Một số căn giường xếp quanh một căn phòng lớn bao bọc bởi những bức tường đá. Các viên quang tinh thể được đính đều đặn vào các bức tường và trần nhà, soi sáng vô số các tủ thuốc gắn trên các bức tường và các khay chứa đầy vải sạch. Hầu hết các giường đều đã kín người, và tất cả đều say giấc yên bình. Bình yên đến nỗi mà, nếu ở đó, người ta sẽ tự hỏi liệu họ có còn sống không.
Một bé gái bước tới hai chiếc giường xa nhất về phía trong. Em nhúng một chiếc khăn vào một cái xô đầy nước, vắt kiệt nó, sau đó lau cơ thể của cậu bé đang ngủ trên chiếc giường bên cạnh—Dylan. Sau khi hoàn tất, cô bé mặc quần áo cho cậu và kiểm tra nhiệt độ. Sau đó, em ấy cũng làm như vậy với Katy, cô bé đang ngủ đối diện cậu bé kia. Mái tóc óng mượt của cô bé cho thấy Corrin, cô bé trông chừng cô, đã chăm sóc cô rất lâu rồi. Ngày qua ngày, em tận tình chăm sóc hai anh chị mình đã rơi vào tình trạng hôn mê sau khi bị nhà thờ biến đổi thành những vũ khí sống.
Đối với Corrin, vẫn chỉ mới bảy tuổi, tắm rửa và mặc quần áo cho anh chị hôn mê của em phải tốn rất nhiều công sức. Nhưng dù khó khăn đến đâu, Corrin không chỉ chăm sóc họ mà còn cả những bệnh nhân khác trong cái bệnh xá tạm thời này. Hầu hết những đứa trẻ ở độ tuổi của em sẽ nổi mè nheo trước viễn cảnh phải làm quá nhiều việc, nhưng em chưa bao giờ phàn nàn trong suốt bốn tháng qua kể từ khi em rời trại trẻ mồ côi và đến ngôi làng ẩn của các Giải Phóng Quân.
Kể từ ngày hôm đó, em buộc mái tóc đỏ của mình lên thành kiểu đuôi ngựa, bắt chước kiểu tóc của người anh trai yêu dấu và làm mọi thứ có thể để giúp ích cho mọi người.
"Dylan-oniichan, Katy ... Sẽ ổn thôi. Onii-chan chắc chắn sẽ tìm ra cách đưa mọi người trở lại bình thường..."
Corrin vỗ nhẹ đầu hai anh chị của mình bằng đôi tay nhỏ bé của em. Sau sự kiện ở Đại Lục Hầm, em đã bị buộc phải trưởng thành nhanh hơn nhiều so với một đứa trẻ bình thường ở độ tuổi này.
"Yo, Corrin. Dylan và Katy thế nào rồi?"
"Ah, Ruu-oniichan."
Ruth bước vào phòng, mái tóc đen nhọn của cậu khiến người ta sẽ dễ dàng nhận ra cậu ngay cả ở khoảng cách xa.
"Họ vẫn như mọi khi thôi ạ. Cũng giống như bao người khác."
"Rồi, anh cũng nghĩ vậy."
Ruth nhún vai khi nhìn xuống Dylan. Một lúc sau, cậu thở dài và nhìn về phía chiếc giường ở phía sau căn phòng. Nó bị nghiêng một cách kỳ lạ và hiện không có người dùng. Corrin hướng theo ánh mắt của cậu và rồi thấy Ruth rút một đôi găng tay màu đen ra khỏi túi quần sau, đeo chúng vào, và ngồi xổm xuống cạnh khung giường.
Có vẻ như lý do cho độ nghiêng của nó là một chân giường đã bị hư. Ruth đặt một bàn tay đeo găng vào cái chân bị hư và nhắm mắt lại. Dốc hết sức tập trung, cậu tưởng tượng mình biến đổi nó với sự tự tin và đĩnh đạc như người anh trai đáng kính.
"Biến đổi."
Ma lực màu cam nhạt chạy dọc theo cánh tay của cậu. Ngay lập tức, chân giường bằng kim loại đã được sửa chữa hoàn tất.
"Oa, Ruu-oniichan, anh thật tuyệt vời! Anh giỏi hơn trước nhiều rồi!"
"Hehe."
Ruth cười toe toét và dụi mũi. Cũng như Corrin nhận nhiệm vụ của một y sĩ, Ruth đi quanh làng, sửa chữa các tòa nhà, vũ khí và đồ đạc.
Ngôi làng ẩn của Giải Phóng Quân nằm sâu trong hẻm núi Raisen, vì vậy thông thường không thể sử dụng ma thuật ở đây. Đặc tính của hẻm núi này khiến ma lực bị phân tán ngay khi nó thoát ra khỏi cơ thể. Lý do Ruth có thể sử dụng biến đổi ngay cả ở đây là vì đôi găng tay đen mà Oscar đã đưa cho cậu trước khi anh rời đi. Những chiếc găng tay đó là một tạo tác với các vòng tròn ma thuật của phép biến đổi đã được khắc lên đó. Trên hết, chúng tăng cường sự liên kết cho ma lực của người sử dụng. Mặc dù phạm vi bị giới hạn, nhưng trong bán kính hai mét, Ruth có thể sử dụng ma lực của mình mà không bị phân tán. Cậu đã dành vài tháng qua để rèn luyện không ngừng các kỹ năng biến đổi của mình, tinh thần ấy được thúc đẩy bởi một khát khao cháy bỏng muốn trở thành một Biến đổi sư tài giỏi như Oscar. Nhờ đó, các kỹ năng của cậu đã được cải thiện đáng kể kể từ khi cậu đến hẻm núi. Tại thời điểm này, thậm chí khá nhiều Giải Phóng Quân phải phụ thuộc vào biến đổi của cậu.
"Anh tuyệt thật đấy, Ruu-oniichan. Em ước mình có thể làm được nhiều hơn thế này..." Corrin tuyệt vọng nhìn xuống xô nước trên tay. Nó khiến em thất vọng bởi tất cả những gì em có thể làm là chăm sóc bệnh nhân. Ruth lúng túng nhìn cô em gái, rồi vỗ nhẹ đầu em.
"Đừng ngớ ngẩn vậy. Anh Oscar yêu cầu em chăm sóc Dylan và Katy, phải không? Và em đã làm tốt điều đó."
"Em biết nhưng..."
"Thậm chí anh 'chỉ' có thể biến đổi các thứ ... Tất cả những Giải Phóng Quân khác đều tuyệt vời hơn anh. Nếu em muốn trở nên hữu ích, em chỉ cần tiếp tục cố gắng hết sức và trở nên giỏi hơn, phải không?
"... Vâng."
Sau một lúc, Corrin gật đầu với một quyết tâm vững chắc. Hai cô bé mới tham gia Giải Phóng Quân gần đây cũng bằng tuổi em, nhưng họ có một tài năng đặc biệt, theo nghĩa nào đó. Vì vậy, em đã cảm thấy có chút kém cỏi. Mặt khác, Ruth cũng trưởng thành không kém gì Corrin kể từ sự kiện Đại Lục Hầm, đó là lý do tại sao cậu biết chính xác cần nói gì để khích lệ em gái mình
"Fufu. Quả là một người anh đáng tin cậy, Ruth-kun."
"Ẹc."
Ruth quay đầu lại kèm theo một cái nhăn mặt. Cậu trông cứ như vừa đụng phải thiên địch của mình.
Đứng ở ngưỡng cửa là một thiếu nữ đang cầm một cái khay. Cô có làn da nâu sẫm, đôi mắt xanh ngọc bích và mái tóc vàng óng buông thõng. Cô ấy, dĩ nhiên, là Susha, cô gái mười hai tuổi đến từ sa mạc.
"Corriiiiiin. Bọn em mang cho chị bữa ăn trưa nè!"
"A, Yun-chan!"
Yunfa thò đầu ra sau lưng người chị gái. Em ấy trông giống như một phiên bản nhỏ hơn của Susha, cùng đôi mắt màu ngọc bích, làn da ngăm ngăm cùng mái tóc vàng. Thêm nữa, Susha đã bắt đầu nuôi tóc từ khi đến hẻm núi, và mái tóc đã từng dài ngang vai của cô gái giờ đã dài tới tận lưng. Mái tóc dài rất hợp với dáng người của cô, và cô trông người lớn hơn rất nhiều so với tuổi của mình. Mặc dù họ chỉ cách nhau một năm tuổi, Ruth cảm thấy khó đối phó với cư dân sa mạc đã trưởng thành một cách đáng ngạc nhiên này."Ôi trời, Ruth-kun. Phản ứng như thế làm mình tổn thương quá cơ."
"Cho tôi xin đi. Cô chẳng quan tâm đến bất cứ ai ngoài Naiz nghĩ gì cả."
Susha nhướn mày và lẩm bẩm điều gì đó.
"Thực sự là như vậy sao? Điều đó khá rắc rối..."
Sau đó, cô rũ bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu và lên tiếng.
"Moorin-san đã làm vài chiếc bánh kẹp cho chúng ta. Tại sao chúng ta không ăn cùng nhau nhỉ?"
Susha đưa ra một khay đầy bánh bánh kẹp. Bụng Ruth réo lên khi nhìn họ. Corrin và Yunfa quay sang cậu và cười khúc khích.
"Đ-Đừng có mà cười! Tôi đã tập luyện cả buổi sáng, nên dĩ nhiên là tôi đói rồi!" Ruth cáu kỉnh giật lấy cái khay từ Susha. Sau đó cậu sải bước ra khỏi phòng bệnh và mang nó đến chiếc bàn ở phòng nghỉ. Mặc dù bực tức, cậu vẫn không quên giữ cử chỉ lịch lãm. Giống như người anh trai đáng kính Oscar.
Nhiều phụ nữ lớn tuổi trong làng Giải Phóng rất lo lắng về tương lai của Ruth-kun. Cậu dễ cùn và dễ xấu hổ, nhưng cũng nghiêm túc và lịch sự. Có khả năng cậu sẽ yêu ai đó mà không bao giờ nhận ra điều này. Giờ đây, xung quanh cậu là cô em gái của mình và hai cô gái bị ám ảnh bởi Naiz, vì vậy sự quyến rũ của cậu không thực sự ảnh hưởng đến họ.
Trong phòng nghỉ, bốn đứa trẻ đang thưởng thức rất nhiều bánh kẹp thịt xông khói. Ruth quan sát Susha khi cậu lúng túng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa ba cô gái.
Tim, liên lạc viên của Giải Phóng Quân, đã đưa Susha và Yunfa đến làng khoảng một tháng trước. Họ di chuyển với tốc độ cao nhất trong giới hạn của mình, và hai chị em đã kiệt sức khi họ mới đến. Lý do khiến họ cố gắng quá sức là vì họ muốn gặp gỡ những Giải Phóng Quân khác nhanh nhất có thể và bắt đầu giúp Naiz từ trong bóng tối. Sự tận tâm không ngừng nghỉ đã cho phép họ hoàn thành một chuyến đi mà thông thường sẽ mất bốn tháng chỉ trong ba mươi ngày. Ma thuật cố hữu Điểu Thủ Ái Hộ của Tim giúp tăng tốc cuộc hành trình bằng cách làm cho những con ngựa vừa không mệt mỏi vừa nhanh hơn những con ngựa thông thường, nhưng vẫn rất ấn tượng khi hai cô bé đã cố gắng cưỡi chúng lâu đến vậy.
Tuy nhiên, Ruth hiểu nỗi ám ảnh của họ. Rốt cuộc, có một người mà cậu cũng muốn đuổi kịp. Đó là lý do tại sao mà cậu đã cố gắng để hòa hợp với Susha và Yunfa lúc ban đầu. Nhưng sau vài ngày, cậu nhận ra hai cô bé này điên rồ hơn cậu nghĩ rất nhiều. Bắt đầu ở chỗ, cách chúng sử dụng chức nghiệp của mình là quá kỳ quái.
Thiên chức của Susha là Sáng Tác Sĩ. Cô có tài năng bẩm sinh trong lĩnh vực viết thơ và truyện, và kỹ năng phát sinh từ đó cho phép cô tiếp thu và phổ biến thông tin một cách dễ dàng. Những kỹ năng đó của cô bé là thứ đã giúp cô đưa ra tin đồn về Tiên Nữ Sa Mạc, và lan truyền nó trên toàn lục địa chỉ trong hai năm.
Yunfa, mặt khác, là một Nhạc Pháp Sư. Như cái tên, em ấy có thể thành thạo các nhạc cụ và ma thuật hỗ trợ một cách tự nhiên. Hơn nữa, em ấy có thể cải thiện hiệu quả của các ma thuật hỗ trợ của mình bằng cách tăng cường chúng bằng các màn trình diễn. Vì chưa bao giờ chạm vào một nhạc cụ nào trước đây, em không hề biết về khả năng của mình, nhưng em ấy đã sử dụng chúng một cách vô thức khi kể những câu chuyện của mình theo cách để lại ấn tượng không thể phai nhạt với mọi người. Nhận thức sâu sắc khi nói về người khác cũng bắt nguồn từ chức nghiệp của cô bé. Cô bé ủng hộ chị gái mình từ trong bóng tối, và chính nhờ nỗ lực của cô bé mà hai chị em đã có thể để lại ấn tượng tốt với Miledi và Oscar khi lần đầu tiên gặp họ.
Cả hai lần đầu tiên nhận thức được chức nghiệp của mình sau khi đến làng Giải Phóng và chúng đã dành thời gian để hoàn thiện tài năng của mình kể từ đó. Tuy nhiên, nỗi ám ảnh của chúng đối với việc học tuyệt vời đến mức làm khiếp sợ cả những Giải Phóng Quân phụ trách việc giáo dục. Cho dù bao nhiêu lần giáo viên của chúng bảo đừng thúc ép bản thân quá mức, chúng chỉ mỉm cười và lặp lại những câu tương tự.
"Chúng em phải làm việc chăm chỉ vì Naiz-sama."
Vì lý do đó, tất cả mọi người, kể cả Ruth, đều nghĩ rằng chúng điên mất rồi.
"A~, Ruth đang liếc ghen Sue-nee kìa!"
"Haa!?"
Ruth ngạc nhiên nhìn lên. Có vẻ như Yunfa đã nhận thấy cậu đang quan sát Susha. Con nhỏ đó thật sự rất sắc bén.
Trước khi Ruth có thể cãi lại, hoặc khuyên nhủ Yunfa vì không tôn trọng người lớn tuổi hơn mình, Susha trả lời với giọng khó khăn.
"Mình xin lỗi, Ruth-kun. Nhưng trái tim của mình đã thuộc về Naiz-sama mất rồi."
"Thôi đi! Đừng có làm như đang từ chối tôi! Tôi thậm chí còn không thích cô! Tôi chỉ đang thắc mắc việc học của các cô dạo này thế nào thôi!"
"Fufu, xin lỗi."
Susha cười toe toét tinh nghịch. Chính thái độ trêu chọc của cô bé khiến Ruth rất khó đối phó với cô. Điều đó, và cô bé trông quyến rũ đến lạ lùng mỗi khi nói về Naiz yêu dấu của cô. Đối với một người chỉ hơn Ruth một tuổi, cô bé dường như quá giống người lớn.
Đó là tại sao Ruth không thực sự thích cô bé. Cậu cũng ghen tị với sự thật rằng cô được giao trọng trách của bộ phận tình báo của Giải Phóng Quân ngay khi vừa mới đến.
"Sue-oneechan và Yunfa-chan, hai người thực sự yêu Naiz-oniichan, phải không?"
Trong khi đó, Corrin hoàn toàn không biết gì. Sự hồn nhiên của em sưởi ấm trái tim mệt mỏi của Ruth
Đấy, bé gái là phải xử sự thế này chứ...Anh Oscar thân mến, em gái Corrin của chúng ta vẫn luôn luôn như một thiên thần.
"Ồ đúng vậy, còn em thì sao, Corrin-chan? Em cảm thấy thế nào về Oscar-san?
"Ể?"
Corrin nghiêng đầu. Sau vài giây, ý nghĩa từ những lời nói của Susha từ từ rõ ràng và em đỏ mặt. Ruth nhìn cô bé ngơ ngác. Tuy nhiên, em chỉ đơn thuần lay người rụt rè và trả lời nhu mì.
"Nhưng mà, Onii-chan đã có Miledi-oneechan rồi ..."
"U~n, chị tự hỏi, hai người đó có thực sự như vậy không?"
"Khi trước em hỏi họ có đang cặp bồ nhau không, Oscar-oniisan cự tuyệt với khuôn mặt thẳng thắn."
Điều chắc chắn là Oscar và Miledi đã xây nên mối quan hệ sâu sắc. Tuy nhiên, ít nhất hiện tại, họ dường như không phải là người yêu. Yunfa và Susha thậm chí không chắc họ có tình cảm lãng mạn dành cho nhau không. Những gì họ có thể đảm bảo, là Miledi và Oscar không chỉ là bạn bè, nhưng không hẳn là người yêu.
Yunfa đập tay lên bàn và bật ra một tràng cảm xúc mãnh liệt.
"Corrin-chan, nếu chị đang yêu, chị phải vào thế chủ động! Nếu chị thực sự muốn trở thành vợ của Oscar-oniisan, thì cảm xúc của chị phải đủ mạnh mẽ để vượt qua Miledi-oneesan! Tốt hơn hết là chị nên gửi cho chị ấy một lá thư nói rằng Oscar-oniisan là của chị, vì vậy chị ấy không được phép đặt tay lên ảnh!"
"Saaaaaaaaaaaaaaaoo? Chị không thể làm thể. Ngoài ra, chị cũng thích Miledi-oneechan!"
Làm ơn biến đi, trước khi mấy cô làm hư thiên thần quý giá Corrin của chúng tôi thêm nữa. Ngoài ra ...Anh Oscar thân mến, em tin rằng anh không phải là một tên biến thái và thực sự sẽ không bao giờ động tay lên một cô bé chưa tròn 10 tuổi. Bởi vì nếu anh làm vậy ... em sẽ đảm bảo anh sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng của ngày mai nữa.
Khi Ruth độc thoại với một Oscar không có ở đó, một khuôn mặt mới bước vào phòng nghỉ.
"Mấy nhóc ăn đủ chưa? Nếu không ăn uống đúng cách, mấy đứa sẽ không bao giờ lớn lên được đâu."
Một người đàn ông to lớn với giọng nói thậm chí còn lớn hơn bước tới bàn những đứa trẻ đang ngồi. Ông là một trong những Giải Phóng Quân, Marshal Diamond. Mái tóc đen cắt xén của ông ta có vài mảng màu xám, và những đường nét cứng cỏi trên khuôn mặt cho thấy 45 năm cuộc đời của ông ta không hề dễ dàng. Ban đầu, ông là chỉ huy một đội quân 1000 người của Velka, nhưng khi bị ép phải chọn giữa nhà thờ hay cuộc sống của những người lính, ông đã chọn vế sau. Sau đó, ông buộc phải chạy trốn khỏi vương quốc và gặp được phe Giải Phóng Quân.
"Xin lỗi, Marshal-san. Tôi cảm thấy như ngài không nên khuyến khích các cô bé ăn quá nhiều."
Một người phụ nữ tóc trắng độ tuổi đôi mươi bước vào theo sau Marshal. Tên cô là Mikaela Eifield. Cô đang mặc chiếc áo choàng trắng của một tôn giáo ngoài vòng pháp luật. Người dân nơi cô từng sống là một nhóm người ngoại đạo sống ở vùng núi phía bắc. Khi nhà thờ phát hiện ra họ, họ đã bị gán mác dị giáo và buộc phải chạy trốn để sống sót. Trong cuộc chạy trốn, Mikaela đã bắt gặp các Giải Phóng Quân và cuối cùng tham gia cùng họ.
Mikaela bị mù, và vì thế cô thường hoạt động với đôi mắt nhắm nghiền. Tuy nhiên, Ma Thuật Cố Hữu của cô, Linh Nhãn, đã nâng cao nhận thức của cô đến mức vượt xa những gì cảnh tượng trần tục đem lại, vì vậy, việc bị mù không hề ảnh hưởng đến năng lực của cô.
"Này, Mikaela. Cô là người cuối cùng tôi muốn nghe nói với người khác rằng không nên ăn ..."
"Tôi không hề phàm ăn nhé."
Mikaela trăm phần trăm là một kẻ phàm ăn. Mặc dù có thân hình thon thả, cô thường ăn nhiều như Marshal vậy.
Bất cứ khi nào mà bất cứ ai nhìn thấy cô, cô đều đang ăn vặt thứ gì đó. Ngay cả bây giờ cô cũng đang nhai một ổ bánh mì được lấy ra từ trong túi của mình.
"Ừm, ngài có cần chúng tôi làm gì không, Chỉ huy, Mikaela-san?"
Hầu hết mọi người sống trong ngôi làng này đều gọi Marshall là 'chỉ huy'. Đây là một danh hiệu phù hợp, vì ông là người lãnh đạo cho cả ngôi làng khi chiến đấu.
Mikaela là người trả lời câu hỏi của Ruth.
"Thực sự là có. Chị xin lỗi, chị gần như quên mất, tất cả là nhờ những lời xúc phạm không cần thiết của Marshal-san. Chúng ta đến đây để đưa thứ này cho mấy đứa."
Cô lờ đi ánh mắt phản đối từ Marshal và lấy ra một túi đồ ăn nhẹ. Nhận ra đó không phải là thứ mình muốn rút ra, cô bỏ nó vào túi và rút ra một lá thư.
"Đó là!" Susha nghiêng về phía trước, đôi mắt cô lấp lánh trong háo hức.
Mikaela cười khúc khích và trả lời.
"Phải, là một lá thư từ Naiz-san. Creme-chan mới giao nó cho chị."
"Cảm ơn rất nhiều, Mikaela-sensei." Susha rời khỏi ghế và chộp lấy lá thư, hai má cô đỏ ửng. Yunfa theo sau cô, gần như ré lên.
"Là một lá thư từ Naiz-sama!"
Mikaela là một trong những thành viên quan trọng nhất trong bộ phận thông tin. Cô cũng đảm luôn việc gia sư cho Susha và Yunfa, đó là lý do tại sao họ gọi cô là sensei. Nụ cười của Mikaela rộng hơn khi cô nhìn hai học trò dễ thương của mình nhảy lên nhảy xuống vì phấn khích.
"Đã tới ư...? Tim thật tuyệt vời. Hoặc có lẽ mình nghĩ Creme mới tuyệt vời."
"Creme-chan siêu dễ thương và siêu tuyệt vời."
Ruth và Corrin gửi những lời khen ngợi tới Creme. Nhóm Miledi đã đi xa hơn về phía tây kể từ lá thư cuối cùng của họ. Bây giờ hoàn toàn có khả năng họ đã đến bờ biển phía tây. Nghĩa là Creme phải bay với tốc độ không thể tin được để băng qua toàn bộ lục địa bằng tất cả sức lực chỉ trong một vài ngày. Bọn trẻ không thể không ngạc nhiên trước cái tốc độ nhận được hồi âm này. Mặc dù chúng đã quen với rất nhiều Ma Thuật Cố Hữu mạnh mẽ khác nhau mà hầu hết các thành viên của Giải Phóng Quân đều sở hữu.
"Vậy thì, tại sao ông lại ở đây, Chỉ huy?"
Hai người là không cần thiết chỉ để chuyển một bức thư.
"Vì ta tò mò, rõ ràng là vậy rồi."
"Ồ."
Hầu hết những Giải Phóng Quân đều hứng thú về kiểu người của người sử dụng Ma Thuật Thần Đại mới nhất của họ như thế nào, và mối quan hệ của anh ta với hai chị em đang phát triển ra sao. Thêm vào đó, họ muốn biết liệu lãnh đạo và biến đổi sư đeo kính của họ cuối cùng có hợp nhau hay không. Tất nhiên, Miledi đã gửi báo cáo của riêng mình, nhưng họ muốn nghe mọi thứ từ một bên thứ ba không liên quan như Naiz. Naiz luôn đảm bảo siêng năng gửi thư cho hai chị em và thường bao gồm các mẩu tin về cuộc sống hàng ngày của họ trong đó.
"Fufu, Susha. Naiz-san đã phải—"
Lời nói Mikaela tắc nghẹn nơi cổ họng khi cô thấy biểu hiện của Susha.
"Ôi, Naiz-sama ... Chỉ điều đó là không..."
Da gà nổi hết trên cánh tay cô bé. Susha đang cười, nhưng mắt cô thì không. Cô vỗ má suy nghĩ và nhìn trừng trừng vào lá thư trên tay.
"Ù-Uầy, Sue-nee lại chìm vào bóng tối rồi. Mình cần phải đưa chị ấy trở lại trước khi quá muộn ...," Yunfa lẩm bẩm.
"S-S-S-Sao vậy, Susha?"
Thỉnh thoảng một vài biểu hiện của cô bé học sinh khiến Mikaela khiếp sợ đến tận cùng. Susha lặng lẽ giơ lá thư cho mọi người đọc. Mikaela, Marshal, Ruth và Corrin đều chen chúc quanh đó. Theo quan điểm của mình, họ không thấy bức thư có gi kì lạ. Chỉ là một câu chuyện về cách mà những trò hề của Oscar và Miledi luôn khiến Naiz phải nhức đầu, và một số ý kiến về thức ăn ngon và những điểm tham quan thú vị mà họ đã thấy trong những ngôi làng họ đi qua. Có một vài câu từ về việc Miledi khó chịu thế nào và những phát minh của Oscar ấn tượng ra sao.
Ngoài ra còn có một phần mà anh ấy nói về việc anh muốn biết tại sao mà Susha và Yunfa luôn tình cờ biết mọi thứ về những cuộc trao đổi giữa anh và bất kì cô gái nào khác, bất kể có bình thường như thế nào. Tuy nhiên, từ cách anh nói đùa về hai người họ có thể đã thức tỉnh một loại Ma Thuật Cố Hữu mới, có vẻ như anh không thực sự mất trí. Hầu hết mọi thứ đều bình thường, mặc dù phần cuối cùng dường như có một nỗi sợ hãi ngầm ẩn trong đấy.
"Dường như không có gì kì lạ ở đây?"
"V-Vâng, Corrin cũng thấy thế. Onii-chan và Miledi-oneechan trông như cũng đang rất vui vẻ."
Susha lặng lẽ lắc đầu và chỉ vào một đoạn. Marshal bối rối đọc to nó lên.
"Ề, để xem nào ... 'Các em đã bao giờ thử một món tráng miệng mát lạnh trên sa mạc chưa? Oscar đã làm cho chúng ta một ít đồ ngọt từ xi-rô đá và trái cây khi chúng ta dừng chân ở một ốc đảo. Hương vị nào cũng ngon hết.' Hể, thật tuyệt khi được ăn đồ lạnh trên sa mạc... Vậy, chỗ này thì làm sao?"
"Thật vậy, anh ấy thậm chí còn đề cập đến việc đôi khi anh ấy muốn cho hai em thử chúng."
Mọi người quay sang Susha trong sự bối rối. Đôi đồng tử của Susha chuyển hóa thành một màu tối, và trong một khoảnh khắc, dường như đôi mắt cô đã biến thành một cặp quả cầu trọng lực như của Miledi.
"Fufu, cô có nghĩ thật kỳ lạ không khi Naiz-sama biết tất cả các hương vị như thế nào?"
"Ể? Không phải điều đó chỉ có nghĩa là anh ấy đã thử tất cả chúng sao?"
"Một mình Naiz-sama không bao giờ có thể ăn ba phần. Có nghĩa là anh ấy đã thử hương vị của Oscar-san và Miledi-san."
"Ừm, việc họ chia sẻ thì tệ lắm sao? Mình luôn luôn sẻ chia với các bạn mình mà."
"Nếu họ chỉ chia sẻ món tráng miệng của nhau, điều đó sẽ ổn thôi... nhưng đó là Miledi-san đấy, có lẽ chị ấy sẽ đút cho ảnh."
Bỗng một cảm giác run rẩy lan tỏa khắp người, Mikaela hỏi một câu hỏi đơn giản.
"Sao em có thể chắc chắn như thế?"
Rốt cuộc thì bức thư của Naiz không đề cập bất cứ điều gì về cách anh ấy thử tất cả các hương vị.
"Vì sự kiện này là sự kiện duy nhất ảnh không mô tả chi tiết. Đối với mọi thứ khác họ thấy hoặc làm, anh ấy luôn mô tả chi tiết về những gì Miledi-san và Oscar-san nghĩ, và ấn tượng của chính anh ấy. Nhưng ở đây, anh chỉ viết một vài câu đơn giản."
Cả nhóm đọc lại bức thư một lần nữa và bây giờ họ nhận thấy sự bất thường mà Susha đã chỉ ra. Đoạn văn đặc biệt đó khô khan như lấy ra trong một cuốn sách giáo khoa vậy. Và có vẻ như Naiz đã có chút lo lắng khi anh viết nó.
"Nghĩa là Naiz-sama đã làm điều gì đó hư hỏng với Miledi-san."
Điều duy nhất hư hỏng ở đây là Miledi đút cho Naiz một ít tráng miệng.
"Mình nghĩ mình sẽ đi viết thư trả lời."
Susha phớt lờ những người khác, những người đang đông cứng và ngồi xuống bàn.
"Ôi Naiz-sama ... và Miledi-san ... hai người không nên quá hư hỏng ..."cô bé lẩm bẩm với giọng nói đều đều.
Không còn nghi ngờ gì nữa đó là câu đầu tiên trong hồi âm của Susha, "Naiz-sama? Tại sao anh lại để Miledi-san đút cho anh vậy?" Và cũng không còn nghi ngờ rằng dự đoán chính xác của cô bé về những gì Naiz đã bỏ qua sẽ khiến anh ấy hoang tưởng trong hãi hùng về cách mà cô bé phát hiện ra.
"Sue-nee. Trong khi chị viết thư trả lời, cho em chơi nhạc một chút nhé?"
"Tất nhiên, Yunfa. Hãy chơi gì đó hào hùng, bài gì đó khiến chị nhớ đến Naiz-sama."
"Rõ ạạạạạạạạ."
Bài hát của Yunfa rất có thể nhằm đưa Susha trở lại từ bóng tối. Trước đây, cô bé chỉ đơn thuần dùng lời nói để đưa chị gái trở lại bình thường. Bây giờ em đã có thể sử dụng nhạc cụ, việc xua tan aura đen tối chiếm hữu Susha đã dễ dàng hơn nhiều.
"T-Tôi đang bắt đầu nghĩ rằng ... không còn gì để tôi dạy Susha khi liên quan đến việc phân tích thông tin," Mikaela thì thầm, giọng cô run rẩy không liền mạch.
Không ai biết phải nói gì với cô ấy. Corrin, Ruth và Marshal trao đổi ánh mắt. Họ đều nghĩ giống nhau. Miledi đã mang đến cho chúng ta loại quái vật nào vậy cơ chứ?