Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou Rei

chương 2.3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

「B-Bệ hạ! Xin hãy để tôi là người chiến đấu thay chị ấy!」

Miledi cầu xin một lần cuối cùng. Để cứu Valf khỏi cái địa ngục anh sắp rớt xuống trong tương lai!

「Đừng sợ, ta sẽ dừng cuộc chiến nếu có nguy hiểm. Bên cạnh đó, Valf không định lấy mạng đối thủ của mình. Và ngược lại cũng thế, phải không?」

Đúng vậy, nhưng không phải thế! Cậu ta có thể mất thứ gì đóthậm chí còn quan trọng hơn cả mạng sống nếu chiến đấu với Meru-nee! Miledi muốn nói điều đó, nhưng Valf đã hạ quyết tâm. Anh ta sải bước đến trung tâm của phòng thiết triều và nhảy xuống khu vực chiến đấu.

Đương nhiên, Meiru đã vào vị trí. Rõ ràng là cả hai người họ sẽ không để bất cứ ai can thiệp vào trận đấu.

「N-Nacchaaaaaaaan!」

「Không thể. Cầu nguyện đi. Rằng việc này sẽ không làm hỏng mối quan hệ của chúng ta với Cộng hòa.」

「Anh bỏ cuộc rồi sao!?」

「Giá mà Oscar ở đây...」

Naiz nói với vẻ mặt đăm chiêu. Anh đã thoát ly khỏi thực tại. Đồng thời, anh xoa bóp dạ dày, thứ không thể chịu đựng được chừng này căng thẳng tốt cho lắm.

「N-Này, Lãnh đạo. Chuyện này tệ vậy sao? Trong báo cáo của cô chẳng phải cô ấy khá mạnh sao? Hơn nữa, cô ấy có thể sử dụng ma thuật khôi phục, phải không? Có vấn đề gì vậy?」

Badd, nãy giờ chỉ quan sát toàn bộ quá trình trong im lặng như một người ngoài cuộc, đặt câu hỏi cho lãnh đạo của mình mà không giấu được sự bối rối.

「Không phải thế! Meiru-nee có một thói quen xấu... A, không kịp rồi! Meru-nee! Kiềm chế một chút đi nhé! Hứa với em đừng để chuyện này đi quá xa!」

Đáp lại lời than phiền tuyệt vọng của Miledi, chị gái Meiru nở một nụ cười thật tươi.

「Yên tâm đi, Miledi-chan. Chẳng phải một nửa trong chị được tạo nên từ lòng tốt sao?」

「Ừ, em lo về nửa còn lại kia... Nhưng mà, em tin chị đấy nhé!」

「Tốt. Chị chỉ định huấn luyện — ý chị là, dạy cho con cún này một bài học khi dám xúc phạm Miledi-chan của chị.」

「Chị vừa mới nói hớ kìa!」

Như vậy, một trận đấu chứng minh năng lực của Giải phóng quân bắt đầu. Quy tắc rất đơn giản. Bên nào đầu hàng hoặc mất khả năng chiến đấu sẽ thua. Các vệ sĩ của Ryuutiristrả lại cây roi kiếm của Meiru cho cô, trong khi Valf trang bị găng tay móng vuốt của minh. Sim, người vẫn còn hơi lo trước sự thay đổi đột ngột của Miedi từ một lãnh đạo điềm tĩnh thành vô cùng hoảng loạn,thận trọng ra hiệu trận đấu bắt đầu.

「Đừng cố giết nhau nhé, hai người. Bắt đầu!」

Vào thời điểm cuộc chiến bắt đầu, Valf biến mất. Hay đúng hơn, anh ta di chuyển với tốc độ như thế biến mất vậy. Ngay lập tức anh xuất hiện ở phía sau Meiru.

「Hah. Thảm hại. Mọi thứ kết thúc mà không tốn một giây.」

Móng vuốt của Valf đã sẵn sàng găm vào cổ Meiru. Thoạt nhìn có vẻ như người chiến thắng đã được quyết định. Nhưng kết cục đáng thất vọng đến nỗi ngay cả Sim phân vân chưa biết nên ra quyết định thế nào.

「Ara? Ngươi không nhớ quy tắc sao? Chiến đấu đến khi một bên đầu hàng hoặc mất khả năng chiến đấu?Thế nên cậu định từ bỏ nước đi đầu tiên của mình như vậy sao?」

「Hả? Không chịu chấp nhận thất bại à? Móng vuốt của ta đã chạm vào yếu huyệt. Kết thúc—」

「Thật mềm mại nhỉ?」

Meiru vừa cười vừa lùi bước về sau, ấn cổ vào móng vuốt của Valf. Máu tươi chảy ra từ các vết thương trên chiếc cổ trắng ngần của cô.

「Cái—!? Đồ ngốc!」

Valf vội vã rút móng vuốt trước hành động bất ngờ của Meiru và lùi lại vài bước. Nhưng điều kinh ngạc thực sự diễn ra sau đó.

「Ara, có vấn đề gì sao?」

「Hả? Cái gì? Vết thương... biến mất?」

Quả thực, gáy của Meiru không chút tổn thương, thậm chí máu cũng không còn nữa.

「Nào nào, sao lại dừng lại? Không phải đã nói sẽ nghiền nátchị gái sao? Chị sẽ đứng yên cho cậu. Nên cứ tấn công tùy thích. Được chứ?Nhưng hãy đến đây với sát ý. Nếu không chừng đó không đáng để chị khởi động đâu.」

「Đ-Đồ khốn, đừng coi thường ta!」

Valf lao lên một lần nữa khi cho rằng vừa rồi Meiru đã sử dụng một dạng ảo ảnh nào đó. Lần này anh sẽ không dừng đòn tấn công của mình ngay trước khi chạm vào mục tiêu. Anh sẽ tránh những vị trí quan trọng của cô và chém cô đến khi cô đầu hàng. Anh ta chạy xung quanh Meiru với tốc độ mà mắt thường không thể theo kịp.

Chết tiệt, cô ta!? Thậm chí còn không định tránh sao? Valf lao về phía Meiru và chém vào tay cô ấy. Tuy nhiên—

「Cái—!? Không một vết xước!? Chắc chắn chém trúng rồi mà!」

「Ufufufu.」

Tiếng cười khiêu khích của Meiru vang lên đầy khó chịu. Trong khi tất cả những người quan sát đều tỏ vẻ choáng ngợp, Valf không có thời gian để để ý tới phản ứng của họ, anh lại nhảy về phía trước, tung ra hàng loạt các đòn tấn công

「Uwoooooooooooooh!」

Vai, cánh tay, hai bên sườn và đùi. Dù vết chém không nghiêm trọng đến mức gây tử vong, mỗi vết thương đều cần được điều trị khẩn cấp. Anh có thể cảm nhận rõ ràng từng đòn tấn công từ móng vuốt xé vào thịt. Tuy nhiên, Meiru vẫn bình an vô sự.

「Đã nói rồi mà. Kèm sát ý vào mỗi đòn tấn công. Vì sát thương chí mạng thôi là chưa đủ.」

「Đùa đấy à...」

Vẫn nguyên vẹn. Thậm chí không có chút máu xuất hiện. Lý do rất dễ hiểu, cô ấy sử dụng ma thuật khôi phục ngay tại thời điểm cô bị chém trúng. Nhưng đối với những người không biết về ma thuật thần đại của cô, trông như thể cô là bất khả tổn thương.

Căn phòng ngai vàng im ắng như thể bị đóng băng. Miledi và Naiz lắc đầu với vẻ mệt mỏi. Họ biết Meiru đang muốn tấn công tinh thần Valf trước khi nghiền nát anh ta.

Meiru bước lên một bước, cô vẫn đang mỉm cười. Valf bất giác lùi lại một bước.

「Nào, trái tim của chị gáiở ngay đây. Dùng hết sức để đâm đi.」

「N-Nghiêm túc đấy à!?」

「Đương nhiên rồi? Chị cũng chưa từng trải qua điều này đâu, mà có lẽ cậu cũng chưa chắc giết được kể cả khi chặt đầu chị. Nên cậu muốn làm vậy cũng được đấy.」

Meiru dang rộng hai tay, như thể muốn nói rằng cô ấy sẽ chấp nhận bất cứ điều gì Valf làm với mình. Nhưng dù trông có vẻ như đại dương nhân từ bao lấy sự sống, đồng thời cô cũng toát lên vẻ đáng sợ kinh khủng. Rốt cuộc, cô ấy đang bảo anh ta cắt đầu cô trong khi miệng vẫn mỉm cươi. Như thể cô hoàn toàn tự tin bản thân sẽ không chết trừ khi anh ta có thể làm toàn bộ cơ thể cô bốc hơi trong một khắc.

Cô ta là ác quỷ.... Bất kể bầu không khí rộng lượng của một người chị mà cô ấy đang tỏa ra, đối với Valf lúc này Meiru chẳng khác nào một hiện thân của ác quỷ.

「Không tới à?」

Trước sự ngập ngừng của Valf, Meiru cuối cùng đã rút thanh roi kiếm ra khỏi vỏ. Âm thanh sắc lẻm và rõ ràng của kim loại trượt ra khiến ai nấy đều rùng mình.

「Nếu cậu không tới ... để chị khắc nhé.」

Meiru nheo mắt đầy nguy hiểm. Trước bản thân nhận ra, Valf đã lao về phía trước.

「U-Uwoooooooooooooooooooh!」

「Ôi không. Valf, dừng lại!」

Valf vô cùng tuyệt vọng. Như một chiến binh đang phải đối mặt với một ác thần vậy. Sim vội vàng cố ngăn anh ta lại, nhưng đã quá muộn. Vuốt sắt của anh ta cắm sâu vào ngực Meiru, phát ra âm thanh khó nghe. Rõ ràng trái tim cô đã bị xuyên thủng.

「A...」

Valf tái mặt khi nhận ra bản thân đã làm một việc không thể sửa lại, anh đã giết cô ấy. Vậy mà—

「Vậy giờ, đến lượt của chị gái nhé.」

Meiru nắm lấy cánh tay của Valf. Giọng nói bình tĩnh của cô lạnh lùng vang lên bất chấp bản thân đang dính một vết thương chí tử. Cô ấy đã kéo vuốt của Valf ra khỏi ngực, và tất cả những gì anh ta có thể làm là sững sờ quan sát vết thương ánh lên sắc cam hoàng hôn và khép lại.

「L-làm thế nào mới có thể đánh bại ...」

「Không phải quá rõ rồi sao?」 Meiru vung cây roi kiếm và nói,「Không thể làm gì cả.」

Đây là khoảng cách tồn tại giữa những người sử dụng ma thuật thần đại và những người bình thường. Hiện thân của sức mạnh phi lý chỉ tồn tại bảy người trên thế giới. Không một chiến binh nào, dù kỹ năng thượng thừa tới đâu, có thể sánh nganh với sức mạnh bất công mà họ sở hữu.

「Hahaha...」

Tiếng cười yếu ớt phát ra từ Valf. Cô ấy đã ở đẳng cấp khác hẳn mình. Mình mới là người tự mãn chứ không phải cô ấy...

Tuy nhiên, niềm kiêu hãnh của Valf sẽ không cho phép anh ta thừa nhận thất bại. Anh ta là chiến binh cận chiến mạnh nhất cộng hòa. Nếu anh thua mà thậm chí còn chưa làm được gì, việc đó sẽ ảnh hưởng đến uy tín của tất cả các thú nhân.

Dù ma thuật vô lí thế nào, nó vẫn là mà thuật. Nếu hết ma lực, cô ta sẽ không thể sử dụng nó nữa! Mình chỉ cần một đòn đánh đúng lúc! Ngay cả khi không thể thắng, mình vẫn muốn biến nụ cười tự mãn đó thành sự ngạc nhiên! Tất cả những gì mình cần làm là—

「Vậy giờ, hãy bắt đầu nào.」

「Hả? —— Gyaaaah!?」

Roi kiếm của Meiru rít lên trong không khí, đập vào sườn của Valf. Với tốc độ mà không ai nghĩ tới khi cô chỉ nhẹ nhàng lắc tay, Valf đã bị thổi bay. Những mảnh roi kiếm cuộn quanh anh ta khi đang bay lượn không khí, cản anh ta thăng bằng lại để hạ cánh. Ngay trước khi chạm đất, Meiru ném Valf về trước, khiến anh ta đâm sầm vào tường. Anh cố nhấc một gối lên trong lúc rên rỉ, rồi đột ngột hét lên khi thấy những gì sắp xảy ra kế tiếp.

「Đây là hình phạt cho việc xúc phạm Miledi-chan quý giá của chị gái đó.」

「Ế, không, không phải――」

Valf không thể kết thúc câu nói khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Meiru.

「Nào ... hãy thét lên như một con lợn nhé?」

Những lời thốt ra từ miệng cô ấy hợp với nụ cười trên mặt một cách đáng sợ. Nỗi đau khổ của Valf chỉ mới bắt đầu. Ban đầu, Valf sử dụng chút sức lực còn lại của mình để chiến đấu tới cùng, nhưng một khi công tắc bạo dâm của Meiru đã được bật lên, chẳng ai có thể ngăn cô ấy lại. Cô đè bẹp anh mỗi lúc anh vùng lên, sử dụng kết hợp roi nước và roi kiếm của cô để trút lên người anh không thương tiếc. Cô cũng sử dụng ma thuật khôi phục để tái tạo lại những vết thương cũ, và chẳng bao lâu sau, những tiếng la hét dần trở nên tang thương và thê thảm. Và bởi vì Meiru đã dựng lên một vòm nước cách âm xung quanh, Sim không thể nghe thấy tiếng kêu 「Đầu hàng」 của anh ta cho đến khi mọi thứ đã quá muộn.

「Miledi-chan là một cô bé đáng yêu, phải không?」

「Đúng là cô gái đáng yêu ạ!」

「Cái gì? Ai cho phép mi nói hả, con chó này? Ta bảo mi sủa cơ mà.」

「Gâu! Hả!? Mình vừa mới...」

Ánh sáng biến mất khỏi đôi mắt Valf khi anh nhận ra mình đã đầu hàngcả thể xác và linh hồn cho Meiru. Đó là lúc Sim cuối cùng cũng sực tỉnh và cầu xin, 「Làm ơn, đừng hành hạ cậu ấy nữa!」 Đồng thời, Miledi khống chế Meiru bằngma thuật trọng lực và hét lên, 「Em đã bảo là đừng làm quá mà, Meru-nee!」

Khi trận đấu kết thúc, Valf đang nhìn vào khoảng không. Anh đã được chừa lại mạng, nhưng anh đã đánh mất một thứ quý giá hơn nhiều: niềm kiêu hãnh và phẩm giá. Cứ thế này thì một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến anh tan biến thành cát bụi.

「Này, Naiz… Cô ta làthứ gì vậy?」 (Badd)

「Đó là một kỹ thuật đào tạo của nữ hoàng hải tặc đã biến nhiều hải tặc xấu xa trở thành những thuộc hạ ngoan ngoãn. Thông thường, sau đây, cô ấy sẽcho Valf một ít kẹo và kết nạp anh ta vào gia đình mình.」

「…Mặc dù đúng là một người sử dụng ma thuật thần đại, nhưng cậu chịu làm đồng đội với người như thế à.」

「Bảo Miledi ấy.」

Badd làm khuôn mặt méo xẹo như vừa chứng kiến một hiện tượng thảm khốc. Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên. Naiz cũng có khuôn mặt tương tự khi lần đầu tiên nhìn thấy Meiru trừng phạt ai đó. Đương nhiên, các thú nhân khác đều trở nên khiếp sợ cô ấy.

「Này, Sui! Tiến lên và thách đấu ả phù thủy đó đi! Niềm tự hào của dân tộc chúng ta đang bị đe dọa đấy!」

「Cái gì!? Không được! Sui chưa muốn chết!」

「Cô có thể làm được với ẩn hình mà!」

「Không thể đâu! Dù đã ẩn thân được một lúc rồi, nhưng bà chị đó vẫn nhìn ra Sui đó! Mà còn nữa, ông anh đằng đó cũng đã để ý ngay từ đầu rồi!」

Có vẻ như Sui đã trốn trong một góc của phòng thiết triều suốt thời gian qua, trong trường hợp có điều gì đó xảy ra và cần cô ấy.

Nhân tiện, Meiru có thể phát hiện ra vì cô ấy đọc được sự biến động của hơi ẩm trong không khí rằng có người đang hít thở tại khu vực đó còn Naiz biết được nhờ ma thuật không gian cảnh báo sự hiện diện trong góc đó. Khi cô ấy nghe thấy cuộc trò chuyện thì thầm của nhóm Sui, Meiru cười toe toét và quay sang nhìn cô gái tai thỏ. Sui rít lên và phóng ra khỏi căn phòng, bỏ lại nữ hoàng điện hạ và những đồng đội của mình.

Sim thở dài lấy lại tỉnh táo, tuyên bố chiến thắng của Meiru với vẻ mặt rắc rối. Dù rõ ràng cô đã đi quá xa, nhưng cô vốn không vi phạm bất kỳ quy tắc nào. Hơn nữa, chính những thú nhân đã đề xuất cuộc đấu tay đôi này.

Dù vậy quan trọng nhất, Sim không muốn thu hút sự giận dữ của Meiru vàthành ra như người đồng đội của mình. Và như thế, Giải phóng quân đã thể hiện sức mạnh không thể nghi ngờ trước Cộng hòa.

Tuy nhiên, giờ đây người mà những thú nhân sợ hãi không phải nhân tộc, mà có lẽ chính là… đồng hương(?) của họ, Meiru. Giải phóng quân đã hoàn thành điều kiện của thú nhân, nhưng giờ bọn họ lại có vấn đề khác để lo lắng.

Khi bầu không khí im lặng khó xử kéo dài, Miledi cuối cùng cũng quay sang nói với Ryuutiris một cách rụt rè, 「Ừ-Ừmm, thưa Bệ hạ. Tôi thực sự xin lỗi vì những gìMeru-nee đã làm. Nhưng chịấy chỉ đi xa đến mức đó vì nghĩ cho tôi thôi vậy nên, ừm, nếu hy vọng ngài có thể tha thứ cho cô ấy—」

「Ta bỏ qua.」

Ryuutiris trả lời thẳng thừng trước cả khi Miledi nói xong. Những thú nhân nhìn về phía nữ hoàng của mình với ánh mắt đầy kinh ngạc.

「Umm, điều đó có nghĩa là chúng tôi—」

「Mọi người có thể ở lại. Chúng ta cũng đã thỏa thuận như thế rồi mà. Onee— e hèm, Meiru-dono đã chứng minh được sức mạnh của mình,nghĩa là ta không có lý do gì để phản đối yêu cầu của cô. Ừm, không thể nào khác được.」

Hế? Bộ dạng của Bệ hạ ... có phải hơi nghiêng về phía trước? Hơn nữa, mặt cô ấy đang ửng đỏ. Và cô ấy vừa mới líu lưỡi thì phải, dù chỉ trong chốc lát... Tuy nhiên, điều kỳ lạ nhất là cô ấy đang thở gấp mặc dù chẳng phải động tay động chân gì cả.

Cô ấy phấn khích quá mức khi chứng kiếntrận đấu tay đôi sao? Ngoài ra, cô ấy định nói gì với onee và sau đó tự ngắt lời?

「Parsha, hãy cho Onee—Meiru-dono, ấy không, mọi người xem phòng của họ. Vì họ sẽ bảo vệta, hãy xếp phòng cho họ ngay trong cung điện hoàng gia. Đương nhiên càng gần vị trí của ta càng tốt. Và hãy đảm bảo những hầu nữ biết làm sao để thể hiện sự lịch sự tối đa với những vị khách của chúng ta.」

「Bệ hạ, chẳng phải ngài hơi mất cảnh giác—」

「Ta không chấp nhậnsự phản đối!」

「... Haaah. Như ý Ngài, thưa Bệ hạ. Nhưng trước đó ngài có thể giới thiệu chúng tôi được không?」

Người phụ nữ lớn tuổi mà Ryuutiris gọi là Parsha có tên đầy đủ là Parsha Mill, và bà ấy thực ra là thủ tướng của cộng hòa, đồng thời cũng là cánh tay phải của Ryuutiris. Ryuutiris có vẻ hơi khó chịu—cô miễn cưỡng gật đầu 「Đúng vậy nhỉ.」

「Người phụ nữ này là thủ tướng của Cộng hòa, Parsha Mill. Bên phải ta là các chỉ huy của đất nước này. Đầu tiên, chỉ huy bộ binh, Sim Gato. Tiếp đến chỉ huy đội lính biệt kích, Valf Rugal. Phía sau anh ta là Nirke Zouk, chỉ huy của đội không binh. Đằng kia là chỉ huy đội cận vệ hoàng gia, Craid Ulks. Và còn lại ... chỉ huy của trinh sátđoàn Sui ... nhưng cô ấy đã bỏ trốn nên bỏ qua cũng không sao cả. Những người còn lại sẽ được giới thiệu vào hôm khác.」

Đó là những lời giới thiệu cẩu thả nhất mà mình từng nghe ... Những thuộc hạ của Ryuutiris chán nản cúi đầu, nhưng cô phớt lờ họ.

「Bây giờ mọi việc đã ổn định, ta sẽ đưa Meiru-dono— và những Giải phóng quân khác tham quan cung điện. Ta muốn nói chuyện riêngvới họ như là những người cùng sử dụng ma thuật thần đại, vì vậy ta không cần bất kỳ cận vệ nào. À, nhưng cô có thể theo nếu muốn, Parsha. Nào, đi thôi, Onee —Meiru-sama ... và mọi người.」

Craid—chỉ huy báo nhân thông thái của đội cận vệ hoàng gia, còn không kịp nói gì. Anh vội vàng định nói gì đó, nhưngRyuutiris đứng dậy và lướt qua anh ta. Thêm nữa, anh không khỏi chú ý rằng nữ hoàng thay đổi cách gọi Meiru từ Meiru-dono thành Meiru-sama. Có rất nhiều điều anh ấy muốn nói,nhưng tiếc thay, mệnh lệnh của nữ hoàng là tuyệt đối.

Sim và những người khác cũng không hài lòng lắm với sự sắp xếp này, nhưng họ yên tâm vì Parsha sẽ đi cùng Ryuutiris. Ngoài ra, Badd đề nghị ở lại làm con tin, khiến họ lay động phần nào.

Ryuutiris mỉm cười hài lòng, cô dừng lại trước những Giải phóng quân, 「Cảm ơn rất nhiều vì đã đến gặp tôi ngày hôm nay.」

Sau đó, cô ấy dẫn nhóm Miledi rời khỏi phòng thiết triều, mỗi bước chân của cô mang theo sự vui vẻ kỳ lạ.

「Thần chưa từng thấy Bệ hạ như vậy trước đây...」

Những tiếng lẩm bẩm từ thuộc cấp của cô chẳng còn đến tai cô ấy nữa.

Sau biến cố kỳ lạ mà không ai mong đợi, nhóm Miledi được dẫn đi thăm quan cung điện dưới sự hướng dẫn của chính Nữ hoàng. Và trong quá trình này, họ nhân ra sức mạnh mà ‘Nữ hoàng của Thụ Hải’ đang nắm giữ. Cung điện, về cơ bản là toàn bộ thánh thụ Uralt, có thể được định hình lại ngay lập tức theo ý muốn của cô ấy. Chỉ bằng cách vẩy cây đũa mà cô luôn mang bên mình, một cây đũa gỗ dài 30cm được gọi là Thủ Hộ Trượng, cô ấy có thể biến đổi bất kỳ phần nào của cây. Họ thậm chí không cần phải đi bộ qua các sảnh đường hay leo cầu thang. Ryuutiris có thể ra lệnh cho một trong các nhánh của cây đưa họ đến bất cứ nơi nào cô muốn đến.

Theo lời Ryuutiris, Thủ Hộ Trượng được tạo ra từ sự kết hợp của vỏ cây và một viên pha lê đặc biệt. Đó là một tạo tác có tuổi đời rất lâu với khả năng lựa chọn chủ nhân, nói cách khác không phải có được cây đũa bằng cách trở thành người cai trị của cộng hòa. Mà thay vào đó, một người sẽ trở thành người đứng đầu của cộng hòa nếu được chọn bởi cây đũa. Quốc vương của Cộng hòa có thể tự do kiểm soát Đại Thụ, thao túng sương mù của khu rừng và tái tạo bất kỳ phần nào bị hư hại của rừng. Họ cũng có thể khiến đất trở nên màu mỡ, có thể trồng trọt bất kể khí hậu, mùa màng. Sức mạnh của cây đũa rất linh hoạt. Những cái cây to lớn mà nhóm Miledi nhìn thấy xung quanh thành phố thực sự là một phần rễ của Uralt, và Ryuutiris có thể tự do tái tạo hoặc củng cố nếu cần thiết.

Đúng như cái danh ‘Thủ Hộ Giả của Đại Thụ’. Kết hợp thêm với ma thuật thần đại của cô ấy, ma thuật thăng hoa, cô có thể tăng cường tất cả của những năng lực này đến một mức độ chưa từng thấy trong lịch sử của khu rừng. Miledi có thể hiểu lý do Sim và những thú nhân kia đặt niềm tin tuyệt đối vào nữ hoàng.

Nhân tiện, những thánh thú mà nhóm Miledi đụng độ khi mới đặt chân vào khu rừng không thể miễn nhiễm hiệu ứng của sương mù. Dường như chúng chỉ là những hành động quấy rối những thú nhân hơn là một chiến lược tấn công. Thú Quang Kỵ Sĩ ngẫu nhiên thuần hóa một vài ma thú và biến chúng thành thánh thú, rồi thả chúng vào khu rừng. Chúng đủ mạnh để hạ gục vài chiến binh thú nhân, nhưng tất cả chỉ có thế.

Kết quả khả quan nhất mà Thú Quang Kỵ Sĩ mong đợi là chúng tình cờ bắt gặp ngôi làng nào đó và giết một vài thường dân. Ngay cả khi không được thế, chúng có thể vắt kiệt sức một hoặc hai người lính. Tất nhiên Ryuutiris có thể ngay lập tức cảm nhận được sự hiện diện của những kẻ xâm nhập trong rừng và cử các đội tiêu diệt, vì vậy Thú Quang Kỵ Sĩ hiểu rằng những hành động của họ cũng chỉ để quấy rối.

Trong lúc nhóm Miledi lắng nghe lời giải thích của Ryuutiris, cô ấy đã dẫn bọn họ tới đỉnh của Đại Thụ. Toàn bộ được bao phủ trong một vòm sương trắng tinh khiết, vòm tròn xinh đẹp có hình dáng giống như một gốc cây. So với thân cây, đỉnh có phần nào nhỏ hơn với đường kính khoảng 5m. Nhưng lại đem đến cảm giác rộng lớn hơn nhiều, với những nhánh cây lan ra từ tất cả các hướng.

Đỉnh cây là một nơi đặc biệt, và ngay cả những thú nhân cũng chỉ số ít được phép đặt chân tới đây. Miledi và Naiz là những nhân tộc đầu tiên trong lịch sử có thể đứng ở đây. Đương nhiên, Thủ tướng Parsha không hài lòng về điều này chút nào. Nhưng tất nhiên, bọn Miledi phớt lờ bà ấy.

Ryuutiris nhẹ nhàng vẫy cây đũa như gậy chỉ huy của nhạc trưởng, và làn sương mù tan biến. Cảnh tượng giống như những đám mây tách ra xung quanh một ngọn núi cao vời vợi. Quang cảnh mở ra trước mắt cả nhóm lúc này chỉ có thể nói là ngoạn mục. Mặt trăng chiếu sáng rực rỡ qua khoảng trống giữa những đám mây, chiếu sáng khu vực xung quanh. Màn sương phía dưới lấp lánh trong ánh trăng, tựa như một biển ngọc giữa bầu trời đêm.

Miledi và Naiz thở dài thán phục trong lúc tận hưởng khung cảnh ấy. Khi đó, Ryuutiris rụt rè liếc nhìn biểu cảm của Meiru và hỏi,

「Onee—Meiru-sama, chị thấy sao? Khung cảnh thật tuyệt vời,phải không?」

「Ừ-Ừ. Bí ẩn mà cũng thật tuyệt vời.」

「Em rất vui vì chị thích nó, Onee—Meiru-sama.」

「V-Vậy à? À, Bệ hạ, không phải hơi gần rồi sao?」

「Nào, Meiru-sama. Dù sinh ra ở những vùng đất khác nhau,nhưng chúng ta vẫn là chị em, phải không? Cứ gọi em làRyuutiris, hoặc Ryuthôi cũng được.」

「Ế-ế, nhưng mà, chẳng phải mọi người sẽ nổi giận sao? Chuyện đó có hơi rắc rối đấy.」

Bản năng của Meiru mách bảo cô rằng sẽ không tốt nếu dính líu quá sâu đến Ryuutiris. Cô ấy không biết tại sao, nhưng biểu cảm lúc này của cô hơi ngượng ngịu. Tuy nhiên, có vẻ như Ryuutiris không bận tâm đến việc đó. Đôi tai của cô cụp xuống đầy chán nản trước câu trả lời của Meiru, nhưng cô ấy vẫn bước lại gần và ôm lấy cánh tay Meiru.

「Xin đừng ... lạnh lùng như vậy mà. Meiru-sama và em chẳng phải bạn bè sao?」

「Từ bao giờ chứ!? Chúng ta mới gặp nhau thôi mà. Không phải thế à? Mà gần quá rồi đấy! Tránh xa ra chút đi!」

「Không muốn đâu! Em sẽ không chịu buông tay cho đến khi chị gọi em làRyu, Onee—Meiru-sama! Không chịu đâu!」

「Chuyện gì vậy cơ chứ!? Nữ hoàng uy nghiêm lúc này đi đâu rồi?Bầu không khí hoàn toàn khác với lúc nãy vậy!?」

「Nữ hoàng là nữ hoàng, còn em là em. Việc linh hoạt rất là quan trọng đó.Nào, giờ gọi em là Lyu đi.」

「Rồi, rồi,biết rồi mà. Ryu,thế được chưa? Bây giờ buông ra—」

「Em vui lắm... giờ em sẽ gọi chị là onee-sama, nhỉ?」

「Tại sao!?」

Hiếm thấy. Thực sự hiếm thấy. Một Meiru bình thường điềm đạm và khéo léo lại bối rối như này. Cô ấy dường như hoàn toàn vào thế thua khi cố tách Ryuutiris khỏi cánh tay của mình như con côn trùng bám dai.

Ồ, vậy là cô ấy đã cố gọi Meiru là onee-sama suốt thời gian qua... Naiz lơ đãng nhìn hai người họ trong khi có những suy nghĩ như thế.

Trong khi đó, Miledi quay sang anh với vẻ mặt hoảng sợ.

「P-Phải làm sao đây, Nacchan!? Meru-nee đang bị cướp khỏi tôi kìa!」

「Đừng hỏi tôi.」

Naiz quay sang Parsha và hỏi, 「Parsha-dono. Có chuyện gì xảy ra với Bệ hạ vậy? Như thể ngài ấy trở thành một người hoàn toàn khác. Và tại sao ngài ấy lại bị ám ảnh bởi Meiru đến vậy?」

「Ừm, nói sao nhỉ ... đây là một bí mật quốc gia.」

Parsha cho thấy cử chỉ như đang phải cùng lúc chịu đựng cơn đau đầu và đau dạ dày. Dù đã là một phụ nữ đứng tuổi nhưng bà vẫn thường xuyên phải chịu căng thẳng mà lý do chính là Ryuutiris. Naiz cảm thấy sự tương đồng ở bà lão ấy.

「Bí mật quốc gia… vậy có lẽ tôi không nên hỏi nhỉ?」

「Không, không sao đâu. Dù sao thì ta cũng không thể giấu được nữa, nhờ những hành động kia. Ngoài ra, có vẻ như ngài ấy đã tích tụ căng thẳng kể từ lúc bắt đầu cuộc chiến. Thực ra, cũng là điều tốt khi mọi người tới đây vào thời điểm này. Việc đó giúp ngài ấy thả lỏng đôi chút. Dẫu vậy, tôi vẫn hy vọng mọi người có thể giữ bí mật việc này đối với những thú nhân khác.」

「Bao gồm cả các chỉ huy quân đội?」

「Đúng vậy. Sẽ ảnh hưởng đến tinh thần bọn họ.」

Loại bí mật động trời gì mà họ còn chẳng thế nói với các chỉ huy quân đội đây?

Parsha nói rằng, Ryuutiris đã mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ và được nuôi dưỡng bởi gia đình của Parsha. Đây là lý do tại sao chỉ có Parsha và một vài người giúp việc của Ryuutiris biết bí mật này về cô ấy. Vẻ mặt của Miledi cũng trở nên nghiêm trọng khi Parsha bắt đầu kể câu chuyện của bà ấy. Một bí mật quan trọng đến mức ngay cả các tướng lĩnh của đất nước này cũng không được phép biết vì sẽ ảnh hưởng lớn đến tinh thần của bọn họ.

「Chúng tôi đã cố gắng chữa cho cô ấy rất nhiều lần, nhưng dù làm gì đi nữa cũng bất lực...」

Người phụ nữ lớn tuổi, đã phục vụ cộng hòa trong suốt thời gian dài, thốt ra những lời tiếc nuối với vẻ ăn năn ẩn trong đó. Bà ấy cố hết sức không nhìn về phía Ryuutiris, như thể cố gắng vờ như chẳng có vấn đề gì cả. Thấy một biểu hiện như vậy, Miledi dự đoán.

「Bệnh nan y khó chữa, phải không? Đó là lý do tại sao cô ấy trở nên phấn khíchkhi cô ấy nghe về ma thuật khôi phục của Meru-nee...」

「Ư-ừm, ngài ấy đúng là rất vui khi gặp Meiru-dono. Và theo một cách nào đó, đó cũng có thể là một căn bệnh nan y.」

Parsha có vẻ ngập ngừng không muốn nói thêm nữa.

Căn bệnh đó nghiêm trọng đến vậy sao?

Có thể hiểu tại sao họ không muốn đề cập đến nó với các chỉ huy...Tinh thần của các thú nhân sẽ bị nghiền nát nếu họ biết được nữ hoàng yêu dấu của họ có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Miledi và Naiz đều nhìn Parsha bằng ánh mắt trấn an.

「Không sao đâu! Meru-nee chắc chắn sẽ cứu được! Vì vậy, hãy cho chúng tôi biết Bệ hạ mắc bệnh gì đi, Parsha-san.」

「Khả năng của Meiru là phục hồi. Cho chúng tôi biết đi. Vấn đề của Nữ hoàng là gì.」

Từ khóe mắt của họ, Miledi và Naiz nhìn thấy Ryuutiris đang đuổi theo Meiru, dồn cô ấy đến rìa cây. Một cảnh tượng tuyệt vọng làm sao.

Trong khi kìm nén cảm giác thương hại, Miledi và Naiz sau đó quay lại với Parsha. Bà ấy thú nhận với đôi mắt như cá chết và giọng nói đều đều cụt lủn

「Là kẻ biến thái.」

Nhất thời, bầu không khí như ngưng lại. Miledi nghiêng đầu ngớ người 「Hả?」

còn Naiz thì ngoáy tai. Ara? Nghe nhầm à? Chắc là chưa nghe rõ. Hỏi lại lần nữa vậy.

「Là kẻ biến thái!」

Là kẻ biến thái〜 Là kẻ biến thái〜 Là kẻ biến thái〜i〜... Lần này chắc chắn bọn họ không thể nghe nhầm những lời nói được vang vọng khắp đỉnh cây.

「Tôi chẳng biết mình đã sai lầm ở đâu khi nuôi dạy con bé nữa! Nó đã trở thành, một kẻ biến thái, một tên khổ dâm chính hiệu! Nóphấn kích khi bị la mắng, đánh đòn hay bị lườm! Tại sao lại thành ra thế này chứ!? Đến khi nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn, tôi đã, tôi đã…Tôi phải làm sao để xin lỗi Maryu và Jade bây giờ, tôi đã làm hai người thất vọng rồi! Tôi không biết mình còn có thể giữ bí mật sự thật khủng khiếp này trong bao lâu nữa! Mỗi ngày căng thẳng đều đi lên, tôi chẳng biết bụng mình đã lủng một lỗ chưa ấy!」

「Pa-Parsha-san, bình tĩnh nào.」

「K-Không ổn. Cô ấy bắt đầu thở dốc rồi.」

Khi đã xả ra, Parsha không thể ngừng nói được nữa. Bà ấy trút ra tất cả phiền muộn mà mình đã tích tụ trong nhiều năm. Có vẻ như trách nhiệm nặng nề trong việc giữ bí mật của Nữ hoàng đã vượt quá giới hạn mà tâm trí một người có thể chịu đựng.

Nhân tiện, Maryu và Jade là tên cặp cha mẹ quá cố của Ryuutiris. Cả hai người họ đều là những người hoàn toàn bình thường.

Miledi xoa lưng Parsha, giúp bà ấy bình tĩnh và điều chỉnh nhịp thở của mình. Trong khi đó, Meiru nhìn Ryuutiris, người vẫn bám vào cánh tay cô ấy, bằng ánh mắt kinh hãi. Tiếng hét của Parsha đủ lớn để cả hai đều nghe thấy.

「Haaah ... Haaah ... Parsha này. Dù không có ai ở xung quanh đây, nhưng đột nhiên chửi rủa tôi trước mặt những người chúng ta mới gặp ngày hôm nay——tuyệt vời!」

Ryuutiris đang thở hổn hển. Không một chút phẩm giá nữ hoàng nào còn sót lại. Chắc chắn giống với một kẻ biến thái khổ dâm đang bị kích thích hơn. Một sự biến đổi chóng mặt khiến Miledi có thể tin rằng đây là một nhân cách khác của cô ấy. Vị nữ vương biến thái ngước nhìn Meiru với đôi mắt khẩn cầu. Má cô ấy đỏ bừng vì lý do nào đỏ, và hơi thở nóng bỏng của cô ấy phả vào tai của Meiru.

「Wa, tránh xa ra, đồ biến thái!」

「Aaaaa!」

Một cái tát với toàn bộ sức mạnh vào nữ hoàng của một đất nước. Ryuutiris bay lượn trong không khí và hạ xuống gần trung tâm của thân cây.Cô đưa một tay lên má sưng tấy của mình, biểu cảm dần trở nên ngây ngất.

「C-chị đánh em. Dù là nữ hoàng, dù em là nữ hoàng! Chưa từng có ai làm vậy với em trước đây cả!」Đương nhiên, vì cô là nữ hoàng. Dưới ánh mắt của Miledi và Naiz, Ryuutiris dành cho Meiru những lời nói đầy tình yêu trong khi vẫn thở hổn hển.

「Em biết mắt mình không nhìn nhầm mà! Quả nhiên Meiru-oneesama chính là người định mệnh của em!」

「Kinh tởm.」

Khi nhìn thấy mặt bạo dâm của Meiru trong trận đấu tay đôi, mặt khổ dâm của Ryuutiris đã đáp lại. Và dù Meiru ra sức từ chối Ryuutiris, khát khao của Ryuutiris vô cùng mạnh mẽ. Vị nữ hoàng nheo mắt đầy thoải mái và trườn tới chỗ Meiru đang đứng.

「Thực sự đã rất, rất lâu rồi! Em muốn mọi người chơi đùa với em! Nhưng khi lên năm, em thức tỉnh ma thuật thăng hoa và ai cũng đối xử đặc biệt với em! Tất cả đều tôn thờ em, nhưngkhông ai chơi với em cả!」

「Thế thì liên quan gì đến tôi!? Buông chân tôi ra!」

Meiru gầm lên, quật Ryuutiris bằng roi nước để đuổi cô ấy ra khỏi người mình. Một Meiru điềm tĩnh thường ngày chẳng còn thấy đâu nữa. Nếu băng hải tặc cũ của cô ấy nhìn thấy cô lúc này, chắc chắn họ sẽ há hốc mồm vì sốc. Từng có rất nhiều người trong quá khứ tỏ ra thích thú trước hình phạt bạo dâm của Meiru, vì vậy chứng kiến một người nữa thích bị đánh chẳng có gì mới mẻ.

「Cảm ơn chị rất nhiều.」

Tuy nhiên kẻ địch lần này của Meiru hoàn toàn khác với họ. Những hải tặc đã hối cải và dành sự tôn trọng nhất định cho thuyền trưởng mới của họ. Đằng này Ryuutiris lại… chỉ muốn sử dụng Meiru để thỏa mãn ham muốn tình dục của cô ấy. Hơn nữa, có cảm giác như… mức độ khổ dâm của cô ta ở một mức độ hoàn toàn khác so với những người Meiru từng gặp. Cô cảm thấy một cảm giác ớn lạnh khó diễn tả thành lời.

「E-Em đã luôn mơ ước về việc bị đánh bằng roi như này! Em sẽ theo chị đến suốt phần đời còn lại, Onee-sama! Không, em gọi chị là Chủ nhân nhé!」

「Tuyệt đối không.」

「Nữ hoàng thì sao!?」

「Nữ hoàng là cô đó!」

Bét, bét! Haaa…haaa…. Cảm ơn chị rất nhiều! Nữ hoàng của Cộng hòa, đang cực kỳ ngây ngất, khi bị quất roi vào mông và dẫm lên lưng. Trông giống cô ấy như cuối cùng đã được giải thoát khỏi gánh nặng đã phải gánh vác trong nhiều thập kỷ. Và thành thật mà nói, điều đó cũng không hoàn toàn sai.

Cuối cùng Meiru, một người hiếm khi trưng ra biểu hiện giàn giụa nước mắt, đành phải nhờ tới sự giúp đỡ của Miledi. Vì thế Miledi hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại để nuốt trôi sự việc hiếm có này…. Rồi đặt tay trái lên hông, ngón trỏ tay phải chọc vào má, và nháy mắt với nụ cười lấp lánh *kirakira*!

「Cực・kỳ・hợp・nhau・luôn!」

Một Miledi-chan phiền nhiễu như thường lệ. Đôi mắt của Meiru mất đi ánh sáng.

「Miledi-dono, chấp nhận mối quan hệ của tôivới Onee-sama… thật tốt bụng quá. Làm ơn, Miledi-dono cứ gọi tôi là Lyu có được không?Không cần lo gì cả. Mọi người sẽ chấp nhận thôi. Tôi sẽ nói với họtất cả chúng ta đều tin tưởng lẫn nhau như những người cùng sử dụng ma thuật thần đại.」

「Hiểu rồi, Lyu-chan! Từ giờ hãy giúp đỡ lẫn nhau nhé! Cậu cũng có thể gọi mình là Miledi-tan!」

「Lyu-chan... Lần đầu tiên có người gọi mình như vậy... Mình vui lắm… Miledi-tan.」

Kỳ lạ? Dù được Miledi đối xử tốt bụng, Ryuutiris vẫn cảm thấy hạnh phúc. Miledi tưởng chừng Ryuutiris chỉ phản ứng tích cực với những lời lẽ tàn bạo, nhưng có vẻ như không phải vậy.

「Ồ, và đây là Nacchan!」

「N-Này, để tôi tự—」

「Nacchan-san nhỉ.」

「Đó là biệt danh thôi. Nên cô không cần phải thêm kính ngữ...」

「Gọi tên một chàng trai bằng biệt danh... Đây cũng là lần đầu tiên…Phải chăng điều này nghĩa là tôi cũng đã có một người ~ bạn trai? Ufufufu.」

「Cô ta không hiểu tôi nói gì à...?」

Nguy rồi, nữ hoàng này, vẻ uy nghiêm và thanh lịch chỉ là cái mã ngoài. Bản chất thật là một tên biến thái khổ dâm đáng tiếc… Thật sự mà nói, đúng là phép màu khi thuộc hạ của cổ chưa phát hiện ra sự thực.

Mà, tại sao người dùng ma thuật thần đại nào cũng có vấn đề về tính cách vậy? Naiz ôm đầu mệt mỏi, nhưng đời chỉ thế vẫn còn ngọt ngào chán.

―Sột soạt, sột soạt, sột soạt, sột soạt.

――Vrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr.

Bỗng dưng, một âm thanh quen thuộc mà cũng có phần ghê rợn…

「Onee-sama, Miledi-tan, Nacchan-san, để tôi giới thiệu bạn bè mình cho mọi người.」

「Ế, đ-đợi chút, Lyu-chan. Thì, âm thanh kỳ lạ ấy...」

「Ara? Chị gái bỗng nổi hết da gà này. Khi Lyu cố chạm vào cũng có cảm giác tương tự, nhưng mà lần này tệ hơn thì phải.」

「Ôi không... đừng nói là―」

Có vẻ chỉ có Naiz, người vẫn giữ ký ức về trải nghiệm tồi tệ khi trước, đoán được tình huống sắp tới. Anh hoảng hốt nhìn về phía Parsha. Vị thủ tướng đang mang ánh mắt thanh thản như đã trút bỏ được mọi thứ. Cuối cùng thì bà ấy đã có thể tiết lộ bí mật mà mình đã bảo vệ bấy lâu nay, và những người được tiết lộ đã sẵn sàng chấp nhận Ryuutiris bất chấp những điều kỳ quặc của cô ấy. Giống như gông cùm trên người bà đã được gỡ bỏ. Bà không còn việc gì nữa, và nếu những Giải phóng quân còn không chùn bước trước một Luytillis khổ dâm, bà ấy tự tin họ cũng có thể chấp nhận những phần còn lại ở cô ấy.

「Tôi, ngoài mà thuật thăng hoa, còn có một thiên chức.」

Ryuutiris mỉm cười trong khi vẫn nằm dưới gót giày của Meiru.

「Không, đừng, Lyu-chan. Giờ bọn tôi không thể...」

「Tôi chỉ nói điều này vì mọi người rất đặc biệt với tôi. Vì, chúng ta là bạn mà.」

「Cảm giác tồi tệ gì đây. Mình không muốn nghe.」

「Nào, đừng ngại ngùng gì cả, Onee-sama! Thiên chức của em là “Trùng Tâm Sư”―Một thiên chức rất hiếm với khả năng nắm bắt được cảm xúc của côn trùng và được chúng ưa thích. Nếu kết hợp với ma thuật thăng hoa... Fufu, em sẽ có hàng triệu người bạn.」

Âm thanh vo ve đáng ngại ngày càng lớn hơn. Miledi có thể cảm thấy những ký ức bị cô kìm nén dần trỗi dậy, và cô tuyệt vọng kìm nén chúng lại. Nhưng ngay cả khi cô không để mình nhớ ra, cơ thể của cô, bằng bản năng, biết rằng những gì sắp tới sẽ là địa ngục. Trong trạng thái mà hoảng loạn đã xâm chiếm cả người cô, cô chỉ có thể đứng yên đó.

「Vì mọi người đã đối xử đặc biệt với tôi...」

Không ai đối xử bình đẳng với Ryuutiris ở quốc gia này cả. Thành ra cô ấy không biếtcách kết bạn. Mỗi lần như vậy, những ai nói chuyện với cô đều thấy không thoải mái và rời đi. Ryuutiris bày tỏ quá khứ đau buồn của mình cho nhóm Miledi với một nụ cười trên môi.

Vậy ra cô ấy đã cô độc suốt thời gian qua… Để lấp đầy khoảng trống trong trái tim mình, Ryuutiris tìm đến những con côn trùng để làm bạn.

「Xin giới thiệu với mọi người! Những người bạn đáng tự hào của tôi, những người bạn đầu tiên! Không, những người bạn thân nhất!」

Ryuutiris bò lên từ dưới giày của Meiru, đứng dậy và dang rộng cánh tay của cô ấy. Ngay lúc đó, sương mù đen phun ra từ thân cây. Màn sương đen đó là sự kết hợp của hàng triệu triệu những sinh vật nhỏ bé ghê tởm. Ryuutiris mỉm cười chìa tay ra cho Miledi và Meiru đồng thời một cơn lốc xoáy gián nổi lên sau lưng cô ấy. Một vài con gián nhảy lên bàn tay dang rộng của cô.

「Những hiền giả thông thái của đại ngàn, những kẻ thống trị đen tuyền cao quý――Uroboros! Mọi người có thể gọi là U-chan cũng được!」

Mọi người! Rất hân hạnh được làm quen. Những con gián vẫy vẫy râu của chúng, như thể đang cúi đầu trước Miledi và Meiru. Có vẻ đây là những con gián đã giúp đỡ nhóm Miledi tránh được sự hiểu lầm với thú nhân lúc trước.

Tại sao cô lại cho chúng cái tên hoa mĩ như thế?

Thậm chí chúng còn vui vẻ với cái tên đó?

Người bạn thân duy nhất của cô là gián à, chẳng phải hơi đáng buồn sao?

Đây là lý do Badd nói ‘cô có thể quan sát mọi thứ diễn ra trong khu rừng’?

Nói cách khác, cô là kẻ đã gửi đàn gián lúc đó đến chỗ chúng tôi?

Nhiều suy nghĩ cuốn vào với nhau trong đầu các Giải phóng quân, nhưng hiện tại họ không thể chuyển chúng thành lời.

「「U ọe!」 」

「Milediiiiiiiiiiii! Meiruuuuuuuuuuuu!」

Hai người sau đó bất tỉnh, não bộ của họ không thể đối phó với những ký ức vừa mới hiện lên. Naiz chạy đến chỗ họ và tuyệt vọng đánh thức họ dậy… hay đúng hơn là muốn có người cùng mình chịu đựng thế giới ác mộng này. Anh cố gắng phớt lờ thực tại kinh khủng đang bao quanh mình. Ngoài lạnh trong ngốc, biến thái khổ dâm, một kẻ cô độc phải làm bạn với côn trùng, khiếu đặt tên nghe thôi cũng thấy đau… Không phải nữ hoàng đáng tiếc này nắm giữ quá nhiều thuộc tính à.

「Không. Chưa được, Belle, em chưa thể đi cùng chị được...」

「Diene! A, liều thuốc tinh thần của chị!」

「B-Bọn họ đang gặp ảo giác. Oscar, Van, tôi tới giới hạn rồi! Mau tới đây điiiiiiーーー!」

Naiz thét lên đầy tuyệt vọng trong khung cảnh hàng triệu con gián bay quanh người. Thấy vậy Ryuutiris nghiêng đầu sang một bên, tự hỏi tại sao những người bạn mới của mình lại xỉu lên xỉu xuống, trong khi Parsha biết thở dài.

Truyện Chữ Hay