Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou Rei

chương 1.3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai ngày trôi qua.

Vào ngày đầu tiên, những Giải phóng quân tổ chức cho nhóm Oscar một bữa tiệc chào mừng hoành tráng, và vào ngày hôm sau, một bữa tiệc chia tay hoành tráng. Trong cả hai bữa tiệc, Miledi hoàn thành vai trò là thần tượng của Giải phóng quân, hát và nhảy múa trong những tư thế khó chịu thường ngày. Vào ngày thứ hai, Kiara và Miledi cùng say xỉn.

“Tớ yêu cậuuuuuuu Milediiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”

“Tớ yêu cậu hơn Kia-chaaaaaaaaaaaaaaaaaan!”

Và ôm lấy nhau mượn rượu tỏ tình, “Thủ lĩnhhhhhhhhhhhhhhh, tôi chỉ là đồ chơi của cô thôi saoooo!?” Shirley say khướt bước tới chỗ họ. Một nhóm những Giải phóng quân nữ cũng đến chỗ Miledi, than thở rằng sao cô không chọn họ.

"Xin lỗi mấy người. Nhưng Miledi-chan thuộc về tôi!”

Rượu miễn phí là tuyệt nhất! Meiru cũng đã say mèm, cô không chút ngại ngùng lao vào đám đông và bắt cóc Miledi khỏi họ. Sau đó, một liên minh nữ nhân viên do Kiara và Shirley lãnh đạo khai mào cuộc chiến giải cứu Miledi khỏi nanh vuốt của Meiru-oneesan, tạo ra một cuộc hỗn loạn lớn trong khách sạn.

Trong khi đó, nhiều thành viên nam của Giải phóng quân đã vây quanh Oscar và bắt đầu hỏi anh những câu hỏi như như “Này, nói thật với tôi đi. Cậu tính sao với thần tượng của chúng tôi, hmm, O-kun?” Vì một số lý do, không ai bận tâm hỏi Naiz những câu hỏi tương tự….

Khi Oscar hỏi họ tại sao, họ lại nói những điều như của “Eh? Naiz-sama, anh biết đó, đã có cặp chị em 10 và 12 tuổi ấy rồi, đúng chứ?” “Khá là kỳ lạ khi anh ấy thích những cô bé nhỏ đến mức đấy dù đã 30...” Không cần phải nói, Naiz đã cắm rễ tại góc phòng uống một mình để vơi bớt nỗi buồn.

Sau hai ngày ồn ào dữ dội ở Esperado,nhóm Miledi đã rời khỏi thành phố. Naiz đã có thể dịch chuyển hàng chục km trong một bước nhảy, và nhờ vào Ma thuật khôi phục của Meiru, anh có thể sử dụng rất nhiều bước nhảy trong một ngày.

Về mặt kỹ thuật, Naiz có thể chuyển di hơn một trăm km chỉ trong một bước nhảy nếu anh nghiêm túc, nhưng việc đó sẽ rút cạn ma lực của anh. Chừng nào đích đến của họ chưa an toàn 100%, Naiz muốn để lại một ít ma lực dự trữ để đề phòng. Tương tự như vậy, Meiru cũng không muốn cạn kiệt ma lực của mình cho Ma thuật khôi phục, nên trong một ngày cả nhóm cũng không thể đi xa hết mức theo lý thuyết. Nhưng ngay cả thế, họ đã có thể đi được vài trăm km và vượt qua biên giới của Entris vào lúc giữa chiều mà không tốn một giọt mồ hôi.

“Chúng ta tới Vương quốc Velka rồi.”

Oscar nhìn đăm đăm vào nhừn dãy núi thuộc Velka ở đằng xa.

“Thật sao, O-kun? Chưa đến một năm kể từ khi cậu rời đi và cậu đã nhớ nhà rồi sao? Hay phải chăng, cậu chỉ nhớ Corrin-chan? Kukuku...”

Mắt kính phát sáng!

“Bờ sông đằng kia có vẻ là một nơi tốt để nghỉ ngơi. Chúng ta hãy ăn trưa ở đó đi.”

Oscar kéo Miledi, đang thực hiện kiểu “Mắt tôi! Mắt tôi!” mọi khi đến bờ sông và ngồi xuống. Anh đặt tay xuống đất và nhanh chóng biến đổi một bàn ăn đơn giản và bốn cái ghế. Sau đó, anh rút dụng cụ nấu ăn và nguyên liệu từ Rương báu của mình và bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Anh trông giống hệt như một bà nội trợ với cách anh khéo léo cầm dao.

“Tôi chưa bao giờ hết ngạc nhiên khi thấy Oscar-kun nữ tính như thế kia.”

“Trong khi đó chị thì không hề nữ tính chút nào, Meru-nee!”

Đôi mắt của Miledi đã bắt đầu quen với những tia sáng từ Oscar và cô đã có thể hồi phục nhanh hơn trước. Kết quả là, cô khó chịu trở lại nhanh hơn nhiều so với trước đây. Meiru ghim cánh tay của Miledi phía sau lưng và bắt đầu chơi đùa với má của Miledi.

Naiz, trong khi giúp Oscar bằng cách lấy ra bánh mì và phô mai, mỉm cười buồn bã và nói,”Chà, trong trường hợp của cô, ít nhất cô nên học cách nấu ăn không khiến mọi người ngất xỉu, Meiru.”

“Tôi không nấu ăn cho những người yếu đuối.”

Chỉ những người có thể chịu được thức ăn của tôi mới xứng đáng được ăn nó. Đó là logic của nữ hoàng hải tặc. Nhưng mặc dù Meiru có bướng bỉnh thế nào, ngay cả cô cũng có chút đau đớn khi những người còn lại trong nhóm nhìn cô với ánh mắt sắc bén.

“À-à đúng rồi, Miledi-chan. Có bao nhiêu Giải phóng quân ở đó?”

Meiru cố gắng thay đổi chủ đề, nhưng điều đó chỉ khiến ánh mắt của Miledi gay gắt hơn. Từ bực tức thụ động thành khinh miệt chủ động. Hình tượng Meiru, một người chị đáng tin cậy bắt đầu sụp đổ.

“Trong cuộc họp, Rigan đã nói với chúng ta tổng số khi ông ta đưa ra tổng quan về tình hình hiện tại của Giải phóng quân.”

“Meiru. Tôi nghĩ rằng cô khá chú ý lúc ông ta báo cáo đấy chứ? Trông cô thật sự tập trung.”

“Đúng, chị thậm chí còn không nói một lời.”

Quả đúng là thủ lĩnh của một tổ chức hải tặc quy mô lớn đã quen với các cuộc họp cần nhiều chất xám liên quan đến hậu cần và tương tự, và nhóm Oscar thực sự ấn tượng với việc Meiru dường như rất nghiêm túc tại cuộc họp ở Esperado. Vậy mà giờ cô đang ở đây, hỏi một câu hỏi cực kỳ cơ bản.

“Mọi người biết đấy, có một câu nói về thủy ma thuật.”

Meiru đột nhiên bắt đầu nói về một thứ hoàn toàn không liên quan, và Miledi và những người khác nhìn cô nghi ngờ. Cô khéo léo tránh đi bất kỳ ánh mắt nào của họ và tiếp tục, “Nếu bạn có thể điều khiển nước, bạn có thể sử dụng nó làm bất cứ điều gì hiệu quả trên thế giới. Ví dụ như, bạn có thể đảm bảo mắt mình không bị khô ngay cả khi không chớp mắt.”

“M-Meru-nee. Nói thật với em đi. Trong cuộc họp, có phải chị thực sự—”

“Chị đã ngủ gật.”

Meiru đã ngủ say với đôi mắt mở to.

“Tại sao!? Tại sao chị lại ngủ!?”

“Những điều mọi người nói lúc đó quá phức tạp.”

Trong vòng một phút sau khi cuộc họp bắt đầu, Rigan đã bắt đầu nói về những thứ như nền kinh tế thế giới và những tình chính trị ở mỗi quốc gia. Meiru không thể hiểu bất cứ thứ gì, vì vậy cô đã từ bỏ việc chú ý. Và do đó, cô đã ngủ ngay cả khi cuộc thảo luận đã chuyển sang những vấn đề đơn giản hơn như tổng số lượng Giải phóng quân đang hoạt động.

“Nhưng Meru-nee. Chị đã tỉnh táo vào lúc cuối đúng chứ?”

“Chị có cả khả năng ngủ bất cứ khi nào chị muốn và thức dậy ngay lúc chị cảm thấy những thứ nhàm chán đã kết thúc.”

“Thật là một kỹ năng vô giá trị...”

Miledi nhìn qua Meiru trong sự thất vọng.

“Và đây là người phụ nữ đã lên kế hoạch thống trị Andika. Anh tin được không, Naiz?

“Thế giới đầy rẫy những điều đáng sợ.”

Meiru bĩu môi. Như một cách để trút nỗi bực dọc, cô vùi mặt Miledi vào ngực.

“Mấy người mong chờ gì ở tôi? Tôi lớn lên trong khu ổ chuột của một thành phố vô pháp, rồi trở thành hải tặc.”

Meiru chắc chắn chưa từng trải qua bất kỳ hình thức giáo dục chính thức nào, và cô ấy dường như đang sử dụng nó để bảo vệ mình.

“Đúng thế, nhưng nhóm Chris lại khá thông minh.”

“Bọn Kyaty luôn hỏi chúng tôi những gì họ không hiểu.”

“À đúng, cô luôn tới chỗ tôi và hỏi về tình hình kinh tế trên lục địa hoặc cách thức hoạt động thương mại. Không giống như người nào đó, cô ấy thực sự quan tâm đến việc học.”

Mặc dù có thể lý do duy nhất khiến những hải tặc còn lại nỗ lực đến vậy là vì thủ lĩnh của chúng là người cẩu thả.

“…Meiru-oneesan ghét những thứ lý thuyết.”

Nhóm Miledi nhìn cô với những ánh mắt thất vọng.

Oscar thả vài chiếc xúc xích một chiếc chảo tự làm nóng—Chảo rán nóng nảy-sensei(đặt tên bởi Oscar), và bắt đầu nướng. Với BGM dễ chịu bên tai là tiếng xúc xích lạch tạch, Miledi thở ra một hơi dài. Cô duỗi ngón trỏ và nói,

“Lúc này, có tổng khoảng là 3000 Giải phóng quân.”

“Ara, khá nhiều đấy chứ.”

Miledi mỉm cười cay đắng. Con số đó chẳng hề đủ để gây chiến với toàn thế giới. Những Giải phóng quân hoàn toàn bị áp đảo về số lượng.

Tệ hơn—

“Trong số 3000 ấy, khoảng một phần ba là những người không phải chiến binh sống ẩn náu trong làng của chúng tôi.”

“Chỉ có khoảng 2000 người là ‘Giải phóng quân’ thực sự.”

Oscar bổ sung thêm trong khi nhanh chóng lấy thêm rau củ và thái lát bằng con dao cực sắc được yểm vào ma thuật Quang Nhận—“Thành phần đã...đang bị cắt! Ma Kiếm Bao Đinh!”(tên bởi Oscar)

Miledi gật đầu đồng ý.

“Đúng. Và trong số đó, 80% thuộc nhóm hỗ trợ. Chỉ có 20% trong số họ thực sự có thể chiến đấu.”

“Nghĩa là khi chúng ta có một cuộc chiến tổng lực với nhà thờ, sẽ chỉ có...”

Meiru đưa một ngón tay lên môi và bắt đầu nhẩm tính.

“400 người có thể chiến đấu.”

“Naiz-kun… Có vẻ như cậu thực sự giỏi toán nhỉ.”

“Thì tôi kiếm sống bằng nghề bán irak mà.”

Naiz đã từng vận hành hiệu quả một công ty một thành viên. Và anh ấy đã rất thành thạo trong việc quản lý tài chính của mình.

Đồ phản bội…Meiru nhìn Naiz với ánh mắt ác cảm, nhưng Miledi ôm lấy má cô “Meru-nee! Tập trung nào” và hướng ánh mắt cô về phía mình.

“Chà, nhưng tất cả mọi người đều là những chiến binh ưu tú. Hầu hết họ đều có thể tự mình đương đầu vơi 4- 5 thánh kỵ sĩ.”

“Còn Thánh Quang Kỵ Sĩ?”

“Họ có thể đánh bại chúng nếu là đấu một chọi một, nhưng có lẽ họ không thể đối đầu với bất cứ ai thuộc cấp đội trưởng hoặc mạnh hơn...”

“Chà, lúc này họ có thể làm được, vì tôi đã gửi cho họ rất nhiều tạo tác rồi.”

Được rồi, đồ ăn tới đây! Oscar bắt đầu phục vụ tất cả mọi người bánh kẹp xúc xích phô mai và súp rau. Không ai biết làm thế nào anh có thể nấu xong tất cả những thứ đó trong khi Miledi đang nói.

Meiru nói, “Ara, ngon quá. Cậu sẽ trở thành một người vợ tốt một ngày nào đó, Oscar- kun,” và ngay lập tức lao vào ăn.

“Nhưng mọi người biết đấy. Thế nào nhỉ, Oscar-kun là người đáng sợ nhất trong số chúng ta.”

“Tôi hiểu ý cô mà. Có vô số những người mạnh mẽ ngoài kia, nên chúng ta cũng không phải độc nhất, nhưng...”

“Miễn là có nguyên liệu, cậu cũng có thể tăng sức mạnh cho đồng đội mình. Thêm vào đó, cậu khá thông minh. Theo một cách nào đó, cậu thậm chí còn là kẻ nguy hiểm hơn nếu là kẻ thù thay vì Giải phóng quân hay nhà thờ.”

“M-Mấy người đột nhiên bị sao thế? Mấy người chỉ tâng bốc tôi vì muốn thêm thức ăn, phải không? Được thôi, tôi sẽ cho tất cả thêm xúc xích.”

Một phần nữa! Mọi người đẩy đĩa của họ về phía Oscar. Anh mỉm cười và bắt đầu nướng thêm xúc xích. Trong khi đó, Meiru bắt đầu nghĩ về số lượng tương đối của tất cả Giải phóng quân. Khi cô lơ đãng múc ít súp vào miệng, cô nhận ra mình đã vô tình nhỏ một ít lên đầu Miledi. Thật khó để ăn trong khi giữ Miledi trong lòng, nhưng bản tính siscon khiến Meiru chẳng hề muốn buông cô em gái ra. Thay vào đó, Meiru đã làm hết sức mình để phớt lờ vết súp đang lan trên tóc của Miledi.

“Có phải có rất nhiều ngôi làng ẩn và các chi nhánh hỗ trợ không?”

Để giấu đi lỗi của mình, Meiru tiếp tục đặt câu hỏi.

“Chị thực sự không nghe bất cứ thứ gì à?”

Bất chấp thái độ đùa cợt của mình, cách Miledi ăn uống luôn tạo nên cảm giác của sự tinh tế. Mặt khác, dù trông thanh lịch và khoan dung, Meiru vẫn vẩy nước sốt khắp nơi khi cô ăn xúc xích.“Ah”. Meiru vô tình làm rớt nước sốt nâu trên tóc đuôi ngựa của Miledi. Lần này, ngay cả Oscar và Naiz cũng chú ý. Cả hai người đều thốt lên, “Ah”ngay lập tức.

“Để giải thích việc có bao nhiêu và ở vị trí nào, trước tiên chị cần hiểu về cấu trúc của thế giới. Meru-nee, kiến thức địa lý của chị tốt không?”

"Huh!? À-ừm, chị cho là không. Nhưng về những dòng hải lưu phía tây, chị đảm bảo mình giỏi hơn bất cứ ai.”

Trong khoảnh khắc, Meiru tỏ vẻ bối rối, nhưng rồi cô hồi phục và nhẹ nhàng mỉm cười. Oscar và Naiz trao đổi ánh mắt. Meiru im lặng lườm họ, yêu cầu họ đừng nói gì về nước sốt trên tóc của Miledi. Ánh mắt của một nữ hoàng hải tặc khá thuyết phục.

“Sheesh, chị đúng là vô vọng. Được thôi, hãy xem thứ này. Chị có thể tiếp tục ăn, nhưng hãy chú ý.”

Thật ra, cô thực sự nên khiến cô ấy ngừng ăn... Oscar và Naiz đều cố gắng âm thầm ra hiệu cho Miledi để ngăn Meiru lại, nhưng cô ấy không chú ý đến họ. Thay vào đó, Rương báu của cô phát sáng khi cô rút thứ gì đó ra. Khi họ còn ở Andika, Oscar tạo ra Rương báu cho từng người. Chiếc Miledi đang sử dụng có hình dạng như vòng cổ thay vì nhẫn. Khi ánh sáng mờ dần, một bản đồ lớn xuất hiện trong tay Miledi. Cô trải nó ra trước mặt mình.

“Đây là một bản đồ thế giới. Bây giờ hãy lắng nghe, bởi vì em chỉ giảng bài này một lần thôi, Meru-nee. Chị tốt hơn hết là đừng có ngủ đấy.

"Chị biết. Chị biết mà. Chị sẽ chú ý, Miledi-chan.”

Hiện tại không phải lúc cho một bài giảng, Miledi-chan! Ôi không, giờ nước sốt đang nhuộm màu tóc em... Có lẽ mình có thể che dấu ma lực để sử dụng Ma thuật khôi phục mà không đểem ấy nhận ra ...

“Để mắt lên bản đồ, Meru-nee! Sheesh, chúng ta thậm chí còn chưa bắt đầu mà!”

“Ngh, không có khoảng trống nào cả.”

Miledi mắng Meiru như thể cô là một học sinh ngỗ ngược. Bất đắc dĩ Meiru chuyển ánh mắt về phía bản đồ. Miledi gật đầu hài lòng và bắt đầu giải thích.“Trước hết, đây là lục địa phía bắc. Em chắc rằng chị biết điều này rồi, nhưng nhân loại kiểm soát tất cả lục địa này.”

Chính xác hơn là nhà thờ kiểm soát tất cả. Miledi chỉ vào một chỗ ở phần trung tâm phía bắc của lục địa phía bắc.

“Chị thấy ngọn núi lớn đó chứ? Đó là Thánh Sơn. Trụ sở của nhà thờ. Từ đây tới Liên hiệp Sharod về phía tây, Công quốc Uldia phía đông, Vương quốc Velka phía nam, là Thần Quốc Elbard.”

“Sharod là chỗ có cái Xích Sắc Sa Mạc và Xích Long Đại Sơn, phải không? Và của vương quốc Velka Kingdom là Đại Lục Hầm. Dù đây là lần đầu chị nghe đến Công quốc Uldia.”

Meiru, chú ý hơn đến thức ăn của cô đi kìa! Cô lại đang nhỏ nước sốt nữa đó! Oscar ra hiệu cho Meiru bằng mắt, nhưng cô không để ý. Nước sốt đang nhỏ giọt từ xúc xích lên ngón tay cô.

“Công quốc Uldia từng là một quốc gia theo chế độ quân chủ độc lập.”

Các vùng lãnh thổ của nó ôm lấy dãy núi phía bắc, bao quanh hồ Ul và là vùng đất màu mỡ thuận cho nông nghiệp.

“Nhưng đó là một trăm năm trước. Người dân Uldia thường thờ phụng các tinh linh được cho là cư ngụ trong hồ Ul, nhưng sau đó...”

“Nhà thờ đã xâm lược, phải không?”

Nhỏ... Nhỏ... Nhỏ... Oscar và Naiz đều thét lên thâm tâm. Mái tóc vàng xinh đẹp của Miledi được phủ trong nước sốt màu nâu dinh dính.

“Nhân tiện, đó là nơi đặt trụ sở chính của Giải phóng quân.”

Trên thực tế, Uldia về cơ bản là một thuộc địa của Thần quốc Elbard bị bỏ quên, vì vậy nó trở thành một nơi ẩn náu thuận tiện.

“Và phía đông của Uldia là Liên bang Odion.”

“Đây là nơi của phó thủ lĩnh, đúng chứ?”

“Đúng. Tất cả các quốc gia trong liên bang đều có quân đội khá mạnh. Liên bang bao gôm 9 quốc gia nhỏ, nhưng họ có một chính phủ tập trung, nơi tất cả quyền lực nằm trong tay nhà lãnh đạo của liên minh. Các quốc gia khác hoạt động giống như các chi nhánh cho lãnh đạo liên đoàn.”

Cứ năm năm, tất cả chín quốc gia tổ chức một giải đấu lớn để quyết định ai sẽ là người lãnh đạo liên đoàn, vì vậy quốc gia nào cũng có cơ hội giành lấy chính quyền.

“Không ngờ rằng cũng có những quốc gia khát máu như vậy ngoài kia…”

Meỉu lẩm bẩm, phớt lờ sự thật rằng cô là một nữ hoàng hải tặc đến từ thành phố bất trị nhất thế giới.

Nhờ thái độ nghiêm túc của Miledi, Meiru thực sự chú ý đến bài giảng của cô. Thật không may, điều đó cũng có nghĩa là cô đã không chú ý đến chiếc bánh mỳ kẹp xúc xích ăn dở của mình.

“Ôi không!”

“Cẩn thận!”

Oscar và Naiz hét lên cảnh báo, nhưng quá muộn rồi. Một vài loại rau nhúng nước sốt tuột ra khỏi bánh và rơi xuống tóc của Miledi.

“O-kun? Nacchan? Có chuyện gì sao?”

Nói hay không nói? Đó là câu hỏi ở đây. Họ muốn nói với Miledi chuyện gì đang xảy ra với mái tóc của cô, nhưng họ cũng không muốn phải chịu cơn thịnh nộ của Meiru. Bên cạnh đó, đây là lần đầu tiên nữ hoàng hải tặc ngang ngược thực sự chú ý đến một bài giảng. Một sự việc hiếm gặp như này có thể không bao giờ xảy ra nữa, vì vậy Oscar và Naiz quyết định tiếp tục giữ im lặng.

Miledi không hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự lảng tránh nửa vời của họ đối với câu hỏi của cô, nhưng vì Meiru đã chú ý, cô quyết định tiếp tục bài giảng của mình.

“Vậy thì, phía nam của Công tước Uldia và Liên đoàn Odion là...”

“Quê nhà của Miledi-chan, phải không? Đế chế Grandort, nơi có các pháp sư mạnh nhất thế giới.”

“Yep, quốc gia duy nhất trên lục địa phía bắc giữ lãnh thổ ở lục địa phía nam, qua hẻm núi Raisen.”

Đó là tất cả các quốc gia của nhân loại. Mỗi nơi đều có một nhà thờ thánh ở đâu đó trong thủ đô, và mỗi quốc gia được kiểm soát trực tiếp hoặc gián tiếp bởi nhà thờ. Công quốc Uldia không phải là quốc gia chư hầu duy nhất mà Elbard sở hữu, thực tế, mỗi quốc gia nhân loại đều như một tiểu bang của Elbard.

“Chị hiểu rồi. Bây giờ nghĩ lại thì, đối thủ của chúng ta thực sự ghê gớm đấy. Thêm nữa, em nói mục tiêu của ta là sát thần, nhưng em có biết họ ở đâu không?

Nước mắt trào ra khỏi đôi mắt của Miledi và cô quay lại hướng ánh nhìn trách móc tới Meiru.

“Chị thực sự chẳng hề quan tâm khi em nói điều đó sao? Đó là lúc chúng ta còn ở trên Melusine...”

Chị thực sự chẳng hề quan tâm đến em sao? Meru-nee? Nhìn thấy sự tổn thương trong đôi mắt của Miledi, Meiru bắt đầu hoảng loạn. Thật không may, sự hoảng loạn đó đã khiến nhiều nước sốt hơn tóc của Miledi. Tuy nhiên, không ai trong số họ nhận thấy điêu đó.

“C-Chị có để tâm mà! Nhưng câu chuyện của em về Belle cảm động đến nỗi chị quên mọi thứ sau đó. Hơn nữa ... khi em kể với chị những điều đó, chị vẫn không có ý định tham gia Giải phóng quân.”

“Vậy chị đã quên hết tất cả sao?”

Nước mắt biến mất khỏi đôi mắt của Miledi, và giọng nói của cô trở nên lạnh lẽo.

“Meiru-oneesan là kiểu người không bận tâm tới những chi tiết vụn vặt...”

Meiru huýt sáo một cách ngây thơ, lảng tránh ánh mắt của Miledi. Miledi quay lại thở dài và khoanh tay ủ rũ.

“Chị có nhớ em đã nói gì về lúc em tới thánh đường chính của nhà thờ không?

“Có chứ. Em nói rằng em muốn tự mình xác thực sự thật về câu chuyện của Belle, phải không? Sau khi em lẻn vào nhà thờ, em bị một trong các Tông đồ Thần Linh phát hiện và rượt chạy sml~.”

Miledi bắt đầu nói về mục tiêu chính của Giải phóng quân, trong khi tự hỏi tại sao Meiru dường như chỉ nhớ chi tiết về những sai lầm của cô. Chính là, phá hủy của cột đá cẩm thạch đứng ở trung tâm của nhà thờ trên đỉnh Thánh Sơn.

“Khi em ở đó, em thấy một trong những Tông Đồ Thần Linh đang nói chuyện với Thần trong căn phòng đó. Căn phòng nơi Belle từng suýt chết một lần.”

Cây cột đá cẩm thạch đã phát ra ánh sáng và cảm giác không giống bất cứ thứ gì Miledi từng thấy trước đây. Chính ở đó, nơi các nữ tu nhận được lời sấm truyền từ Thần, là nơi Thần được kết nối với hạ giới.

“Thành thật mà nói, em không biết Thần đang ở đâu. Nhưng rõ ràng là hắn đang sử dụng cây cột đó như một phương tiện để kết nối với thế giới này. Vì vậy, chúng ta sẽ xâm chiếm thần quốc, phá hủy thánh đường chính và cắt đứt hắn khỏi thế giới này. Đó là mục tiêu trước mắt của chúng ta.”

Tất nhiên, Giải phóng quân chưa có đủ sức mạnh để thực hiện một cuộc tấn công như thế. Trên hết, ngay cả Miledi cũng không thể đấu lại với một Tông Đồ Thần Linh, vì vậy cô đã dựa vào những tin đồn và truyền thuyết để thử tìm kiếm những người có thể sử dụng Ma thuật cổ đại như cô.

“Và đó là cách chúng ta sẽ đánh bại một vị thần?”

“Không, thế là không đủ để thực sự giết hắn ta. Tại thời điểm này chúng ta không biết hắn đang ở đâu và thuộc loại tồn tại nào, vì vậy đây là giải pháp thực tế nhất mà chúng ta có.”

Miledi cười toe toét và nói thêm, “Nhưng chị biết đấy, thánh đường chính là biểu tượng của nhà thờ và mọi người gọi nó là ‘Ngôi nhà của Thần’. Này, Meru. Chị có nghĩ rằng một vị thần luôn nhìn mọi người chẳng khác gì đồ chơi sẽ vẫn im lặng nếu chúng ta thổi bay ngôi nhà của hắn không?”

“Ôi ôi, Miledi-chan! Nụ cười xấu xa của em thực sự tuyệt vời đó!”

Ít nhất, nếu là Meiru, cô sẽ không để yên cho việc đó. Nếu ai đó phá nhà của cô, cô sẽ tự tay bắt chúng phải trả giá.

Miledi gật đầu hài lòng “Đúng vậy đó”, vui mừng vì cuối cùng người đồng đội vô vọng của cô đã hiểu được mục tiêu chính của phe Giải phóng quân. Sau đó, cô tiếp tục, “ Vậy kế tiếp sẽ là tổng quan về tình hình chính trị thế giới nhé?”

“Vâng, xin vui lòng—Á!?”

Nhẹ nhõm vì đã thành công trong việc sửa chữa tâm trạng của Miledi, Meiru nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng. Và cuối cùng cô cũng nhận ra. Trong khi nghe giảng, cô đã liên tục nhỏ nước sốt lên Miledi. Mái tóc của Miledi lúc này trông như một bức tranh địa ngục... Cô hốt hoảng nhìn qua Oscar và Naiz. Cả hai trông giống như đang phải chịu cơn đau đầu khó tả.

“Trước tiên, về Bạch Chi Đại Thụ Hải. Đây là lãnh thổ của thú nhân tộc. Đất nước của họ bị đóng cửa với phần còn lại của thế giới và thậm chí hầu hết những Giải phóng quân của chúng ta không thể tiếp cận được với nó. Chúng ta biết họ có một số loại chính quyền tập trung, nhưng chúng ta không biết loại nào, vì vậy... Này, Meru-nee, chị có nghe không thế?”

“Chị đang nghe đây, đừng lo lắng. Hơn nữa, chị rất chú ý đến mọi thứ. Lời giải thích của em rất dễ hiểu, Miledi-sensei.”

“Thật vậy sao? Hehehehe, được rồi, vậy em sẽ tiếp tục.”

Oscar và Naiz thấy chắc chắn cô ấy chẳng nghe tý gì cả. Cô ấy chỉ giả vờ chú ý trong khi cố tìm ra cách sử dụng ma thuật khôi phục mà không để Miledi chú ý. Cẩn thận và lén lút hết mức có thể, Meiru bắt đầu tích tụ ma lực. Nhưng khoảnh khắc đó, Miledi bối rối ngước nhìn cô qua vai.

“Có chuyện gì vậy, Miledi-sensei?”

Meiru nở nụ cười ngây thơ nhất của cô như thể muốn nói rằng ‘chị đang không làm gì đáng nghi cả.’ Miledi đỏ mặt khi được gọi là ‘sensei’ và quay lại bản đồ.

“Một khu rừng luôn được bao phủ trong một màn sương mù dày đặc khiến người ta lạc lối nếu không có phước lành của Thú vương. Có một lần, nhà thờ tìm cách tẩy não một trong những thú nhân họ bắt được để dẫn họ đi xuyên qua khu rừng, nhưng...”

Cuối cùng, chúng cũng bị lạc. Nhờ sương mù, Hải Thụ là nơi duy nhất trên lục địa phía bắc không có ảnh hưởng của nhà thờ.

“Mà cũng có những nơi khác mà bàn tay của nhà thờ không thể vươn tới..."

“Như là?”

Giả vờ vuốt tóc Miledi, Meiru điên cuồng tìm kiếm những mẩu rau rơi vào đó. Ra đây mau! Đám rau vụn kia!

“Những dãy núi ở phía bắc. Dãy núi đó nằm trên vùng đất của những long nhân tộc. Nhưng càng đi sâu vào vùng núi đó, lũ ma thú gặp phải càng mạnh. Dãy núi hoạt động một pháo đài tự nhiên, ngăn cản bất cứ ai dám vượt nó. Cách khả thi duy nhất để vượt qua những ngọn núi là bay.”

Nhưng cố bay qua những ngọn núi đồng nghĩa với việc chọn cái chết. Sau cùng, long nhân là bá chủ của bầu trời.

“Đất nước của họ cũng bị cô lập khỏi nhân loại....Em nghe nói rằng long nhân tộc là những người thông minh, khôn ngoan và cao quý, vì vậy em muốn tranh thủ sự giúp đỡ của họ nếu có thể, nhưng...”

“Khoan đã, nghĩa là cô thực sự đã đến vùng đất của họ sao, Miledi? Thật ra, không phải, long nhân tộc chỉ là một huyền thoại sao?”

Oscar ngắt lời giải thích của Miledi. Long nhân tộc là một chủng tộc huyền thoại được cho là có khả năng biến thành rồng. Họ thường xuất hiện trong những cuốn sách của trẻ em với hình ảnh những kẻ xấu xa độc ác. Những con rồng man rợ thích kho báu, yêu cầu hiến tế các trinh nữ và đốt cháy mọi thứ trên đường đi của mình. Trong những câu chuyện, họ luôn bị đánh bại bởi những anh hùng dũng cảm. Hầu hết trẻ em lớn lên đều từng nghe ít nhất một hoặc hai câu chuyện về long nhân.

“Đó chỉ là những chuyện bịa đặt được truyền bá bởi nhà thờ. Sự thực hoàn toàn trái ngược.”

“R-Ra vậy…”

“Đúng. Đó chính xác là lý do tại sao họ không xuất hiện trước công chúng.”

Miledi nhìn xa xăm, nhớ lại về một ký ức nào đó. Tuy nhiên, Meiru rúc tay vào tóc cô khiến dòng ký ức bị gián đoạn, và Miledi trở về thực tại và đưa tay ra ngăn cô lại.

“Không được, Miledi-chan!”

“Fuwa, có chuyện gì sao?”

Meiru nắm lấy tay Miledi, khiến cô ngạc nhiên.

“Chị đang sửa tóc cho em. Không sao, chị biết mình đang làm gì. Quan trọng hơn, tiếp tục bài giảng của em đi. À thì… hãy cho chị biết về lục địa phía nam đi.”

“U-Uh, được thôi, nhưng ... Mồ, Meru-nee, chị thực sự bị ám ảnh bởi em sao. Diene-chan sẽ ghen tị đó~.”

May mắn thay, Miledi không hiểu được ý nghĩa thực sự đằng sau việc “sửa tóc cho em”, vì vậy Meiru thúc giục cô tiếp tục giải thích.

“Cứ quay lại bài giảng và tiếp tục nói đi! Chị thực sự muốn nghe nhiều hơn!”

“Đ-Được thôi!”

Meiru nhận ra rằng cô ấy sẽ không thể sử dụng Ma thuật khôi phục. Miledi quá nhạy cảm với dòng chảy ma lực. Lựa chọn duy nhất của cô là lau nước sốt bằng khăn ăn.

“Ummm, vậy chị muốn biết về lục địa phía nam, phải không? Chà, 60% lục địa chịu sự thống trị của quỷ tộc. Đế chế quỷ, Igdol, được cai trị bởi thứ mà chúng ta gọi là Quỷ vương.”

Miledi tiếp tục giải thích rằng sau cuộc chiến quy mô lớn cuối cùng mười năm trước, Igdol đã bắt đầu tập trung nỗ lực vào các vấn đề đối nội. Vào thời điểm đó, chỉ có một vài cuộc giao tranh nhỏ giữa Igdol và vương quốc nhân tộc.

“Ara, thế có nghĩa là quỷ tộc đã trở thành những người theo chủ nghĩa hòa bình phải không?”

“Hmm. Em cũng không rõ lắm. Cả hai bên đều chịu tổn thất nặng nề trong cuộc chiến mười năm trước. Những quỷ tộc đã từng tạo dựng một đội quân ma thú, chưa ai từng nghe thấy việc này trước đây, nhưng về sau đội quân đó đã bị xóa sổ. Có tin đồn nói rằng họ đang tập trung vào việc xây dựng một đội quân ma thú khổng lồ khác.”

Một năm sau chiến tranh, Igdol có một quỷ vương mới. Và quỷ vương mới này dường như tập trung vào các vấn đề đối nội hơn đối ngoại.

“Nhân tộc và quỷ tộc đã chiến đấu với nhau từ thời xa xưa. Nhưng chị cho rằng sẽ rất tuyệt nếu quỷ vương mới này là một người theo chủ nghĩa hòa bình.”

Miledi mỉm cười và gật đầu đồng ý với câu nói của Meiru.

“Ở vùng rìa phía đông của lục địa phía nam là Hắc Chi Đại Tuyết Nguyên, và ở phía tây là Bích Chàm Đại Địa.”

Hắc Chi Đại Tuyết Nguyên có tên bắt nguồn từ những đám mây đen đáng ngại bao phủ khu vực gần như quanh năm. Mặt khác, Bích Chàm Đại Địa là một khu vực đầm lấy luôn được vây bằng một màn sương mờ. Rất nhiều đầm lầy rải rác khắp nơi, và nó được coi là địa hình rất nguy hiểm. Hơn nữa―

“Sâu bên trong Bích Chàm Đại Địa là vương quốc ma cà rồng―Vương quốc Dastia.”

“Vương quốc ma cà rồng, hả?”

Đôi tay của Meiru khẽ dừng lại. Ma cà rồng cũng là một chủng tộc khép kín. Họ là chủng tộc với dân số ít nhất, nhưng cũng mạnh nhất. Giống như long tộc, họ cũng bị coi là độc ác và tàn nhẫn bởi sự lan truyền của nhà thờ.

Đó cũng là chủng tộc của người cha thực sự của Meiru. Đôi mắt đỏ thẫm của Meiru là bằng chứng cho thấy cô được thừa hưởng dòng máu ma cà rồng. Cô vẫn không biết nghĩ gì về người cha mà khuôn mặt cô thậm chí không biết. Không chỉ Miledi, cả Oscar và Naiz nhìn cô với vẻ tò mò….

“Miledi-chan, quay lại đi.”

“A, vâng ạ.”

Meiru thậm chí còn khiến nhiều nước sốt hơn vương trên tóc của Miledi trong khi cố gắng tách những phần rau ra khỏi đó, đối với cô lúc này, tập trung vào việc sửa chữa lỗi lầm của mình quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Mình không thể em cô ấy nhìn thấy chiếc khăn tay dính đầy nước sốt! Và những mảnh rau đang ở tận đâu cơ chứ? Oscar-kun, cậu thái quá tay rồi! Tất nhiên, cắt nhỏ khiến rau trở nên ngon hơn, vì vậy Meiru chỉ giận anh vô cớ vì cô không muốn nhận trách nhiệm về lỗi lầm của mình. Meiru lườm Oscar, người trừng mắt nhìn lại. Anh biết sự tức giận của cô đã đặt nhầm chỗ, và rằng anh không việc gì phải xin lỗi cả.

“Ummm, tất cả những gì còn lại là để giải thích tình hình gần biên giới. Và mọi thứ gần Hẻm núi Raisen, từ mũi phía tây của lục địa đến vùng đất do Đế chế Grandort kiểm soát, được gọi là biên giới.”

“Đây là nơi diễn ra hâu hết các cuộc chiến nhỉ?”

“Thì, có lẽ toàn bộ khu vực đó là nơi chiến tranh ấy chứ?.”

Dù là gì, Hẻm núi Raisen vẫn là thứ ngăn cách hai bên người và quỷ. Không ai lại muốn xuyên qua khe núi phân tán ma lực và là nơi sinh sống của đủ loại ma thú nguy hiểm. Đặc biệt là quỷ tộc chủ yếu dựa vào ma thuật. Cố gắng vượt qua hẻm núi trong một trận chiến cũng tương đương với việc tự sát. Càng có ý nghĩa hơn với quỷ tộc khi để nhân tộc là bên vượt qua, sau đó bắn họ bằng ma thuật một khi họ đã qua. Nếu may mắn, họ có thể đẩy đối thủ của mình vào hẻm núi, tránh họ khỏi những rắc rối trong việc xử lý xác chết.

“Đây là lý do tại sao quỷ tộc dựng lên một bức tường được bảo vệ nghiêm ngặt cách hẻm núi một quãng ngắn. Nó cũng khá ấn tượng. Không ai biết thứ này dài đến mức nào và mọi người gọi nó là Vạn Ma Thành Quách.”

Ma tộc-san, đã vất vả rồi ~ Miledi có vẻ khá ấn tượng bởi công trình của quỷ tộc. Oscar và Naiz đều phấn khích. Bất cứ điều gì đủ ấn tượng để làm Miledi kinh ngạc chắc chắn phải tuyệt vời. Trong khi đó, Meiru lại phấn khích vì cuối cùng cô cũng tìm thấy những miếng rau khó tìm.

“Vậy thì, đó kiến thức cơ bản về thế giới. Bây giờ, về vị trí của tất cả các ngôi làng ẩn và các chi nhánh...”

“Được rồi!”

Meiru giật lấy mảnh rau phiền phức ra khỏi tóc của Miledi, cùng lúc nhổ ra ít tóc của cô.

“Auuu!?”

Miledi hét lên. Meiru giơ miếng rau gắn những sợi vàng lên trời, hệt như một hải tặc đang chiêm ngưỡng kho báu của cô. Oscar và Naiz lắc đầu và mệt mỏi nhìn lên bầu trời.

“Này, Meru-nee! Đột nhiên giật tóc em như thế, chuyện gì――eh, cái quái gì thế này!? Tại sao tóc em lại nhớp nháp thế này!? Và tại sao lại có mùi như thế này!?”

Cuối cùng, Miledi cũng nhận ra chuyện gì đã xảy ra với mái tóc của mình. Đôi mắt cô nheo lại đầy nguy hiểm.

“Miledi-chan, bình tĩnh. Ai cũng có lúc mắc lỗi. Chị nghĩ phẩm chất quan trọng đối với một lãnh đạo là lòng vị tha.”

Khi nghe điều đó, Miledi cười toe toét. Biểu cảm của Meiru cứng lại ngay tức khắc.

"Được rồi. Vậy em muốn hỏi chị điều này, Meru-nee. Ít nhất chị có chú ý đến những gì em đang nói không?”

“Tất nhiên rồi…?”

“Vậy hãy giải thích lại những gì em mới nói. Làm đi.”

“…”

Sau một quãng dừng dài, Meiru mỉm cười nhẹ nhàng và nói,

“Thú nhân tộc là những hikikomori. Nhân tộc có rất nhiều quốc gia. Và Quỷ tộc thì, tuyệt vời!”

“Họa Thiên.”

Meiru không ghi được đủ điểm để vượt qua bài kiểm tra của Miledi-sensei.

Quả như dự đoán, Miledi, đã làm sạch tóc bằng ma thuật tái tạo của Meiru, tiếp tục một bài giảng ngắn gọn cho Meiru về tất cả các căn cứ của phe Giải phóng.

“Tôi muốn em gái nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh”, lần này, Meiru đã chú ý và ghi nhớ mọi thứ một cách hoàn hảo. Cô muốn chứng minh mình không phải là một chị gái đáng thất vọng. Thật không may, cô cơ bản là thế.

Cả nhóm sau đó tiếp túc chuyển di tức thì trên khắp lục địa. Mặt trời bắt đầu lặn vào lúc Naiz mệt mỏi thốt lên, “Miledi, chúng ta có thể qua đêm ở thị trấn kế tiếp không?”

"Được. Chúng ta cũng có một chi nhánh ở đó.”

Có vẻ như Miledi đang định sử dụng các một quan hệ của mình để có được phòng miễn phí.

“Phew, du hành trên đất liền đúng là bất tiện. Trên biển, mọi người có thể di chuyển mà không phải làm gì cả.”

“Chỉ có những kẻ lười biếng mới suy nghĩ như thế thôi, Meru-nee.”

“Bằng cách nào đó sự hiện diện Meiru khiến cho Miledi ngày càng đứng đắn hơn.”

“Này, O-kun. Ý cậu là sao hả? Miledi-chan luôn là một ma pháp sư đứng đắn, nghiêm túc và xinh đẹp.”

“Đúng, đó là những gì tôi thường thấy.”

Trong khi Oscar và Miledi đang trò chuyện, Naiz kích hoạt dịch chuyển tức thời lần cuối cùng trong ngày. Anh đưa cả nhóm tới tọa độ Miledi chỉ định, và họ chuyển di tới dưới chân một ngọn đồi nhỏ. Điểm đến của họ là ngôi làng trên đỉnh đồi. Prantz, một ngôi làng nhỏ ở phía đông bắc Vương quốc Velka.

Cả nhóm đi vào làng và đi thẳng đến văn phòng của một thương gia lúa mì, đó là địa điểm của chi nhánh Giải phóng quân của thị trấn này. Tòa nhà ba tầng mà họ dừng trước cửa có một tấm biển treo đề chữ “Công ty Lumond”. Đằng sau tòa nhà chính là một nhà kho có kích thước lớn hơn nó rất nhiều

"Chào buổi chiều! Khách quen yêu quí của mọi người Miledi-chan đây!”

“Lã―Ledi-sama!”

Cô tiếp tân trẻ đứng dậy rất nhanh khiến chiếc ghế của cô ngã xuống phía sau. Cô ấy gần như đã vô tình nói Lãnh đạo. Ngay lúc cuối cùng, cô ấy đã biến nó thành một biệt danh cho Miledi, nhưng xét việc cô là một nhân viên tiếp tân kỳ cựu, cô ấy sẽ bao giờ nên mắc một lỗi nghiệp dư như vậy. Hầu hết các hoạt động kinh doanh của công ty thương mại đều được thực hiện trong phòng riêng, vì vậy có rất ít người trong sảnh, nhưng những người đó bây giờ lại đang tò mò về những người mới tới này.

Nhân viên tiếp tân sững người khi nhận ra điều đó. Nhưng cô liền mỉm cười, “Chúng tôi đang chờ ngài đây, Miledi-sama, nữ thiên tài xinh đẹp nổi tiếng thế giới về lúa mỳ. “‘Cuộc họp cải tiến lúa mỳ của hội nghiên cứu chuyên gia’ hoạt động tốt không ạ?”

Mọi người có mặt đều ngơ ngác, bao gồm cả Miledi.

“T-Tất nhiên rồi! Tôi cần một đơn hàng lúa mì lớn nữa để tiếp tục nghiên cứu! Đương nhiên, một khi tôi đã hoàn thành, các nhân viên cũng sẽ có thể thưởng thức thành quả lao động của tôi!”

Đúng như mong đợi. Miledi thành thạo phối hợp với kịch bản quảng cáo đáng thất vọng này.

Khuôn mặt của khách hàng gần đó kiểu Thật luôn, thực sự có một nhóm nghiên cứu cái đấy và một cái danh hiệu một cô bé như thế kia à…?

Một vài nhân viên tiếp tân khác đi xung quanh và bắt đầu thì thầm điều gì đó dữ dội với khách hàng. Sau vài giây, tất cả các khách hàng đều nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, rồi bước ra khỏi văn phòng. Bất kể câu chuyện nào họ được nghe, rõ ràng hình ảnh của Miledi đều không được truyền tải theo hướng tích cực. Dù sao thì, bí mật danh tính của cô vẫn an toàn.

“Xin vui lòng chờ trong giây lát. Tôi sẽ đưa chủ tịch tới ngay lập tức.”

“Được rồi.”

Có gì đó không đúng ở viên tiếp tân này. Cô ấy không chỉ mắc một sai lầm cơ bản như vậy, mà thái độ của cô ấy cũng trang trọng một cách kỳ lạ. Nhận ra điều gì đó không ổn, Miledi lặng lẽ chờ đợi nhân viên tiếp tân ấy. Một nữ nhân viên khác nhanh chóng biến mất vào phía sau.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Oscar cũng cảm thấy có điều không ổn. Anh không phải là người duy nhất. Naiz và Meiru trông cũng bối rối. Trước khi họ có thể suy đoán thêm nữa, một người đàn ông ở độ tuổi 50 xuất hiện từ phía sau. Mái tóc đen của đang bắt đầu thưa thớt, và vòng 2 to hơn mức trung bình, nhưng điều đó đúng như mong đợi từ một doanh nhân thành đạt. Chủ tịch của công ty lúa mì này, Brad Lumond, cũng là người quản lý chi nhánh Giải phóng quân của Prantz. Ông ta đang cười theo kiểu một thương gia chào mừng khách hàng của mình. Không phải nụ cười tự nhiên chứa đựng tình cảm của một cấp dưới với thủ lĩnh yêu quý của họ, mà là nụ cười cứng nhắc giả tạo khó hiểu. Mặc dù bình thường, ông vẫn chào đón Miledi sự hiếu khách như mọi người bên Esperado.

“Đã được một thời gian rồi nhỉ, Brad. Ông đang bận gì à?”

“Vâng, thật sự đã quá lâu rồi, Miledi-sama. Và đúng là tôi có chút bận rộn thật”.

Nhưng Brad tiếp tục, “Tôi rất vui vì Miledi-sama đã quyết định dừng lại ở cơ sở khiêm tốn của tôi. Tôi đã gửi cho ngài một lá thư, nhưng có vẻ việc đó là một sai lầm. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng thật may mắn làm sao khi định mệnh dẫn dắt ngài tới đây.”

“Ông đang có việc cần đến tôi sao?”

“Có việc tôi cần ngài biết càng sớm càng tốt. Hãy theo tôi đến nhà kho phía sau.”

Miledi không hỏi bất cứ điều gì khác. Đôi mắt đằng sau nụ cười của Brad rất nghiêm túc. Điều ông ta cần nói với Miledi rất tệ, đến mức ông ta phải gửi một tin nhắn chuyển phát nhanh. Miledi liếc về phía những người bạn đồng hành của mình. Trông vẻ mặt họ cũng có nét bình tĩnh, nhưng trong mắt họ cũng tràn ngập sự căng thẳng.

“Là nơi này.”

Brad dẫn họ vào phía sau. Ông ta đi qua một vài căn phòng, rồi đưa họ vào nhà kho lớn mà họ đã nhìn thấy từ bên ngoài. Đi ngang qua vô số hàng lúa mì xếp chồng lên nhau, ông dẫn họ ra tận phía sau nhà kho. Ở đây, những túi lúa mì đủ kích cỡ được vất vương vãi khắp nơi, như những sản phẩm thấy bại vô giá trị. Brad bắt đầu di chuyển chúng xung quanh theo một mẫu nào đấy. Mặc dù vị trí của chúng vẫn lộn xộn, nhưng rõ ràng không hề ngẫu nhiên.

“Xin lỗi vì lời giới thiệu muộn màng, thưa mọi người. Tôi là người quản lý của chi nhánh Giải phóng quân này, Brad Lumond. Rất vui được làm quen với các ngài, Oscar-sama, Naiz-sama và cả Meiru-sama. Tôi chân thành cảm ơn mọi người đáp lại ước muốn của Miledi-sama.”

Rõ ràng lời nói của Brad hoàn toàn thể hiện ý chân thành, điều đó khiến nhóm Oscar thậm chí còn bối rối hơn về thái độ trước đó của ông ta.

“Thông thường, tất cả các nhân viên chi nhánh sẽ có mặt để chào đón mọi người nhưng... thật không may, việc đó hiện giờ là không thể.”

Brad hoàn tất việc sắp xếp lại những chiếc túi, và, với một tiếng kêu ọp ẹp, một phần sàn nhà chìm xuống một chút. Một phần sàn khác trượt qua nó, để lộ một cầu thang dẫn xuống dưới. Có vẻ như lối đi bí mật này hoạt động trên cơ chế điều chỉnh trọng lượng chính xác.

“Tôi nghe nói rằng ngài là một bậc thầy về ma thuật cổ đại, chuyên về Ma thuật hồi phục, Meiru-sama. Điều đó có đúng không?”

Brad chuyển ánh mắt về phía Meiru khi ông ta dẫn đường xuống.

“Đúng. Chừng nào còn ai đó còn sống, tôi đảm bảo tôi có thể hồi phục cho họ.”

“A, thật tốt quá, thực sự vậy. Dù là phút cuối nhưng mọi người đã đến kịp.”

“Brad, có chuyện gì――”

Miledi không thể kìm nén được sự tò mò nữa và quay sang hỏi Brad. Nhưng câu trả lời đã xuất hiện trước khi cô kết thúc câu hỏi. Có một vài Giải phóng quân trong căn phòng ngầm mà Brad đưa họ đến, nhưng tất cả đều trông buồn bã. Tuy nhiên, ngay lúc họ nhìn thấy Miledi, biểu cảm hạnh phúc tràn ngập trên gương mặt họ.

“Thủ lĩnh!”

“Ngài đã tới rồi!”

Họ bắt đầu vây quanh Miledi, nhưng Brad hét lên,

“Tránh ra đi! Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!”

Những Giải phóng quân nhanh chóng lùi lại, và Brad dẫn họ đến căn phòng xa nhất ở phía sau. Khi họ đến gần, cả nhóm nhận thấy điều kỳ lạ. Gần cánh cửa là số lượng lớn đại bàng isoniol. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa, ríu rít than khóc.

“Tất cả đều tập trung ở đây vài ngày trước. Không ai có thể thuyết phục bất kỳ con nào trong số đó chuyển thư đi bất cứ đâu…. Dù vậy cũng không thể trách chúng được.”

Miledi đột nhiên nhận ra lý do tại sao những lá thư của Giải phóng quân đột nhiên dừng lại. Tất cả đại bàng mang thư đều đã tới nơi đây. Và chỉ có một lý do lý giải việc chúng bỏ bê nhiệm vụ của mình….

Miledi mở cánh cửa ra trong khi toàn thân run rẩy sợ hãi. Bên trong là—

“Ah!? Tim!”

Đội trưởng của quân đoàn thông tin của Giải phóng quân—Tim Rocket. Người cậu đang bao phủ bởi vô số vết thương, khiến tính mạng cậu như ngàn cân treo sợi tóc. Miledi chạy đến bên cậu, mặt tái ngắt như không một giọt máu. Oscar và Naiz, cả hai người đã gặp cậu trước đây, cũng có vẻ lo lắng. Vết thương của cậu thật kinh khủng. Toàn bộ cơ thể cậu được quấn băng và bó bột. Cậu cũng không phải là người duy nhất trong tình trạng khủng khiếp như vậy. Creme đang nằm ngủ bên gối, đôi cánh của nó rách toạc.

Việc cả hai vẫn còn sống chính xác là một phép màu. Một đống lớn lọ thuốc rỗng nằm trên bàn cạnh giường của Tim. Mọi người trong chi nhánh này đã làm mọi thứ có thể để giữ cho Tim và Creme sống sót.

“Meru-nee!”

“Cứ để đó chị.”

Meiru phải hành động ngay lập tức. Ma lực màu cam hoàng hôn xoay quanh cô và nhanh chóng mở rộng lấp đầy toàn bộ căn phòng. Trong khoảnh khắc, dường như cả căn phòng này được tắm trong ánh sáng mặt trời, dù nó ở dưới lòng đất. Đó là ánh sáng biểu trưng cho niềm hy vọng.

“Ta không tha thứ cho bất cứ điều gì khiến Miledi-chan phải khóc—Tuyệt Tượng!”

Meiru chối bỏ sự tồn tại của hiện tượng bi thảm này. Sức mạnh của cô không phải là hồi phục, mà là khôi phục. Chừng nào chưa chết, Meiru có thể khôi phục họ, bất kể vết thương nghiêm trọng đến nhường nào. Ma thuật cổ đại có sức mạnh để từ chối ngay cả lưỡi hái của tử thần! Chứ chẳng nói đến vết thương của Tim. Những vết thương của anh biến mất và đôi cánh của Creme đã mọc lại như thể thời gian bị quay ngược.

“K-Không thể tin được...”

Brad lẩm bẩm. Những Giải phóng quân khác trong phòng trông hoàn toàn choáng ngợp. Mọi người sững sờ không nói nên lời, đôi mắt mở to. Sau vài giây, ánh sáng từ ma lực của Meiru mờ dần, và cảnh tượng thần thánh chấm dứt.

Tim từ từ mở mắt ra và lẩm bẩm, “Aaaa?”

“Tim! Cậu nghe thấy tôi không?! Là tôi đây! Miledi đây!”

“T-Thủ lĩnh?”

Đôi mắt của Tim, đó là phần duy nhất trên khuôn mặt anh thể hiện qua băng gạc, trông ngơ ngác. Bên cạnh anh, Creme ríu rít bối rối. Những Giải phóng quân đang theo dõi đều thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng, là tôi đây, Tim. Nhìn kìa, O-kun và Nacchan cũng ở đây. Đây là lần đầu tiên cậu gặp Meru-nee, chị ấy đây. Chị ấy là người đã cứu cậu và Creme.”

Với khuôn mặt như thể sắp khóc ‘thật may quá, mình rất vui vì mình đã tới kịp lúc’, Miledi siết chặt lấy tay Meiru

“Cảm ơn chị! Cảm ơn chị rất nhiều, Meru-nee!”

“Fufu, không có gì.”

Meiru mỉm cười và vỗ đầu Miledi bằng bàn tay còn lại. Tim ngây người nhìn hai người họ trong vài giây cho đến khi Oscar và Naiz gọi cậu.

“Tim, và Creme nữa, thật tốt khi thấy cả hai vẫn ổn.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Lúc hai người nói chuyện với cậu, nhận thức của Tim trở về bình thường, và đôi mắt của cậu đột nhiên mở to vì hoảng loạn.

“Thủ lĩnh, tình hình nguy cấp lắm rồi. Giờ không phải là lúc để ăn mừng!”

Tim xé toạc những dải băng cuốn vết thương quanh mình và cố gắng ngồi dậy. Nhóm Miledi rất ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của anh, nhưng anh họ.

“Mình đã ngủ bao lâu rồi...? Chết tiệt!”

“Bình tĩnh, Tim! Cậu ổn rồi. Nơi này an toàn――”

“Không ổn chút nào cả!”

Giọng nói của cậu nhuốm đầy sự buồn bã và tuyệt vọng, Tim hét lên,

“Ngôi làng Raisen đã bị tấn công! Toàn bộ khu vực đó đã bị phá hủy!”

Giọng nói của Tim vang vọng khắp căn phòng dưới lòng đất. Đôi mắt của Miledi mở to, Oscar và Naiz trở nên tái nhợt và Meiru nhắm mắt lại. Một cơn gió lạnh buốt thổi khắp phòng, làm lạnh trái tim đã đóng băng của mọi người thêm nữa.

[note23033]

Truyện Chữ Hay