Mở đầu
Một hình bóng lười biếng nằm giữa một căn phòng màu trắng tinh khiết.
Liếc qua cũng có thể thấy được có gì đó kỳ cục ở đây .
Lý do là, “nó” đang đeo một chiếc mặt nạ kỳ quái đi kèm với một khuôn mặt cười. Mặt khác, tay và chân thò ra khỏi chiếc áo choàng màu trắng sữa, trong khi được chế tác khá khéo léo, rõ ràng được làm từ kim loại.
Một con golem đang nằm ở giữa phòng.
“Ugh, cuối cùng mình cũng đã hoàn thành việc sửa chữa. Thằng nhóc chết tiệt đó. Sao nó dám quăng vài quả bom khi rời đi chứ !” Một giọng nói nghe có vẻ trẻ trung và nữ tính. Chủ nhân của nó, con golem nằm ở trung tâm căn phòng, là Miledi Raisen. Cô là người tạo ra Hẻm núi Raisen, một trong bảy Mê cung vĩ đại và là một Giải phóng quân.
Cô nhìn lên trời và hét lên.
“Lần sau khi ta gặp cậu, ta nhất định sẽ dạy cho cậu một bài học!” Cô trông giống như một đứa trẻ trong cơn giận dữ, bực bội đi lại trên sàn .
Áo choàng của cô phấp phới xung quanh, và biểu cảm trên mặt nạ biến đổi.
Khi chú ý kĩ hơn, có thể thấy chiếc áo choàng của cô đã bị cháy ở rìa và phủ đầy bồ hóng. Có một vết nứt nhỏ trên mặt nạ.
Hajime là nguyên nhân cho sự mệt mỏi hiện tại này, và là lý do cô ở trong tình trạng đáng tiếc như vậy. Cậu là người đầu tiên đã chinh phục mê cung mà cô đã tạo ra. Và điều đầu tiên cậu làm sau khi đánh bại cô là yêu cầu cô giao nộp tất cả tài sản của mình.
Cô đã định cho cậu ta mọi thứ trừ những vật phẩm cô ấy hoàn toàn cần thiết để duy trì mê cung, nhưng cậu ấy đã khăng khăng đòi lấy cả những thứ đó.
Cậu không phải là kẻ chinh phục, mà chỉ là một tên trộm. Không một người tốt nào có thể yêu cầu một chủ mê cung giao nộp tất cả tài sản của cô ấy. Đó chỉ là hành động của quân ăn cướp.
Đương nhiên, Miledi đã từ chối. Với 1 chút đùa giỡn, cô ấy đã thử nghiệm lối tắt nhà vệ sinh của mình và đẩy họ ra khỏi mê cung. Tuy nhiên, ngay trước khi họ bị cuốn trôi, cậu ta đã ném một số lựu đạn cho cô như một món quà chia tay cuối cùng.
Lựu đạn của cậu đã nổ tung không chỉ là khoang sâu nhất trong mê cung, mà còn là một phần tuyệt vời trong khu nghỉ ngơi riêng tư của cô. Trong nước mắt, Miledi đặt ra nhiệm vụ sửa chữa mê cung quý giá của mình. Cô chỉ mới hoàn thành nó xong.
Cô nguyền rủa Hajime một lúc lâu, phàn nàn về sự trả thù không công bằng mà cô ấy đã nhận được cho trò chơi khăm vô hại mà cô đã chơi với cậu ta.
Khách quan mà nói, thật khó để cảm thấy đồng cảm với một người mà xả trôi người khác ra khỏi nhà cô ấy.
Khi đã xong, sự im lặng hoàn toàn trở về với căn phòng.
Miledi là cư dân duy nhất của mê cung này. Nơi nằm sâu dưới lòng đất, dưới đáy một hẻm núi ai cũng tránh né. Một nơi tối tăm, nơi ánh sáng mặt trời không bao giờ chạm tới.
Không có tiếng nguyền rủa của Miledi, không có tiếng ồn nào cả. Khi cô ấy là một con golem, thậm chí không có cả một tiếng thở hay nhịp tim.
Sau vài phút im lặng, Miledi giơ tay lên trần nhà. Nếu có bất kỳ ánh sáng nào, bàn tay kim loại của cô sẽ phát sáng lấp lánh.
Con golem này là thứ mà ai đó rất quý giá với cô đã làm ra. Sự kết tinh của tất cả công việc khó khăn của người đó. Bàn tay vô cơ này của cô hoàn toàn không giống với bàn tay thực tế mà cô ấy đã có khi còn sống.
“Ai mà nghĩ rằng ... một người nào đó có thể hoàn thành các thử thách của chúng ta thực sự xuất hiện ...” Cô nắm bàn tay của mình thành một nắm đấm. Hiện thực quay trở lại với cô. Sau đó, cô liếc qua một góc căn phòng.
Căn phòng cô đang ở bây giờ là phòng ngủ của cô. Nghĩa là đồ dùng cá nhân của cô đã được lưu trữ ở đây.
Có một kệ sách ở góc mà cô nhìn vào, một số khung tranh xếp dọc theo kệ. Từ lâu, một Biến đổi sư có kỹ năng đặc biệt đã phát minh ra một thiết bị có thể ghi lại hoàn hảo tất cả các chi tiết trong một cảnh và sao chép chúng. Những bức ảnh anh ấy chụp cùng với nó là món quà của anh ấy dành cho Miledi và là kho báu lớn nhất của cô.
Miledi đi đến các bức tranh và lần lượt kiểm tra từng cái, bắt đầu từ cuối lên. Cô ấy đã làm điều tương tự hàng trăm, không, hàng ngàn lần, nhưng một cảm xúc khác lại xuất hiện trong cô ấy khoảng thời gian này.
Đã bao lâu rồi kể từ ngày đó ... Ngày mà chúng ta bị đánh bại.
Ngày chúng ta thề sẽ tiếp tục, để tạo ra một ánh sáng hy vọng cho những người sẽ đến sau. Nó ... chắc chắn ít nhất là hơn một vài thế kỷ. Một nghìn năm? Hai nghìn? Ahaha, mình không còn nhớ nữa ...
Hầu hết các bức ảnh là của một thiếu nữ. Có một là bức cô đứng giữa một thành phố, một bức khác cô được bao quanh bởi thiên nhiên, và trong một bức khác cô ở một nơi hoang vu gồ ghề. Trong tất cả chúng, cô đều đang mỉm cười, những người ở phía sau đều mỉm cười bên cạnh cô.
Người đã chụp những bức ảnh này đã biết cách thu hút sự rạng rỡ của cô ấy hơn bất kỳ ai.
Ánh mắt Miledi dừng lại ở một trong những bức tranh. Đó là hình ảnh bảy người đứng trên đỉnh đồi, mặt trời đang ló rạng sau lưng họ.
Một trong số họ là một thiếu nữ tóc vàng. Cô đang kéo một nam nhân đeo kính bối rối lại gần cô hơn. Bên cạnh cô là một chàng trai nghiêm nghị nhưng có vẻ ngoài ấm áp, một nữ nhân Lâm tộc mỉm cười quyến rũ, một lão già hói, một mĩ nhân ngư đang mỉm cười đắc thắng, và cuối cùng, một quỷ nhân đang nhìn chằm chằm vào cô gái tóc vàng, tuy bất mãn nhưng cũng dịu dàng.
“Mọi người... điều đó cuối cùng cũng xảy ra. Bánh xe thời gian tiếp tục chuyển động một lần nữa. Đây không phải là một giấc mơ. Con đường chúng ta đã chọn ... nó thực sự đã dẫn lối cho những người đến sau chúng ta.”
Nếu Miledi giữ được hình dạng con người của mình, cô ấy sẽ khóc. Giọng cô run rẩy và vỡ òa.
Những ngón tay cô khẽ chạm vào hình ảnh của chàng trai đeo kính.
“O-kun. Cậu có thể tin được không? Những đứa trẻ đó đã chinh phục mê cung của cậu đầu tiên. Cái được cho là khó nhất, là cái mà mọi người phải hoàn thành cuối cùng. Và cậu có biết rằng? Lãnh đạo của họ là một Biến đổi sư, giống như cậu. Thật là một sự trùng hợp đáng kinh ngạc”. Miledi cười khúc khích.
“Mặc dù vậy, tính cách của cậu ta hoàn toàn trái ngược với cậu. Tuy nhiên, cậu ta rất tuyệt vời. Những tạo tác đó của cậu ấy thật điên rồ. Hẳn là cậu ta đã tạo ra chúng với những kỹ thuật mà cậu để lại.” Cô ấy tiếp tục nói cho đến khi hết lời. Vượt qua cảm xúc, cô đưa một tay lên ngực.
Cuối cùng, cô hướng ánh mắt về bức tranh cuối cùng. Cái này rất đặc biệt. Nó đã được tạo ra bằng cách kết hợp phát minh kỳ diệu của Oscar, với sức mạnh tái sinh mà một đồng đội của cô nắm giữ. Cùng nhau, họ đã tạo ra một bức tranh của quá khứ. Trên đó là mô tả một cô gái trẻ đang cười với mái tóc đỏ. Cô đang mặc đồng phục hầu gái, và đứng cạnh cô ấy là một cô gái tóc vàng giống như trong những bức ảnh khác, ngoại trừ việc cô trông trẻ hơn. Có một vẻ bối rối trên khuôn mặt cô.
“Tất cả mọi thứ bắt đầu từ chị. Hành trình tôi được thừa hưởng từ chị cuối cùng cũng sắp kết thúc.”
Miledi không còn lại nhiều sức mạnh. Cô có lẽ chỉ có đủ lưu trữ cho một trận chiến cuối cùng với toàn bộ sức mạnh, nhưng thế là quá đủ. Cô đã chuẩn bị cho việc này trong nhiều thiên niên kỷ.
Miledi nhìn lên trần nhà. Cô đang nghĩ về chàng trai trẻ, người đã chinh phục mê cung của mình. Cuối cùng. Dứt lời, cô cầu nguyện.
“Cầu cho mọi người cuối cùng cũng được tự do...” Đó là một ước muốn đơn độc thầm lặng.