Khoảng không phía trên Đại thần điện Marto Handel đã hóa thành gạch tàn ngói vỡ, có một người phụ nữ quan sát tình trạng thảm thiết đó bằng biểu cảm cực kỳ không vui.
Tóc màu lam, mặt mũi đoan chính, đôi mắt thon dài cho người ta ấn tượng đầy lý trí mà thông thái, quấn trên người tấm lụa mỏng manh đến mức có thể nhìn xuyên thấy cả da thịt, phô bày vóc người duyên dáng.
Từ vẻ ngoài mà nhìn thì là một người phụ nữ xinh đẹp, đồng thời cũng khiến người khác cảm thấy cô ta là một thứ gì đó không phải con người.
Không, "người phụ nữ" này không phải là nhân loại.
Những người ở ngay bên dưới dường như không thể cảm nhận thấy cô ta, không có bất kỳ một ai chú ý tới sự tồn tại của cô ta, mọi người vội vàng thu dọn khung cảnh tang thương sau đại thảm họa xưa nay chưa từng có.
Rất nhiều thi thể xếp hàng cạnh nhau, bên cạnh có người khóc nức nở, cũng có người còn đang tìm kiếm thân nhân mất tích, hoặc đã tìm thấy được người thân mà vui sướng khôn nguôi.
Nhưng cô ta không nhìn vào họ.
“Triệu hoán trận bị phá hủy… Không thể triệu hoán Anh Hùng được nữa.”
Thứ sức mạnh đã hủy hoại Đại thần điện không phải là ma thuật, cho nên cô ta mới không thể phát hiện ra nó trước. Nói cách khác đây là đòn tấn công thuần vật lý, gây cho bọn họ một nỗi đau không hề nhẹ.
Đối với bọn họ mà nói, sự tồn tại của Anh Hùng là bắt buộc và cần thiết, cũng là nhân tố quan trọng để thay đổi thế giới này.
Nhưng đòn tấn công từ kẻ nào đó đã khiến kế hoạch của họ đứt ngang.
“Lần đầu tiên nhìn thấy kiểu công kích này. Không cảm nhận được cả Mana lẫn thần lực. Vũ khí cổ đại à? Nhưng chúng đã hỏng từ lâu rồi chứ.”
“Tình hình thế nào rồi, Aquitania?”
“Freya… Không phải do nó tấn công. Rõ ràng là do người gây ra.”
Aquitania không hoảng hốt trước tiếng gọi đột nhiên vang lên, trả lời ngắn gọn.
Phía sau Aquitania là một thiếu nữ hoạt bát chừng mười bốn tuổi đang đứng giữa không trung.
“Do nhân loại? Nếu đúng vậy thật thì phiền rồi.”
“Đâu có phải chỉ phiền toái không thôi. Công kích đến từ không gian vũ trụ, còn vượt ra khỏi tinh cầu này, là nơi chúng ta cũng không thể ra tay can thiệp. Hơn nữa đối phương có thể tấn công thẳng vào nơi này bất cứ lúc nào.”
“Ôi a a… hỏng bét nhỉ… là ai gây ra?”
“Người của thế giới này không làm được, bọn họ ngốc hơn ngày trước nhiều… Khả năng chỉ có thể là Anh Hùng còn sống sót hoặc kẻ chuyển sinh…”
Thế giới này đã từng trải qua sụp đổ, nền văn minh bậc cao bị hủy diệt, khiến cho khả năng về công nghệ kỹ thuật tụt xuống rất nhiều.
Khả năng những người còn sống sót trong thế giới này biết sử dụng kỹ thuật cổ đại là rất thấp. Đã vậy, đương nhiên đối tượng tình nghi chỉ có Anh Hùng hoặc kẻ chuyển sinh.
“Lũ đó? Nhưng mà… Anh Hùng thì ta còn hiểu được, sao bọn chuyển sinh lại công kích nơi này chứ? Chúng ta là ân nhân cứu mạng chúng cơ mà?”
“Ai mà biết? Nhưng cũng có khả năng chúng coi chúng ta là kẻ địch. Ta cảm thấy chắc là không đâu, nhưng có thể chúng bị đám thần bên kia ra lệnh?”
“Không thể tha thứ được, dám làm bậy ở thế giới này! Ta muốn giết sạch cả lũ chuyển sinh!”
“Không có cách nào làm vậy được cả. Rốt cuộc… Bọn chúng còn mạnh hơn chúng ta. Ta có mượn xem thông tin tình báo về đám chuyển sinh từ mấy tên bên kia, kết quả trong danh sách có tới vài kẻ sở hữu chỉ số cơ bản ngang ngửa với thần chính thức… Chúng ta chuyển hóa từ Fairy, không thắng nổi…”[note34916]
“Sao lại mạnh đến vậy cơ chứ! Kỳ quái!”
“Lẽ ra không nên quẳng hết mọi chuyện cho mấy tên bên kia khi làm cho chúng chuyển sinh. Không ngờ bọn đó lại giở trò ngầm, khả năng quản lý thế giới của họ cao hơn chúng ta, xếp đặt cái bẫy đặc biệt nào đó cũng chẳng có gì lạ.”
Thân phận đã rõ, tuy nhiên vẫn phải nhắc lại, hai kẻ đó là Aquitania và Freya trong tứ thần.
Tạm không bàn tới liệu có âm mưu nào ẩn giấu phía sau hay không, chắc chắn thủ phạm phá hủy Đại thần điện Marto Handel là kẻ chuyển sinh.
Tuy tứ thần đã được giao phó nhiệm vụ quản lý thế giới này, nhưng thái độ làm việc thật sự quá qua loa đại khái.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là tứ thần nhận được năng lực và quyền lực từ Sáng Thế Thần khi vẫn còn là Fairy, nhờ sức mạnh đó mà mà tăng lên đẳng cấp chủng tộc.
Chuyện gì xảy ra khi giao sức mạnh của thần cho Fairy chỉ biết hưởng thụ?
Đáp án chính là chúng sẽ trêu đùa quậy phá cả thế giới, có vì vậy mà khiến thế giới hủy diệt cũng vẫn làm như chẳng liên quan gì tới mình.
Vấn đề là tứ thần hoàn toàn không hề có ác ý, vốn cũng không hề biết những hành vì tùy tiện tùy hứng của mình khiến cho thế giới sắp bị hủy diệt, còn gây ra đủ chuyện phiền phức cho các thần của dị giới.
Hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi, trong khái niệm của tứ thần vốn không hề tồn tại thứ gọi là “tội lỗi”.
Nhưng vấn đề ở chỗ tứ thần không phải là thần chính thức, chỉ có thể can thiệp vào thế giới một cách hữu hạn chứ không có năng lực can thiệp vào hiện tượng tự nhiên, cũng không thể tiến vào vũ trụ.
Cho nên họ không hề hay biết gì về tình trạng của thế giới, dù nắm giữ hệ thống quản lý nhưng chưa từng sử dụng bao giờ, mà nói chính xác thì tứ thần cũng chỉ có quyền truy vấn chứ không có quyền thao túng hệ thống.
Thế nên tứ thần không có khả năng đưa những nạn nhân của Evil God đi chuyển sinh, chỉ làm được thủ tục để những kẻ chuyển sinh dịch chuyển sang thế giới này mà thôi, lại tự xưng là “Ân nhân cứu mạng”.
Chính những vị thần dị giới mới phải vất vả.
Mà nói cho cùng thì khi thần dị giới bảo rằng: “Chuyện do các cô gây ra! Các cô phải phụ trách đưa nạn nhân chuyển sinh sang thế giới kia!”, tứ thần đã đáp lại: “Cũng được, nhưng bọn này không có sức mạnh để làm họ chuyển sinh đâu. Nhờ mấy vị xử lý giùm nhé? Tụi này sẽ lo phần thủ tục cho.”
Tất cả đều nhờ vào sức mạnh của thần dị giới.
Đặc tính nổi bật ngay từ thời kỳ tứ thần còn là Fairy chính là “chỉ biết khôn vặt”.
Chính bởi vì cái tính cách đó mà khi đưa những người chuyển sinh đến thế giới này cũng nghĩ rằng “Đưa mấy tên này đến chỗ nào nguy hiểm mới thú vị!”
Thật sự vô trách nhiệm đến cực điểm.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Hiện giờ cả đám đang hoảng loạn vì quyền uy tuyệt đối của tứ thần bắt đầu bị đe dọa.
Vấn đề này chưa từng xảy ra kể từ thời cổ đại khi Evil God phục sinh.
“Muốn đối đầu với chúng nhưng không triệu hoán được Anh Hùng, mà có triệu hoán Anh Hùng cũng chẳng phải đối thủ. Tuy có cảm giác sẽ thắng được, nhưng hoàn toàn không biết mỗi kẻ chuyển sinh có thực lực thế nào .”
“Sao lại đưa cái loại người đó đến đây cơ chứ?! Mấy tên bên kia bị ngu hết à? Nếu thế giới hỏng mất thì phải làm sao bây giờ?!”
Trong tình hình hiện tại thì chính tứ thần mới là thủ phạm phá hoại thế giới, đáng tiếc rằng tứ thần lại là những kẻ cực độ ích kỷ tự coi mình là trung tâm.
Không chỉ chẳng hay biết gì về chuyện Mana gần như khô kiệt vì triệu hoán Anh Hùng, tình huống xấu nhất là chính bản thân mình có thể sẽ biến mất cũng chẳng thèm quan tâm tìm hiểu, dù sao cá tính vốn đã hỏng bét.
Với hành động của mình, từ thần dần dần đẩy cả thế giới vào hiểm họa dẫn tới diệt vong.
Nhưng tứ thần vẫn chẳng thèm để ý, chỉ cần bây giờ vẫn chơi vui vẻ là được.
“Nếu dò hỏi moi thông tin từ bọn chuyển sinh được thì tốt, ta nhớ… Mấy tên bên kia có dạy chúng ta phương pháp liên lạc đúng không?”
“Dùng được một lần thôi thì phải? Hơn nữa cũng chẳng có gì bảo đảm bọn chuyển sinh sẽ nghe lời chúng ta. Mà nói cho cùng thì vốn chúng ta cũng đâu biết đã có bao nhiêu tên tới nơi này rồi chứ?”
“Ném mọi chuyện cho bọn đó nên giờ phiền phức rồi. Không ngờ vứt Evil God sang đó lại làm mọi chuyện xấu đi đến thế này…”
“Lũ vong ơn bội nghĩa… chắc chắn phải đập chúng một trận nhừ tử!”
“Tấn công trực diện chỉ có chết chắc. Biết trước được chuyện sẽ thế này thì đã đòi danh sách rồi.”
Lúc này họ hoàn toàn không nghĩ tới việc bản thân mình triệu hoán Anh Hùng tới đây, cũng hoàn toàn không tưởng tượng đến những Anh Hùng may mắn còn sống sót đã tích lũy bao nhiêu phẫn nộ, đang chờ cơ hội báo thù. Tứ thần được mọi người tôn sùng kính ngưỡng đã lâu, trở nên đắc ý vênh váo, tin tưởng chắc chắn rằng bản thân mình là tồn tại chí cao vô thượng.
“Chậc, mà là Anh Hùng cũ hay đám chuyển sinh cũng có sao đâu, tiêu diệt hết là được. Lợi dụng lũ nhân loại này này.”
“Đúng thế, để bọn người hầu đi giải quyết lũ phiền phức đi là được mà! Bọn vong ơn bội nghĩa phải bị tiêu diệt!”
“Ban thần dụ đi, lệnh cho chúng đi giải quyết lũ ngu xuẩn dám đối đầu với thần. Làm sao để chúng làm bậy được! Chờ xem… Chúng ta sẽ ép bọn chuột bọ đó phải chui ra.”
Vì cứ cho rằng ý nghĩ của riêng mình chắc chắn đúng nên tứ thần mới suy nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, vấn đề là thế giới loài người lại chẳng ngây ngô như thế.
Hiện giờ, những quốc gia khác đối đãi với Tứ Thần Giáo bằng thái độ lạnh nhạt, trong khi Tứ Thần Giáo đã mất đi sức chiến đấu từ triệu hoán Anh Hùng.
Đó là chưa kể đến lúc này Magic Scroll chứa phép Heal còn chưa được lưu thông rộng rãi, càng về sau Tứ Thần Giáo sẽ chỉ càng khó giữ nổi quyền lực.
Hơn nữa tai họa lần này khiến thánh đô thiệt hại vô cùng nghiêm trọng, bọn họ cần phải dốc hết sức sửa chữa trung tâm chính trị trước kéo theo tốc độ ứng cứu nạn nhân ở khắp nơi sẽ trì trệ hơn.
Chỉ là chuyện sớm muộn, rồi mọi người sẽ đối đãi với Tứ Thần Giáo bằng ánh nhìn thiếu tín nhiệm.
“Nhưng mà tìm ra kẻ chuyển sinh bằng cách nào bây giờ? Chúng ta đâu có cách phân biệt loài người.”
“Thì ném cho con người tự tìm. Chuyện phiền phức cứ giao hết cho đám đó làm là được, dù sao chúng ta nói gì bọn chúng cũng làm theo cơ mà.”
“Ra thế! Vậy chuyện lần này cũng chỉ cần ban thần dụ là ổn… giải quyết dễ dàng được thế này thật sự quá tuyệt.”
“Chính thế đấy. Chuyện của loài người thì cứ giao cho con người giải quyết là xong. Việc gì chúng ta phải tự hành động cơ chứ? Phiền chết được.”
“Đúng… thế giờ ban thần dụ nhanh đi. Giải quyết chuyện phiền phức đó sớm sớm một chút.”
“Đúng. Thật là, gây thêm bao nhiêu phiền phức cho chúng ta…”
Thần vô trách nhiệm rời khỏi hiện trường, thậm chí chẳng hề hay biết hành động đó sẽ tự đẩy bản thân vào đường cùng.
Nhìn qua thì Aquitania có vẻ thông minh trí tuệ, nhưng cũng chỉ biết phán đoán tình hình theo hiện trạng trước mắt, đương nhiên cũng nghĩ tới đâu làm luôn tới đấy chứ chẳng có suy tính gì cả.
Dù sao cũng bắt nguồn từ Fairy, tứ thần khá nuông chiều bản năng.
Có lẽ thế giới đã gặp nguy… trên nhiều khía cạnh.
==========
Một tuần sau khi Đại thần điện Marto Handel bị phá hủy, Giáo hoàng Michalovce cùng đông đảo Thần Quan chuyển chỗ sang thánh đường từ thời cổ.
Nỗi sợ bị thứ “Ánh sáng phán xét” khủng khiếp đó đâm thủng khiến tín ngưỡng của các Thần Quan dao động nghiêm trọng, những Thần Quan có lương tâm bắt đầu nghiền ngẫm lại hành vi trong quá khứ, còn phần lớn đám Thần Quan đã đắm chìm trong dục vọng thâm trầm thì sống qua ngày cùng nỗi sợ không biết lúc nào mình sẽ bị xử tội.
Dù thế bọn họ vẫn cần phải tái thiết thành phố, các Thần Quan bận rộn đến choáng váng đầu óc, chạy khắp nơi trong thành, trị liệu và cứu giúp dân chúng bị thương, đại bộ phận chiến binh Holy Knight cũng bị phái đi làm việc nặng nhọc để xây dựng lại thành phố.
Thần thánh quốc Mentis rơi vào cảnh khốn cùng, muốn thu thuế cũng không có, xin viện trợ từ các nước khác cũng bị tin đồn “Thần quốc mà lại bị thần xử tội” khiến cho xin không ai cứu.
Ngay vào lúc này, tứ thần ban thần dụ cho các Thánh Nữ.
“Cái gì? Có kẻ chuyển sinh…?”
“Đúng thế. Trong thần dụ mà chúng tôi nhận được có nhắc tới việc thần dị giới đưa người vào thế giới này, ánh sáng phán xét rất có khả năng là do những người đó khởi động di vật từ thời cổ đại.”
“Liệu có phải một trong số chúng là Hiền Giả?!”
“Thần dụ cũng có nói rằng khả năng đó cực cao, rất có thể kẻ chuyển sinh bị thần dị giới sai khiến… Tứ thần mong chúng ta mau tìm ra và xử lý bọn chúng.”
“Thánh Nữ Marianne, những kẻ chuyển sinh có tất cả bao nhiêu người? Có biết tên những người đó không?”
“Rất tiếc, nhưng không có được thông tin chi tiết đến thế…”
“Vậy à…”
Michalovce vô cùng buồn phiền.
Không có cách nào phân biệt ra ai là kẻ mới được truyền tống từ dị giới đến.
Muốn triển khai thần phạt mà không nắm được vị trí mục tiêu thì cũng bó tay hết cách, hơn nữa còn chẳng biết mục đích của đối thủ là gì.
Vấn đề duy nhất biết được chỉ có việc bọn họ căm thù Tứ Thần Giáo, thậm chí còn gây tổn hại nghiêm trọng cho Tứ Thần Giáo.
“Đành phải phái Anh Hùng… Đại giáo chủ Jameel, phát sắc lệnh cho các Anh Hùng ngay lập tức, yêu cầu bọn họ tìm ra những kẻ chuyển sinh, chúng là kẻ thù của thần, chấp hành thần phạt.”
“Quân đoàn Holy Knight thì sao ạ?”
“Để cho bọn họ hỗ trợ tái thiết đất nước trước đã. Chúng ta không đủ nhân lực, hiện giờ còn chưa nắm rõ thiệt hại đã lớn đến mức nào…”
“Xin đợi một lát đã thưa Giáo hoàng.”
Một trong số Thánh Nữ - Marianne do dự gọi Michalovce lại.
“Sao vậy? Ngoài ra còn có thần dụ khác nữa à?”
“Vâng… Dường như kẻ chuyển sinh có thực lực vượt xa so với các Anh Hùng. Tuy còn không biết có bao nhiêu kẻ chuyển sinh nghe lệnh thần dị giới, nhưng tùy tiện ra tay với kẻ chuyển sinh có khả năng sẽ khiến chúng ta thiệt hại nhiều hơn nữa.”
Náo động nổ ra bên trong tòa thánh đường.
Bọn họ biết rất rõ về thực lực của Anh Hùng. Đúng là ngay từ đầu thật sự rất yếu, nhưng theo quá trình tích lũy kinh nghiệm, Anh Hùng sẽ sở hữu thực lực mạnh đến áp đảo tất cả mọi người khác. Chỉ vậy cũng đủ để được tôn xưng là mạnh nhất rồi.
Mạnh vượt xa so với các Anh Hùng, chứng tỏ đó là kẻ địch thậm chí không thể dùng số đông mà đối phó nổi.
Nói trắng ra là “quái vật”.
“Ngoài ra còn nói gì nữa không? Bất cứ chuyện gì liên quan tới những kẻ chuyển sinh!”
“Không… Chỉ nói “phải trừng phạt kẻ thù của thần”…”
“Vậy sao… Vất vả cho cô rồi.”
Sự tồn tại của kẻ chuyển sinh khiến người ta phải sợ hãi.
Không biết vì sao các thần dị giới lại can thiệp vào thế giới này, cũng không biết tại sao bọn họ lại tỏ thái độ đối địch với tứ thần.
Kẻ chuyển sinh mạnh vượt xa cả Anh Hùng cũng là một vấn đề.
Đúng ngay tại thời điểm này, các quốc gia khác bắt đầu liên minh, gây áp lực chính trị lên Thần thánh quốc Mentis, còn đưa ra học thuyết “Pháp Sư cũng có thể sử dụng phép hồi phục”, thậm chí có cả tin đồn nói rằng những quốc gia đó đã tự mình phát minh ra phép hồi phục.
Từ trước tới nay, bọn họ vẫn nhờ vào việc độc chiếm phép hồi phục để bắt buộc mọi người chi trả số tiền phí trị liệu khổng lồ trên danh nghĩa quyên góp.
Nhưng một khi phép hồi phục bắt đầu lưu hành rộng rãi trên thị trường, địa vị của tầng lớp Thần Quan sẽ tụt dốc không phanh.
Có muốn tạo áp lực ngoại giao bằng vũ lực cũng đã mất đi khả năng triệu hoán chiến lực mạnh mẽ nhất là Anh Hùng.
Trong khi nếu nhờ những quốc gia khác hỗ trợ tìm kiếm kẻ chuyển sinh, chắc chắn bọn họ sẽ hành động, nhưng là để mượn sức kẻ chuyển sinh. Dù sao thực lực của những kẻ chuyển sinh còn mạnh hơn hẳn Anh Hùng.
Thần thánh quốc Mentis đã rơi vào hoàn cảnh gian khổ tiến thoái lưỡng nan, không thể hành động.
“Vì sao chứ… Sao lại xảy ra vấn đề vào lúc này. Thế này thì không biết phải bắt tay vào xử lý từ đâu nữa…”
“Thưa Giáo Hoàng, xin ngài bình tĩnh… Đầu tiên chúng ta nên đặt vấn đề khôi phục quốc lực làm trọng trước đã, giao việc tìm kiếm kẻ chuyển sinh cho các Anh Hùng, tránh cho các quốc gia khác nhân cơ hội thừa dịp…”
“Đúng rồi… Lẽ ra không nên thanh tẩy cái tên Anh Hùng đó. Nếu để hắn lại, ít nhiều gì cũng có đôi chút tác dụng…”
“Cũng không có cách nào khác, tên đó đã biết được chuyện không nên biết… Hơn nữa…”
“Rất có thể về sau sẽ còn loại người này xuất hiện nữa phải không? Phiền phức thật… Tình huống xấu nhất, có thể cả Anh Hùng cũng sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta.”
Kẻ chuyển sinh bắt tay hợp tác với Anh Hùng, cùng nhau hủy diệt đất nước của thần.
Nhớ lại những sự kiện đã xảy ra từ trước tới nay, cái tương lai đó cũng không phải là không thể xảy đến.
“Thần dị giới… Không biết bọn chuyển sinh đó là thần thánh hay quái vật phương nào, nhưng dám gây ra chuyện thế này.”
Thậm chí Michalovce quên luôn cả hình tượng giả bộ bên ngoài, biểu cảm xấu xí lộ rõ trên mặt.
Nếu Tứ Thần Giáo tan vỡ, thanh danh của giáo hoàng cũng sẽ ô uế, đây là vấn đề Michalovce tuyệt đối không thể làm ngơ.
Thần thánh quốc Mentis không thể triệu hoán Anh Hùng, mất đi quân bài tủ quan trọng nhất, tương lai đã tràn đầy nguy cơ.
Không, ngoại trừ một bộ phận rất nhỏ, đại đa số người còn chưa nhận ra một sự thật rằng, thay vì nói tương lai khó khăn, có lẽ phải nói rằng đất nước đã trên đà sụp đổ.
==========
Hiện trường thi công đường hầm Đại di tích ngầm Irumanas.
Tiếng kim loại va chạm không ngừng vang vọng bốn phía xung quanh, hòa với tiếng ca rực lửa của đám đàn ông, không ít kẻ còn gào rú ầm ĩ, chắc chẳng cần phải nói cũng biết bọn họ là ai.
Pháp Sư khoác áo choàng màu xám vung xẻng, dốc sức bổ vào đá, đập vụn từng khối đá che lấp lối đi, rồi lại tiếp tục dùng sức vung xẻng bổ nát một khối đá cứng.
Thợ thủ công không thuộc Công ty kỹ thuật dân dụng Hamba cũng chạy tới công trường, rất nhiều công nhân cùng nhau đổ mồ hôi công sức, hiện tại có không ít công nhân đã trở thành bạn mới của ông chú.
“Hê, chú em nỗ lực thật đấy, sắp giữa trưa rồi, tính sao?”
“Đã muộn đến vậy rồi à? Thế tôi làm nốt khúc này rồi đi ăn trưa vậy, sắp thông rồi, nôn nóng quá mà gây ra tai nạn thì không ổn.”
“Thế thì nghỉ trưa sớm đi, chỉ cần đến buổi chiều làm việc sớm hơn một chút là được. Cứ như thời gian chậm trễ vừa rồi là ảo giác vậy, cứ thế này chắc là sẽ hoàn thành công trình đúng tiến độ. Ai chà chà… lúc đó tôi còn chẳng biết phải làm thế nào.”
“Ha ha ha, sinh hoạt trong lòng đất thế này cũng chỉ có lúc ăn uống là đáng để chờ mong. Mong được trở lại mặt đất sớm sớm một chút thật đấy, tôi thèm uống rượu mạch ướp lạnh quá.”
“Cái này thì đúng thật, rượu uống vào sau khi làm việc siêu ngon.”
Ông chú Zeros và các thợ thủ công cùng tạm ngừng công việc, cầm túi đựng hộp Bento đặt trong văn phòng tạm thời, ngồi trên đống vật liệu xây dựng, tháo túi đựng, mở hộp Bento.
Bento do các đầu bếp chuẩn bị sẵn, đã tính toán đến cả vấn đề cân đối dinh dưỡng cho người ăn, những món ăn đầy màu sắc hiện ra sau khi mở hộp khiến người ta phải vui vẻ, từng hạt cơm trắng tinh cũng vô cùng đẹp đẽ.
Ông chú đã đói đến mức bụng phát tiếng réo từ lâu, hăng hái ăn cơm, lấp đầy cái dạ dày rỗng tuếch, món cơm lúa mạch hơi hơi có một chút vị mặn rất hợp để xoa dịu những cơ thể đã lao động mệt mỏi.
Chỉ là chuyện ngoài lề, nhưng nhắc đến vấn đề ẩm thực tại hiện trường công trình thì phải nói đến kiểu nấu nướng chủ đạo khi trước, đó là tùy ý ném đủ loại nguyên liệu nấu ăn vào chung một cái nồi to rồi nấu lên, đôi khi nấu ra thứ khó nuốt nên không được các công nhân đánh giá cao.
Còn văn hóa Bento mới được lưu hành dạo gần đây, bắt đầu được coi trọng.
“À, lấy trà giùm tôi được không?”
“Chậc. Bộ dáng khi ăn uống của cậu vẫn vậy, đói thế cơ à?”
Zeros cầm ấm nước trà, rót trực tiếp vào miệng, uống từng ngụm to.
“Tôi nhớ bên Đế quốc Altorm cũng đang tiến hành đào bới không ngừng nghỉ?”
“Đúng vậy, chắc chỉ còn thiếu một chút nữa là gặp được nhau thôi, nhưng tiến độ công trình bên phía chúng ta bị trễ, mà cũng chỉ thiếu chút nữa thôi.”
“Ai chà, cũng may không cần phải mở rộng hệ thống đường hầm nữa, có được cả thành phố cổ luôn.”
“Nói thì nói thế, chứ muốn sửa sang lại đủ để cho người sống được cũng rất khó. Nguồn nước thì hình như được dẫn từ hồ nước ngầm nào đó bên kia, rác thải thì không biết phải xử lý như thế nào. Nói thật, cấu tạo thành phố đó ra sao còn không thể nắm rõ được.”
“Haiz, cũng phải, nhưng tôi thật sự chẳng hiểu gì về mấy vấn đề liên quan đến kiến trúc với khai phá thành phố.”
Ông chú Zeros vừa ăn cơm vừa nghe các công nhân bàn luận về tình hình công trình về sau này.
Sau đó ông chú đột nhiên phát hiện, một sự thật mà nếu không băn khoăn để ý tới thì sẽ tự động bị coi nhẹ.
“Hả! Mình… từ khi nào mà mình đã quen làm thợ xây dựng rồi thế này?!”
Sau lưng có đám người lùn của Công ty Hamba đang khiêu vũ, gần đó còn một đám công nhân làm việc nặng nhọc đang nghỉ ăn trưa.
Và ông chú Zeros lúc này, một tay cầm Bento, tay kia cầm ấm nước trà, đã hoàn toàn hòa nhập vào hiện trường thi công.
Giống nhất là gần đây ông chú vừa ăn vừa hô “Ha… Ngon!”.
Ông chú Zeros bị đưa tới đây bằng phương thức gần như là bắt cóc, sau khi tận diệt ác ma và vô số quái vật Undead, khởi động di vật của nền văn minh cổ đại, hủy diệt một thành phố, nay đã quen làm việc nặng nhọc từ lúc nào không hay.
Bộ dáng đó của ông chú không giống Pháp Sư mà đã trở thành công nhân chuyên làm việc nặng nhọc.
“Xem ra cậu đã quen hẳn với nghề xây dựng rồi nhỉ… Mà đây cũng không phải việc của Pháp Sư đâu nhé.”
“Phát ngôn như thế… Kẻ phái Nagri bắt cóc tôi tới đây chính là ông mà Creston?! Rõ ràng là chủ mưu lại phát biểu như chẳng liên quan gì tới mình!”
“Không… Tôi cũng không ngờ cậu lại quen việc đến thế này. Không chừng thợ xây mới là thiên chức của cậu đấy?”
“Haiz, dù sao cũng chỉ còn chút nữa là thông đường, vậy là tôi được nghỉ ngơi thỏa thích.”
Khoảng thời gian gần đây, ông già Creston đóng chốt ở Izsarand, phụ trách chỉ huy công việc thu hồi đủ loại di vật cổ đại, tuy nhiên hôm nay có vẻ là tới kiểm tra tiến độ công trình đường hầm trong lòng đất.
Đó cũng được gọi là một phần công việc của Creston, nhưng quá nửa là ông già chỉ tới chơi.
Công trình mở rộng đường hầm đã sắp hoàn thành, ông chú Zeros mong chờ đến lúc bản thân được giải phóng khỏi công việc phiền toái, thật sự nghiêm túc trông mong kết thúc công việc để nghỉ ngơi, nhưng mà…
“Nhắc đến việc này, nhờ cậu đến xem xét tình hình Đế quốc Altorm một chút được không? Lẽ ra là tôi phải đi, nhưng còn phải báo lại tình hình ở Izsarand này cho Del nữa. Sự tồn tại của “thứ đó”... Chôn giấu bí mật đó trong lòng quá nặng nề với tôi. Còn cả nguy cơ khi Mana thất thoát quá nhiều nữa.”
“Thật không vậy?! Chuyện đó… Có khả năng phải gặp gỡ hoàng tộc không thế?”
“Không, tôi chỉ muốn nhờ cậu phụ trách hộ tống nhân viên ngoại giao thôi. Kế hoạch đã bắt đầu chuyển biến thành xu thế lớn, giao thương với Vương quốc Isarash cũng đến lúc chính thức bắt đầu. Không có gì đâu, chỉ bận rộn lúc đầu thôi. Sau khi đưa người đến nơi, cậu có thể hành động tùy ý.”
“Ờ ha… mà sao lại thế? Chẳng những bắt tôi đến làm việc, giờ còn muốn sai khiến tôi thêm nữa à… Ông Creston, ông không có máu à, không có nước mắt à?!”
“Đương nhiên là không rồi, quý tộc mà?! Tới nước này rồi mà cậu còn nói linh tinh gì nữa thế? Nhân tài có thể lợi dụng thì phải dốc mọi thủ đoạn ra mà sử dụng chứ?”
Xét trên khía cạnh nào đó thì câu trả lời cực kỳ chuẩn xác.
Không hổ danh là vị Đại quý tộc giữ vững quyền lực giữa vòng xoáy tranh đoạt đầy hỗn loạn, lời nói ra rất có sức thuyết phục.
“Xin ông mau biến trở lại thành người thường đi.”
“Chỉ cần Tina trở về, tôi sẽ lại biến thành người chính trực ngay lập tức mà? Gần đây cô đơn quá… Mà hình như bên đó có thứ ruồi bọ nào đấy đang quấy nhiễu Tina… Ha ha ha…”
“Chạy mau Dio!”
Không hề chính trực một chút nào, mà mạng lưới tình báo nhà Công tước cũng thật quá mạnh.
Thông tin tình báo về chàng thanh niên có tình cảm với Selestina đã bị truyền về từ lâu.
Sự tình đột nhiên phát triển thành tình huống Dio thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, chàng thanh niên đã bị ma thuật tất sát khóa chặt, chỉ còn chưa giáng xuống mà thôi.
“Tạm bỏ qua chuyện đó trước đi đã, thông đường xong rồi sẽ xử lý nơi này thế nào vậy? Xây dựng một thành phố căn cứ à?”
“Ừm, rời khỏi đây qua đường hầm sẽ tới một thị trấn nhỏ nằm sâu trong núi gọi là Rishakr. Nhưng mà xa xôi quá, có thứ gì dùng làm đặc sản được thì tốt.”
“Khó lắm. Không biết quy mô thị trấn đó lớn cỡ nào, nhưng là thị trấn nằm trong núi nhỉ? Nếu không có nhiều khách sạn, những thương nhân sử dụng đường hầm này cũng không ghé qua đó đâu.”
“Mong chờ vào nơi đó là chuyện vô nghĩa. Rishakr là thị trấn tồn lưu lại vì cái ước mơ muốn vực dậy khu mỏ cũ, giờ có cung cấp viện trợ tài chính để sửa sang lại nơi đó cũng phải mất một khoảng thời gian mới vực dậy và ổn định được nền kinh tế.”
“Ông sẽ viện trợ chứ? Hơn nữa còn có Công ty kỹ thuật dân dụng Hamba ra tay… Chắc chỉ cần đến ba ngày là xây xong khách sạn. Tuy là các công nhân sẽ vừa nở nụ cười kinh hoàng trên mặt, vừa nhảy múa điên cuồng, làm việc quần quật không ngủ không nghỉ như lũ ngựa kéo xe.”
“Nghe không giống đang đùa tý nào, đáng sợ quá.”
Không phải chuyện đùa.
Một khi Công ty kỹ thuật dân dụng Hamba dốc toàn lực, quả thật có thể xây dựng xong ngay hai, thậm chí ba cái khách sạn.
Mà còn là vừa nhảy múa vừa xây xong.
Ngay bây giờ, công nhân của Công ty Hamba còn không thèm bỏ thời gian ra nghỉ ngơi ăn trưa, thể lực vượt trội hơn người, làm việc không cần ngủ nghỉ.
Không phải, nhìn cho kỹ lại, bọn họ đang vừa ăn vừa làm việc.
Xem ra bọn họ đã học được kỹ thuật mới…
“Cái đó… Nhìn thế nào cũng không phải tình hình bình thường đâu đúng không?”
“Nếu lấy bọn họ làm tiêu chuẩn "bình thường", những người làm xây dựng khác sẽ ra sao chứ?”
“Tất cả mọi người đều bị bọn họ ảnh hưởng rồi, đang phô diễn những bước nhảy rất tuyệt vời kìa? Thời gian biểu diễn còn chưa hết mà, tiếp theo mới là màn trình diễn lớn.”
“Sao như thế mà vẫn làm việc trơn tru được vậy? Không ai bị thương cả, thật ngoài sức tưởng tượng…”
Đây là một bí ẩn to lớn trong thế giới này.
Trong tình huống bình thường, vừa nhảy múa vừa làm việc chỉ gây lãng phí thể lực, không thể tiến hành làm những công việc đòi hỏi sự tập trung cao độ.
Phải nói rằng khả năng thất bại cao đến vượt trội.
Nhưng Công ty kỹ thuật dân dụng Hamba vẫn cứ làm được, bọn họ là những kẻ không thèm quan tâm đến ánh mắt xung quanh, chắc chắn sẽ nói rằng “Xây dựng công trình chính là giải trí”.
“Này chú em, đến giờ làm việc rồi đấy?”
“Hả? Còn chưa được nổi mười lăm phút mà?”
“Nói cái gì lạ vậy? Thợ thủ công chỉ nghỉ ngơi năm phút thôi mà? Chúng ta không có kỳ nghỉ phép! Trên tinh thần một tuần làm việc bảy ngày, chết cũng phải làm ra thành quả tuyệt vời nhất! Bắt đầu làm việc đi!”
Miệng phun lời thô tục như ca sĩ Rock and Roll heavy nào đó, gã công nhân hạng nặng hăng hái lôi ông chú Zeros đi.
Tuyên ngôn của họ là “Chết cũng không buông xẻng”.
Trên thế giới này không có công đoàn, cũng không có luật lao động, hiệp hội thương nhân cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện này.
Vì nếu không sẽ bị đánh…
“Khoan, từ từ, tôi còn chưa ăn xong! Ông Creston, cứu… A…”
“Đáng thương quá… Del à, hình như mi đã đẩy cậu Zeros vào địa ngục rồi… Bị oán hận cũng là lỗi tại mi làm sai.”
Ông già Creston thản nhiên đẩy trách nhiệm lên đứa con trai.
Ngay trước mắt ông ta, ông chú Zeros bị donna donna lôi đi.
Để lại hộp bento mới ăn một nửa…
Nhân tiện đã nhắc tới, thời gian ông chú Zeros lao động mỗi ngày là hai mươi giờ.
Ông chú vẫn không được nghỉ ngơi… Đến khi đường hầm dưới lòng đất hoàn thành… Chỉ có thể cầu nguyện cho ông chú già tội nghiệp.