Học viện ma thuật Istall.
Ngày hôm nay sẽ được khắc ghi vào lịch sử hơn 300 năm của học viện từ khi thành lập tới giờ.
Địa điểm là thánh địa trong lòng các học sinh, đại giảng đường thường được sử dụng để phát biểu công bố thành quả nghiên cứu ma thuật, có rất nhiều phát hiện về mặt học thuật được truyền bá từ đây ra, mang đến ảnh hưởng lớn lao tới các lĩnh vực nghiên cứu.
Đó là một hoạt động vô cùng quan trọng, đảm bảo cho tương lai tươi sáng trong vai trò là một Pháp Sư, vì chỉ những học sinh có thành quả nghiên cứu xuất sắc mới được công bố thành quả nghiên cứu tại đại giảng đường này, đồng thời đạt được tư cách gia nhập Viện nghiên cứu ma thuật Solistiea ngay sau khi tốt nghiệp.
Viện nghiên cứu ma thuật Solistiea là cơ cấu nghiên cứu trực thuộc quốc gia, nhân viên nghiên cứu công tác tại đó là nhân viên công vụ của đất nước, được điều động đến mọi cơ quan nghiên cứu khác nhau. Được đảm bảo về lượng nhân tài đông đài và kinh phí dồi dào, thu nhập lại cao, đây chính là công việc trong mơ đối với mọi Pháp Sư.
Nhưng vai chính trong sự kiện lần này lại không phải học sinh nào khác, mà là Croisas đại biểu cho toàn thể phe St.Germain lên sân khấu.
Chủ đề nghiên cứu của Croisas là thứ đã từng có rất nhiều Pháp Sư khác thử khiêu chiến “Giả mã và đọc ma pháp thuật thức”.
Cho đến tận ngày nay, tất cả mọi người vẫn cho rằng mỗi ký tự ma thuật đều có ý nghĩa riêng, sắp xếp các văn tự đó để kích hoạt ma thuật, nhưng nghiên cứu của Croisas lại lật đổ học thuyết này.
Sau khi công trình nghiên cứu đạt được thành quả đáng tin cậy ở một mức độ nào đó, tiếp theo chính là phát biểu công khai tại đấy.
“Theo giải thích ở trên, cấu trúc ma pháp thuật thức này sau khi giải mã sẽ là “Sử dụng không khí để tạo mặt cắt”, chứng tỏ bản chất của ma thuật này là sử dụng Mana để điều khiển không khí hình thành khối chân không, từ đó tạo thành lưỡi dao chân không cắt đứt mục tiêu. Nói cách khác, ma thuật văn tự là một loại ngôn ngữ, một bảng chữ cái sử dụng 56 ký tự để ghép vần tạo thành câu nói. Rất nhiều Pháp Sư trong quá khứ không thể phát hiện vấn đề này, chỉ đơn giản là vì chúng ta đã coi việc mỗi ký tự đều có ý nghĩa riêng là chuyện đương nhiên, coi đó là thường thức. Tại đây, lúc này, ta muốn khởi xướng bắt đầu học tập phương pháp giải mã chính xác, tái hiện sự phồn vinh của thời cổ đại.”
Croisas coi ma thuật văn tự là một loại ngôn ngữ, qua đó phát biểu học thuyết rằng bản chất của ma thuật là sử dụng văn tự ghép thành câu nói để điều khiển hiện tượng.Kết luận rằng nghiên cứu của Croisas là chính xác, nhưng kể cả thế thì sự thật là vẫn có kẻ cố chấp phủ định.
Ví dụ như…
“Khoan đã! Nếu như kết quả nghiên cứu đó là thật…”
“Là thật. Ta đã xác minh lại rất nhiều lần, tất cả kết quả sau khi giải mã đều khớp đúng nư giả thuyết.”
“… Nếu đó là thật, vậy tất cả những gì chúng ta học được từ trước tới giờ đều là sai. Làm sao chúng ta sao có thể chấp nhận được!”
“Giảng viên Samas, ta có thể hiểu vì sao ông không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi. Nếu không chịu thừa nhận sai lầm, chúng ta sẽ không thể tiếp tục tiến bước về phía trước. Tri thức mà mình từng học bị phủ định đúng là rất khó chịu, nhưng vì sự phát triển ngày sau, chúng ta phải chấp nhận sự thật này!”
“Vậy tri thức chúng ta vẫn học từ trước tới nay rốt cuộc là cái gì! Chuyện vốn coi là đương nhiên lại bị bị phủ định, chẳng khác nào mọi việc chúng ta từng làm làm chỉ là lãng phí thời gian. Tôi thật sự không thể tán đồng!”
“Có ủng hộ hay không thì sự thật vẫn như ta mới vừa phát biểu. Tiếp nhận hay không thì mời các vị tự suy xét phán đoán. Có đôi khi hiện thực rất tàn khốc đấy.”
“Ôi…”
Trước kia Samas đã từng nghe Selestina nói đến chuyện tương tự, nhưng ông ta quyết định làm ngơ.
Ông ta cho rằng đó chẳng qua chỉ là một học sinh vốn đội sổ nay có thể sử dụng được một chút ma thuật mà thôi, nhưng chính vì bỏ qua ý kiến của Selestina nay đã nổi tiếng là “Tài nữ”, dẫn đến kết quả là học thuyết này bị phe St.Germain đưa ra công bố trước.
Giờ khắc này bản thân Samas bị phủ định, bị nói rằng mọi tri thức từng học đều là vô dụng, tuy vô cùng hối hận, giá như biết trước mọi chuyện sẽ biến thành thế này sẽ tự mình đi điều tra xác minh, nhưng lúc này tất cả đều đã quá muộn.
Ngoài Samas, các giảng viên khác cũng lộ ra vẻ không thể chấp nhận. Nhưng có cố gắng không chịu thừa nhận đến thế nào đi nữa, bọn họ cũng chẳng có thành quả gì, cũng không thể phủ định luận văn nghiên cứu của Croisas.
“Cũng không có nghĩa rằng mọi thứ mọi người từng học đều sai cả, đúng là ký tự ma thuật vẫn có ý nghĩa dù chỉ một chữ đơn độc, có điều phương hướng nghiên cứu của chúng ta đã sai, có thể coi như tổn thất lớn lao về thời gian. Nhưng chúng ta cần phải học tập, để phục hồi kỹ thuật thời cổ đại, phương pháp giải mã này là không thể thiếu, phủ định sẽ chỉ nhận lại sự đình trệ. Trên thực tế, trong gần trăm năm qua, có bất kỳ tiến bộ nào trong việc giải mã ma thuật hay không? Nguyên nhân chính yếu gây trở ngại ngăn cản tiến bộ là ảnh hưởng từ các phe phái đối lập đấu đá, chỉ theo đuổi uy lực của ma thuật mà không coi trọng chân lý ẩn chứa trong đó, coi ma thuật là công cụ chiến tranh, cướp đi thời gian lẽ ra dùng để nghiên cứu kỹ thuật. Sau thời kỳ chiến tranh loạn lạc của một ngàn năm trước, khuynh hướng này ngày càng rõ rệt.”
Croisas vừa phủ định phương pháp giải mã sai lầm, vừa lôi ra ghi chép lịch sử về quãng thời gian chiến loạn không ngừng trước kia, chỉ ra tình hình mà những Pháp Sư trong quá khứ phải đối mặt.
Chiến tranh chỉ cần có ma thuật càng uy lực càng tốt, gạt bỏ bất cứ ai có ý định tìm hiểu bản chất của ma thuật, tìm tòi chân lý.
Kết quả dẫn tới quá trình nghiên cứu trì trệ không tiến bộ gì cho đến tận hôm nay.
Phương hướng phát triển thời cổ biến thành lời nguyền trói buộc mọi người, không thể phủ nhận rằng chính cái xu thế đó biến thành gông xiềng ngăn cản ma thuật phát triển.
Hôm nay, lời nguyền đó bị phá vỡ hoàn toàn.
Cú sốc đó gây ảnh hưởng lớn lao đến các giảng viên của học viện, nhưng…
“Chà, cũng sắp hết giờ rồi nên lần phát biểu này đến đây là kết thúc. Tuy nhiên ta cần phải nhấn mạnh rằng phương pháp giải mã đã công bố ở đây là chính xác! Hy vọng các vị có thể vứt bỏ tục lệ xấu cổ hủ, tiếp tục phát triển theo những quy tắc đúng đắn, nhớ cho rõ điều đó. Kết thúc!”
Cả giảng đường chìm trong im lặng.
Niềm tin vốn luôn vững chắc từ trước tới giờ lại bị phủ nhận, khiến những người học tập theo quan niệm cũ không thể vỗ tay nổi.
Lần công bố này sẽ gây xung đột giữa những người cố chấp theo phương châm cũ và những người muốn khiêu chiến khả năng mới.
Có điều xung đột cũng sẽ chỉ dừng ở mức tranh luận chứ không phát triển thật sự nghiêm trọng, kết thúc khi tiến trình giải mã ma pháp thuật thức hoàn thiện.
Ngoài ra, phòng nghiên cứu của phe St.Germain nhận được tài chính viện trợ khổng lồ, theo đó mà quyền lực cũng ngày càng mở rộng.
Tuy quân đoàn Pháp Sư vốn đứng trên đỉnh của mọi phe phái đã thể hiện rõ ràng ý định muốn hấp thu phe St.Germain, có điều vốn là sào huyệt của một đám cuồng nghiên cứu, toàn bộ phe St.Germain hoàn toàn không thèm quan tâm.
Phe phái duy nhất mà St.Germain qua lại bằng thái độ thân thiện là phe phái chỉ mới xuất hiện gần đây, phe Solistiea.
Khi quyền lực của phe St.Germain ngày càng tăng trưởng, quyền lực của phe Solistiea trực thuộc hoàng tộc cũng theo đó phát triển, khiến nhưng phe phái khác không ngừng thất thế.
Dĩ nhiên phe Whistler cũng không ngoại lệ, tầng lớp cao cấp trong phe phái không tìm được chỗ trút cảm xúc, bèn chĩa mũi giáo những kẻ phía dưới phe phái, đám học sinh.
==========
Cho dù ở thế giới nào, đám sinh viên đàn anh đã tốt nghiệp lúc nào cũng ra vẻ ta đây ghê gớm trước mặt đám đàn em.
Cũng không phải tất cả đều như vậy, nhưng vẫn cứ có những kẻ rõ ràng chẳng hề xuất sắc gì lại tự cao tự đại chỉ vì đã tốt nghiệp trước, rõ ràng đã chẳng còn liên quan gì tới học viện lại ngang nhiên xuất hiện, lên mặt dạy dỗ đám học sinh những thứ vô vị vô bổ.
Nếu như dạy những kinh nghiệm thực tế của đàn anh đi trước còn dễ nói, thực tế là lấy danh nghĩa khích lệ đàn em để trút giận. Phải nghe đàn anh vênh váo dạy đời toàn những thứ vô dụng khiến đám học sinh phe Whistler cảm thấy bức bối từ tận đáy lòng, cùng một lời nói nhai đi nhai lại quá nhiều lần thật sự khiến người ta chịu không nổi.
Đột nhiên chạy tới, tự tiện sử dụng giảng đường, lải nhải một đống lời oán giận khiến người nghe chỉ cảm thấy lãng phí thời gian, khó tránh khỏi việc khiến đám đàn em nảy sinh lòng nghi ngờ lên phe phái của chính mình.
Nhưng ngay cả chuyện đơn giản như vậy, vị “tiền bối” này cũng chẳng hề hay biết, chỉ nhai đi nhai lại “Phe phái chúng ta phải nắm được quyền lực, phải theo đúng phương hướng”, hoặc là “Các người quá lơ là, nhớ khi ta còn trẻ…”, có lẽ đã bị người cấp cao hơn thuyết giảng y như vậy, nên mới chạy tới đây trút áp lực lên đám học sinh.
Xét trên lập trường của đám học sinh thì chính là tai bay vạ gió.
“… Thật là, thế mà để cho St.Germain giành trước, rốt cuộc là các người đang làm cái quái gì vậy? Nếu như ta mà còn ở học viện, sẽ không để chuyện này xảy ra…”
Đối với trò bóng gió cường điệu bản thân mình xuất sắc này của đàn anh, trong lòng cả đám học sinh đều nghĩ thầm “Vậy thì ông đi công bố phương pháp giải mã ma pháp thuật thức là ổn rồi còn gì? Thứ phế vật, đùa ít thôi!”
“Nếu vậy thì sao ông không công khai phát biểu phương pháp giải mã ma pháp thuật thức đi? Không ở trong học viện thì ông vẫn ở nơi có thể tiến hành nghiên cứu cơ mà? Từ đó tới giờ ông làm gì vậy?”
“ “ “ “ “!” ” ” ” ”
Đám học sinh phe Whistler đồng loạt quay đầu nhìn về phía chủ nhân của tiếng nói, chỉ thấy Schweith quang minh chính đại đứng ở nơi đó, nói hết tiếng lòng của tất cả mọi người. Hình ảnh Schweith trong mắt các học sinh Whistler giống như là anh hùng.
“Nói gì cơ, “Nếu như ta còn ở đây”,
“Các người quá lơ là”, nhưng phe Whistler vốn là phe phái phụ trách nghiên cứu chiến thuật và thực chiến quân sự, nghiên cứu ma thuật giao cho phe St.Germain có gì không đúng? Căn cứ vào tiền đề đó, ta muốn hỏi ngài Pháp Sư bậc hai Domart đây một vấn đề, ông nói những lời đó có suy nghĩ xem phe phái này là tồn tại vì cái gì hay không?”
“Mi là cái gì, mi nghĩ ta là ai…”
“Ông là Pháp Sư bậc hai trong quân đoàn Pháp Sư nhỉ? Cái đó thì ảnh hưởng gì? Phe phái chúng ta ưu tiên hoạch định chiến thuật để một khi có quốc nạn xảy đến có thể triển khai ngay lập tức để bảo vệ nhân dân, nghiên cứu ma thuật là thứ yếu. Từ khi nào mà phe phái này biến thành tập đoàn chuyên nghiên cứu ma thuật vậy? Chúng ta vốn là phe phái lấy nghiên cứu chiến thuật làm chủ cơ mà.”
“Chuyện đó đương nhiên là ta biết! Vấn đề ta muốn nói là… vấn đề là phe St.Germain trở nên ngày càng có quyền lực…”
“Đó là việc của các ông! Muốn yêu cầu học sinh chúng ta làm gì hả? Chúng ta vẫn luôn điều tra tư liệu về địa hình và phương tiện quân sự của các lãnh địa, liên tục nghiên cứu kỹ xảo chiến đấu và hoạch định chiến thuật từ nhiều góc độ. Thực chiến mới là quan trọng nhất, nghiên cứu ma thuật thì chỉ cần có thể chế tác thuốc hồi phục đơn giản là đủ. Lý tưởng của chúng ta ngay từ đầu đã khác với St.Germain.”
“Mi mới là kẻ nói lung tung! Phe St.Germain càng trở nên quyền lực thì chúng ta càng không có khả năng nắm giữ quân quyền. Không thể để lũ khốn trong đoàn kỵ sĩ cứ tiếp tục kiêu ngạo được!”
Không hiểu vì sao dạo gần đây ngày càng nhiều người trong kỵ sĩ đoàn có thể sử dụng ma thuật.
Chỉ vậy thôi cũng đã là vấn đề nghiêm trọng rồi, phe Whistler lại còn trở nên càng lúc càng không có quyền lên tiếng vì phương pháp giải mã ma pháp thuật thức bị phe phái đối lập phát hiện ra và công bố trước.
Vốn phe Whistler được thành lập để hợp tác với đoàn kỵ sĩ, cùng quy hoạch chiến lược phòng thủ đất nước, lẽ ra không thể xung đột với đoàn kỵ sĩ mới đúng.
Nhưng Pháp Sư của Whistler gia nhập vào quân đoàn Pháp Sư, bị ảnh hưởng từ các phe phái khác, tư tưởng hợp tác với kỵ sĩ đoàn để hỗ trợ lẫn nhau bị thay thế bằng mục tiêu thâu tóm toàn bộ quân quyền.
Hơn nữa gần như tất cả Pháp Sư đều không có kinh nghiệm thực chiến, coi thường chiến tranh, những kẻ nắm quyền toàn là một lũ gây chuyện, cho rằng ma thuật là vạn năng.
“Phát hoảng lên vì kỵ sĩ biết dùng ma thuật? Nhưng là phương thức chiến đấu của kỵ sĩ đoàn khác với Pháp Sư, kỵ sĩ phải gánh vác uy tín của cả quốc gia, phải tác chiến đường đường chính chính, còn Pháp Sư bất chấp mọi thủ đoạn cũng phải mang thắng lợi về cho đất nước. Chỉ trốn ở hậu phương phóng ma thuật thì không thể thay đổi tình hình trận chiến, đôi khi phe ta phải chủ động xuất kích. Chúng ta chỉ có thể phát huy toàn bộ thực lực khi phối hợp chiến đấu cùng với kỵ sĩ đoàn, ta không cho rằng có thể hoàn thành kế hoạch tác chiến khi hợp tác với những kẻ không thể tin tưởng nổi.”
“Thế nên chúng ta mới phải nắm quyền chỉ huy đoàn kỵ sĩ!”
“Phương pháp chiến đấu của Pháp Sư cũng cần phải thay đổi. Chiến thuật phải biến hóa theo thời đại biến hóa, vẫn thường xuyên xảy ra tình trạng những chuyện vốn coi là đương nhiên lại không còn phù hợp trong trận chiến tiếp theo nữa. Đây không phải là vấn đề mà Pháp Sư cứ đảm nhận vai trò pháo đài như từ trước đến giờ có thể giải quyết được. Chúng ta cần không ngừng tìm kiếm chiến thuật mới. Mà nói cho đến cùng thì nguyên nhân các kỵ sĩ bắt đầu sử dụng ma thuật chính là vì các người quá chậm trễ tiếp nhận thành quả mới đấy chứ. Đùa cái quái gì vậy?!”
Từ trước tới nay, vai trò của Pháp Sư về cơ bản giống như pháo đài, đóng quân trong thành, sử dụng ma thuật từ trên tường thành. Cũng không phải phương pháp đó là sai, nhưng tùy theo từng chỉ huy mà chiến thuật sẽ có biến hóa vô cùng lớn.
Ví dụ như sắp xếp Pháp Sư vào trong kỵ sĩ đoàn, vòng ra phía sau quân địch, cắt đứt tuyến đường tiếp tế, tình huống này yêu cầu Pháp Sư cũng phải ra tiền tuyến. Nhưng gần như tất cả Pháp Sư của thế giới này đều không thể tiến hành chiến đấu tầm gần, thường thường sẽ cố hết sức trốn phải ra tiền tuyến. Lý do là vì số lượng Pháp Sư không đủ.
Ma pháp thuật thức bị biến chất bởi những nghiên cứu sai lệch của người đi trước, gây ra hậu quả những người không được thiên phú nguồn Mana dồi dào thì không thể phát động được ma thuật.
Selestina, em gái của Schweith chính là người rơi vào tình trạng đó.
Nếu số lượng Pháp Sư đã thiếu thốn, bắt buộc phải tránh những tổn thất không đáng có.
Kết quả chính là các Pháp Sư ngày càng thiên hướng về lập trường bảo thủ.
Cho dù là chiến dịch bắt buộc phải cắt đứt tuyến đường tiếp tế của địch, một khi Pháp Sư không muốn ra trận, cự tuyệt bước ra tiền tuyến, sẽ gây ra thiệt hại lớn lao cho đoàn kỵ sĩ, bởi vì đoàn kỵ sĩ không được hỗ trợ bởi ma thuật che giấu hình ảnh hoặc hơi thở sẽ rất dễ bị kẻ địch phát hiện. Chính vì vậy mà đoàn kỵ sĩ nảy sinh ra tư tưởng “Nếu Pháp Sư đã không đáng tin cậy thì thà không có Pháp Sư luôn còn hơn”, bắt đầu bài xích Pháp Sư.
Rất nhiều trường hợp thực tế xảy ra, lớn có nhỏ có, không ngừng chồng chất tích lũy, khoét sâu thêm mối hiềm khích giữa kỵ sĩ đoàn và Pháp Sư đoàn.
“Rốt cuộc các người định ôm lấy những tập tục hủ bại đó tới khi nào? Chúng ta bắt buộc phải gia nhập làm việc trong thứ tổ chức nhàm chán này sao? Ham hố quyền lực đến nỗi vứt bỏ trách nhiệm bảo vệ nhân dân? Chúng ta đang muốn hỏi ngài sĩ quan Pháp Sư bậc hai Domart đây, các người có thể bảo vệ được đất nước này thật sao?”
“Ôi…”
Tiền đề để đoàn Pháp Sư tồn tại như một tổ chức đó là “bảo vệ dân chúng”, nhưng hoàn cảnh hiện tại khiến các học sinh không thể đặt tín nhiệm vào quân đoàn Pháp Sư cho nổi, nói lời khách sáo cũng chẳng thể gọi bọn họ là một thành viên tổ chức hệ thống quốc phòng được.
Domart tìm tới Học viện ma thuật Istall cũng chẳng phải vì các học sinh, vốn chỉ định đem uất ức bực dọc mà mình phải chịu trong tổ chức ra trút lên đầu đám học sinh mà thôi, không biết từ khi nào đã bị cả đám học sinh nhìn chằm chằm ngược lại bằng ánh mắt tràn đầy hoài nghi về quân đoàn Pháp Sư.
Học sinh thời nay quá xuất sắc!
Lẽ ra lúc này chỉ cần nói rằng “Ý kiến của mọi người quá đúng, ta cũng cảm thấy tổ chức cần phải cải cách không ngừng” là ổn, đáng tiếc Domart lại không phải kẻ có thể suy nghĩ được đến thế.
Domart chỉ để ý đến mặt mũi của bản thân, lại cũng vì biết sẽ mất việc nếu lỡ không cẩn thận nói gì sai nên lại càng không dám nói bất cứ điều gì dư thừa. Xét cho cùng thì nếu là người dám quang minh chính đại đưa ra nghi vấn với tổ chức sẽ không lén chạy tới học viện trút giận lên các học sinh. Domart bất quá cũng chỉ là tay quản lý tầm trung mà thôi.
“Mà phải nói là quân đoàn Pháp Sư bây giờ quá kỳ quái.”
“Đúng vậy, chúng ta nỗ lực nghiên cứu ma thuật với chiến thuật là để bảo vệ nhân dân, thế thì gia nhập cái tổ chức không biết giao lưu kết hợp với kỵ sĩ đoàn mà chỉ biết không ngừng gây chuyện tạo mâu thuẫn làm cái gì??”
“Đầu tiên là giải tán Pháp Sư đoàn đã, rồi xây dựng lại từ đầu còn nhanh hơn nhỉ?”
“Hy vọng có thể thi hành chính sách chủ nghĩa thực lực là trên hết chứ không liên quan tới thân phận quý tộc. Để cho lũ ngu ngốc lãnh đạo đúng là bất hạnh to lớn cho cấp dưới.”
“Xem xét tình hình hiện tại của quân đoàn Pháp Sư, thà không có cái tổ chức đó luôn còn tốt hơn ấy nhỉ?”
“Cậu nói đúng. Chúng ta cần phải phối hợp tác chiến với kỵ sĩ đoàn khi gặp nguy cơ, xung đột nội bộ trong cùng tổ chức thế này quá ngu xuẩn.”
Domart đã nhận định tình hình sai hoàn toàn, không hay biết rằng hiện tại học sinh phe Whistler đề cao chủ nghĩa thực lực, thái độ hoàn toàn đối nghịch với đoàn Pháp Sư.
Vấn đề là nếu cự tuyệt bọn họ thì nhân tài ưu tú sẽ chạy sang phe phái khác, tiếp nhận thì lại uy hiếp đến địa vị của chính bản thân mình, đưa bọn họ gia nhập vào đoàn Pháp Sư rất có khả năng nguy hiểm rằng cơ cấu của phe phái sẽ bị bọn họ tự cải tạo thay đổi hết cả, gây ảnh hưởng cực lớn đến toàn bộ quân đoàn Pháp Sư.
Trên lập trường của những kẻ muốn bảo vệ quyền lực hiện có, đám học sinh này là độc dược hạng nặng.
Hơn nữa, vấn đề phiền phức nhất chính là kẻ lãnh đạo đám học sinh hậu bối này, Schweith.
Người nhà Công tước Solistiea!
Không chỉ không thể bạc đãi cậu ta mà ngay cả chính bản thân mình cũng sẽ rơi vào vòng nguy hiểm nếu dám trở thành kẻ địch với Schweith, tình huống xấu nhất còn có khả năng bị trục xuất khỏi đoàn Pháp Sư. Thế lực của phe Solistiea cầm đầu hệ thống phe phái thuộc vương tộc đang tăng cường rõ rệt, đã không thể bỏ qua ý kiến của phe Solistiea.
Vào thời điểm này, nếu phe Solistiea hợp lực với phe St.Germain, vậy thì phe Whistler sẽ không còn quyền lên tiếng về bất cứ điều gì nữa.
“Vốn dĩ ở cùng một tổ chức lại phân chia đấu đá đúng là ngu xuẩn. Mấy tên lãnh đạo đang suy nghĩ cái quái gì không biết?”
“Câm miệng, lũ oắt con tụi bây không hiểu gì hết! Đã ở trong tổ chức, mệnh lệnh cấp trên chính là tuyệt đối. Dám phản kháng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu!”
“Ông lại nói nhầm sang chuyện khác rồi, chúng ta chỉ đang đưa ra ý kiến về những điểm đáng lo ngại trong cơ cấu tổ chức của Pháp Sư đoàn mà thôi? Nếu có gì bất mãn, thì kẻ phải chịu trách nhiệm là những thành viên đang nắm quyền trong cơ cấu mới đúng, trong đó cũng bao gồm ông đấy sĩ quan Pháp Sư bậc hai Domart ạ. Trốn tránh trách nhiệm cũng có mức độ thôi. Không chỉ vậy, ông cảm thấy có thể giao phó tính mạng nhân dân cho một quân đoàn Pháp Sư chỉ biết lo bành trướng quyền lực mà vứt bỏ cả trách nhiệm bảo vệ quốc gia à? Ông thật sự cho rằng có thể giao quyền chỉ huy cho một tổ chức như vậy sao? Ông nói xem nào!”
Vốn dĩ Domart định dựa vào địa vị là Pháp Sư trực thuộc quốc gia để bịt miệng đám học sinh hậu bối, lại bị phản kích.
Học sinh vốn nằm ngoài phạm vi quản lý của Pháp Sư đoàn ngay từ đầu, mượn quyền thế đi gây cản trở quá trình đào tạo nhân tài xuất sắc rõ ràng là hành vi lạm quyền, luật lệ trong quân đoàn Pháp Sư không áp dụng được trong học viện.
Cho dù là việc nội bộ trong phe phái, trách nhiệm của đám Pháp Sư đã ra xã hội cũng khác hẳn với đám học sinh, trong tình hình này mà lại làm cho các học sinh nảy sinh cảm giác không tín nhiệm tổ chức là rất không ổn.
Trên lập trường của Domart mà nói, thì đám Pháp Sư trẻ tuổi hậu bối này quá xuất sắc mới là vấn đề nguy hiểm, có điều nếu hắn dám gây chuyện với đám hậu bối yêu nước thương dân này thì chắc chắn sẽ phải nhận hậu quả tồi tệ nhất.
Trong lòng Domart nôn nóng không kiềm chế nổi, đồng thời cũng cực kỳ hối hận, “Nếu biết sẽ thế này thì mình đã không tới học viện”.
Đây chính là kết cục của kẻ định trút áp lực lên đầu người khác.
“Câm miệng! Đám nhóc chưa từng trải qua thực chiến bao giờ như bọn bay, mà cũng dám chỉ dạy ta à?!”
“Chúng ta đã trải qua rồi nhỉ? Bị hàng đàn quái vật bao vây trong rừng Ramash, bọn sát thủ còn dùng cả “Evil Perfume” nữa chứ. Chúng ta đã sống sót qua tình huống đó.”
“Tình trạng khi đó tệ thật…”
“Thật đấy, tôi còn nghĩ rằng chết chắc rồi…”
“Quái vật kéo tới tấn công hết con này đến con khác… không ngờ tất cả chúng ta đều sống sót được…”
“Được cứu nhờ kỹ thuật phòng thủ học từ trước, lỡ không cẩn thận một chút thôi là đã chết rồi. Đúng là cần phải học kỹ thuật cận chiến mà!”
“…………”
Kinh nghiệm thực chiến của họ vượt xa Domart, mà lại không chỉ biết mỗi ma thuật, còn có thể chơi cả cận chiến.
Domart không nhịn nổi kinh ngạc khi biết đám học sinh hậu bối bây giờ còn xuất sắc hơn bản thân mình, bọn họ là Pháp Sư chiến đấu thứ thiệt.
Một khi thế trận diễn biến thành cận chiến thì Domart sẽ bó tay chịu chết, bởi vì hắn ta chưa từng cận chiến bao giờ, cảm thấy chỉ cần dùng ma thuật là có thể giải quyết mọi vấn đề. Đại đa số Pháp Sư thời nay đều như vậy cả.
Nhưng đám học sinh này lại biết rằng chỉ có như vậy thôi là không đủ, chủ động học tập kỹ xảo cận chiến.
Tuy chỉ là quản lý tầm trung nhưng tiền lương của Domart cũng không tồi, cho nên rất hài lòng với tình trạng hiện tại, có điều lúc này nguy cơ hắn ta bị đám học sinh hậu bối tống cổ ra khỏi vùng an toàn thoải mái đã tăng cao.
Tầng lớp quý tộc gần như là trung tâm của phe phái, nhưng Domart không cho rằng chỉ có như vậy là đủ để ngăn cản đám hậu bối theo chủ nghĩa thực lực này.
Dù sao nhân vật trung tâm của cái đám hậu bối này lại là con cháu thuộc tứ đại quý tộc, không có gì khó giải quyết hơn thế nữa, lại còn đứa em trai mới công bố phương pháp giải mã ma pháp thuật thức càng thể hiện ra sự xuất sắc của gia tộc Công tước Solistiea, khiến cho uy quyền của họ cũng ngày càng tăng lên theo.
“Nói mới nhớ, phương án cải cách đệ trình lên cho hội nghị học viện vào tháng trước thế nào rồi nhỉ?”
“Cái đó sẽ được lãnh đạo học viện đưa tới cho đức vua mà? Tôi nghĩ chắc cũng sắp có động tĩnh rồi đấy.”
“Nếu phát huy được chút ít tác dụng cải cách quân đoàn Pháp Sư thì tốt.”
“Khoan đã, các người đệ trình cái gì lên cho hội nghị học viện cơ?”
“ “ “ “ “Phương án cải cách quân đoàn Pháp Sư từ góc nhìn của chúng tôi thôi, có vấn đề gì à?” ” ” ” ”
Trước mắt Domart tối sầm lại.
Hội nghị học viện là cơ quan đầu não phụ trách duy trì học viện vận hành, đồng thời cũng báo cáo thành quả nghiên cứu của Pháp Sư xuất sắc trong học viện hoặc đề án tiềm năng của học sinh có thành tích xuất sắc lên cho quốc vương, làm tư liệu khi tuyển chọn nhân tài.
Nhân tài xuất sắc được tuyển chọn có quan hệ trực tiếp đến lợi ích quốc gia và an ninh quốc phòng, cho nên quốc vương chắc chắn sẽ đọc kỹ thư gửi ý kiến và đề án của họ, tùy theo nội dung của luận văn, học sinh được tuyển thẳng vào cơ quan quốc gia với đãi ngộ hậu hĩnh cũng chẳng phải chuyện mơ mộng hão huyền.
Mà hội nghị học viện còn chất chứa không ít oán hận với đoàn Pháp Sư, chắc chắn sẽ ưu tiên nộp đề án của bọn họ lên ngay cho quốc vương.
Dù sao thì quân đoàn Pháp Sư vẫn luôn cậy quyền mà gây áp lực lên hội nghị học viện, chắc chắn thành viên hội nghị cũng rất bất mãn.
Chưa kể đến cả quốc vương lẫn các vị đại thần đều đang rất nhức đầu vì xung đột giữa quân đoàn Pháp Sư và kỵ sĩ đoàn, đảm bảo sẽ rất sẵn lòng chiêu mộ những học sinh này gia nhập làm cộng tác viên để tích lũy kinh nghiệm.
Dưới tình hình này mà đám người Schweith lại đưa ra được phương án cải cách tổ chức Pháp Sư thì sẽ thế nào? Rất có khả năng hội nghị sẽ đề xuất cải cách các tổ chức quân sự trước tiên để làm cơ sở cho công cuộc cải cách toàn bộ các tổ chức.
Domart nhìn lại những hành vi của mình trong quá khứ, nghĩ đến việc bản thân rất có thể sẽ mất chức, cuống hết cả người, chuông báo động trong lòng réo inh ỏi, tim đập thình thịch.
“Mày, chúng mày còn đệ trình cái gì lên hội nghị học viện nữa?! Không thể chỉ có mỗi phương án cải cách đúng không!”
“Cái đó à… đề án cải tổ chiến thuật và trang thiết bị quân sự này, nhân tiện đưa ra cảm tưởng và đánh giá trên lập trường xã hội lẫn trên quan điểm của Pháp Sư khác về tình trạng hiện tại của quân đoàn Pháp Sư. Còn có đề án cải tổ phương pháp huấn luyện và chiến lược phòng ngự tại từng địa phương, đề án tuyển chọn và trọng dụng nhân tài… Còn cái gì nữa nhỉ?”
“Chúng ta đệ trình lên nhiều thứ lắm? Nhiều đến không nhớ hết nổi.”
“Mày, chúng mày đã làm cái quái gì thế!”
“Này ngài sĩ quan Pháp Sư bậc hai Domart, nếu không loại trừ mủ độc ra sớm, quốc gia sẽ hủ bại đấy?”
“Không trải qua đau đớn thì không thể cải cách. Pháp Sư đoàn phải được tái sinh.”
“Tổ chức không cần những kẻ vô năng vô dụng chỉ biết ham hố quyền lực…”
“Có làm gì thì cũng đều đã quá muộn rồi nhỉ? Chúng ta đưa ra những phương án đó từ một tháng trước…”
Tình huống tồi tệ nhất đã xảy ra.
Tất cả mọi người tại hiện trường đều vẫn chỉ là học sinh, muốn bước lên vũ đài chính trị vẫn còn là chuyện của rất lâu sau này.
Có điều bọn họ xuất sắc hơn nhiều so với Domart, phương án và đề án nghiên cứu mà họ đưa ra rất có khả năng sẽ được sử dụng trong hoạt động cải cách thực tế, trước kia cấp dưới của Domart từng cho ông ta xem một đề án tác chiến phòng vệ cực kỳ xuất sắc của đám học sinh.
Quân đoàn Pháp Sư cũng có kẻ vốn là quý tộc, gia nhập nhờ vào thủ đoạn không trong sạch, chắc chắn sẽ bị trục xuất khỏi tổ chức trong cuộc cải cách quy mô lớn nếu như ý kiến của đám học sinh được đưa vào áp dụng.
Tuy rằng cả đám vẫn chỉ là học sinh, nhưng vấn đề là bọn họ quá xuất sắc, nếu ưu tiên chấp hành cải cách theo chủ nghĩa thực lực thì chính bản thân Domart cũng sẽ trở thành đối tượng bị bài trừ. Nguyên nhân là vì hắn ta từng lấy luận văn đề án cũ, thay tên mình vào rồi nộp lên trên để lấy thành tích.
“Hỏng bét rồi… Không ngờ trình độ học sinh lại tăng cao tới mức này… Không xử lý cho tốt thì cả mình cũng bị đuổi việc mất!”
Kiêu căng ngạo mạn nói một đống lời mạnh miệng, đến lúc này Domart lại như bị tạt cả chậu nước lạnh vào người, sống lưng lạnh toát.
Thời đại không ngừng biến đổi, kẻ rời khỏi trào lưu của thời đại sẽ bị sóng biển nuốt chửng, cuốn trôi theo dòng nước lũ.
Chuyện tới nước này có lẽ đã không còn kịp nữa, nhưng Domart vẫn quyết định trở về báo cáo lại cho cấp trên.
“Ta, ta nhớ ra có việc gấp cần làm. Hôm nay nói đến đây thôi… Các người cũng phải không ngừng cố gắng tiến bộ…”
Giẫm những bước chân nặng nề như đi đôi giày bằng chì, Domart rời khỏi giảng đường như kẻ bỏ trốn.
“Ông ta bị làm sao vậy? Cái bộ dạng đó…”
“Ai mà biết được? Nhưng cũng may là màn thuyết giáo dài dòng kết thúc.”
“Cũng đúng. Tốt, lãng phí cả đống thời gian rồi, tiếp tục đề tài đang thảo luận ngày hôm qua đi. Tôi nhớ là về chiến thuật phòng thủ cho lãnh địa của Công tước Luthor?”
Schweith không quan tâm cho lắm, bắt đầu thảo luận đề tài nghiên cứu chiến thuật mà bọn họ vần tiến hành hàng ngày.
Đây chỉ là chuyện ngoài lề, tuy nhiên phương án cải cách cơ cấu tổ chức của quân đoàn Pháp Sư mà đám Schweith đưa ra được chấp thuận đưa vào áp dụng, rất nhiều Pháp Sư năng lực yếu kém đã bị loại bỏ.
Không chỉ có thế, các phương án về chiến lược quân sự và kế hoạch phòng thủ cũng được thông qua, những thành phần gây rối trong quân đoàn Pháp Sư bị tước đoạt mọi quyền lực trong chớp mắt và bị lưu đày, nhờ vậy mà Pháp Sư đoàn và Kỵ Sĩ đoàn thuận lợi giải hòa, trở thành nền tảng cơ sở vững chắc cho công cuộc bảo vệ Vương quốc ma thuật Solistiea.
Đương nhiên cũng có những kẻ cố gắng giãy giụa trong cơn hấp hối cho đến cùng, nhưng bị quốc vương bác bỏ thằng mặt bằng một câu “Học sinh vẫn đang ở trong viện còn có thể đưa ra phương án xuất sắc thế này, các người thì làm được gì rồi?”, không thể không tổ chức cải cách.
Nói một cách đơn giản thì bọn họ cần phải thể hiện cho ra được rằng bản thân mình xuất sắc hơn các học sinh.
Hơn nữa quốc vương đã hạ lệnh cải cách, cho nên bọn họ cũng không thể không thực hiện, rất nhiều Pháp Sư quý tộc bị thuyên chuyển tới các đơn vị phù hợp. Đám Pháp Sư cố chấp giữ lấy tình trạng hiện có, chỉ muốn kiếm lợi, bị cách chức ngay lập tức.
Đồng thời cũng nhờ vào công trạng này mà đội của Schweith được xác định chắc chắn có thể gia nhập quân đoàn Pháp Sư, các quan chức cấp cao cũng rất mong đợi màn thể hiện của họ trong tương lai, trước mắt toàn bộ học sinh của phe Whistler đều đã trở thành ứng cử viên cho các vị trí sĩ quan lãnh đạo trong quân đoàn.
Nhưng hiện tại thì Schweith còn chưa thể biết được sẽ có chuyện như vậy xảy ra trong tương lai, vẫn vùi đầu vào huấn luyện và nghiên cứu chiến thuật như thường.
==========
Trong Đại thư viện của Học viện ma thuật Istall.
Đã một tuần sau khi luận văn nghiên cứu của Croisas được phát biểu công khai, kho tàng tri thức lúc này đã chất đầy rất nhiều học sinh.
Trong đó cũng có hình bóng cả giảng viên, nhiều người tụ tập ở đây đều để học tập tri thức đúng đắn.
Tuy đến tận lúc này vẫn còn những giảng viên cố chấp không muốn chấp nhận hiện thực, nhưng phương pháp giải mã ma pháp thuật thức được công bố có sức ảnh hưởng quá to lớn, khiến mọi người nối theo nhau bắt đầu nghiên cứu.
Nhưng lại có một ngoại lệ ở đây.
Đó chính là người đã nắm rõ phương pháp giải mã ma pháp thuật thức sớm bất kỳ ai, từng là học sinh đội sổ, nay đã trưởng thành đến mức có thể tự sáng tạo ra ma thuật đơn giản, Selestina.
Cô bé vốn định cùng giải mã ma pháp thuật thức với hai người bạn của mình là Uruna và Charlotte.
“… Chỗ này trở nên ồn ào náo nhiệt quá, không có chỗ cho chúng ta nghiên cứu nữa.”
“Òa… đầy cả người rồi. Chờ ở đây sẽ ngạt thở mất.”
“Cũng chẳng còn cách nào khác, luận văn nghiên cứu mà Croisas-senpai mới phát biểu là điểm mấu chốt quan trọng khiến nhiều công trình nghiên cứu đang đình trệ lại có tiến triển mà? Tất cả mọi người đều mơ ước tự sáng tạo ra ma thuật mới, tìm đến bờ bên kia chân lý.”
Đám Selestina cũng vì nghiên cứu ma pháp thuật thức…
phải nói cho đúng là mấy cô bé này tìm đến thư viện để cải tiến ma pháp thuật thức, nhưng nơi này đã không còn một chỗ trống nào.
Thậm chí chỉ cần rời chỗ một lần thì sẽ bị người khác cướp mất vị trí ngay lập tức, trận chiến tranh giành ghế sẽ oanh liệt nổ ra. Đá kẻ khác xuống để đưa bản thân mình tiến tới đã trở thành chuyện đương nhiên ở đây.
Học sinh lớp cao cấp lại càng như thế.
“Những lúc như thế này thì phải xem cái này này! Sách tuyệt vời mà đại tiểu thư sẽ xem mỗi khi rảnh rỗi!”
“ “ “Woaaah?” ” ”
Miska, hầu gái lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, đưa thứ đang cầm trên tay cho Uruna và Charlotte nhìn.
“Mis… chị Miska! Đó, cái đó là…”
“Ồ… Đại tiểu thư Selestina thích xem loại sách này à… Hô?”
“Sách này là sách gì vậy… Há?”
Trong cuốn sách mỏng hơi mở ra, là cả thế giới màu nude.
Uruna và Charlotte được trông thấy thế giới chưa từng biết đến, cuối cùng di chuyển ánh mắt về phía Selestina.
“Không, không phải vậy đâu!? Là Miska tự tiện giấu vào giữa đống sách trong phòng tôi, hoặc là để lên bàn của tôi lúc nào không biết ấy, chứ tôi không hề…”
“À, đại tiểu thư này… Không được nói dối đâu nhé? Tôi nắm rất rõ, về những rung động tình dục dâm đãng cháy bỏng mà ngài viết trong cuốn sổ nhỏ quý giá đó… Thật là một tác phẩm vô cùng đẹp đẽ. Tôi kiến nghị ngài nên đưa nó công bố ra cho toàn thế giới!?”
“Đáng ghét a a a a a a a a a a a a a a a a! Chị nhìn cái gì vậy!”
“Đương nhiên là những tình cảm nồng cháy và những ý tưởng điên cuồng trong lòng đại tiểu thư rồi, dốc hết tâm can mà viết nên thế giới chưa từng biết, vì tình yêu mà chiến đấu kịch liệt nhỉ?”
“Đúng là thế giới chưa biết mà… Không phải, chị không thể quan tâm bằng cách lặng yên để nó ở đó đừng có động vào hay sao!”
“Đại tiểu thư à… Tôi làm gì có loại quan tâm đấy!”
Khẳng định chém đinh chặt sắt.
Cô nàng hầu gái tên Miska, bất chấp mọi thủ đoạn, miễn là có thể trêu chọc Selestina.
Kể cả đó là hủ đạo không có lối quay về.
“Hai người cũng nói gì đi chứ…”
“Charlotte… Cái này, thật quá là lợi hại…”
“Cái, cái thứ này, không biết xấu hổ… Thật quá phóng đãng!( nuốt nước miếng)”
Hai cô gái nhìn cuốn sách mỏng bằng ánh mắt cực kỳ nhiệt tình.
“Ha ha ha… Lại có hai người bị mê hoặc bởi mị lực của hủ đạo, thành quả tuyệt vời thưa đại tiểu thư.”
“Sao lại đẩy trách nhiệm sang cho tôi chứ, cái này là tại Miska cơ mà?”
“Có muốn rơi vào đó hay không là tự do cá nhân, tôi chỉ đưa sách cho hai vị tiểu thư thôi mà?”
“Hoàn toàn không hề có chút áy náy nào, còn nở nụ cười thỏa mãn vui vẻ nữa… Cái biểu lộ như vừa hoàn thành nhiệm vụ cao cả khó khăn đó, không hiểu vì sao khiến người ta cảm thấy bực bội.”
Miska không hề có một chút do dự nào.
Bởi cô ta vẫn luôn luôn nghiêm túc.
“Là ảo giác của tôi à? Sao cứ cảm thấy gần đây Miska hành động càng ngày càng quá đáng…”
“Không phải ảo giác đâu. Tôi là người phụ nữ sẵn sàng phỉ nhổ cả tứ thần nếu cần để trêu chọc đại tiểu thư!”
“Ác ma hủ, cả thần cũng phải sợ hãi… Miska, máu của chị màu gì vậy?”
“Màu xanh ngọc lục bảo, chỉ cần có mặt trời là tồn tại được.”
“Quang hợp? Chị là thực vật à?!”
Mỗi lần bị Tsukkomi, Miska đều cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Đây là cách mà Miska thể hiện tình yêu thương, ty nhiên đối tượng bị trêu chọc lại chịu không nổi.
“Haiz… Thôi bỏ đi, tiếp đến phải làm gì đây, nhiều người ở đây như vậy, cũng không có chỗ cho chúng ta tiến hành nghiên cứu.”
“Ừm… cái này thì… có đi đến nơi nào thì bên cạnh đại tiểu thư Selestina cũng sẽ tụ tập một đống người mà.”
“Mới lớp trung cấp như chúng ta cũng không mượn phòng nghiên cứu của học viện được… Phải làm sao bây giờ?”
Các em gái lớp sơ cấp luôn luôn tụ tập bên cạnh Selestina, rất khó tập trung tinh thần nghiên cứu.
Còn Charlotte, muốn sử dụng phòng nghiên cứu của phe St.Germain phải xin phép trước, mà có được phép sử dụng thì phòng nghiên cứu cũng quá lớn để cho chỉ ba người dùng.
Nghiên cứu giải mã ma pháp thuật thức ở ký túc xá thì lại không thể thử khởi động ma pháp thuật thức mà mình xây dựng, vì trên nguyên tắc ở trong ký túc xá cấm không được làm thí nghiệm.
“Tôi chỉ nghĩ ra được một chỗ duy nhất?”
“Miska, ý chị nói đến nơi nào? Em rất quan tâm tới nơi mà chị nghĩ đến đấy, vì có dự cảm bất hảo.”
“Phòng của thiếu gia Croisas, theo tin tức tôi thu thập được thì trong phòng thiếu gia có đầy đủ tất cả các loại nguyên vật liệu lẫn tài liệu.”
Nơi có thể yên tĩnh tiến hành thí nghiệm ma thuật, ngoại trừ tòa nhà nghiên cứu thì chỉ có phòng thí nghiệm trong Đại thư viện, trên thực tế thì còn có một nơi được hưởng quyền Bất khả xâm phạm, đó là phòng riêng của Croisas.
Đó là nơi đã thoát ly phạm trù thường thức, vùng không gian nguy hiểm tràn ngập thần bí và những điều không thể diễn tả, cuối cùng bị gọi là khu vực nguy hiểm của Học viện ma thuật Istall.
“… Trước kia tôi đã từng được nghe nói đến rồi, cuối cùng thì ngày hôm nay cũng đến. Ngày chúng ta khiêu chiến lãnh địa tràn ngập bí ẩn…”
“OOhhhh… Tràn đầy nhiệt tình kìa, đại tiểu thư Selestina muốn đi!”
Selestina lại là cô gái tràn đầy lòng hiếu kỳ, quyết tâm khiêu chiến vùng không gian huyền bí đó.
“Không, không được đâu! Chỗ đó… Nếu đi nơi đó…”
“Charlotte, chỗ đó là nơi lợi hại lắm sao?”
“Bởi vì đại tiểu thư Charlotte từng là nạn nhân, nên rất rõ tính nguy hiểm của căn phòng đó nhỉ?”
“Pháp Sư là kẻ đi tìm tòi nghiên cứu chân lý. Tôi muốn khiêu chiến! Để được chứng kiến tận mắt những điều không biết…”
Tuy lý do đã lệch khỏi nguyên nhân ban đầu rất nghiêm trọng, nhưng Selestina tràn ngập hứng thú với mảnh đất đặc biệt nguy hiểm của học viện mà ông anh trai đang cư trú. Rốt cuộc ở nơi đó có thứ gì đang chờ đợi mình, đang cất giấu những điều thần bí nào, tất cả đều khiến Selestina háo hức muốn biết đến không chờ đợi nổi.
Selestina hạ quyết tâm tìm tòi nghiên cứu chân lý, chuẩn bị tiến tới vùng bí ẩn lớn nhất học viện, kéo theo một nạn nhân đang gào thét “Thả tôi ra, chỉ có chỗ đó, làm ơn tha cho tôi…!”.
Đội thám hiểm Selestina quyết định khiêu chiến, mang theo giác ngộ sẵn sàng đối đầu với hiểm nguy, tiến tới bí ẩn lớn nhất học viện…