Arifureta chương 422: Arifureta After VShin’en Kyou đệ tam chươngCuộc chiến phòng vệ biển rừng④Bóng của Ryuu thức tỉnh
Cơn sóng thần màu đen, đang giày xéo bên trong biển rừng bị bóng tối nhấn chìm.
Thứ khiến cho người ta ảo giác như thế, dĩ nhiên
「「「「「Fuha-, fuhahahaha-!!」」」」」
Là Shin’en Kyou đang cười hào sảng thế nào đó.
Một nhân vật đồng nhất đang cười hào sảng với tổng số 1000 cá thể. Những phân thân tản ra bốn phương tám hướng với ngôi miếu làm trung tâm đang dần nuốt chửng mọi thứ.
Đàn “Shiki” lớn, yêu ma đã ra ngoài tiến tuyến, tử linh mới đã được gọi lên, lẫn hàng đống chú trớ.
Và, cả đám thuật sĩ của “Ảnh pháp sư”.
Dù nói gì thì vẫn là phân thân. Dù có làm gì đi nữa thì chỉ cần tiêu tán như sương khói là sẽ trở thành vô nghĩa, và trong cái sát na đó từ phân thân khác sẽ lại trồi ra một người mới.
Đu bám để nhảy từ cây này sang cây khác như nhện, hay có lẽ là bò trườn tiến lên *uzozozozo-* bên trong lòng đất bằng Doton-jutsu. Trong số đó nếu có biến thá――phân thân di chuyển trên không trung với tạo dáng như con đại bàng lồng lộn, thì cũng có biến thái đang bước như người mẫu với tốc độ cao đến mức phát tởm.
Từ phía đối diện thì thật hỏng bét. Theo nhiều nghĩa!, dù có ẩn hình để chờ họ đi qua, và cố gắng nhắm vào ngôi miếu đi nữa.......
「「「「「Nhà ngươi-, đang nhìn đấy ha!!」」」」」
Không có nhìn. Ngược lại thì, hắn đang toàn lực tránh ánh mắt đi.
Ấy vậy mà, vẫn bị phát hiện ra. Nếu đang ở trong chỗ lót kết giới che giấu một cách kỹ càng bằng thuật và linh phù thì vẫn còn tốt chán, nhưng ở mức độ ẩn hình được cá nhân sử dụng trong khi di chuyển thì sẽ bị nhìn thấu.
Dáng vẻ 5 phân thân nhất tề vặn mặt về phía mình *gurin-* thật khiến người ta nổi da gà. Nếu người thường mà chạn trán với điều đó ở sâu trong biển rừng này, thì đó là một trauma xác thực――
「「「「「Tììm raa rồii đấyy----!!」」」」」
Không, chẳng nghi ngờ gì nó sẽ ngay lập tức chôn cất giá trị SAN. Có lẽ là người ra sẽ rơi vào cơn điên, và trở nên muốn đập đầu vào một thân cây quanh đó và chết đi cho rồi.
Dĩ nhiên, kẻ đang đối đầu với họ là một đám người đã quyết giác ngộ đến gan ruột ngay từ đầu. Những kẻ đã và đang rơi vào cơn điên vì bị trúng phải tưởng niệm của “Ryuu”.
Không hề có mấy chuyện như chúng sẽ sợ hãi. Dù đã thoái lui một cách bản năng, nhưng chúng lại dợm bước lên *gu-*!
『『『On Kirikiri――』』』
Nói ra chân ngôn nguyền sát trong khoảng khắc. Cần đến 3 người. Đến mức quá dư thừa trong việc khiến cho một con người tuyệt mệnh.
Tuy nói là vậy, quá chậm. Đến mức tuyệt vọng.
「Thể thuật」
「Trường phải vực thẫm」
「――Stylish ni Shoutei Kuraki Yami yori Dezuru Mumeigeki-」(TN: スタイリッシュに掌底 – Phóng chưởng thật phong cách, 暗き闇より出ずる無明撃 – Vô minh kích phóng ra từ bóng tối tối tăm)
Đồng thời với khi tên kỹ thuật vô nghĩa được phân chia sòng phẳng giữa 3 người vang vọng, vừa thực hiện xoay vòng nhịp nhàng một cách lãng phí, Doton-justu của 3 người vừa lần lượt giáng một chưởng vào chúng.
Rỉ ra tiếng hô hấp ngắn *kaha-*, ý thức của 3 tên “Ảnh pháp sư” đã bị thổi bay. Cơ thể lắc lư *gurari*, cứ thế mà ngả đổ――trước lúc đó, đã bị nhóm phân thân cất lên tiếng cười hào sảng「「「Fuhahahaha-」」」lôi đi. Vào sâu trong biển rừng đen kịt tựa như vực thẫm.
Là một cơn ác mộng. Là horror. Cảm giác như nó sẽ được ca tụng với cái danh một truyền thuyết đô thị mới.
Những kẻ bị dẫn đi mất rồi sẽ ra sao, ít nhất thì đám thuật giả của “Ảnh pháp sư” không hề biết.
Bởi vì tuy việc bị bắt làm tù binh là điều cấm kỵ lớn nhất của tổ chức, tuy nhiên, với bọn chúng hiện giờ thì không có 2 chữ rút lui.
『Chạy đi-――Chỉ cần một người tới được ngôi miếu thì sẽ là thắng lợi của chúng ta!!』
Từ ngữ của đại lục tràn ra. “Ảnh pháp sư” dâng hiến thân thể và sinh mệnh vì tổ quốc, với sự sai lầm sẽ chỉ ra tồn tại của tổ quốc một cách dễ dàng, tuy nhiên, lại chẳng có ai hướng sự chú ý vào.
Không quan tâm tới cả sự hi sinh của đồng bọn, lẫn bất lợi của tổ quốc, chúng chỉ cắm đầu tiến lên.
「Đừng hòng!!」
「Đang nhìn đi đâu vậy!」
「Rana đang nhìn-」
「Thế thì hăng hái tăng lên haa-」
Đã chẳng còn hiểu nổi những lời đó đang hướng vào ai nữa. Song, với đối thủ là hàng chục chúa tể đang tràn đến, thì một “Ảnh pháp sư” đã dừng chân và đối phó. Để cho đồng bọn đi về trước, hắn rút ra thứ gì đó từ ống tay áo bên trái bằng bàn tay phải một cách trơn chùi *zururi*.
Và đồng thời, hắn theo đà đó mà phạt ngang.
「Nufu-!?」
Một cá thể phân thân bị buộc phải có một cuộc chia li trong nước mắt giữa đầu và thân.
Thật đáng sửng sốt, có vẻ như nó là một chủng loại kỹ thuật rút kiếm. Vũ khí giống như linh phù buộc lại và thành hình thanh kiếm 2 lưỡi, tự lúc nào chẳng hay đã được nắm trong tay của tên thuật giả.
Kẻ sử dụng kiếm thuật đứng nhất, nhì trong “Ảnh pháp sư”―― “Thái Đao Ảnh (Daidaoin)”.
Linh phù kiếm hắn sử dụng, vì lúc bình thường chỉ là mấy tờ giấy nên có thể cất vào bất cứ đâu. Trong khi nhập thứ đó lại và dùng như thanh kiếm một cách tức thời, nếu hắn phát động cả hiệu quả của đám linh phù đó―― thuật “Thiết đoạn”“Vô hình”, thì một trảm khích bất khả trông thấy sẽ được hoàn thành.
Nhất kích đã nhân lúc không ngờ tới với chúa tể mà nói, chỉ có thể dùng một chữ xuất sắc.
Nhưng,
「Có sao không vậy-, hỡi lão tử!」
「Fu-. Lão tử, tái sinh!」
「「「「Chúc mừng!!」」」」
「Là một Abyssgate-chan khỏe mạnh đó ạ!」
Daidaoin đã nghĩ. Rằng『Tên này, đang giỡn mặt với mình-』tuy hắn không hiểu họ nói gì. Vì họ cứ chốc chốc là lại tạo dáng nên không thể trách được.
Và, kể cả trong khi các phân thân đang tổ chức một bữa tiệc sinh nhật tự biên tự diễn đi nữa, thì vẫn có phân thân khác xuất hiện sau lưng Daidaoin một nhớp nháp *nururi*.
「Gua!?」
Bởi điện kích *ababa* đã truyền từ lưỡi đao của kodachi chạm nhẹ vào người hắn *pito-*, Daidaoin trợn mắt trắng dã.
「Fuumu, thế nào đó thật không thể lí giải ha. Rốt cục là chúng đang suy nghĩ cái gì vậy.」
Một cá thể phân thân vác Daidaoin và dần biến mất vào trong bóng tối.
Chúa tể vừa dõi theo điều đó, vừa thì thầm.
Cậu ấy đang có thể hạ gục “Ảnh pháp sư” một cách chắc chắn. Kết quả cho việc đã biến nhiều tên thành thường dân, thì tổng số của chúng cũng đã rõ ràng.
Với tiến độ này, thì chỉ cần thêm vài chục phút nữa là chắc hẳn sẽ có thể dọn dẹp hết.
「Ngay từ đầu thì, mình đã được Fukube-dono nhờ là “không giết trong phạm vi có thể” nhưng.......」
Là vấn đề ngoại giao. Dù có mặc xác và vứt bỏ “Ảnh pháp sư” đi nữa, nếu tất cả chiến lực trọng yếu bị giết mất, thì cũng sẽ là việc không thể rút lại được nữa trên tư cách một quốc gia.
Trong thế giới mà sức mạnh mang tính siêu tự nhiên sẽ được biết đến rộng rãi sau này, thì việc để yên cho cảm giác bất mãn sót lại là một điều không mong muốn.
Dĩ nhiên, không phải là nó có thứ tự ưu tiên hơn việc phòng vệ cho ngôi miếu, nếu cần thiết thì dù có để cho tất cả bị tiêu diệt, họ cũng sẽ không chần chừ. Chỗ đó thì họ đang giao cho những người tại hiện trường, nhóm chúa tể giải quyết.
「Quỷ vương bệ hạ của chúng ta dường như cũng đã chọn hình phạt Justice vì suy nghĩ về tương lai thế nào đó rồi mà, lão tử cũng sẽ thấy tốt hơn so với việc bị nói là Kill them all! nhưng mà haa.」
「Thực thế thì, chúng sẽ tuyệt mệnh và trở thành vật trung gian của chú trớ mất. Vì sẽ mất công sức và thì giờ để xử lí, nên vô hiệu hóa chúng có tính hiệu suất cao nhất nhưng mà.....」
「Không thể hiểu nổi ha.」
Phải, khi chúng phán đoán rằng đã không còn cách nào để trở tay, thì sẽ cố gắng tự hại mà không do dự. Có vẻ như cái chết sẽ trở thành kim điểm hỏa, khiến cho chúng ngay lập tức trở thành trung gian của chú trớ và làm ô nhiễm xung quanh.
Bởi vậy, sau khi đã vô hiệu họa chúng, thì nhanh chóng trói lại và rồi mang tới chỗ của âm dương sư, nhờ họ tịnh hóa chúng cùng với nguyền vật là giải pháp thích hợp nhất.
Song, chính vì vậy mà thật kỳ quái.
Là đặc công giác ngộ rằng sẽ chết trong danh dự. Bản thân điều đó, xét từ giác ngộ của gã đàn ông vận đồ đen và ả đàn bà giả trang thành Tsubaki đã dùng bản thân mình làm vật hiến tế ở nhà chính của Tsuchimikado, thì không có gì kỳ lạ.
Dù cách làm có là gì đi nữa, thì việc chúng sẽ không do dự đánh cược thân thể và tính mạng vì tổ quốc là điều mà họ đã biết.
Nhưng, chúng nhất quyết không hề vô năng.
Gã đàn ông mặc đồ đen và Tsubaki giả, đã vứt bỏ mạng sống của mình vì điều đó là cần thiết cho nhiệm vụ.
Tuy nhiên, cuộc đột kích lần này là thế nào. Khác biệt so với công kích thận trọng chồng chất thận trọng mang tính hợp lí lúc ban đầu thật như mây và bùn. Cứ như sự lồng lộn của một đứa trẻ đã bắt đầu ăn vạ vậy.
「Đây là, cái thứ nọ sao?」
「Bởi tưởng niệm của “Ryuu”, là chuyện như vậy sao?」
「Có dự cảm không lành ha.」
「Maa, dù sao đi nữa, nếu vực thẫm của ta, nuốt chửng tất thảy mọi thứ thì sẽ không thành vấn đề đâu ha!」
「「「「「Đương nhiên! Đương nhiên! Đương nhiên!!」」」」」
Chúa tể đã hùa theo nhưng, thật đáng buồn đúng không ta. Vì cậu ấy đang độc thoại.
Đặt một quãng nghỉ cho việc độc thoại, các phân thân dần tản ra tiến vào biển rừng thêm nữa.
Và, lúc đó, chia sẻ thông tin từ bản thể đã.
Dường như, có một nhóm “Ảnh pháp sư” thật khiến người ta sửng sốt khi đã cắt đuôi được quân thế của nhiều phân thân và áp sát đến tận ngôi miếu. Là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Điều đó nói cách khác.
「Hou, cuối cùng thì kẻ cầm đầu đã thượng đài rồi à!」
「Việc có thể xuyên qua lưới trinh sát của bọn ta thì, tuy là kẻ địch nhưng vẫn xuất sắc vô cùng!」
「Nhưng mà tuy nhiên!」
「Không thể thoát khỏi mắt của lão tử!」
Fuhaha-, fuhahahaha-!!, tiếng cười hào sảng và độc thoại hoành tráng vang lên trong biển rừng của màn đêm sâu thẳm.
Trận chiến cuối cùng với “Ảnh pháp sư”, đã bắt đầu ở chỗ của bản thể.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
「―― “Hãy gieo rắc phân chia thân thể và quỳ gối xuống”-」
Một giọng nói được dồn vào khí thế muốn xé toạc cổ họng, tuy nhiên, vẫn còn đọng lại sự thơ ngây ở đâu đó đã vang lên.
Tiếng Nhật lưu loát. Nhưng, kẻ đã phát ra thứ đó lại là một “Ảnh pháp sư” với vóc người nhỏ nhắn ―― “Ảnh Hí (Inxi)”. Là đạo sĩ trẻ tự hào về năng lực ngôn ngữ đứng thứ nhất trong tổ chức, chuyên vè thuật “ngôn linh” trói buộc, và dẫn dụ ý thức của đối phương.
Tuy nhiên, đối phương lại quá khắc chế hắn.
「Đáng tiếc!!」
「Nếu muốn chi phối ta!」
「Thì phải ở cấp độ “Kamugoto” ha!!」
“Kongaku” đã tăng thêm độ chống chịu ban đầu――tạo tác họ được cung cấp làm đối sách với tưởng niệm của “Ryuu”, ngăn chặn nó một cách hoàn toàn. Nếu thành ra như vậy, thì thứ có thể chắn đường tiến của chúa tể đã không còn tồn tại nữa.
Bị thúc một chỏ vào chấn thủy, “Inxi” quỵ xuống.
Như phớt lờ chuyện đó, chú ngôn của “Ảnh pháp sư” hỗ trợ quân lực nhiều nhất ở nơi này đã bùng nổ.
『Fuu-ー-, fuu--. Kyoukai ShinchokuIssai Shikatsu MetsudouKisei ZoudaiBanki SoujuKyukyuu Nyoritsuryou!!』(TN: 境界神勅一切死活滅道氣精増大万鬼創呪 – Mệnh lệnh của thần cảnh giới, tiêu diệt tất cả nhân quả sinh tử, bành trướng tinh khí, câu chú tạo ra trăm quỷ)
Vừa lặp đi lặp lại hô hấp nặng nề, vừa siết chặt một mảnh của “Kagami”, “Ảnh Tùng (Inzong)” thúc hai bàn tay đã nhuộm trong máu chảy đỏ lòm ra phía trước. Thứ đã tràn ra ngay lập tức, là một lượng lớn “Shiki”.
Số “Shiki” có thể sản xuất hàng loạt trong một lần bởi kẻ sở hữu lượng chú lực thuộc hàng top class kể cả trong hàng ngũ “Ảnh pháp sư” như hắn thật không hề bình thường.
Tuy nói là vậy, dù đã dùng tất cả “Ảnh pháp sư” ngoài một số kẻ tối tinh nhuệ làm mồi nhữ, rồi toàn lực ẩn hình và tiếp cận đến vị trí cách ngôi miếu cỡ chừng 50m, sau khi bị phát hiện thì số “Shiki” bị đánh đuổi đã vượt qua con số 300 chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Dù tay nghề bổ sung một số lượng lớn ngay khi chúng biến mất có thể diễn tả bằng một từ xuất sắc, song kể cả hơn 200 cá thể “Shiki” mới đã được tung ra từ việc cắt gọt sinh mang đó thì cũng......
「Không đủ!」
「Mấy chuyện như thách thức lão tử bằng số lượng thì thật khiến người ta cười không nhặt được mồm!!」
Bị đập nát từ chính diện bởi 200 cá thể chúa tể. Cắt đôi “Shiki” bằng một đao của kodachi đã chuyển hóa nóng đỏ, cùng kodachi bọc trong phong đao, và đại địa nổ tung, cùng 12 thanh kunai phát sáng bay qua bay lại, tung hoành ngang dọc đang dần chém nát “Shiki” cùng với đêm tối.
Quyết che lấp cho phần suy yếu đó, chú ngôn mới đã vang lên.
『Thuật này sẽ gọi biển mây. Biển mây này là tà khí của ác quỷ oán linh. Hỡi họa vân, hỡi tám tầng mây ô uế! Hãy làm vấy bẩn sự sống của những kẻ đang sống!』
Thuật thức của “Vân Ảnh (Yun’in)” thao túng đám khói kịch độc sẽ khiến cho bệnh ma xâm phạm tới kẻ nào nào chạm vào.
Đám khói độc địa tuôn trào ra và bao phủ một vòng xunh quanh trong nháy mắt――trước lúc đó.
「Fuuton-jutsu」
「Trường phái vực thẫm」
「Hachigasane」(TN: 八重 – Bát trọng, tám tầng)
「――Shin’en no Mafuu Yomi yori Fuku Yami no Toiki!!」(TN: 深淵之魔風 – Thâm uyên chi ma phong, 黄泉より吹く闇の吐息 – Hơi thở của bóng tối phả ra từ hoàng tuyền)
Đan thành một ấn không cần thiết bằng hai bàn tay, 8 người đồng thời thổi hơi ra. Dĩ nhiên, chẳng có ý nghĩa gì sất. Cơn gió giật từ ma pháp phong thuộc tính phát sinh, và thổi bay đám mây của bệnh ma trong một hơi.
Một phân thân tiếp cận như thể cưỡi trên cơn gió đó, và cứ thế phóng ra một đòn phi cước vào “Yun’in”.
Đồng thời, 5 cá thể phân thân thoái lui thật nhanh bằng moon walk trơn tuột đến mức phát tởm.
「Ta chắc chắn đã nói là không thể đánh lừa được mắt của lão tử rồi đấy!」
Biến cả những bộ hạ tinh nhuệ thành chim mồi đế tận tâm tận lực tiến về phía trước. Phân thân, bằng moon walk đang đuổi tới hai bên trái phải của một kẻ, đầu lĩnh của “Ảnh pháp sư”―― “Jen’in” đã gần như đột phá được tuyến phòng vệ của chúa tể.
Lấy điều đó để đánh lạc hướng, chúa tể với tạo dáng của con đại bàng lồng lộn tập kích từ góc chết là đỉnh đầu của hắn.
『Triệu gọi Shikigami―― “Phi Cương (Feijian)”』
Trái ngược với thanh âm thinh lặng, kết quả đã viếng thăm thật khủng khiếp.
Một kẻ địch mới đã bay đến từ trên đỉnh đầu của chúa tể đang nhảy lại. Vẫn là một kẻ vận đồ đen với vải che mặt hình ngôi sao 5 cánh màu máu không đổi, song lại chẳng phải là “Ảnh pháp sư”. Trực cảm của chúa tể đã cảnh cáo như thế.
Ngay lập tức, vẫn giữ nguyên tạo dáng của con đại bàng lồng lộn, cậu ấy tạo ra thêm một cá thể phân thân nữa và để cho nó đối ứng với kẻ địch trên đỉnh đầu nhưng......
「Cái gìì!?」
Cậu ấy đã bị đánh rơi bởi vô số cột áp lực đổ xuống. Đến cả những phân thân đang moon walk một cách thật chỉnh chu. Việc xung kích trào ra, và xóa sổ 3 cá thể phân thân thật khiến người ta sửng sốt.
Quả nhiên giải trừ tạo dáng của con đại bàng lồng lộn. Chúa tể bản thể dùng bụi đất giữa không trung làm điểm đặt chân để lật người lại, và phóng ra hai đòn liên kích bằng kodachi để quyết cắt nát kẻ địch mới đã áp sát ngay trước mắt. Song,
「oOOO!?」
Lại một lần nữa, sự sửng sốt. Thật không thể tin nổi, kẻ địch mới đã làm chệch hướng hai đòn đánh chắc chắn được vung với tốc độ vượt xa con người, bằng cách vuốt lên sống kiếm bằng tay không.
Chẳng những thế, hắn còn theo đà đó để tung ra một đòn giật chỏ đến cậu ấy.
Ngay cả trong khi lập tức chặn lại bằng đầu gối và mở to mắt với xung kích trên cả tượng tượng đang truyền đến, cậu ấy vẫn tung cước thêm vào bụi đất rồi vừa quay vòng như con vụ, vừa chiếm vị trí trên đỉnh đầu.
Một kỹ thuật có lẽ là bất khả thi đối với con người. Hoàn toàn là góc chết.
Song, kẻ địch mới đã phản ứng với cả điều đó. Hắn lật người giữa không trung một cách tương tự, và vừa dừng lại trên không, hắn vừa thực hiện một chuỗi liên kích nên gọi là cực điểm của sự trôi chảy.
「Năng lực bay lượn và võ thuật thuộc cấp độ bậc thầy! Thêm vào đó, là thể lực vượt xa con người!」
「Là kẻ nào!」
『Chỉ là một kẻ chết hụt thôi.』
「「「!? KYAaAAAA- NÓ ĐÃ NÓI HẢảẢẢẢẢẢẢ-!?」」」
Vừa tung ra phân thân để tấn công “Jen’in” ngay cả trong khi đang la làng, bản thể vừa mở ra một trận võ đấu siêu tốc độ giữa không trung, với bậc thẫy võ thuật có thể tự do bay lượn ở trước mắt.
Nói cho rõ ràng thì, cậu ấy đã hoàn toàn thua về tay nghề võ thuật đơn thuần.
Một áp lực dày và nặng, như thể đã bỏ ra thời gian hàng trăm năm để mài giữa võ thuật, đang truyền đến.
Điều đó cũng chắc chắn là vậy. Danh tính của hắn là,
――Yêu maPhi Cương (Feijian)
Một cương thi (Kyoushi) có địa vị cao, nói cách khác, là Kyonshii.
Cương thi, thực chất có cấp bậc từ đệ nhất đến đệ bát. Mặc định thường có thể thấy trong những câu chuyện, thứ đó chắc hẳn đại thể là từ đệ nhất tới đệ tam.
Cương thi cấp độ 5 nắm trong tay pháp lực và năng lực bay lượn tự do, đồng thời tri thức ở tiền kiếp cũng được khôi phục hoàn toàn, đó là Feijian.
Hắn là tổ tiên của “Jen’in”, một thủ hộ giả cho cả dòng tộc đó. Liên tục luyện võ trong cả hàng trăm năm, thậm chí còn lĩnh hội được pháp lực hùng mạnh, nếu phải nói thì giống như “Zenki” như lời của Hinata.
Tuy khác biệt về chỉ số là quá rõ ràng và không có chỗ nào để nghi ngờ, nhưng tồn tại ưu tú nhất về võ học một cách đơn thuật trong số những cuộc chạm trán của chúa tể cho đến bây giờ, đang tránh né những đòn công kích của chúa tể bằng kỹ thuật thần kỳ đó, và thành công trong việc cầm chân cậu ấy một cách suýt sao.
Rồi, cũng lại có thêm một kẻ địch mới ở chỗ của các phân thân đã hướng đến để đả bại “Jen’in”.
『Triệu gọi Shikigami―― “La Sát Điểu (Luoshaniao)”』
「Nu!?」
Ngay sau khi “Jen’in” ném ra một tấm linh phù được nhuộm đen với chữ viết màu trắng, thì tấm linh phù đó biến đổi và một yêu ma xuất hiện.
Tên tiếng Nhật là “Rasetsuchou”. Hình dạng của nó, phải chăng nên gọi là một con hạc có bộ móng lớn màu trắng và một cái mỏ giống như móc câu màu tro. Là yêu quái đã tích lũy âm khí phảng phất trong nghĩa địa để thành hình, và trong truyền thuyết thì nói rằng nó sẽ cướp đi nhãn cầu của con người.
Phải chăng lấy nguồn gốc từ truyền thuyết đó, Luoshaniao há cái mỏ của nó ra ướm vừa với tầm nhìn của một cá thể phân thân, rồi cất lên tiếng kêu kỳ quái, và ngay lập tức, tầm nhìn của cậu ấy đã bị đóng trong bóng tối.
Có vẻ như nó sở hữu năng lực cướp đi thị lực của đối phương.
Nếu vậy thì từ đằng sau ở bên ngược lại, một phân thân khác đang đi tới sẽ,
『Triệu gọi Shikigami―― Phong Hy (Fengxii), Quách (Wei), Tương Liễu (Xiangliu).』
Đồng thời với khi 3 tấm linh phù đen, bay lả tả giữa không trung, thì đến 3 cá thể yêu ma xuất hiện và giữ chân cậu ấy.
「oOOOOO-!!」
「Bự chẳng! Còn cứng nữa! Trảm kích bình thường không có tác dụng à!」
――Yêu maFengxii
Hình dạng là một con lợn rừng khổng lồ. Có quái lực, rồi lông và da của nó thì kiếm thường không thể xuyên qua. Một cá thể phân thân chém đến nhưng không thể cắt đứt nổi nó, và bị sức tiến công ghê gớm đánh văng đi.
「Fun-, thật ngây thơơơơơ!?」
――Yêu maWei
Là hóa sinh hình con bọ cánh cứng giống như một con ba ba 3 chân đã mọc thêm cánh. Cũng được gọi với tên khác là “Thủy nỗ”, bằng việc phóng ra cát đã ngậm trong miệng, thì nó sẽ làm nẩy nở bệnh ma đến mức kết thúc với cái chết là phát nhiệt và đau đầu cho đối phương bị trúng phải.
Phân thân đã tránh né đám cát tản ra như đạn nổ bị một hạt cát cứa vào, chỉ với bấy nhiêu mà ý thức của cậu ấy đã trở nên lập lòe. Cậu ấy đã tránh được nó bằng cách ngay lập tức tạo ra thêm phân thân, rồi khiến cho phía đã bị bệnh ma nhiễm vào tan biến, nhưng đám cát của bệnh ma vẫn tiếp tục được bắn theo kiểu đạn nổ, trở thành một bức màn đạn và về cơ bản là không thể đến gần.
「Nguyền rủa ngươii! Phản đối phá hoại tự nhiên!!」
「Hay ta buộc cố định, vô số cái đầu đó thôi nào!」
――Yêu maXiangliu
Hóa sinh hình đại xà sở hữu 9 cái đầu người. Phù hợp với cái bộ mặt cực kỳ đáng ghét đang cười chọc tức đầy khó chịu *kera kera*, dịch thể độc địa đang vung vẫy từ cơ thể của nó, và cỏ cây của biển rừng bị nó chạm vào thì sẽ ô nhiễm rồi khô héo trong nháy mắt.
Cứ thế, “Jen’in” đã cầm chân phân thân ở hai bên trái phải và sau lưng, tuy nói là chỉ trong một chốc ngắn ngủi, thêm vào đó,
『Haa haa-, triệu gọi Shikigami! ―― “Quỷ Đả Tường (Guidaachian)”!!』
Còn có tên khác là Mohekiki. Yêu ma sẽ bao vây bốn hướng bằng thành lũy đất và khiến con người không thể di chuyển. Yêu ma có tính chất là gây trở ngại cho đường đi của con người, lúc này được sử dụng như tường chắn.
Còn lại 30m.
Vừa đốn hạ cây cối, khiến cho đại địa có tính dung nham cứng cáp nhô lên để làm một đường hầm như thế, hắn vừa tạo ra một con đường không cho cản trở nào bước vào.
Rồi, lấy thịt đè người.
『Gyokutei YuuchokuShingen ShihouKinmokusuikadoRaifuu Raiden Shinchoku-』(TN: 玉帝有勅神硯四方金木水火土雷風雷電神勅 – Ngọc đế hữu sắc, thần nghiễn tứ phương, kim mộc thủy hỏa thổ, lôi phong lôi điện thần sắc – Ngọc đế có sắc lệnh, bốn hướng của chiếc nghiên thần, kim mộc thủy hỏa thổ, mệnh lệnh của thần tạo ra lôi phong lôi điện)
Tác dụng phụ của việc sử dụng quá nhiều chú thuật đã đến. Hắn ho sặc sụa và đồng thời là thổ huyết. Phía bên trong cơ thể đau đớn kịch liệt. Và đồng thời cái giá cho việc đã khiến cho không biết bao nhiêu yêu ma hiển hiện chắc hẳn cũng đang tấn công hắn.
Nhưng, chân của hắn không dừng lại.
Giả như, tưởng niệm của “Ryuu” có nghịch chuyển mục đích và thủ đoạn đi nữa, thì đó chỉ là câu chuyện lén tráo đổi mũi giáo của “giác ngộ” mà hắn đã chuẩn bị từ lúc ban đầu thôi. Sự trầm trọng, và ngoan cố đó, không hề có dù chỉ một chút lung lay.
(Không cần đến bên trong ngôi miếu cũng được. Nếu đặt chân đến được trước vài mét của lối vào thì chú trớ sẽ truyền tới! Nếu có thể đi đến chỗ đó, thì thân xác này có héo tàn ta cũng chẳng màn-!!)
Lòng yêu nước thiết thực và khổng lồ, đã đẩy phía sau cho cuộc tiến kích liều chết.
Tại sao, hắn lại biết về phạm vi hiệu quả cần thiết trong trường hợp bản thân chú trở đã chuyển biến, không hề nhận ra sự thiếu tự nhiên đó,
(Tất cả là vì tổ quốc (Ryuu)-!!)
Hắn chỉ đơn thuần là đâm đầu thẳng về phía trước.
――Cho đến ngôi miếu, còn 20m.
「Cũng gì và này nọ đấy! Nhưng, từ chỗ này trở đi là cấm lưu thông!」
Thổi bay bức tường hai bên trái phải của đường hầm trong tích tắc, chúa tể đã tràn vào phía trước đường tiến của hắn như tuyết lở.
Thật sự là thiệt cái tình, mình đã đối mặt với một tồn tại không thể tin nổi. Cảm xúc thậm chí là giống như đang cười khổ như vậy dâng lên ở đâu đó trong lòng hắn, và trái với điều ấy thì, nụ cười gan góc lại hiện lên ở phía sau lớp vài che mặt.
『Keima Hekireki DenkoutenKyuukyuu Nyoritsuryou-!!』(TN: 軽磨霹靂電光転 – Khinh ma phích lịch điện quang chuyển)
「「「Nnn-!!?」」」
Ánh chớp đã nhuộm đè màu trắng lên thị giác của họ. Chậm hơn một nhịp, tiếng sấm rền như xé rách toạc màng nhĩ bùng nổ, và đường hầm ở trước đường tiến của hắn đã bị thổi bay hết sạch.
Con bài tẩy của “Jen’in”――bí thuật triệu hồi lôi điện.
Trận chiến sống còn. Với thứ đã được giải phóng cùng suy nghĩ dù chỉ câu được một chút thời gian thôi cũng được, thì cơ thể của hắn cuối cùng đã đến giới hạn.
Ý thức suýt nữa là bay mất. Tầm nhìn mờ sương. Và sức lực rút khỏi tay chân hắn.
Nhưng, cho đến mục tiêu còn lại――10m.
Trong khi tầm nhìn với cát bụi nhảy múa đã không còn hiệu quả, thì dẫu thế đi nữa, còn một chút thôi. Chỉ còn vài mét nữa.
Nếu chỉ cần tiến lên thêm chừng đó, thì, đã có thể giao lại cho nó.
Nguyền vật then chốt, mà hắn đã nuốt vào trước trận chiến. Trên đó là không biết bao nhiêu lớp thuật đã chồng lên. Dù Hime của Fujiwara có cố sử dụng thuật tịnh hóa, thì chắc chắn cũng không thể xóa sạch nó ngay lập tức.
Vài giây, chỉ cần có bấy nhiêu thôi thì dù từ bên ngoài ngôi miếu vẫn sẽ có thể làm ô uế nó. Nếu trở thành như thế, thì sự phục sinh của “Ryuu” cũng sẽ hoàn tất.
Miệng của “Jen’in” hiện lên nụ cười tự đắc về chiến thắngーー
『Là chiến thắng của chúng ta――』
「Iiya, là chiến thắng của bọn ta.」
*to-* một cảm xúc nhẹ hẫng từ phần bụng.『A?』khi hạ tầm nhìn xuống, thì chúa tể đang đâm ra thanh kodachi từ tư thế trườn trên mặt đất như lẫn vào trong cát bụi, đã ở đó từ lúc nào chẳng hay.
「Sẽ hơi đau một chút đấy? Là câu chuyện của người từng trải. Không lầm đi đâu được.」
Về cái gì, một cánh tay của chúa tể đã ấn ngập vào *zuburi* mà chẳng cho hắn thảnh thơi để hỏi thế. Cảm giác bị dị vật xen ngàng vào phần bụng, và cơn đau kịch liệt đã tấn công chậm hơn một nhịp, khiến cho ý thức đang ở trên bờ vực đánh mất của hắn cất cánh trong khoảnh khắc, lại sắp sửa shutdown, và chớp tắt.
Cơn đau khủng khiếp đến mức không thể phát ra tiếng khiến cho cơ thể hắn cũng chẳng nhúc nhích nổi,
「Cứ chịu đựng đi. Mấy chuyện như kết thúc mà vẫn bị lợi dụng, trong khi sở hữu ý khí mạnh mẽ đến mức đó thì hẳn không phải là điều bản tâm ngươi mong muốn đâu.」
『Higu-, giiii-, ng, ngươi-――』
Cơ thể của hắn tự ý quỵ xuống. Việc mà hắn có thể làm chỉ là trừng mắt lên với cậu ấy.
Nhưng, với cái trừng mắt đó thì hắn đã lí giải được. Rằng mình đã bị làm cái gì.
Tay của chúa tể được rút ra. Trên bàn tay nhuốm đầy máu đó, là một vật trông giống như chiếc nanh nhỏ đang được nắm chặt. Thứ đang không ngừng phóng xuất ra chướng khí đen sì và đập theo từng nhịp *doku doku* đó, không nghi ngờ gì là nguyền vật mà “Jen’in” đã nuốt vào.
「Doctor Arachne! Come’on-, please!!」
「I i ~~!!」
Arachne-sensei đã nhảy vào, và chiếu xa Ma thuật tái tạo lên bụng của “Jen’in” đang ngã xuống.
「Hỡi quý điện hạ của ta! Đã có thể hồi phục xong chưa nhỉ?」
「Không thành vấn đề ạ.」
Cát bụi bị quét đi bởi một cơn gió giật. Là cơn gió đã sinh ra với một cái phẩy tay của Hizuki.
Và Hinata bước đến địa điểm đã quang đãng, và có tầm nhìn tương đối thoáng hơn.
「――Shinka SeimeiShinsui SeimeiShinpuu Seimei」(TN: 神火清明神水清明神風清明 – Thần hỏa thanh minh, thần thủy thanh minh, thần phong thanh minh)
Vừa nói ra ngôn linh thanh tẩy tà khí trong thần đạo, cô bé vừa quét ngang đao ấn trên một tay. Thêm vào đó, khi cô bé sử dụng nhiều tấm linh phù mà mình đã lấy ra từ túi áo, để bao lấy nguyền vật, thì hiện diện không hề bình thường đã trở nên ngoan ngoãn như nó đang giấu đi hơi thở. Dù không thể lập tức thanh tẩy, nhưng có vẻ như việc phong ấn nó sau khi đã cắt gọt uy lực của chú trớ là khả thi.
「Giờ thì.」
Chúa tể tuyên bố với “Jen’in” dù cơn đau kịch liệt ở phần bụng đã vơi đi một chút, tuy nhiên, không còn có thể nhúc nhích bằng cơ thể đã tới giới hạn, và để cho tiếng nghiến răng vang lên.
『Mới tức thì, ta đã vô hiệu hóa “Ảnh pháp sư” cuối cùng.』
Phải chăng đã sửng sốt khi ngôn ngữ của mẫu quốc được phát ra như người bản địa, người “Jen’in” hơi giật lên. Vì hắn không biết tới sức mạnh fantasy có thể dỡ bỏ bức tường ngôi ngữ là “Ngôn ngữ lí giải” nên cũng đương nhiên thôi đúng chứ.
Tuy nói là vậy, kể cả sự sửng sốt đó cũng chỉ trong thoáng chốc. Hắn lập tức phát ra hiện diện thù hận, và hơi nhúc nhích bộ mặt. Hẳn là hắn đang xác nhận hiện trạng thông qua lớp vài che mặt đúng chứ.
Trong tầm nhìn đó, phản ánh chiến lực không hề ăn nhập với nhau của kẻ địch ở xung quanh ngôi miếu. Nhân viên của Anh Quốc và Vatican không hiểu sao lại đứng đây, và một nhóm cosplay chẳng nhận ra nổi là kẻ nào, ở đâu. Rồi đương nhiên, là cả đống phân thân.
Âm dương sư thì mười mấy người bao gồm cả Hinaa nhưng, kể cả điều đó,
「Đồng bọn của ngươi cũng đang được đảm bảo, ở một nơi không xa cách đây. Số người chết là rất ít.」
Cũng là chuyện như thế đúng chứ.
Sự thật là, trạng thái chẳng những không thể nhúc nhích mà đến cả suy nghĩ cũng trở nên hỗn độn khi bị ném cho kết giới của exorcist, cùng chất độc gây tê liệt bởi Hauria đặc chế với version do Emily-chan cải tạo, ở trong cái lồng đã được tạo ra bằng Doton-jutsu.
Hắn hiểu rằng cả những yêu ma mình triệu hồi, tất cả đều bị đã bị trả về mất rồi. Chỉ có Feijian vì thực tế là tồn tại đã được tạo ra bằng thuật từ di thể, nên đang bị trói thôi nhưng mà.
Dù sao đi nữa, việc chúng đã không còn đường thắng nữa rồi là quá rõ ràng.
Bởi vâỵ,
「Checkmate rồi.」
Điều đó, là một sự thật hiển nhiên.
Nhưng.......
『Đây không phải là kết thúc.』
Thanh âm đã được dồn vào đó sự căm phẫn đến nổi da gà.
『Tất cả là vì “Ryuu”-』
Có nhục thể. Cũng có cả sinh mệnh. Nếu vậy thì không đời nào hắn sẽ dừng lại. Không có mấy chuyện như bỏ cuộc.
Khí thế thay vì chấp niệm, thì đã là sự điên cuồng tràn ra.
Bởi vậy, chúa tể thẳng thừng nói ra sự thật. Nhằm có được cốt lõi trong trạng thái của “Ảnh pháp sư”.
『Nghe đây, hỡi cái bóng của đại quốc. “Ryuu” hay gì đó mà các ngươi đang quyết phục sinh, không phải là tồn tại khả ái đến mức sẽ nằm trọn trong lòng bàn tay của con người đâu.』
『Câm mồm. Nhà ngươi thì biết――』
『“Ryuu”, là bản thân đất nước này, Nhật Bản. Yêu ma sở hữu cơ thể khổng lồ là quần đảo Nhật Bản. Ý nghĩa của chuyện này, ngươi có hiểu không?』
『......』
Đó là, sự thật như ngôn linh đâm xuyên qua chỗ cấp yếu trong những kẻ có linh hồn là lòng yêu nước như bọn chúng.
『Nếu phục sinh “Ryuu”, thì không còn là chuyện có được linh địa Nhật Bản đâu. Nếu hành động xằng bậy, thì đó sẽ là nguy cơ thế giới diệt vong. Đương nhiên, cả tổ quốc mà cac ngươi yêu quý cũng sẽ không ngoại lệ.』
Chúng đã toàn lực đánh cược thân thể và tính mạng, cho sự diệt vong của tổ quốc.
Những lời với ngụ ý như vậy, đã truyền đến hắn một cách chắc chắn đúng chứ. Vì đang kết nối với bộ đàm, nên chắc chắn nó cũng đang truyền đến đám thuật giả của “Ảnh pháp sư” đã bị khống chế ở một chỗ cách xa nơi đó.
Kết cục thì, chúng sẽ chấp nhận điều đó thế nào. Chúng sẽ thể hiện phản ứng ra sao.
『Thế thì làm sao.』
Từ “Jen’in” đã im thin thít, tiếng cười chế giễu bật ra.
『Ta chắc chắn đã nói tất cả là vì “Ryuu”! Vì sự phục sinh của “Ryuu” mới có tổ quốc-. Mới có chúng ta! Chính điều đó sẽ trở thành lợi cho tổ quốc!』
“Jen’in” cười trào phúng, gào lên như đã phát điên, tiếng cười trào phúng và điên cuồng tương tự cũng vang đến từ phía bên kia của bộ đàm.
Chúa thể thở dài một tiếng, rồi cậu ấy ngoảnh đầu về phía các đồng đội và nhún vai.
「Không ra đầu ra đuôi đến cực điểm. Xác định rồi ha.」
「Quả nhiên. Là việc chúng đang bị ảnh hưởng bởi tưởng niệm của “Ryuu” nhỉ?」
「Tuy nhiên, chẳng phải theo lời của bệ hạ thì chỉ ở mức độ tác dụng một chút lên vô thức thôi sao?」
「Nó đang mạnh lên, là chuyện như vậy đúng không nào?」
Suy luận mà Rana nói ra chắc hẳn là xác định. Việc nghi vẫn của Vanessa, cũng được suy luận của Claudia bắn trúng đích là không sai vào đâu được.
「Maa, nếu làm loạn ở khu đất phong ấn đến mức này, thì dù là ai đi nữa cũng không phải ở mức độ ăn vạ đâu đúng chứ.」
Những lời mang tính lạc quan của Hizuki nếu trúng đích thì tốt nhưng.......
Chẳng hiểu sao bất chấp việc đã cán đích rồi, mà hồi chuông cảnh báo ở sâu trong bản năng vẫn không ngừng réo lên, chúa tể nghiêm mặt mà không có lời nói hay hành động giỡn chơi nào.
Hinata bước ra trước với ý định mang đến kết thúc cho trận chiến với ý nghĩa thật sự, khi nói rằng「Dù sao đi nữa」.
Khi cô bé nhìn qua vai, hướng ánh mắt vào Taisei và lão công, thì họ cũng gật đầu đáp lại với ý nói đã rõ, rồi nối máy qua vô tuyến tới phía cả tộc đang bao vây đám tù binh.
Sau một nhịp, Hinata chắp hai bàn tay lại, rồi nhẹ nhàng hít một hơi *su-*.
「Nyoizenhouben Ijihoushiko Tenoukouran Sadaishounen Myouhourengekyou Shintsuishougo Zeninishoujou――」(TN: 如医善方便 為治狂子故 顚狂荒乱 作大正念 妙法蓮華経 心遂醒悟 是人意清浄 – Như y thiện phương tiện, vi trị cuồng tử cố, điên cuồng hoang loạn, tác đại chính niệm, Diệu Pháp Liên Hoa Kinh, tâm toại tỉnh ngộ, thị nhân ý thanh tịnh – Cái này nó thuộc dạng chế lại Diệu Pháp Liên Hoa Kinh rồi, đúng mỗi 2 câu đầu có nghĩa là để chữa cho đứa trẻ đã chìm vào sự điên cuồng bằng phương tiện lương thiện của y pháp thì..., mình không tìm được ý của phần còn lại nên mạn phép dịch theo cách suy nghĩ của minh, điên cuồng và hoang loạn, với chính niệm mênh mông, và Diệu Pháp Liên Hoa Kinh, khiến tâm toại và thức tỉnh, ắt nhân ý sẽ được thanh tịnh)
Đó là vịnh xướng của văn cầu niệm thuộc tông hệ Nhật Liên sẽ mang chính khí trở lại cho những kẻ đã rơi vào sự điên cuồng.
Thứ đã được các âm dương sư đồng loạt xướng lên với Hinata làm trung tâm đó, trở thành những hạt ánh sáng, và đổ xuống “Ảnh pháp sư”.
Khi làm thế, từ “Jen’in” đã vung vãi hiện diện của sự phẫn nộ và căm thù đến nhường đó, đang dần dần thấm ra cảm tình hoang mang.
Cứ thế,
「――Gaibutsuchiken Shitokushoujou Shutsugenoze.」(TN: 開仏知見使得清浄出現於世 – Khai Phật tri kiến, sứ đắc thanh tịnh, xuất hiện ô thế - Mở ra tri kiến tiến vào Phật giới, sẽ có thể trở nên thanh tịnh, và xuất hiện trên thế giới)
Mỗi lần cầu niệm được lặp lại thì sự hoang mang lại càng mạnh hơn, và cuối cùng khi nghĩ rằng hắn đang lắc đầu dữ dội như muốn phủi đi thức gì đó.......
『Thật không thể tin nổi.......』
Giọng nói run rẫy vang lên khẽ khàng.
『Đã lấy lại tỉnh táo rồi nhỉ?』
Chúa tể vừa ngồi xổm, vừa hỏi. “Jen’in” vẫn cứ cúi gằm mặt mà không trả lời gì cả.
Trong lòng hắn, chẳng cần tưởng tượng cũng biết hẳn là đang nổi loạn đến điên cuồng. Hay có lẽ, phải chăng là đang tràn ngập sự thấp thỏm.
Có lẽ, hắn không tin vào câu chuyện về “Ryuu”. Vì mấy thứ như bản thân Nhật Bản là yêu ma, không phải câu chuyện có thể tin tưởng một cách dễ dàng, nên đương nhiên thôi.
Hơn là câu chuyện hoang đường đó, “Ảnh pháp sư” giống như linh hồn của lòng yêu nước. Thứ đang siết chặt trong lòng chúng, không nghi ngờ gì chỉ có một, thật sự chính “Tình trạng đã bị vô hiệu hóa và bắt giữ này”, không sai vào đâu được là quá nửa cảm tình đã được đổ vào trong câu nói “Thật không thể tin nổi”.
Phải chăng nên nói là quân sư chết chìm trong chính kế sách của mình. Kế hoạch phục sinh “Ryuu”, lại dẫn đến kết quả là chúng bị “Ryuu” đó bắt nhảy múa theo ý đồ của mình, hẳn cũng gây ra một vết thương to lớn lên lòng tự tôn của những thuật giả sai sử ác ma.
Không nghi ngờ gì, là một sự sỉ nhục. Đại sỉ nhục.
『......Hãy để chúng ta, tự hại.』
Thanh âm nghe như nó đã được vắt ra. Không nghi ngờ gì là sự van nài.
Tại vì chất độc tê liệt mà Doctor Arachne tiện thể tiêm vào, mà dù hắn có thể xoay sở nói chuyện song lại chẳng đủ sức để cắn lưỡi.
Thật sự là trạng thái dùng hết sạch trăm phương nghìn kế, và nghênh đón triển khai tồi tệ nhất đối với “Ảnh pháp sư”.
Vì bây giờ mà chết, thì tự thân chúng sẽ không thể xử lí hoàn hảo di thể còn lại, thẳng thắn mà nói, thì hẳn là sẽ không thoát khỏi con đường trở thành bất lợi cho tổ quốc.
Ít nhất thì, nếu sử dụng xát chết của bản thân, để trở thành con bài ngoại giao khiến phía Nhật Bản lãnh trách nhiệm là được rồi nhưng, hắn tự giác rằng đó là một suy nghĩ quá ngây thơ.
Song, đã không còn cách nào khác nữa rồi.
Chỉ, đơn giản là, hắn không thể nghĩ ra cách nào khác ngoài chết để tạ lỗi cho cái tội của bản thân đã gây ra một sai lầm to lớn.
『Ngươi nghĩ rằng ta sẽ công nhận điều đó sao? Tại sao ngươi có thể nói rằng, cái chết của mình sẽ không trở thành kim điểm hỏa, để phát động thêm kế sách phía sau nó?』
Với chỉ đích khiêm khắc của chúa tể, “Jen’in” phát ra tiếng cười với cảm giác tự trào trong cổ họng ku-.
『......Nhạy bén ha.』
Có vẻ như, thật sự là hắn vẫn còn kế sách. Trước bộ dạng không hề lơ là cho đến phút cuối, trái ngược với thái độ mang tính tuyệt vọng, Taisei, lão công, và nhóm âm dương sư vẫn còn chưa thể nói là quen với thực chiến, nuốt nước bọt.
『Không cần phải lo. Đó là kế sách dùng để cầm chân lúc chúng ta rút lui. Có nguyền vật đang gấu trên đường lui.』
Nhồi máu thịt của tội nhân vào một cái bình, với việc đã chết rồi lại càng không được cho thoát khỏi lao ngục, một nguyền vật sẽ lên men oán niệm đó.
Nếu đập vỡ chiếc bình thì chú trớ như một làn khói mạnh mẽ sẽ lan ra một khu vực rộng lớn xung quanh trong khoảnh khắc, người bị nó chạm phải sẽ bị vùi lấp trong oán hận của những kẻ đã chết và rơi vào tình trạng không thể phân biệt trước sau. Đương nhiên, nếu tiếp tục một lúc lâu thì sẽ đánh mất chính khí và cuối cùng là chết.
「Thật là một cách rút lui mang tính công kích. Khá quá nhỉ――」
「Ranainferina, hãy trật tự một chút.」
「......Vââng.」
Không ngờ lại bị nhắc nhở từ ông xã. Rana-san, gục đầu xuống một cách buồn bã. Tai thỏ của cô ấy cũng mềm oặt *henaa~*. Taisei vừa liếc liếc thứ đó *chira chira*, vừa lẩm bẩm「......Tại sao lại không phải là tai ngựa vậy」. Ánh mắt khinh bỉ từ lão công. Má của Hinata cũng giật giật *hiku hiku*.
『Nó đang được vận động với mạng sống của ta, và một số bộ hạ. Nếu chúng ta chết thì thuật sẽ phát động và cái bình sẽ tự vỡ. Và, chú trớ không có hiệu quả với chúng ta sẽ được gieo rắc. Nhưng, nếu cho phép chúng ta tự hại, thì ta sẽ giải trừ nó. Nếu có thể, xóa sạch xác chết của chúng ta mà không để lại hình tích gì thì ta sẽ rất vui lòng nhưng mà......』
『Mặt dày thì cũng có mức độ thôi đấy.』
『Đúng là vậy.』
Bật ra tiếng cười khổ, “Jen’in” lại im bặt một lần nữa kể từ lúc đó. Có vẻ như hắn hoàn toàn không hề nghĩ về chuyện sẽ sống sót, và một lần nữa đặt chân lên đất của tổ quốc. Điều đó, có lẽ là một chuyện khốn khổ hơn cả cái chết đối với “Ảnh pháp sư” đã phạm vào cấm kỵ.
“Jen’in” đã mất sạch bá khí, và có lẽ đám “Ảnh pháp sư” đang ở một địa điểm cách đó cũng ở trạng thái tương tự.
Thậm chí là nhanh chóng, nhóm Bernard, Aziz, và Kam đang bắt đầu cho thấy nụ cười và định chia sẻ niềm hân hoan của thắng lời nhưng.......
Chúa tể bị đánh giá chủ yếu rằng có 8 phần của linh hồn là đang được tạo ra bằng trò đùa, tuy nhiên, lại gọi cho Fukube thông qua bộ đàm với gương mặt không có chút nụ cười nào.
『Fukube Hanzou-dono.』
『Là Koutarou ạ. Tôi không phải nhẫn giả ạ. Còn nữa, hiện giờ là Strike 1 ạ.』
『Xin lỗi, Strike 1. Chuyện vừa rồi thì?』
『Dĩ nhiên, tôi đã nghe rồi đó ạ. Xin hãy nhanh chóng biến chúng thành dân làng, rồi bắt khai ra chỉ vị trí của cái bình thôi. Vì chúng tôi sẽ cảnh giác phục binh, nên nếu điều động âm dương sư đến giúp thì sẽ giải quyết được đúng chứ.』
Dù cậu ấy định lắng nghe ý kiến liên quan tới việc xử trí “Ảnh pháp sư”, trên tư cách một người ở phía quốc gia, vậy mà một đề nghị như chém hạ điều đó một cách dễ dàng đã được trả lại. Ra là vậy, rất hợp lí.
「Maa, đúng là vậy ha.」
「Abyssgate! Từ nãy đến giờ chó chuyện gì vậy? Anh lấn cấn chuyện gì sao?」
Rana ghé mắt nhìn gương mặt của chúa tể bằng ánh mắt tỏ vẻ lo lắng.
Nhìn trả lại Rana, rồi quét mắt khắp một vòng xung quanh, thấy rằng bầu không khí chiến thắng đã và đang lan rộng, chúa tể thì,
「Iya, chắc là ta đã nghĩ quá lên rồi.」
Nở nụ cười khổ, cậu ấy lắc đầu.
Đêm dài đằng đẵng, cũng còn cỡ chừng 2 giờ đồng hồ nữa thôi sẽ sẽ bắt đầu được nhuộm trắng đúng chứ. Sau đó, nếu biến “Ảnh pháp sư” thành dân làng hay Justice, rồi moi thông tin nhiều nhất có thể, thì cuộc chiến phòng vệ sẽ thắng lợi hoàn toàn.
Hít thở một hơi, với những người đã hợp sức đang chờ đợi một cách nôn nóng rằng, Vẫn chưa hả, vẫn chưa hả, cậu ấy mở miệng để gửi tới họ tuyên bố thắng lợi.
「Chư quân! Các bạn đã làm rất tốt! Trận chiến phòng vệ biển rừng, với thắng lợi của chúng ta――」
『Nn!? Endou-san!? Cậu đã làm gì với ảnh pháp sư rồi ạ!?』
Bất thình lình là giọng nói tràn đầy sự hoảng hốt của Fukube đã vang lên.
「Strike 1? Đã có chuyện gì?」
『Hoàn toàn không biết! Tự dưng khói đã phát sinh ạ! Những thành viên trong đội bị nó chạm vào đã ngã lăn ra đó ạ! N? Chờ chút, mới rồi, có báo cáo từ đội Aegis...... Cái bình!? Đã tìm thấy cái bình sao!? Một con rắn nhỏ màu đen đã đập vỡ nó àà!? Eei-, mau chóng sơ tán đi! Đừng có để khói chạm vào đó!』
Chỉ với cuộc đối đáp thông qua bộ đàm, thì cậu ấy cũng hiểu rằng đã có chuyện gì xảy ra. Với cuộc gọi đã chuyển sang đường dây mở, thì từ đội Blitz, Duel, và Buster cũng truyền đến báo cáo tương tự.
Ánh mắt của nhóm chúa tể, đã đồng loại hướng vào “Jen’in”.
『Là chuyện thế nào? Tại sao nó lại phát động?』
『? Ngươi đang nói gì vậy?』
『Là cái bình hay gì đó mà ngươi nói, nó đã bị đập vỡ bởi yêu ma hình rắn và chú trớ đã phát động đấy.』
『Ha? Không thể có chuyện đó. Các ngươi đang bày mưu à? Là không muốn giao dịch với chúng ta à?』
Kể cả từ mắt của chúa tể, thì cũng không thể thấy như “Jen’in” đang giả ngu.
「Endou-sama. Nói tóm lại phải thanh tẩy mới được. Em nghĩ rằng vì nó ở xa ngôi đền nên không cần thiết phải hoảng hốt nhưng, không thể để mặc như vậy được ạ. Hơn nữa.......」
「Hơn nữa?」
「Em có dự cảm không lành ạ. Có lẽ, là dự cảm tương tự với điều mà Endou-sama cảm thấy......」
Có vẻ như cả Hinata cũng đã cảm thấy ngứa ngáy trong ngực.
Dù sao đi nữa, người có thể thực hiện đối sách mang tính hiệu quả nhất là âm dương sư. Nhờ Fukube cho biết vị trí phun khói, và nhóm Hinata sẽ tức tốc cất bước tới hiện trường để thanh tẩy nó.
Cậu ấy định đưa ra chỉ thị như thế, và vào khoảnh khắc đó.
*DON-* một tiếng nổ như đánh vào đáy bụng đã vang lên.
「Có chuyện gì!?」
Trước khi chúa tể nắm bắt được tình hình thì mặt đất đã nảy lên. Không lớn đến mức đó nhưng, đại địa đang rung chuyển khi phát ra âm thanh ì ầm. Chấn động kỳ quái khác với địa chấn và khiến người ta cảm thấy khó chịu.
「Oya? Đây là đây là, chẳng phải một chướng khí không thể tin nổi sao.」
Một người vẫn bình chân như vại, Hizuki hướng ánh mắt ra xung quanh như đã chợt cảm nhận thấy gì đó.
Tự lúc nào chẳng hay, chướng khí như thứ khói đen đậm đang làm vấy bẩn khí trời. Từ đại địa mà họ có thể nhìn bao quát được, đang phun ra chướng khí đen ngòm giống như hơi nước bắn lên từ khắp nơi ở một khu đất của suối nước nóng.
『Endou-san! Việc phòng vệ của ngôi miếu ra sao rồi ạ!?』
「Không có vấn đề gì. ――Emily?」
『Ừ, Kousuke. Đằng này không xảy ra chuyện gì đâu đó?』
『Nếu thế thì, tại sao Phú Sĩ lại đang phun trào vậy nhỉỉ!?』
「Ông nói gì cơơ!?」
Với báo cáo đó, thì quả nhiên ngay cả chúa tể cũng rụng rời tim gan. Hoảng hốt phóng lên những thân cây, cậu ấy bay ra vùng trời bên trên biển rừng.
Và, cậu ấy đã tận mắt nhìn thấy.
Tuy nói là phun trào, nhưng thật sự không phải là dung nham đang bay ra, hay magma phun lên.
Nhưng, đúng thật là nó đang phun ra khói đen với xuất lực nên gọi là phun trào. Một xuất lực không thể so sánh với cảm giác chỉ bốc lên lay lắt như từ nãy đến giờ.
Chẳng những thế, bầu trời còn đang dần bị che phủ bởi thứ khói đen đó.
Trong nháy mắt, ánh trăng bị ngăn trở, và bầu trời đang dần bị nhuộm bởi mây đen phát ra hiện diện quá ư là tai họa mà nên gọi là ám vân.
Không khí của một vòng núi Phú Sĩ, rõ ràng là đã thay đổi.
Thành một bầu không khí trì trệ khó mà diễn tả, nặng nề, ngột ngạt, khiến người ta muốn nôn mửa.
Bầu không khí ô uế mà thậm chí có thể nói rằng họ đã quen này, thật sự chính là cái mà chú trớ phát ra. Có điều, quy mô, nồng độ, và áp lực vượt ngoài con số đo lường mà thôi.
「Không lẽ nào...... “Ryuu”. Nó đang dần tái sinh, đến mức có thể can thiệp vào hiện giới một cách trực tiếp sao!?」
Nếu như, việc đập vỡ cái bình là do tay của “Ryuu” thì?
Nếu dù không phá hoại ngôi miếu cuối cùng đi nữa, mà trận chiến chú trớ giữa đôi bên tại đây, và chú trớ của cái bình đã lên men nhằm gấp đôi sự chắc chắn đã đủ để có thể mời gọi sự thức tỉnh của nó thì?
Cơn ớn lạnh chạy khắp sống lưng cậu ấy *zo-*.
Và như để tiếp thêm xác thực vào cơn ớn lạnh đó.
「――-!?」
Âm thanh đã biến mất. Tiếng gào thét khiến người ta ngược lại có cảm giác như thế rền vang. Không phải là âm thanh mang tính vật lí được dẫn truyền trong không khí. Một tiếng hống chệch khỏi luân thường đập vào linh hồn, hay có lẽ là tinh thần của những sinh vật sống một cách trực tiếp.
Suýt chút nữa, là ý thức đã bị thổi bay chỉ với nhiêu đó.
Thậm chí trong biển rừng, thì dường như cũng đã có một vài người gục ngã. Một xung kích mang tính tinh thần đến nhường đó.
Có lẽ, nó đã vang vọng toàn thể khu vực Kantou. Và không chừng, là đã vang ra khắp Nhật Bản. Ít nhất thì, nó đã khiến cho áp lực đối với truyền thông trở nên vô nghĩa đúng chứ.
Mưa bắt đầu đổ xuống, và gió cũng đã bắt đầu thổi. Bầu trời trong phạm vi có thể nhìn bao quát thì tối sầm. Vô số tia chớp đang tràn ra như những đường nứt. Một quy mô có thể nghĩ rằng triệu gọi ám vân của Ootakemaru chỉ là trò trẻ con.
Và, có thứ gì đó uốn éo khổng lồ, đã cho thấy hình dạng qua khe hở của mây đen trên bầu trời núi Phú Sĩ.
Vì giống như một cái bóng cô đặc nên không thể xác định rõ phần viền vật thể, chỉ đơn giản là thứ gì đó có thể hiểu rằng nó lớn và dài. Hiện diện mang tính áp đảo, đang dần tăng lên kể cả trong khoảnh khắc này.
「Tio-dono...... Nếu vậy thì tốt rồi nhưng mà haa.」
Cậu ấy nở nụ cười giần giật với lời thì thầm trộn lẫn nguyện vọng của bản thân. Mồ hôi lạnh cũng đang tuôn ra như thác.
「Phục sinh...... không phải vậy ha. Xuất ra phần ngụ hồn nhằm cho chuyện đó, nên nói là vậy sao.」
Dù như thế đi nữa, nếu nói ngược lại thì, đó là tồn tại như phiên bản suy yếu nên gọi là “Cái bóng của Ryuu”, và thiên biến địa dị đang xảy ra như nó đã gây nên ảnh hưởng tới toàn thể Nhật Bản.
Thêm vào đó, bạo uy bởi “Cái bóng của Ryuu”, có vẻ như đang hướng vào nhóm chúa tể một cách rõ ràng.
Thông qua phân thân trên mặt đất, giọng nói căng thẳng của Rana truyền tới.
『Abyssgate! Nguy rồi đó! Chướng khí hay cái gì đó đang tập trung lại và thành hình!』
Qua phân thân, cậu ấy đã nhìn thấy quang cảnh đó.
Cứ như đáp lại tiếng hống, chướng khí đang thành hình. Dù không đến mức như áp lực tai họa đang đổ xuống từ bầu trời, nhưng tồn tại phát ra hiện diện ngang ngửa với Hizuki hay Ootakemaru, không, giống như áp lực nước của một con thác lớn hơn thế đang dần được sinh ra.
Ở ngôi miếu phía bắc, một cơ thể khổng lồ đã xuất hiện.
Không thể xác định được thực thể. Giống như một cái bóng đã được chiếu lên, và kể cả điều đó cũng là những đường nét bất định như Ảnh pháp sư.
Chỉ là, có thể hiểu rằng nó là một con rồng khổng lồ với 8 đầu.
Còn ở ngôi miếu phía nam, một con rắn khổng lồ cuộn thành một cái xoáy đã xuất hiện. Đằng này quả nhiên cũng có hình dạng giống như một cái bóng ngưng tụ, và có thể hiểu được rằng có một cái sừng mọc ra từ phần đầu của nó. Trong cái bóng đó, cặp mắt màu đỏ đen lóe sáng như ruby khuấy động lên cảm giác khủng hoảng.
Thêm vào đó, từ cả phía đông và phía đây, vô số “Cái bóng của rắn” lớn nhỏ đủ loại cũng đang dần được sinh ra.
「Không lẽ nào, nó đang tái hiện truyền thuyết xà long ở Nhật Bản?」
Giọng nói run run của Hinata, đang chuyển trực cảm của cô bé sang ngôn ngữ. Tên của truyền thuyết hiện lên trong óc của cô bé――Yamata no Orochi và Yato no Kami, rồi những cái tên có trong truyền thuyết về rồng và đại xà khác, đang thúc đến sự tuyệt vọng.
『Vô lí...... Thật sự, “Ryuu” là...... Chúng ta đã cố gắng, để cho một thứ thế này phục sinh sao!』
Kẻ đã cất lên tiếng hét ứa ra sự hối hận như muốn thổ huyết là “Jen’in”.
Trên tư cách một thuật sĩ, trên tư cách một con người, hẳn là hắn đã lí giải được rồi. Hẳn là hắn đã tin chắc rồi.
Nhìn “Cái bóng của Ryuu” uốn éo ở trên trời, và rất nhiều “Cái bóng của truyền thuyết xà long” mà hẳn là do thứ đó sinh ra, rằng “Ryuu” là tồn tại nên gọi là thiên địch đối với sinh mệnh mà nhất quyết không được để cho thức giấc.
「Fu-, có vẻ như trận tử chiến thật sự sẽ bắt đầu từ đây ha――Nagumo, nhanh lên giùm tớ đi, thiệt đó.」
Ngay cả trong khi quay lại mặt mộc một chút ở cuối cùng, thì dẫu thế chúa tể vẫn thét lên.
「Hãy nhớ lại những tồn tại mà mình phải bảo vệ--!!」
Phối hợp với cả phân thân, tiếng hống giống như sấm sét đã bùng nổ một cách đồng thời.
Điều đó, thổi bay cơn khủng hoảng chắc chắn mà bản năng cảm nhận được, sự tuyệt vọng mà chắc hẳn là ai nấy đều đang cảm thấy.
Bá khí không chuyển dời truyền đi mà chẳng để ai nói có hay không, đã triệt tiêu áp lực mà “Cái bóng của Ryuu” giải phóng một cách tạm thời, và nhen nhóm lên ngọn lửa trong linh hồn đã sắp lạnh đi rồi đông cứng của các đồng đội.
「Hãy tập trung chiến lực ở trước ngôi miếu! Củng cố bốn hướng! Cởi trói và giải chất gây tê liệt cho ảnh pháp sư!」
Nhận được chỉ thị rõ ràng, toàn bộ chiến lực bắt đầu hành động. Họ đang bị “Cái bóng của truyền thuyết long xà” bao vây từng khắc một. Đây không phải lúc để bắt giữ tù binh ở một địa điểm cách xa khỏi đó.
「Fukube-dono!」
『Rõ rồi ạ. Chúng tôi sẽ tấn công gọng kìm từ phía ngoài đó ạ.』
「Emily!」
『Em hiểu rồi! Em sẽ liên lạc với quỷ vương-sama! Bảo rằng tình hình đã thay đổi rồi!』
Câu trả lời đáp lại như nếu vỗ tay thì tiếng sẽ vang lên. Cả việc phối trí chiến lực, chỉ cần gọi tên thì mọi người sẽ nghe lệnh và chỉnh đốn thế trận trong nháy mắt.
Giữa lúc đó, đám thuật sĩ của “Ảnh pháp sư” đã nhận được sự tự do một cách bất ngờ, đến từ phía sau nhóm âm dương sư, và guồng chân chạy tới bên cạnh “Jen’in” đang ngơ ngác.
『Jen’in-, đây là cơ hội ạ. Nhân lúc này hãy rút lui!』
Với tiếng gọi của “Inzong”, “Jen’in” không đáp lại lời nào. Với bộ dạng như thậm chí đang ở trong trạng thái thất thần, hắn cứ ngồi nghệch ra ở đó *petari*.
Tới chỗ đó,
「Kami no Miiki wa Waga Iki, Waga Iki wa Kami no Miiki Nari. Miiki wo nite Fukeba Kegare wa Araji. Nokoraji! Anasugasugashi! Anasugasugashi!」(TN: 神の御息は我が息、我が息は神の御息なり。御息を以て吹けば穢れは在らじ。残らじ!阿那清々し!阿那清々し! - Hơi thở của thần là hơi thở của ta, hơi thở của ta sẽ trở thành hơi thở của thần. Khi thổi bằng hơi thở thần thánh, sự ô uế sẽ không tồn tại. Không còn sót lại!)
Vỗ tay một tiếng. Khi cô bé thở ra một hơi *fuu-*, thì ngay lập tức cơn gió mạnh và thanh khiết thổi lên, khiến chướng khí một vòng xung quanh bị thổi bay.
Trong số nhiều "Cái bóng của truyền thuyết xà long", thì những thứ nhỏ bị thổi tan, và cả những tồn tại cường đại cũng lập lòe hiện diện của mình rồi dừng chuyển động một cách tạm thời.
Tại chiến trường mà không khí trong sạch đã trở lại, ánh mắt của thiếu nữ nhỏ nhắn, nhìn qua vai và bắt lấy “Jen’in”. Trước đôi đồng tử thẳng thắn quá đỗi đó, cổ họng hắn kêu lên một tiếng mà mình chẳng hay biết.
『Xin hãy cho tôi mượn sức mạnh, đạo sĩ-dono.』
Công chúa của cả tộc đã bị lợi dụng và bị hại một cách kinh khủng, đang nhờ cậy thủ lĩnh của nhóm người đã hại mình.
Không phải là trói buộc bằng thuật và bắt chúng phải nghe lệnh, là nhờ cậy.
Với sự thực đó, một cảm xúc không thể diễn tả đã dâng lên trong ngực của “Jen’in”.
Nếu đánh bạo tìm kiếm một cách diễn đạt gần nhất, thì phải chăng là sự ngoan cường rằng “Để thua thuật sĩ nhỏ bé thế này mà chịu được à”. Hắn sắp cảm thấy sự bại trận với vỏ bọc trên tư cách một con người, và cảm giác cố phủi điều đó đi.
『Cái người đằng đó! Bạn là thủ lĩnh của tổ chức đúng chứ! Hãy chỉnh đốn lại đi!』
Cô ấy đã tới gần từ lúc nào. Rana, không để cho “Ảnh pháp sư” khác kịp cản mình lại, nắm ngực áo của “Jen’in” và dựng hắn dậy.
『Nếu muốn bỏ chạy thì bỏ chạy là được rồi! Vì chiến trường sẽ không có những tồn tại cản trở, cỡ như loại chiến sĩ không có sự ngoan cường đâu! Nhưng, nếu cảm thấy có trách nhiệm về chuyện mà bản thân đã làm, nếu như vẫn còn ý định sử dụng cái mạng sống đã định vứt đi đó, vì tổ quốc mình trân trọng thì! Hãy cầm vũ khí lên! Hãy siết nắm đấm lại! Hãy cất lên tiếng thét xung trận!』
Tiếng quát mắng khiến người ta tê liệt *biriri* giống y hệt như ông xã của cô ấy.
Có thể hiểu rằng đám bộ hạ, đang chờ chỉ thị xem chúng sẽ làm gì.
Nếu tuân theo nguyên tắc thì chúng nên bỏ chạy. Vì mệnh lệnh rút lui đã được đưa ra rồi mà. Tuy nói là chúng đã bị lợi dụng, nhưng vẫn đúng như kế hoạch.
Thêm nữa, tuy hiểu rằng nó là thiên địch của sinh mệnh, nhưng cái điểm nó chuyển thành yêu ma là chính Nhật Bản thì không có căn cứ gì cả. Sau khi để cho thế lực của Nhật Bản và “Ryuu” tiêu hao lẫn nhau, nếu triệu tập chiến lực mạnh nhất ở cấp độ sư phụ từ bản bộ và trợ lực thì chuyện vẫn sẽ diễn ra như kế hoạch.
Suy nghĩ đó chạy vụt qua óc của hắn trong khoảnh khắc.
『Tuyên bố đến toàn quân. Những kẻ có giác ngộ quay lưng với nguyên tắc hãy chiến đấu cùng ta! Kẻ có dị nghị thì hãy quay về! Ta sẽ không khiển trách!』
Nói thế, “Jen’in” đã phá vỡ một nguyên tắc, thật rõ ràng ngay trước mắt bộ hạ.
Là tự giật tấm vải che mặt hình ngôi sao 5 cánh màu máu đi.
Là một người phụ nữ cỡ chừng trong ngoài độ tuổi 20 có đặc trưng là cặp đồng tử dài với đuôi mắt dài và mỏng, cùng mái tóc đen dài được buộc thành một dải phía sau bằng dây có đính bảo châu. Tuy cặp măt hơi sắc bén quá tạo cảm giác uy áp, nhưng diện mạo lại có thể nói là đủ để làm mỹ nhân.
『“Jen’in”!?』
『Ta sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm!! Không còn thời gian! Ngay bây giờ hãy quyết định đi!!』
Giọng nữ trầm, truyền đi cùng với bá khí mà cô ta đã lấy lại.
Việc để lộ mặt, có nghĩa dù là con đường nào đi nữa, thì sinh mệnh trên tư cách “Ảnh pháp sư” của cô ta đã kết thúc rồi. Được cho thấy giác ngộ đó, đám bộ hạ thì――
Im lặng, rút linh phù ra.
Với điều đó, nở nụ cười chỉ một chút, “Jen’in” hướng mặt vào Rana và Hinata.
「Ta sẽ không nói rằng hãy tin chúng ta. Nhưng, chúng ta sẽ lo liệu con đại xà mọc sừng kia.」
「Fu-, thích thì chiều. Nếu vậy, giao cái con 8 đầu trông có vẻ nguy hiểm tương tự, cho nhóm Hinata-chan thì sao?」
「Vâng, Rana-sama. Nhất định là thế.」
Trước sự điều động của Rana, Hinata và “Jen’in” trong một chốc, va chạm ánh mắt....... rồi quay lưng lại với nhau. Với bộ hạ của từng người ở sau lưng, họ dần hướng về chiến trường của mình.
「Fu-, một màn xúi giục xuất sắc. Quả không hổ danh Ranainferina của lão tử.」
「Fu-, đương nhiên rồi đó, Abyssgate của em.」
Ngay sau khi họ đối đáp như thế, tiếng hống lại bùng nổ lần nữa.
Hiệu quả tịnh hóa của Hinata đã mất, và "Cái bóng của truyền thuyết xà long" cuối cùng cũng bắt đầu hành động.
Cả "Cái bóng của Ryuu" của trên bầu trời, cơ thể khổng lồ lớn và dài đó đã bắt đầu hạ xuống bên dưới mấy đen.
「Thế thì, chúng ta sẽ triển đấy!」
Với tiếng gọi của chúa tể, tiếng thét xung trận đáp lại.
Trận tử chiến cuối cùng đã bắt đầu.
※Giải thích Neta
・Nhà ngươi-, đang nhìn đấy ha!Từ DIO-sama trong Jojo.
・Kill them allTừ Daimahou Touge. Chính submisson mới là kỹ thuật của vương giả.