Trên đường lê bước chân nặng nề tới địa điểm tiếp theo, Luseris phát hiện bộ dáng Johnny có chút gì đó không đúng lắm.
Thằng nhóc cúi đầu với khuôn mặt nghiêm túc hoàn toàn khác với thái độ tự do phóng khoáng ngày thường.
“Sao vậy Johnny…”
“Chị tu sĩ, mấy ông anh đó… Đã chết mất đồng đội phải không…?”
“Chuyện, chuyện này…”
Vấn đề bất thình lình mà Johnny nói ra khiến cho Luseris không biết phải trả lời thế nào cho phải.
Đồng đội mà hôm nay còn cười nói cùng nhau, hôm sau lại biến thành thi thể câm lặng, đây là thế giới của lính đánh thuê.
“Cái đề tài nặng nề này vẫn còn tiếp tục nữa hả?”
Ông chú thở dài một hơi thật sâu.
“Đúng vậy, bọn họ mất đi đồng đội. Chuyện này… Cũng có thể sẽ xảy ra với mấy đứa.”
“Chúng cháu… Rất mạnh. Sẽ không để mọi người chết…”
“Johnny, ta khuyên nhóc tốt nhất là nên vứt bỏ loại tư tưởng này đi. Không cần biết cẩn thận thế nào, vẫn luôn có khả năng đồng đội sẽ chết đi. Có lẽ hiện giờ nhóc còn không hiểu, nhưng ghi nhớ khắc sâu những chuyện đã xảy đến với họ vào tận đáy lòng đi.”
“Zeros… Zeros-sensei! Không cần phải nói nghiêm khắc như vậy chứ… Còn chưa đến lúc Johnny phải tự suy nghĩ vấn đề khó khăn…”
“Cần! Chưa kể đám Johnny lấy mục tiêu là chinh phục Dungeon, bên trong Dungeon có vô số bẫy rập, chỉ vậy thôi đã có nguy cơ bỏ mạng cực cao rồi.”
Biết được chuyện tiểu đội lính đánh thuê kia đã mất đi đồng đội, có một chút bất an bắt đầu nảy sinh trong lòng Johnny.
Nỗi bất an với cái chết sẽ hóa thành sự cảnh giác. Nếu mục tiêu của Johnny là trở thành lính đánh thuê có thể một mình cai quản một phương mà lại không để ý đến nguy hiểm, chắc chắn sẽ mất mạng rất nhanh, nhân lúc này để thằng bé hiểu biết về những chuyện đó thì tốt hơn.
“Kỹ thuật, năng lực cơ thể, thông tin tình báo, trang bị, cho dù đã chuẩn bị hết tất cả đầy đủ, lúc chết vẫn cứ sẽ chết. Đây là hiện thực! Muốn đuổi theo giấc mơ chinh phục Dungeon, luôn luôn phải mang theo cả giác ngộ và trách nhiệm.”
“Cái này… nói thế không sai, nhưng đó là chuyện mà lũ trẻ phải biết từ bây giờ ạ? Nếu chúng bị nỗi sợ trói buộc, có thể sẽ trở thành những kẻ chẳng làm được gì… Zeros-sensei quá nghiêm khắc.”
“Vẫn tốt hơn là chết đúng không? Muốn sinh tồn với tư cách là lính đánh thuê phải gánh vác tính mạng của bản thân, tính mạng của đồng đội, một vài trường hợp còn phải gánh vác tính mạng của của cả những người khác nữa. Cái công việc đó vất vả hơn trong tưởng tượng nhiều đấy.”
“Chúng cháu… ngây thơ quá ạ? Cháu cứ nghĩ rằng chỉ cần mạnh lên là có thể thực hiện được ước mơ dễ dàng.”
“Quá ngây thơ rồi đấy. Công việc của lính đánh thuê không phải chỉ cần dựa vào khí thế hay quyết tâm là làm được. Một đồng đội chết sẽ khiến tình hình thay đổi cực lớn. Coi như hôm nay học được một bài học không tồi nhỉ?”
Ông chú Zeros phát biểu nhẹ nhàng như đang tự nói cho chính bản thân mình nghe.
Lời vừa nói cho Johnny cũng có thể dùng ở trên người chính mình, thật sự ông chú đã từng trải qua nỗi đau đó.
Thế giới này sinh mạng rất rẻ tiền, lúc phải chết thì sẽ chết.
Nhờ chuyện hôm nay, ông chú Zeros lại thấy rõ ý nghĩa của những lời này.
==========
(Tình trạng nhóm 3: Ravi, Kai và hai con Kokko.)
Ravi đầu đinh và Kai mập đang trốn giữa cây cối, nhắm vào con mồi nào đó.
Bên cạnh hai đứa nhóc cũng có Kokko đi theo phụ trách hộ vệ, tuy nhiên lúc này lũ Kokko đang bận rộn loại trừ đám ma vật sẽ gây trở ngại cho cuộc săn.
Cũng nhờ vậy mà hai đứa trẻ có thể tập trung tinh thần đi săn mà không phải lo phía sau, nhưng vấn đề nằm ở con mồi trước mắt chúng, đó là loại quái vật cỡ trung có nanh sắc, ăn tạp, cực kỳ cường tráng mà lực cơ động cũng cực cao - Big Devil Boar.
Đặc tính của chúng là chỉ biết công kích những gì nằm ngay phía trước, chỉ cần đã bị nó coi là kẻ địch, nó sẽ tấn công ngay lập tức, động tác nhanh chóng không tương ứng với cái vẻ bề ngoài đó chút nào, rất khó đối phó.
“Kai… Nó bự hơn dự tính? Chúng ta có thể chiến thắng được thật hả?”
“Ừm… Tảng thịt đó có cảm giác siêu ngon. Chắc là không thành vấn đề đâu? Chúng ta cũng đã trải qua cực nhiều rèn luyện, có thể đối phó được động tác siêu nhanh, động tác của chúng không thể nhanh như sư phụ Okei đâu nhỉ?”
“Nếu vậy thì tốt. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta săn thú… Hy vọng có thể giải quyết nó hoàn toàn.”
Khi huấn luyện cùng với bầy Kokko, lũ nhóc đã phải rất gian khổ mới quen nổi với tốc độ khiến người ta phải kinh hãi của đám Kokko.
So với cái thứ tốc độ đó thì tốc độ của con Big Devil Boar chẳng có gì gọi là đáng kể, vấn đề ở chỗ con Big Devil Boar vừa cường tráng lại vừa rắn chắc.
Bởi vì da lông có thể mang đi bán được cho nên lũ trẻ muốn tránh dùng cung tên đục lỗ trên người nó hết sức có thể, nhưng dù muốn dùng đòn tấn công kiểu đả kích, trên người lũ trẻ lại không có vũ khí dạng búa hay chùy.
“Từ bỏ bộ lông đi thì hơn, dùng kiếm hay giáo thì kiểu gì cũng sẽ đâm ra vài cái lỗ.”
“Đúng vậy. Muốn hạ nó để lấy bộ da lông… Chỉ có thể nhắm thẳng vào đầu, một đòn xử lý luôn.”
“Nhưng chúng ta hiện giờ không làm nổi, cảm giác sẽ vất vả lắm…”
“Vậy từ bỏ dự định hạ nó một cách đẹp mắt đi. Dù sao tui cũng không muốn bị thương đâu…”
Lũ nhóc thận trọng đến mức không giống như trẻ con.
Giấc mơ là được đắm mình trong cuộc sống xa hoa trụy lạc, muốn thế phải kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nếu vì kiếm tiền mà để bị thương thì vô nghĩa. Chỉ cần mình viên Magic Stone đã bán được số tiền vượt xa tiền tiêu vặt thường ngày, cho nên không cần thiết phải mạo hiểm.
“Được, vậy thì bắt đầu… Hả?”
Big Devil Boar đã quay mặt về phía bên này, chân trước đá đá vào mặt đất.
Đây là động tác khi nó chuẩn bị “Đột Kích”.
“Thịt phát hiện chúng ta rồi! Nhưng mà tại sao…”
“Ai mà biết! Tóm lại cứ quan sát rõ ràng hành động của nó đã
rồi nghĩ cách đối phó!”
Đáp án là vì gió, hai đứa trẻ ở trên đầu gió, bị lộ vì mùi.
Khứu giác của Big Devil Boar cực kỳ nhạy bén, tuy không bằng sói, nhưng vẫn có phản ứng với cả những mùi vị cực kỳ mỏng manh. Đây là năng lực được phát triển trong tự nhiên để tìm kiếm thức ăn, cũng là năng lực mà rất nhiều động vật hoang dã có được.
Thính giác và khứu giác là năng lực mà động vật hoang dã luôn rèn dũa để tự vệ.
“Écccccccccccccc!”
“ “Đến, đến kìa!” ”
Big Devil Boar triển khai đột kích cao tốc, dùng khứu giác nhạy bén để đo lường khoảng cách giữa mình và kẻ địch.
Vừa đột kích, nó sẽ vừa điều chỉnh phương hướng, tặng cho kẻ địch một đòn mãnh liệt chuẩn xác.
Cho nên phương pháp chiến đấu với Big Devil Boar chính là bình tĩnh quan sát động tác của nó, phản kích trong nháy mắt khi hai bên lướt qua nhau.
Nhưng lính đánh thuê mới vào nghề vốn không thể làm được chuyện đó, cho nên đã có rất nhiều lính đánh thuê tay mơ từng nhận được lễ rửa tội bằng đòn công kích mãnh liệt từ Big Devil Boar.
Haiz, thỉnh thoảng cũng vẫn có ngoại lệ…
“Giờ, chính là bây giờ!”
“Tránh mau!”
Đối với hai đứa trẻ vẫn huấn luyện với đám Kokko mỗi ngày, động tác đột kích của con thú trông có vẻ rất chậm chạp.
Bọn trẻ né tránh dễ dàng, trong nháy mắt đó còn rút đoản kiếm đeo bên hông ra chém xuống, thành công gây sát thương trước lên người đối thủ.
Nhưng lần này lại chẳng thể tạo được tổn thương quá lớn, con quái chỉ hơi hơi bị trầy da.
“Cứng, nó còn cứng hơn cả tưởng tượng!? Cảm giác đòn tấn công bị bật văng ra…”
“Đại khái nó còn cường hóa cả cơ thể nữa, không chỉ có bộ lông mà toàn bộ lớp da đều hóa cứng.”
“A… thế thì phải làm sao bây giờ? Mặt trời chuẩn bị xuống núi rồi…”
“Ừm, cho nó một đòn trí mạng khi phản kích? Mana Potions còn không?”
“Cũng chỉ có thể làm thế, dù sao dùng kiếm chẳng gây được thương tích gì, thử dùng võ thuật thử không?”
“OK! Tui cũng thấy làm vậy tốt hơn. Cơ hội tốt để đánh ngất xỉu tảng thịt kia đi.”
Thảo luận kết thúc.
Ẩn nấp trong khu vực săn thú vẫn rất ổn, mà không biết tại sao cả đám lại chẳng gặp được con mồi nào.
Vất vả lắm mới phát hiện ra được con Big Devil Boar thì lại đang đấu với Goblin, hai đứa trẻ quyết định tự mình chiến đấu với Big Devil Boar, nhờ Kokko đuổi Goblin đi.
Cho nên lúc này Kokko cũng không thể hỗ trợ.
“A a a a a a a… Bốc cháy lên hỡi Mana của ta!”
“Nam mô bát kỳ đại Bồ Tát…”
Lũ trẻ phát ngôn vừa nghe có vẻ quen quen như đã từng xuất hiện ở đâu đó, mà lại vừa có vẻ không được phù hợp cho lắm.
Tri thức từ đám Anh Hùng Otaku từng bị triệu hồi tới thế giới này, đã gây ảnh hưởng đến những đứa trẻ.
Con Big Devil Boar đang lao tới, vì quán tính gia tốc mà không thể chuyển hướng linh hoạt, nếu đổi hướng không thành công, rất có thể sẽ bị kẻ địch thuận thế đánh ngã, cho nên nó thay đổi phương hướng bằng cách vòng một vòng lớn, hướng về phía Ravi và Kai triển khai đột kích một lần nữa.
Thân thể to lớn ồn ào lại phát huy lực cơ động nằm ngoài sức tưởng tượng, gần như toàn thân đều là cơ bắp, không có mỡ hay thịt thừa như thường thấy trên người heo lẫn heo rừng. Nếu so sánh với loài người thì nó chính là vận động viên thể hình, ngoài ra còn cường hóa cơ thể, tăng cường chỉ số lẫn lực phòng ngự, con Big Devil Boar biến thành một chiếc xe tăng bằng thịt.
“Xông lên, Kai!”
“OK, Ravi.”
Big Devil Boar đang hung hãn lao tới đối đầu với Ravi và Kai đang tính toán thời cơ.
Phân thắng bại chỉ bằng một đòn. Bọn trẻ đánh cuộc tất cả vào một lần này.
Nếu nhận phải đòn tấn công trực diện từ Big Devil Boar thì chẳng phải chỉ là một vài vết thương nho nhỏ nữa.
Cơ hội để hạ gục đối thủ bằng một đòn chỉ xuất hiện trong nháy mắt, trên mặt cả hai đều có mồ hôi căng thẳng chảy ra.
“Chúng ta là vô địch…”
“Không ai có thể thắng nổi tuyệt chiêu của chúng ta…”
“Écccccccccccccc!”
“ “Một đòn này là vô địch!” ”
Bóng dáng cả hai lướt qua Big Devil Boar, đan xen vào nhau.
Kỳ tích nảy sinh trong khoảnh khắc tất cả mọi người nhịn không được dời ánh mắt nơi khác.
“Thăng thiên lưu tinh quyền!”
“Tu La tử kích!”
Một đòn ngưng tụ vô số Mana bùng nổ bên bụng sườn con thú.
Sử dụng Mana, cưỡng ép cường hóa cơ thể, phát huy sức mạnh vượt qua cực hạn, một đấm một đá đánh bay cả con Big Devil Boar lên bầu trời.
Con heo đáng thương cứ thế rơi vào lùm cây rậm rạp cây.
“ “Vô địch ☆” ”
Nhóc đầu đinh và chiến binh mập mạp hưng phấn vì mới giải quyết được đối thủ khó nhắn, phô diễn tư thế chiến thắng, hoàn thành đòn tấn công kết hợp tuyệt đẹp, nhưng cả hai cũng ngã xuống ngay sau đó vì tiêu hao quá nhiều Mana.
Cho dù trở nên hơi hơi buồn bã, cả hai vẫn uống Mana Potions vào ngay lập tức.
Mana Potions có hương vị hơi chua chua như nước cam.
“Mổ thịt thôi nào! Thịt đâu Ravi?”
“Ừm? Rơi ra sau đám cây kia… Há! Không ổn…”
Sau đám cây cối lại là vách núi, tuy cũng không cao lắm, nhưng Big Devil Boar đã rơi xuống bãi săn thú phía dưới.
Vấn đề là phía dưới có người bị Big Devil Boar đè bẹp.
Sắc mặt hai thiếu niên tái nhợt, nơm nớp lo sợ nhìn xuống phía dưới.
==========
Ông chú, Luseris, và cả Johnny đang cùng nhau đi trong bãi săn.
Lũ trẻ khác cũng đang tự tiện di chuyển không ngơi nghỉ, khiến bọn họ vẫn chưa tìm được.
Trong đó có một điểm tín hiệu đã bắt đầu di chuyển về hướng làng Mob.
“Phản ứng từ tín hiệu này chắc là Angela với Kaede? Chúng đang trên đường trở về làng… Vậy phía trước là…”
“Ravi và Kai! Cuối cùng cũng tìm thấy.”
“Hai đứa đó nói muốn tìm con mồi thật to… không biết đã săn được gì rồi?”
Đội tìm kiếm ba người và một con Kokko tiến vào bãi săn nơi tín hiệu Mana đang truyền ra, nhưng… Ở nơi đó đang tỏa ra cái mùi tanh tưởi khiến người ta cảm thấy muốn bịt mũi, ông chú có ấn tượng về cái thứ mùi này.
“Goblin à… Hai đứa Ravi hạ sao? Nhưng mà…”
“A, Ravi ở kia kìa. Hình như đang mổ thịt.”
“Bọn họ mang theo Items Bag nên mới nhắm mục tiêu vào mấy con to xác được.”
“Mấy đứa hung hãn thật đấy… Hử?”
Zeros phát hiện có người quen đang đứng cạnh hai đứa nhóc.
Chủ cửa hàng chuyên buôn bán Magic Items, Belladonna.
Mà cô ấy cũng đã để ý thấy Zeros.
Bà chủ cửa hàng vừa phất tay vừa thoải mái đi tới.
“Không ngờ sẽ gặp nhau ở chỗ này. À… Zeros-sensei đúng không nhỉ? Lâu rồi không gặp. Gần đây không thấy ngài tới bán Magic Stone? Có phải lại bị ông già kỳ quặc đó ủy thác chuyện linh tinh gì không?”
“Haiz, cũng chẳng sai là mấy. Nói chính xác thì là ủy thác từ Công tước đương nhiệm. Nghe kiểu nói đó thì chắc tiểu thư Belladonna cũng quen biết ngài Creston? Có phải là phe Solistiea…”
“Tôi chỉ cho bọn họ mượn danh nghĩa thôi, mà cũng thường xuyên có nhiệm vụ ủy thác tới. Ví dụ như… Spell Stone dùng để chế tạo tủ lạnh chẳng hạn. Chuyện của ngài tôi cũng được nghe nói vào lúc đó.”
Tủ lạnh là Magic Items mà ông chú Zeros tự chế ra cho mình dùng.
Ông già Creston có hứng thú với tủ lạnh khi đến thăm nhà Zeros, bản thiết kế chế tạo mới đưa ra chưa được một tháng mà thương hội Solistiea đã bắt đầu bán hàng thành phẩm. Hiện tại ở cảng và biên giới cũng có kho trữ hàng đông lạnh, thương hội cũng bắt đầu tiến hành một số thương vụ buôn bán mà trước đây chưa từng tiến hành.
“Thì ra tiểu thư Belladonna cũng hỗ trợ chế tác mấy thứ linh kiện đó? Số lượng chắc là không ít…”
“Bận đến không có cả thời gian mà ngủ. Dù sao ngoại trừ tôi ra chỉ còn lại đứa nhân viên vô dụng…”
“Không thấy cô nhân viên cửa hàng đó đâu cả? Rốt cuộc cũng đuổi việc cô ta rồi?”
“A… Nếu được vậy thì tốt quá rồi, nhưng thật sự rất tiếc, cô ta ở kia kìa…”
Theo hướng ngón tay Belladonna chỉ tới, cô hầu gái vác theo cây búa khổng lồ, máu me đầm đìa, bò ra từ phía dưới con Big Devil Boar đang được mổ xẻ.
Nói trắng ra thì quả thực không khác gì Zombie trong thế giới Transylvania.
Sắc mặt Luseris tái nhợt, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Belladonna.
“Chuyện đó… Cô ấy không sao chứ? Toán thân đẫm máu…”
“Không việc gì, tất cả đều là máu bắn ra từ người ma vật… Cái danh hiệu “Đồ Tể Đẫm Máu” không phải nói đùa đâu.”
“Danh hiệu hỏng bét… Hơn nữa rất…”
Nhân viên cửa hàng mặc đồ hầu gái, toàn thân đẫm máu, vừa tỏa ra mùi máu tươi tanh ngòm vừa tiến về phía họ như một oan hồn.
“Bàaaa… Chủuuuuu… Thật quá đángggg… tôi sẽ tố cáo…”
Âm thanh đầy ai oán.
“Katy à, cô muốn tố cáo thì tôi cũng chẳng ngăn cản đâu. Nhưng cô vốn là đồng bọn nên sẽ phải có mặt tại tòa làm chứng đấy? Tôi cũng sẽ sổ toẹt hết những vấn đề mà cô gây ra trong tiệm, cô nghĩ cô thắng được à? Có không ít khách hàng bị vệ binh bắt oan đấy?”
“… Thật xin lỗi, tôi lại dám ăn nói kiêu ngạo như vậy… Tất cả đều là lỗi của tôi…”Katy bị đánh bại ngay lập tức, Belladonna mạnh hơn quá nhiều.
Trong cái mối quan hệ trên dưới áp đảo tuyệt đối này, Katy vốn không hề có khả năng chiến thắng Belladonna.
Thật sự nếu muốn nói đến cùng thì vốn dĩ chỉ có Katy vẫn luôn tự hủy mà thôi.
Hơn nữa cho dù Belladonna thật sự thắng kiện, cũng không thể lấy được bất cứ thứ gì từ trên người Katy cả.
Nói trắng ra chính là một chuyện tốn công vô ích vô nghĩa.
“Xem ra cứ giả vờ như không nhìn thấy gì hết thì hơn… Thật không muốn có liên quan gì đến cô ta.”
“Nói… Cũng đúng? Em nghĩ chắc cô ấy là một người đầy tiếc nuối.”
Không ngờ cả Luseris cũng rất quá đáng. Nhưng đây lại là sự thật.
“Ố ồ, là Big Devil Boar kìa. Hôm nay ăn thịt nướng à?”
“Ố ô, không tệ đâu. Đã sắp mổ xong rồi, nhưng nếu có thể thì đến giúp một tay đi.”
“Ừm. Đây là lần đầu tiên tui mổ thịt đấy. Trông có vẻ lột da xong rồi nhỉ, tiếp theo là thịt?”
“Có cả nội tạng? Đem về rửa sạch, tối nay nấu lẩu đi, tui muốn ăn nội tạng.”
Làm ngơ sự tồn tại của hai người Belladonna, bọn trẻ đầy sức sống tiếp tục tiến hành mổ xẻ con mồi.
Kết quả là công việc mổ thịt kéo dài tới tận khi mặt trời lặn.
==========
Chương này chỉ ngắn thế thôi
Lì xì vậy há
À quên bonus: "Cháy lên nào hỡi tiểu vũ trụ của ta1" =))