Kết thúc
Một tháng trôi qua kể từ trận chiến tại thủ đô quỷ quốc. Miledi và các đồng đội của cô, những thành viên cũ của chi nhánh Raisen, và toàn bộ gia tộc Schnee hiện đang ở trong khu rừng giáp với Hắc Đại Tuyết Nguyên. Họ đã quyết định ở lại lục địa phía nam một thời gian để có thể để mắt đến Rasul. Việc băng qua các lục địa cũng trở nên rất khó khăn khi bọn họ phải di chuyển theo một nhóm lớn mà phải giấu đi sự hiện diện. Kể từ cả nhóm chimera nữa, bọn họ đã vượt quá 100 người.
Đồng thời, Dylan và Katy cần một nơi an toàn để nghỉ ngơi, vì vậy nhóm này sẽ cần phải di chuyển sau cùng. Ngay cả khi vết thương trên cơ thể có lành lại, thì những tổn thương về linh hồn không dễ hồi phục như vậy. Miledi đã liên lạc với làng Giải phóng quân gần nhất, và công tác chuẩn bị tiếp nhận tất cả những đối tượng thí nghiệm đã được cứu đang diễn ra với tốc độ nhanh chóng. Đích đến của kế hoạch là một nơi định cư lâu dài cho tộc Schnee, nhưng hiện tại họ chỉ cần một nơi để sinh sống là ổn
Ngoài lề, Meiru là người đầu tiên ủng hộ việc chuyển đến mộtngôi làng của giải phóng quân thay vì ở lại Hắc Đại Tuyết Nguyên. Lý do là cô ấy không thể chịu được cái lạnh thêm nữa.
May thay, khu rừng mà họ đang ẩn náu được các quỷ tộc lân cận đặt cho cái tên Khu Rừng Một Đi Không Trở Lại, vì vậy họ tránh nó như tránh tà. Do đó nhóm Miledi sẽ khó bị phát hiện. Lý do nó có cái tên như vậy là—
“Ara, Meiru-chan! Em lại mặc lại cái đồ bơi đó nữa rồi! Những bộ quần áo chị làm cho em đâu hết rồi?”
“T-Tha cho tôi đi mà~à...”
Một giọng nói nhu mì hiếm thấy ở Meiru. Đó là bởi đối mặt cô lúc này là ‘Chúa tể của Khu Rừng Một Đi Không Trở Lại’. Dù người rơi vào bàn tay của nữ hoàng cơ bắp này thực sự có quay trở lại, nhưng người ấy không còn giữ được trạng thái bàn đầu của mình nữa. Tên của cô ấy là Jingle Bell. Cô ấy, thực ra chính là một Giải phóng quân. Và không chỉ là một Giải phóng quân bình thường. Cô là thợ may giỏi nhất của Giải phóng quân và là người đã phụ trách mảng quần áo trang bị cho nhóm Miledi.
Mặc dù là một quỷ tộc, cô lại không thể sử dụng phép thuật. Vì thế nên cô đã bị dè bỉu bởi chính đồng loại của mình. Và cô đã rèn luyện cơ thể của mình để thoát khỏi tình trạng bắt nạt và giờ đây cô đã trở thành một nữ quỷ tộc xinh đẹp có thể nghiền nát một quân đoàn quỷ chỉ với sức mạnh cơ bắp thuần túy.
Nhân tiện, Snowbell đã coi anh ấy(?) là sư phụ của mình vì lý do nào đó.
“Tốt lắm, Bell-neesan! Ép góc chị ấy... E hèm, ý em là, chưng diện cho chị ấy thật đẹp nhé!”
“Miledi-chan, chị sẽ bắt em trả giá sau vụ này.”
Miledi đang quan sát từ bên lề, cổ vũ cho Jinglebell. Còn Meiru thì cố hết sức chạy trốn khỏi đống cơ bắp và khuôn mặt ấn tượng của Jinglebell, người đang cố thúc giục cô mặc một chiếc váy xếp nếp bồng bềnh. Cách đó không xa, Oscar, Naiz và Vandol đang mài giũa những kỹ năng cận chiến của họ. Mặc dù lúc này, Oscar và Vandol chỉ đang đứng im lườm nhau.
“Vậy nói cách khác, lúc đó ngươi sử dụng cặp kính kia để tìm kiếm vị trí của mọi người trong lâu đài sao?”
“Đúng vậy. Tuyệt vời phải không? Thậm chí ta có thể dùng nó để lấy tầm nhìn của một chú chim đang bay nữa cơ.”
Một thời gian trước, Oscar đã nhờ Mikaela yểm ma thuật cố hữu của cô, Thấu Thị vào chiếc kính của anh. Chúng là lý do khiến Oscar có thể dễ dàng né tránh những đòn tấn công trong tình cảnh chiến đấu hỗn loạn và vì sao anh có thể hành động cứ như có mắt sau đầu. Đó cũng là thứ đã giúp anh tìm thấy vị trí của Vandol khi họ tới giải cứu anh ấy. Oscar-san có thể nhìn xuyên thấu bất cứ thứ gì và bất cứ lúc nào!
“Hiểu rồi—đúng là kinh tởm thật, nhà ngươi đó.”
Gân xanh xuất hiện trên trán của Oscar, anh bực mình đáp lại ấn tượng thẳng thắn của Vandol.
“Ít nhất thì nó cũng không ngu ngốc như cái khăn choàng của nhà ngươi. Tại sao ngươi lại đeo nó dù trời không lạnh?”
“Đừng xúc phạm khăn choàng của ta. Ngươi đúng là chả có con mắt nghệ thuật gì cả, tên bốn mắt biến thái.”
“Đừng xúc phạm kính của ta, tên nghệ sĩ dỏm.”
“Làm sao?”
“Sao thì sao?”
“Haaah, sao hai người cứ phải tranh cãi về từng chuyện nhỏ nhặt vậy nhỉ?”
Naiz thở dài. Gần đây, Naiz đóng vai người hòa giải bất dắc dĩ cho mỗi cuộc tranh cãi của Oscar và Vandol, và điều đó khiến anh rất mệt mỏi. Susha, người đến quan sát Naiz tập luyện, ngẩng đầu lên và hỏi,
“Đây có phải là ‘thân nhau lắm cắn nhau đau’ mà mọi người hay bảo không ạ?”
“Họ đúng là những người bạn thân nhất rồi!”
“Không biết có phải vậy không nữa”
“Mà, cũng hiếm khi thấy anh ấy bộc lộ cảm xúc như vậy.”
Yunfa, Corrin và Ruth tiếp tục cuộc trò chuyện. Bên cạnh những đứa trẻ, Mikaela khuỵu xuống kiểu orz và lẩm bẩm,
“K-kinh tởm... Cậu ta bảo ma thuật cố hữu của tôi, kinh tởm...”
“Đ-Đừng lo, Mikaela. Không ai thực sự nghĩ thế đâu.Vandol chỉ nói thế vì đang nói chuyện với Oscar thôi”, Shushu cố gắng an ủi Mikaela.
“Đ-Đúng thế. Bình thường, Van-sama không bao giờ xúc phạm mọi người như vậy đâu. Có vẻ như ngài ấy đã trở nên thô lỗ hơn khi ở quanh lãnh đạo của mọi người... và đặc biệt là khi ở gần Oscar-dono.”
Margaretta không chắc mình nên có cảm xúc như thế nào. Cô hạnh phúc vì Vandol đã tìm thấy những người bạn mà anh ấy có thể thật lòng, nhưng đồng thời, việc Vandol luôn tranh cãi với Oscar đã gây ra rất nhiều rắc rối cho mọi người.
“Shushu nói đúng, Mikaela. Rất nhiều lần chúng tôi đã được cứu bởi sức mạnh của cô. Không ai nghĩ nó kinh tởm cả.”
“Marshal-san...”
“Hơn nữa, đâu phải cô dùng nó để nhìn trộm hay gì đâu. Bởi thế cô nên tự hào về—”
Không hiểu sao Mikaela đột ngột thể hiện vẻ mặt tội lỗi.
“M-Mikaela? Không lẽ cô...”
“K-Không phải những điều anh đang nghĩ đâu! Đó chỉ là tai nạn thôi! Chắc chắn đó chỉ là tai nạn thôi, Marshal-san! Không phải là tôi nghĩ cơ thể đang tắm của Marshal-san sexy hay gì đâu!”
Mọi người bắt đầu tránh xa Mikaela. Nhận ra mình vừa tự vả, cô ấy vẫn cố gắng bảo vệ danh dự của mình trong tuyệt vọng. Nhưng lời bào chữa của cô ấy bị cắt ngang bởi tiếng vỗ cánh.
“A, là Creme-chan.”
Theo lời Corrin, mọi người đều nhìn lên chú đại bàng đang lao xuống. Dường như Tim có một tin nhắn dành cho họ. Miledi để Creme hạ cánh trên đầu và lấy bức thư buộc vào chân của nó.
“Cái gì, thư từ Badd?”
Miledi thì thầm. Mọi người đột nhiên trở nên hứng thú với nội dung của bức thư. Rốt cuộc, đó là tin tức từ phó thủ lĩnh đã mất tích kể từ khi ông ta bắt đầu cuộc hành trình của mình. Khi Miledi đọc qua bức thư, nét mặt của cô đột nhiên thay đổi. Đôi mắt cô trở nên nghiêm túc và cô nghiến môi. Khi đọc xong, cô ấy nhìn lên và nói,
“Nhà thờ... đã tuyên chiến với Cộng hòa Haltina.”
Bầu không khí căng như dây đàn tràn ngập giữa những Giải phóng quân. Miledi nắm chặt bức thư và nói,
“Badd cũng đang ở đó. Ông ta yêu cầu giúp đỡ.”
Cô nhìn xung quanh các đồng đội của mình, và tất cả họ đều gật đầu quyết đoán. Dù không nói một lời nhưng tất cả bọn họ đều một lòng một dạ.
“Đi nào. Tới Bạch Đại Thụ Hải.”
Tất cả mọi người đều có thể nhận thức được rằng đây chính là bước ngoặt quan trọng của lịch sử thế giới.