
「Dừng lại đi! Làm ơn ạ-, đừng đi mà!!」
「Lily!!」
Phải, Liliana mặc dù là vương nữ ấy vậy mà lại bị đặt vào quan tài và ngủ li bì như người chết. A, nhắc mới là cô đã ở đây!, tất cả mọi người mở to mắt với cảm giác như thế.
Cô đang rên rỉ gì đó. Vươn tay một cách trối chết vào hư không.
「Tại sao! Xin đừng để tôi một mình-」
Như níu giữ ai đó, như đang dựa dẫm để không bị người quan trọng bỏ lại. Thanh âm giống như tiếng hét, khiến cho ngực người ta thắt lại.
Hẳn là cô đang có một giấc mơ hết sức tồi tệ đúng chứ. Đối với cô hiện giờ, đối phương mà không muốn bị bỏ lại đến mức đó――
Ánh mắt của tất cả mọi người hướng vào Hajime.
Hajime gật đầu, rồi cậu khẩn trương lấy ra tạo tác có “Konkaku”, định xua tan ác mộng khỏi Liliana――
Trước lúc đó, tiếng gào của linh hồn, từ con tim, một cách thiết thực đã vang vọng.
「Đồng loạt nghỉ việc là không đượcc----!!!」
Y như đúc xác ướp đã được gọi dậy bằng chú pháp. Oujo-sama bật lên từ quan tài *kaba-*, và với tay ra khi giữ nguyên trạng đôi mắt đầy tơ máu cùng quầng thâm vẫn còn chưa biến mất. Nối tiếp là cô đang gào lên rằng「Tôi sẽ chỉ định bộ luật lao động theo quy chuẩn màààààà-」. Thật là một cơn ác mộng làm sao. Iya, thật sự, theo đủ thứ ý nghĩa.
Trước Liliana đang haa haa, Hajime nhẹ nhàng đeo vòng cổ cho cô.
「A, are? Đây là đâu? Tôi là vương nữ?」
Tại sao, cô lại mang nghi vấn với điều đó...... sự thương hại đang phủ lên con tim họ một cách đồng nhất.
Bởi vậy, Hajime hướng tới cô nụ cười mỉm dịu dàng,
「Được rồi mà, hãy nghỉ ngơi thêm một chút ha?」
「Aba-」
Và giật *bachin-* một cái bằng “Tenrai”.
Oujo-sama, một lần nữa đã được mời gọi tới giấc ngủ dịu dàng.
Nhân tiện thì, vì người người trong vương quốc đang kính yêu Liliana-hime từ tận con tim, nên chuyện họ nhất tề nghỉ việc là không có. Giả như, dù có bị hỏi với gương mặt nghiêm túc rằng「24 tiếng đồng hồ, có thể làm việc cùng tôi không ạ?」, thì hẳn là tất cả bọn họ đều sẽ không bỏ chạy. Nói cách khác, chỉ đơn giản là lo lắng hão.
Nếu thế thì, là thứ lệch khỏi hiệu quả do cơ cấu của Vandour-san một cách kỳ lạ......
Oujo-sama, có vẻ như lúc nào cũng sợ hãi.
Về chuyện những cận thần sẽ đồng loạt nghỉ việc.
Điều đó lại là, việc nó khiến cho nhóm Hajime làm biểu cảm không biết nên nói sao thì cũng chẳng cần phải nói làm gì.
※Giải thích Neta
・Bug thay thế heroine với ông chú mob
⇒Du nhập ngược vào từ Nichijou. Vẫn có thể đọc ở Nico Douga ạ!
・Những tên có “me” hay “ga” hay “ne” trong tên
⇒Cái này cũng là du nhập ngược từ Nichijou