Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou Rei

chương 2: con tàu ma-tai ương của hải tặc-p3-meiru melusine

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hãy quay ngược thời gian vài phút trước. Trong khi Oscar đấu với Kyaty, Miledi phải đối phó với tất cả những tên hải tặc đang vây quanh cô. Miledi nhẹ nhàng nhảy ra khỏi đường kiếm của chúng trong khi vẫn mang theo Kiara.

"Chuyển động cái kiểu dị dạng gì đây!? Chúng không hề bình thường!"

Cách chuyển động của Miledi rõ ràng phớt lờ các định luật vật lý. Cô nhìn xuống những tên hải tặc xung quanh mình và tung ra những lời nói đầy giận dữ.

"Mấy tên hải tặc thấp kém mấy người đã làm gì với mẹ của cô gái này!? Nếu phun ra, tôi có thể tha cho các người!"

"Câm miệng, tên hải tặc cặn bã! Đéo có chuyện chúng ta sẽ nói cho ngươi bất cứ thứ gì! Giờ hãy thả cô gái đó ra mau!"

"Mấy người gọi ai là hải tặc cơ?"

"Ngươi là thứ gì nếu không phải hải tặc!?"

Thật vậy, Miledi hiện đang ăn mặc như một tên hải tặc. Cô đã tháo băng bịt mắt và ria mép giả, nhưng cô vẫn để nguyên phần còn lại của bộ trang phục. Hai bên tiếp tục xúc phạm nhau, cả hai đều quá tức giận để suy nghĩ thấu suốt. Miledi tức giận vì cô nghĩ rằng những tên hải tặc của con tàu ma đã làm tổn thương Kiara, trong khi những tên hải tặc tức giận vì Miledi đã đánh gục đồng đội của họ. Mệt mỏi vì bế tắc, một trong những tên hải tặc tung ra một luồng gió, trong khi một tên khác bắn một số tia sáng về phía trước.

"Chết đi."

Chỉ với từ đó, Miledi xóa sạch mọi đòn tấn công hướng về phía cô. Những tên hải tặc vây quanh cô đứng đó trong im lặng vì sốc; một sai lầm chết người. Miledi nhân cơ hội để đảo ngược trọng lực của họ và thổi họ bay xa. Cô mỉm cười hài lòng chứng kiến khi ma thuật biến mất và cả đám văng xuống biển. Sau khi xả hơi, cô bình tĩnh lại, đủ để cuối cùng nhận ra điều gì đó.

"Đợi đã... chúng đã hết sức cẩn thận để không làm tổn thương Kia-chan."

Nghĩ lại thì, cô nhận ra những tên hải tặc đã giữ sức để tránh làm gây hại đến Kiara. Mặc dù sở hữu nhiều đòn tấn công chết người hơn, chúng vẫn không sử dụng nó.

"Có lẽ mình đang hiểu nhầm điều gì đó chăng?"

Nhưng trước khi Miledi có thể nghĩ thêm, cô lại bị tấn công.

"Phiếm Khối" [note16349]

Một giọng nói điềm tĩnh dịu dàng vang lên, và ngay sau đó, một khối nước khổng lồ lơ lửng trên đầu cô. Ngay cả Miledi, một thiên tài khi nói đến ma thuật, cũng bị sốc trước tốc độ kẻ tấn công cô tạo thành ma thuật của mình.

"Đừng vội mừng!"

Miledi niệm phong ma thuật cấp cao Đại Giông để làm chệch hướng khối nước to lớn. Cơn cuồng phong cô niệm ra với tốc độ nhanh như chớp va chạm với thủy cầu khổng lồ. Hai ma thuật va chạm với sức mạnh như thiên thạch và triệt tiêu lẫn nhau, phát ra xung kích kèm gió và nước. Những giọt mưa rơi xuống từ bầu trời là tàn dư duy nhất còn lại của Phiếm Khối.

"Hah, thấy thế nào h—"

"Tuyệt Tượng!" [note16350]

Khối cầu nước khổng lồ tái hình thành và hoàn toàn trở lại như ban đầu.

"Cái?"

Trước khi kịp phản ứng, khối cầu đã nuốt trọn cả người cô. Lực ép từ dòng nước đánh bật không khí ra khỏi phổi cô. Trong khoảnh khắc, cô đã bất tỉnh khi hàng loạt dòng nước trong quả cầu dội lên cô. Mặc dù Miledi đã cố gắng giữ Kiara an toàn trong vòng tay của mình, nước chảy quanh cô như một sinh vật sống và giật cô gái tai thỏ khỏi tay cô. Rồi thì Miledi đã xoay sở niệm được Thánh Thuẫn và bảo vệ bước chân của cô trong thủy cầu.

"Khụ ... Kia-chan!"

Miledi ho ra nước khi cô điên cuồng tìm kiếm Kiara. Tuy nhiên, cô không cần phải lo lắng. Kiara được giữ an toàn trong một vùng không khí ở trung tâm của quả cầu nước. Mặc dù nước ở nơi khác đang hoành hành dữ dội, khu vực gần Kiara vẫn yên tĩnh.

"Điều khiển chính xác như vậy ..."

Miledi không thể không ấn tượng. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cô sử dụng ma thuật để phá vỡ chiếc lồng chất lỏng. Khi được tự do, cô ấy rơi xuống boong con tàu ma, nước tung tóe sau lưng. Trước mặt cô là một mĩ thiếu nữ. Cô đang ngồi trên một vòm nước và nhẹ nhàng bế Kiara trên tay. Cô có mái tóc bồng bềnh màu ngọc bích và đôi mắt hẹp màu xanh ngọc lục bảo. Tình yêu và sự tốt bụng rực rỡ trong ánh mắt cô

Từ những gì Miledi thấy được, cô ấy ở tuổi đôi mươi. Cô chỉ mặc một chiếc bikini để che đi bộ ngực gợi cảm của mình, đeo một chiếc thắt lưng dày và mang váy ngắn. Giắt vào thắt lưng của cô là một thanh kiếm tuyệt đẹp với chuôi kiếm được thiết kế công phu. Tuy nhiên, nổi bật nhất là đôi tai hình mang của cô ấy. Không thể tin được, dường như pháp sư bậc thầy này là một hải nhân tộc.

"Nhóc khá giỏi đấy, bé hải tặc dễ thương ạ."

Nụ cười của cô ấy thật dễ chịu đến nỗi cuộc chiến hoàn toàn có thể dừng lại chỉ với nó. Đến nỗi Miledi gần như buột miệng "Chị mới là người dễ thương ở đây, Onee-san!" Miledi lắc đầu, xóa tan suy nghĩ và trừng mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp.

"Cô sẽ làm gì với cô gái đó?"

"Giờ ta không có lý do để nói cho nhóc biết, phải chứ?"

Nụ cười của chị gái hải tặc ngày càng rộng hơn, và cô ấy nâng má mình bằng một tay và nghiêng đầu. Cử chỉ này rất hợp với cô đến nỗi khiến Miledi thấy khó chịu. Thật vô cùng hiếm khi Miledi, người luôn là người đi gây khó chịu cho người khác, lại thấy tự mình thấy khó chịu. Một phần lý do khiến cô bực mình là vì cô gái kỳ lạ này có ngực lớn hơn nhiều so với cô. Miledi mở miệng cãi lại, nhưng bị gián đoạn trước khi cô kịp làm thế.

"Thuyền trưởng, chúng tôi đã giải cứu tất cả các cư dân bị bắt! Tất cả những gì còn lại là dọn dẹp những tên hải tặc khốn nạn này!"

"Ara, làm tốt lắm. Cậu có thể chăm sóc cả cô gái này không?"

Một tia nước phân nhánh từ nước của người phụ nữ, và cô ấy để Kiara trượt xuống. Miledi cố gắng lao về phía cô gái tai thỏ, nhưng người phụ nữ bắn ra một con dao găm nước, buộc cô phải lùi lại. Đánh giá về việc tên hải tặc kia gọi cô ấy là "Thuyền trưởng", dường người cô gái hiền lành dịu dàng này là thuyền trưởng của con tàu ma. Mặc dù không giống một chút nào cả, năng lực ma thuật của cô hoàn toàn đảm bảo điều đó. Miledi có thể hiểu tại sao cô được chọn làm thuyền trưởng của họ. Ngay bây giờ, cô không biết phải làm gì. Nếu những tên hải tặc của con tàu ma này thực sự là ác quỷ, cô có thể chiến đấu với chúng mà không hề do dự. Đúng là chỉ huy của chúng chắc chắn rất mạnh mẽ, nhưng không ai ngoại trừ một tông đồ có thể ngăn cô khi cô giải phóng ma thuật trọng lực của mình với toàn bộ sức mạnh. Miễn là không ở quá xa, không ai có thể thoát khỏi thao túng trọng lực của Miledi. Lý do cô không thể dốc toàn lực là bởi bây giờ cô đã bình tĩnh lại, cô nhận ra họ cực kỳ dịu dàng với Kiara. Có thể những kẻ này không thực sự xấu xa.

Nghĩ lại thì, O-kun đã nói chúng ta nên thử nói chuyện với đám người của con tàu ma nếu có thể thì phải? Chết tiệt, cậu ấy sẽ rất tức giận ... Có lẽ cậu ấy nên là người lãnh đạo thay vì mình ... Miledi tránh dấn vào luồng suy nghĩ đó quá lâu và quay sang cô thuyền trưởng. Nhưng trước khi cô có thể yêu cầu một cuộc đàm phán—

"Giờ thì, có khá nhiều điều ta muốn hỏi nhóc, và ta không có ý định để nhóc trốn thoát, vì vậy ..."

"Sao cơ?"

"Xin lỗi, nhưng ta sẽ không chấp nhận yêu cầu đầu hàng của nhóc. Nhóc cần phải bị trừng phạt vì những gì đã làm với người của ta."

Trong khi vẫn mỉm cười, thuyền trưởng đứng dậy và rút thanh kiếm ra. Bất chấp ánh dịu dàng trong mắt cô, nhưng những điều cô đang nói nghe có vẻ khá nguy hiểm.

"Khoan đã!"

"Thời gian để nói chuyện đã trôi qua từ lâu. Ta sẽ không tha thứ cho bất cứ ai làm tổn thương gia đình mình. Ta sẽ bắt nhóc phải ăn năn tội lỗi của mình bằng cách đánh nhóc cho đến khi nhóc phải ré lên như con lợn!"

"Cô trông tử tế, nhưng cô thực sự là một kẻ máu S chính hiệu, phải không?"

Vòm nước mà vị thuyền trưởng đang đứng bắt đầu vặn vẹo như một con rắn ... Không, nó giống như một con rồng đang uốn éo. Cô nhảy lên đầu con rồng, thanh kiếm giơ ra trước mặt. Thêm nhiều con thủy long nữa bắn ra từ biển, tất cả chúng đều xoay quanh cô.

"Được thôi, nếu cô muốn chơi thì tôi cũng sẽ nghiêm túc đấy!"

Tôi sẽ nghiền nát tất cả chúng bằng ma thuật trọng lực! Cô giơ tay lên cao, định hình ma lực của mình.

"C-Cái gì!?"

Nhưng ngay lập tức, cô gái thuyền trưởng lại ngồi trên vòm nước với Kiara trên tay. Miledi hoảng sợ nhanh chóng hủy bỏ ma thuật của mình. Cô cũng không thể để Kiara trúng đòn. Một dự cảm chẳng lành vụt qua đầu cô, và cô ngay lập tức triển khai ma thuật phòng thủ xung quanh mình. Linh cảm của Miledi đã được đền đáp, và ngay giây sau, thanh kiếm của thuyền trưởng đâm sầm vào rào chắn của cô.

"Ara, phản ứng nhạy bén đó."

Mặc dù cô ấy vừa mới cố cắt đôi Miledi, giọng nói của vị thuyền trưởng vẫn nhẹ nhàng. Miledi hỏi một câu, trong khi mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

"Cái thứ ảo ảnh vừa nãy là gì vậy? Là cô làm à?"

"Ý nhóc là sao? Fufu, cô nhóc tí hon. Nhóc trông giống như vừa thấy ma vậy."

"Cô—" Miledi giơ tay lên một lần nữa để tạo ra một ma thuật trọng lực, nhưng thuyền trưởng đảo ngược con rồng và tạo khoảng cách với Miledi. Đồng thời cô bắn năm con thủy long tới chỗ Miledi. Từ tốc độ mà chúng đang di chuyển, chúng sở hữu sức mạnh như tảng đá mười tấn. Hơn nữa, chúng lao đến Miledi từ mọi hướng.

"Họa Thiên."

Một quả cầu đen tà ác xuất hiện trên đầu Miledi. Tất cả những con thủy long chuyển hướng tới quả cầu như thể chúng bị hút vào đó.

"Nhóc có năng lực khá thú vị đó."

Thứ gì đó rít lên trong không khí, và Miledi nhảy lùi lại. Ngay sau đó, một cái roi nước hằn một vết nứt lên sàn chỗ cô vừa đứng. Cái roi cũng không chỉ làm từ nước; có hàng tá mảnh kim loại xoáy xung quanh nó. Có lẽ sẽ thích hợp hơn nếu gọi nó là một cây thủy nhận tiên. Nếu nó đánh trúng Miledi, nó sẽ xé nát quần áo và da thịt cô.

"Đến lượt tôi!"

Miledi nhìn lên và thấy rằng thanh kiếm của thuyền trưởng bị mất từ chuôi kiếm, và thay vào đó là một cái roi nước kéo dài từ cán. Nghĩa là những mảnh kim loại trong roi nước thực ra là những mảnh kiếm của cô. Thuyền trưởng giơ tay và một lượng lớn nước biển bao quanh Miledi một lần nữa. Mặc dù bức tường nước cản trở tầm nhìn , Miledi có thể thấy rõ cô gái thuyền trưởng đủ để ném một quả cầu đen vào cô. Đây là một ma thuật trọng lực mới, Hắc Ngọc. Cô bắn ra một trọng lực pháo thu nhỏ, được nén nhỏ đến mức sở hữu sức mạnh tương đương một chiến hạm pháo. Tuy nhiên, hình bóng màu đen kia đã biến thành ảo ảnh và biến mất ngay khoảnh khắc quả cầu đi qua.

"Chậc, lại nữa à."

"Đó là, chỗ ta đứng hai giây trước."

Miledi nghe thấy giọng nói của thuyền trưởng từ phía sau. Khi cô quay lại, cô thấy thanh kiếm của nữ hải nhân đang giáng xuống mình. Nó đã trở lại hình dạng ban đầu, không hề sứt mẻ.

"!"

Vào lúc này, cô không còn đếm được cô gái này đã khiến cô ngạc nhiên bao nhiêu lần. Biết mình cần phải thật nhanh chóng, Miledi tạo ra một rào chắn cấp độ tân thủ. Dù không có nhiều sức mạnh phòng thủ, nó vẫn có thể làm chệch hướng nhát chém nhắm vào vai cô.

"Nghĩ rằng nhóc có thể chặn ngay cả thứ này ... Nhóc thực sự tuyệt vời. Ta cảm thấy thật khó tin khi nhóc lại là thành viên của Băng Brayed. Khi ta điều tra chúng một thời gian trước đây, ta chưa bao giờ nghe bất cứ điều gì về một cô gái như nhóc trong hàng ngũ của chúng ... Thực ta ta nghi ngờ liệu nhóc có thực là một tên hải tặc không nữa."

"Tôi biết tôi ăn mặc như vậy, nhưng tôi không phải là hải tặc, tôi thề đấy!"

Tia lửa điện bắn ra từ thanh kiếm của thuyền trưởng khi nó va vào rào chắn của Miledi. Dù phải chiến đấu ác liệt, nhưng nữ hải nhân chưa bao giờ đánh mất nụ cười dịu dàng của cô. Chống lại hàng loạt các đòn tấn công không thể tưởng tượng được của thuyền trưởng đã khiến Miledi toát mồ hôi lạnh. Nhưng đồng thời cô cảm thấy niềm vui trào dâng trong lòng. Ma thuật mà cô gái hải nhân tộc này sử dụng là quá bất thường so với sự kết hợp của các nguyên tố ma thuật đã biết. Có nghĩa là thuyền trưởng của con tàu ma này là người chỉ có một và duy—

"Mái tóc vàng hoe xinh đẹp đó, những nét tinh tế và ma thuật ấn tượng đó ... Nhóc chắc chắn trông giống một quý tộc hơn là một tên hải tặc."

"!" Miledi ngạc nhiên.

Sau đó, thuyền trưởng nheo mắt và tiếp tục.

"Ta không biết một công chúa như nhóc đang làm gì ở đây, nhưng ... ta cho rằng đây là một hình phạt phù hợp cho một quý tộc như nhóc. Hứng chịu những vết thương của quá khứ đi này!"

"Ể?"

Thuyền trưởng ngừng ấn thanh kiếm của cô xuống. Điều khiến Miledi sửng sốt không phải là lời nói của cô hay sự thật là cô đã ngừng tấn công. Không, sự ngạc nhiên của cô là bởi cô gái hải nhân nhẹ nhàng đặt tay lên tay Miledi. Có lẽ cuối cùng cô ấy cũng sẵn lòng nghe mình nói? Miledi hy vọng suy nghĩ, tự hỏi liệu tiếp theo nữ thuyền trưởng này có ôm lấy cô không.

"Giờ thì, cho ta thấy nhóc đã phải chịu đựng những thứ tồi tệ gì trong những năm vừa qua nào. Hoại Khắc." [note16351]

Ngay lập tức, Miledi bị nhấn chìm trong biển máu.

"Ể?"

"Ể?"

Vì lý do nào đó, cô thuyền trưởng dường như cũng sốc như Miledi. Mặc dù nữ hải nhân không có dấu hiệu tấn công, Miledi bị bao phủ bởi vô vết thương. Sâu nhất trong số chúng là một vết thương dài chạy dọc từ vai đến ngực. Vết cắt quá sâu đến nỗi rõ là nó chỉ có thể được tạo ra bởi một thanh đại kiếm. Cũng có rất nhiều vết cắt và vết bầm nhỏ khác. Cùng với vô số vết bỏng và vết tím. Mỗi cái trong số chúng đều là vết thương mà Miledi đã phải hứng chịu trong trận chiến với một tông đồ.

"!—Hắc Lốc." Miledi ho đau đớn, nhưng vẫn cố gắng tạo ra một ma thuật trọng lực. Mặc dù cô không thể hiểu sao mấy vết thương cũ lại mở ra, cô biết mình cần phải tạo khoảng cách giữa cô và thuyền trưởng càng sớm càng tốt. Cô ngã về phía sau, thậm chí không thể kiểm tra xem có gì đằng sau mình. Do đó, cô không để ý rằng mình đã quay trở lại con tàu hải tặc của Băng Brayed và đâm sầm vào cột buồm của nó với tốc độ tối đa.

"Ô-Ôi trời! Điều này không ổn rồi!"

Vì lý do nào đó, thuyền trưởng của con tàu ma dường như bối rối, mặc dù là người đã làm điều này với Miledi. Nụ cười dịu dàng của cô lần đầu tiên bị dập tắt, và cô nhanh chóng bắn một tia nước về phía Miledi. Luồng nước này không được tạo ra từ nước biển, mà là nước cô tự tạo ra và hoàn toàn trong vắt. Đánh giá qua biểu hiện của cô ấy, dường như nó không phải là một đòn tấn công, mà chính xác hơn, nó dường như là một cách để hồi phục cho Miledi. Tuy nhiên, một Biến Đổi Sư nào đó, người chỉ nhìn thấy một phần của cuộc chiến nơi Miledi đâm sầm vào cột buồm, không cách nào biết được điều đó.

"Miledi!"

Oscar di chuyển nhanh hơn bất cứ ai có thể theo kịp, chen mình vào giữa Miledi và dòng nước. Anh bật chiếc ô của mình ra và kích hoạt Thánh Thuẫn. Do dòng nước không chứa nhiều sức mạnh, rào chắn của Oscar dễ dàng làm chệch hướng nó

"O-O-kun ..."

"Đừng lo lắng, Miledi, tôi sẽ khép miệng vết thương cho cô ngay lập tức! Thập Nhất Thức, Thánh Quang, mức độ tối đa!"

Ánh sáng hồi phục trút xuống Miledi, đóng lại vết thương của cô.

"Vết thương của cô khủng khiếp quá, sẽ mất một thời gian để chúng lành lại."

"Ưư…Tôi xin lỗi. Hãy cẩn thận, O-kun. Chị gái đó có lẽ—"

Trước khi Miledi có thể kết thúc câu nói, thuyền trưởng của con tàu ma thắp sáng boong tàu phía trước Oscar. Khi nhìn xung quanh, Oscar nhận ra rằng tất cả thành viên của Băng Brayed đã bị đánh bại và chúng bị bao vây bởi những tên hải tặc của con tàu ma.

"Này, Meiru. Hãy cẩn thận. Đứa trẻ đó nguy hiểm hơn vẻ ngoài đấy."

"Đúng vậy, anh ta là một tên kỳ quặc sở hữu những món đồ kỳ quặc đó!"

Chris và Kyaty hét lên cảnh báo thuyền trưởng của họ. Tuy nhiên, cô không để tâm đến họ và bước tới chỗ Oscar.

"Cậu có thể làm ơn tốt bụng mà tránh qua một bên không?"

"Cô thực sự nghĩ rằng tôi có thể sao?"

Oscar trừng mắt nhìn nữ thuyền trưởng với quyết tâm không chịu khuất phục. Sau đó, anh dang hai chân ra một chút và siết chặt găng tay, liếc nhìn những tên hải tặc khác vây quanh anh, và tuyên bố ý định của mình.

"Chuẩn bị đi. Nếu các người cố đụng vào thêm một sợi tóc nữa của Miledi... Tôi sẽ không để bất kỳ ai trong số mấy người rời khỏi đây."

"N-Này, O-kun?"

Giọng nói của Oscar lạnh như băng. Những tên hải tặc sững người, và Miledi vội vàng gọi anh. Cô chắc rằng thứ gì đó trong anh sắp sửa nứt vỡ.

Ban đầu, Oscar đã muốn nói chuyện với những tên hải tặc của con tàu ma, đặc biệt là sau khi anh thấy chúng có vẻ nói chuyện được. Tuy nhiên, những vết thương mà thuyền trưởng của con tàu đã gây ra cho Miledi gần như chết người. Nhìn thấy cộng sự của mình đang trên bờ vực của cái chết đã thổi bay mọi suy nghĩ hợp lý mà anh có. Để đáp lại lời đe dọa của anh, nữ thuyền trưởng mỉm cười và tra kiếm vào vỏ.

"Không ai trong cái băng hải tặc này có thể làm cái biểu cảm như vậy."

"?"

Oscar bối rối nhìn cô, và nữ thuyền trưởng mỉm cười với anh. Cô ấy có cùng một không khí dịu dàng mà cô ấy đã biểu hiện ra trước giờ.

"Ta thành thật xin lỗi vì đã làm tổn thương đồng đội quý giá của cậu. Ta không bao giờ tưởng tượng được rằng một cô gái xinh xắn như vậy lại trải qua chừng này đau đớn chỉ trong vòng một năm."

"Tôi không hiểu những gì cô đang cố nói."

Thuyền trưởng gật đầu, như thể đó là điều dễ hiểu, và bước về phía trước. Oscar giơ tay đe dọa. Tuy nhiên, nữ hải nhân không hề giảm tốc độ bước chân.

"Nếu cậu muốn giết tôi, tôi sẽ không ngăn cậu. Nhưng nếu cậu để tôi chữa cho cô gái đó, tôi sẽ có thể hồi phục vết thương cho cô ấy nhanh hơn cậu rất nhiều."

"......"

Oscar im lặng chặn đường nữ thuyền trưởng. Tuy nhiên, anh dường như đang do dự. Sau cùng, Miledi thuyết phục anh lùi lại.

"O-kun, không sao đâu."

"Miledi ... Nhưng những tên hải tặc này mạnh hơn những tên côn đồ bình thường rất nhiều. Nếu chúng ta không cẩn thận, cô...

"Sẽ ổn thôi, tôi hứa."

Miledi nhăn mặt đau đớn, nhưng cô vẫn buộc những lời đó ra khỏi cổ họng. Và vì vậy, sau một khoảng dừng ngắn, Oscar đồng ý lui bước.

"Tôi hiểu... Hãy hồi phục vết thương cho cô ấy."

"Cứ tin ở ta."

Oscar bước sang một bên và quan sát nữ thuyền trưởng đặt tay lên má của Miledi.

"Nhóc là một hải tặc khá dễ thương đấy. Và cũng khá liều lĩnh."

"Hehehe. Con đường trải thảm không hề hợp với Miledi-san đây! Auauauau!"

Miledi cực nhọc buộc mình phải mỉm cười.

"Tuyệt Tượng."

"Fuwaa."

Một luồng ma lực mang màu sắc chỉ có thể thấy được lúc hoàng hôn bao bọc lấy Miledi. Ngay lập tức tất cả các vết thương của cô biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại. Trên hết, ngay cả máu cũng đã tan biến, và quần áo ướt sũng của cô khô lại như ban đầu. Đó không phải là thứ mà ma thuật hồi phục đơn thuần có thể làm được.

"K-Khôi phục sao!?!" Oscar kêu lên.

Miledi ngạc nhiên kiểm tra lại cơ thể, cô thử chọc chọc vào mấy vết thương đã lành.

"Cô là ai vậy?"

Thuyền trưởng lùi lại và mỉm cười dịu dàng với Miledi và Oscar. Cô đưa tay ra và một trong những thuộc cấp của cô mang tới cho cô một chiếc áo khoác và mũ hải tặc. Sau đó, cô khoác chiếc áo khoác và chiếc mũ lên với thần thái hoa mĩ nhất có thể và lên tiếng.

"Tên ta là Meiru, thủ lĩnh của Băng Hải tặc Melusine ."Cô ấy có vẻ khá tự hào về việc mình đang lãnh đạo một nhóm hải tặc. Toàn bộ thành viên của đoàn hải hặc bao gồm cả phụ nữ và đàn ông với vẻ ngoài cứng rắn đều mỉm cười gan dạ khi cô tuyên bố như vậy. Rõ ràng họ rất tự hào rằng họ là một phần trong hải đoàn dưới trướng cô. Oscar thấy khó mà tin được rằng họ là tập hợp của những kẻ bất lương. Ánh sáng lấp lóe trong mắt họ ẩn chứa quá nhiều lòng tốt. Dù sao thì 'con tàu ma' đã trở thành tai ương của hải tặc khắp nơi thực chất chính là thủy thủ đoàn của Meiru Melusine. Trên hết, việc cô ấy sử dụng ma thuật vượt qua mọi giới hạn bình thường có nghĩa là—

"Chúng tôi có thể hỏi cô vài điều không?"

Biểu hiện của Miledi trở nên nghiêm túc khi cô nói thế.

"Cô định làm gì với những người dân bị bắt cóc?"

"Trước khi trả lời, ta muốn hỏi các người hãy trả lời câu hỏi của ta trước, hải tặc giả mạo dễ thương kia. Mấy người định làm gì họ?"

Lý do Meiru quyết định không tiếp tục chiến đấu không chỉ bởi cô nhận thấy sự chân thành trong ánh mắt Oscar và Miledi mà còn vì cô nhận ra dồn ép họ thêm nữa là điều cực kỳ nguy hiểm.

Oscar đã thực sự nghiêm túc. Ngay cả khi cô có thể sống sót trong cuộc đấu tay đôi với anh, cô gần như chắc chắn một số đồng đội của mình sẽ bị giết trong trận chiến. Hơn nữa, Meiru nhận ra Miledi đã không nghiêm túc chiến đấu với cô.

Miledi lúng túng nhìn đi chỗ khác, những lời cô nói nghẹn lại trong cổ họng. Toàn bộ lý do cho sự hiểu lầm này là vì cô ăn mặc như một tên hải tặc.

"À ừm, xin lỗi vì đã lừa dối cô. Đây chỉ là một bộ trang phục, tôi không thực sự là một hải tặc. Vất vả lắm chúng tôi mới đến được Andika, nên tôi mới thử hóa trang một lần. Đó chỉ là một trò đùa nho nhỏ."

Bên cạnh cô, Oscar xoa xoa thái dương. Anh có thể cảm thấy cơn đau đầu đang quay trở lại.

"Ô-ồ, vậy sao..." Hải tặc của Meiru lẩm bẩm, trong khi đó, "D-Dễ thương ghê ..." Kyaty ré lên và đỏ mặt. Mọi người đều dành cho Miledi một cái nhìn thương cảm.

"E hèm. Cho phép tôi giải thích. Chúng tôi là khách tại Quán Trọ Wanda, và bà chủ và con gái của cô ấy rất tốt bụng với chúng tôi, vì vậy khi nghe tin họ bị hải tặc bắt cóc, chúng tôi tới giải cứu họ."

"Ta hiểu rồi. Ta cho rằng cô gái tai thỏ mà nhóc đã chiến đấu hết sức để bảo vệ là con gái của chủ nhà trọ?"

"Đúng rồi! Tên cô ấy là Kiara-chan, và cô ấy là bạn của tôi!"

"Trong trường hợp đó, ta cho rằng ta có thể hiểu tại sao nhóc lại đá Ned xuống biển."

"Tôi xin lỗi ..." Miledi nhăn mặt, cô rõ ràng hối hận về hành động của mình. Khi kiểm tra kỹ hơn, Ned, người đàn ông mà cô đá trên tàu nằm giữa đám đông hải tặc vây quanh họ. Anh ta trông có vẻ ngượng ngùng, như thể xấu hổ vì để một cô gái đá bay khỏi tàu. Vì lý do nào đó, Meiru đỏ mặt một chút khi cô nhìn cả Miledi và một Ned đang vặn vẹo. Tuy nhiên, sau vài giây, cô hắng giọng và nói.

"Rất tốt, ta sẽ tin nhóc. Và để trả lời câu hỏi trước đó của nhóc, chúng ta đã lên kế hoạch trả lại những người bị bắt về Andika."

Vẫn còn chút nghi ngờ, Oscar chất vấn cô.

"Sau khi chữa trị cho họ?"

"Fufu, tất nhiên."

Oscar và Miledi trao đổi ánh mắt, rồi gật đầu với nhau. Với giọng nói run rẩy, Oscar lẩm bẩm một câu hỏi cuối cùng.

"Cô có phải Thánh Nữ Tây Hải không?"

"Ý cậu là sao nhỉ?"

Mặc dù Meiru chơi trò giả ngơ, Oscar và Miledi có thể chắc chắn đó đúng là cô từ cái nụ cười thích thú trên khuôn mặt kia. Thuyền trưởng của con tàu ma, mà thực ra là Băng Hải tặc Melusine, thực sự là Thánh Nữ Tây Hải. Cô giải cứu những người bị hải tặc bắt cóc và đưa họ về nhà sau khi được hồi phục, không, khôi phục vết thương của họ. Và cô là một trong những người mà Miledi đang tìm kiếm. Miledi cười rạng rỡ với sự thật đáng ngạc nhiên đó.

"O-kun! Chúng ta làm-"

"Tôi đã tìm kiếm cô từ rất lâu rồi!"

"Ara?"

Oscar phớt lờ cú đập tay với Miledi và chạy đến chỗ Meiru. Những tên hải tặc cẩn thận giương vũ khí lên, nhưng rút chúng lại khi thấy Oscar nắm lấy tay Meiru và nài nỉ nhìn cô.

"Mặt cậu gần qu—"

"Meiru-san."

Nụ cười của Meiru cứng lại khi Oscar tiến vào không gian cá nhân của cô. Cô cố gắng lùi lại, nhưng Oscar tiến lên một bước cho mỗi bước cô lùi lại. Những tên hải tặc có vẻ bối rối, trong khi Miledi nhìn chằm chằm vào Oscar với vẻ sững sờ chưa từng thấy. Tuy nhiên ngay lúc này, Oscar không để mắt đến ai ngoài Meiru. Anh say sưa kể lể, hai má đỏ ửng và một sự nhiệt thành kỳ lạ trong mắt anh.

"Tên tôi là Oscar Orcus. Tôi đã lang thang khắp lục địa để tìm kiếm cô."

"Ể? Ể? Cậu đang tìm kiếm tôi? Nhưng không phải cậu và cô gái kia—" Meiru bối rối nhìn qua Miledi.

"Quên xừ Miledi đi! Có một thứ quan trọng... tôi cần cô!"

Những tên hải tặc khác nhìn Miledi với ánh mắt thương hại. Họ đang hiểu lầm và nghĩ rằng Oscar đã bỏ rơi cô.

"Nghe này, chúng tôi không có mối quan hệ như thế!" Cô hét lên nhưng những hải tặc không thèm để ý đến nó.

Oscar phớt lờ khung cảnh kịch tính đang diễn ra sau lưng và dồn Meiru vào lan can tàu.

"Meiru-san."

"V-Vâng?"

"Hãy quay lại lục địa với tôi! Tôi cần giới thiệu cô với gia đình mình! Tôi cầu xin cô đấy, làm ơn đi!"

"Cáiiiiiiiiiiiiiiiiii gìììììììììììììììììììììì?"

Những tên hải tặc theo dõi trong sợ hãi.

"C-Cậu ta vừa cầu hôn kìa. Cậu bốn mắt đó vừa cầu hôn với Thuyền trưởng kìa!""Ê ê, tôi không thể tin rằng anh ta cố tán tỉnh một cô gái khác khi đã có một cô bạn gái dễ thương như này! Đây chính là lý do tại sao tôi ghét những anh chàng đập chai ... lũ dân chơi khốn kiếp, đi chết đê!""Khó mà tin được thằng nhóc biến thái đó đang cố tán đổ Meiru kìa!""Thú vị đấy... Ta đã đánh giá thấp cậu, chàng trai! Can đảm lắm!"

Vào đúng lúc đó,

"Miledi Kick!"

"Guaaa!?"

Miledi giáng gót chân vào đầu Oscar đồng thời sử dụng ma thuật trọng lực để tăng sức tấn công. Oscar ngã xuống đất và Miledi đáp xuống ngay trên đầu anh.

"Chết thật cô ấy mất bình tĩnh rồi !""Tất nhiên phải vậy rồi! Tiến lên cô gái! Giã nát tên khốn đẹp trai đó đi!""Meiru, đừng để vuột mất cơ hội này! Không nhiều chàng trai có đủ can đảm tỏ tình với cô đâu! Nếu cô để mất anh chàng này, cô sẽ độc thân cả—Bugeraaa!" Cổ vũ, reo hò và một vài bình luận khá thô lỗ hướng về Meiru đang tràn ngập bầu không khí

"À à ừm, xin lỗi về tất cả mọi thứ ... Tôi là Miledi. Miledi Raisen. Một mĩ thiếu nữ pháp sư!"

Miledi nhấc một chân lên, ra dấu chữ V và nháy mắt. Đó là tư thế đặc trưng của cô. Oscar rên lên khi cô thực hiện động tác xoay tròn, và những tên hải tặc khác đều thốt lên trong ngưỡng mộ.

"Và tên biến thái bốn mắt mà tôi đang dẫm lên là Oscar Orcus, hay còn gọi là O-kun."

"Cô bảo ai biến thái cơ!?" Oscar gạt Miledi ra và đứng dậy.

Miled nhẹ nhàng nhảy sang một bên và hạ xuống bên cạnh Oscar. Thấy cô dễ dàng phớt lờ định luật quả táo của Newton(chém), Meiru một lần nữa thốt lên "Ara ara." Oscar chỉnh kính của mình và lùi lại vài bước, anh có vẻ hơi xấu hổ vì sự quá khích của mình. Sau đó, anh để cho người lãnh đạo, Miledi, chiếm lấy sàn diễn. Miledi đặt một tay lên ngực và tuyên bố ý định của mình.

"Chúng tôi là những Giải Phóng Quân! Một nhóm sẽ dốc toàn lực chiến đấu với Giáo Hội và giải phóng lục địa khỏi sự kìm kẹp của các vị thần!"

Các hải tặc lại chìm trong náo động nhưng lần này vì một lý do hoàn toàn khác. Và dù nụ cười của Meiru vẫn không nhúc nhích, biểu cảm trong mắt cô đã thay đổi. Miledi và Oscar không tới Andika để chạy trốn khỏi Giáo Hội. Mà thực ra họ là một nhóm chuyên chiến đấu với chúng. Bởi nhóm của họ chưa hề được biết tới, không ngạc nhiên lắm khi hầu hết hải tặc nhìn họ như thể họ bị dở người. Tuy nhiên, Miledi vô tình bắt gặp ánh mắt của Meiru và tiếp tục lời nói của mình.

"Hơn nữa, chúng tôi cũng giống như cô vậy."

"Chỗ nào?"

"Chúng tôi cũng có thể sử dụng Ma Thuật Thần Đại."

"......" Meiru đã nắm được điều này rồi. Cô thu hẹp đôi mắt nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.

"Chúng tôi đến đây vì muốn xác nhận xem những tin đồn về Thánh Nữ Tây Hải có đúng hay không. Bởi nếu chúng là sự thật thì có một người sử dụng Ma Thuật Thần Đại nữa đang ở đây."

Và Miledi đã giành chiến thắng trong ván cược này. Tin đồn về Thánh Nữ là sự thực. Ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất của mình, Miledi cũng không thể tưởng tượng được rằng cô ấy lại là thuyền trưởng của một băng hải tặc .

"Chúng tôi đến đây với hai mục đích. Việc đầu tiên là thuyết phục Thánh Nữ gia nhập nhóm của chúng tôi. Thứ hai ...bất kể việc cô ấy có tham gia với chúng tôi hay không, là nhờ cô ấy chữa trị cho em trai và em gái của O-kun."

"Em trai và em gái, là sao?"

Meiru nghiêng đầu về phía Oscar. Anh gật đầu và trả lời.

"Xin lỗi vì lúc đó đã trở nên quá khích. Sự thật là em trai và em gái của tôi đã Giáo Hội thí nghiệm lên cơ thể và bây giờ cả hai vẫn chìm trong hôn mê. Không ma thuật hồi phục hay bất cứ loại thuốc nào tôi thử qua mang lại hiệu quả. Vậy nên chúng tôi nghĩ rằng có lẽ Thánh Nữ Tây Hải có thể sở hữu sức mạnh mà chúng tôi không... đó là lý do tại sao chúng tôi đang tìm kiếm cô."

"Ta hiểu rồi..."

Một không khí im lặng ảm đạm theo sau lời giải thích của Oscar. Đúng như suy nghĩ ban đầu của anh, Hải tặc Melusine không phải một đám vô lại. Meiru lẩm bẩm rất khẽ đến mức chỉ mình cô nghe thấy "Em trai…Em gái…" khi cô chìm vào suy nghĩ. Vài phút sau, cô ngẩng lên và nói với Oscar điều mà anh đã muốn nghe trong nhiều tháng qua.

"Mấy người đoán đúng rồi đó. Với năng lực này ta có thể chữa trị cho chúng. Cậu thấy đấy, ma thuật của ta không phải là ma thuật hồi phục, là khôi phục. Nó khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu."

"Vậy thì—" Đôi mắt của Oscar lấp lánh với hy vọng. Tuy nhiên, hy vọng đó sớm bị tan vỡ.

"Nhưng chỉ vì ta có thể không có nghĩa ta sẽ làm. Ta không có hứng thú với việc gia nhập Giải Phóng Quân của các người, cũng không định tiến tới lục địa." Meiru thẳng thừng từ chối cả hai yêu cầu của Miledi.

"Tại sao!?"

"Không phải điều đó quá rõ ràng rồi sao?" Meiru dang rộng hai tay và nhìn xung quanh các thuộc cấp của mình.

"Đây là gia đình của ta. Và chúng ta còn có cuộc sống của riêng mình."

"Nhưng—" Oscar rơi vào tuyệt vọng. Dylan, Katy và tất cả những người bị nhà thờ thí nghiệm đều kẹt trong trạng thái hôn mê vĩnh viễn. Nếu không có sự giúp đỡ của Meiru họ sẽ không bao giờ hồi phục được. Oscar định mở miệng cãi lại, nhưng anh dừng lại khi Miledi siết chặt tay áo anh. Anh nhận ra mình đang để cảm xúc lấn át một lần nữa, Oscar chỉnh kính của mình và lùi lại một bước để bình tĩnh lại. Anh biết điều tốt nhất là để Miledi xử lý cuộc trò chuyện này. Nhưng trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì—

"Á! Ở bên dưới, Thuyền trưởng! Có—"

Một trong những tên hải tặc gần lan can tàu nhất tái xanh khi nhìn xuống biển. Trước khi anh ta kịp kết thúc cảnh báo của mình, một cơn sóng xung kích mãnh liệt làm rung chuyển cả con tàu hải tặc. Con tàu của Băng Brayed bắt đầu nghiêng ngả. Dường như có thứ gì đó đã xé toạc đáy tàu khiến con tàu đột nhiên bắt đầu hút lấy nước biển.

"Đây là ... Hai người, mau nén ma lực của mình lại!" Meiru hét về phía Miledi và Oscar. Tuy nhiên, cả hai đều không hiểu cô đang làm gì. Họ bối rối quan sát con tàu của Băng Brayed tiếp tục nghiêng lệch hơn nữa. Cùng lúc đó khói trắng bắt đầu bốc lên xung quanh nó. Thêm nữa, nước xung quanh thuyền bắt đầu khuấy động như thể có thứ gì đó đang ẩn giấu bên dưới. Cuối cùng Chris nhăn mặt và hét lên.

"Meiru, chúng ta gặp rắc rối rồi! Là Ác Thực!"

"Vậy sao. Ông đã giải cứu xong tất cả thường dân, đúng không? Vất mấy tên hải tặc ở đâu đó trên tàu của chúng ta ấy. Chúng ta sẽ rút lui ngay lập tức."

"Aye aye ma'am!" Hải tặc Melusine bắt đầu hành động. Họ vác những tên hải tặc Brayed bất tỉnh trên lưng và ném chúng lên boong tàu. Khi đã hoàn tất họ chuẩn bị khởi hành. Nhưng trước khi họ có thể nhổ neo, con tàu của họ, Melusine, bắt đầu nghiêng ngả. Đồng thời khói trắng bốc lên xung quanh như đã xảy ra với con tàu kia. Tức thì Miledi và Oscar nhận ra chính xác chuyện gì đang xảy ra. Dòng xoáy nước phồng lên và một con ma thú dạng sứa cực kỳ quen thuộc nhô lên từ mặt nước. Miledi và Oscar đồng thời hét lên.

""Lại là nó ààààààààààààààààààààà!""

Đúng vậy, đây là một trong những con ma thú tăng độ khó cho cuộc hành trình của Miledi, Oscar và Naiz. Có vẻ như nó được gọi là Ác Thực, và từ cái vẻ ngoài của nó, nó đang rất muốn ăn thịt Miledi.

Tại sao luôn luôn là mình!? Miledi tuyệt vọng suy nghĩ. Meiru đưa ra một câu trả lời đáp lại sự ngạc nhiên của cô.

"Thực ra, nếu nhóc không kìm nén ma lực của mình khi băng qua đại dương, ma thú sẽ đổ xô về phía nhóc, phải không? Chúng bị hút vào nguồn ma lực như những con thiêu thân lao vào lửa vậy."

"Ước gì có ai đó nói chuyện này sớm hơn!" Miledi rên rỉ và ôm đầu cô ấy trong tay. Vậy ra quả thực mọi chuyện là lỗi của mình!

Thủy ma thú có kỹ năng nhận thức tốt hơn nhiều so với những con trên cạn. Chúng cần nó để săn lùng con mồi trong đại dương bao la. Trong khi các pháp sư bình thường không phát ra đủ ma lực để trở thành vấn đề, những người sử dụng Ma Thuật Thần Đại sở hữu một lượng lớn ma lực nên nếu họ không che giấu sự hiện diện của mình, ma thú từ khắp nơi sẽ bị hút về phía họ như một cái hải tiêu.

"Chết tiệt, không ổn rồi, Miledi! Kiara-chan và những người khác đang ở trên con tàu đó!

"Nó đang bắt đầu chìm..."

Miledi tái mặt. Meiru nhảy lên boong tàu của mình và dùng ma thuật khôi phục lên nó. Trong vài giây, con tàu đang chìm đã quay lại phiên bản tráng lệ ban đầu.

"Miledi-chan, Oscar-kun. Hai người có thể vui lòng giữ chân con ma thú đó cho bọn ta không? Ta biết điều đó rất nguy hiểm, nhưng... ta không thể cho phép con tàu của mình trở thành chiến trường trong khi đang có thường dân trên tàu! Đừng lo lắng, một khi hoàn thành sơ tán, ta sẽ quay lại giúp đỡ! Ta biết một cách hay để xua đuổi con ma thú này!" Một số xúc tu sứa khổng lồ bắn ra khỏi mặt nước và lao về phía chiếc Melusine. Meiru vừa nói đồng thời chặn lại chúng bằng những thủy cầu. Miledi trả lời trong khi vẫn còn trên con tàu của Băng Brayed đang chìm.

"Để đó cho chúng tôi! Chúng tôi sẽ không để nó đến gần mọi người! Hoại Kiếp!" [note16353]

Một chiếc vòng ma thuật trọng lực bao quanh cả hai con tàu. Chỗ nước biển dâng cao bị đẩy lùi xuống khi Miledi nén trọng lực lên khu vực xung quanh chúng. Cùng lúc đó, Oscar lấy ra từ Rương Báu một số dao găm cường hóa. Cụ thể hơn là các tạo tác Tiểu Ma Kiếm – Băng Kết Thức. Anh ném chúng xuống biển và đóng băng mọi thứ trừ đường rút của Melusine. Ngay cả Meiru cũng không thể không ngạc nhiên về quy mô và sức mạnh của cả ma thuật của Miledi và Oscar. Miledi đang dồn ép biển cả, trong khi Oscar đang phóng ra một làn sóng tạo tác, mỗi thứ trong đó đủ mạnh để trở thành hàng quốc bảo. Miledi quay sang Meiru và ra dấu chữ V (○゚ε^○)v, còn Oscar xoay chiếc ô và chắn phía sau Miledi. Hai người chiến đấu lưng đối lưng, những nụ cười gan góc tô điểm trên khuôn mặt họ.

"Xử lí những con ma thú thế này đối với chúng tôi cũng dễ như ăn bánh thôi!"

"Nếu chúng tôi là những người gọi nó tới thì chúng tôi sẽ là người chăm sóc nó. Nhưng vẫn phải nói lại, tôi vẫn muốn cô sớm quay lại giúp đỡ chúng tôi hơn, Meiru-san."

Meiru mỉm cười ân cần với họ và điều khiển dòng hải lưu xung quanh để tăng tốc con tàu của cô. Khi Melusine được kéo đi, cô nắm chặt lái con tàu.

"Cảm ơn rất nhiều. Ta hứa ta sẽ không bao giờ quên hai người!"

""Hả?""

Oscar và Miledi đều nghiêng đầu. Lối nói của Meiru có đôi chút kỳ lạ. Nhưng trước khi họ có thời gian để suy nghĩ về nó, Ác Thực đã làm tan chảy đại dương băng giá và bắt đầu tấn công con tàu một lần nữa. Oscar và Miledi bắn phá lũ Ác Thực bằng ma thuật, quyết tâm giữ sự chú ý của lũ ma thú tập trung vào mình. Một lúc sau, Meiru vẫy tay chào họ và hét lên.

"Đối với em trai và em gái của cậu ... Nếu cậu mang chúng tới cho ta, ta có thể chữa trị cho chúng, tùy vào~"

"T-Tùy vào cái gì!?"

"Cậu sẽ biết khi cậu mang chúng tới đây~"

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng hơn nhiều so với những gì người ta mong đợi từ một người đang chạy trốn thủy quái, nhưng nhờ có sự chỉ huy chuyên nghiệp của cô ấy, con tàu nhanh chóng di chuyển về phía vùng biển an toàn hơn. Cùng lúc đó, sương mù dày đặc bắt đầu tan biến. Ác Thực lúc này đã quá chú ý đến Oscar và Miledi thay vì bận tâm đuổi theo chiếc Melusine.

Tuy nhiên, con tàu của Băng Brayed đang trên đà bị lật úp. Có khá nhiều lỗ hổng trên thân tàu khiến cho các bộ phận của Ác Thực đang tràn qua đó và phá vỡ boong tàu để tấn công Miledi và Oscar.

"Dù gì nữa thì hãy cố gắng sống sót cho đến khi Meiru trở lại, O-kun!"

"C-Cô nói đúng. Tôi chắc chắn không có ý định chết ở đây!"

Cặp đôi bắt đầu sống chết chiến đấu với con ma thú dường như bất khả chiến bại này. Tuy nhiên lần này họ không được phép chạy trốn. Nếu họ rời đi, nó có thể đuổi theo chiếc Melusine. Miledi bắn ra từng đợt ma thuật trọng lực lần lượt để ấn Ác Thực xuống biển hết lần này đến lần khác. Trong khi đó, Oscar liên tiếp phóng ra điện và lửa từ chiếc ô của anh, đốt cháy đến từng lớp của Ác Thực. Anh cũng ném từng đợt Tạo Tác Đoản Ma Kiếm - Bộc Liệt Thức xuống đại dương, gây ra các vụ nổ hơi thổi bay từng mảnh của con ma thú còn dưới nước biển.

Tuy nhiên, nó không ngừng tấn công. Giả như Ác Thực là một con ma thú thực sự, nó sẽ không có cơ thể bằng thạch có thể sử dụng vô hạn. Nhưng bất kể họ có phá hủy bao nhiêu, nó vẫn tiếp tục tái sinh. Còn tệ hơn nữa, chỉ còn vài giây để con tàu hoàn toàn chìm nghỉm. Cả hai đã phải chiến đấu trên không trung từ nãy đến giờ.

"Gu, con quái chết toi này thật quá cố chấp!"

"Đừng có phàn nàn, Miledi! Nhìn kìa, con tàu của Meiru đã ở khá xa rồi! Cô ấy sẽ quay lại để giúp chúng ta, vậy nên—"

Oscar nhìn về phía con tàu với khả năng nhìn xa của chiếc kính. Anh thấy Meiru đang quan sát họ từ kính viễn vọng. Trong khoảnh khắc, có cảm giác như mắt họ đã chạm nhau. Không, chắc chắn là vậy. Meiru hạ kính viễn vọng xuống và mỉm cười nhân từ. Rồi cô ấy vẫy tay, như thể cái vẫy tay khi chào từ biệt.

"Miledi."

"Gì!? Fuwaa, tí thì chết. Méo có chuyện ta để bị lột sạch một lần nữa đâu nhé, đồ khốn!"

Oscar quay sang cô và nói khẽ.

"Vừa mới nãy Meiru đã nói 'Ta hứa ta sẽ không bao giờ quên hai người', nhỉ?"

"Thì làm sao?"

"Thêm nữa, cô ấy còn bảo tôi mang em trai và em gái tới chỗ cô ấy, nhỉ?"

"Đúng, vậy thì sao!?"

Ác Thực sượt qua váy của Miledi và tan biến vài phần của nó. Cô đã chiến đấu bằng tất cả sức mạnh của mình để quyết liệt bảo vệ chút ít tự tôn còn sót lại. Oscar chỉnh kính của mình và tiết lộ sự thật với cô ấy.

"Bây giờ nghĩ kỹ thì điều đó không phải nghĩa là cô ta không hề có định quay lại gặp chúng ta sao? Tức là cô đã chạy trốn và để việc đối phó với thứ này cho chúng ta?"

"Á!? Vậy giờ cô ta đang làm gì?"

"Mỉm cười và vẫy tay với chúng ta. Ồ, cô ta vừa quay trở lại chỗ bánh lái..."Cô ta sẽ không quay lại, phải không? Chết tiệt, có lẽ cô ta đã lên kế hoạch từ bỏ chúng ta ngay từ đầu, vậy là cũng không có cách nào để xua đuổi con ma thú ngu ngốc này. Một tiếng ầm ầm làm gián đoạn suy nghĩ của Oscar. Anh và Miledi từ từ quay đầu lại, một cơn ớn lạnh thấu xương chạy khắp người họ. Đằng sau họ là một một bức tường nước biển cao 300 mét. Ác Thực ghét không gì hơn là việc con mồi không cho phép nó thịt. Cùng lúc đó, Melusine biến mất ngoài đường chân trời. Khóe môi của Miledi và Oscar co giật, và họ hét lên đồng loạt.

""Lũ hải tặc chết tiệttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt!""

Họ sẽ không quên sự phản bội này. Nhưng thật không may, họ còn một cơn sóng cao 300 mét phải đối phó vào lúc này. Ngay trước khi họ bị nó nuốt chửng—

"Xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu, Chấn Thiên!"

Không gian xung quanh họ xoắn lại, và một cái lỗ mở ra ở trung tâm của cơn sóng. Ba người họ băng qua một đường hầm mới được tạo ra và trốn được cơn sóng thần một cách an toàn.

"Nacchaaaaaaaaaaaaaaan!"

"Naiiiiiiiiiiiiiiiz!"

Vị cứu tinh của họ xuất hiện vừa kịp lúc, và Miledi và Oscar ôm chầm lấy anh bằng toàn bộ sức lực của họ. Naiz bối rối nhìn xuống hai đồng đội của mình.

"Ả khốn đó đã chơi Miledi-san như con ngốc ý!"

"Ả cũng nghiền nát hy vọng nhỏ nhoi của Oscar-san rồi dẫm bẹp hết lun!"

"Tôi không biết hai người đang nói về điều gì, nhưng bây giờ hãy trở về chế độ thường ngày đi, Oscar."

Naiz gỡ Miledi và Oscar ra khỏi người, sau đó quay về phía con sứa khổng lồ đang chuẩn bị một cơn sóng khác.

"Lại là cái con này?"

"Ừm. Nhưng giờ bọn tôi đã biết tại sao nó lại theo đuổi chúng ta." Miledi giải thích rằng thủy ma thú bị thu hút bởi ma lực và chúng sẽ để họ yên nếu họ có thể kìm nén lượng ma lực bị rò rỉ.

Tuy nhiên, mặc dù ba người đều thành thạo trong việc phát ra một lượng lớn ma lực, họ gần như không luyện tập kiểm soát lượng ma lực đó. Nhận ra nó ở giữa trận chiến không hề dễ dàng. Dẫu vậy họ biết rằng họ cần phải thành thạo kỹ năng mới này, hoặc họ sẽ mang Ác Thực thẳng đến chỗ Meiru khi họ đuổi theo cô. Và thế là, ba người họ gật đầu với nhau và tập trung vào ma lực đang chảy bên trong mỗi người.

Cùng thời điểm đó—

"Ôi trời. Hai người họ thật ấn tượng. Họ thực sự chiến đấu ngay cả khi phải đối mặt với Ác Thực."

Meiru nhìn Oscar và Miledi chiến đấu qua kính viễn vọng có thể rút vào. Thuyền phó của cô, Chris, thở dài thốt lên.

"Meiru ... cô là một người đáng sợ đấy, cô có nhận ra điều đó không?"

"Ta chỉ đơn giản là chọn đúng người đúng việc. Bên cạnh đó, những đứa trẻ ấy cũng không hề muốn những cư dân của thị trấn đã được giải cứu lần nữa rơi vào nguy hiểm."

"Ta sẽ không rút lại lời nói của mình đâu."

Chris nói thêm nhưng đủ khẽ để chỉ mình ông nghe được,"Nhưng đó là tại sao mặc dù đã ngoài hai mươi, cô không có lấy một người cầu hôn." Ông già khắc khổ đã chăm sóc Meiru trong một thời gian dài và giống như một người cha nuôi của cô. Meiru lờ ông đi và lẩm bẩm "Họ thực sự có thể nhìn thấy chúng ta từ tận đằng kia à?" Cô ấy nghiêng đầu, rồi mỉm cười và vẫy tay tạm biệt.

"Ta sẽ nói lại lần nữa, cô thật sự là một người đáng sợ đấy, Meiru!"

Chris cảm thấy thực sự đồng cảm với thanh niên đeo kính đẹp trai và cô bé hải tặc giả mạo. Sau vài phút, con tàu bơi đi đủ xa để trận chiến với Ác Thực vượt qua đường chân trời và khuất tầm nhìn. Meiru quay xuống với cấp dưới của mình như chưa có gì xảy ra và vỗ hai tay vào nhau. Mọi người quay lại nhìn cô.

"Vậy giờ, mặc dù có vài trục trặc, ta vẫn muốn nói rằng hoạt động lần này là một thành công. Mọi người làm tốt lắm. Chúng ta không thể để những người dân thị trấn tội nghiệp bất tỉnh mãi mãi, nên hãy nhanh chóng quay trở lại cảng và đưa họ về nhà."

Thủy thù đoàn của cô hò reo vang dội.

"Đối với những tên hải tặc chúng ta bắt được, hãy để chúng hứng chịu hình phạt như mọi khi nhỉ~"

Những tiếng reo hò trở nên ngập ngừng. Khá nhiều thành viên trong đoàn hải tặc của Meiru là những tên hải tặc trước đây chỉ gia nhập sau khi chịu 'hình phạt' của cô. Giữa những tiếng reo hò, Kyaty rụt rè giơ tay và hỏi một câu.

"N-Này, Meiru. Chúng ta thực sự bỏ rơi nhóm bốn mắt đó?"

Có vẻ như Chris không phải là người duy nhất ý thức được có gì đó sai sai trong số những hải tặc của Meiru. Meiru mỉm cười ấm áp và nói với giọng tự tin.

"Hai người đó sẽ ổn thôi"

"Cô lấy đâu ra sự tự tin đó vậy!?"

Cô ấy thậm chí không thể tin vào những gì mình nói! Kyaty càng lo lắng hơn về cặp đôi vẫn đang chiến đấu trên đại dương. Hầu hết những đồng đội hải tặc của cô dường như cũng nghĩ giống vậy nếu đánh giá qua biểu cảm của họ. Meiru nhún vai trả lời.

"Thế nhé. Nếu hai người đó không thể xử lý con ma thú đó và trông giống như họ sắp bị đánh bại, thì lúc đó sẽ đến lượt của chúng ta."

Đến lượt chúng ta đi cứu họ, phải không!? Kyaty nghĩ kèm đôi mắt lấp lánh.

Chris, mặt khác, chỉ rên rỉ và xoa bóp thái dương.

"Đến lượt chúng ta cầu nguyện cho họ."

"Cô chỉ định chứng kiến họ đi chết à!"

Kyaty tốt bụng hơn cô ấy nhiều. Nói thêm là, cô cũng là bạn thời thơ ấu của Meiru. Những hải tặc khác đã quen với thái độ này của Meiru nên chúng chỉ vẫy tay xuề xòa, lẩm bẩm những thứ như "Vâng, đó là Thuyền trưởng của cô đấy", và cả "Khi đã quyết định, có lẽ cô ấy sẽ làm gì đó thôi" và quay lại vị trí của mình. Meiru gật đầu hài lòng và nói, "Được rồi, bây giờ đã ổn định rồi, chúng ta hãy—"

Nhưng Meiru không bao giờ có cơ hội để kết thúc câu nói của mình.

"Méo có chuyện chúng tôi để cô chạy thoát nhéééééééééééééééééééééééééééééééééééé!"

"À!?"

Một cô gái bám lấy lưng Meiru.

"Cô là của tôi!"

"Hi!?"

Chưa ai từng nghe Meiru hét lên như thế trước đây. Đó là hình ảnh Miledi đáng sợ, người hiện đang bám lấy Meiru và điên cuồng trừng mắt nhìn cô. Nếu đây là khung cảnh trong môt bộ phim kinh dị, Miledi chắc chắn sẽ chiếm ngay một suất diễn chính.

"Thiệt tình, cuối cùng chúng ta cũng cắt đuôi được con ma thú đó… cứ như vừa chạy vòng vòng mất mấy trăm năm ấy."

"Xem chừng để quen với việc nén ép ma lực sẽ mất kha khá thời gian đấy."

Oscar và Naiz trò chuyện bình thường khi họ đáp xuống boong tàu phía sau Meiru. Chris kêu oái lên và vấp ngã về phía sau. Ông chắc chắn rằng mới một giây trước không hề có ai ở đó.

"S-S-S-Sao mấy người bắt kịp được chứ?"

Cuống cuồng làm dịu đi trái tim đang đập thình thịch của mình, Meiru hỏi điều mà tất cả mọi người đều đang thắc mắc. Miledi cười toe toét và mạnh dạn tuyên bố sự tự tin của cô.

"Làm gì có ai thoát được khỏi Miledi-chan chứ!"

Mọi người đều có chung một suy nghĩ, Chết tiệt, Miledi-chan thật đáng sợ ...

Miledi vòng tay ôm chặt cổ Meiru, đồng thời hai chân ôm lấy bụng Meiru như thể một đứa trẻ giữ khư khư đồ chơi của mình. Dù Meiru có cố gắng thế nào, cô cũng không thể gỡ Miledi ra. Miledi trông có vẻ sẵn sàng bám lấy Meiru suốt đời, nhưng mọi chuyện sẽ không đi tới đâu nếu cứ thế này nên Oscar tới gỡ Miledi ra.

"À ừm, không phải như mọi người nghĩ đâu, ta hứa. Ta không định từ bỏ hai người."

Thủy thủ đoàn của Meiru lạnh lùng trừng mắt nhìn cô. Không phải cô vừa nói rằng cô sẽ cầu nguyện cho linh hồn của họ sao?

"Đừng lo lắng, chúng tôi không quan tâm đến nó. Ngay từ đầu việc giải quyết nó là vấn đề của chúng tôi. Nhưng tốt hơn hết lần này cô hãy nghe rõ lời tôi nói đây! Đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn! Cho dù cô có đi bao xa, sẽ luôn có một Miledi-chan đuổi theo cô!"

"Đừng nói như kiểu có nhiều hơn một Miledi-chan, đó là một suy nghĩ đáng sợ đấy."

Meiru lúng túng nhìn đi chỗ khác khi Miledi hất ngực đầy tự hào. Naiz bước lên phía trước và giới thiệu bản thân.

"Nhân tiện, tôi là Naiz, đồng Giải Phóng Quân. Giờ để tôi cảnh cáo cô này, tôi cũng có thể sử dụng Ma Thuật Thần Đại. Ma thuật đặc trưng của tôi cho phép tôi kiểm soát không gian. Đó là cách tôi đưa mọi người đến đây."

"Ta hiểu rồi ... Ta cho là sẽ khá khó để trốn thoát khỏi một người có thể dịch chuyển tức thời."

Mồ hôi lạnh chảy xuống lưng Meiru. Cô không cách nào chạy khỏi một người có thể vượt qua một khoảng cách cực lớn trong chớp mắt. Điều này hoàn toàn gian lận rồi. Cô được thiên phú một loại sức mạnh phá vỡ chính thường thức của cô, nhưng bây giờ cô bắt đầu thấy rằng thế giới rộng lớn hơn nhiều so với những gì cô nghĩ. Thủy thủ đoàn của cô trông cũng bối rối, nhưng Naiz vẫn chưa kết thúc.

"Đó không phải điều đáng sợ đâu. Ý tôi muốn nói ở đây là, dù có thể dịch chuyển tức thời, thậm chí cả tôi cũng không thể trốn thoát khỏi Miledi."

Meiru và đoàn hải tặc của cô rơi vào im lặng. Có vài điều khiến vị thuyền trưởng hải nhân khó hiểu, nhưng câu nói đó đủ để khiến cô cạn lời.

"Anh… có thể tự do dịch chuyển tức thời chứ?"

"Đúng. Tôi thậm chí đã sử dụng sức mạnh của mình để dịch chuyển Miledi và Oscar ra vô cùng xa, nhưng ... bất kể tôi gửi họ tới đâu, họ vẫn luôn đợi tôi khi tôi trở về nhà. Thành thật mà nói, đó là chút hồi ức đau thương."

Chết cmn tiệt, Miledi-chan thật đáng sợ ... Toàn bộHải tặc Melusine đều có chung suy nghĩ. Miledi và Oscar ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác. Họ không hề nhận ra rằng Naiz đã bị tổn thương bởi sự cố chấp của họ. Bây giờ nghĩ kỹ lại thì họ nhận ra có lẽ họ đã hơi quá khích. Khuôn mặt cứng nhắc thường ngày của Naiz nở nụ cười thương hại tới Meiru.

"Cô nói tên của cô là Meiru, phải không? Tôi đang nói với cô điều này vì lợi ích của riêng cô đấy. Cứ từ bỏ và chấp nhận số phận của mình đi."

Mặc dù lời nói của anh nghe có vẻ như một mối đe dọa, giọng điệu của Naiz lại rất dịu dàng.

"T-Ta hiểu. Ừm, ma thuật ru ngủ của ta sẽ biến mất sớm thôi, vậy nên chúng ta có thể đưa những người dân thị trấn bị bắt cóc về bến cảng trước được không?"

Meiru quyết định ngừng trả lời yêu cầu của Miledi vào thời điểm này. Đã quá trễ để cô nhận ra rằng cô gái hải tặc giả mạo này còn rắc rối hơn nhiều so với vẻ ngoài, và giờ cô cần câu thời gian để đưa ra chiến lược đối phó.

Và vì vậy, Melusine thay đổi hướng đi và quay về phía Andika với Miledi, Oscar và Naiz vẫn đang ở trên tàu. Con tàu hải tặc đơn độc vượt qua vùng biển được rọi sáng bởi ánh trăng huyền ảo. Chuyến đi sẽ nhanh chóng kết thúc nhờ vào thủy ma thuật tăng tốc cho con tàu của Meiru. Miledi và mọi người xuống dưới lòng tàu để đảm bảo Kiara và mẹ cô, Vera, vẫn an toàn. Khi họ xác nhận cả hai người đều ổn, họ quay trở lại boong tàu và giết thời gian. Oscar và Naiz tò mò theo dõi đoàn hải tặc thực hiện nhiệm vụ của mình. Họ đang ngồi với Chris ở mép thuyền tận hưởng làn gió đêm. Trong khi đó, Miledi đang lượn quanh Meiru, người đang cầm lái con tàu.

"Này, Meiru. Cô điều khiển ma thuật nước thành dòng như vậy kiểu gì thế?"

"Này, Meiru. Cô làm cái roi kiếm đó kiểu gì thế?"

"Này, Meiru. Cái gì đây? La bàn? Nó hoạt động kiểu gì thế?

"Này, Meiru. Cô làm gì để ngực trở nên to như vậy?"

"Này, Meirun. Mọi người sống ở đâu? Và những điều kiện cô muốn chúng tôi thực hiện là gì? Và mọi người sẽ làm gì với những tên hải tặc cô bắt được? Này, MeruMeru ~ Trả lời tôi đi ~ "

Con nhỏ này khó chịu không thể tả được. Meiru nghĩ thầm. Đoàn hải tặc sững sờ khi thấy Meiru, người luôn nở nụ cười điềm tĩnh như vậy, đang rõ là bực mình.

Chẳng bao lâu, bờ biển của Andika hiện ra trước mặt con tàu. Meiru sử dụng ma thuật của mình để che đi chiếc Melusine bằng một màn sương mù dày đặc khi họ đến gần. Những hải tặc sau đó bắt đầu lăn từng chồng gỗ xuống biển. Meiru cởi áo khoác và mũ, sau đó tao nhã lặn xuống biển. Cô lần lượt chạm vào đống gỗ, sử dụng ma thuật khôi phục để biến mỗi chồng thành một chiếc thuyền nhỏ. Có vẻ như Meiru để những chiếc thuyền của mình trong trạng thái đã tháo dỡ để dễ dàng cất giữ hơn, sau đó tái tạo chúng với ma thuật khôi phục khi cần sử dụng. Những tên hải tặc cẩn thận xếp gọn những người dân thị trấn đang ngủ say trên những chiếc thuyền.

Khi tất cả đã ở trên tàu, Meiru đã tạo ra một khối nước trong vắt tinh khiết. Sau đó, cô ấy phủ những giọt nước đó lên những người dân thị trấn đang say ngủ. Cùng lúc đó, cô đổ ma lực màu cam hoàng hôn của mình vào những giọt nước, sử dụng chúng như một phương tiện để vận chuyển ma thuật của mình. Có vẻ như đây là cách mà Meiru có thể khiến cho ma thuật khôi phục của mình có tầm ảnh hưởng rộng hơn. Cô đã chữa trị những thường dân với những vết thương nặng hơn trước đó, nhưng giờ cô loại bỏ ngay cả những vết thương nhỏ của họ, như vết bầm tím quanh mắt Kiara.

Khi Kiara và những người khác bắt đầu tỉnh dậy khỏi giấc ngủ do ma thuật gây ra, Meiru quấn tất cả trong một màn sương mù dày đặc và thì thầm gì đó với họ. Sau đó, cô ấy sử dụng ma thuật nước để gửi những chiếc thuyền đến bến tàu. Với điều này, Kiara và những người khác cũng sẽ bắt đầu lan truyền tin đồn về Thánh Nữ Tây Hải.

"U~n, tôi muốn ở đó khi Kia-chan thức dậy, nhưng ..."

"Ara, nếu vậy thì cứ thoải mái quay lại với cô ấy."

Meiru hướng tới Miledi một ánh nhìn van nài, âm thầm cầu xin cô rời đi.

"Xin lỗi MeruMeru, nhưng tôi không thể làm thế. Tôi sẽ không rời đi cho đến khi cô nghe câu chuyện của tôi!"

"Nhóc có thể đừng đặt cho ta cái biệt danh trẻ con như vậy được không. Ta lớn tuổi hơn nhóc, nhóc biết chứ?"

"Được rồi, vậy giờ em sẽ gọi chị là Meru-nee!"

Miledi đang mong đợi lời đáp trả hoặc vặn lại hay đại loại thế, vì vậy cô rất ngạc nhiên khi thấy phản ứng của Meiru. Vì lý do nào đó, Meiru trông hoàn toàn choáng váng.

"U-Ủa, Meiru? Meru-nee cũng không ổn sao?"

Miledi bối rối kiểm tra xem Meiru có tức giận không. Trước sự ngạc nhiên của cô, Meiru mỉm cười và lắc đầu.

"Không, thích thì nhóc gọi vậy cũng được ... Tuy nhiên, chị sẽ rất vui mừng nếu nhóc để Meru-neesan này yên một lần và mãi mãi."

"Không nhé!" Miledi làm dấu X với hai cánh tay mình. Meiru thở dài và buông nụ cười dịu dàng. Cô quay sang Miledi với vẻ mặt nghiêm túc và nói ra suy nghĩ của mình.

"Cho dù nhóc có hỏi bao nhiêu lần, bất kể nhóc nói gì với chị, chị và Hải tặc Melusine, sẽ không bao giờ tham gia cùng nhóc. Đây là cuộc sống mà chúng ta đã chọn và chúng ta không có ý định thay đổi điều đó."

Miledi cũng trở nên nghiêm túc, đôi mắt trong veo lấp lánh với quyết tâm vô hạn.

"Không sao cả. Nhưng ít nhất, hãy cho em biết tại sao. Em muốn biết thêm về tất cả mọi người. Chúng em đã không đến đây chỉ để bị từ chối mà không có lý do chính đáng."

Oscar và Naiz tiến lại gần Miledi như thể ủng hộ cô. Ánh mắt của họ cũng trang trọng như cô.

"Thánh Nữ Tây Hải, thuyền viên băng hải tặc Melusine. Cho phép tôi chính thức giới thiệu bản thân mình."

Miledi đặt một tay lên ngực và nói với giọng đủ lớn để thậm chí đến được tới Andika, "Tôi là một Giải Phóng Quân, Miledi Raisen! Một người chiến đấu chống lại các vị thần của thế giới này!"

Miledi biết cô đòi hỏi rất nhiều thứ. Cô muốn Meiru và những người khác từ bỏ cuộc sống hiện tại của họ và lao đầu vào nguy hiểm với cô. Mặc dù biết được sức nặng từ yêu cầu của mình, Miledi vẫn không lùi bước.

"Mong muốn các bạn tham gia cùng tôi xuất phát từ tận đáy lòng mình. Thế giới bị biến dạng này, nơi mà ngay cả trẻ em cũng không thể mỉm cười trong hòa bình, cần phải thay đổi. Và tôi cần sự giúp đỡ của bạn để thay đổi nó."

Không ai nói một lời. Thật dễ dàng để tuyên bố bạn muốn thay đổi thế giới. Nhưng những hải tặc, những kẻ bị ruồng bỏ và những kẻ sống ngoài vòng pháp luật đã bị đẩy ra khỏi lục địa, biết rằng một nhiệm vụ như vậy sẽ khó khăn đến nhường nào. Nhưng cô gái đứng trước mặt họ đang nghiêm túc cố gắng thực hiện điều đó. Nhóm hải tặc vạm vỡ với hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, bị choáng ngợp bởi quyết tâm của cô gái nhỏ bé này. Sau một hồi im lặng, Miledi thả lỏng hơi thở.

"Vì vậy, nếu không còn gì nữa, xin vui lòng cho phép chúng tôi đồng hành cùng các bạn một thời gian."

Miledi để toàn bộ mọi chuyện cho Meiru quyết định. Không thể xử lý sự chân thành bất ngờ của cô ấy, Meiru chật vật tìm một câu trả lời. Cô ngạc nhiên về mức độ ảnh hưởng của những lời nói từ Miledi với cô. Meiru đã nghĩ rằng cô có thể dễ dàng từ chối yêu cầu của Miledi, hoặc ít nhất là vượt qua nó bằng cách lảng tránh như bình thường. Ngay cả khi cô biết Miledi sẽ đuổi theo cô, cô vẫn không có ý định nói đồng ý. Meiru nhớ lại thời điểm cô sử dụng ma thuật khôi phục để đem lại những vết thương cũ của Miledi. Loại đối thủ nào có thể làm điều đó với người có khả năng sử dụng Ma Thuật Thần Đại? Khi Meiru đang do dự, một đồng minh bất ngờ đã đến trợ giúp Miledi.

"Tại sao không để họ theo ta nhỉ, Meiru? Có vẻ chúng ta chẳng thể nào chạy thoát ba người sử dụng Ma Thuật Thần Đại ngay cả khi chúng ta muốn. Thêm vào đó họ có vẻ như những đứa trẻ đàng hoàng. Họ có thể trở thành đúng như những gì chúng ta cần. Dù bằng cách nào, nếu cô không quyết định sớm, ai đó ở Andika sẽ chú ý đến chúng ta đấy," Chris nói khi chen thêm một nụ cười đầy hiểu biết. Meiru đưa tay lên cằm và xem xét lời đề nghị. Hay đúng hơn, tạo vẻ như xem xét lời đề nghị. Cô đã sớm đi đến quyết định.

"Haaa... Tốt thôi, nếu nhóc cứ khăng khăng vậy. Chúng ta sẽ đưa nhóc theo cùng. Nhưng nhóc phải thề không giờ bao tiết lộ bí mật của chúng ta cho bất cứ ai khác. Nếu nhóc dám phản bội chúng ta, ta—"

"Waaaaaii! Cảm ơn chị rất nhiều Meru-nee! Chúng ta đã làm được rồi, O-kun, Nacchan! Bây giờ chúng ta đã thật sự trở thành hải tặc rồi!"

Miledi đã ở trên chín tầng mây. Cô thậm chí không chú ý đến lời cảnh báo của Meiru khi cô nhảy lên nhảy xuống vui vẻ. Băng Hải tặc Melusine nở nụ cười ngắm nhìn cô, và bầu không khí trở nên quá vui vẻ để Meiru lặp lại lời cảnh báo của cô.

"Đây là lần đầu tiên ta gặp một người phải mệt mỏi tìm cách đối phó," Meiru nói với một tiếng thở dài.

"Xin lỗi vì lãnh đạo ngớ ngẩn của chúng tôi. Đừng lo lắng, tôi thề chúng tôi sẽ không phản bội cô. Mặc dù tôi đoán chỉ lời nói của tôi thôi thì không thực sự có ý nghĩa..."

"Không, tôi tin tưởng cậu. Nhìn vậy chứ mắt tôi nhìn người tốt lắm. Và các cậu trông giống như những người tôi có thể tin tưởng."

Meiru nở nụ cười thất bại và nhún vai. Sau đó, cô mặc áo khoác và áo choàng và trở về lái tàu. Chiếc Melusine biến mất trong màn đêm, lặng lẽ rời đi như lúc nó đến. Đã đến lúc Hải tặc Melusine trở về nhà.

Khi Meiru nhìn Miledi dễ dàng hòa nhập với phần còn lại của thủy thủ đoàn, một ký ức cũ lại trỗi dậy. Đó là một kỷ niệm từ rất lâu rồi, rất lâu trước khi cô bắt đầu băng hải tặc này. Một Meiru nhỏ tuổi nắm chặt các thanh sắt chắn ngang cửa sổ căn phòng dưới lòng đất.

Ở phía bên kia, bên trong căn phòng, ngồi một cô bé thậm chí còn nhỏ hơn với mái tóc cùng màu với cô. Meiru sẽ không bao giờ quên khuôn mặt đầy nước mắt của cô bé đó hay bàn tay mà cô bé tuyệt vọng đưa ra cho Meiru. Nhưng trên hết, Meiru sẽ không bao giờ quên lời hứa mà cô đã thực hiện.

"... Meru-nee, nhỉ?"

Meiru cười thầm với chính mình. Sương mù biến mất, và Meiru lái chiếc tàu của mình băng qua vùng nước yên tĩnh.

Mặc dù vậy, cô ấy hơi quá tomboy để làm em gái mình.

Cô nghĩ thế khi xoay bánh lái con tàu.

Truyện Chữ Hay