Mở đầu
"O-kun. Cho tôi mượn chút tiền."
Cái quái gì đang xảy ra thế? O-kun hay Oscar, thầm nghĩ. Anh tháo cái kính gọng đen thương hiệu Oscar và lau đi lau lại bằng khăn tay. Và sau khi chắc chắn rằng chúng hoàn toàn rõ ràng, anh đặt chúng trở lại mắt. Sau đó, anh chớp mắt ba lần, hy vọng điều đó cuối cùng sẽ cho anh thấy thực tế.
"O-kun. Cho tôi mượn chút xiiềền nà."
Có lẽ không phải mình gặp ảo giác. Oscar không thể phủ nhận thực tế đang đập thẳng vào mặt anh. Người bạn thân nhất của anh, và người lãnh đạo tổ chức của anh, đang quỳ trước mặt anh, sự tuyệt vọng khắc sâu trên khuôn mặt cô. Hơn nữa, cô tuyệt vọng đến nỗi hình như đã cắn phải lưỡi. Tuy nhiên, cô run rẩy, cố gắng chịu đựng cơn đau mà không khóc.
Oscar rời mắt khỏi Miledi và kiểm tra xung quanh. Phản chiếu trong cặp kính của anh là một thế giới lộng lẫy. Hàng chục chiếc đèn chùm treo trên trần nhà, và những người phụ nữ mặc những bộ váy rực rỡ đi lại xung quanh. Tiếng nhạc vui vẻ vang vọng khắp hội trường. Những người phục vụ điêu luyện trượt qua những đám đông ồn ào, mang theo những khay đầy những ly rượu sâm banh lấp lánh. Tất cả những gì lọt vào tầm nhìn của anh là một thế giới lung linh đầy màu sắc. Chà, ngoại trừ vị trí ngay phía sau Miledi. Đứng đó là một nhóm những người đàn ông áo đen, khoanh tay trừng mắt trong giận dữ nhìn cô.
"...Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?"
Trước những ánh nhìn kiểu [Bố thiến mày bây giờ!] hay [Nôn tiền ra rồi cút!] từ những người đàn ông mặc đồ đen, Oscar bất giác trốn tránh khỏi hiện thực bằng cách nhìn lên trời. Anh không biết chính xác Miledi đã làm nên chuyện gì, nhưng rõ ràng là đã có chuyện không nhỏ xảy ra. Mồ hôi lạnh chảy xuống trán Oscar trước cảnh tượng này.
Anh bắt đầu hồi tưởng lại những sự kiện đã dẫn đến tình trạng này.