“Em hỏi này Del, theo anh thì hạnh phúc là gì?”
Lặng yên đứng trước tấm bia mộ nho nhỏ, trong đầu Delsasis vang lên âm thanh quá khứ đã từng nghe.
Lúc đó ông ta không trả lời được.
Không, phải nói rằng đó là một vấn đề vụn vặt đến mức ông ta không có ý định trả lời, nhưng hiện giờ, ông ta đã có thể trả lời.
“Bằng bất cứ cách nào cũng được, chỉ cần người ta yêu thương có thể ở bên cạnh ta…”
Cho dù nội dung có đơn giản và ngây thơ, nhưng đối với Delsasis của hiện tại, đây chính là đáp án.
“Chỉ cần vậy là em đã thỏa mãn rồi sao? Mellina… Em có muốn ôm Selestina một cái thôi cũng không làm được…”
Giống như lẩm bẩm tự nói với mình, lại cứ như đang hỏi tấm bia mộ, nhưng người có thể trả lời câu hỏi của Delsasis đã không còn nữa.
Người đã mất, cô ấy đã đi tới nơi mà Delsasis không gặp được nữa.
Dù đã giác ngộ sẵn sàng, Delsasis vẫn mong mỏi thời gian hai người bên nhau có thể tiếp tục kéo dài.
Nhưng nguyện vọng đó cũng thất bại, thời khắc biệt ly rất nhanh đã tới.
Delsasis nhớ lại thời tuổi trẻ, khi chưa từng đặt niềm tin vào bất cứ ai, gặp gỡ Mellina ở Học viện ma thuật Istall.
Lúc này hồi tưởng lại, thậm chí Delsasis cảm thấy có lẽ cô ấy đã biết trước tương lai của chính mình.
“Hey, trông cái vẻ mặt anh lúc nào cũng tỏ ra rất nhàm chán kìa? Trong mắt anh, thế giới này thiếu thú vị đến vậy cơ hả?”
“Đúng… Vô cùng nhàm chán. Bất cứ kẻ nào cũng che giấu ác ý gì đó dưới bộ mặt lộ ra ngoài.”
“Nếu đã không thú vị, thì anh thay đổi thế giới là ổn mà. Anh làm được phải không?”
“Ta? Ta… Thay đổi thế giới?”
“Đúng! Chỉ cần biến thế giới này thành bộ dạng mà anh mong muốn là được. Anh có đủ sức mạnh để làm thế. Thế giới này ấy mà, tươi đẹp hơn những gì anh nghĩ đấy?”
Đó là khi Delsasis gặp gỡ Mellina.
Không biết vì lý do gì mà Mellina lại quấn quýt lấy Delsasis, cuối cùng khiến cậu quý tộc kết được rất nhiều bạn bè, trong đó bao gồm cả Miska.
“Ta đã làm được gì cho Mellina chứ… Không, không có đáp án trong những gì ta nghĩ ra được… Dù sao chính bản thân ta cũng biết rằng suy nghĩ về chuyện đó là vô dụng.”
Nội tâm của người chết thì chỉ có chính nhân vật đã chết đi mới biết được.
Nhưng những thứ trân quý nhận được từ Mellina khi cô còn sống, vẫn lưu giữ trong nội tâm Delsasis.
Đến bây giờ, nhìn lại quá khứ, Delsasis cho rằng bản thân mình nhận được quá nhiều, nhưng ngược lại chưa từng trao cho Mellina được gì.
Delsasis cảm thấy, tình yêu mà mình có được từ Mellina cũng là ân huệ khó mà báo đáp nổi.
Nội tâm tràn đầy hối hận.
“Del, Del! Đây là Miska, bạn của em đó, sau này xin giúp đỡ nhiều nhe.”
“… Không phải, ta nhìn vẻ mặt cô ta rất miễn cưỡng? Cố ấy là bạn em thật hả?”
“Không phải! Tôi bị con nhóc này kéo tới đây! Anh là bạn trai cô ta thì xin làm ơn sửa lại cái cá tính cứng đầu ngoan cố lại không thèm nghe lời người ta nói đó giùm cái! Quá phiền phức.”
“Không, ta không phải bạn trai cô ấy, mà cô ấy cũng không thèm nghe ta nói chuyện mà? Cô có nghĩ ra được biện pháp nào hay không?”
Đây là khi Delsasis gặp gỡ Miska.
Tuy Delsasis cũng không rõ lắm đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Mellina là nắm cánh tay Miska kéo lại. Trước khi đó, Miska đối với Delsasis chỉ là một cô bạn học bị tất cả mọi người xung quanh ghét bỏ với cái biệt hiệu Frost Queen.
Delsasis cũng chưa từng trò chuyện với Miska bao giờ, chỉ coi cô ấy là một trong những phong cảnh lướt qua mắt mình. Là kẻ luôn coi tất cả những người khác chỉ là chuyện phiền phức, Delsasis có hơi kinh ngạc vì Mellina lôi Miska tới.
Sau đó, hình như ông ta đấu khẩu không ngừng nghỉ với Miska.
“Ha… Giờ nghĩ lại, có lẽ Mellina muốn tìm cho mình một đối tượng để cãi nhau nên mới giới thiệu Miska cho mình biết. Dù cũng hơi có chút phiền phức, nhưng so sánh với thái độ của đám quý tộc thì cái kiểu biểu lộ ác ý một cách ngay thẳng trực tiếp của Miska đúng là khác biệt một trời một vực.”
Bình thường Miska giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm như búp bê, nhưng khi chỉ có ba người bọn họ thì lại tận tình thể hiện ác ý không chút kiêng dè.
Hoàn toàn không biết đến hai chữ khách khí, ngay cả sự khác biệt về thân phận giữa thường dân và quý tộc cũng không hề tồn tại.
Đối với Delsasis mà nói, trò chuyện với một người như Miska vừa khó chịu đáng ghét mà lại tràn đầy cảm giác mới mẻ.
Đã biết bao nhiêu lâu Delsasis không có nổi cảm giác ghét bất cứ ai?
Bất tri bất giác, ông ta đã chấp nhận sự tồn tại của Miska một cách chân thành nhất.
Delsasis đã từng ghét một người đến mức rõ rệt như vậy.
“ Del, anh ghét Miska lắm hả?”
“Không, bản thân ta cảm thấy không ổn cho lắm, nhưng cũng không thể gọi thích hay ghét được.”
“Thế thì chẳng phải là thích còn gì nữa? Miska là môt cô gái tốt đó! Nhìn vậy thôi nhưng sở thích rất hợp với em, tuy gần đây bắt đầu thích đọc hentai…”
“Thứ đó là cô ép mua ép bán nhét cho ta! Còn không biết đã nhét vào phòng ta từ lúc nào… Cô làm sao lại mở khóa xâm nhập vào phòng ta vậy hả!!”
“Nhưng mà… cuối cùng thì Miska cũng đọc hết còn gì? Miska…”
“Không, không hề… Có… chuyện đó…”
“Hai người… Có cái kiểu hứng thú đó hà? Coi như ta xin hai người, tạm thời giữ khoảng cách tránh xa ta một chút được không? Ta không muốn trở thành đồng loại với hai người đâu.”
“Oa… thật là quá đáng! Anh quá là ngang ngược đó Del!”
Càng hồi tưởng lại, Delsassi càng cảm thấy Miska đã bị Mellina cảm hóa.
Rốt cuộc là tốt hay xấu thì chỉ có bản thân Miska mới quyết định được nên Delsasis cũng không rõ lắm, nhưng ít ra cô thiếu nữ bị gọi là Frost Queen thể hiện tình cảm càng ngày càng phong phú hơn, thỉnh thoảng còn mỉm cười.
Cho dù đôi khi rất khó phân biệt rõ ràng được những lời cô ta nói là vui đùa hay là nghiêm túc…
“Ông ở đây à, Del…”
“… Miska hả?”
“Mellina đã từng nói rồi mà? Em đã giác ngộ sẵn sàng cho cái chết, dù em có không còn nữa, vẫn có hy vọng tồn tại, cho nên xin anh đừng thương tâm.”
“Ta biết. Haiz… Không ngờ ta lại là một gã đàn ông mềm yếu đến nỗi này.”
Mellina mỉm cười nói vậy trong đêm trước khi sinh hạ Selestina.
Delsasis cho rằng đó chính là đáp án cho tất thảy.
Nhưng ba ngày sau cô lại ra đi, chỉ có một phong thư để lại.
Mất đi người yêu, để lại trong nội tâm Delsasis một nỗi bi thương vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt.
Niềm bi thương đó thúc đẩy ông ta nhớ lại những tháng ngày vui vẻ đã qua.
Cuộc sống trong học viện, ngắn ngủi mà lại có cảm giác đã rất lâu dài, trong những tháng ngày ồn ào ầm ĩ mà lại vui vẻ đó đã xảy ra rất nhiều sự kiện, cuối cùng Delsasis biết được rằng Mellina xuất thân từ gia tộc có thể sử dụng ma thuật huyết thống “Tiên Tri”.
Chặn trước Delsasis và đồng bạn là những kẻ xấu muốn có được sức mạnh của Mellina.
Không biết rằng “Tiên Tri” là thứ ma thuật sẽ cướp đi tính mạng của người làm phép, vô số kẻ tham lam không ngừng săn tìm thành viên của gia tộc “Tiên Tri”, và Mellina người sống sót cuối cùng của gia tộc ấy.
“Này, Del… Nếu không thấy em đâu nữa, anh sẽ tìm ra em bằng được chứ?”
“Em đang nói cái gì thế?”
“Em mặc kệ, trả lời em đi! Anh sẽ… tìm em bằng được chứ?”
“Ừm… Chuyện tới nước này rồi em còn nói linh tinh gì nữa vậy? Không thể có chuyện anh lại không đi tìm em. Không cần biết phải dùng đến thủ đoạn gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ tìm ra em bằng được, chắc chắn!”
“Nói rồi đó nha? Em… Sẽ chờ anh đấy?”
Lúc đó Mellina nghiêm túc chưa từng thấy.
Ngay khi đó, Delsasis không hiểu vì sao cô lại nói thế.
Nhưng chỉ một tháng sau, Mellina bị bắt cóc, lời cô nói ra thật sự giống như lời tiên tri vậy.
Sau đó, Delsasis cũng làm đúng như lời hứa, bất chấp mọi thủ đoạn tìm ra Mellina, hủy diệt hoàn toàn tổ chức tội phạm Hydra.
Nhưng cho đến giờ phút sau cùng, Delsasis vẫn không phát hiện ra sự nguy hiểm thật sự của ma thuật “Tiên Tri”.
Bất hạnh là thứ ma thuật đó không thể khống chế được, ma thuật hoạt động không tuân theo ý chí của người làm phép, ép buộc người sở hữu nhìn thấy cảnh tương lai qua những giấc mơ, cuối cũng lấy đi tính mạng.
Một thứ ma thuật bị nguyền rủa.
Mellina chính là quân cờ đặt dấu chấm hết cho cả gia tộc cùng với thứ ma thuật bị nguyền này
vì này, bản thân cô cũng chấp nhận vận mệnh đó.
Mà Delsasis lại chỉ được biết vận mệnh tàn khốc đó khi Mellina tắt thở.
Không có bất kỳ ai đưa tiễn phút cuối cùng, Mellina nằm trên giường, lặng lẽ kết thúc cuộc đời với nụ cười trên môi, bức thư đặt bên cạnh viết lại toàn bộ sự thật và một câu tổng kết cuối cùng “Thật sự em rất hạnh phúc”.
“Chết đi rồi thì làm sao ta đi tìm em được nữa đây Mellina…” Delsasis đọc xong thư, lẩm bẩm bằng một âm thanh vỡ nát.
Delsasis thật sự muốn đánh chính bản thân mình một trận, kẻ không hề hay biết gì về bóng tối mà Mellina phải gánh vác, lại dám thản nhiên đón nhận tình yêu sâu đậm của cô.
“Tôi biết ông hối hận, nhưng tự trách móc bản thân cũng chẳng làm nên chuyện gì đâu? So ra thì tôi cũng có cảm giác y hệt ông vậy, nên ông cũng áy náy với tôi một chút đi!”
“Ta biết, nhưng mà ta không thể dừng lại nổi. Chắc chắn là vì… Ta rất hối tiếc.”
Miska cũng giống như Delsasis, ôm một nỗi niềm không nơi tỏ bày.
Như vậy mà vẫn còn lo lắng được cho người khác y như thời cả đám vẫn còn là học sinh, khiến Delsassic cảm thấy Miska thật là kiên cường.
Chỉ cần có Miska ở đây đã khiến ông ta vô cùng biết ơn, cảm xúc cũng dịu đi đôi chút.
“Del, anh muốn ăn cơm trước? Tắm trước? Hay là ăn… em… trước?!”
“… Khoan đã, sao em lại cởi quần áo? Không phải nói là có chuyện quan trọng muốn cho anh biết à?”
“Chuẩn bị… để cho Del tận hưởng em thật ngon lành?”
“Sao lại là câu nghi vấn? Mà sao em lại sờ vào quần anh… Từ từ đã! Chúng ta đều còn là học sinh mà, tiếp tục nữa là không ổn đâu! Dừng tay! Đây không phải chuyện con gái nên làm đâu!”
“Thế thì em đây cần phải… thưởng thức Del cho tốt rồi… ♡”
Ký ức thời học sinh khiến cho người ta phải hoài niệm.
Bình thường lúc nào cũng vậy, Mellina không nghe lời người khác, cứ thế sáp lại gần một Delsasis nghiêm túc khắc khổ.
“…”
Những tháng ngày ở bên Mellina là khoảng thời gian vừa đặc biệt lại thật vui vẻ.
Thậm chí cô nàng tích cực đến mức muốn ăn cơm trước kẻng với Delsasis cái đã rồi mới tính đến chuyện về sau…
“… Sao mình lại bị cô ấy hấp dẫn nhỉ? Duyên phận giữa người với người thật sự khó hiểu mà!”
“Del… Ông nên nghỉ ngơi một chút đi thì hơn đấy? Sắc mặt ông tệ quá, lại còn chảy rất nhiều mồ hôi… Không có vấn đề gì chứ?”
“… Ta không sao. Chỉ nhớ lại chuyện trước kia một chút. Không sai… Chuyện ngày xưa.”
Đó là phần quá khứ mà ông ta không muốn bị Miska biết đến.
Nếu như bị Miska biết, chắc chắn cô sẽ dùng nó làm lý do để chế nhạo Delsasis đến hết đời.
“Haiz, đến tận lúc cuối cùng vẫn cứ theo đúng “phong cách Mellina” nhỉ? Cứ thế mà đi, chẳng thèm nói gì với chúng ta cả…”
“Đúng vậy, lúc nào Mellina cũng chơi đùa chúng ta quay vòng vòng.”
“Đúng, cô ấy lúc nào cũng thế. Đột ngột quấy chúng ta xoay vòng, lại không biết vì sao đến lúc tận cùng thì mọi chuyện luôn luôn trở nên tốt đẹp. Thật là… Cuối cùng vẫn cứ chẳng thèm nói gì đã đi mất… Thật sự là hết cách với cô ấy mà.”
“Lại còn làm người ta không thể oán giận nổi… Nói thật, tôi có cảm giác cô ấy thắng xong bỏ chạy.”
Ngay từ đầu Mellina đã là một cô bé chẳng bao giờ chịu nói lời thật ra khỏi miệng, dù khó chịu đến mức nào cũng không bao giờ thốt ra nửa câu ủ rũ, luôn mang theo nụ cười ngây thơ hồn nhiên lại thỉnh thoảng đột ngột làm ra những chuyện động trời trái khoáy hại người khác hoảng loạn bối rối.
Delsasis để ý tới nét âm u thỉnh thoảng mới lộ ra những lúc Mellina vừa đi trên đường vừa tính toán âm mưu gì đó, rồi đã say mê từ lúc nào không biết.
Bởi vì trên người cô gái tỏa ra một cảm giác hư ảo mờ mịt, không nắm chặt lấy thì cô sẽ biến mất đến nơi hư vô nào đó.
“Ta có lời hứa cần phải hoàn thành. Những thứ rũ này chỉ có trong hôm nay…”
“Đúng rồi. Nếu ông không để Selestina được hạnh phúc, về sau sẽ bị Mellina cằn nhằn một trận đấy.”
“Đúng… Không bảo vệ đứa bé kia đến cùng, ta sẽ không có mặt mũi đi gặp Mellina. Bởi vì đứa bé đó là hy vọng của Mellina…”
“Tôi sẽ giúp, Del. Bởi vì tôi cũng đã hứa…”
Nghe lời Miska nói xong, trên mặt Delsasis hơi hơi lộ ra chút nét cười, xoay người rời khỏi ngôi mộ nơi Mellina say ngủ.
Hai người đã thề, nhất định phải khiến Selestina mà Mellina đã giao phó cho cả hai được hạnh phúc.
Cho đến một ngày tương lai, cô bé chọn được con đường mà bản thân muốn đi, cất cánh bay cao…