Anh Hùng “Iwata Sadahiro” dẫn theo quân đoàn Holy Knight của Thần thánh quốc Mentis tiến công, toàn bộ đều ngậm mồm không nói được gì khi nhìn thấy tòa lâu đài trên núi.
Thành trì đó lợi dụng địa hình cao thấp một cách cực kỳ khéo léo, khiến kẻ địch hoàn toàn không thể quan sát được cấu tạo bên trong.
Thành trì hoặc pháo đài xây trên núi thường có thể nắm bắt được cấu tạo sơ bộ thông qua việc quan sát từ bên ngoài, nhưng thường thức đó lại không áp dụng được với tòa thành này, hiển nhiên cấu trúc của nó không hề bình thường.
Sadahiro còn âm thầm giật mình vì một lý do khác, kiến trúc của tòa lâu đài trên núi đó là thứ mà hắn ta rất quen thuộc.
"Cái này là… lâu đài Nhật Bản? Chẳng lẽ trong quân địch có người Nhật Bản?! Không, khoan đã nào, giả thiết nếu đó là sự thật, thì đối thủ cũng là “Anh Hùng”? Nhưng theo lời các linh mục thì tất cả Anh Hùng đều đã được đưa trở về mới đúng… Rốt cuộc chuyện này là sao!"
Xét theo vẻ bề ngoài thì là lâu đài kiểu Nhật Bản, nhưng có thể là dung hòa cả khái niệm thành phố pháo đài kiểu Trung Quốc nên vách tường cực cao.
Nhưng kiến trúc xây dựng ở trên lại rất cẩu thả tùy tiện, vách tường xung quanh thì ngược lại, kiên cố đến ngoài sức tưởng tượng.
Nói cách khác là tòa thành kiểu khuyết tật, bỏ không ít công sức ra xây dựng vách tường, nhưng bản thân kiến trúc phía trên lại là tác phẩm làm vội qua loa.
Từ đó có thể suy ra, có người truyền thụ kỹ thuật xây dựng cho tộc Beastman.
Người làm được việc đó… Chỉ có Anh Hùng, nhưng thông tin mà Iwata nghe được lại là: tất cả Anh Hùng đều được đưa về thế giới cũ, cho nên lẽ ra chuyện này không thể xuất hiện mới đúng.
Mạch suy nghĩ của Sadahiro rơi vào vòng lặp vô tận.
“Lâu đài này… Là sao vậy? Tôi chưa từng thấy…”
“Chưa từng nghe nói tộc Beastman sở hữu kỹ thuật cỡ này. Tôi có dự cảm không lành…”
“Chẳng lẽ lại giống như Đế quốc Altorm…”
“Đồ ngu, đừng có nói lung tung!”
Đối phương đã biến cả ngọn núi thành pháo đài phòng thủ, tức là bọn họ cần chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp chiến tranh sẽ trở thành trận chiến trường kỳ.
Thông thường, cần phải có quân lực gấp ba lần kẻ địch nếu muốn công phá một pháo đài.
Phe tấn công đứng trên lập trường đầy bất lợi so với phe phòng thủ, chưa kể trong tình huống đối phương vận dụng địa hình tự nhiên chế tạo nên cả một thành phố pháo đài trên núi như thế này, tuyệt đối không thể công phá dễ dàng.
Người nào càng nắm rõ lịch sử, tiểu thuyết hay chiến lược chiến thuật, sẽ càng cảm thấy do dự khi phải tiến công thành trì trước mắt.
“Kỵ sĩ đoàn bị chấn động khá mạnh. Không ngờ còn tồn tại cả kiểu kiến trúc như thế này… Nếu thế, có lẽ ngoài pháo đài ra vẫn còn thứ gì đó khác…”
Lời nói của phó chỉ huy đánh thức ký ức thảm bại của Sadahiro ở Đế quốc Altorm.
Đúng vậy, thành trì kiểu này chưa chắc đã chỉ có một, hơn nữa còn hoàn toàn không thể đoán nổi kẻ địch đã có kế hoạch làm gì, xây dựng chiến lược thế nào.
Về cơ bản thì chiến thuật duy nhất của tộc Beastman là tiến công, đột kích, hoàn toàn không suy nghĩ đến chiến lược, đánh tan kẻ địch bằng sức mạnh cơ thể thuần túy.
Nhưng thành trì lại không chỉ là căn cứ để phòng ngự, còn là kiến trúc được xây dựng phục vụ cho các loại chiến thuật.
Khi đối thủ đã biết suy tính chiến lược chiến thuật, cũng tức là bọn họ đã không thể lợi dụng tập tính kẻ địch để giăng bẫy như trước được nữa.
Bọn họ hoàn toàn hiểu ra rằng, kẻ địch cũng biết học tập và trưởng thành.
Viên kỵ sĩ phó chỉ huy chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Chẳng còn gì để nghi ngờ nữa, nơi đây là vùng đất nguy hiểm trí mạng.
Vị trí đã cách Thần thánh quốc Mentis quá xa, tiếp viện là chuyện bất khả thi.
Hành quân tiến công mà không suy nghĩ dẫn đến kết quả như hiện tại, thương nhân nô lệ và lính đánh thuê đi theo đã bị tiêu diệt gần như toàn bộ, chỉ còn quân đoàn Holy Knight tự mình đối mặt đánh hạ tòa thành.
“Quả nhiên… Là bẫy. Lùi lại bây giờ sẽ bị tập kích từ phía sau, mà tiến công thì phải đối mặt với pháo đài kia… Đây không phải kiểu suy nghĩ của Beastman. Không, chẳng lẽ bọn họ học được từ từ chúng ta…”
Quá nửa số người ở Thần thánh quốc Mentis đều cho rằng tộc Beastman là một đám ngu ngốc không biết suy nghĩ.
Nhưng tình hình hiện tại và thành phố pháo đài sừng sững trên núi đã chứng minh rằng họ.
“Ha, đừng nói ngu nữa đi. Nhìn tòa thành đó mà xem, rõ ràng là hàng lỗi, bớt xét nguyên vật liệu làm vội cẩu thả. Đánh hạ nó rất nhẹ nhàng chứ?”
“Bản thân kiến trúc thì đúng là xây dựng cẩu thả tùy tiện, nhưng vách tường xung quanh lại vô cùng kiên cố. Phải nói rằng bức tường mới là chủ đạo, kiến trúc còn lại chỉ là đồ trang trí, dựng lên để khiến chúng ta sơ xuất khinh thường đối thủ…”
“Bọn thú vật làm gì có trí tuệ đến thế. Chúng chỉ đang hư trương thanh thế thôi.”
“Quả nhiên thằng oắt này bị ngu thật mà… Bức tường đó quá dày, độ dày vượt xa mức cần thiết, bên rong chắc phải có lối đi ngầm đủ cho người di chuyển, còn được xây cao tới mức người nhìn từ xung quanh không thể quan sát thấy bên trong… Coi thường đối thủ chỉ vì cái vẻ bề ngoài, sẽ thiệt hại nặng!”
Chỉ huy phó cũng rất có tài.
Thông qua quan sát một chút kết cấu bị lộ ra qua những khe hở nhỏ cũng đã nhận ra sự khác thường.
Theo kinh nghiệm nhiều năm nay đã tích lũy được, anh ta cho rằng nơi này cực kỳ nguy hiểm, không thể xâm nhập tỳ tiện được.
“Hiện giờ cần phải lui lại, chấp nhận hy sinh! Nơi đó vô cùng nguy hiểm… Chỉ sợ nó vốn không phải thành trì gì cả, rõ ràng chúng đang dẫn dụ chúng ta tiến vào bẫy.”
“Cái thứ đó mà không phải thành thì là gì? Thủ lĩnh của bọn dã thú đang ở đó đúng không? Vậy chỉ cần giải quyết nhanh hắn đi là được.”
“Quá nguy hiểm! Không có kế hoạch, không chuẩn bị chiến lược gì mà đã xông vào, kẻ chịu thiệt sẽ là quân ta?!”
“Đừng nói nhảm nữa, chẳng phải ta đã ra lệnh cho các người tiến công rồi à?! Hay là các người muốn chết ngay tại đây? Không phải bị kẻ địch giết chết mà là bị ta giết chết?”
“Ôi…”
Bản năng lẫn kinh nghiệm nhiều năm dày dạn đều cảnh báo cho anh ta biết rằng: không được tiến tới.
Nhưng cái tên chỉ huy trước mắt này lại không thèm nghe anh ta nói.
Phó chỉ huy cảm thấy mình đã biết lý do bại trận trong cuộc chiến với Đế quốc Altorm là gì.
“Toàn, toàn quân… tiến lên!”
Anh ta đưa ra quyết định đầy đau xót.
Bởi vì anh ta là tín đồ thành kính của tứ thần giáo.
Nhưng vào lúc này, anh ta lại có cảm giác muốn vứt bỏ tín ngưỡng.
Thế là, chiến tranh bắt đầu.
Quân đoàn Holy Knight do Anh Hùng lãnh đạo tấn công trước.
==========
Đoàn quân chen vai tiến tới thành trì trên núi, lại hoàn toàn không gặp phải bất kỳ sự chống cự nào, chỉ có lối vào rộng mở thênh thang một cách kì dị
Cổng vào được xây rất rộng, nhưng lối đi thì càng vào sâu bên trong lại càng hẹp, lại còn có rất nhiều lối rẽ tứ tung không khác gì mê cung, cũng không thiếu đường cụt, khiến người ta không thể hiểu nổi tòa thành như thế này được xây lên để làm gì, suy nghĩ của họ ngày càng thêm hỗn loạn.
Chưa kể đến toàn bộ tòa lâu đài chìm trong một sự yên lặng đến bất thường, bọn họ không thể đoán nổi ý định của kẻ thù nên lại càng thêm hoang mang.
“Này… Không cảm thấy có hơi kỳ lạ à?”
“Đúng thế, hoàn toàn không chống trả gì cả. Phải nói là chẳng thấy đến cả cái bóng kẻ thù đâu hết.”
“Thật, cứ như đang nói “xin mời vào”.”
“Đừng nói chuyện đáng ghét đó nữa. Tốt xấu gì đây cũng là một tòa lâu đài cơ mà? Vua của tụi Beastman ở lại đây cũng được ấy chứ.”
Thiếu hiểu biết về văn hóa của tộc Beastman khiến ban đầu họ còn lo lắng đề phòng bốn phía xung quanh, nhưng đã tiến vào rất sâu mà vẫn chẳng hề gặp phải công kích gì từ các Beastman cả, khiến cho họ dần dần buông lỏng.
“Chỗ này vốn đã chẳng có ai ngay từ đầu rồi?”
“Chắc là thế, bọn thú hoang đó chắc là sợ chúng ta quá nên bỏ trốn hết rồi.”
“Chắc chắn là vậy rồi. Tiếc thật chứ, vốn còn muốn cho đám thú cái đó được rên rỉ đã đời một trận…”
“Thật là… A ha ha ha ha ha!”
Bản thân còn đang ở trong trận địa của kẻ địch mà đã bắt đầu vừa bàn luận chuyện hạ lưu thô bỉ vừa cười đùa ầm ĩ.
Tiếp tục tiến lên thêm một lúc nữa, họ đã tới vị trí tòa tháp chính của lâu đài, tới tận bây giờ họ mới để ý đến kiểu cấu trúc kỳ quặc của tòa thành.
“Ê này… Khoan đã, chúng ta vào ngọn tháp này bằng đường nào đây?”
“Từ nãy tới giờ không đi qua chỗ nào trông có vẻ là lối vào cả?”
“Chẳng lẽ cái chỗ này vốn đã không có người ở ngay từ đầu thật à? Chỉ để cản đường chúng ta…”
“Sao thế được, nếu vậy cả một tòa thành thế này để làm gì chứ?”
Rõ ràng là có công trình kiến trúc tồn tại ở đây, mà lại không tìm thấy đường để xâm nhập.
Xâm chiếm một thành phố như thế này chẳng phải chuyện gì to tát, vấn đề là hoàn toàn không tìm thấy kẻ thù để mà tấn công đánh hạ, thậm chí còn chẳng tìm được đường mà tiến vào vòng thành trong, thêm nữa là toàn quân tiến đến tận đây một cách quá thuận lợi, không hề gặp phải một chút chống cự, tất cả những điều đó nói ra chỉ một sự thật rằng…
“Đây là bẫy!”
Cùng lúc với tiếng gào của một người lính vang lên, luồng Mana khổng lồ trào dâng từ trong pháo đài.
Mana làm cho những ma pháp văn tự khắc trên bức tường trắng hiện ra, đường lui của họ giờ cũng đã không còn, một bức tường vô hình đã chặn chết lối ra vào.
“Là, là ma thuật? Làm sao mà tộc Beastman… A a a a a a a a a a a!”
Chưa kịp tỉnh táo lại, người lính đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
Và không chỉ một mình anh ta, tất cả mọi người xung quanh đều bốc cháy.
Những binh lính bị ngăn lại bên ngoài bởi bức tường trong suốt, nhìn cảnh tượng kinh hoàng đó diễn ra.
“Cái, cái gì vậy… Cái gì đang tấn công họ vậy?!!”
“Chẳng lẽ cả tòa lâu đài này là một Magic Items khổng lồ?”
“Làm sao có thể… làm sao tộc Beastman có được tri thức.”
Đáp án chính xác, Magic Items!
Đài hành hình mang hình dạng một lâu đài.
Đó là định nghĩa về công trình kiến trúc này.
Đợt tấn công bằng trường điện từ khiến máu trong cơ thể những người lính sôi lên, nhiệt độ tăng cao đến mức cơ thể tự bốc cháy.
Thủ đoạn công kích không chỉ tàn nhẫn mà còn cực kỳ độc ác, một cái lò vi sóng khổng lồ.
Không chỉ ở đây, những nơi khác cũng có chuyện xảy ra.
Ở những chỗ hẹp, giáo dài bộc phát cùng với tên độc từ trong vách tường phóng ra, đoàn kỵ sĩ bị tàn sát.
Bọn họ định sử dụng thần thánh thuật để phòng ngự, nhưng dường như trong thành đã được sắp đặt sẵn hệ thống quấy nhiễu cực kỳ mạnh mẽ, chỉ có ma thuật của đoàn kỵ sĩ là không thể phát động.
Đòn tấn công bắn ra từ trong vách tường, bọn họ dốc hết sức cố gắng phá hủy bức tường trắng, nhưng dưới sự bảo vệ của ma thuật cường hóa và cả rào chắn ma thuật, bức tường của tộc Beastman không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Lối đi bình thường vốn chẳng có gì kỳ lạ, giờ lại biến thành khung cảnh nơi địa ngục.
“A… A a a…”
Trong cảnh tượng chiếu vào đáy mắt của một người lính, một bên là ngọn lửa địa ngục thiêu đốt tất cả, một bên là hình ảnh từng người đồng đội biến thành tượng băng rồi vỡ nát, cơn ác mộng chưa bao giờ xuất hiện đó khiến người ta phát điên.
Còn ở những nơi khác, bức tường trong suốt đột nhiên xuất hiện vây quanh các kỵ sĩ, dìm họ chết đuối trong dòng nước chẳng biết từ đâu chảy ra, nếu như đó là ma thuật, bọn họ thậm chí không biết nổi Mana cho chúng từ đâu mà có, lượng Mana quá khổng lồ mà không một Pháp Sư đơn độc nào có được, quy mô nằm ngoài khả năng thao túng của Beastman.
“Á á a a a a a a a a a!”
Các kỵ sĩ vừa khóc thét vừa bỏ trốn.
Nhưng kết cấu bên trong lâu đài không khác gì mê cung, những kỵ sĩ bỏ chạy rơi vào ảo ảnh thị giác, không hề hay biết nơi mình đang dồn vào là vách đá dễ bị phục kích.
Kết quả , mỗi nơi họ đặt chân đến đều là địa ngục.
Dù vậy, vẫn có người sống sót.
Những binh sĩ may mắn còn sống sót, liều mạng chạy về, báo cáo lại kết cục bi thảm của cả đoàn quân.
Chỉ trong vài giờ, quân đoàn Holy Knight đã bị tiêu diệt tới sáu phần mười.
==========
“Ê này, Bross…”
“Vâng, có chuyện gì vậy anh Stuart?.”
“Thế này cũng tàn nhẫn quá rồi? Lò vi sóng, khu vực vô hiệu hóa ma thuật, lửa đốt, nước dìm, đóng băng, lại còn trận thương… Chiến tranh thật đáng sợ.”
“Để bảo vệ lông xù, muốn tôi biến thành ác quỷ hay Ma Vương đều được hết!?”
“Không… Hành vi của cậu chính là Đệ Lục Thiên Ma Vương rồi. Cậu định phát động cách mạng trên toàn thế giới à? Muốn khiến cho cả thế giới chìm trong hỗn loạn à?”
“Không hề có chuyện đó, tôi chỉ cần bản thân mình được hạnh phúc, hậu quả sau đó thế nào đều bất chấp. Không thể để lông xù phải tiếp tục chịu thêm bất hạnh nào nữa.”
“Ặc…”
Ngay cả Stuart cũng không còn lời nào để nói.
Bross chiến đấu vì lông xù, nếu để bảo vệ lông xù, sẽ ưu tiên lựa chọn sử dụng mọi thủ đoạn bất kể tàn nhẫn đến mức nào - một kẻ cuồng Beastman chân chính - quả nhiên là đệ tử ruột của “Keima Raphael”.
Tín đồ Beastman giáo thật sự đáng sợ, chỉ cần là vì lông xù, kẻ địch có là thần đi chăng nữa cậu ta cũng sẽ thản nhiên như không mà nhổ nước bọt thẳng mặt.
“Thật sự không muốn trở thành kẻ địch với cậu chút nào, thật ra… đáng sợ nhất là không biết rốt cuộc cậu dám làm những gì.”
“A ha ha ha ha ha, nói thế thì hơi quá đáng rồi đấy… tôi chỉ là một kẻ vô hại yêu thích Beastman thôi mà?”
“ “ “ “Không! Có nhìn thế này cũng thấy cậu siêu nguy hiểm! Điều gì khiến cậu biến thành thế này vậy?” ” ” ”
Trong nội tâm tất cả mọi người đều Tsukkomi giống hệt nhau.
Lý do thì đương nhiên là chỉ có một, tất cả đều vì lông xù.
Beastman là chủng tộc mà tên người chơi hệ Hardcore mang biệt danh Barbarian yêu thích cuồng nhiệt nhất, nhân vật ảo trong “Sword and Sorcery” cũng là Beastman luôn, sử dụng một chủng tộc không am hiểu sử dụng ma thuật, sau đó cày Skill Tree hệ ma thuật đến max cấp.
“Cậu còn là học sinh cấp hai đúng chứ? Sao mà Level Skill lại cao đến vậy được? Kỳ quặc quá đấy.”
“Tôi cũng cảm thấy thế. Học sinh cấp hai còn phải đi học cơ mà, nếu không sử dụng kỹ thuật bí mật nào đó thì không thể cày đến Level cỡ này, cũng không thể mạnh như thế này được mới đúng.”
“Vậy thì chỉ có một khả năng.”
Stuart đã nghĩ ra Bross mạnh lên bằng cách nào.
“Keima Raphael ép cậu phải chiến đấu với ma thú hung hãn đúng không? Điểm thưởng Bonus làm không chỉ Level tăng nhanh, mà cả Level Skill cũng tăng vọt, nhờ đó mà kích hoạt được “Đột Phá Nguyên Hạn”. Tiếp theo chỉ cần chơi bình thường từ từ rồi sẽ đạt đến “Đột Phá Giới Hạn”.”
“Anh Stuart nói đúng mất rồi ♪… Haiz… thật là địa ngục mà. Sư phụ kiểm soát HP của tôi rất khéo léo, đảm bảo tôi không chết được… tôi suýt khóc cả ra đấy. Có rất nhiều lần…”
“ “ “Còn thê thảm hơn cả tưởng tượng…” ” ”
“Có rất nhiều lần tôi đã sắp gục xuống rồi… sư phụ vẫn không hề muốn buông tha. Mỗi một lần như thế, anh ấy sẽ nói: “Tình yêu mi dành cho tai thú chỉ có vậy thôi à? Chỉ có vậy mà muốn bước tới đỉnh điểm lông xù sao? Cho ta thấy giác ngộ của mi đi, cho ta xem tình yêu đầy nhiệt huyết của mi! Móc thêm nữa ra đây, đúng, thêm nhiều nữa vào! Đến, đến đây, tới đây nào…!”… Trong khi quái thú mạnh đến kỳ cục luôn ấy, thà giết béng tôi đi cho nhanh còn hơn.”[note32178]
“ “ “Ôi ôi…” ” ”
Trong đầu Bross và Stuart cùng hiện lên hình ảnh đám Destroyer mặc trang bị mạnh nhất mang màu sắc riêng của mỗi người.
Dường như bọn họ còn thấy thấp thoáng một tên Pháp Sư trong số đó mặc chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, đầu đội mũ trùm, cùng với nụ cười vui vẻ hào sảng nở trên mặt là ra tay hạ thủ hoàn toàn không biết nương tình.
“Zeros không nói gì với cậu à?”
“Tôi là thằng ngu! Không ngờ sư phụ lại là kẻ khủng khiếp đến thế… Zeros có nói: “Đừng làm chuyện ngu xuẩn đấy! Mi muốn rơi vào mặt tối của lông xù hay sao? Để Keima huấn luyện cho thì sẽ hóa điên đấy!”, ông ấy lo lắng cho tôi một cách nghiêm túc. Tiếc là khi đó tôi không chịu nghe…”
“A ha ha… Người đó là người đứng đắn nhất trong cái Party bất thường ấy rồi mà… tuy cái kiểu đặt tên ma thuật sặc mùi Chuunibyou đó đúng là chẳng ai dám khen…”
“Tuổi người đó chắc không khác tôi là mấy chứ? Hai bọn tôi rất gần gũi, thỉnh thoảng còn cùng nhau đi làm mấy trò ngu mà?”
“Không biết nữa… dù sao ông ta cũng có chút ấu trĩ… đến bất ngờ. Thực tế rất có thể lại là một ông chú…”
Pháp Sư đen kịt đó rõ ràng là kẻ chuyên về nghiên cứu sản xuất, lại cực kỳ thích chiến đấu.
Tên điên, cuồng phá hoại, một mình xâm nhập vào giữa bầy quái vật, liên tục phóng ma thuật hủy diệt.
Đối với Stuart mà nói, Zeros Merlin chính là người chơi như vậy.
“Bình thường thì ông ta là người tốt, cũng hay cho tôi Potions lắm.”
“Đúng vậy… nhưng đang trong trận chiến lại đột ngột lẻn vào giữa trận địa quân thù mà chẳng ai hay biết… Nhà nghiên cứu với sản xuất chỗ nào vậy?”
“Ai mà biết? Tôi nghĩ ông ấy chuyển đổi vai trò sản xuất hay chiến đấu tùy trường hợp?”
Stuart cực kỳ tâm đầu ý hợp với Bross.
Hai người cùng có đề tài chung khiến cho khoảng cách được rút ngắn.
“Hai người đó quen nhau à? Rốt cuộc thân phận của họ là gì chứ? Zeros… Zeros… một kẻ mạnh như vậy phải vang danh lẫy lừng từ lâu rồi mới đúng, nhưng mình chưa từng nghe nói đến bao giờ. Hình như là một Pháp Sư, nhưng chắc chắn không phải hạng người nông cạn. Mình có nên trình báo chuyện này lên cấp trên không?”
Sự tồn tại của một Pháp Sư còn đáng sợ hơn cả hai người trước mắt kia khiến cho Sasha run rẩy không ngừng.
Stuart là Pháp Sư cực mạnh rồi.
Bross tuy là chiến sĩ nhưng lại cũng có thể vận dụng ma thuật cực nhuần nhuyễn, mà hình như sư phụ của cậu ta cũng có quen biết với vị Pháp Sư kia, hơn nữa còn là một nhân vật phiền phức.
Pháp Sư được hai kẻ trước mắt kia tôn kính, chắc chắn không phải hạng người tầm thường.
“Chồng ơi, đến lúc kết thúc rồi đấy ạ?”
“Có vẻ là thế, vậy, đi triệt hạ doanh trại địch thôi.”
“Tôi cũng đi, dù sao tôi cũng muốn xem xem cái đám Anh Hùng này là kẻ thế nào.”
“À, còn có chuyện của đồng minh nữa chứ, cố lên! Chỉ cần đừng ảnh hưởng tới chỗ này là được, sau đó tôi không quan tâm.”
“Để cậu thưởng thức tuyệt chiêu mà Zeros đã truyền cho tôi. Haiz, mà so ra vẫn kém xa ông ấy…”
“Chồng ơi… mình cũng muốn được người ta gọi như vậy, chỉ một lần thôi cũng được… Khốn nạn… tại sao thằng nhãi này lại có tới mười bảy vợ…”
Lòng ghen ghét trong tim Sasha bốc cháy hừng hực.
“Cố lên Sasha! Đừng chịu thua nhé Sasha!
Còn có rất nhiều đồng bào giống như mày, nên đừng xấu hổ, đừng nhục nhã nhé Sasha.”
Làm ngơ Sasha tự kỷ, hai tên Riajuu vui vẻ tiến tới chiến trường.
Có vẻ trận chiến chuẩn bị bất ngờ phân ra thắng bại, sẽ rất nhanh.
==========
“Mày nói gì… Kỵ sĩ đoàn tiêu rồi? Đừng có đùa, tòa thành rách nát tơi tả như vậy mà cũng không hạ được, lặng lẽ cụp đuôi trốn về! Chúng mày vô dụng đến cỡ nào vậy hả!?”
Đây là câu đầu tiên mà Sadahiro phun ra sau khi nghe xong báo cáo.
Đổ tới bảy phần mười quân số vào trận chiến đổi lại kết quả là bị tiêu diệt hoàn toàn, Iwata không thể rửa được nỗi ô nhục của chính mình.
Trên mặt những binh lính trốn về được chỉ còn lại thứ biểu lộ được gọi là "tuyệt vọng", phó chỉ huy đè nén nỗi hoảng loạn bất an trong nội tâm, hỏi một người trong số đó.
“Chuyện gì xảy ra?! Nói rõ ràng!”
“Tòa thành đó… Cả thành trì là một món Magic Items khổng lồ! Quân ta xâm nhập vào trong đó, hoàn toàn bất lực, bị kẻ địch diệt sạch… Thật đáng sợ. Cái thứ đó không phải do con người tạo ra! Nó là lâu đài ác quỷ!”
“Mi nói đó là… Magic Items? Kiến trúc hùng vĩ đó? Có phải bọn họ sử dụng vũ khí cổ đại không”
“Thú vị lắm! Vậy thì ta sẽ thu nhận tòa thành đó. Rồi sao nữa? Vào thành bằng cách nào?”
Cho dù đã ở trong tình trạng như thế này mà Sadahiro vẫn cảm thấy chắc chắn mình sẽ thắng, chẳng học được bài học nào từ thất bại cả, vẫn tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của bản thân.
“… Không… Cửa.”
“Hả? Nói rõ ràng xem nào! Các người phải đến được lối vào thành rồi chứ?”
“Xung quanh lâu đài đó vốn không có lối vào! Đó là ngụy trang, để lừa chúng ta tiến vào, ngay từ đầu đã không có lối ra vào thành rồi!”
“Thế thì kỳ quặc quá rồi, không có lối đi thì bọn chúng ra vào kiểu gì? Mà nói cho cùng thì chúng xây cái kiểu kiến trúc đó làm gì cơ chứ?.”
Phó chỉ huy đưa ra một đáp án khiến người ta phải sợ hãi.
Chỉ có một lý do để xây dựng thứ kiến trúc ngu xuẩn đó mà thôi, để hủy diệt sức chiến đấu của kẻ địch.
Nói cách khác là bọn họ đã trúng kế quân thù, chuyện gì chuẩn bị xảy ra tiếp theo thì chẳng cần phải nói cũng biết.
Quân địch sẽ kéo tới đánh tan trận địa đã suy yếu của phe ta.
“Không, không được… Mau, chuẩn bị rút lui! Vứt bỏ toàn bộ hành lý quân trang cũng được, dốc toàn lực rút lui, chạy khỏi chỗ này ngay!”
“Nói cái quái gì thế? Ở đó có vũ khí ta thích đấy? Sao lại phải rút lui cơ chứ? Chỉ cần hạ hết lũ thú vật đó là được mà?”
“Đồ ngu! Trận chiến này là để kẻ địch hủy diệt hoàn toàn sức chiến đấu phe ta! Dẫn dụ binh sĩ tiến vào tòa thành giả rồi diệt gọn, sau đó dốc toàn lực tiêu diệt trận địa phe ta… sợ rằng toàn bộ chiến lực tộc Beastman đã đổ dồn về đây hết rồi!”
“Đừng có đùa! Sao bọn mày không ai phát hiện ra chuyện này! Một lũ vô dụng chỉ biết ngáng chân người khác!”
“Mày mới là thứ vô dụng! Mày cũng nên nhận ra đi! Quân khốn kiếp! Tao đã nói là phải rút lui từ lâu rồi, chính mày không chịu nghe!”
Viên chỉ huy phó thường ngày vốn bình tĩnh cũng không nhịn nổi nữa.
Dù là Anh Hùng Level 500 vẫn không thể một mình địch lại số đông, 50 binh sĩ Level 300 là đủ để hạ một tên Anh Hùng Level 500, chênh lệch về số lượng cũng chính là chênh lệch về chiến lực, đó là sự thật không thể chối cãi.
Huống hồ quân đội của tộc Beastman lại gần như chẳng bị hao tổn gì cả.
Kẻ trước người sau, đám kỵ sĩ bắt đầu chạy trốn.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhưng đã muộn...
… Ma thuật tấn công đầy uy lực không biết từ nơi nào ập đến.
Phó chỉ huy cũng chưa từng chứng kiến ma thuật nào uy lực kinh khủng đến thế, đoàn quân bị đợt công kích hung tàn giày xéo, tổn thất không ngừng gia tăng.
“Thế mà… Ma thuật? Làm sao mà tộc Beastman…”
“Liên tục tung ra ma thuật uy lực thế này… Kẻ địch không cần niệm chú hay sao?!”
Không có đối thủ nào lại bỏ qua thời cơ tuyệt hảo để tận diệt quân thù như lúc này.
Lẽ ra khi nhận thấy đây là cái bẫy, phó chỉ huy nên vứt bỏ anh Hùng mà rút lui.
Hiện giờ anh ta không nhịn nổi nguyền rủa tín ngưỡng của chính mình.
“Chết đi, quân xâm lược!”
“A a a a a a a a a a a!”
Khắp nơi trên chiến trường vang vọng tiếng gào khóc la hét trước lúc lâm chung.
Tộc Beastman căm hận Thần thánh quốc Mentis từ tận tâm can, đồng bào bị giết hại, gia tộc bị phá hủy, có người bị bắt làm nô lệ…
Phẫn nộ và căm hận điên cuồng đó trút hết lên người những Holy Knight.
Những kỵ sĩ vốn tin tưởng rằng bản thân mình là chính nghĩa cầu xin lòng từ bi của thần.
Nhưng thần chẳng hề đáp lại lời cầu nguyện của bọn họ.
“Trả người nhà ta đây!”
“Cứu, cứu cứu… Hự!”
“Chết đi, chết hết đi, quân xâm lược nhận xằng là vì thần!”
Trận chiến biến thành cuộc tàn sát một chiều.
Nếu đây là một trận chiến bình thường, có lẽ kỵ sĩ đoàn đối đầu trực diện nổi.
Nhưng Thần thánh quốc Mentis lại luôn triển khai thủ đoạn, hành động xâm lược không ngừng nghỉ dưới danh nghĩa của thần, bọn họ chưa từng giao chiến đường hoàng với tộc Beastman bao giờ cả.
Những kẻ đặt nặng tôn nghiêm bậc nhất như tộc Beastman cũng không định giao chiến đường đường chính chính với lũ xâm lược.
Giống như cái cách bọn kỵ sĩ chà đạp lên tôn nghiêm của các Beastman khi xâm lược, nay đến lượt các Beastman mang theo tôn nghiêm đã bị vấy bẩn đó trút hết lên người đám kỵ sĩ.
Ẩn trong vòng tuần hoàn giết và bị giết đang phô diễn nơi đây là đạo lý mang tên “nhân quả”.
Quân đoàn Holy Knight từng chà đạp lên tôn nghiêm của Beastman, nay lại bị Beastman giẫm đạp.
“Số lượng, số lượng thế này đúng là… Nhiều Beastman đến vậy chỉ để giết chúng ta…”
“Chậc, lũ rác rưởi, chết cũng chẳng sao. Nhưng mà tao chỉ bị bọn mày làm liên lụy thôi, phải rút lui cho nhanh mới được!? Không cần lũ vướng viu chúng mày, một mình tao chắc là thoát được.”
“Mày, mày… thằng khốn này!”
“Định làm gì đấy hả!? Đây vốn là trận chiến của bọn mày cơ mà? Việc quái gì tao phải giúp chúng mày cơ chứ?”
“Anh bạn tự xưng là Anh Hùng kia ơi, nói thế cũng quá ích kỷ rồi đấy nhé… Mi là kẻ ra quyết định tấn công nơi này mà nhỉ? Vậy thì phải do mi giải quyết hậu quả chứ.”
“ “Ai, ai đó!”
Âm thanh vang lên, nhưng hình bóng kẻ phát ngôn thì lại chẳng thấy đâu cả.
Khả năng cao đây là hiệu quả từ ma thuật, nhưng bọn họ lại không thể cảm nhận được Mana của đối phương.
Đối phương sở hữu khả năng ẩn thân cực kỳ cao siêu.
“Được tôn xưng Anh Hùng là đắc ý đến quên hết đất trời luôn à? Nhưng mà, tất cả Anh Hùng bị triệu hoán tới đây đều bị xử lý, không một ai trở về thế giới cũ cả. Mi biết chuyện này không vậy? Nói trắng ra thì Anh Hùng chẳng qua chỉ là quân tốt thí.”
“Cái gì! Ê, chuyện đó là sao? Rốt cuộc các người…”
“Làm sao tôi biết! Đi mà hỏi đại giáo chủ ấy!”
Sadahiro truy hỏi phó chỉ huy, nhưng không thể nào có chuyện anh ta lại biết được sự thật.
Anh ta cũng nhân vật cấp thấp đứng cuối trong cả tổ chức.
“Lũ các người, haiz, bị lừa rồi. Anh Hùng? Sứ giả của thần? Làm sao thế được chứ! Thứ ngu ngốc như mi là quân cờ tốt nhất để thao túng, bởi vì chỉ cần để cho mi sướng khoái một tý là mi sẽ sẵn sàng làm việc cho họ.”
“Cái gì… Ê!”
“Tôi cũng không biết. Tôi đi theo mấy người cũng chỉ vì cấp trên nói “đây là sứ giả của thần”, làm gì có chuyện bọn họ nói cả bí mật này ra.”
“Cũng phải, kẻ biết được chuyện không cần phải biết thì sẽ bị xử lý… Chính vì thế mà quan xét xử dị đoan mới tồn tại, để âm thầm xử lý các người. Sao? Được tung hô là Anh Hùng là đắc ý đến quên trời quên đất, thực tế lại chẳng khác gì con tốt thí, dùng xong là vứt, đây mới là sự thật.”
“Mày, mày nói dối, tao là kẻ được thần lựa chọn! Sức mạnh này được trao cho tao…”
“Muốn thử một chút xem sao không? Thử xem sức mạnh Anh Hùng của mi có tác dụng gì với ta hay không… Sao nào?”
Không gian lay động vặn vẹo, thân hình một Pháp Sư hiện ra.
Pháp Sư nhưng lại cầm kiếm, trang bị trên người cũng toàn để chiến đấu, rõ ràng là kẻ khác hẳn người thường.
“Khặc khặc khặc… Hiện hình thành thật lắm! Pháp Sư thì làm sao mà thắng nổi tao.”
“Vậy thì tới đây! Ta sẽ cho mi thấy ý tưởng đó sai thế nào, thứ Anh Hùng tốt thí!.”
“Nói ngu ít thôi!”
Sadahiro vung trường kiếm bổ về phía Stuart.
Nhưng Stuart chỉ dùng một tay giơ thanh đao cong chặn thanh trường kiếm, tay còn lại rút dao găm đâm vào bả vai Sadahiro.
“Á a a a a a a a a a a!”
“Yếu thật đấy… Anh Hùng ạ. Quá yếu… Trình độ cỡ này mà cũng dám gọi là Anh Hùng? Haiz, tốt thí thì cũng chỉ thế này được thôi.”
“Khốn nạn, xem đây!”
Sadahiro vung kiếm về phía Stuart rất nhiều lần, nhưng dường như mọi động tác của hắn đều bị nhìn thấu, thanh đao của Stuart chỉ va chạm nhẹ nhàng với kiếm đã hóa giải mọi nhát chém từ Sadahiro.
“Mạnh, mạnh quá… Mạnh như vậy mà lại là Pháp Sư? Rốt cuộc thân phận hắn là gì?”
Thực lực quá mạnh của Stuart khiến viên chỉ huy phó không thể tin nổi.
Đối đầu với Anh Hùng Level 500, một chọi một gần như không ai địch nổi.
Nhưng tên Pháp Sư kia lại tránh khỏi mọi công kích từ Anh Hùng dễ dàng.
Cho dù có ảnh hưởng từ Level đi nữa, chênh lệch về thực lực cũng quá lớn.
“Mày, mày… Là người Nhật Bản à? Mày cũng là Anh Hùng!”
“Không. Ta là kẻ báo thù… Ta muốn giết chết tứ thần, chiến đấu chỉ vì mục đích này mà thôi.”
“Mày cũng được triệu hoán tới mà, sao lại cản trở tao!”
“Không, chúng ta không phải bị triệu hoán tới… Mà là bị bọn chúng hại chết.”
“Có ý gì?! Mày định nói mày bị tứ thần giết à?”
Sadahiro không hiểu gã Pháp Sư kia đang nói gì.
Nhưng đối với phó chỉ huy, nội dung trong đoạn đối thoại kia lại là chuyện mà anh ta không thể bỏ qua.
Theo lời Sadahiro thì Pháp Sư kia là người tới từ dị giới, nhưng trong nước lại không hề có ghi chép nào về việc đã triệu hoán ra một Pháp Sư như thế này, hơn nữa câu nói “bị tứ thần hại chết” cũng khiến người ta phải chú ý.
Tình hình đang xảy ra trước mắt là bộc lộ bí mật mà tín đồ của tứ thần như anh ta không hề hay biết.
Tình huống ngoài sức tưởng tượng đã xảy ra, anh ta không hiểu rốt cuộc chuyện là sao.
“Đi mà hỏi tứ thần! Dù sao đây cũng đâu phải trong Manga hay Anime, làm gì có kẻ địch nào thành thật nói mọi chuyện cho mi biết? Haiz, lần này coi như ta hảo tâm vậy, nói cho mi một tin vui nhé. Tứ thần không phải là thần chân chính… chỉ là thần đại diện mà thôi.”
“Làm, làm sao có thể… Vậy thần thực sự là…”
“Là thực thể bị bị các người gọi là Evil God đấy… Cho nên bọn chúng mới muốn tiêu diệt Evil God, vì chúng sẽ bị đá khỏi ngôi vị thần.”
“Cái, cái gì?!”
“Khoan đã! Vậy Anh Hùng chúng ta bị triệu hoán tới đây để làm gì!”
“Ta đã nói rất nhiều lần rồi mà? Tụi bay là quân cờ thí dùng xong rồi vứt. Ngoài ra thì còn lý do gì được nữa.”
“Dùng xong vứt… Tao? Tao đây… lại bị triệu hoán đến chỉ để lợi dụng…”
“Tứ thần mới là tà thần… Ý ông là vậy à?”
“Ai mà biết, chuyện này chẳng quan trọng gì với ta hết, ta chỉ cần tiêu diệt tứ thần là được.”
“Ý ông muốn chúng tôi tự suy nghĩ phán đoán à?”
“Ta đã nói rồi, không quan trọng, đó là chuyện của thế giới này, để cho người của thế giới này quyết định, không liên quan đến ta.”
Phó chỉ huy không thể hiểu mọi chuyện ngay được.
Pháp Sư đó đã hủy hoại tín ngưỡng mà anh ta vẫn hằng tin tưởng, đồng thời còn tiết lộ sự thật.
Một tín đồ thành kính nhất định sẽ không tin, nhưng nhìn vào tên Anh Hùng trước mắt kia, anh ta lại không cho rằng lời nói của đối phương là dối trá nổi.
Nhưng ở đây lại có kẻ tin tưởng không hề nghi ngờ.
“Đừng có đùa, tao là Anh Hùng! Tao là người được thần chọn lựa!”
Anh Hùng ngu ngốc.
Anh Hùng vung kiếm loạn xạ, chém lung tung về phía Pháp Sư.
Nhưng Pháp Sư áo đen bắt lưỡi kiếm bằng một tay.
“Lạ thật đấy… Mi chỉ có thế này thôi thật hả? Ta có biết người còn mạnh hơn ta đấy? Mạnh đến mức có thể giết chết ta vô số lần trong nháy mắt…”
“Hả… Không phải thật? Một tay bắt được đòn tấn công… không thể nào.”
“Thứ Anh Hùng ngu xuẩn… Ta cho mi biết cái gì gọi là “thực lực”… Gluttony Abyss.”[note32237]
Ma thuật mà ngày trước Stuart sáng tạo ra cùng với người chơi mà mình tôn kính.
Bàn tay kia của Stuart đã không còn nắm đao, mà là khối ma thuật, phóng ra.“Cái… Cái gì! Ma thuật này…”
“Loại ma thuật này… Tôi chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói đến…”
Khối cầu đen kịt bắt đầu nuốt chửng mọi thứ xung quanh, càng ngày càng to lên.
Các Beastman cảm nhận thấy nguy hiểm lập tức chạy trốn, còn đám kỵ sĩ của quân đoàn Holy Knight lại ngơ ngác nhìn lên không trung.
Khối cầu hấp thụ vật chất xung quanh, vặn vẹo cả không gian, đồng thời cũng không ngừng phát triển to lên, cuối cùng vượt quá điểm cực hạn, nổ tung, biến thành lực hủy hoại kinh hoàng như muốn nuốt chửng cả thế giới.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ khủng khiếp như hủy diệt cả đất trời vang vọng bốn phương.
Sóng xung kích hung tàn lật tung mặt đất, chấn động bầu khí quyển, hủy diệt hoàn toàn mọi thứ xung quanh, tận diệt mọi kẻ địch.
Bụi mù bao trùm khắp nơi, cho đến khi gió xua tan cát bụi, cảnh tượng hiện ra sau đó khiến những kẻ sống sót nghẹn lời tắt tiếng.
Hố thiên thạch khổng lồ kết đầy thủy tinh vì nhiệt độ siêu cao cùng với dấu hoang tàn để lại sau vụ nổ…
“Hủy diệt, ma thuật hủy diệt… phạm vi rộng…”
“A… Đây… Là ảo, dối trá… Thứ này… Anh Hùng phải là… là mạnh nhất…”
“Mạnh nhất? Mi nói với ai vậy hả? Ngay cả ta cũng mới chỉ là tên gà mờ?! Mạnh nhất là người khác! Cái thứ mới Level 500 như Anh Hùng, lâu la nhãi nhép thôi.”
Cứ thế, Sadahiro ngã lăn, ngồi bệt trên mặt đất.
Nói trắng ra thì địa vị hiện giờ của cậu ta cũng có được nhờ người khác đẩy lên, chưa từng xác nhận trực tiếp thực lực của mình liệu có phải rất mạnh thật hay không.
Trước sức mạnh áp đảo có thể hủy diệt tất cả, Sadahiro yếu ớt, không thể chống cự.
“Yếu, quá yếu, như vậy có thể hủy diệt quốc gia đó dễ dàng rồi. Nếu trình độ Anh Hùng cũng chỉ có thế này…”
“Ông, rốt cuộc ông là ai? Pháp Sư không thể sử dụng ma thuật này được.”
“Hiền Giả. Ngăn chặn những hành vi ngu xuẩn của Anh Hùng chính là trách nhiệm của ta đúng không nhỉ? Haiz, tuy là ta chỉ định diệt trừ lũ vướng víu đó luôn cho xong. Dù sao giữa ta với đám Anh Hùng cũng chẳng có liên quan gì đáng để bàn.”
“Làm sao có thể… Hiền Giả? Chẳng phải ông căm thù thần à!”
“Thần trong miệng ngươi nói ra là thứ gì? Chỉ là tồn tại có lợi cho các người thôi. Kẻ thù của ta là tứ thần… Ta chẳng có gì để nói hay làm với các người… Các người còn chẳng đủ giá trị để giết. Cút! Thật ngứa mắt… Dám cản trước mặt ta, ta sẽ hủy diệt các người.”
Stuart gánh vác quyết tâm kiên định.
Hiền Giả hạ quyết tâm muốn tiêu diệt tứ thần, khiến trong nội tâm đám kỵ sĩ cũng hiện lên ý tưởng “sự tồn tại của thần gây hại cho thế giới”.
“Vì, vì sao lại muốn tiêu diệt tứ thần… Nếu như không có tứ thần, thế giới này sẽ…”
“Ông đang nói cái quái gì thế? Thế giới này gặp nguy là tại tứ thần đấy? Triệu hoán Anh Hùng khiến cho không thời gian bị vặn vẹo, thế giới đã sắp diệt vong. Hơn nữa tứ thần lại còn triệu hoán liên tục không ngừng chỉ để cho vui, khiến tổng lượng Mana của toàn thế giới ngày càng hao hụt.”
Đây là phỏng đoán của riêng Stuart.
Quy luật của thế giới này và giả thiết của thế giới trong “Sword and Sorcery” rất giống nhau.
Không, thật sự phải nói rằng quá trùng khớp.
Thông qua ghi chép của những nhà thám hiểm, nhật ký, nghiên cứu, hay tranh vẽ động thực vật trong các di tích cổ, biết lờ mờ rằng thế giới xa lạ này từng xảy ra biến đổi.
Cân bằng tự nhiên bị bóp méo nghiêm trọng.
Đại lục bị sa mạc hóa, thực vật phát triển dị thường, sinh vật tiến hóa trở thành ma vật mạnh mẽ.
Sau trận chiến với Evil God, vô số những hiện tượng kỳ dị mà lẽ ra không thể phát sinh trong tự nhiên liên tục xảy ra, hơn nữa còn gia tăng không ngừng.
Nhưng lại không có bất kỳ ai chú ý đến vấn đề đó cả.
Nền văn minh không ngừng thoái hóa, thế giới thay đổi, trở thành một nơi phải dốc toàn lực chỉ để sinh tồn.
Cho dù vậy, tứ thần vẫn không làm gì cả.
Nếu tứ thần thật sự bảo vệ thế giới, sẽ không làm ngơ trước thực trạng đang diễn ra ngay trước mắt thế kia mới đúng.
“Làm, làm sao có thể… Việc này…”
“Trên thực tế các người không hề đưa Anh Hùng trở về. Đừng nói là không đưa về, mà còn âm thầm xử lý bọn họ… Nói cách khác, sử dụng Anh Hùng làm quân cờ để gia tăng quyền lực. Đó không phải tà ác thì gì mới là tà ác nữa? Các người vốn chính là tà giáo!”
Đương nhiên, đại bộ phận đều là Stuart thuận miệng nói bừa, có điều đối phương lại cahwnrg thế phân biệt nổi đâu thật đâu giả.
Hơn nữa, chuyện do người có thực lực áp đảo như “Hiền Giả” nói ra, đương nhiên sẽ có độ tin cậy cao rồi.
Nói đến cùng thì đây là một trận chiến thông tin.
Mục đích là dùng sự thật bị trộn lẫn dối trá, thật giả đan xen khiến nội tâm đối phương dao động.
Chiến thuật “tấn công tâm lý” được Black Destroyer Zeros chỉ dạy và rèn luyện, cực kỳ có hiệu quả khi chiến đấu với những người chơi khác.[note32308]
Nói cho cùng thì, Stuart cũng học được một cách rất tự nhiên… trong quá trình bị cả đám Zeros không ngừng trêu chọc…
“Haiz, không muốn tin cũng chẳng sao. Thế giới có vì vậy mà hủy diệt cũng chẳng liên quan gì tới ta cả. Chuyện còn lại thì tự mà quyết định đi, dù sao đây cũng là thế giới của các người.”
Stuart vừa nói vừa biến mất ngay trước mặt bọn họ.
Đối mặt với sức mạnh vượt quá lẽ thường và lời nói không thể phân biệt thật giả đó, cả Sadahiro và phó chỉ huy đều ngơ ngác, ngây ngẩn cả người.
Cảm giác thất bại triệt để và nỗi sợ hãi áp đảo đè nén lên nội tâm họ.
Viên chỉ huy phó đã hiểu ra rằng, bản thân mình và các đồng bạn đã phạm phải sai lầm to lớn, lúc này sai lầm đó đã biến thành cơn bão xoáy chắn trước mặt bọn họ.
Cũng nhận ra rằng, sức mạnh đó, Thần thánh quốc Mentis không thể chống cự nổi.
==========
““Hừ… Các người còn chẳng xứng để được ta giết. Cút đi!”. Ông anh Stuart đúng là ngầu ghê…!”
“Khoan đã, Bross! Ta không làm bộ làm tịch như thế mà!!”
“Hả… anh nói cũng gần gần thế mà?”
“Đừng có tự tiện thêm thắt gọt giũa! Ta không hề phát ngôn kiểu Chuunibyou như vậy!”
Không, có nói.
Chỉ là bản thân chính chủ hoàn toàn không nhận ra mà thôi.
Haiz, đa số đều thế.
“Nhưng mà tòa lâu đài này vận hành bằng gì vậy? Lợi dụng Mana từ đâu đó à?”
“Tôi lợi dụng di tích ở ngay bên dưới chỗ này, mượn chút Mana từ trong Mana Center, mà lượng Mana vẫn còn rất nhiều nên tôi đang tích cực mở rộng khu vực dưới lòng đất.”
“Cậu… Thật đúng là muốn làm gì thì làm nhỉ. Ngay cả ta cũng không làm được đến mức đó đâu?”
“Đây là ứng dụng thực tế của Skill “Create Dungeon”, tôi có mà.”
“Làm được những chuyện như thế này chắc chỉ có Keima với Zeros thôi nhỉ? Mà sao lại chế tạo ra đài hành hiểu kiểu lâu đài siêu khó công phá này vậy chứ?”
“Vì đây là sự lãng mạn của đàn ông! Còn tên thì… tôi định gọi là “Ultra Dark Fortress”.”
“Làm ơn, xin đừng… Tác phẩm lừng danh sẽ bị cậu hủy hoại mất. Đừng lấy cái tên này cho cái pháo đài kiểu này!”
Sự lãng mạn cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ trong nháy mắt đó cũng khiến Stuart nhận ra Barbarian chính là đệ tử ruột của Keima Raphael không còn nghi ngờ gì nữa.
“Stuart, anh không sao chứ!”
“Anh không bị thương đấy chứ?”
“Tôi chỉ phóng ma thuật ra thôi mà, làm sao bị thương được, mọi người lo nghĩ quá nhiều rồi.”
“Khốn nạn, quả nhiên hắn là một tên Riajuu mà… vì sao lại không có người phụ nữ nào lại gần mình chứ.”
Trong thâm tâm, Sasha âm thầm rơi huyết lệ.
Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt quá khó để chịu đựng đối với một người đàn ông độc thân như Sasha, nó thật sự khiến anh ta hâm mộ đến mức đó.
“Lại nói về chuyện kết đồng minh nhỉ, anh dự định làm gì tiếp theo nữa vậy? Tôi thì hy vọng chúng ta không can thiệp vào chuyện riêng của lẫn nhau.”
“Ừm, làm vậy thì tốt hơn. Tình hình bên cậu hiện giờ cũng không thể có chuyện đi liên minh với nhân loại được.”
“Nếu là Vương quốc ma thuật Solistiea thì khác, quốc gia đó đồng ý tiếp đón Beastman…”
“Đất nước đó à… Một quốc gia rất thích hợp để ở lại. Đúng thật là, tôi làm việc xấu rồi…”
“Anh làm gì xấu?”
“Haiz, chỉ thuận theo lập trường của quốc gia mà mình đứng bên thôi, hơi chút…”
Sử dụng mảnh vỡ của Evil God để thí nghiệm trên cơ thể người, trong quá trình đó khiến một ngôi làng bị hủy diệt.
Ngoài ra còn có một trận chiến ngắn ngủi… một khoảng ký ức khó chịu đối với Stuart.
“Tóm lại, chúng ta sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, cũng không đối địch. Quốc vương chắc sẽ thành thật gật đầu đồng ý thôi.”
“Quốc vương đó… Rốt cuộc là “ngoan” cỡ nào vậy?”
“Một kẻ nhát gan rất bình thường, cho nên xung quanh toàn là lũ nhân tài gây chuyện… Có kẻ còn nhiệt tình tới mức muốn phát động chiến tranh.”
“Vậy không sao chứ? Không nổ ra đảo chính à?”
“Tôi thì không muốn chuyện đó xảy ra, nhưng ở đâu mà chả có lũ máu nóng cơ chứ.”
Cho dù chẳng rõ lắm tình hình trong tương lai sẽ ra sao, nhưng vấn đề trước mắt đã được giải quyết khiến cho Stuart yên tâm hơn nhiều.
Quen biết kẻ chuyển sinh đồng hương có thể sẽ dựa vào được khi gặp chuyện, đúng là cực kỳ quan trọng.
Không cần biết ra sao, Stuart lại bước được một bước dài tiến tới mục tiêu.
==========
Năm ngày sau khi đại bại, Sadahiro cố gắng sống sót và trở về thánh đô “Maha Rutat” của Thần thánh quốc Mentis bằng cách đổi xe ngựa liên tục.
Sadahiro được đưa tới trước mặt Giáo Hoàng “Michalovce” để trình bày về việc kỵ sĩ đoàn bị tổn hại nghiêm trọng.
Có mặt tại hiện trường có bốn vị Thánh Nữ và mấy vị giáo chủ, còn Giáo Hoàng Michalovce đứng ngay trước đại tế đàn trung tâm.
“Anh Hùng Iwata, thật khổ cực cho ngài đã trở về… Ngài xác minh được sự tồn tại của Evil God rồi chứ?”
“… Trước đó,
ta có chuyện muốn hỏi.”
“Nếu là chuyện mà ta biết, bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ trả lời.”
“Ta nghe nói Anh Hùng không hề được đưa trở về, đó là thế nào? Hơn nữa thế giới đang gặp nguy vì liên tục triệu hoán Anh Hùng, rốt cuộc là thế nào?! Đó là sao? Chúng ta bị triệu hoán tới đây chỉ để làm việc cho các người à!? Đừng có đùa!”
Các giáo chủ bắt đầu ồn ào náo loạn.
“Sao lại nói những lời dối trá đó… Chúng ta đã đưa Anh Hùng trở về thật mà!”
“Có nghĩa là các người đã giết Anh Hùng hả? Thôi quên đi. Vấn đề là thế giới đang sụp đổ vì triệu hoán Anh Hùng! Chẳng phải nghi lễ của các người là xấu xa tà ác à!”
“Ta không biết ai nói chuyện này cho ngài, nhưng đó là dối trá.”
“Ha, bất chấp giả ngu đến cùng à? Người nói chuyện này cho ta là Hiền Giả đấy. Quân đoàn Holy Knight mà các người tự hào bị hắn ta hủy diệt chỉ bằng một đòn. Hiền Giả là người dẫn đường chỉ lối cho Anh Hùng, chẳng lẽ lại nói dối? Hắn nói tứ thần là kẻ thù của thế giới đấy?”
Hai từ “Hiền Giả” gây sốc nặng nề hơn là tác dụng gia tăng độ tin cậy cho lời nói.
Các giáo chủ cùng nhìn về phía Giáo Hoàng.
“Không thể… Thế giới này hiện tại làm sao còn Hiền Giả tồn tại được…”
“Có đấy? Chúng ta thực sự đã gặp hắn, là Pháp Sư mạnh hơn xa Anh Hùng chúng ta…”
Thực thể hùng mạnh hơn cả Anh Hùng, vốn đã biến mất vào trong truyền thuyết, lại trở về với thế giới này.
Nhưng nhân vật trong truyền thuyết đó lại coi quốc gia này là kẻ địch.
Tình huống vô cùng nghiêm trọng.
“Hơn nữa, hắn ta còn dạy cho
đám Beastman kỹ thuật tiên tiến, xây dựng cả một tòa lâu đài là Magic Items, mạnh như quái vật… tức là Hiền Giả đã chắc chắn coi tứ thần là kẻ thù rồi còn gì?”
“Hiền Giả lại đứng về phe tộc Beastman? Chuyện này là không thể… Hiền Giả phải là kẻ dẫn đường cho Anh Hùng.”
“Nếu hành vi của Anh Hùng hoặc tứ thần là sai trái thì sao? Chẳng phải sẽ khiến Hiền Giả trở thành kẻ địch ngay à? Hơn nữa có vẻ tứ thần chỉ là kẻ đại diện mà thôi!”
“Này, việc này…”
“Đừng có đùa nữa, ai mà làm đối thủ với kẻ mạnh như quái vật đó nổi! Các người phải chịu trách nhiệm!? Tùy ý trêu đùa chúng ta, món nợ này không ít được đâu…”
Sadahiro tuy đã thất bại trong trận chiến đàn áp tộc Beastman, nhưng lại nghe được thông tin quan trọng chẳng khác nào nhược điểm của tứ thần giáo, tự cho rằng chỉ cần lợi dụng nó là tha hồ sống thoải mái cả đời không phải lo nghĩ.
“Còn, còn có ai khác biết chuyện này không…?”
“Trời biết, có lẽ còn người nghe được, nhưng trước khi về được đến đây đã biến mất không biết đi đâu rồi.”
“Vậy à…”
Giáo Hoàng Michalovce lặng nâng lên tay trái lên.
“Hự!”
Chỉ trong chớp mắt, cơn đau mãnh liệt từ nơi lưng Sadahiro truyền tới.
Không biết từ khi nào đã có một giáo chủ đứng phía sau hắn, lưỡi kiếm từ phía sau lưng đâm xuyên qua Sadahiro.
“Anh Hùng đáng thương đã tà giáo ô nhiễm, chúng ta lấy danh nghĩa sứ giả của thần, thanh tẩy cho ngươi. Hãy tỉnh ngộ đi…”
“Ngươi, lũ khốn các ngươi…”
“Dưới thánh danh tốn quý của tứ thần, ban ánh sáng thanh tẩy cho linh hồn dơ bẩn kia! (không biết những chuyện thừa thãi đó thì đã không phải chết ở đây… Lại còn tham lam.)”
“ “ “ “ “Purification Light!” ” ” ” ”
Cơ thể Sadahiro bị ánh sáng bao trùm.
Nhiệt độ sinh ra từ luồng sáng dần dần thiêu hủy cơ thể hắn.
“A a a a a a a a a a a a a a!”
“Vốn chính là kẻ nhơ bẩn, mà sao cả tiếng kêu cũng nhơ bẩn quá thể.”
Mãi đến lúc này Sadahiro mới biết được bản thân mình ngu ngốc đến mức nào.
Phía sau chuyện tốt tự nhiên mà đến, chắc chắn phải có âm mưu, Sadahiro đắc ý vênh váo quên cả đạo lý cơ bản nhất đó rốt cuộc cũng nhận ra sự ngu xuẩn của bản thân.
Đối với Anh Hùng mà nói, ngay từ đầu, tứ thần giáo đã là kẻ thù.
“Ha ha ha ha ha… Tao… Sắp chết… Nhưng mà, chúng mày sẽ phải chết thê thảm hơn tao… Cái thứ… Ma thuật đó… Sẽ khiến chúng mày… Chết… Càng…”
Sadahiro biến thành tro tàn trước cả khi kịp nói hết câu cuối.
Không ai biết cuối cùng hắn muốn nói gì.
“Hừ, làm gì có ma thuật nào trước kỳ tích của thần.”
Giáo Hoàng Michalovce không coi lời Sadahiro nói ra gì.
Nhưng tương lai chẳng bao lâu sau, hắn bị buộc phải hiểu.
Không phải vì Stuart, mà là một vị Hiền Giả khác ra tay… Không, là bàn tay tàn ác của “Đại Hiền Giả”.[note32310]