Arafoo Kenja No Isekai Seikatsu Nikki

chương 11: ông chú nhận nhiệm vụ hộ vệ lần thứ hai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã qua một tháng kể từ khi ông chú bị bắt cóc.

Ở thị trấn Rishakr đã hoàn thành xây dựng hồ nước nóng công cộng và bãi tắm nước nóng, đám thợ thủ công đắc ý vênh váo còn xây cả một tòa khách sạn nước nóng.

Coi như đền bù về việc khiến cả thị trấn ngập chìm trong nước nóng, tất cả công trình đều miễn phí.

Không, có lẽ quá nửa là đám thợ thủ công xây nên vì hứng thú cá nhân.

Kết quả là khiến cho cả thị trấn Rishakr một thị trấn suối nước nóng.

Sau đó là đến bây giờ, thợ thủ công đã hoàn thành xong cả đại công trình cần phải tiêu trừ mệt nhọc, cả đám đang ngâm mình trong suối nước nóng, uống rượu.

“Ai chà chà… không ngờ ngâm suối nước nóng lại thoải mái thế này.”

“Đúng là xa xỉ mà. Cảm giác thoải mái mà không một phòng xông hơi nào sánh nổi. Chịu không nổi mà…”

“Ngâm suối nước nóng sau khi làm việc đúng là siêu thoải mái… muốn nói lại chuyện này cho bà vợ tôi quá. Tốt thật…”Dường như ngâm suối nước nóng đã trở thành một phong trong trong giới thợ thủ công..

Lại còn là suối nước nóng lộ thiên.

Đắm chìm trong cảm giác thoáng đãng và thoải mái của suối nước nóng khiến cho tâm trạng họ tốt vô cùng.

“Không thể quay về… Sao lại biến thành thế này cơ chứ… Luseris có lo lắng cho mình lắm không?”

Ông chú Zeros bên kia lại chẳng thể tận tình hưởng thụ suối nước nóng nổi, bởi vì trong tầm mắt toàn là công nhân cường tráng cơ bắp cuồn cuộn, toàn là đàn ông hôi hám, ông chú không muốn xem cái cảnh tượng chán ngán kém hấp dẫn này thêm nữa.

Nếu chỉ có cảnh tuyết thì còn thưởng thức được vẻ đẹp của tự nhiên, nhưng ngay phía trước là cảnh tượng thảm thiết một đám đàn ông lực lưỡng cuồn cuộn cơ bắp hào sảng to mồm nốc rượu, hoàn toàn không cảm nhận được vẻ đẹp Wabi-sabi kiểu Nhật Bản đâu cả.

“Suối nước nóng tuyệt quá đi… tuy ở chỗ này toàn là đám cơ bắp…”

“Này Gatt, ông chui qua đây làm gì? Ngâm suối nước nóng chẳng phải là một người độc chiếm bãi tắm rộng lớn à.”

“Không, nếu có thể thì tôi muốn cùng tắm nước nóng với vợ cơ? Nhưng mà, cũng có tình bạn giữa những người đàn ông với nhau chứ?”

“Ông đi chết đi… Sao tôi có cảm giác cái này sẽ bị mang đi làm đề tài cho cuốn tạp chí nào đó nhỉ? Tôi không muốn… Hình như có quốc gia tôn giáo nào đấy tuyên dương “hủ đạo” thì phải?”

“A a a… Tôi đoán lờ mờ được là nơi nào rồi. Lúc trước tôi từng nghe nói có người quen làm việc như vậy.”

“Sao không xử lý hắn đi hả? Cái thứ văn hóa hủ bại đó giờ đã lan tràn ra khắp các quốc gia rồi, lại còn in ấn hàng loạt đem ra bán, trẻ em nhỏ tuổi rất dễ tiếp xúc phải.”

“Không ổn… Nếu con tôi bắt đầu trốn trong nhà vẽ tranh ảnh đàn ông cơ bắp thì phải làm sao? Nhân lúc này mau mau hủy diệt đất nước đó đi chứ?”

“Cái này thì tôi cực kỳ đồng ý… Haiz, nếu lỡ như có vấn đề gì thực sự xảy ra, xin ông hãy bảo vệ con mình thật hiền hòa nhé.”

“Không a a a a a a a a a a a!”

“Hủ đạo” - được một quốc gia tôn giáo nào đó chủ trương tán thành, sẽ mang lại rắc rối to lớn cho những gia đình bình thường.

Sau này chắc chắn sẽ diễn biến thành vấn đề tầm cỡ quốc tế.

“Nhưng mà… Sao lại phải triệu hoán Anh Hùng thường xuyên đến thế? Tuy việc tôn giáo theo đuổi quyền lực vẫn là hiện tượng thường gặp trong lịch sử, nhưng mình không cho rằng cái thứ vô trách nhiệm như tứ thần lại có hứng thú đi theo đuổi quyền lực. Hay là vì phát tán văn hóa dị giới? Rất có thể… Không đúng, không thể nào…”

Ông chú Zeros cho rằng mục đích hành động của nhân loại và tứ thần khác nhau rất lớn.

Thần thánh quốc Mentis lợi dụng Anh Hùng để khuếch trương quyền thế, gây áp lực về mặt quân sự lên các quốc gia xung quanh.

Nhưng nếu suy xét đến bản chất của tứ thần là chỉ lo hưởng lạc, kiểu gì cũng thấy suy nghĩ của tứ thần và nhân loại chắc chắn có một chút khác biệt.

Nhân loại vừa sợ hãi vừa sùng kính thần linh, tín ngưỡng sẽ xuất hiện và hướng đến bất kỳ sự tồn tại nào mang sức mạnh to lớn, chấp nhận tứ thần là thần bởi vì con người thật sự quá nhỏ yếu.

Nhưng xét từ quan điểm của tứ thần, thế giới này và con người của nó lại là gì?

“Chắc hẳn tứ thần có rằng thế giới này nhàm chán không có gì thú vị, thiếu giải trí… cho nên mới triệu hoán Anh Hùng liên tục… Tuy nhiên, rất khó để nói rằng nhờ vậy mà văn minh phát triển được. Dù sao lũ trẻ mới mười mấy tuổi không có khả năng thúc đẩy văn minh tiến triển đột phá, muốn tái hiện lại kỹ thuật nào đó ở thời đại này cũng rất khó khăn. Người lớn thì lại rất có thể sẽ trở thành nhân vật nguy hiểm ở thời đại này, gặp phải kẻ có dã tâm cũng rất rắc rối, lỡ hắn nhân cơ hội nào đó chiếm được sự ủng hộ của nhân dân thì phiền phức to. Cuối cùng thì chỉ trở thành công cụ chiến tranh được mà thôi, tứ thần chắc cũng coi tín đồ là công cụ mà thôi nên mới mặc kệ. Haiz, phải nói là vốn cũng không muốn quan tâm…”

Sắp xếp, chỉnh sửa lại thông tin tình báo đã thu thập được từ trước đến giờ, có thể đưa ra suy luận rằng tứ thần triệu hoán Anh Hùng liên tục để chế tạo ra môi trường hoàn cảnh phù hợp cho mình vui chơi hưởng thụ, còn vận dụng vũ lực và quyền lực của đất nước gây sức ép lên các quốc gia xung quanh hẳn là chủ trương của nhân loại.

Tuy không biết tần suất tứ thần ban thần dụ nhiều ít thế nào, nhưng xét theo cá tính và bản chất, ông chú không cho rằng tứ thần sẽ chỉ ngầm ra lệnh.

Khai chiến với Đế quốc Altorm, thực hiện ngoại giao chèn ép với Vương quốc Isarash, xét trong lịch sử thì cũng là chiến lược thường thấy, nhưng thật sự không giống chiến lược mà lũ chỉ yêu hưởng lạc như tứ thần nghĩ ra được.

Tưởng tượng tứ thần là bà chị “Theresa” - chính là “Osako Reimi” để tham khảo, lập tức nhìn ra được rất nhiều manh mối.

Vấn đề cần phải chú ý là “Vì sao tứ thần ném được Evil God tới dị giới?”.

Có thể đoán trước được rằng này có lẽ vì tứ thần cũng có giao lưu với các thần ở thế giới khác.

Ném Evil God sắp hồi sinh vào dị giới, bởi vậy mà tạo thành bất mãn nên khiến đám Zeros được chuyển sinh, xét từ đó mà ra, chắc hẳn tứ thần có thể đến thế giới do thần khác quản lý, đi chơi.

Suy luận ngược dòng, cũng chứng tỏ tứ thần đã trải nghiệm nền văn minh dị giới.

Rất có thể tứ thần đã quen với nền văn hóa tân tiến của dị giới, nên mới tìm cách tăng cường cấp bậc văn minh của thế giới này mà không thèm suy nghĩ. Rốt cuộc vốn dĩ tứ thần cũng không hề chịu quản lý thế giới cho tử tế, luôn luôn muốn làm gì thì làm.

Lấy Reimi để so sánh, thời cấp ba cô ta đã từng “Tự tiện xông vào nhà bạn bè, thải ra hàng đống rác rưởi, sau đó bỏ về nhà như chẳng liên quan gì”. Trước khi sự kiện đó xảy ra, Reimi cũng có không ít bạn bè, giao du rất rộng, nhưng sau đó không còn ai chịu lại gần cô ta nữa.

Tuy đến tận bây giờ ông chú vẫn không biết lý do vì sao Reimi lại làm vậy…

Chỉ là cảm giác, nhưng ông chú Zeros đoán rằng chắc chắn chuyện đó có liên quan đến đàn ông, có thể là phải xả rác để diệt trừ kẻ cản trở chẳng hạn, ông chú nghĩ vậy.

Khi đó Reimi cũng đã biết lừa gạt đàn ông không thân quen, đòi người ta mời ăn, đòi đi tiệm bán châu báu đồ trang sức, muốn làm gì thì làm.

Chỉ cần đã từng làm như vậy rất nhiều lần, tự nhiên sẽ cảm thấy làm việc đàng hoàng nghiêm túc thật là ngu xuẩn.

Tứ thần cũng vậy, đã quen được chơi bời trong nền văn minh tiên tiến ở dị giới, trwor về rồi, nhìn sang thế giới của mình sẽ nghĩ gì? Chắc chắn sẽ cực kỳ hâm mộ dị giới tràn ngập các thể loại vui chơi giải trí.

Tứ thần cảm thấy bực bội vì nền văn minh tụt hậu nên mới lợi dụng Anh Hùng bị triệu hoán tới, cái ý tưởng phát triển nền văn minh bằng cách dựa vào người khác thúc đẩy cũng chẳng kỳ quái.

“… Thế nên mới theo đuổi giải trí! Chắc chắn bọn chúng đã từng tiếp xúc chúng ta… Không đúng, phải nói là tiếp xúc với nền văn minh tương tự chúng ta. Lũ chỉ biết hưởng thụ với gây rắc rối cho người khác như chúng không thể chịu nổi tiêu chuẩn văn minh lạc hậu của thế giới này. Đồng loại với thứ tà mà ngoại đạo như bà ta lại càng như thế.”

Tất cả chỉ là phỏng đoán, nhưng ông chú lại quả quyết như đã nắm chứng cứ xác thực.

Cá tính của tứ thần cá giống hệt Reimi, cùng chung đặc điểm là xằng bậy cực độ, siêu ích kỷ lại vô trách nhiệm, logic suy nghĩ có vấn đề.

“Tứ thần giáo không thể triệu hoán Anh Hùng, chiến lực sẽ rơi thẳng xuống… hơn nữa khi phép hồi phục bắt đầu lưu thông trên thị trường, tất nhiên giá trị của Thần Quan cũng sẽ giảm xuống. Tứ thần thì không được giải trí vì không thể triệu hoán Anh Hùng, chắc giờ cũng đang rất bất mãn? Trong thời gian này tình hình trong nước lại chuyển biến xấu đi, tín đồ suy giảm… giả thiết mục đích của tứ thần là tăng cấp bậc nền văn minh, vậy phải làm sao để ngăn không cho quân cờ của mình bị suy yếu cũng là vấn đề đáng chú ý đây.”

Sau này Thần thánh quốc Mentis đã không còn Anh Hùng để làm chiến lực mà dựa vào nữa, cũng không thể tiếp tục khoe khoang sự ưu việt của phép hồi phục bị bọn họ gọi là “thần thánh thuật” nữa. Tạo áp lực ngoại giao ra xung quanh càng khiến các nước nhỏ xung quanh đoàn kết lại.

Bọn họ vẫn giữ được thực lực quân sự nhất định, nhưng cũng chỉ ở mức bình thường, các nước xung quanh hợp tác chặt chẽ hơn là đối phó được.

Nói cách khác, xung quanh họ đã toàn là quân địch.

“Bọn họ đã mất ưu thế. Thịnh suy là chuyện thường tình trên thế gian mà, đúng là thế sự vô thường…”

“Phải hủy diệt mới được… Phải thiêu trụi, thiêu sạch sẽ đất nước đó… Đúng rồi, nhờ bọn họ hỗ trợ. Mượn sức những Anh Hùng khác nữa… Ha ha ha…”[note37152]

“Ê ê này, Gatt? Ông có hơi đáng sợ quá đấy…”

Bên cạnh ông chú Zeros đang cẩn thận suy tính, cựu Anh Hùng đang định phá hủy quốc gia hủ đạo.

Haiz, trên góc độ của bậc cha mẹ lo lắng cho con cái, tuyệt đối không thể để cho cái thứ sách truyện hentai đó lan tràn trên thế gian này.

“Cũng đến lúc lên được rồi đấy. Cuối cùng cũng xong việc, tôi phải nghỉ ngơi cho tốt một thời gian mới được.”

“Đúng vậy. Cảm thấy hình như có hơi choáng. Việc lần này xong rồi tôi phải về nhà một chuyến mới được. Phải kiểm tra xem trong nhà quyển hentai nào không.”

“Giá mà đây không phải di ngôn trước khi chết của ông thì tốt. Chết trên phương diện tinh thần ấy… Kiểm tra phòng mà lôi ra thứ con ông không muốn bị người khác nhìn thấy, ông sẽ bị nó căm ghét đấy?”

“Đừng nói chuyện đáng ghét đó! Đối với tôi thì đây là vấn đề rất nghiêm trọng! Tôi còn không muốn gả con ra ngoài, nhưng cũng không thể chấp nhận nổi bé cưng nhà mình biến thành hủ nữ trốn trong nhà không được ai yêu thích!”

Đã hết đường cứu chữa, ông chú cầu nguyện cho Gatt sẽ không gặp phải cái chết trên phương diện tinh thần, đồng thời rời khỏi bể tắm công cộng.

Phía sau ông chú, đám người lùn vẫn còn đang uống rượu. Bọn họ uống rượu trong suối nước nóng cũng chẳng bị say đến mức không còn biết gì, thậm chí còn chẳng có chút mệt nhọc nào lên trái tim, cả gan cũng cực kỳ khỏe mạnh.

Cơ thể cường tráng đó thật sự khiến ông chú Zeros hơi hơi hâm mộ.

Tuy nhiên, chính vì thế bọn họ sẽ chuốc say những công nhân khác.

Ông chú Zeros lén lút chuồn khỏi đó.

==========

Sáng hôm sau, công việc đã tìm tới tận cửa.

“Chỗ này có vị Pháp Sư tên là Zeros không vậy? Tuân theo mệnh lệnh của ngài Công tước Solistiea, có nhiệm vụ giao cho ông ta hỗ trợ hộ vệ.”

“Zeros-sensei ấy hả? À, có đó. Ê này… Zeros-sensei, có Kỵ Sĩ đến đón cậu kìa. Cậu nhận nhiệm vụ gì đó phải không vậy?”

“À à… Tôi có nhận nhiệm vụ hộ vệ quan ngoại giao từ ông Creston. Nghe nói phải hộ tống đến đế đô Đế quốc Altorm…”

Hình như anh Kỵ Sĩ có chút bất mãn với phát ngôn của Zeros.

Skill “Phát hiện Mana” của ông chú Zeros cảm nhận được dao động Mana có mang theo một chút ác ý.

Tuy nói là gia tộc Công tước nhưng dù sao cũng là phân chi có huyết thống hoàng tộc, xưng hô với nhân vật tầm cỡ như Creston như vậy khiến người Kỵ Sĩ cảm thấy thái độ của ông chú quá thất lễ cũng là chuyện đương nhiên.

“Tôi là Zeros, nhưng quan ngoại giao đã tới đây rồi cơ à? Nhanh thật… Chứng tỏ quốc gia đó rắc rối đến vậy cơ hả?”

“Pháp Sư thôi thì đừng có nói lắm chuyện dư thừa! Ngươi chỉ cần làm đúng theo nhiệm vụ được giao, tập trung hộ vệ là được.”

“Ta có nghe nói quan hệ Pháp Sư với Kỵ Sĩ không được tốt, nhưng bị căm ghét tới mức này sao? Vậy cũng được hả? Solistiea…”

“Ta đã bảo ngươi đừng có mà nói chuyện dư thừa rồi chứ hả? Tập trung vào chấp hành nhiệm vụ hộ vệ đi là được!”

Thái độ của đối phương khá ngang ngược, cũng chứng minh xung đột giữa Pháp Sư và Kỵ Sĩ đã nghiêm trọng tới mức nào.

“Thế Công tước Solistiea không giao thứ gì cho anh sao? Đã là nhiệm vụ ủy thác chính thức, chắc hẳn anh có mang công văn ủy thác theo đến đây chứ?”

“Hừm… Là cái này.”

Zeros nhận văn kiện ủy thác nhiệm vụ, xác minh, rồi cất vào không gian chứa đồ.

“Ta đã nhận. Ta cũng biết các anh ghét Pháp Sư, nhưng coi đám Pháp Sư trong nước của các anh với ta là cùng một loại sẽ khiến ta bối rối đấy. Nhiệm vụ hộ vệ rất cần phải hợp tác, cứ coi ta là lính đánh thuê, đối xử bằng thái độ nhẹ nhàng, sẽ không gây ra xung đột dư thừa.”

“Ôi… Xin lỗi. Tôi lỡ lộn ngài với đám Pháp Sư trong hoàng cung. Tôi xin lỗi. Tuy gần đây có khá hơn nhiều, nhưng mấy tên Pháp Sư ưu tú vẫn có chút ngạo mạn.”

Hai từ “hợp tác” khiến cho người Kỵ Sĩ hiểu ra vị Pháp Sư trước mắt kia không giống với đám Pháp Sư nước mình.

Trước cuộc cải cách, có rất nhiều Pháp Sư hành động tự tiện theo ý mình chứ không muốn hợp tác với Kỵ Sĩ, vênh váo kiêu ngạo, thái độ ngang ngược.

Đương nhiên là sau khi cải cách cũng vẫn còn vài tên Pháp Sư đáng ghét tồn tại, khiến cho cả đoán Kỵ Sĩ vẫn luôn nhìn Pháp Sư bằng ánh mắt đầy thành kiến.

Người Kỵ Sĩ nhận ra điều đó, thành thật cúi đầu xin lỗi.

“Không sao không sao, ta không để bụng. Vậy chúng ta đi thôi. Ông Nagri, tôi có nhiệm vụ khác cần thực hiện, tiếp theo tôi không có mặt ở công trường cũng không có vấn đề gì chứ?”

“Ừm, cửa ải khó khăn nhất đã vượt qua rồi, còn lại bọn tôi có thể tự giải quyết. Cẩn thận dọc đường nhé, con đường phía trước hình như có vài nơi hơi bị nguy hiểm đấy.”

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ đề cao cảnh giác.”

Zeros phất phất tay chào ông lùn Nagri đang dõi theo mình rời đi, cùng với mấy Kỵ Sĩ tiền về hướng một quảng trường nhỏ trong thị trấn.

Ở đó đã đậu sẵn một chiếc xe tám ngựa kéo và những Kỵ Sĩ đang chăm sóc cho lũ ngựa, tất cả mọi người đều là Kỵ Sĩ, không thấy bóng dáng một Pháp Sư nào cả.

“… Không có Pháp Sư à?”

“Nhiệm vụ ngoại giao lần này được thực thi theo yêu cầu của ngài Công tước Delsasis. Quân đoàn Pháp Sư có vẻ rất bất mãn nên mới cố ý kiếm chuyện, cự tuyệt phái Pháp Sư đến đây trợ giúp.”

“Đây là công tác quan trọng của đất nước cơ mà? Pháp Sư với Kỵ Sĩ ở vương đô đối chọi gay gắt đến vậy sao? Theo ta được biết thì đang cải cách rồi…”

“Bệ hạ cũng cực kỳ đau đầu về vấn đề này. Đám Pháp Sư lâu năm hiện tại vẫn còn thẹn quá hóa thành căm giận bất mãn, quay sang oán hận phe Solistiea vì đem ma thuật đã được cải tiến ra bán đại trà chứ không ưu tiên giao nộp cho bọn họ.”

“A ha… Quan đoàn Pháp Sư bên kia chắc là bị thâm hụt đi rất nhiều lợi nhuận? Dù sao ngài Delsasis cũng rất khôn khéo, chắc hẳn là lại giáng đòn nghiêm trọng cho họ luôn… chịu không ít thiệt hại chứ hả?”

“Thật ra bọn tôi thì lại rất cảm kích. Cái lũ đó vốn không biết chút gì về chiến trường, làm sao hoạch định ra nổi chiến lược quân sự? Bọn họ vì vậy mà bớt huênh hoang đi, chúng tôi hoan hô còn chẳng được.”

“Ta hiểu, chẳng phải bọn họ chỉ biết dùng ma thuật chứ hoàn toàn không thể cận chiến à? Vậy thì tự bảo vệ chính mình kiểu gì?”

Trong lãnh địa của Công tước Solistiea, Kỵ Sĩ và Pháp Sư hợp tác cực kỳ khăng khít chặt chẽ.

Trong mắt ông chú Zeros, thành lập hệ thống hỗ trợ hợp tác trên lĩnh vực quân sự là chuyện đương nhiên, nhưng xét trên phương diện quốc gia lại không phải vậy. Đoàn Pháp Sư tính toán bành trướng quyền lực, hoàn toàn làm ngơ đoàn Kỵ Sĩ.

Hoang tưởng rằng ma thuật là tuyệt đối, quân đoàn Pháp Sư vô cùng cố chấp, hoàn toàn không thèm lắng nghe tiếp nhận ý kiến từ quân đoàn Kỵ Sĩ.

Ông chú Zeros lại thấy rõ một lần nữa được sự đặc biệt của lãnh địa Công tước Solistiea.

“Ừm… Có vẻ như ngài không giống với những Pháp Sư khác, tri thức cũng không giống như một người bình thường có được. Ngài có muốn đến quân đoàn Kỵ Sĩ đặc nhiệm hoàng gia chúng tôi không? Bệ hạ cũng rất mong có nhân tài xuất sắc gia nhập.”

“Ta không hợp làm công chức, chỉ muốn thảnh thơi nghiên cứu thôi.”

“Tiếc quá! Thật sự hy vọng cái đám Pháp Sư hoàng cung học được sự khiêm tốn của ngài. À, vậy xin nhờ ngài lo chuyện hộ vệ. Thưa Bá tước Ilhas, tôi đã đưa ngài Zeros tới.”

Kỵ Sĩ dừng lại trước cửa xe ngựa, báo cáo với vị quý tộc bên trong.

Nhưng chẳng hề có âm thanh trả lời nào từ bên trong vang ra cả.

“ “… Hửm?” ”

Ông chú và anh Kỵ Sĩ nhìn nhau.

“Xin lỗi, mời ông trực tiếp lên xe ngựa luôn đi. Ta đang bận, hơn nữa nếu có thể thì ta hy vọng nhanh đến hoàng đô.”

“ “À…” ”

Trả lời cực kỳ lạnh nhạt.

“Được chứ?”

“Bá tước đã nói vậy rồi thì ngài trực tiếp lên xe ngựa đi.”

“Nếu thế, ta xin phép làm phiền.”

Phía sau cánh cửa xe là một người thanh niên ước chừng hai mươi mấy tuổi, trông hơi có chút vấn đề về mặt thần kinh, đang vật lộn với hàng đống văn bản giấy tờ.

Anh ta không ngừng lật từng trang từng trang giấy tờ, so sánh với trang đang cầm, nhìn chằm chằm vào tư liệu, kiểm tra lại xem liệu có sai sót và lợi nhuận giao dịch dự kiến, vừa thở dài vừa lặp đi lặp lại động tác ấy.

“Lần đầu gặp mặt, tôi là…”

“Bỏ qua màn chào hỏi tiếp đón này đi. Hiện tại ta không có thời gian… Nhiệm vụ ngoại giao lần này rất quan trọng, liên quan đến vận mệnh quốc gia. Mau mau lên đi, ta muốn xuất phát đến Asmara ngay lập tức.”

“À…”

Hoàn toàn không có chỗ cho người khác trả lời.

Bá tước Ilhas là nhân vật chỉ một lòng lo cho công việc.

“Vậy thì xin phép thất lễ.”

Ngay khi ông chú Zeros ngồi lên xe ngựa, bầy ngựa hí vang, chạy.

Mặc cho chiếc xe ngựa đã bắt đầu chuyện động, Bá tước Ilhas vẫn lặng yên làm việc, không nói một câu.

Cứ thế, ông chú Zeros chuyển từ công việc bận rộn sang công việc nhàn nhã.

Ông chú ngồi trong xe ngựa, nhàm chán chết đi được…

Chiếc xe ngựa liên tục tiến lên, hướng tới đế đô “Asmara” của Đế quốc Altorm.

==========

Quay lại thời gian lại khoảng vài tuần trước.

Trong một pháo đài của Thần thánh quốc Mentis nằm bên rìa lãnh thổ Đế quốc Altorm.

Vị trí này vừa đóng vai trò lá chắn đón đánh quái vật tới từ Rừng đại ngàn Farfranch, vừa là căn cứ xâm lược dễ bề tạo áp lực lên “Đế quốc Altorm”.

Tuy khu vực Rừng đại ngàn Farfranch nằm ở một vùng núi khác phía bên kia Đế quốc Altorm, nhưng thông qua một thung lũng hẹp dài được gọi là “Claw Marks of the Evil God”, chúng có thể đi thẳng từ Rừng đại ngàn Farfranch tới vùng bình nguyên bên này.

Vấn đề là lũ quái vật tấn công tới đây mạnh đến mức cả Anh Hùng được triệu hoán cũng không thắng nổi.

Không cần biết nguyên nhân là gì, một khi có quái vật xuất hiện, quân đoàn Holy Knight buộc phát dốc toàn lực ứng chiến.

Đó chính là lý do “Pháo đài Shuttomar” được xây dựng làm một căn cứ phòng ngự.

Trong một căn phòng của pháo đài, các Kỵ Sĩ của quân đoàn Holy Knight đang bàn luận với vài thiếu niên thiếu nữ.

“Con đường… à?”

Một thiếu niên trông như phụ trách làm đại biểu thay cho đồng đội lên tiếng thiếu niên hỏi lại các Kỵ Sĩ.

“Đúng vậy. Một con đường được xây dựng men theo núi non hiểm trở, có vẻ là kết nối tới nước láng giềng.”

“Ta không biết cái đó thì quan trọng gì, cần chúng ta lên sân khấu à?”

Địa vị của thiếu niên địa cao hơn Kỵ Sĩ, đây cũng là chuyện đương nhiên, bọn họ là “Anh Hùng” được triệu hoán từ dị giới tới.

Nghe nói bọn họ có thực lực địch nổi ngàn người, đối thủ tầm thường không thể nào chiến thắng nổi họ, bởi vì quá quan trọng nên nhận được đãi ngộ vượt quá mức bình thường.

“Mục tiêu là phá hoại con đường đó à? Vì sao…”

“Rất có thể bọn Ma tộc sẽ sử dụng con đường này để thông thương với nước láng giềng. Chắc chắn chỉ có thể là Vương quốc Isarash mà hiện tại chúng ta đang gây áp lực chính trị… Cứ như vậy sẽ không thể công phá quốc gia tà giáo đó mất.”

“Nhưng bọn chúng rất mạnh? Với sức chiến đấu của chúng ta hiện giờ có thể thắng nổi không? Chiến dịch xâm lược trước đó đã bị tổn thất nghiêm trọng vì thằng đần Iwata rồi còn gì? Giờ làm gì còn dư sức.”

“Hơn nữa… Nếu đối phương lại dẫn dụ quái vật tấn công, lần này chúng ta sẽ bị tiêu diệt thật đấy. Hiện tại lũ quái vật đó đã ẩn núp gần đây rồi, chúng ta không có dư thừa quân đội để phân tán nữa.”

“Nhưng nếu không xử lý con đường đó nhanh lên, lần sau sẽ là chúng ta bị các quốc gia khác bao vây. Các nước xung quanh đều phủ định tính chính thống của chúng ta.”

Trong quân đoàn Holy Knight cũng có người phụ trách trinh sát.

Bọn họ phát hiện ra một con đường hoàn toàn mới men theo sông Aulas, uốn lượn quanh co xuyên qua núi non, theo báo cáo thì nó thậm chí còn kéo dài sâu vào trong vùng núi.

Con đường được xây dựng bằng cách lợi dụng địa hình tự nhiên, nằm trên vị trí cực khó tiếp cận tấn công.

“Xung quanh là vực sâu chênh vênh… Làm sao mà tới đó được chứ? Mà chẳng nếu chúng ta phá hoại sẽ chỉ càng làm quốc gia này thêm phản cảm à? Hơn nữa con đường này kéo dài đến tận đâu vậy?”

“Vấn đề phản cảm hay không có thể thảo luận sau. Vấn đề hiện tại là nếu để các quốc gia xung quanh liên minh, chiến lực sẽ đủ để đối đầu với chúng ta mất. Còn về vấn đề cuối cùng, có vẻ như con đường đó kéo dài đến tận Đại di tích ngầm Irumanas. À mà phải gọi đó là đường hầm ngầm mới đúng.”

Giới lãnh đạo của Thần thánh quốc Mentis khá nôn nóng.

Từ trước tới nay bọn họ vẫn luôn gây áp lực ngoại giao kiểu chèn ép lên các nước xung quanh, nhưng hiện tại khi Đại thần điện Marto Handel sụp đổ, mọi chuyện bắt đầu đi xuống, tình hình trong nước lúc này cũng đang hỗn loạn tưng bừng.

Hậu quả từ phát Judgement Arrow giáng xuống khiến khắp nơi trong nước đều có người bị thương, Thần Quan, Linh Mục, lẫn các Holy Knight biết sử dụng phép hồi phục phải đi khắp nơi đến sức cùng lực kiệt.

Công tác trùng tu không theo kịp tiến độ, tình hình thiệt hại ngày càng nghiêm trọng, lại còn phải đối mặt với những động thái đáng ngờ từ các quốc gia xung quanh, ứng phó tình hình cũng lại chậm thêm một bước.

Thần thánh quốc Mentis đã bó tay trước thái độ đối địch rõ rệt từ các quốc gia xung quanh, rơi vào tình cảnh không thể không sử dụng quân bài tủ “Anh Hùng”.

Nhân tiện đã nhắc tới, các thành viên trong quân đoàn Holy Knight ở đây không biết chuyện Đại thần điện Marto Handel đã bị hủy diệt.

Họ cũng chỉ hành động theo mệnh lệnh từ cấp trên.

“Hơn nữa còn có tin đồn bọn họ cùng nhau phát minh ra “Ma thuật hồi phục”…”

“Ma thuật hồi phục… Thì có gì không tốt chứ? Phép hồi phục được lưu thông trên thị trường thì lại có càng nhiều người được trợ giúp chứ? Ta không hiểu chuyện này thì có vấn đề gì.”

“Ngài đang nói gì vậy! Sự tồn tại của Ma thuật hồi phục chẳng khác nào phủ định Thần thánh thuật của chúng ta cả?! Sẽ khiến mọi người mất đi tín ngưỡng!”

“Tín ngưỡng… Ha ha ha… Là bởi vì ma thuật hồi phục của Pháp Sư mà lưu thông trên thị trường sẽ làm giá trị của thần thánh thuật bị hạ thấp chứ gì? Nói không chừng sẽ diễn biến thành tình hình các quốc gia khác chủ trương coi thần thánh thuật và ma thuật hồi phục của Pháp Sư đều là một dạng ma thuật. Các người hoảng loạn vì vấn đề đó thôi?”

“Ngài Himejima! Không thể nói vậy được!”

Tứ thần giáo khẳng định nguyên tắc chỉ có ai thờ phụng tứ thần mới sử dụng được thần thánh thuật hồi phục.

Nhưng một khi Pháp Sư phát minh ra ma thuật hồi phục, tình hình sẽ thay đổi. Một khi tín đồ xuất hiện nghi vấn rằng: “Liệu có phải thần thánh thuật thật ra cũng chỉ là một loại ma thuật bình thường?”, tín ngưỡng sẽ dao động.

Chính bởi vì vẫn luôn cường điệu sự chính thống và thiêng liêng của thần thánh thuật nên giờ chỉ cần có một chút nghi ngờ xuất hiện cũng sẽ dễ dàng hủy hoại tất cả những gì họ đã tạo dựng.

Chưa kể đến trị liệu bằng thần thánh thuật trị còn là nguồn thu nhập quan trọng cho ngân sách quốc gia.

Nếu những quốc gia khác bắt đầu bán ma thuật hồi phục, phí trị liệu trả Thần Quan cũng buộc phải giảm mạnh theo, nền kinh tế của Thần thánh quốc Mentis cũng bị thiệt hại nghiêm trọng.

“Dù sao đất nước của các người có biến thành thế nào cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta cả.”

“Himejima! Cậu quá đáng rồi đấy! Xin lỗi, gần đây cô ấy có hơi kích động…”

“Không đâu… Chúng ta đều biết, sau trận thua đó, cô ấy đã thay đổi…”

“Đúng vậy, mà chúng ta làm sao sống nổi nếu như không có đất nước này chứ? Triệu hoán trận cũng thuộc về quốc gia này, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra cho đất nước này thì chúng ta trở lại thế giới cũ bằng cách nào đây?”

“Ông thật sự nghĩ rằng trở về được hả? Lấy gì mà dám khẳng định mỗi người chết đi ở đây đều sẽ được trở lại thế giới cũ, sống cuộc đời bình yên? Ta đã không còn tin bất cứ chuyện gì nữa.”

“Himejima, cậu…”

“Himejima Kano” - Một trong năm người được coi là mạnh nhất giữa các Anh Hùng, đã có sự thay đổi mãnh liệt về mặt nhân cách.

Thiếu nữ ngây thơ dịu dàng và ít nói đó bị cưỡng ép triệu hoán tới thế giới xa lạ này, trong trận chiến tấn công Đế quốc Altorm đã giao chiến với nhân vật như tướng quân phe địch, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bạn bè vả cả cậu bạn thanh mai trúc mã mất đi.

Sau đó thiếu nữ bị giam cầm trong thù hận, thay đổi hoàn toàn, đến nỗi ngay cả các đồng đội cũng không biết phải đối xử với cô thế nào cho phải.

“Giá mà có Nagisa ở đây… cậu ấy đi thu thập thông tin về Evil God phải không? Chúng ta chẳng có cách nào cả.”

“Hết cách rồi. Có vài người không phù hợp để lên chiến trường… Nagisa không hợp với việc chiến đấu, phải nói là cậu ấy thuộc kiểu chi viện hỗ trợ.”

“Tôi chỉ cần giết tên tướng quân Ma tộc đó là được, chuyện về sau có ra sao cũng được. Đất nước này có diệt vong cũng thế.”

“Ê!”

“Nghiêm trọng quá rồi… Hết cách, vậy thì mời Himejima tham gia chiến dịch lần này. Dù sao cũng có khả năng cậu ấy sẽ gặp được kẻ thù.”

“Làm sao bây giờ? Vẫn mang đi hả?”

“Đưa đi thôi. Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa, nếu thực sự gặp nguy hiểm cũng có thể trở thành át chủ bài.”

Các Anh Hùng đưa ra kết luận, rồi tiếp nhận nhiệm vụ “Phá hoại đường giao thương” ở Đế quốc Altorm.

Bọn họ không thể sinh tồn nổi nếu như không có quốc gia này bảo hộ, một khi Thần thánh quốc Mentis sụp đổ, bọn họ sẽ phải tìm cách sống sót dựa vào chính bản thân mình.

Sống trong thế giới hạn hẹp, thiếu thốn thông tin, mà đất nước đó cũng không cung cấp cho họ bất kỳ thông tin dư thừa nào, quá ít dữ liệu để đội Anh Hùng sử dụng làm tiêu chí đánh giá, thậm chí bọn họ sợ hãi bước ra ngoài thế giới rộng lớn.

“Chúng ta là Anh Hùng. Được thần lựa chọn…”

“Chuyện đó thì khó nói lắm. Cứ ôm chặt lấy cái ý tưởng đó thì chỉ bị người ta thao túng tùy ý đến chết mà thôi?”

“Himejima… Vì sao cậu lại trở nên đa nghi như vậy chứ? Vì sao…”

“Nếu như Evil God thật sự có tồn tại, thì hủy diệt thế giới này luôn đi. Tất cả… Tất cả đều biến mất hết thì tốt.”

Kano đã không còn động lực để sống sót, chỉ còn lại lòng căm thù vá sát ý cuồng dại đủ để hủy diệt chính mình. Cô gái đã không nghe thấy tiếng nói của đồng đội nữa, thậm chí đã không còn coi những Anh Hùng khác là đồng nữa.

“Tóm lại… Thật sự vô cảm kích các vị Anh Hùng đã đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ này nói. Xin hãy phá hủy âm mưu tà ác của lũ thiếu tín ngưỡng đó, tuyên dương ý chí của thần!”

“Cứ giao cho chúng tôi! Chúng tôi sẽ thể hiện ra cho chúng thấy thế nào gọi là chính nghĩa.”

“Ôi ôi… Ngài Satoru, xin nhờ ngài. Nguyện phước lành của thần theo cùng các vị.”

Lấy lý do đi chuẩn bị chiến đấu, mỗi người rời khỏi phòng lại mang theo một suy nghĩ khác nhau.

Các Anh Hùng nhóm rất tin tưởng rằng hành động của mình là “Chính nghĩa”.

Không, có lẽ bọn họ chỉ muốn tin tưởng vào việc bản thân mình là chính nghĩa mà thôi.

==========

“Này Himejima!”

Rời khỏi phòng, “Kami Satoru” gọi Kano lại.

“Chuyện gì vậy? Satoru…”

“Vừa rồi cậu nói vậy không ổn đâu. Khó chịu thế nào mà nói ra chuyện bất lợi cho họ theo cái kiểu đầy thù địch như thế sẽ khiến đám Thần Quan bất mãn đấy.”

“Sao cũng được. Cậu cũng biết rằng bọn họ rất khả nghi chứ? Tôi cảm thấy chuyện đã tới nước này thì lựa lời phát ngôn đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Thứ mà bọn họ đang nói đến là chính trị, chẳng có liên quan gì tới thần cả.”

“Có là vậy đi chăng nữa, cậu biết cậu vừa nói chuyện rất nguy hiểm không? Lỡ không cẩn thận sẽ bị đám tín đồ quá khích giết…”

“Không sao cả. Dù sao cũng không thể quay về thế giới cũ. Hơn nữa, bọn họ dời tầm mắt đi khi nhắc đến vấn đề triệu hoán, chắc chắn là đang che giấu gì đó.”

Kano không xem nhẹ những hành vi mất tự nhiên dạo gần đây của đám Thần Quan, đặc biệt là sau khi động đất xảy ra, bọn họ càng trở nên ưu đãi Anh Hùng đến quá đà.

Từ thái độ của các Thần Quan, Kano đoán rằng đã có chuyện gì đó xảy ra ở Thánh đô Maha Letarte, thậm chí còn là sự kiện nghiêm trọng không thể cho các Anh Hùng biết được.

“Bọn họ đang giấu giếm chuyện gì đó. Trước kia lúc nào cũng áp đặt phương châm của quốc gia lên chúng ta, mấy tuần này lại không thấy nhắc đến nữa, lại còn suy tính lo nghĩ cho chúng ta. Tôi nghĩ chắc chắn đã xảy ra chuyện trọng đại gì rồi.”

“Có là vậy thì, không chừng bọn họ cũng chỉ đang lo lắng chúng ta thôi. Vì sao cậu cứ phải đối đãi với họ bằng thái độ hằn học đầy thù địch đó thế? Chuyện của Kazuma có liên quan gì đến họ đâu.”

“Đương nhiên là có liên quan! Nếu bọn họ không triệu hoán chúng ta tới đây, Kazuma đã không phải chết! Không chỉ có cậu ấy, cả Yuri, cả Hiromi… Là bọn họ hại chết mọi người!”

“Đó là lỗi của Iwata chứ! Nếu không phải tại thằng đó chỉ huy…”

“Chỉ nhìn bề ngoài chứ không chịu suy ngẫm nên cậu mới không nhận ra mình bị lừa! Không phải, “biết bị lừa vẫn cố tin” mới là đáp án chính xác chứ nhỉ?”

“!”

Satoru không thể nhìn thẳng vào mắt Kano nổi, bởi vì cậu ta là người vui mừng nhất khi cậu bạn thanh mai trúc mã Kazuma Takumi của Kano chết đi.

Lý do bắt nguồn từ cảm tình mà Satoru dành cho Kano, nhưng nhìn từ kết quả thì ngược lại, Takumi chết chỉ khiến Kano muốn đi theo cậu ta.

Đừng nói đến chuyện trái tim xích lại gần hơn, con tim Kano càng ngày càng trôi xa vời khiến Satoru cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Tên đó đã không còn nữa rồi! Kẻ lúc nào cũng muốn chết thì làm nổi chuyện gì chứ!”

“Đó là suy nghĩ của cậu đúng chứ Satoru? Xin đừng áp đặt giá trị quan của cậu lên người tôi được không vậy?”

“Này…!”

Kano đáp lại lạnh nhạt.

Không, không chỉ là lời nói, ánh mắt Kano nhìn sang Satoru cũng lạnh như băng.

Ánh mắt đầy khinh miệt giống như đang nhìn một thứ rác rưởi.

“Khi Takumi… Nói rằng “đất nước này rất đáng ngờ”, chính cậu là kẻ dẫn đầu đứng ra phủ định, đúng chứ? Cậu muốn làm Anh Hùng đến vậy sao? Cậu thích chém giết lẫn nhau đến vậy cơ à?”

“Không, không phải! Tôi… Tôi chỉ…”

“Giờ cậu là đội trưởng rồi nhỉ? Thật tuyệt, tốt quá rồi, cậu trở thành Anh Hùng rồi. Nhưng mà áp đặt cái tư tưởng đó lên người tôi sẽ chỉ khiến tôi phải bối rối thôi, có thể đừng làm vậy nữa không.”

“Không phải! Tôi đối với cậu…”

“Phải đấy! Có điều trái tim tôi đã quyết định sẽ thuộc về ai ngay từ ban đầu rồi. Xin lỗi, nhưng mối quan hệ giữa chúng ta không thể trở thành như cậu muốn được. Tuyệt đối không…”

Cho dù đã biết trước, nhưng phương pháp từ chối kiểu này thật sự quá tàn khốc.

Satoru đơn phương thích Kano, nhưng thái độ đối xử với cậu bạn thời thơ ấu có chút khí chất Otaku của Kano là Takumi lại cực kỳ lạnh nhạt.

Chính cái thái độ đó của Satoru khiến cho Kano ghét cậu ta.

Thiếu niên mang cái tên “Kazuma Takumi” đúng là hơi có chút tính nết của một tên Otaku, lại không giỏi tranh luận với người khác, khi bị triệu hoán đến thế giới này cũng bị mọi người xa lánh vì không thể trở thành sức chiến đấu.

Nhưng trên thực tế, Takumi căn cứ vào những tri thức có được từ Light Novel, giữ lòng nghi ngờ với Thần thánh quốc Mentis, đồng thời là sự ủng hộ về mặt tinh thần cho một trong năm vị Anh Hùng mạnh nhất - Kano.

Trong khi chấp hành chiến dịch xâm lược Đế quốc Altorm, Takumi cũng là người nhìn thấy cái bẫy của kẻ địch trước hết mọi Anh Hùng, cảnh báo cho đồng đội, đứng ra giữa trận chiến hỗn loạn, bảo vệ được một nửa số Anh Hùng. Thật sự không khác gì nhân vật chính trong tiểu thuyết.

Ngay cả Satoru vốn mừng thầm khi Takumi chết đi, lúc này cũng vô cùng hối hận, vì sự tồn tại của Kazuma Takumi còn quan trọng hơn những gì mình nghĩ quá nhiều.

Trái tim Kano cũng xoay chuyển 180 độ, trong đầu chỉ còn nghĩ đến báo thù. Đối với cô mà nói, mọi âm thanh Satoru tạo ra đều đã trở thành thứ tạp âm phiền phức đáng ghét. Sự thật rằng Satoru khinh thường Takumi là vì lòng ghen ghét, khiến cậu ta lâm vào cảnh ngộ giống như Iwata, trở thành đối tượng bị Kano khinh miệt.

Nhưng chính vì nguyên nhân Kano là mối tình đầu của Satoru lại càng khiến cậu ta không thể thừa nhận nổi sự thay đổi của Kano.

“Nếu Kazuma nhìn thấy Himejima của bây giờ thì sẽ nói gì đây.”

“Kiểu thuyết phục cũ kỹ quá đấy. Tôi nghĩ chắc cậu ấy sẽ nói “Thế này chẳng giống Kano chút nào cả, bộ dạng bình thường của cậu tuyệt hơn nhiều”. Nhưng cậu ấy không còn nữa rồi.”

“Đã biết vậy rồi sao còn chỉ nghĩ đến chuyện báo thù! Nếu cậu nghĩ cho Kazuma…”

“Xin cậu đừng nhắc đến Takumi! Cậu thì biết cái gì? Cậu không phải là Takumi, cũng không thể thay thế được cậu ấy.”

“Ôi…”

Nói gì cũng vô dụng.

“Tôi muốn theo đuổi cái gì là ý chí của cá nhân tôi, không liên quan gì tới ngài Anh Hùng Kami Satoru đây cả. Chuyện cậu muốn nói chỉ có vậy thôi đúng không? Thế thì tôi còn có việc, đi trước.”

“Chờ…”

Satoru không thể giữ nổi Kano, hy vọng Takumi chết đi là sự thật, nguyện vọng đó cũng đã trở thành sự thật.

Nhưng kết quả sau đó lại là một vấn đề khác.

“Kazuma… Thằng đó, chết rồi mà vẫn cản trở tao… khốn nạn…”

Ai nói cái chết là lần biệt ly sau cuối?

Có đôi khi, người sống vẫn mãi bị người chết cầm tù.[note37323]

Bởi vì tình cảm Kano dành cho Takumi quá mãnh liệt nên phản tác dụng khi cậu ta mất đi cũng lại càng to lớn, không có tiếng nói của bất kỳ ai lọt nổi vào tai, đó chính là tình trạng của cô gái lúc này.

Sa đọa thành ác quỷ, mù quáng kiếm tìm cái chết, sự chết chóc mang tên báo thù.

==========

Trong khi các Anh Hùng chuẩn bị cho trận chiến, Thần Quan trưởng và đoàn trưởng quân đoàn Holy Knight gặp nhau trong phòng hậu cần ở Pháo đài Shuttomar.

Biểu hiện của bọn họ cực kỳ nghiêm túc, có thể nhận ra được họ đang nói đến chuyện rất quan trọng.

“Ông nói là phòng triệu hoán bị… Đại thần điện Marto Handel sụp đổ! Vậy, đã không thể triệu hoán Anh Hùng được nữa?”

“Đúng vậy, nên mới có mệnh lệnh “đãi ngộ tốt hơn cho các Anh Hùng” được ban ra. Gần như không còn khả năng triệu hoán Anh Hùng thêm nữa, chúng ta không thể để chiến lực mạnh nhất mất đi được.”

“Tại sao lại thế… Hơn nữa… Còn có “kẻ chuyển sinh” mạnh hơn cả Anh Hùng? Một trong số đó là Hiền Giả?”

“Đây là suy luận của đức Giáo Hoàng, những người đó sở hữu tri thức và kỹ thuật để chế tạo ra vũ khí mạnh đáng sợ, Anh Hùng Iwata chiến bại cũng vì đối phương nắm giữ thực lực như vậy.”

“Thật, thật sự khó mà tin nổi. Tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này…”

Theo thông tin mà Đại Thần Quan nghe được, kẻ chuyển sinh do thần dị giới đưa tới thế giới này, chứng tỏ tứ thần đã tiếp nhận cho phép đám chuyển sinh đó tiến vào thế giới này. Nhưng ông ta lại không hiểu thể hiểu nổi vì sao những kẻ chuyển sinh đó lại ôm sự thù địch với tứ thần giáo.

“Chúng ta không thể hiểu nổi đám tà thần dị giới nghĩ gì, chỉ biết là chúng căm thù chúng ta, hành động để hủy diệt chúng ta.”

“Nhưng không nói cho Anh Hùng biết về sự tồn tại của chuyển sinh… có được không?”

“Lỡ như bọn họ tiếp xúc với Anh Hùng rồi dụ dỗ Anh Hùng đi mất thì không ổn. Chiến lực mạnh nhất của chúng ta mà bị đối phương cướp đi, tức là xong đời còn gì?”

“Nhưng chúng ta cũng có vũ khí mới. Các Anh Hùng gọi nó là “súng hỏa mai” thì phải.”

“Vũ khí đó có nhược điểm, mà số lượng cũng còn chưa đủ để bù đắp.”

Trong số các Anh Hùng cũng có người nắm tri thức về kỹ thuật, nhờ những thông tin mà Anh Hùng cung cấp, bọn họ chế tạo ra thứ vũ khí vô cùng hiệu quả gọi là súng hỏa mai. Tầm bắn xa hơn cung tên, có thể tấn công từ ngoài tầm mắt đối thủ, một thứ vũ khí mang tính cách mạng có thể thay đổi cả trận chiến.

Ngoại trừ nhược điểm về ngòi châm lửa dễ bị tắt và tốn quá nhiều thời gian để nạp phát đạn thứ hai, uy lực của nó sẽ được phát huy đầy đủ nhất trong cuộc chiến phòng ngự, cực kỳ được trông chờ.

Cũng vì thế nên cần sản xuất hàng loạt.

“Chỉ cần có thể sản xuất hàng loạt, Thần thánh quốc chúng ta sẽ chiếm ưu thế hơn hẳn các quốc gia khác, hiện tại chúng ta cần nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi thời cơ.”

“Tôi lại có dự cảm không ổn. Đặc biệt là chúng ta cũng không thể chắc chắn rằng bọn chuyển sinh không làm chuyện tương tự.”

“…………”

Nếu như kẻ chuyển sinh và Anh Hùng đã đến từ cùng một thế giới, đương nhiên trong đó cũng có thể sẽ có người nắm được cấu tạo của súng.

Nếu những quốc gia khác cũng tạo ra loại súng chất lượng cao nhờ những kẻ chuyển sinh, tương quan chiến lực sẽ lại rơi vào trạng thái cân bằng.

Bọn họ vô cùng lo lắng về hành động sau này của “Hiền Giả”.

“Dù sao cũng chỉ là phường tà giáo, dám xuất hiện thì cho chúng chứng kiến ý chí của thần…”

“Nhưng rất có thể Hiền Giả biết nhược điểm của súng? Nếu vậy chúng ta hoàn toàn không có ưu thế rõ rệt.”

“Khốn thật! Còn nữa, thanh tẩy con bé đó, nhờ ông vậy.”

“Himejima sao? Đúng là cô ta rất nguy hiểm. Tôi biết rồi… Tôi sẽ an bài người của Bloody Alliance đi theo bên cạnh Anh Hùng.”

“Giao cho ông vậy… Không thể để cho bất cứ thứ gì khiến tín ngưỡng dao động được phép tồn tại. Bất cứ giá nào cũng phải nghĩ biện pháp vượt qua thời điểm khó khăn này…”

Ác ý đã bắt đầu trỗi dậy từ nơi mà các Anh Hùng còn chẳng hề hay biết.

Nơi đó chỉ có những kẻ cuồng tín không chịu chấp nhận bất cứ ai, mù quáng tin tưởng vững chắc việc mình làm là đúng đắn. Chính vì tín ngưỡng quá giản đơn thuần nhất nên bản chất mới lại càng xấu xa tà ác…

Bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra hành động của mình ngập đầy ác ý.

Thậm chí không cảm thấy việc mình làm có chút gì sai trái.

Những ác ý đó, tràn tới một thiếu nữ đang bị nỗi tuyệt vọng cầm tù.

Truyện Chữ Hay