Mùi rượu nồng nặc lan tỏa trong phòng tiệc, bởi một tên thần kinh nào đó đã lén đổ rượu vào nước ép trái cây không cồn trong bữa tiệc. Khi mà mấy đứa học sinh cuối cùng cũng loạng choạng ngồi xuống ghế hết, các vị giáo sư liền bật cặp mắt laze truy tìm kẻ phạm tội.
- Là cậu đúng không hả?
- Cái gì chứ?
- Đừng có làm bộ làm tịch, cậu từng ước được uống rượu trong tiệc trường còn gì?
Tôi hỏi Kyle, tên vừa tiến đến cạnh tôi. Cậu ta không biết xấu hổ mà chỉ nhún vai.
- Cậu không sợ cái trò này sẽ khiến cho cậu khỏi tốt nghiệp luôn à?
- Chỉ là đùa với mọi người một xíu thôi, tôi thuộc kiểu người hướng ngoại mà.
- Không phải cậu định làm việc ở Bộ quản lí Pháp cụ ở Tòa thị chính Talon sao?
Bộ quản lí Pháp cụ ở Tòa thị chính Talon đặc biệt nổi tiếng với kỉ luật thép của nó.
- Đúng vậy, tôi sẽ là đóa hoa nở ở trên vùng khô cằn sỏi đá đó.
- Ồ, lãng mạn vậy sao.
Tôi chỉ khen cho có nhưng cậu ta lại vặn vẹo như kiểu đang cảm thấy rất xấu hổ, tôi thật sự muốn đấm cậu ta một cái.
Không thể nhịn nỗi khuôn mặt gợi đòn của cậu ta, tôi giơ nắm đấm của mình lên. Nhưng bỗng từ xa, tôi thấy Brianna Mosley với cái mũi đỏ bừng vì uống quá nhiều nước (từng là) ép trái cây. Cô ấy bắt gặp chúng tôi và tiến lại gần.
- Kyle Villard!
- Brie, sao cậu say quá vậy?
- Cảm ơn vì đã quan tâm, Ariel. Một gã thiên tài nào đó đã bỏ rượu vào ly của tớ.
- Không có chi.
Kyle khoa trương bày tỏ lòng khiêm tốn của mình.
- À mà Rosemary Blossom đang lục tung cả cái trường này lên để tìm cậu đấy.
- Tìm tôi?
- Đúng rồi, cậu và cô công chúa của hội học sinh đó có mối quan hệ gì thế? Tôi tò mò nên đến đây.
Sau khi nghe cái tên Rosemary Blossom, mặt tên Kyle liền đen kịt lại.
Cô ấy mới chuyển đến đây vào đầu năm học này, và trở nên nổi tiếng vì chỉ là thường dân nhưng lại được đặc cách nhận vào Học viện Fitzsimmons, nơi mà chỉ dành cho con cháu nhà quý tộc.
Ban đầu, người ta đồn bởi vì cô ấy học hành rất xuất chúng, nhưng tin đồn này nhanh chóng bị phủ nhận bởi thành tích học tập sau khi vào học của cô ấy. Và giờ người ta lại tin rằng, cô ấy được nhận vào học bởi vì Học viện muốn cải thiện hình ảnh sau cái vụ hối lộ trong tuyển dụng giáo sư về giảng dạy vào năm trước.
Nhưng điều mà đã nâng tầm tên tuổi cô ấy hơn cả.
Chính là danh hiệu Công chúa hội học sinh mà cô ấy đã đạt được chỉ trong chưa đầy một tháng nhập học.
Học viện Fitzsimmons có thể được xem là cả một thành phố thu nhỏ, bởi vì vị trí địa lý nằm trên đường ranh của nhiều quốc gia. Vì các quốc gia không biết phải đặt luật pháp lên nơi này thế nào nên cuối cùng thì chính Học viện sẽ tự quy định điều đó.
Và kết quả là, ở tại nơi này dù cho có là quý tộc, hoàng tộc của một đất nước hùng mạnh hay là hoàng tộc của một đất nước đang trên bờ vực sụp đổ thì tất cả đều bình đẳng như nhau. Kiểu kiểu vậy.
Tuy vậy, khi mà thời gian dần trôi qua, lại có một khoảng cách giữa các học sinh. Các quý tộc suy cho cùng đã quá quen với việc sống trong một xã hội giai cấp nơi mà họ có được những đãi ngộ tốt nhất.
Và tại nơi này, Hội học sinh chính là những người đứng ở trên đỉnh xã hội.
Hội trưởng Hội học sinh kiêm thái tử của vương quốc Illetstia, Keran cái gì đó Illestia, một cái tên dài ngoằn khó nhớ. Và tên hầu cận của cậu ta, Marquis Bolton.
Hai cậu hoàng tử út yêu dấu của vương quốc Nadon. Bryce Rosemary Nadon( Trùng hợp là tên của Blossom lại giống với tên đệm của cậu ta) và người anh em sinh đôi, công tước Edgar Ramos.
Và cuối cùng là Kị sĩ rồng của Milua, Jaden Spencer.
Hội học sinh với năm người thuộc tầng lớp quý tộc của quý tộc nên họ luôn phải chịu những ánh mắt ganh ghét đến từ những người khác. Và chính vì nhận thức được điều đó nên họ không dễ dàng tuyển thêm bất cứ ai nữa.
Cho đến khi Rosemary Blossom xuất hiện.
Blossom chỉ mất có hai tuần để trở thành thư kí của Hội. Không một ai biết rốt cuộc cô ta đã làm cái quái gì để vượt qua bức tường bất khả xâm phạm của Hội học sinh. Và thế là lại có tin đồn rằng, mấy người Hội học sinh mê cô ta như điếu đổ.
Lời đồn đại nhanh chóng trở thành sự thật khi nhiều người bắt gặp Rosemary Blossom tay trong tay với Keran Illestia trên hành lang. Và kể cả Marquis Bolton băng giá cũng lịch thiệp kéo ghế và mỉm cười với cô ta trong nhà ăn.
Cặp sinh đôi Nadon thậm chí còn thuê cả một con tàu ma thuật để đãi tiệc sinh nhật cho cô ấy ( Tôi và Kyle bị giáo sư Houston bắt quả tang đổ rượu vào nước ép trái cây hôm đó)
Có một người tên Petro Cantrell đã đứng lên công khai chỉ trích Blossom bởi thân phận thường dân của cô ấy. Và không có sau đó nữa, trong giờ kiếm thuật cậu ta bị Jaden Spencer hành cho ra bã dưới danh nghĩa một bài kiểm tra.
Có mù mới không thấy, Rosemary Blossom đích thực là công chúa của Hội học sinh.
Nhưng mà cái cô công chúa đó bây giờ đang đi tìm Kyle sao? Và còn rất cật lực nữa? Lần đầu tiên tôi nghe tin đồn kiểu này nhưng tôi cũng cảm thấy rất thú vị.
- Kyle Villard, cậu bóc vỏ hạt bí[note60559] sau lưng tôi đấy à?
- Hạt bí gì chứ?
Kyle xua tay tỏ vẻ đang khó chịu. Briana chỉ về phía sau lưng và tò mò lên tiếng.
- Nhưng tại sao nhỏ đó lại như này vậy?
Ở phía đầu ngón tay cô ấy đang trỏ vào là Rosemary Blossom trong lời đồn. Như muốn chứng minh cái tên của mình, cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng phấn với một chiếc vương miện được kết từ hoa và đá quý.
Nếu đổi lại là tôi với mái tóc màu nâu nhạt và làn da trắng ăn mặc như vậy, tôi sẽ bị bế lên Thời báo Fitzsimmons[note60560] trong suốt một khoảng thời gian cho mà xem. Nhưng ngược lại, cô ấy từ mái tóc vàng óng ả đến chiếc váy xếp tầng và đống đồ phụ kiện cầu kì lại hợp nhau đến lạ.
Nếu như khuôn mặt nhỏ nhắn đó mà không có vẻ như đang sắp khóc thì thật không ngoa khi ca ngợi cô ấy với danh xưng nàng tiên hoa.
Blossom cuối cùng cũng định vị được chúng tôi bởi cái chỉ tay của Briana, vì thế nên giọng cô ấy bây giờ sốt sắng y như còi tàu. Rosemary Blossom với sự hộ tống của năm vị hoàng tử đẹp trai lúc nào cũng vây quanh mình, từ từ tiến lại gần chúng tôi.
Cũng đã lâu rồi tôi mới tận mắt thấy chuyện vui thế này. Tôi hướng mắt về Kyle, trông cậu ta rõ ràng là đang rất bối rối và chỉ gật đầu cho có lệ trước lời chào của Briana giật mình và chuẩn bị bỏ chạy.
- Chào cậu, Kyle.
- À chào, Blossom.
Blossom gọi tên cậu ấy, nhưng Kyle thì lại không như vậy.
- Cậu biết hôm nay là lễ tốt nghiệp mà đúng không?
- Biết chứ, như cô cũng thấy.
Kyle cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay như chứng minh một điều hiển nhiên. Ngoài ra còn có một món quà mà tôi nghe nói là pháp cụ cao cấp từ cha mẹ tôi. Nhưng con gái họ thì chả có nổi một lá thư nữa. Có thể là tôi sẽ thừa kế tất cả nhưng mà ít nhất cũng phải gửi cho tôi một món gì đó chứ.
- Vậy cậu có thứ gì đó muốn đưa cho tôi không?
- Không có.
So với Kyle thường ngày thì câu trả lời này quá gay gắt.
Nhận ra ý tứ thô lỗ trong lời nói của Kyle, ánh mắt của kỵ sĩ rồng trở nên dữ tợn hơn, nhưng anh ta lại chẳng làm gì trong tình huống đó cả, thật sự rất kì lạ.
Anh ta đứng khoanh tay cách bọn họ một bước chân như thể đó không phải là việc của anh ta nhưng biểu cảm thì giống như đang muốn giết chết ai đó.
Và không phải chỉ riêng mình cậu ta. Một Keran Illestia đã từng tuyên bố sau khi tốt nghiệp sẽ quay về đất nước và hỏi cưới Rosemary Blossom. Một Marquis Bolton, hầu cận của thái tử kiêm kị sĩ của Illestia bất chấp việc sẽ phạm thượng chủ nhân mà tôn thờ Rosemary Blossom. Cặp song sinh ăn chơi Nado cũng thay đổi bản tính trăng hoa của mình mà một lòng theo đuổi Blossom. Tất cả đều chỉ đứng như trời trồng, như thể họ chỉ có nhiệm vụ đứng bên cạnh Blossom và không được làm phiền cô ấy. Mặc cho bây giờ nàng công chúa của họ đang bật khóc.
Và Rosemary Blossom không nhận được câu trả lời như ý của mình từ Kyle, bỗng nhiên cắn môi và hét toáng cả lên.
- Gì chứ, tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là chuyện gì chứ? Mình đã đi theo mọi flag có thể rồi cơ mà?
Flag gì cơ? Tôi thầm tự hỏi. Bởi vì lúc này tôi cũng chỉ đứng cách cái màn kịch mà Kyle và cô ấy dựng nên một bước chân. Dường như tôi cũng đã vô tức tiến lại gần cùng với mấy chàng trai của Blossom.
Sau cùng, cô ấy lẩm bẩm thứ gì đó không biết là đang nói với chính cô ấy hay với Kyle, hoặc ai khác. Không rõ đó có phải là lời nguyền gì không nhưng giọng cô ấy rất trầm và đáng quan ngại.
- Mình đã học môn khoa học về ma thuật ở học kì đầu tiên rồi cả môn lý thuyết thực hành pháp cụ ở học kì 2 nữa. Không có điểm nào dưới B cả. Để đề phòng mình còn hoàn thành chinh phục hết tất cả nhân vật trong tháng 9. Mình cũng đã kiểm tra các thanh mức độ yêu thích đều đầy rồi…Quà thì chắc chắn cũng đã tặng hết…
- … … .
- Thật vô lý. Không đúng chút nào. Có bug à? Mức độ khó không thể nào cao đến mức này được. Kyle Villard không phải nhân vật chính, chỉ là một nhân vật phụ thôi mà.
- … … .
- Không lẽ lại vì thế chứ?
Blossom hơi nghiêng đầu, đôi mắt tím sẫm của cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
Tôi á hả? Tại sao chứ?
Khi mà tôi vẫn còn đang tự hỏi thì bỗng dưng tôi lại mất ý thức.
Lúc mà tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đã trở lại cái ngày nọ của tháng 3. Ngày mà Rosemary Blossom chính thức nhập học.
***
Ngay khi thức dậy, tôi hoàn toàn quẫn trí. Không chỉ vì do thời gian đã quay ngược, mà giấc mơ được tốt nghiệp của tôi đã tan thành mây khói.
Ban đầu, tôi cứ tưởng là Kyle hay ai đó đã vác tôi về kí túc xá sau khi say. Nhưng nếu vậy thì lúc tôi mở cửa sổ ra, đáng lẽ ra phải là cảnh tượng mấy đứa học sinh đi đi lại lại với cái vali hoặc là mấy thứ đồ trang trí cho giáng sinh như tuần lộc với mấy cái đèn lấp lánh, nhưng đập vào mắt tôi lại là cái banner với dòng chữ ‘Cơ hội và hi vọng, niềm tin và lẽ phải. Chào mừng các em đến với Fitzsimmons.’
Cứ mỗi tháng 3 hằng năm, Học viện sẽ treo banner "cơ hội và hi vọng” để ra vẻ với mấy đứa năm nhất và phụ huynh của chúng nó. Năm nay có thêm cụm ngớ ngẩn "niềm tin và lẽ phải” bởi do vụ scandal hối lộ vào năm trước khiến cho số lượng học sinh đăng kí vào trường giảm đáng kể.
Vì vậy, tôi tuyệt vọng khi nhận ra mình lại một lần nữa trở lại tháng 3, học kì đầu tiên của năm thứ 5.
Gia đình tôi sở hữu một hội quán nhỏ ở Milua. Nói nhỏ vậy thôi chứ nó đủ để con gái họ là tôi có thể sống an nhàn qua ngày mà không lo thiếu thốn cái gì. Nhưng với câu nói "chủ hội quán mà không có bằng cấp gì thì sao mà coi được hả?” tôi bị tống vào nhập học ở học viện Fitzsimmons và từ đó luôn mong chờ đến ngày tốt nghiệp của mình.
Tâm hồn tự do bay nhảy như Ariel Dalton này thì thật sự không thích hợp với cái nơi gọi là Học viện chút nào. Đó luôn là câu quen thuộc tuôn ra từ mồm tôi khi phàn nàn với gã bạn nối khố, Kyle Villard, người có cùng lí tưởng với tôi.
Kyle cũng là một kẻ có một tâm hồn tự do như tôi nhưng thật ra lại khá hợp với việc học tập (Tòa thị chính Talon là nơi mà những người có thành tích top đầu ao ước). Trong khi đó thì tôi hoàn toàn không có một chút hứng thú với việc học và chỉ học để vừa đủ mức trung bình của học viện, và được tốt nghiệp là động lực duy nhất thúc đẩy tôi trong việc học tại Fitzsimmons.
Nhưng chỉ một chút nữa thôi, tôi đã được tốt nghiệp thì tự dưng lại quay lại học kì đầu tiên?
– Giật cả mình! Dalton, bộ cậu gặp ác mộng à? Tự nhiên sáng sớm lại la hét ồn ào thế?
– Xin lỗi nhé, Brie. Tớ làm cậu thức à?
– Chứ còn gì nữa? Bộ không giống thế à?
Cô bạn cùng phòng Briana liếc nhìn tôi với vẻ u ám.
– Nhưng tại sao lại là Brie? Theo tôi nhớ thì tôi với cậu đâu thân đến vậy đâu nhỉ? Đổi ý rồi à?
À đúng rồi, tôi thoáng sửng sốt bởi thái độ khó chịu và cách xư xử xa lạ của cô bạn thân, nhưng rồi chợt ra lúc đầu học kì chúng tôi chưa thật sự thân thiết.