“Trên đây là toàn bộ báo cáo. Thần thực lòng tạ lỗi với ngài, thưa Bệ hạ.”
Một giọng nói cay đắng vang lên trong lâu đài của quỷ vương. Giọng nói ấy thuộc về một quỷ tộc đứng tuổi với đôi mắt sắc bén, thủ tướng của Quỷ quốc Igdol, Karm Tranlit. Sau sự náo loạn tại phòng thí nghiệm dưới mặt đất, Rasul đã tiến hành một cuộc truy nã toàn quốc nhằm tìm kiếm nhóm Miledi. Nhưng lần cuối có người nhìn thấy họ là ba ngày trước, và hôm nay là ngày thứ sáu của cuộc truy đuổi. Karm vừa mới hoàn thành báo cáo với Rasul về việc hoàn toàn mất dấu nhóm Miledi.
“Ừm, ta nghĩ chúng đã hội ngộ với gia tộc Schnee. Ta thực sự muốn biết nơi ẩn náu của chúng nằm ở đâu...”
Nhìn thấy nụ cười của Rasul, Karm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Dường như ông đã tránh được việc khiến quỷ vương phật lòng. Tuy nhiên, ông vẫn cảm thấy thất vọng vì mình không thể hoàn thành được nhiệm vụ mà chúa tể đã giao cho mình. Vào lúc đó, xuất hiện một người nữa nói chen vào.
“Bệ hạ, ngài không nghĩ rằng mình chơi đùa thế là đủ rồi sao?”
Một quỷ tộc có thân hình tráng kiện với mái tóc ngắn màu đỏ rực bước tới. Anh ta trông tầm gần bốn mươi tuổi tuổi, và hiện đang mang những vết nhăn sâu hoắm trên trán.
“Lỗi ta, Angol. Nhưng chúng ta không chỉ tìm được Công nương Raisen, mà còn những hai người sử dụng ma thuật cổ đại nữa. Hiểu tại sao ta lại có tâm trạng tốt đến thế rồi chứ?”
“Nhưng kết quả là tất cả chúng đều đã trốn thoát khỏi ngài.”
Angol Mittlight là một trong ba quỷ tướng đứng đầu của Igdol. Khi nói về sức mạnh hủy diệt thuần túy, không ai đạt đến trình độ của anh ta.
“Ngươi bất mãn gì về quyết định của Rasul-sama sao?”
Một trong những quỷ tướng đứng đầu của Igdol và là nữ quỷ duy nhất trong số họ, Lestina Ascion, hướng ánh mắt hình viên đạn vào Angol. Angol đáp trả bằng vẻ mặt bực tức và trả lời,
“Nhiệm vụ của những bầy tôi của Bệ hạ là phải đưa cho ngài những lời khuyên thẳng thắn chứ không phải mù quáng tuân theo. Nếu cô không có gì để nói thì hãy yên lặng đi.”
“Có vẻ như ngươi muốn bị nướng thành than nhỉ.”
“Thôi đi cả hai. Các ngươi đang diện kiến Bệ hạ đấy.”
Quỷ tướng thứ ba và cũng là quỷ tướng cuối cùng, Elga Insut, cảnh cáo hai người kia.
“Nào nào, các ngươi cứ bình tĩnh. Chúng ta vẫn còn có Van, nên sau cùng chúng sẽ trở lại thôi. Chúng ta chỉ cần bắt chúng vào lúc đó, được không?”
Cả ba đồng loạt cúi đầu trước Rasul khi biết rằng việc tiếp tục tranh cãi trước mặt vị vua là một điều vô lễ. Tuy nhiên, Karm vẫn muốn nói ra những lời cuối cùng.
“Bệ hạ. Tôi đã nói đi nói lại rất nhiều lần rồi, nhưng xin ngài đừng nói về tên tạp chủng đó bằng biệt danh thân thiết như vậy.”
“Ta sẽ cân nhắc.”
Mặc dù lần nào Rasul cũng đáp lại như vậy, hắn ta chưa bao giờ thay đổi cách gọi Vandol. Tất nhiên, Rasul vẫn coi quỷ tộc là chủng tộc tối cao. Hơn nữa hắn cũng tin rằng dòng máu quỷ tộc phải là thuần chủng. Vandol không gì hơn một đối tượng thí nghiệm và một nguồn hỏa lực tiện lợi cho Rasul. Nhưng đó chính là lý do tại sao đám Karm không thể hiểu được tại sao Rasul từ chối việc ngừng gọi Vandol bằng biệt danh. Tất nhiên, quỷ vương là hóa thân cho của vị thần của họ. Hắn được toàn bộ quỷ tộc tôn kính. Vì vậy, Karm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận rằng Rasul có lý do của riêng mình.
“Vậy giờ, nếu không còn gì để báo cáo nữa, ta sẽ rời đi. Ba ngươi nên chuẩn bị cho cuộc tấn công đi.”
“Như ý ngài. Nhưng ngài định đi đâu?”
Rasul sau khi rời khỏi căn phòng, quay lại nhìn Karm và vui vẻ trả lời, “Đến gặp đứa em trai yêu quý của ta.”
Trong một hầm ngục biệt lập với những cái khác, tiếng bước chân đều đặn của Rasul vang vọng khắp các bức tường. Ban đầu, căn phòng nàycó kích thước tương đương với phòng nghiên cứu của Rasul, dùng để giam giữ các thành viên quan trọng của tổ chức đối địch. Căn phòng này đủ lớn để chứa nhiều tù nhân, nhưng lúc này, hiện chỉ có một.
Rasul dừng lại trước phòng giam một người và vui vẻ nói, “Yo, Van. Giờ cậu thấy sao hả?”
“......”
Đương nhiên, tù nhân bị trói bằng những sợi xích tịnh thạch đó chính là Vandol. Trên người anh vẫn còn đầy vết thương từ lần biến đổi trước đó. Biến thành một con rồng trong lúc bị phong ấn cũng giống như một đứa trẻ bị trói bởi dây gai đột nhiên biến thành người lớn vậy. Những phong ấn găm sâu hơn vào cơ thể của Vandol khiến anh bị thương nghiêm trọng. Hơn nữa, để ngăn Vandol cố gắng trốn thoát lần nữa, Rasul cắt đứt gân ở chân và bẻ gãy tay anh. Tuy nhiên, ngọn lửa trong ánh mắt Vandol vẫn bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh trừng mắt nhìn Rasul.
“Xử tử vài tên vẫn chưa đủ để bẻ gãy ý chí của cậu sao?”
Để đáp trả việc Vandol cố gắng trốn thoát, Rasul hành quyết một vài tù nhân trước mặt Vandol và các đối tượng thí nghiệm còn lại. Hắn muốn cho họ thấy rằng việc trốn thoát khỏi bàn tay của quỷ vương là vô vọng.
“Tại sao?” Vandol khẽ lẩm bẩm.
Rasul nghiêng đầu và Vandol cao giọng.
“Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?”
Rasul ngây người nhìn Vandol một lúc, rồi chế nhạo.
“Vẫn còn tin tưởng vào ta sao? Hay cậu chỉ đang không chấp nhận hiện thực?”
Rasul nhìn Vandol một cách thương hại và nói, “Tất cả chỉ là ảo tưởng thôi, Van.”
“......”
“Đáng lẽ ta đã nói rõ vào ngày đăng quang của ta rồi nhỉ. Người anh trai tốt bụng cậu ngưỡng mộ chưa bao giờ tồn tại. Ai lại nghĩ về một tên hỗn huyết như cậu như một người thân trong gia đình cơ chứ?”
Ít nhất thì Rasul đã xem Vandol như một con thú cưng đáng yêu trung thành. Rasul nở nụ cười khinh bỉ.
“Tất cả những gì cậu tin tưởng đều là ảo tưởng.”
Những ngày tháng yên bình mà Vandol đã trải qua cùng với mẹ và đồng tộc không hơn gì ảo mộng đẹp đẽ. Thực tế, mối liên hệ của anh với Rasul chỉ là dối trá và chẳng hề có tương lai nào cho anh và gia tộc của mình.
“Không thể có chuyện đó.”
Vandol lườm Rasul, thể hiện quyết tâm đối mặt với hiện thực tàn nhẫn đang nhìn anh chằm chằm. Để mang Rasul tốt bụng của ngày xưa quay trở lại, Vandol nói,
“Anh à, nếu tất cả thật sự là dối trá thì tại sao anh vẫn tết tóc như thế?”
“Sao?”
Có vẻ như Rasul rất bất ngờ trước câu hỏi đó. Trong khoảnh khắc hắn ta đã thể hiện sự do dự, và đôi tay vô thức đưa lên phần tóc chỉ tết một đoạn nhỏ.
“Chỉ bện một phần tóc nhỏ đó thôi... chẳng hề phù hợp với một quỷ vương chút nào nhỉ?”
“......”
Phần tóc trên vai Vandol cũng được tết giống như thế, dù trông nó bây giờ như muốn bung ra đến nơi. Thực sự thì Rasul luôn cảm thấy như thể nó cũng không hợp với mình. Nhưng bất chấp điều đó, hắn vẫn để dành thời gian tết tóc như vậy hằng ngày.
“Anh là người tết tóc như vậy cho em. Mặc dù là một thái tử, anh lại thích chơi khăm, trêu chọc và khiến mọi người bật cười.”
Một ngày nọ khi Vandol ngủ say, Rasul lẻn vào phòng của anh và tết tóc của anh thành như vậy. Ông ta còn sử dụng cả keo và dây buộc để đảm bảo Vandolcũng không thể tháo bện tócấy ra khi anh thức dậy. Vandol đã vô cùng tức giận khi phát hiện ra điều này và rồi ngừng nói chuyện với Rasul. Vì vậy, Rasul cũng tết tóc mình thành kiểu như vậy, và nói,
“Được chưa, Van? Giờ chúng ta giống nhau rồi nhé. Chúng ta sẽ khiến thứ này thành mốt thời trang mới trong Igdol. Việc này sẽ khiến em không còn xấu hổ nữa nhé?”
Kể từ đó, hai anh em tiếp tục tết chỉ một phần của tóc của mình. Vào thời điểm đó, Vandol xấu hổ đến mức không muốn nói ra điều này, nhưng hôm nay anh biết mình phải nói ra.
“Lúc đó vì xấu hổ nên em không muốn nói, nhưng em vẫn luôn nghĩ bím tóc này là biểu tượng cho sự gắn kết đôi ta. Vậy nên anh à, sao anh vẫn tết tóc kiểu đó nếu tất cả mọi thứ chỉ là dối trá?”
“Ra là vậy...”
Rasul cười nhạt… rồi đưa tay lên cắt đứt bện tóc ấy. Như thể cắt đứt mọi ràng buộc với Vandol. Đôi mắt của Vandol mở to vì ngạc nhiên, và Rasul cười khúc khích.
“Ta chỉ làm thế theo thói quen. Ta chưa bao giờ tưởng tượng thứ ngớ ngẩn như này lại khiến cậu nuôi hy vọng.”
“Anh… hai...”
Vandol gục đầu và nghiến răng. Rasul thích thú ngắm nhìn cậu em trai đau khổ, “Công nương Raisen sẽ trở lại đây đấy.”
“Ngh.”
Hình ảnh cô gái tỏa sáng rực rỡ tựa như hóa thân của mặt trời hiện ra trong tâm trí anh. Cô ấy đã thề rằng cô ấy sẽ cứu Vandol. Và vì lý do nào đó, Vandol tin cô ấy. Nhưng bây giờ, anh thậm chí còn không rõ mình có thể được cứu nổi không.
“Cậu không mong chờ sao?”
“Mong chờ điều gì?”
“Khoảnh khắc mà ta dạy cho cô nhóc tự cao đó về hiện thực phũ phàng của thế giới này.”
“Ngươi định làm gì cô ấy?”
“Hehehe. Ta thích ánh mắt đó của cậu, Van. Có vẻ như cậu đã tìm thấy một niềm hy vọng nữa để bấu víu. Ta rất nóng lòng cho cậu thấy cậu đã đặt niềm tin sai chỗ một lần nữa.”
“Ta hỏi ngươi định làm gì cô ấy.”
“Chà... để ta gợi ý nhé. Cậu nghĩ cô gái chính trực đó sẽ mang loại biểu cảm nào khi phát hiện ra mình vừa phát động một cuộc chiến?”
Rasul cười nhạo, và trong khoảnh khắc đó, Vandol buộc phải thừa nhận rằng trước mặt anh không phải là Rasul tốt bụng của ngày xưa nữa. Biểu cảm của quỷ vương hiện tại quá đỗi kinh tởm. Ở nơi nào đó sâu thẳm trong trái tim, Vandol luôn muốn tin rằng có lý do buộc Rasul phải thay đổi như vậy. Chứng kiến Miledi quyết tâm chiến đấu đến cùng mà không bỏ cuộc đã cho anh can đảm để duy trì hy vọng đó. Anh tin rằng mình có thể phát hiện ra ý định thực sự của người anh trai và đưa anh mình trở lại bình thường. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt xấu xí hiện tại của hắn ta... anh phải chấp nhận việc này.
“Ngươi không phải là anh trai của ta.”
“Đúng rồi. Có vẻ như cuối cùng cậu đã quyết định chấp nhận thực tại, Van. Chúc mừng cậu.”
Rasul quay gót. Hắn ta đã tận hưởng niềm vui một cách trọn vẹn nhất; đến lúc phải rời đi. Khi hắn bước ra khỏi hầm ngục, hắn cất lời mà chẳng buồn ngoái lại, “Ngày mai cậu phải quay trở lại làm việc. Ta muốn một quân đoàn ma thú nữa. Một khi ta hủy diệt phía nhà thờ, tiếp theo sẽ là Dastia.”
“Cái gì!? Đừng nói là ngươi định lên kế hoạch tiêu diệt tất cả ma cà rồng!? “
“Lục địa phía nam không cần những chủng tộc khác ngoài quỷ tộc. Hơn nữa ta cần nhiều đối tượng thí nghiệm hơn. Một mũi tên trúng hai con nhạn. Tốt hơn hết là cậu nên nỗ lực làm việc đi, Van. Mạng sống những người đồng đội quý giá của cậu còn tùy thuộc vào việc cậu hoàn thành tốt công việc của mình ra sao.”
“Rasul, ngươi còn định tiến xa tới chừng nào nữa!?”
Tiếng hét của Vandol vang vọng khắp hầm ngục vắng vẻ, nhưng câu trả lời duy nhất anh nhận được là tiếng đóng cửa hầm ngục nặng nề. Anh cảm thấy nó cũng giống như âm thanh cánh cửa tương lai đang đóng lại. Vandol đau đớn gục xuống trong bóng tối. Dần dần, anh mất đi cảm giác về thời gian, và anh bắt đầu hồi tưởng về người mẹ của mình. Người luôn dành cho anh một tình yêu vô bờ bất chấp anh là đứa con bà chẳng hề mong muốn. Người mẹ trong trí nhớ của anh luôn luôn điềm tĩnh và nhìn anh với ánh mắt trong vắt như băng. Khoảng thời gian Vandol đủ lớn để nhận ra việc sinh ra và lớn lên trong hầm ngục không phải điều bình thường, anh đã hỏi mẹ của mình, “Mẹ ơi, mẹ không ghét việc này sao?”
Việc này tức, quỷ vương tiền nhiệm, hoàn cảnh hiện tại của bà, và ngay cả bản thân Vandol. Trước những gì bà ấy đã phải chịu đựng, việc Sasrika chán ghét mọi thứ và nguyền rủa anh cũng không có gì là lạ. Nhưng câu trả lời của mẹ anh lại là,
“Nanh của loài rồng sẽ bảo vệ kẻ yếu và quét sạch hận thù cuồng nộ. Đôi mắt của loài rồng nhìn thấu sự thật và đập tan mọi dối trá.Vuốt của loài rồng xé tan những bức tường bằng thép và nghiền nát sự hiểm độc. Chúng ta là long nhân tộc, thanh gươm của lý lẽ là vũ khí duy nhất của chúng ta.”
Đó là lời tuyên thệ đã được truyền qua bao thế hệ long nhân tộc. Hình ảnh người mẹ nghiêm trang dạy anh những điều luật, bất chấp xung quanh là hầm ngục tối tăm, đẹp như một bức tranh vậy. Vào thời điểm đó, Vandol đã hiểu ra ý nghĩa của ‘thanh khiết’ thực sự. Tuy nhiên, lý thuyết thì dễ tiếp thu hơn thực hành. Vandol không thể kiểm soát được cảm xúc của mình và hóa cuồng khi chứng kiến những gì quỷ vương tiền nhiệm đã làm với mẹ anh. Và anh đã mất đi người mẹ của mình. Thậm chí hiện giờ máu vẫn đang chảy ra từ vết thương của sự ân hận khắc sâu trong trái tim anh.
“Sống vì hạnh phúc của người khác, để những người khác sẽ muốn sống vì hạnh phúc của con.”
Đó là những lời Sasrika đã nói với Vandol ngay trước khi bà ấy ra đi.
“Mẹ… con đã cố gắng sống như vậy,” Vandol yếu ớt lẩm bẩm, giọng chán nản chứa đầy sự hoang mang lạc lõng. Anh không còn biết mình nên làm gì nữa.
“Nhưng con nghĩ...”
Chính vì sự tồn tại của anh, quỷ vương tiền nhiệm có thể tạo nên đội quân để xâm lược. Vì sự tồn tại của anh, rất nhiều người đã phải hy sinh để trở thành chimera. Và vì sự tồn tại của anh, bây giờ chiến tranh sẽ nổ ra.
“Con có thực sự nên... sống không?”
Nếu anh chết, gia tộc của anh sẽ từ bỏ việc giải cứu anh. Rasul có thể tiếp tục các thí nghiệm của mình, nhưng cuối cùng hắn sẽ nhận ra thực hiện điều đó mà không có Vandol là không thể và bỏ cuộc.
“Mẹ...”
Những lời nói mà anh đã thề sẽ giữ mãi trong lòng… không thể giữ được nữa.
“Có lẽ mình không nên tồn tại trên cõi đời này…”
Vào lúc đó, một giọng nói đáp lại, “Tên ngốc.”
Ngay sau đó, luồng sáng đột ngột xuất hiện trên bức tường bên cạnh anh. Vandol không thể nói lên lời. Ánh sáng màu hoàng kim, tựa như ánh sáng ấm áp của mặt trời. Tia lửa điện chạy dọc bức tường, và sau đó một cái lỗ xuất hiện tại chỗ ánh sáng phát ra. Một khuôn mặt quen thuộc ló đầu vào.
“B-Bốn mắt!”
“Chào tên khăn choàng.”
Oscar chỉnh lại kính của mình và lẩm bẩm, “Chậc, ta quên mất là bản thể thật của ngươi đã bị lấy đi chiếc khăn rồi.”
Sau giây phút bàng hoàng, Vandol định thần và hét lên, “Quên ta đi! Hãy cứu đồng đội của ta và biến khỏi đây mau!”
“Sao phải vậy, vì đây là một cái bẫy? Chà, ngay cả thế cũng chả là gì đối với ta.”
“Ta đang nghiêm túc đấy.”
“Ừ, ta cũng thế.”
Oscar nắm lấy cổ áo Vandol và nhấc bổng anh ta lên.
“Cái quái gì mà mình không nên tồn tại trên cõi đời này, hả!? Ta không bao giờ muốn nghe những lời đó từ ngươi một lần nữa đâu! Lần sau ngươi mà nói thế ta sẽ siết cổ ngươi bằng chính chiếc khăn choàng của ngươi đấy!”
Những lời của Oscar thốt ra chứa đầy sự khắc nghiệt. Nhưng sự tức giận trong mắt anh hiện ra rõ rệt như pha lê. Khi nhận ra rằng Oscar đang tức giận vì chính bản thân anh, không hiểu sao Vandol bỗng dưng muốn khóc. Nhưng anh đã kìm lại những giọt nước mắt của mình. Oscar là người duy nhất Vandol không cho phép thấy bản mặt khóc lóc của mình.
“Nhưng ngay cả khi ngươi cứu ta, quỷ vương sẽ chỉ thu thập thêm nhiều đối tượng thí nghiệm hơn mà thôi... Ta không thể thoát khỏi hắn ta. Mọi chuyện sẽ lại tiếp diễn như lần trước m—”
“Im đi. Dù sao thì cũng đã quá muộn để dừng lại rồi.”
“Gì cơ?”
Đột nhiên toàn bộ lâu đài rung chuyển khi một chấn động lớn ập tới.
“Đừng nói với ta...”
“Khắc ghi việc này vào trong tâm trí ngươi. Lãnh đạo của chúng ta luôn thích tiến vào bằng sự hào nhoáng.”
Chắc chắn đó là sự xuất hiện của Miledi-chan rồi! Ngay trước mặt ma vương đó.
Vandol mở miệng định phản pháo lại, nhưng sau đó dừng lại khi cảm thấy có thứ gì đó đang tới.
“Thập thức, Thánh Thuẫn.”
Ngay sau khi Oscar triển khai kết giới, một ngọn hỏa thương đủ nóng để tan chảy mọi thứ trong tích tắc tấn công trực diện hai người họ. Dù đòn đánh hướng tới Oscar, nhưng nếu anh không chặn nó lại Vandol sẽ bị bỏng nặng. Khi ngọn lửa tắt dần, Oscar nhìn thấy một hình bóng ở cuối hành lang.
“Tiếng hú của tên tạp chủng có vẻ vang xa nhỉ.”
Lestina bước vào hành lang với hai thanh kiếm ở bên hông, chế nhạo Oscar như thể một con chó hoang bị dụ bởi tiếng hét của Vandol. Cô ta búng tay, và các chimera mặc áo choàng xám bắt đầu xuất hiện từ bóng tối. Số lượng vào khoảng năm mươi tên. Thêm nữa, một nhóm năm mươi quỷ binh tinh nhuệ xuất hiện ở phía bên kia của hành lang bao vây Oscar và Vandol. Dù không có chimera áo choàng đen nào nhưng vẫn là 1 chọi 100. Và một trong số đó là một trong ba quỷ tướng đứng đầu quốc gia.
“Oscar, ngươi—”
“Đừng lo. Đã có một đội khác giải cứu các đối tượng thí nghiệm. “
Vandol bực bội trước câu trả lời cố ý hiểu nhầm của Oscar.
“Đó không phải là điều ta muốn nói! Cứu ta chẳng có lợi ích gì cả! Cứ chạy đi!”
Tất nhiên, Oscar không hề ngốc. Rốt cuộc thì anh đeo kính là có lý do của nó. Oscar nhanh chóng biến đổi cùm chân phong ấn của Vandol, sau đó vỗ vỗ ngực. Batlam thò cái đầu nhỏ xinh ra khỏi áo khoác của Oscar. Đôi mắt của Vandol mở to vì ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết. Batlam biến thành một chiếc khăn choàng và quấn mình quanh chủ nhân của cậu đang gục xuống và đỡ lấy cơ thể Vandol.
“Trời ạ, ngươi trở thành tên yếu ớt như vậy chỉ trong có mấy ngày qua à. Nghe đây. Ngậm cái miệng, bịt cái tai và nhắm cái mắt vào.”
“Oscar!”
Oscar quay lưng về phía Vandol và bước ra khỏi phòng giam, đối mặt với kẻ thù bao vây phía trước.
“Oho, vậy các ngươi không định chạy trốn sao?”
Nụ cười của Lestina mở rộng hơn. Cô ấy nhìn qua bức tường mà Oscar đã biến đổi thành lối đi của mình.
“Ngươi có chắc mình không nên ở bên quỷ vương không?”
Lestina khịt mũi một cách khinh bỉ.
“Chiến thắng của Rasul-sama đã được đảm bảo dù ta có ở đó hay không.”
“Ta hiểu rồi. Vậy thì đỡ quá. Không thể để nhà ngươi chạy tới bảo vệ Quỷ vương yêu quý của ngươi được.”
“Tên khốn... trước đó ngươi còn không thể chạm tới Rasul-sama, vậy tại sao ngươi nghĩ lần này lại có sự khác biệt chứ?”
Oscar nhún vai. Anh xoay chiếc ô của mình bằng một tay và chỉnh kính bằng tay còn lại. Anh nở nụ cười vô tư lự với Lestina.
“Nếu ngươi nghĩ rằng ngươi đã nắm bắt được chúng ta thì sao không thử ta xem? Nào, tới đây. Ta sẽ nghiền nát tất cả các ngươi thành một đống bầy nhầy.”
Oscar đưa ngón tay giữa lên, và theo lệnh của nữ quỷ tướng, “Ta sẽ đốt ngươi thành tro!” Những người lính quỷ tộc đồng loạt thi triển ma thuật. Gần như không một lời niệm chú nào thốt ra trước khi họ triệu hồi hàng loạt hỏa giáo phóng vào Oscar. Năm mươi hỏa giáo cùng với hỏa thương màu xanh nhạt cực lớn của Lestina tấn công Oscar. Hỏa thương của Lestina trông giống Thương Thiên nén lại hơn một Xích Giáo thông thường. Hơn nữa, ngọn lửa tỏa ra rất nóng, thậm chí có thể vượt qua cấp độ của một Thương Thiên. Nếu Oscar trực diện hứng đòn, chắc chắn anh sẽ chẳng còn gì sót lại ngoài tro tàn. Dường như ngay cả Thánh Thuẫn của anh cũng chưa chắc đã chặn được nó. Nhưng Oscar không có dù chỉ một chút lo lắng. Khi luồng lửa hướng về phía anh, chiếc nhẫn trên ngón tay anh lóe sáng. Ngay sau đó, sáu chiếc khiên tháp màu đen xuất hiện trước mặt anh.
“Ngu xuẩn! Nhưng ngươi cũng sẽ chết bởi sóng nhiệt thôi!”
Lestina cười đắc thắng. Nhưng sau đó, những binh lính quỷ tộc của cô mới là bên phát ra tiếng hét.
“Cái!? Phản đòn ư!? Không, ngươi trả lại ma thuật của chúng ta sao!?”
Ma thuật của Lestina và các quỷ tộc thực sự đã đánh trúng ba tấm khiên lơ lửng bên dưới bảo vệ Oscar. Nhưng một lúc sau, những ma thuật đó bắn ra từ ba tấm khiên bên trên ba tấm khiên lúc nãy. Ngay vào chỗ quỷ tộc.
——Tạo tác mới, Hắc Khiên.
Tất nhiên chúng rất vững chãi, nhưng quan trọng hơn, chúng có chứa ma thuật không gian cổng dịch chuyển trên bề mặt. Các ma thuật trúng một tấm khiên bị bắn ngược ra ngoài cổng dịch chuyển tương ứng trên tấm khiên khác. Có thể nói rằng đây là tạo tác phòng thủ mạnh nhất mà Oscar từng làm. Anh cần một cách để vừa bảo vệ trước một số lượng lớn kẻ thù đồng thời phản công, vì vậy anh đã phát triển chúng trong khi nghỉ ngơi tại làng Schnee.
“Chính xác. Ngươi mới nói gì cơ? Kiểu gì sóng nhiệt cũng giết ta hả?”
Giọng nói vui vẻ của Oscar vang vọng khắp hành lang. Anh triển khai Thánh Thuẫn để bảo vệ bản thân khỏi chút nhiệt lượng còn sót lại. Lestina không thể chịu được thái độ thoải mái của anh ta, và cô càng tức điên hơn khi thấy anh đã thành công tiêu diệt 40% lực lượng ưu tú của cô ấy trong phút chốc. Và sự tức giận ấy có thể thấy rõ qua cơ thể đang phát sáng nóng đỏ kia.
“Ồ, đó có phải ma thuật cố hữu của ngươi không?”
“——Là Xích Nhiệt Hỏa, Oscar Orcus. Và thậm chí cả xương của ngươi cũng sẽ bị tan chảy với nó!”
Lestina rút song kiếm ra và lao vào Oscar. Ngọn lửa xung quanh cô ấy nóng đến mức cháy sạch quần áo. Cô hiện tại giống như mắc ma mang hình dáng giống người. Những thanh kiếm của cô ấy có thể là một loại tạo tác nào đó, vì chúng không tan chảy trong tay cô. Thay vào đó, quá trình mắc ma hóa của cô cũng lan sang chúng, biến chúng thành những lưỡi kiếm nhiệt. Trong khi Lestina lao tới, các chimera mặc áo choàng xám tách ra và tấn công Oscar từ mọi phía. Oscar giơ bàn tay đeo găng lên trước và,
——Hắc Thủ Bao, Rào chắn kim loại siêu mảnh đa hướng.
Máu đồng loạt phun ra từ các chimera lao vào anh từ phía sau và hai bên. Nguyên nhân là do tính năng những mới và cải tiến từ dây kim loại của Oscar. Những sợi dây mảnh đến mức người ta phải căng mắt ra mới có thể nhìn thấy chúng. Anh cũng để lẫn chúng với những sợi kim loại thông thường, dễ thấy hơn để dẫn dụ các chimera vào cái bẫy anh dựng sẵn và cắt chân của chúng. Bất chấp việc chúng không cảm thấy đau đớn và tốc độ tái sinh nhanh chóng một cách khó tin, chúng vẫn không thể làm gì nếu không có chân. Sau đó, anh phóng những con dao găm nhỏ được niệm ma thuật Triển Lôi vào mỗi tên trong số chúng để hạn chế cử động của chúng bằng sét. Anh biết khả năng tái tạo của bản thân chúng sẽ cầm máu và khiến chúng không mất mạng. Meiru có thể khôi phục lại chân cho chúng sau này, vì vậy anh chẳng hề do dự cắt phăng chúng. Những binh lính quỷ tộc còn lại chùn bước khi thấy Oscar dễ dàng hạ gục các siêu chiến binh của quỷ vương.
“Những thủ đoạn rẻ tiền!”
Tuy nhiên, Lestina không ngừng tấn công và cơ thể quá nhiệt của cô ta dễ dàng nung chảy sợi dây của Oscar. Khi tới đủ gần, cô ta vung thanh kiếm nóng đỏ làm tan chảy mọi thứ xuống Oscar.
“Cái...”
Nhưng tay áo của Oscar quấn lấy thanh kiếm của cô ta và giữ chúng bất động.
Áo khoác của Oscar chẳng hề tan chảy cũng không hề bắt lửa trước sự ngạc nhiên tột độ của Lestina. Nó chỉ phát sáng ra ánh sáng mờ nhạt khi đẩy lùi thanh kiếm của cô. Anh ấy đã thêm một tính năng mới cho Hắc Bào, Kim Cang. Trở lại thời điểm còn ở làng Schnee, Oscar đã nâng cấp áo khoác của mình với sự giúp đỡ của Marshal.
“Nóng quá nhỉ. Ôm nhau trong tình trạng như vậy quả là không được rồi.”
Trước mặt Lestina vẫn còn đang mở to mắt vì kinh ngạc, Oscar giơ lòng bàn tay đeo găng trước mặt cô. Khoảng cách giữa hai người vẫn đủ lớn để tay anh không chạm vào mặt cô, nhưng sau đó, tầm nhìn của Lestina trở nên tối đen.
“Aa!?”
Trong lúc bị thổi bay về phía sau, cô nhận ra mình đã ngất đi trong giây lát. Lestina trừng mắt nhìn Oscar khi cô ngã xuống đất.
“Tên khốn, thứ sức mạnh đó!”
——Hắc Thủ Bao, tính năng mới, Ma Xung Ba.
“Bên ta cũng có một người có thể chuyển hóa năng lượng thành sóng xung kích. Cái kỹ năng trông có vẻ khá tiện dụng, vì vậy ta đã sao chép nó. Mặc dù người giúp đỡ ta... khá cự tuyệt khi cô ấy biết mình chung một kỹ năng với quỷ vương.”
Trong lúc Oscar đang nói chuyện, một số lính quỷ đã lấy lại tư thế và phóng ma thuật vào anh một lần nữa. Vô số ma thuật hệ lửa, băng, gió và sét ập tới Oscar như một cơn bão.
“Trời ạ, quả thật phiền phức. Các ngươi có thể yên lặng một chút được không?”
Oscar phản lại các ma thuật của họ với Hắc Khiên và kích hoạt Rương Báu một lần nữa. Khi các quỷ binh nhìn thấy thứ mà anh triệu hồi ra lần này họ tái mặt khiếp đảm. Oscar mang ra một con golem. Màu đen, cao bốn mét và mỗi tay một thanh kiếm. Hình dạng của nó không thực sự gây bất ngờ, nhưng tốc độ di chuyển của nó khiến người ta thực sự bất ngờ. Khi những quỷ tộc nhìn thấy con golem lao tới với tốc độ kinh hoàng, họ chỉ có thể nghĩ thế này, “Q-Quái vật...”
Họ tấn công con golem bằng đạn lửa, gió, đất và băng, nhưng tất cả chúng đều bị nghiền nát bởi những thanh kiếm được trang bị trên hai mươi cánh tay mọc ra từ các điểm trên cơ thể. Ngay sau đó, những binh lính quỷ tộc bị thổi bay, cơ thể họ vẽ lên một đường parabol trong không khí. Lý do là con golem, đã lao thẳng vào giữa đội hình của họ, mọc thêm hàng trăm cánh tay và đánh ngã tất cả họ bằng phần sống kiếm.
——Hắc Kỵ Sĩ, Bách Thủ Chiến Quỷ.
Trên đầu là một chiếc mũ giáp trông dữ tợn và những chiếc lỗ tròn trên lưng là nơi những cánh tay duỗi ra. Oscar đã nảy ra ý tưởng cho nó khi nhận ra rằng mình không cần phải trói buộc bởi các quy ước thông thường chỉ tạo ra những con golem hình người. Kết quả là một chiến quỷ được sinh ra, được trang bị nhiều loại kiếm ma thuật ở cấp độ tạo tác khác nhau.
“Mà, ngoại trừ các Chimera, ta sẽ hạn chế thiệt hại lên binh lính của các ngươi càng nhiều càng tốt. Nếu các ngươi mất nhiều quân thì nhà thờ sẽ tiến hành xâm lược và lúc đó thường dân sẽ phải chịu rất nhiều hy sinh đấy.”
“Đ-Đừng đùa với taaaaaaaaaaaaaaaa!”
Oscar phớt lờ cơn thịnh nộ của Lestina. Anh né được một vài chimera thoát được dây của anh và vòng quanh bao vây anh, sau đó kích hoạt Xung Bích và vung chiếc ô vào chúng. Chiếc ô nghiền nát cả hai chân của chúng và thổi chúng bay về phía sau như pinball. Lestina cuối cùng cũng hồi phục để có thể đứng dậy, nhưng trước khi cô có thể lần nữa tấn công, hai Hắc Kỵ Sĩ bình thường chặn đường của cô ấy.
“Ma thuật cố hữu của ngươi rất mạnh, nhưng nó có thể tồn tại trong bao lâu?”
Cần một lượng lớn ma lực cho ma thuật cố hữu làm nóng cơ thể tới điểm này. Vì thế miễn Oscar có thể cản trở cô ta bằng hiệp sỹ của anh, thì cuối cùng cô ta sẽ hết ma lực và gục ngã.
“Thằng khốn! Chiến đấu với ta như một người đàn ông nào!”
“Không, cảm ơn. Ta không thích phụ nữ huênh hoang.”
Bởi vì Oscar đang sử dụng hầu hết sự tập trung để điều khiển Bách Thủ Chiến Quỷ, chuyển động của những hiệp sỹ còn lại rất vụng về. Tuy nhiên, việc chặn các đòn tấn công của một Lestina đã trở nên mất kiên nhẫn không quá khó. Không còn phải quá bận tâm đến Lestina, Oscar dọn dẹp nốt những quỷ binh và các chimera mặc áo xám còn lại. Oscar thiếu sức mạnh hủy diệt Miledi và Naiz. Nhưng đây chính là lý do mà các đồng đội của anh gọi anh là người sử dụng ma thuật thần đại đáng sợ nhất: độ linh hoạt. Anh không có điểm yếu và một khi đã biết kỹ năng của đối thủ, anh có thể đề ra các biện pháp đối phó.
“Vandol.”
“O-Oscar...”
Hắn ta đã luôn mạnh mẽ như vậy sao? Vandol hoàn toàn choáng ngợp bởi màn trình diễn mà Oscar vừa thể hiện.
“Ta sẽ không bào chữa cho thất bại lần trước và không thể giải cứu được ngươi. Sự tuyệt vọng hiện tại của ngươi chúng ta cũng có một phần lỗi.”
Oscar sử dụng vô số những thanh ma kiếm cỡ nhỏ để khống chế những chimera còn lại. Hai tên cố gắng vượt qua và tấn công anh từ hai phía, nhưng anh né đòn với chuyển động tối thiểu như thể nhìn trước được nó. Anh nhảy sang một bên, thả một thanh kiếm bộc phá trên sàn thổi bay hai chimera đó. Một số Biến Xích và sợi kim loại mảnh bắn ra từ trung tâm của vụ nổ cắt đứt chân của một vài chimera nữa. Khi những sợi kim loại khiến cho các chimera bất động, Oscar phóng điện qua những sợi xích để vô hiệu hóa chúng. Sau đó anh ném chúng vào những kẻ vẫn còn tỉnh táo.
Ngay sau khi chúng va vào nhau, Oscar mở chiếc ô của mình và tách rời các tán ô. Khi tới trung tâm của hành lang, những sợi kim loại siêu mảnh lan ra theo mọi hướng như mạng nhện và phiên bản giới hạn của Thiên Bộc — Lôi Quang được triển khai. Lý do là bởi anh không muốn tước đoạt mạng sống của bất cứ ai. Bất cứ chimera áo xám nào bị mắc vào lưới sét đềubất tỉnh, và nó cũng hoạt động như một rào chắn ngăn cản ma thuật của những người lính quỷ tộc.
Trong làn chớp lóe sáng xung quanh, Oscar hét lên, “Nếu ngươi đã quá mệt mỏi và không thể chiến đấu được nữa, ngươi cứ nói với chúng ta, thế là ổn rồi!”
Một vài chimera lao qua rào chắn sét với những tia sét bao quanh người. Có vẻ như chúng có khả năng vô hiệu hóa sét bằng ma thuật sét của riêng chúng. Chúng vung bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn được bao phủ sấm sét xuống Oscar. Anh thu lại tán ô của mình và nhảy lùi về sau. Tại đồng thời, anh thả một số găng tay dự phòng dưới chân chúng và sử dụng sóng xung kích ma lực để nghiền nát chân của chúng. Khi chúng ngã về phía anh, anh móc cổ chúng bằng tay cầm của chiếc ô và ném chúng sang một bên.
“Nhưng đừng bao giờ vứt bỏ mạng sống của chính mình!”
Một hỏa cầu khổng lồ bất ngờ chiếu sáng hầm ngục tăm tối. Lestina đã sử dụng Thương Thiên trực tiếp lên bản thân. Nhờ Xích Nhiệt Hỏa, cơ thể cô ta có thể chịu được vụ nổ, nhưng các Hắc Kỵ Sĩ của Oscar đã bị thổi bay. Các sóng xung kích từ vụ nổ khiến Oscar vấp ngã, và một trong những chimera không hề bỏ lỡ khoảnh khắc anh mất phòng vệ mà đâm vào chân anh. Đồng thời một tên khác đấm vào một bên sườn anh.
“Ngh. Vandol! Cuộc sống của một người không bao giờ chỉ của riêng họ! Đừng có vứt bỏ cuộc sống tồn tại để cứu giúp người khác!”
“Đáng lẽ mình không nên tồn tại” có lẽ là những lời nói buồn nhất mà Oscar từng nghe. Mặc dù anh biết phân tâm khỏi cuộc chiến là điều cấm kỵ, Oscar không thể ngăn mình quay về phía Vandol. Anh thổi bay hai chimera tiếp cận bằng Ma Xung Ba của Hắc Thủ Bao và chặn lại song kiếm của Lestina với chiếc ô của mình. Nhưng sức nóng từ những thanh kiếm của cô ấy vẫn đốt cháy làn da của anh. Vandol muốn hét vào mặt Oscar để anh tập trung vào cuộc chiến của mình, nhưng lúc đó anh chợt nhớ lại lời mẹ anh dặn.
“Sống vì hạnh phúc của người khác.”
Anh không biết tại sao những từ đó lại hiện ra trong đầu anh ngay lúc đó, nhưng trước khi hiểu được, anh đã hét lên, “Ngươi thì biết cái quái gì!?”
“Ta chẳng biết gì cả. Bởi ngươi chả bao giờ nói về bản thân mình! Đó là lý do——”
“Chớ có phớt lờ ta, tên nhân loại thấp kém!”
——Hắc Dù, tam thức, Sang Lưu.
Nước tràn ra từ chiếc ô bắn thẳng vào ngực Lestina. Nước bốc hơi ngay tức khắc chạm vào người của cô ta, nhưng cô ta vẫn buộc phải lùi lại một bước. Ngay khi khoảng cách được hình thành giữa họ, Oscar phóng những Hắc Khiên đang lơ lửng vào cô ta. Thậm chí anh còn không nhìn cô ta bị thổi bay đi, Oscar nhìn chằm chằm vào mắt Vandol và hét lên, “Ngươi tuyệt đối không được chết! Ngươi phải sống, nếu không chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được gì về ngươi nữa!”
Một vài chimera vây quanh Oscar. Anh ấy triển khai Thánh Thuẫn toàn lực xung quanh mình và ra lệnh mới cho Bách Thủ Chiến Quỷ đã hoàn thành việc vô hiệu hóa những người lính quỷ tộc. Oscar sử dụng chính mình làm mồi nhử để đưa các chimera lại gần, sau đó để Chiến Quỷ ném tất cả các thanh kiếm ma thuật của nó vào chúng. Hàng trăm lưỡi kiếm dội xuống các chimera, nhấn chìm chúng trong các hiệu ứng ma thuật.
“Đừng quên rằng ngươi đã cứu được biết bao người! Đồng đội của ta, gia đình của chính ngươi! Ngươi đã cứu được tất cả họ!”
Bộc phá, sóng nhiệt, sấm chớp, xiên băng và thạch hóa tấn công các chimera. Lôi thanh và ảnh chớp tràn ngập không gian, khiến Vandol không tìm thấy Oscar ở nơi đâu. Nhưng vài giây sau, một làn gió thổi bay làn khói bụi, hiện ra một Oscar đang đứng đó. Anh đã nhận ít nhiều thiệt hại từ đòn tấn công của chính mình. Anh bị trầy xước ở nhiều nơi, và hơi thở thì nặng nhọc. Tuy nhiên, anh vẫn kiểm soát được mọi thanh kiếm một cách hoàn hảo để giảm thiểu thiệt hại cho bản thân. Trên hết, không có chimera nào mất mạng, dù toàn bộ đã bất tỉnh. Oscar đã thề sẽ bảo vệ gia đình Vandol, vì vậy anh sẽ bảo vệ chúng. Sức mạnh của anh thực sự chói lọi đối với một người như Vandol.
“Vì vậy, bất kể ngươi có làm gì, ta sẽ tiếp tục cứu ngươi.”
“Để những người khác sẽ muốn sống vì hạnh phúc của con.”
Nửa sau những lời cuối cùng của mẹ lướt qua tâm trí của Vandol. Mặc dù Oscar luôn khiến Vandol khó chịu, anh lúc này đang gợi lại hình ảnh trang nghiêm Sasrika.
“Vậy nên Vandol. Cứ im lặng và để ta cứu lấy tên ngốc nhà ngươi.”
Vandol không nói nên lời. Trái tim anh tràn đầy những cảm xúc mà anh không biết dùng từ ngữ nào để diễn đạt. Vì vậy, thay vào đó anh chỉ nói, “…đồ ủy mị.”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Oscar nghe thấy một tiếng hét chói tai sau lưng mình. Khi quay lại anh thấy Lestina được bọc trong một khối băng. Vandol vừa sử dụng ma thuật thủy thuộc tính cao cấp nhất, Băng Ngục. Vì anh thừa hưởng dòng máu của một băng long, tương thích của anh với ma thuật thủy và băng là vô đối. Mặc dù lửa là khắc tính của băng, Xích Nhiệt Hỏa đã suy yếu của Lestina chẳng thể chống cự trước Băng Ngục của Vandol.
Cuối cùn, ma lực của Lestina cạn kiệt, và ma thuật của Vandol bao bọc lấy cơ thể trần như nhộng của cô trong băng. Khung cảnh một mỹ nữ trong băng thực sự đầy tính nghệ thuật. Oscar quay lại với Vandol và hỏi, “Vậy đây là sở thích của ngươi hả?”
“Trò đùa nhạt nhèo quá đấy, tên bốn mắt ngu ngốc.”
Oscar nhún vai và ngồi xuống cạnh Vandol. Hai người họ dựa lưng vào tường và thở dài. Oscar dựng chiếc ô của mình và kích hoạt thức thứ 11 —Thánh Quang, những hạt ánh sáng hồi phục rơi xuống chỗ họ như mưa.
“Đây là một kiểu tra tấn mới à? Ta không muốn chung ô với một tên đàn ông như ngươi đâu. Nhìn ta nổi da gà khắp nơi rồi này.”
“Ta cũng có muốn thế đâu nhưng cách này hiệu quả hơn.”
“Ngươi có bị thương mấy đâu.”
“Nếu ngươi còn sức để nói nhiều thế chắc ngươi cũng không cần ma thuật hồi phục của ta đâu nhỉ.”
“Chậc. Này vai của ta đang thò ra này. Nghiêng ô về phía ta.”
“Phải là 'Làm ơn nghiêng ô về phía tôi với, Oscar-san?'”
“Hả?”
“Hử?”
Oscar và Vandol trừng mắt nhìn nhau giữa những hạt ánh sáng hồi phục đổ xuống họ. Cuối cùng, cả hai đều nhận ra người kia sẽ không lùi bước và đồng thời tặc lưỡi quay mặt đi.
“… Ngươi cũng đã cứu những đồng đội của ta rồi, phải không?”
“Đúng vậy, lúc này những người ở trụ sở Raisen và các thành viên trong gia tộc của ngươi đang giải cứu họ. Một khi tất cả được tự do, họ sẽ trốn thoát bằng các phi long.”
“Mọi người...”
“Đúng vậy. Tốt hơn hết ngươi nên xin lỗi họ khi chúng ta quay lại. Gia tộc của ngươi đã cầu xin chúng ta cứu ngươi.”
“Ta hiểu rồi...”
Trong Oscar và Vandol nghỉ ngơi, những âm thanh chiến đấu ở trên càng lớn hơn. Có vẻ như Miledi đang có một trận chiến khốc liệt. Vandol mở lời khi nhìn bụi rơi từ trần nhà.
“Tên kia...”
“Ừ?”
“Ta thà chết còn hơn trốn chui trốn lủi như một tên hèn nhát.”
“Và?”
“Ta sẽ chiến đấu cùng các ngươi. Không phải vì thế giới này. Ta không quan tâm đến cuộc cách mạng ngu ngốc của Miledi. Ngay cả khi các vị thần biến mất, thế giới vẫn sẽ đầy rẫy sự nhảm nhí bất công.”
Oscar yên lặng lắng nghe những lời nói của Vandol. Vandol quay sang nhìn anh với đôi mắt bùng cháy ngọn lửa quyết tâm, và tuyên bố, “Nhưng ta sẽ sẵn sàng chiến đấu với bất kỳ ai vì các ngươi. Vậy nên hãy làm một trận ra trò nào!”
“… Hừm. Chí ít đừng có cản đường ta.”
Ngươi nói gì cũng được, ta sẽ chứng minh mình sẽ hữu ích... Vandol nói rồi nhắm đôi mắt lại. Oscar cũng nhắm mắt và tập trung vào việc hồi phục sức lực. Cả hai chàng trai đều mỉm cười.