Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou Rei

chương 01: thánh nữ tây hải-p2-andika

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mười ngày sau, hai chàng trai và một cô gái sấp mặt trên một bãi biển ở đâu đó. Đương nhiên đó là Miledi, Oscar và Naiz. Không ai trong số họ nhúc nhích tẹo nào. Họ lặng im và bất động như những xác chết. Sóng biển dạt dào lên xuống mặc kệ họ như thể muốn rửa trôi ba con bọ một cách khinh bỉ, hết lần này đến lần khác . Cuối cùng, một trong ba rên rỉ.

"Nnn... C-Chúng ta còn sống?"Miledi là người đầu tiên tỉnh dậy. Cô ôm đầu trong tay và nâng cơ thể mệt mỏi của mình thành tư thế ngồi. Sau đó, cô nhìn chằm chằm về phía xa, như để chỉnh tiêu cự, trong vài giây trước khi trở lại bình thường.

"Phải rồi, O-kun, Nacchan!"

Các đồng đội quý giá của cô nằm lăn lóc hai bên.

"O-kun, Nacchan! Hai người ổn chứ!? Đừng chết trước tôi mà!"Miledi bò tới chỗ người họ và bắt đầu lắc lắc. Khi họ không trả lời, cô đưa tai lên ngực họ.

"Ơn trời, cả hai vẫn sống."

Sự nhẹ nhõm tràn ngập trong cô, và Miledi ngồi xuống. Đó là lúc cô cuối cùng cũng nhận ra những sợi xích quấn quanh thân mình.

"Ahaha ... Ồ đúng rồi, mình nhớ O-kun đã hét tên chúng ta ngay trước khi mình bất tỉnh. Cậu ấy hẳn đã cứu chúng ta bằng những thứ này."

Oscar hét tên cô là ký ức cuối cùng của Miledi trước khi làn sóng khổng lồ cuốn trôi con thuyền nhỏ bé của họ và khiến cô bất tỉnh. Nếu anh không buộc cả ba người lại với nhau, họ có thể đã bị cuốn trôi đến những nơi khác nhau, hoặc có thể chết đuối. Ngay cả sau khi bất tỉnh, những ngón tay nhợt nhạt của Oscar vẫn bám chặt quanh bó xích để giữ chúng lại với nhau. Một nụ cười dịu dàng hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt của Miledi khi cô kiểm tra các đốt ngón tay nát bươm của anh. Và rồi, cô nắm tay anh bằng đôi tay mình.

"Cảm ơn cậu, O-kun."Từ âm điệu của cô, rõ ràng cô ấy biết ơn nhiều việc hơn là chỉ giữ họ lại cùng nhau với sợi xích của anh ấy.

"Ôi chà, đáng ra tôi nên chữa trị cho cậu trước khi trở nên đa cảm như vậy. Tôi cạn kiệt ma lực rồi, vì vậy tôi nghĩ mình sẽ phải sử dụng vài bình ở đây."Lí do cho cơn mệt mỏi sâu đến tận xương tủy của Miledi là cô đã hoàn toàn cạn kiệt ma lực. Thực tế, cô thậm chí còn không còn đủ để sử dụng phép hồi phục cơ bản nhất.

Cô lắc đầu để xóa đi cơn chóng mặt, rồi đổ những giọt ma lực cuối cùng còn lại của mình vào Rương báu của Oscar. Hành động đơn giản đó gần như khiến ý thức của cô mờ đi một lần nữa, nhưng cô đã xoay sở để mở nó mà không mất đi ý thức. Cô cố định hình ảnh một bình ma lực trong tâm trí mình, và một vài lọ nhỏ xuất hiện trong không khí trước mặt cô với một luồng ánh sáng phả ra.

"Ơn trời, chúng ta vẫn còn một ít ... Vậy là, chỉ còn có ba. Mình đoán đây là tất cả mọi thứ chúng ta có rồi nhỉ."

Chà, mình phải làm thôi, Miledi thầm nghĩ khi cô một hơi uống cạn một lọ, rồi giúp Oscar và Naiz uống hai cái kia. Họ nghẹn thở một chút, nhưng chất lỏng phục hồi ma lực đã hoàn thành tốt công việc của nó, và chẳng mấy chốc hai người kia đang rên rỉ tỉnh dậy.

"Uguu ... Chúng ta đang... Miledi?"

"Có đây. Pretty Miledi-chan cực kì tỉnh táo đây~ Chào buổi sáng, O-kun."

Vì một số lý do, Oscar không ngồi dậy và thay vào đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào Miledi. Cô nghiêng đầu bối rối, nhưng rồi cười toe toét.

"Ôi, O-kun. Cậu đã đổ tôi cái rụp sau khi nhìn thấy hình dáng xinh đẹp của tôi đầu tiên ngay sau khi thức dậy? Hay cậu đang hy vọng tôi sẽ cho cậu uống bình ma lực thông qua một nụ hôn, như trong các câu truyện? Cậu đúng là một kẻ hư hỏng, O-kun! Tôi không có dễ dãi vầy đâu!"Miledi cười toe toét và chọc má Oscar. Tuy nhiên, Oscar không hề quở trách cô và thay vào đó mỉm cười.

"Ơn trời. Cô thực sự vẫn là chính mình, Miledi. Khi còn sót chút tỉnh táo, tôi thấy cô mỉm cười như một thiên thần và nhẹ nhàng nắm tay tôi, vì vậy tôi đã lo lắng rằng một thứ quỷ dữ nào đó đã chiếm hữu cô hay sao ấy. Nhưng cô vẫn khó chịu như mọi khi, vì vậy tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Thật đáng kinh ngạc ... Không ai khác có thể phiền phức đến vô vọng như vậy."

"Tôi sẽ dìm cậu xuống đáy biển."Biểu hiện của Miledi-san trở nên trống rỗng, tưởng chừng cô đã bật mode Raisen và trở về với con người cũ của mình.

"Tôi không muốn điều đầu tiên mình nhìn thấy khi tỉnh dậy là cảnh hai người tán tỉnh nhau đâu."Naiz xoa đầu, giảm nhẹ cơn đau đầu khó chịu. Cho dù cơn đau đầu đó là do anh thiếu ma lực hay vì Oscar và Miledi vẫn hành động như thường mặc cho vừa mới thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, không ai có thể biết được.

"Anh ổn chứ, Naiz?"

"Nacchan, anh có sao không? Ngoài ra, O-kun là một người cực kỳ xấu tính."

Naiz phớt lờ những lời phàn nàn của Miledi và điều hòa cơ thể. Có vẻ như, ngoài việc thiếu ma lực trầm trọng, anh vẫn ở trong trạng thái sức khỏe ổn định. Bầu không khí im lặng bao trùm khi họ vượt qua cơn đau nhức. Sau đó, họ trao đổi ánh mắt và sau một quãng dừng ngắn, họ thốt lên đồng thời.

"'"Tôi đã nghĩ rằng chúng ta sẽ chết ở đó..."""

Đó chính xác là những gì xảy ra với họ sau khi rời Epona, chà, đầy đủ mà nói, Miledi thậm chí còn hút quái kinh hơn những gì họ có thể tưởng tượng ra.

Họ đã phải đối mặt với những con thủy quái nguy hiểm hết con này đến con khác. Và dường như để khiến mọi thứ tồi tệ hơn, mỗi khi họ tiến lên phía trước, họ lại phải hứng chịu một cơn bão rất mạnh, rất cục bộ. Và khi điều đó xảy ra, thì, Miledi bị ném xuống biển và bị quấy rối bởi các xúc tu nhiều không thể đếm được ...

Thật không may, không chỉ Miledi, người càng bị nhắm đến khi họ càng đi xa hơn, mà cả Oscar và Naiz cũng bị buộc phải chiến đấu như thể đặt cược toàn bộ tính mạng của mình.

Tuy vậy điều tệ nhất mà họ phải đối mặt là 'nỗi kinh hoàng của biển cả'. Nó không thực sự là một con quái vật, theo như họ đoán, bởi nó không có ma thạch. Dù sao thì, cái 'nỗi kinh hoàng' này là những con sứa lớn, trong suốt có thể kiểm soát biển cả. Trên hết, cơ thể của chúng được làm từ một loại chất lỏng ăn mòn có thể hòa tan bất cứ thứ gì nó chạm vào. Không nói nhiều, Miledi đã bị con sứa lột sạch ngay sau đó.

Trong chín ngày, Miledi phải chịu đựng một chuỗi vô tận của bão và quái vật. Cuối cùng thì, cô tin chắc rằng biển là thiên địch của mình. Sau đó, họ mất tàu và Oscar buộc phải biến đổi một chiếc bè tạm thời cho họ. Trôi dạt trên biển và cạn kiệt đồ hồi phục dự trữ đến mức nguy hiểm, cả nhóm đã quyết định quay trở lại Epona. Nhưng trước khi có thể, họ một lần nữa được viếng thăm bởi một 'nỗi kinh hoàng' khổng lồ.

Toàn bộ thử thách đã dạy họ rằng biển tây là một nơi chết chóc. Nhưng tệ nhất sau tất cả, sau khi họ chống lại một làn sóng của các 'nỗi kinh hoàng' khác, họ lại bị tấn công bởi cơn bão lớn nhất mà họ nhìn thấy cho đến nay. Cuối cùng, một cơn sóng lớn đã cuốn trôi cả nhóm đã quá tải và kiệt sức, và tất cả đều bị ném xuống biển.

"Tôi ghét biển, tôi ghét biển, tôi ghét biển, tôi ghét biển..."

"Oscar, tôi nghĩ chấn thương của Miledi xuất hiện lại kìa."

"Thành thật mà nói, không thể trách cô ấy được."Oscar nhìn Miledi vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Cô có lẽ sẽ gặp ác mộng về đại dương trong nhiều tuần tới.

"Bây giờ thì ... chính xác là chúng ta đang ở đâu?"Oscar chật vật đứng dậy và nhìn xung quanh. Sau một lúc, anh phát hiện ra một hình bóng ở đằng xa và lên tiếng.

"Đợi chút, tôi sẽ đi hỏi."

Trong khi đó, Naiz và Miledi tự rửa sạch và thay một bộ quần áo mới. Và khi Oscar trở lại, cùng một nụ cười lớn trên khuôn mặt anh.

"Miledi, Naiz, chúng ta làm được rồi. Đây là Andika."

Thành phố nổi Andika nằm trên một hòn đảo nhìn thô là một hình thất giác. Riêng thành phố là một hình tròn và chia thành ba vòng, vòng ngoài, giữa và vòng trong. Sự giàu sang có xu hướng tập trung ở trung tâm thành phố, và càng xa lớp trong cùng, các khu vực càng xơ xác.

Phần ngoài cùng được chia thành bảy quận. Đi theo chiều kim đồng hồ từ phía bắc, là Quận Avid, Quận Gradd, Quận Arcadia, Quận Night, Quận Gadaf, Quận Arrogan và Quận Luthria. Mỗi cái có những đặc điểm riêng. Quận Gradd, nằm về cực đông và gần nhất với đất liền, được biết đến với những bãi biển đầy cát cùng rất nhiều nhà trọ và quán bar. Đây cũng là khu vực gần nhất với nơi cả ba đã dạt vào. Vì quận Avid liền kề đó là cảng chính của Andika, một số lượng lớn tàu thuyền đi qua vùng biển của Gradd. Cả ba đã nhận được thông tin này từ cư dân của Gradd khi họ tiến về phần trong của thành phố.

"Uwaa, nơi này thậm chí còn bất trị hơn những gì tôi được nghe!"

Như thể phù hợp với một quận được biết đến với các quán bar, có nhiều người say rượu trên đường phố hơn là tỉnh táo. Những cư dân say xỉn uống rượu trực tiếp từ chai khi đi xiên vẹo trên phố.

Có thể thấy đánh nhau nổ ra liên tiếp bên trong các quán bar và trong các con hẻm, với những đám đông tụ tập để cổ vũ các đương sự. Một số người xem thậm chí tham gia, tóm lại là một lũ cuồng chiến. Thấy không ai chớp mắt trước những cuộc cãi lộn liên tục này, ba người kết luận rằng những chuyện này xảy ra thường xuyên.

Hầu hết các tòa nhà họ đi qua đều đổ nát, và không một tòa nhà nào cho đến nay vẫn còn nguyên cửa sổ. Tiếp tục xuống phố, bộ ba nhìn thấy một cửa sổ mới vỡ tan khi một ông già bị ném qua đó. Ông ta đứng dậy với một nụ cười và hớn hở, khiến mọi thứ trông còn tệ hơn.

"Cút ngay khỏi đây, tên khốn kia!"Tiếng nói giận dữ của người bán hàng vọng ra. Anh ta bắn ra một loạt các Xích Giáo vào ông già đang chạy trốn. Nhưng tầm bắn của anh ta rất tệ, cuối cùng anh ta bắn vào cửa hàng đối diện, khiến nó bốc cháy. Ngay lập tức, nước tuôn xuống từ hư không, dập tắt ngọn lửa. Bực mình, chủ cửa hàng đó bắn một loạt đạn lửa vào quán bar.

Tình hình có vẻ nóng lên, nhưng trước khi hai người bước vào một trận chiến ma thuật nghiêm túc, một người phụ nữ lớn tuổi bước ra và đập vào đầu chủ cửa hàng bằng cái chảo rán của mình. Rất có thể bà là vợ anh. Sau đó, bà tóm lấy người đàn ông đã bất tỉnh và lôi ông ta trở lại cửa hàng. Thậm chí không ai kịp chớp mắt nhìn nhau.

Xa hơn về phía cuối phố, các thương nhân đã rôm rả cùng những hàng hóa của họ từ các quầy hàng lộ thiên, oang oang về hàng hóa của các đối thủ cạnh tranh đều là lừa đảo và về đám vật dụng rẻ tiền và vô giá trị của họ mới thực sự là những vật phẩm huyền thoại. Đây là thành phố hỗn loạn, khó hiểu, thô thiển và vô luật pháp nhất mà bất kỳ ai trong số họ từng thấy qua.

Đôi môi của Oscar cong lên thành một nụ cười mỉa khi anh nói.

"Tôi không chắc phải diễn đạt thế nào cho chính xác, nhưng ... Chà, ồn ào, nhưng không có cảm giác nơi đây quá tệ."

"Đúng. Cậu không thể để mất cảnh giác ở đây, nhưng tôi không ghét kiểu bầu không khí này."

"Nyufufu", Miledi cười khúc khích. Cô mừng vì Andika đúng như những gì Davy đã nói với đồng đội của cô.

"Dù tốt hay là xấu, có vẻ như chỉ những người phù hợp mới có thể thích nghi được."

Andika chắc chắn là vô trật tự đúng như những gì tin đồn nói. Tuy nhiên, người dân ở đây quá sống động để ai đó có thể nghĩ rằng đây là địa ngục.

Ngay khi họ lia mắt xung quanh, một nhóm người say rượu gần đó đã đặt chai của họ xuống và bắt đầu hát.

Giữa đại dương xa xa, là Andika hòn đảo của tự do. Tại nơi đây đã thích thì cứ nhích . Bị lừa? Bị quấy rối? Bị đánh bại? Chà, chả đáng ngại. Chỉ đơn giản là tại các ngươi quá ăn hại. Những kẻ ngốc không chuẩn bị thì chỉ có gặm bánh mì mốc. Tự làm thì phải tự chịu. Dù thắng hay thua, thành hay bại, tự quyết định mặt xúc xắc gieo ra. Nhưng hãy nhớ chỉ một điều là: Đây là Andika, thành phố bị Thần bỏ xó! Không có nơi nào phù hợp để sống hơn nơi đây!

Bài hát hầu như không có nhịp điệu gì cả, nhưng nó được hát cùng một giai điệu đủ sống động. Và nếu có ai hát bài đó trên lục địa, họ sẽ bị xử tử ngay tích tắc.

Miledi nhìn những người say rượu với vẻ mặt khó hiểu trên khuôn mặt.

"Tôi đoán có rất nhiều người ngoài kia không thể ở lại lục địa. Rất nhiều trong số họ chỉ là tội phạm, tôi chắc chắn... nhưng đây cũng là nơi trú ẩn an toàn duy nhất cho những kẻ dị giáo."

Thật vậy, đây có lẽ là nơi duy nhất trên thế giới mà mọi người quá vô tư. Đây cũng là nơi duy nhất chấp nhận bất cứ ai. Nhìn kỹ, Miledi có thể thấy những thú nhân và quỷ nhân trộn lẫn trong đám đông. Và khi cô quan sát, một người đàn ông và một cô gái có đôi tai cáo bước ra khỏi quán bar, hai cánh tay họ quấn lấy nhau. Không ai có vẻ phân biệt đối xử đối phương dựa trên chủng tộc.

Đó là một thành phố tuyệt vời đúng như những gì Davy Consman đã khẳng định. Thành phố duy nhất nơi tự do là tất cả. Một cô bé quỷ nhân, cậu bé elf và cậu bé loài người chạy qua cô, cười khúc khích với nhau. Đánh giá từ các đoạn hội thoại mà cô nghe được khi chúng chạy qua, chúng đang trên đường về nhà cho bữa trưa.

"Có ý nghĩa gì trong một thế giới nơi trẻ em không thể cười, phải không? Fufu, anh đã hoàn toàn đúng rồi."

"Miledi?"

"Cô ổn chứ?"

Oscar và Naiz cho cô những ánh nhìn lo lắng. Tuy nhiên, Miledi chỉ đơn giản là nhảy về phía trước vài bước, xoay tròn để đối mặt với họ và cười rạng rỡ. Mái tóc đuôi ngựa vàng óng của cô phấp phới sau lưng, và cô trông thật rực rỡ dưới ánh sáng ban trưa. Ngạc nhiên, Oscar và Naiz chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô. Nụ cười của cô chói rạng đến nỗi ngay cả những người đi bộ ngẫu nhiên cũng dừng lại để nhìn.

"O-kun, Nacchan! Tôi đói rồi! Chúng ta đi ăn trưa thôi! Và hãy chụp một bức ảnh! Không quan trọng là ở bất cứ nơi đâu, cứ đi thôi! Chúng ta có thể tự do làm bất cứ điều gì chúng ta muốn ở đây!"

Oscar ngây người nhìn cô vài giây trước khi gật đầu cùng một nụ cười. Đôi môi của Naiz cũng cong lên, và cặp đôi nhún vai với nhau trước khi đuổi theo Miledi, người đã bắt đầu chạy về phía một quầy hàng gần đó.

"Này ông bác! Mấy xiên này trông khá ngon đấy! Chúng được làm từ thịt gì vậy?"

"Cảm ơn vì lời khen, cô gái trẻ. Đây là cá lak. Mà ngư dân gần đây không mang về nhiều, vì vậy khá là đắt nha. Nhưng tin ta đi, chúng rất ngon đó."

"Ổn thôi! Cho tôi 3 xiên!"Miledi nhận lấy xiên thịt, sau đó tiếp tục, "Vậy thì, những con cá này đang khan hiếm à?"

"Ây dà, không phải thế ... Chắc cô mới đến đây nhỉ, tiểu thư. Tất cả người dân địa phương đều đã biết mà."

"Vâng. Chúng tôi là một lũ dị giáo vừa bị cuốn trôi tới đây!"

"T-Ta hiểu rồi… Khó khăn quá nhỉ."

Thông thường, những kẻ dị giáo đến Andika bằng thuyền. Trên thực tế, có những kẻ buôn lậu mang đến tội phạm và những người tị nạn khác từ Epona. Nửa sốc và nửa ấn tượng trước lời tuyên bố dị giáo táo bạo của Miledi, ông già nói với cô về những sự kiện gần đây trên đảo. Rõ ràng, một loạt các cơn bão và quái vật biển đã tấn công hòn đảo trong vài ngày qua, làm giảm đáng kể số lượng ngư dân đánh bắt cá có thể ra khơi. Vì đất của Andika cũng màu mỡ và có nhiều cá cũng bơi ở vùng biển gần bãi biển, thành phố không có nguy cơ cạn kiệt lương thực. Tuy nhiên, giá cá đã bắt đầu tăng.

"Một số thằng ku không may thậm chí đã bắt gặp những con sứa kiểm soát biển cả. Lần cuối cùng chúng ta thấy những con quái đó là hàng thập kỷ trước. Rất nhiều người đã bị nhấn chìm bởi những sinh vật khó chịu đó. Và một đám khác bắt đầu đi đào hố vì kế sinh nhai của chúng đã bị lấy mất."

Nhóm Miledi nhìn nhau. Những con quái vật đó chắc chắn là những con đã săn đuổi họ kể từ khi họ rời Epona.

"N-Này, có chuyện gì vậy cô gái trẻ? Nhóc đang trở nên hơi..."

"Ồ tôi không sao. Chỉ đang nghĩ về việc biển cả có thể đáng sợ đến mức nào. Dù sao thì, sao lại là 'đào hố'?"

Rõ ràng là, trong khi hòn đảo Andika là một hòn đảo nổi khổng lồ, vùng đất mở rộng vài trăm mét xuống mặt nước. Có rất nhiều tài nguyên khoáng sản quý giá được khai thác ở đây, và những người khai thác được gọi chung là những người đào hố.

Hầu hết các hoạt động khai khoáng trong thành phố được kiểm soát bởi gia tộc Devault, nhà cai trị thành phố. Làm việc cho họ là một công việc nặng nhọc, vô ơn, và hầu hết những người ở trong hầm mỏ đều là những tên tội phạm bị bắt, những người thách thức gia tộc Devault thất bại, và những người bị lừa vào cảnh nợ nần.

Trong những năm qua, một mạng lưới đường hầm rộng lớn đã được xây dựng bên dưới thành phố, và các hầm mỏ giờ là một mê cung thực sự. Thật kỳ lạ, ngay cả khi ai đó đào sâu đến mức họ chạm tới biển, nước vẫn không chảy vào các đường hầm. Thay vào đó, biển vẫn ở đó, như bị giữ lại bởi một rào chắn vô hình. Trên thực tế, các thợ lặn đang săn bắt động vật thân mềm, đôi khi vẫn phát hiện ra vài lỗ dẫn tới các hầm mỏ. Tuy nhiên, hầu hết các lỗ ít nhất được che chắn bằng lưới sắt để ngăn quái vật xâm nhập.

"Hê ... Andika quả là một nơi bí ẩn nhỉ."

"À thì, ta sinh ra và lớn lên ở đây, vì vậy ta không thực sự thấy có gì kỳ lạ."

Miledi cảm ơn người đàn ông về thông tin và cả nhóm rời đi. Họ tập hợp thông tin mà họ có được cho đến giờ sau khi đi khắp nơi mua bất cứ thứ gì họ thích. Sau đó, họ nhanh chóng đi vòng quanh các quận bên ngoài khác của Andika trước khi tìm đường đến trung tâm. Khi đi xuống phố chính, Oscar dừng lại ở một quầy hàng gần đó.

"Cô thực sự có thể tìm thấy những thứ chất lượng cao hơn khi đến gần trung tâm hơn. Chúng ta đã mất kha khá đồ dự trữ, vì vậy tôi muốn sớm bổ sung..."

"Chúng ta sẽ cần đặc biệt nhiều ma lực hơn."

"Đúng. Nhưng tôi không muốn mua các vật phẩm kém chất lượng. Khi chúng ta vào quận trung tâm, chúng ta có thể—"

"Tấn công vào sòng bạc!"Miledi chen vào.

Thực ra, mình đã định nói rằng hãy tìm một cửa hàng chất lượng cao để có thêm nguồn dự trữ... Oscar thở dài khi nhìn Miledi nhảy lên nhảy xuống đúng như dự đoán.

"Trước tiên, chúng ta cần mua một số nhu yếu phẩm và tìm một quán trọ. Có lẽ sau đó chúng ta có thể—"

"Đi đến sòng bạc!"Đôi mắt màu xanh da trời của Miledi lấp lánh với sự phấn khích không kiềm chế được.

Cô ta còn có thể nghiện cờ bạc đến mức nào cơ chứ! Oscar nhìn Miledi bực tức, nhưng cô lờ anh đi.

Naiz xoa xoa thái dương khi anh đến hỗ trợ cho Oscar.

"Miledi. Cô đã quên rằng chúng ta gần như đã chết sao? Không thể nói trước được những gì có thể diễn ra ở đây, vì vậy chúng ta cần—"

"Đi ~ đến ~ sòng ~ bạc!"

Rõ ràng từ giọng điệu của Miledi là cô ấy sẽ mè nheo nếu Oscar hay Naiz cố gắng tranh cãi thêm nữa. Hai người liếc nhau, rồi thở dài. Sau đó, họ quay lại về phía Miledi, người đang nhìn họ với ánh mắt trông đợi và nhún vai chịu thua.

"Cảm ơn nhiều, O-kun, Nacchan! Đi thôi! Nhanh lên nào! Sòng bạc đang mời gọi chúng ta! Nó muốn các cậu theo sau tôi, các dân chơi! Con bạc Miledi sẽ dọn sạch chỗ đó!"Miledi chạy nước rút xuống đường, háo hức để cá cược.

"Từ khi nào chúng ta trở thành người giải phóng ham muốn bản thân thay vì giải phóng mọi người?"

"Nếu là một người giải phóng có nghĩa là giải phóng bản thân khỏi lẽ thường, thì Miledi đang làm tốt đó."

Oscar và Naiz mỉm cười buồn bã khi họ theo sau người lãnh đạo cực kỳ 'giải phóng' của họ.

Khu trung tâm có cực nhiều tòa nhà hào nhoáng đến nỗi Oscar thấy đây có thể coi là thủ đô sòng bạc của thế giới. Nằm tại trung tâm của quận là một lâu đài, một tòa nhà tráng lệ đến mức mà nó nổi bật ngay giữa một rừng những tòa nhà sang trọng xung quanh. Quy mô của nó lấn át cả các lâu đài của Grandort và Velka. Ba ngọn tháp nhô lên từ một điểm khoảng ba trăm mét từ trung tâm của lâu đài. Chúng vươn lên cao chót vót so với hòn đảo, như một cây đinh ba khổng lồ mọc lên từ đỉnh của nơi đây.

Nơi đây toát lên vẻ uy nghi thậm chí hơn ở thủ đô của bất kỳ cường quốc vĩ đại nào. Đường phố, các tòa nhà, tất cả đều sạch sẽ và cũng đẹp như bất kỳ thủ đô nào khác. Hầu hết các cấu trúc được làm từ gỗ, đá và kim loại dường như không phải là vật liệu xây dựng phổ biến. Vì đây là một hòn đảo, những tài nguyên đó có khả năng bị hạn chế. Oscar phỏng đoán hầu hết đá và kim loại của hòn đảo được nhập từ đất liền.

Trong khi các tòa nhà chủ yếu bằng gỗ, đường phố chính của quận trung tâm được lát đá cẩm thạch. Các tòa nhà liền kề đều được sơn trắng để phù hợp với tông màu, khiến toàn bộ khu vực làm nên một bầu không khí quý phái. Đây rõ ràng là một nơi dành cho những người giàu có, bằng chứng là những loại quần áo cao cấp mà hầu hết người ở đây đều mặc. Áo trong và áo choàng được đính đá quý, thể hiện sự giàu có của họ.

"Tôi đoán đây là những gì hầu hết mọi người nghĩ về quần áo cao cấp", Oscar lẩm bẩm, khẽ đến mức chỉ có đồng đội của anh mới có thể nghe thấy. Anh đã thay đổi trang phục của mình để hòa nhập với những quý tộc đi dạo xung quanh. Tuy nhiên, anh không mặc một chiếc áo choàng phô trương, hay một chiếc áo đính kim cương. Phải, anh mặc một bộ tuxedo đơn giản. Chừng nào anh không thể hiện ra giọng điệu thường dân của mình, anh sẽ trông giống hệt như con trai của một thương nhân giàu có.

"Cậu không thích bộ trang phục lòe loẹt đó sao?"Naiz lẩm bẩm đáp trả. Anh cũng mặc một bộ tuxedo đơn giản nhưng thanh lịch. Đây là lần đầu tiên anh mặc một thứ gì đó sặc sỡ, và là lần đầu tiên anh mặc một thứ khác ngoài bộ trang phục sa mạc truyền thống của mình, nên anh vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Tuy nhiên, bộ trang phục màu đen phù hợp với đặc tính sắc sảo và vóc dáng cao lớn của anh ấy, vì vậy mặc dù không thoải mái, anh trông vẫn ổn trong bộ tuxedo. Thực tế mà nói, có lẽ hơi ổn quá mức một chút. Không giống như Oscar, anh không trông giống con trai của một quý tộc mà giống một ông trùm xã hội đen hơn. Thậm chí chỉ cần đứng đó cũng khiến anh tỏ ra vẻ đáng sợ.

Lý do cả hai đã thay đồ là vì sòng bạc lớn nhất của Andika có quy định trang phục nghiêm ngặt. Đương nhiên, cả hai đều không sở hữu bất kỳ bộ trang phục kiểu cách nào. May thay, họ có thể mượn một số từ một cửa hàng trong lâu đài. Oscar và Naiz hiện đang đợi bên ngoài cửa hàng đó, chờ Miledi thay đồ xong. Sảnh đường rộng lớn, nguy nga kéo dài từ cửa hàng đến tận bên trong lâu đài chứa đầy những nữ quý tộc, tất cả đều lén bắn ánh mắt tới Oscar và Naiz khi họ đi ngang qua. Oscar phớt lờ sự chú ý hướng tới họ và quay sang Naiz.

"Ý tôi không phải vậy. Chỉ là, cũng có rất nhiều người như vậy bên trong vương quốc. Các thương nhân đột nhiên trở nên giàu có và cố gắng thể hiện điều đó bằng cách mang quần áo và những đồ đắt tiền đến lố bịch."

"Vậy là những quí tộc bình thường sẽ không mặc kiểu quần áo như này?"

"Ừ, gần giống vậy. Thì, có lẽ không khác lắm, và tôi nghĩ mỗi quốc gia đều có phong tục riêng ... nhưng ít nhất ở Velka, mọi người sẽ coi thường anh nếu anh cố tỏ ra quá hào nhoáng."

"Tôi hiểu... Vậy thì, khoa trương là thô lỗ, trong khi đơn giản là thanh lịch. Ít nhất là với người dân quê nhà của cậu."

"Về cơ bản là thế. Dù vậy, đối với những người giàu ở đó, là một cuộc cạnh tranh để xem ai có thể làm cho bộ trang phục 'đơn giản' của mình đắt đến mức nào. Nhưng Orcus thế hệ trước, Karg, không bao giờ mặc bất cứ thứ gì sặc sỡ mặc dù lúc nào ông cũng gặp các quan chức lâu đài và quý tộc. À thì, ông ấy chỉ là ghét mấy bộ quần áo phô trương nói chung."

"Vậy, để không quá lố, ông luôn dính với mấy bộ trang phục đơn giản nhưng thanh lịch?"

Tôi hiểu rồi ... Có khá nhiều suy nghĩ khi lựa chọn quần áo nhỉ, Naiz nghĩ thầm khi tự gật đầu. Những nữ quý tộc của Andika đã cảm thấy mệt mỏi vì bị phớt lờ và sẵn sàng thử chen vào cuộc trò chuyện của Oscar và Naiz. Tuy nhiên, ngay trước khi họ có thể thực hiện bất cứ động thái nào, Miledi rời khỏi cửa hàng thuê trang phục.

"O-kun, Nacchan, xin lỗi vì bắt hai người phải đợi"

"Miledi, sao cô lại m—"

"....."

Oscar lảng đi khi anh quay lại. Đôi mắt của Naiz mở to và anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Cả hai đã hoàn toàn bị quyến rũ bởi phục trang của cô. Và không chỉ bởi bộ trang phục của cô ấy. Cô không mang bầu không khí phù phiếm thường ngày. Thay vào đó, cô ấy đang đứng thẳng lưng và hai cánh tay, thường vung vẩy khắp nơi, được khép lại gọn gàng phía trước. Thêm vào đó, cô không giậm chân khi bước đi như thường lệ. Cô xõa tóc xuống, những sợi tóc vàng óng buông nhẹ sau lưng.

Trên tất cả, cô đã thay sang một chiếc váy trắng tinh khôi mà thanh lịch. Thiết kế căn bản của nó trông khá đơn giản, diềm xếp nếp trang trí tay áo, và một dải ruy băng dễ thương gắn nơi lưng váy. Đôi bông ngọc trai treo lủng lẳng bên tai, và cô đeo một chiếc vòng cổ màu xanh da trời hợp với màu mắt. Cả bông tai và vòng cổ đều nhỏ, vì vậy chúng tô điểm thêm vào vẻ đẹp nổi bật của Miledi hơn là nhấn vào chính chúng.

Tuy nhiên, điều khiến họ chú ý hơn bất cứ điều gì khác là biểu hiện của cô. Không phải là nụ cười nham nhở thường ngày, hay nụ cười huyên náo, hay thậm chí là chiếc mặt nạ vô cảm thỉnh thoảng cô mang khi trở về Raisen mode trước đây. Thay vào đó, là một nụ cười tinh tế, tao nhã với đôi mắt u ám và đôi lông mày sát lại.

Nói đơn giản, cô trông như 'tát vào mặt của mấy phụ nữ quý tộc cao cấp kia'. Một người có vẻ đẹp lấn át tất cả những người khác. Gần như đến mức nếu cô nói với mọi người rằng cô là một công chúa, ai cũng sẽ phải tin mà thôi.

Oscar và Naiz không phải là những người duy nhất choáng váng vì sự xuất hiện của cô. Những khách quen khác của cửa hàng và những người phụ nữ lảng vảng ở hành lang cũng bị quyến rũ. Họ nhận ra từ bản năng rằng Miledi đang ở trên một mức độ khác hẳn so với họ. Quả là một quí cô đích thực, thế đấy. Miledi duyên dáng lướt qua nơi Oscar và Naiz đang đứng.""......""

Nhìn thấy sự im lặng sững sờ của họ, Miledi ngước nhìn họ và nghiêng đầu bối rối. Ngay cả cử chỉ đó cũng mang một không khí tinh tế riêng. Trái tim của Naiz và Oscar lỡ mất một nhịp.

"Nyufu..."Sau đó, nụ cười cao quý của Miledi biến mất, thay vào đó là nụ cười khó chịu thường thấy của cô. Hào quang tinh tế tan biến ngay lập tức.

"Ôi trời? Có chuyện gì vậy, O-kun, Nacchan? Tại sao hai anh lại nhìn tôi như vậy?"

"Ừm, miễn bình luận..."

"Không có gì cả, thật đấy."

Sự thay đổi đột ngột của cô khiến họ bối rối và không thể trả lời rõ ràng. Và vì thế, nụ cười của cô ngày càng rộng hơn, và cô dựa sát vào hai chàng trai.

"Đừng lo lắng, Miledi-san hoàn toàn hiểu mà. Cậu đã hoàn toàn đổ tôi phải không? Ngoại hình đẹp tuyệt vời của Miledi-san đã khiến cậu không nói nên lời, phải không? Nyufufufufu."

"Đ-Đừng nực cười. Tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy cô khác biệt so với thường n—"

"Cậu không thể lừa tôi. Tôi có thể thấy cậu đang đỏ mặt, cậu biết đấy ~ Ôi, O-kun, cậu đang yêu tôi điên cuồng, vô vọng phải không? Này, O-kun bối rối! Hiện tại cậu cảm thấy thế nào? Tại sao cậu không nói gì với tôi? Thôi nào, nói gì đi chứ!"

Khi cô ấy thế này, cho dù trông xinh đẹp đến thế nào, tất cả những gì Oscar có thể nghĩ giờ đây là con nhỏ này nó khó chịu vl. Anh không chỉ hoàn toàn lấy lại được vẻ lạnh lùng mà còn bắt đầu tức giận.

"Tôi cảm thấy thế nào hả? Thành thật mà nói, tôi muốn dìm cô xuống đáy biển ngay bây giờ."

"Kyaaa!"Miledi hét lên tinh nghịch khi cô trốn đằng sau Naiz. Có vẻ như cô thay đổi mục tiêu đến anh ta.

"Này, này, Nacchan. Tôi có thể viết thư cho Sue-chan và Yun-chan không?"

"... Cô định viết gì?"Naiz có thể đoán được ít nhiều, nhưng dù sao thì anh vẫn hỏi, cùng vẻ mặt cứng đờ.

Nụ cười của Miledi trở nên xấu xa khi cô trả lời.

"Tôi sẽ nói với họ rằng Nacchan thích chiếc váy của chị đến nỗi anh ấy sững sờ không nói nên lời! Và anh ấy hoàn toàn lừa dối các em!"

"Nếu cô dám... tôi sẽ là người dìm cô xuống đáy biển."

Khi Naiz đưa tay ra tóm lấy cô, Miledi một lần nữa ré lên và bỏ chạy. Khi cô đi được một quãng xuống sảnh, cô quay lại, váy và tóc xõa ra sau lưng.

"O-kun, Nacchan, đi thôi!"

Thấy tinh thần của cô đã lên cao đến mức nào, Oscar và Naiz đều thở dài nặng nề và theo sau cô. Tuy nhiên, Oscar không bằng lòng để Miledi là người cười sau cùng

"Miledi."

"Hmm? Chuyện gì thế, O-kun?"

"Tôi thừa nhận điều này, cô trông hoàn toàn tuyệt đẹp với nó. Chiếc váy đó thực sự hợp với cô."

"T-Tôi biết mà ... Cảm ơn nhé."Miledi nhìn qua vai khi Oscar gọi cô, nhưng cô nhanh chóng quay lại đối mặt với hội trường trước mắt. Mặc dù Oscar đã khen cô như ý muốn, cô dường như không biết phải trả lời thế nào. Nhìn qua đôi tai đã đỏ rực như thế kia, Oscar có thể đoán tại sao mà.

Tất nhiên cô rất vui khi Oscar nói chiếc váy hợp với cô, nhưng khen cô tuyệt đẹp với khuôn mặt nghiêm túc khiến CPU của cô quá tải. Nó khiến cô đặc biệt hạnh phúc bởi, trong khi Miledi chưa bao giờ có cơ hội ra tiếp xúc với xã hội cao tầng trước đây, thì chính Belta đã dạy cô cách cư xử và hành động. Theo một cách nào đó, có cảm giác như Oscar đang khen ngợi cả cô và cô gái đã từng giống như chị gái của cô.

"Khá lắm, Oscar."

"Để cho cô ta liên tục đánh bại thì không phải là kiểu của tôi. Vả lại, tôi không có chút dối trá nào. Hay anh không đồng ý, Naiz?"

"Hế ... Không phản đối. Nếu có bất cứ điều gì, thì đây là lần đầu tiên cô ấy thực sự trông giống như cựu con gái của một bá tước."

Miledi có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của hai anh chàng, khiến cô càng khó quay đầu lại và đối mặt với họ.

"Aa mồ! Ngừng tán gẫu và di chuyển đi! Chúng ta vẫn còn một sòng bạc để chinh phục đấy!"Miledi lao về phía trước, cô vẫn còn quá xấu hổ để quay lại. Mặc dù vậy, chắc chắn theo cùng bước chân của cô bây giờ là cả niềm vui và hạnh phúc.

Nhóm được kiểm tra vũ khí bởi một hai đàn ông cau mày trong bộ đồ đen, sau đó họ được dẫn vào sàn sòng bạc. Tuyệt vời y như trong tưởng tượng. Đèn chùm lấp lánh treo trên trần nhà đều tăm tắp và một ban nhạc đang chơi bản nhạc êm dịu đâu đó phía xa kia. Tiếng reo hò tưng bừng vang lên khi các con bạc thắng lớn, trái ngược với tiếng rên rỉ của những kẻ thua cuộc. Những người phục vụ vòng quanh mọi người, mang theo ly sâm banh trên những chiếc khay bạc bóng loáng. Khi một người đi qua, Miledi vui vẻ cầm lấy một chiếc cốc và uống cạn một cách vô duyên. Cô thực sự nóng lên rồi.

Sau khi đặt chiếc cốc rỗng của mình lên một cái khay khác, Miledi quay sang Oscar và đưa tay ra kèm theo một nụ cười lớn.

"O-kun, cho tôi tiền!"

"Cô có thể ít nhất hỏi lịch sự được không?"

Một vài vị khách gần đó quay sang anh, bắn cho anh ánh nhìn như thể muốn nói, "Đến lúc trưng ra bản lĩnh đàn ông với cô ấy đó, nhóc."Khóe môi co giật, Oscar bí mật lấy ra tiền từ Rương Báu ra khỏi túi áo. Trong khi cả ba mang theo đủ tiền mặt để mua đồ ăn và các nhu yếu phẩm khác, phần lớn số tiền của họ được lưu trữ trong Rương Báu. Và trong khi Miledi đang xin tiền anh, số tiền đó thực ra là thuộc về toàn bộ nhóm. Dù vậy hầu hết số tiền đó là do Oscar đã kiếm được khi bán các tạo tác ma thuật trên hành trình của họ, vì vậy không sao hết nếu bảo đó là tiền của anh.

"Oscar, tôi cũng muốn có một chút tiền."

Naiz bước tới phía Miledi và cũng đưa tay ra. Oscar nhìn anh trong sững sờ.

"Naiz ... Chỉ là tôi nghĩ ra, hay anh cũng đang lên tinh thần thế?"

Naiz đỏ mặt một chút, mặc dù vẻ mặt vẫn nghiêm nghị. Đây là lần đầu tiên trong đời anh được khám phá một nơi thế này, nên không quá ngạc nhiên khi anh cảm thấy phấn khích.

"Chà, tôi không thể phủ nhận rằng tôi khá hào hứng khi được tận hưởng nơi này."

Oscar cười gượng và đưa cho cả hai vài xu. "Đừng mất kiểm soát nhé. Chúng ta vẫn cần sắm sửa sau—"

"Yaaaaaaaaaaaay! Đã đến lúc cờ bạc! Chúng ta nên thử cái gì trước?"

"Oi nghe này!"

Tuy nhiên, Miledi lao đi mà không hề ngoảnh lại. Và trong sự ngạc nhiên của Oscar, Naiz theo sau cô.

"N-Này, đừng bỏ tôi lại phía sau!"Oscar đuổi theo hai người họ. Bộ ba đã thử tất cả các loại trò chơi, từ roulette, đến súc sắc, hay đặt cược vào các cuộc đua chuột. Không cần phải nói, họ hoàn toàn tận hưởng giây phút vui vẻ vừa qua.

"Fuahahahahahahaha, điều này thật tuyệt vời! Mình giỏi đến đáng sợ!"Miledi cầm cả đống xu vàng trong cả hai tay khi cô cười điên cuồng. Bên cạnh cô, Naiz run rẩy khi nhìn vào túi tiền nặng trịch trên tay. Anh chưa bao giờ thấy nhìn thấy từng này tiền trong đời và điều đó khiến anh sợ hãi. Cả hai đều đã thắng đậm trong vài trò vừa qua.

"Tôi không thể biết được đó là vận may của tân binh hay cách vũ trụ cân bằng cho việc đại dương ghét cô đến vậy."Oscar vừa nói vừa mỉm cười, cầm trong tay túi tiền thắng cược khổng lồ của riêng anh. Thành thật mà nói, anh không thể phủ nhận rằng anh đã bùng nổ đôi chút.

"Tôi quyết định rồi, O-kun! Tôi sẽ phá đảo sòng bạc này! Hãy đấu xem ai sẽ mang về chiến thắng vĩ đại nhất! Không ai trong hai người có một chút cơ hội nào khi đứng trước Master Gambler Miledi này đâu! Bwahahahahaha!"

"N-Này, Miledi!"

Quá phấn khích để còn có thể nghe , Miledi mỉm cười đắc thắng và lao đi.

Mình đoán vậy có nghĩa đây là lúc bắt đầu trận đấu của chúng ta?

"Anh nghĩ sao, Naiz?

"Dĩ nhiên, tôi sẽ chấp nhận thách thức của cô ấy."

"T-Tôi hiểu. Anh chắc chắn đang nóng máu lắm rồi ..."

"Tôi bắt cô ta trả giá vì luôn trêu chọc tôi về Susha và Yunfa. Tôi sẽ chôn cô ta dưới sức nặng từ số tiền thắng cược của tôi."

"Naiz, bình tĩnh. Hãy là chính mình."

"Cậu đang nói gì vậy, tôi vẫn như mọi khi thôi. Sau khi bịt miệng Miledi, tôi sẽ gửi phần tiền còn lại cho Susha vàYunfa. Như vậy, tôi sẽ có thể đàm phán một con đường thoát khỏi bức ảnh không đứng đắn đó."

"Tôi có cảm giác chúng sẽ nghĩ rằng đó là một khoản phí ly hôn và thậm chí còn trở nên đáng sợ hơn trước ..."

"Khỏi lo. Tôi sẽ không thua bất kỳ con bạc nào, hay Susha!"

Bùng cháy cùng tinh thần chiến đấu, Naiz tiến đến chiến trường của các con bạc.

"Mình tự hỏi liệu hai người đó sẽ ổn chứ ...? Chà, lo lắng cũng chả ích gì. Có lẽ cũng nên đi tận hưởng một chút."

Oscar đưa một ánh nhìn lo lắng cuối cùng tới Miledi và Naiz, vừa mới thử một vài trò chơi nổi tiếng nhất, và đi tìm trò chơi của riêng mình để thưởng thức.

Một tiếng sau.

"O-kun. Cho tôi mượn chút tiền."Miledi nói, quỳ xuống và úp trán xuống đất. Oscar, đang chìm đắm trong một đoạn hồi tưởng dài, quay trở về thực tại khi một trong những người đàn ông mặc đồ đen to tiếng với anh.

"Thưa, ngài có phải người đi cùng quí cô này không vậy?"

Ánh nhìn gay gắt và giọng điệu giận dữ không hề tương hợp với những từ ngữ lịch sự của anh ta, bởi hiện tại Oscar và Miledi vẫn là khách của sòng bạc. Sau hồi im lặng, Oscar liếc nhìn phía sau.

"...?"

Anh trông bối rối, như thể anh chắc chắn người đàn ông mặc đồ đen phải nói chuyện với ai đó không phải mình. Một người phục vụ không may mắn tình cờ đi ngang qua giật lên khi ánh mắt của Oscar bắt gặp anh. Có vẻ như họ đang hỏi anh kìa. Không, tôi không hề liên quan! Hai người đã trao đổi như thế bằng mắt trong im lặng.

"Này, O-kun!? Đừng giả vờ như cậu không biết tôi!"

"Nhưng tôi đâu biết cô?"

"Từ khi nào cậu diễn sâu dữ vậy!? Điều này thật quá tàn nhẫn, O-kun! Tôi tưởng cậu đã nói rằng cậu sẽ theo tôi dù phải xuống tận đáy địa ngục!"

"Chậc."

"Và giờ cậu đang tặc lưỡi với tôi?!"

Oscar nhớ đã nói điều gì đó như thế sau nỗ lực cuối cùng của Miledi khi mời anh tham gia vào Giải phóng quân. Anh cũng nhớ Miledi trả lời thế nào đó mà nghe có vẻ đáng sợ. Làm sao cô có thể nhớ hoàn hảo từng từ từng chữ của tôi đến vậy chứ, con nhỏ ồn ào kia!? Lo lắng rằng anh thực sự có thể bỏ rơi cô, Miledi tuyệt vọng cố gắng làm bất cứ điều gì cô có thể để chứng minh mối quan hệ của họ. Để làm vậy, cô chặn đường lui duy nhất của Oscar.

"Sao cậu có thể làm thế với tôi, O-kun! Đặc biệt là sau khi cậu thấy tôi khỏa thân! Và cậu là người chịu trách nhiệm cho tất cả đồ đạc của tôi. Tôi thậm chí không thể lấy đồ lót ra mà không có sự cho phép của cậu!"

"Cái—"

Đám đông vây quanh họ bắt đầu lẩm bẩm với nhau.

"Vậy ra đó là những gì mà chàng trai trẻ đó....""Hắn đối xử với cô ta như nô lệ… Hê, thằng nhóc đó có khẩu vị tốt đấy."

Biểu cảm của Oscar trở nên khó hiểu. Lần duy nhất anh thấy cô khỏa thân là vì Miledi đã đặt quá nhiều trọng lượng lên phòng tắm tạm thời mà anh đã biến đổi cho cô và phá vỡ nó. Nói cách khác, đó hoàn toàn là lỗi của cô ta. Và lý do tại sao anh chịu trách nhiệm về đồ đạc của cô ta, bao gồm cả đồ lót là vì Rương báu của anh là chỗ cả nhóm cất giữ tất cả các đồ đạc của họ. Tuy nhiên, theo cách nói của Miledi, có vẻ như Oscar có quyền kiểm soát liệu cô có được phép mặc quần áo hay không. Kiểu như cô là nô lệ, còn anh là chủ nhân.

"Chết tiệt, Miledi, đừng gây ra hiểu lầm nữa! Tôi sẽ giết cô!"

"Hiiiiii, chủ nhân, bạo lực là sai trái!"

Và thế, tất cả mọi người trong đám đông đều bị thuyết phục rằng chàng trai trẻ đeo kính là chủ nhân của cô gái, và do đó, là người chịu trách nhiệm cho các khoản nợ của cô ta.

"Thật vũ phu.""Hắn chắc phải là một tên tội phạm tàn ác!""Thật kinh khủng…"Hơn nữa, có vẻ như họ đã bị thuyết phục rằng Oscar là một con quỉ vô nhân tính.

Mấy người cũng là tội phạm đấy, không thì đã chẳng ở đây rồi! Nhưng dù Oscar muốn nói vậy nhiều đến mức nào, bây giờ không phải là lúc bắt đầu cãi vã. Thở dài, Oscar đi đến chỗ những người đàn ông trong bộ vest đen và xác nhận rằng anh thực sự là người bảo hộ của Miledi.

"Haa... Miledi, đừng nghĩ thế này có nghĩa là tôi đã tha thứ cho cô. Cô vẫn còn một bài giảng đang chờ phía sau đây."

"Ự..."

"Vậy cô đã thua bao nhiêu? Tôi đã thắng được kha khá tiền, vì vậy có lẽ chúng ta sẽ có thể trả hết."

Oscar nhìn xuống Miledi. Cô đảo mắt, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Oscar sau đó hướng đến một trong những người đàn ông mặc đồ đen. Anh có một cảm giác rất xấu về điều này.

"Đây là hóa đơn, thưa ngài.'

Đôi mắt của Oscar gần như bật ra khỏi hốc mắt của họ khi anh cầm tờ giấy được đưa cho anh. Miledi nợ gấp mười lần tổng tất cả số tiền họ có. Đó là một gia tài đủ lớn để nuôi sống một người trong 3-4 năm.

"Khoan đã! Làm thế quái nào cô mất nhiều tiền thế này!? Thật ra, chờ đã. Khi cô thua tất cả số tiền mình có, cô cần phải đến chỗ tôi để lấy thêm ..."

Đôi mắt của Oscar lóe lên một ánh sáng nguy hiểm, và Miledi quay đầu đi khắp mọi nơi để tránh dù chỉ một xíu ánh mắt của Oscar. Cùng giọng nói lạnh lùng, Oscar hỏi cô một câu hỏi rõ ràng.

"Miledi, cô có mượn tiền để tiếp tục đánh bạc không?"

"Tôi không còn gì để nói về hành động của mình."

Miledi một lần nữa cúi đầu, trán chạm sàn. Rõ ràng, cô đã quá phấn khích sau khi chiến thắng nhiều lần liên tiếp và thách đấu một số con bạc khác trong trò chơi bài. Trò chơi bài mới nói là một trong những nơi không có giới hạn đặt cược và người chơi có thể đặt cược nhiều hơn số tiền họ đã trả bởi thanh toán sẽ được hoãn lại. Miledi đã đặt cược rất cao vì cô có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, và rồi bị đè bẹp hoàn toàn.

Những người đàn ông mặc vest từ đám đông vây quanh Oscar. Họ rõ ràng đang chờ xem liệu anh có thể trả tiền hay không. Anh liếc quanh sòng bạc, tìm kiếm sự cứu rỗi. Hy vọng duy nhất của anh là Naiz đã thắng đậm và hai người họ bằng cách nào đó có thể trả được nợ bằng cách gộp số tiền thắng cược. Tuy nhiên, đời không như là mơ mà thực tế thì luôn tàn cmn nhẫn.

"Tôi đã nói với cô, tôi rỗng túi rồi."

Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai anh. Oscar quay lại và phát hiện ra Naiz bị bao vây bởi một nhóm nữ vệ sĩ với làn da ngăm đen. Có vẻ như anh ta cũng đã bị bắt. Và có vẻ như, anh cũng hy vọng Oscar có thể cứu anh. Giả kim thuật sư trẻ tuổi nhìn lên trần nhà và thở dài. Mình chưa bao giờ biết đồng đội của mình lại thảm hại đến thế ...

"Thưa ngài?"

Người đàn ông mặc đồ đen không còn lịch sự như trước. Hình như mình sắp hết thời gian. Oscar nhìn qua cái bàn bài mà Miledi đã chơi lúc nãy . Người đàn ông trung niên Oscar cho rằng cô thua hắn cười toe toét khi nhìn khắp người Miledi với đôi mắt đầy dục vọng. Sau khi ra quyết định, Oscar chạm vào gọng kính. Rồi anh gật đầu và thở dài mệt mỏi.

"Cô thực sự vô vọng, Miledi."

"Sụt sịt... Tôi rất xinnnnnn lỗỗỗỗỗii, O-kun."

Oscar cười toe toét và lên tiếng khi nghe những lời đó.

"Rồi rồi, tôi nghe lời xin lỗi của cô sau. Nhưng bây giờ, hãy nhắm mắt lại."

"Ể?"

Miledi ngước nhìn anh bối rối, nhưng ngay sau đó, mọi thứ trở nên rõ ràng.

"Thưa quý ông và quí bà, xin hãy chú ý lại đây ạ!"

Khoảnh khắc mọi người quay sang nhìn Oscar, anh nhấn chiếc kính và một tia sáng bắn ra từ đó.

"Nuwaaah! Cái quái gì thế!"

"Mắt tôi, đaaaaaaaaaaaaaau!"

Những người đàn ông trong bộ vest đen đứng gần hơn rất nhiều so với phần còn lại của đám đông và do đó, nhận chùm tia cường độ mạnh hơn nhiều.

"Miledi, ra khỏi đây thôi!"

"Mắt tôi, mắt tôi! Miledi-san không thấy gì hết trơn áááááááá!"

Có vẻ như Miledi không chú ý đến lời cảnh báo của Oscar. Cô ấy đang lăn trên mặt đất trong khi che mắt trong đau đớn.

"Cô đúng là một con nhỏ đáng tiếc đấy nhỉ!"

Oscar xách Miledi lên và chạy tới lối ra của sòng bạc. Tiếng la hét đau đớn của những người bảo vệ sòng bạc ngày càng xa.

"Naiz, chúng ta sẽ ra khỏi đây!"

Sự nhẹ nhõm lan khắp mặt Naiz và anh vội vã đến bên Oscar.

"Đừng nghĩ rằng các người có thể cứ thế mà thoát khỏi đây,"một trong những người đàn ông mặc đồ đen hét lên sau màn rút lui của nhóm."

"Một nhà thông thái từng nói, "Nợ tồn tại là để không bao giờ được trả!""

"""Đồ ăn cướp!"""

Khá mỉa mai đấy, bị một nhóm cướp gọi là kẻ cướp.

Dàn nhân viên an ninh còn lại của sòng bạc cố gắng bắt giữ Oscar và Naiz, nhưng họ đã sử dụng những nữ quý tộc đi qua như những tấm khiên thịt và biến đổi những lối đi thành tường và trói những tay bảo vệ bằng dây kim loại để giữ họ ở yên. Sử dụng mọi mánh khóe ngầm nghĩ ra được, bộ ba đã có thể trốn thoát thành công.

Sau đó, những tin đồn về cuộc tẩu thoát của Oscar bắt đầu lan rộng và anh đã nhận được nhiều biệt danh khác nhau như "Tên trộm vượt trên mọi tên trộm""Tội phạm vượt trên mọi tội phạm"và "Quí ông đeo kính tàn bạo."

Truyện Chữ Hay