Arafoo Kenja No Isekai Seikatsu Nikki

chương 08: ông chú kinh ngạc vì lũ trẻ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ông chú bị bỏ lại cùng với Luseris trong căn phòng có chiếc giường đôi.

Nhưng lúc này bọn họ chỉ mới vừa quan tâm để ý tới nhau, ở trong hoàn cảnh thế này chắc chắn không phải là điều tốt.

May mắn trong phòng còn kê một chiếc ghế sofa, nhưng khả năng “lỡ như xảy ra chuyện gì đó” vẫn là có thể, Luseris nhìn ông chú với vẻ mặt bất an .

“Haiz… Cũng không có cách nào khác. Dù sao cũng có hai cái gối, anh sẽ ngủ trên sofa vậy. Khi nào tiểu thư Luseris thay quần áo anh sẽ đi ra ngoài là ổn.”

“Vậy, mà… Zeros-sensei cũng phải thay quần áo chứ? Lỡ đúng lúc cả hai cần phải thay quần áo thì sao?”

“Haiz, chỉ cần không phải hoàn toàn trần trụi thì đàn ông chẳng có cảm giác gì khi bị người ta nhìn thấy mình thay quần áo đâu. Mà, cứ cảm giác như mình quên mất cái gì đó thì phải… À, anh nhớ đám Johnny cũng đã mười ba tuổi rồi, ở chung phòng với con gái không ổn lắm đâu nhỉ? Tuổi đó vừa lúc bắt đầu tò mò hứng thú về người khác giới.”

“A! Vậy, nếu thế, em ngủ ở phòng này với Angela và Kaede thì…”

“Ừm, dù sao giường cũng rất lớn, coi như một biện pháp giải quyết… đi hỏi đám trẻ xem sao chứ?”

“Thế, cứ làm thế đi! Tự nhiên lại ngủ chung phòng, độ khó quá cao.”

Tay chân cứng đờ vì quá căng thẳng, Luseris mở cửa định đi sang phòng Angela.

“Này này, tiểu thư Luseris? Em đi đường mà tay chân đều nhịp kìa?”

Động tác không khác gì người máy dạng thùng sắt cũ kỹ.

==========

Mang theo hy vọng, Luseris đưa vấn đề chia lại phòng ra thảo luận với đám trẻ, ông chú Zeros cũng đi theo, nhưng mà…

“ “ “ “Phủ quyết! Chắc chắn chị tu sĩ phải dính với ông bác!” ” ” ”

“Vì sao…!”

Hy vọng của nàng tu sĩ bị đám trẻ phủ quyết dứt khoát.

“Nhưng mà nam nữ ở chung một phòng thế này…”

“Tụi em vẫn ngủ chung phòng ở cô nhi viện mà?”

“Chị tu sĩ cũng nên nắm lấy hạnh phúc cho mình đi. Ông bác cũng có ý đó mà?”

“Cứ tiếp tục thế này nữa cả chị và chi Jane sẽ lỡ mất tuổi kết hôn đấy?”

“Thật tốt quá rồi nhỉ bác ơi! Có được hai cô vợ liền. Hậu cung, hậu cung...”

“Ừm, nữ tu sĩ mau yên ổn cũng là chuyện tốt. Tại hạ tán thành ý kiến của mọi người.”

Lũ trẻ giống y như bà thím chủ khách sạn, khả năng thấu hiểu cực mạnh.

Nhân tiện đã nhắc tới, chiếc giường còn lại đã bị năm con Kokko chiếm lĩnh, cho nên không còn giường nào trống cả.

“Vụ này không được rồi… Anh nghĩ đám nhóc không chịu chia phòng đâu, tốt nhất em nên từ bỏ đi.”

“Nhưng mà, nhưng… Một một một một một… ở chung một phòng sớm thế này, em sẽ bối rối lắm…”

“Rối loạn hết cả tay chân rồi kìa… Ra tay với cô ấy trong tình trạng này thì cũng quá đáng thương…”

“ “ “ “Ông bác ga lăng quá đi…! Nhưng tụi cháu cảm thấy lúc này phải tranh thủ ra tay mới đúng?!” ” ” ”

“Đám nhóc này… Có hiểu chuyện quá không vậy. Tâm ý của mấy đứa ta rất cảm kích, nhưng có phải tụi bây coi thường ta quá rồi không đó?”

Bọn trẻ nói ra những lời đó hoàn toàn không phải định đùa dai hay định trêu chọc Luseris, đó là cách chúng lo lắng cho cô nàng tu sĩ.

Có điều hành vi làm ngơ ý nguyện của chính đương sự như vậy có hơi ngang ngược.

“Ừm ừ, chúng em cảm thấy chị tu sĩ cũng phải được hạnh phúc…”

“Trước mắt đã có đối tượng không tệ, phải ăn tươi sạch sẽ hắn, như dã thú ấy!”

“Hey! Ông bác là miếng thịt tuyệt nhất, sử dụng đi, tận hưởng đi! Hey Yooh! MEAT!”

“Kỳ nghỉ này xong xuôi là chị tu sĩ sẽ kết hôn.”

“Johnny… Không phải cái câu đó gọi là "lập Death Flag" à? Chị tu sĩ sẽ chết mất đấy?”

Đã không còn đường tháo chạy, Luseris chỉ có thể giác ngộ sẵn sàng.

Xét theo một cách nào đó thì lũ trẻ vô cùng trân trọng cô, khiến Luseris rất vui, nhưng đồng thời đây cũng là một thử thách.

“… Thần là kẻ địch. Thế mà ném loại thử thách này cho mình, mình làm sao vượt qua nổi.”

“Anh đồng ý chuyện thần là kẻ thù, nhưng em kêu ca thở dài buồn bã đến mức đó làm anh cũng hơi thấy bị tổn thương đấy… Thôi bỏ qua đi, đến hiệp hội lính đánh thuê thôi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“ “ “ “ “Đương nhiên là đã sẵn sàng!” ” ” ” ”

Đám trẻ đều chưa đăng ký chính thức làm lính đánh thuê, cho nên muốn đi săn phải đến hiệp hội lính đánh thuê trước để làm thủ tục, báo cáo về những loại nguyên liệu nào định đem ra bán, dự định thời gian tiến vào rừng và cả phương hướng lộ trình sẽ đi trong rừng, nếu không sẽ không được phép vào rừng đi săn. Đây là thủ tục cần thiết để đảm bảo an toàn.

Một khi bị mất tích, hiệp hội sẽ triển khai tìm kiếm theo báo cáo đã trình bày. Còn nếu không hoàn thiện thủ tục đã tự ý tiến vào sâu trong rừng, gặp chuyện bất trắc gì cũng là tự làm tự chịu, hiệp hội sẽ mặc kệ.

Kẻ làm ngơ quy định thì chết cũng chẳng liên quan gì tới hiệp hội lính đánh thuê, nhưng sẽ có người nhà của hắn đến ủy thác hiệp hội triển khai tìm kiếm di thể hay di vật, hiệp hội sẽ có thêm một khoản tài chính để chi tiêu.

Chính vì những vấn đề trên mà quy định này mới được đặt ra.

“Muốn trở thành lính đánh thuê thì phải nắm rõ thông tin liên quan, đến hiệp hội nghe những lính đánh thuê khác nói gì một chút cũng không tệ đâu. Tiếp theo sẽ bắt đầu rèn luyện để trở thành lính đánh thuê.”

“Có cần chi tiền mua thông tin tình báo không?”

“Phải có ít thông tin về ma vật chứ nhỉ?”

“Ừm, chúng ta không biết trong khu rừng này có những loại ma vật gì.”

“Cũng có thể sẽ bị người ta gây rắc rối, chuyện thường thấy mà.”

“Thịt quái vật ăn cực ngon… Thịt quái vật ăn rất là ngon…”

Đám trẻ rất nhiệt tình.

Nhưng đi săn không phải là chuyện đơn giản như chúng vẫn nghĩ, mà là công việc không thể đảm nhận nếu như không nắm rõ môi trường sinh thái của ma vật.

“Ôi… Mình phải làm sao bây giờ… Nếu lỡ như quan hệ biến thành như thế… Ai ui…”

Chỉ có Luseris bối rối một mình, bị tách rời khỏi thế giới hiện thực.

Cuối cùng Angela nắm tay nàng tu sĩ kéo đi theo cả nhóm đến hiệp hội lính đánh thuê.

==========

Hiệp hội lính đánh thuê là một tổ chức phi chính phủ khổng lồ vượt qua ranh giới tầm cỡ quốc gia.

Rất nhiều lính đánh thuê đăng ký tham gia hiệp hội, nhận ủy thác nhiệm vụ theo cấp bậc, đảm bảo được cuộc sống ổn định.

Hiệp hội không ngừng phát triển lớn mạnh nhờ giới thiệu nhiệm vụ cho lính đánh thuê và thu phí từ một phần thù lao nhiệm vụ, bản đồ phạm vi hoạt động đã tràn ra khỏi biên giới đất nước, thậm chí hiện tại đã mở rộng đến tận lãnh địa cư trú của tộc Beastman.

Đôi khi lính đánh thuê cũng bị phái lên chiến trường, nhưng đại đa số nhiệm vụ vẫn đến từ dân chúng, hầu hết là làm hộ vệ cho thương nhân hoặc tiêu diệt ma vật lảng vảng gần làng mạc. Công việc của hiệp hội chính là quản lý những lính đánh thuê tham gia chinh phục Dungeon, phân chia nhiệm vụ theo độ khó dễ và xử lý vấn đề hậu sự khi có lính đánh thuê chết đi vì thất bại trong khi làm nhiệm vụ.

Ngoài ra, hiệp hội cũng bỏ rất nhiều công sức điều tra hệ sinh thái quái vật lẫn đào tạo lính đánh thuê mới vào nghề, mở cả trường chuyên đào tạo lính đánh thuê, còn làm cả từ thiện, lĩnh vực làm ăn rất rộng.

Nói thế nào thì nói, chắc chắn hiệp hội lính đánh thuê là tổ chức vô cùng cần thiết cho thế giới này.

“Chào mừng đến với hiệp hội lính đánh thuê chi nhánh làng Mob! Có chuyện gì hôm nay không ạ?!”

“Làng này… Tên là Populace?! Lần đầu tiên tôi nghe đến.”

Nữ nhân viên tiếp tân nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ.

Chỉ cần đã ghi tên lên danh sách đăng ký vào rừng ở nơi tiếp khách của hiệp hội lính đánh thuê thì có thể bán trực tiếp chiến lợi phẩm cho hiệp hội dù không phải lính đánh thuê chính thức, dù là da lông thú, hoặc thịt, hay Magic Stone, hay bất cứ bộ phận nguyên liệu nào từ trên người ma vật đã săn được, cũng khá thuận tiện.

Dịch vụ Hiệp hội lính đánh thuê cung cấp rất đầy đủ hoàn thiện.

Cho dù phải tốn thêm một chút thời gian, đoàn người ông chú Zeros vẫn nghe gần như toàn bộ giải thích của hiệp hội.

“Chính vì thế mà cả thợ săn cũng thường xuyên sử dụng Hiệp hội lính đánh thuê. Lần này mọi người định huấn luyện cho đám trẻ đây đi săn đúng không? Tuy cũng phải xem chất lượng nguyên liệu, nhưng nếu mọi người không ngại thì xin hãy để bản hội thu mua.”

Coi như nhân tiện thu thập thông tin tình báo, ông chú cùng nghe hết giải thích của hiệp hội với bọn trẻ, tham khảo để sau này sử dụng dịch vụ của hội, dù sao ông chú cũng chẳng rõ về Hiệp hội lính đánh thuê cho lắm.

“Sang cửa bên cạnh để bán nguyên liệu à. Tôi muốn hỏi một chút, xung quanh đây thường có những loại ma vật nào xuất hiện? Nếu có loại quái hiếm nào thì tốt.”

“Thường gặp nhất là Goblin và Orc, rồi đến sói, Thief Bird, ngoài ra còn có cả hươu và gấu nữa. À gần đây hình như có cả Big Cockroach xuất hiện..”

“Hả… có gián à…”

“Đánh nổi không? Nó nhanh nhẹn lắm.”

“Khó lắm. Tốc độ đó quá đáng sợ.”

“Lại còn là côn trùng, không ăn được. Thịt…”

“Tại hạ cho rằng quái dạng người sẽ phù hợp để chém giết hơn. Côn trùng thì phải đối phó thế nào đây… Hừm…”

Phải nói đó là chủng quái vật khó chấp nhận nổi về mặt tâm sinh lý thì đúng hơn là “hiếm”.

Nhân tiện, lớp giác xác côn trùng tuy là nguyên liệu cực tốt để chế tạo vũ khí, nhưng “Gián Bự” với cả độ cứng lẫn độ bền xuất sắc lại rất không được ưa chuộng. Nếu bỏ qua không quan tâm đến vấn đề ngoại hình, thực ra nguyên liệu từ Gián Bự khá hữu dụng, đáng thương thay chúng lại bị vứt bỏ vì ảnh hưởng từ những đồng loại cỡ nhỏ hay ăn rác thải nhà bếp.

Nhưng vẫn cứ phải nhắc lại, thông tin lũ trẻ có được đúng là rất kỳ quái, giọng điệu cứ như chúng từng thấy tận mắt vậy, bộ dáng không hề giống những kẻ đi săn lần đầu.

“… Nếu xuất hiện nguyên cả một đàn thì bỏ chạy nhé. Ta không muốn làm đối thủ với chúng đâu.”

“Zeros-sensei mà cũng nói phải bỏ chạy?! Loại ma vật đó đáng sợ đến vậy sao? Chúng là côn trùng phải không?”

“Không, chỉ là trông con Gián Bự đó tởm quá thôi. Cơ thể to bự dài đến cả mét, nếu chui ra cả đàn, chắc chắn ta sẽ… Thiêu sạch chúng không nương tay! Bất chấp có gây tai họa lớn thế nào ra xung quanh…”

“À, thế thì đúng là đáng ghét thật… Lại còn không thể dùng dép lê đập chết.”

Không còn đường cứu rỗi nào cho Gián Bự.

Phải nói rằng, nếu lỡ Gián Bự bị ông chú Zeros bắt gặp, người ngoài nhìn vào sẽ không nhịn được mà phải gào lên với chúng rằng: “Chạy mau!”

Vẻ ngoài thì không cần phải nói rồi, một phần nguyên do có lẽ cũng vì chúng không dùng để ăn được.

“Gián Bự? Có phải là loại côn trùng rất to màu trà không? Thứ đó hẳn là nguyên liệu chất lượng thường xuyên được dùng để chế tạo áo giáp chứ…”

“Nó không bị ghét ở quê em hả Kaede…”

“Ừm, vừa nhẹ vừa bền, chẳng có thứ nguyên liệu nào tốt hơn được đâu? Sao lại không dùng?”

“Bởi vì quá tởm!?”

“Tốc độ của chúng… Nhìn thôi đã thấy không được thoải mái rồi.”

“Chui ra cả đàn trong đống rác… nếu tụ tập trên thịt… run run run…”

Đính chính lại một chút, hình như chúng được dùng để chế tác áo giáp ở đảo quốc phương đông.

Big Cockroach và Great Cockroach đều có thể yên lòng nhắm mặt được rồi.

“Kỳ quái vậy. Rõ ràng vẫn sử dụng những loại quái vật khác làm nguyên liệu được cơ mà? Sao Gokiburi lại không thể dùng?”

“ “ “ “ “Ôi!” ” ” ” ”

“Trên quan điểm sử dụng thi thể ma vật thì có gì khác nhau đâu? Tại hạ không hiểu vì sao mọi người lại căm ghét đến mức này? Chẳng phải nó chỉ là côn trùng thôi sao?”

“Không, bởi vì chúng là loại ma vật mà sơ suất một chút thôi là sẽ sinh sản hàng loạt. Không thể gọi chúng là quái vật bình thường được…”

“Vẫn tốt hơn Gaki (Goblin) hay Buta (Orc) mà? Nguyên liệu từ chúng hữu dụng ở rất nhiều lĩnh vực.”[note28878]

“Chuyện này thì ta biết, nhưng không muốn sử dụng chúng làm nguyện liệu… tâm sinh lý không tiếp nhận nổi.”

Khác biệt về văn hóa lại có ảnh hưởng lớn đến vậy về mặt nhận thức.

Nhưng chính loại quái vật bị con người căm ghét đó lại là nguồn Protein tuyệt vời trong thế giới tự nhiên, cả loài Rồng cũng coi chúng là thực phẩm.

Chỉ có dã thú nào có trí tuệ nhất định mới do dự.

“Cho dù không phải lính đánh thuê chính thức cũng có thể nhận nhiệm vụ tiêu diệt Slime dễ dàng. Nếu lỡ gặp phải đạo tặc hay biến thái xin hãy chạy trốn ngay lập tức. Tuy rất hy vọng có thể bắt được chúng, nhưng những ai không phải lính đánh thuê chính thức thì xin hãy dốc toàn lực mà bỏ trốn. Chúng tôi rất biết ơn nếu có ai phát hiện và tóm được chúng.”

“Sao lại phải nhắc lại tới hai lần? Mà khoan đã, tạm không nói đến đạo tặc, khu vực quanh đây có biến thái lảng vảng à?”

“Đúng vậy, gần đây nhất thì có gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, người đen bóng đến phản quang, vừa trần truồng truy đuổi người ta vừa nói: “Tới đây nào, mọi người cùng rèn luyện cơ bắp! Lấy mục tiêu là một cơ thể duyên dáng mà đổ những giọt mồ hôi xinh đẹp! Ở trên giường…”.”[note28879]

“Cái thứ đó thì không thể không bắt lại mới đúng chứ!? Giải quyết bọn họ cũng là vì lợi ích chung cho toàn xã hội đúng không?”

“Bởi vì có là biến thái thì vẫn có nhân quyền… Nghe nói đã có vài nạn nhân thức tỉnh trở thành dân đồng tính luyến ái.”

“Đã có cả nạn nhân xuất hiện rồi!”

Nhân viên tiếp tân có vẻ khá bình tĩnh. Đám người ông chú thì lại nhận được tin tình báo kỳ quái mà bản thân cũng không muốn biết đến.

Không ngờ quanh vùng này lại có biến thái lảng vảng.

“Xin mọi người cứ yên tâm, nghe nói hắn không tập kích trẻ em. Cũng xin mọi người nỗ lực tăng cường thực lực, bất kỳ một chi nhánh nào cũng đều rất coi trọng nhân tài ưu tú.”

“Cô có dùng nụ cười tươi tắn đến thế nào khi nói ra mấy chuyện đó… Tức là về mặt khác sẽ có nguy hiểm tiềm tàng còn gì?”

Rõ ràng ông chú chỉ định cho lũ trẻ trải nghiệm một lần đi săn bình thường, lại có tà ác gây hại cho giáo dục đang tiềm ẩn.

Phải nói rằng ông chú thật lòng không muốn gặp phải.

“Kệ chuyện đó đi… Chúng ta đi săn mau nào!”

“Cho mọi người chứng kiến một xíu thực lực của tui!”

“Thịt thịt thịt thịt thịt thịt thịt thịt thịt thịt thịt thịt thịt thịt thịt thịt thịt…”

“Rốt cuộc cũng bước được bước đầu tiên lên con đường kiếm thuật. Katana của tại hạ đang rực sáng kêu gào vì thèm khát máu tươi.”

“Không phải, đao của nhóc đâu có sáng lên? Đi săn phải bắt đầu từ con mồi đơn giản trước đã.”

Bọn trẻ vô cùng hưng phấn hăng hái.

Nếu lúc này mà nói rằng: “Hôm nay chúng ta phải ưu tiên đi thu thập thông tin!”, chắc chắn lũ trẻ sẽ phản kháng.

Rất có khả năng chúng sẽ tự tiện chạy vào rừng đi săn.

“Xin cố hết sức đừng vào quá sâu trong rừng! Thường xuyên có lính đánh thuê hoặc thợ săn mới vào nghề bị mất tích. Cũng từng có trường hợp người mất tích đến ba năm sau bị phát hiện, đã biến thành người nguyên thủy…”

“Không, cô có cho bọn tôi biết trường hợp đặc biệt đó thì cũng…”

“Quá vênh váo tự cao sẽ chết rất nhanh, xin hãy cẩn thận. Đó là tất cả những gì cần chú ý.”

Nhân viên tiếp tân càng đáng sợ hơn, vừa cười vừa nói “Tiến vào trong khu rừng đó sẽ chết đấy nhá!”.

Rõ ràng trên mặt treo nụ cười hiền hòa rạng rỡ đến chói sáng, trong mắt lại hoàn toàn không có ý cười.

“Vậy mấy đứa trước tiên hay thu thập thông tin tình báo ở chính hiệp hội này đi đã. Muốn đi săn thì thông tin về ma vật rất quan trọng. Có khi mỗi người lại cho ra một thông tin khác nhau, cần phải xác minh nghiệm chứng, đi thôi.”

“ “ “ “Hả? Ông bác không muốn nói cho chúng cháu biết à?” ” ” ”

“Cho dù là cùng một chủng loài quái vật, chỉ cần địa điểm làm tổ khác đi cũng có khả năng khiến tập tính cả đàn thay đổi. Muốn trở thành chuyên gia phải tự dùng tai mà nghe ngóng, dùng mắt chính mình mà kiểm tra, không phải lúc nào cũng sẽ có người ở bên sẵn sàng nói cho mấy đứa nghe thông tin cần thiết, dốc hết sức đi thu thập thông tin đi.”

“ “ “ “Được!” ” ” ”

“Thật là nghiêm khắc, tại hạ cũng đi sưu tầm tin tình báo đây…”

Bọn trẻ bắt đầu tập kích những lính đánh thuê đang có mặt tại hiệp hội, dò hỏi từng chuyện một.

“Zeros-sensei… Làm vậy liệu có nghiêm khắc quá không?”

“Nhưng lại là việc cần thiết phải làm, đôi khi còn phải trả tiền cho con buôn thông tin mà mua tình báo nữa. Haiz, vấn đề có đáng tín nhiệm hay không còn là chuyện khác nữa, nhưng nếu không tự mình trải qua mà nghiệm chứng, biến bài học thành kinh nghiệm của chính mình thì vô nghĩa.”

“Đã tự lập rồi thì phải tự mình chịu trách nhiệm cho mọi thứ? Ngài linh mục trưởng cũng từng nói rằng “tự do đi đôi với trách nhiệm”, đúng là vậy thật.”

“Linh mục trưởng đó cũng có chất đàn ông quá nhỉ… là người như thế nào vậy?”

“Thủy thủ đều gọi bà ấy là “đại tỷ” thì phải? Là một người cực kỳ không giống linh mục, thường xuyên uống rượu, đánh bạc, tìm người đánh nhau nữa.”

“Không phải “sư hổ mang” mà là “linh mục hổ mang” à?... Hay phải gọi là xã hội đen?”[note28889]

Trước mắt hai người là hình dáng đám trẻ đứng giữa đại sảnh nhìn ngó khắp xung quanh, hình như chúng đang sàng lọc, lựa chọn ra những lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm, cố tình tránh xa khỏi mấy tay mới vào nghề.

“A, chị gái xinh đẹp kia ơi! Nói cho em biết chút chuyện về quái vật được không ạ? Đây là lần đầu tiên em đi săn thú nên muốn biết một chút thông tin…”

“A hi hi… gọi người ta là xinh đẹp, làm gì có chứ. Thật là, giận bây giờ đó nha.”

Angela thăm dò gợi chuyện một nữ lính đánh thuê trong tiểu đội gần đó.

Xem xét trong câu nói của cô gái mang theo tiếng địa phương hết sức đặc thù, chắc hẳn là người đến từ phương xa.

Phía khác, Johnny ngồi bên quầy bar, ngoắc bartender gọi một ly rượu, sau đó đẩy cái ly lướt qua quầy bar, dừng nơi tầm tay anh lính đánh thuê uống rượu ngay bên cạnh.[note28890]

“Há? Thằng nhóc này làm gì thế? Đây là…”

“Tôi mời. Lần đầu tiên tôi đi săn nên muốn nhờ các tiền bối ở đây chỉ dạy đôi chút.”

“Ha, thằng nhóc thối ngạo mạn, mà thông minh ranh mãnh đấy. Được… ta sẽ dạy nhóc một chút. Muốn biết gì nào?”

Phương pháp thu thập thông tin hoàn toàn không giống của một đứa trẻ.

Tình hình bên Ravi thì…

“Này, mọi người sao thế… trông không có tý tinh thần nào vậy?”

“Không có gì… Bọn tôi đi săn thất bại.”

“Em cảm thấy cứ ủ rũ ở đây chẳng có tác dụng thực tế nào cả? Hiện tại phải ngẫm nghĩ lại xem tại sao lại thất bại, rồi thảo luận xem lẽ ra phải làm thế nào thì tốt hơn chứ? Thất bại hôm nay có thể làm nền móng dẫn tới thành công ngày mai hay không, tùy thuộc vào thái độ của chính mọi người, đúng không? À, em nói thế có phải hơi kiêu căng quá không nhỉ?”

“Không… Nhóc nói rất đúng. Trên thế giới này không có kẻ nào không bao giờ thất bại. Xét theo Level thì đó là đối thủ mà chúng ta có thể đánh bại được mới đúng.”

“Tỉnh táo lại một chút. Đúng… Là phương pháp của chúng ta không ổn. Phải kiểm điểm lại, bắt đầu từ chính chỗ này.”

“Ừm ừm, tích cực hơn một chút nữa. À, em có thể ở lại cùng nghe mọi người thảo luận không? Lần đầu tiên em đi săn nên muốn tham khảo kinh nghiệm của các tiền bối.”

Ravi khơi chuyện với những lính đánh thuê đi săn thất bại, tìm hiểu kỹ càng tình hình cụ thể, sử dụng kinh nghiệm bọn họ rút ra để tham khảo, chuẩn bị vận dụng vào cuộc săn của chính mình sắp tới. Kỹ tính đến mức thay đổi cả giọng điệu khi nói chuyện.

Thủ đoạn thu thập tin tức vô cùng khéo léo, có thể nói là không hề sơ hở.

“Ồ? Kai không có ở đây? Nó đi đâu rồi?”

“Hình như thằng bé vừa đi qua cánh cửa kia kìa?”

“Xin lỗi, xin hỏi cánh cửa đó dẫn đến đâu?”

“À, trong đó là lò mổ. Quái vật bị đánh hạ sẽ được mổ xẻ trong đó rồi bán cho thương nhân.”

Nhân viên tiếp tân ân cần trả lời.

Hai người chú ý nhìn vào bên trong, thấy thân hình mập mạp của Kai đang đứng nói chuyện với nhân viên phụ trách mổ xẻ.

“Nhắc đến loại thịt ăn ngon thì hẳn phải có chim Churros rồi? Làm sạch lông, bỏ nội tạng, ướp với một chút gia vị hương liệu… sau đó chiên ngập dầu, lúc ăn phải cắn từ đầu cắn xuống.”

“Woa oa… ăn vậy có ngon không? Nhưng mà đó là chim nhỏ mà, bắt không khó ạ?”

“Động tác có nhanh đến mức nào cũng vẫn có phương pháp để bắt. Mài lõi Slime thành bột mịn, trộn với bột gạo nếp, sẽ thành keo siêu dính, quét lên cành cây là bắt được chúng thôi.”

“Woa… cháu có nên làm thử xem không…”

“Bọn nhóc ở đây vẫn kiếm tiền tiêu vặt kiểu đó mà? Ở thành phố không làm thế à?”

“Khu vực quanh thành phố chẳng có mấy quái vật, cả Slime còn hiếm thấy.”

Tiến hành thu thập thông từ một phương hướng bất ngờ.

Cuối cùng là Kaede, cô bé đang đứng bảng thông báo treo giải thưởng.

“Ừm… Vậy chữ màu vàng là không quan tâm sống hay chết? Chữ màu đỏ là đối tượng phải chết? Nhưng mà bà cô này đã làm gì vậy?”

“Nghe nói là sát thủ bám theo thiếu gia nhà Công tước, hình như thực lực cực mạnh.”

“Há… Vậy tại hạ thật sự muốn được quyết đấu với cô ta.”

“Từ bỏ đi, còn quá sớm đối với cô bé, sẽ bị đối phương giết ngược đấy?”

Thiếu nữ High Elf có đi tới đâu vẫn cứ khao khát máu tươi.

Trên bảng thông báo dán tranh khổ lớn vẽ chân dung tội phạm bị truy nã, dùng tất cả các phiên bản ông chú vẽ lại “người thân” của mình ghép thành.

“… Đứa trẻ đó… muốn quyết tử chiến với người ta hơn là đi săn thú. Haiz, dù đã tưởng tượng ra được từ trước…”

“… Mấy đứa nhóc đó thật sự rất am hiểu thu thập thông tin, hoàn toàn không giống trẻ con.”

“Chuyện này thì… chắc vì bình thường chúng cũng làm những việc tương tự, Anh nghĩ, xét theo cách nào đó thì thủ đoạn của lũ trẻ còn cao siêu hơn đám Jane nhiều. Đối tượng gợi chuyện cũng được chọn lọc, chúng là kẻ đã tái phạm nhiều lần. Hiểu được…”

Tất cả đám trẻ ở cô nhi viện đều có được năng lực nào đó liên quan tới giao lưu thương lượng, trình độ lại còn thuần thục tới mức bất thường, không hiểu nổi chúng học được những kỹ xảo đó từ đâu.

Không, có lẽ chính vì chúng là trẻ mồ côi nên tự nhiên học được vì sống sót.

Rèn luyện ra đôi mắt nhìn người vì cần phải thoát thân, học trộm kỹ năng ăn nói từ thương nhân mỗi khi dạo quanh chợ, thậm chí còn lợi dụng vẻ bề ngoài của mình trông nhỏ tuổi để thu thập thông tin một cách khéo léo.

Lũ trả gian xảo ranh ma đến ngoài sức tưởng tượng, khiến người ta phải sợ hãi chúng sẽ phát triển thế nào trong tương lai.

“Rốt cuộc chúng là thần thánh phương nào thế? Thủ đoạn kiểu đó không phải của trẻ con.”

“Đám trẻ đã trưởng thành lớn mạnh khi mình còn chưa kịp nhận ra, sao cứ cảm thấy cô đơn lạc lõng…”

Lũ trẻ đã thu được thông tin, tụ tập lại, vừa trao đổi tình báo mình có được, vừa tính toán lập kế hoạch.

Trên quan điểm của lính đánh thuê mà nói, kỹ năng làm việc đồng đội của chúng phải xếp vào bậc nhất, chỉ cần chúng tích lũy đủ kinh nghiệm có thể lên thẳng thành lính đánh thuê cấp cao. Vấn đề là không được khinh thường sơ xuất.

“Bác ơi, hôm nay mình đi săn Slime hoặc thỏ đi. Chúng cháu muốn thử bắt đầu từ đối thủ đơn giản.”

“Không… Ta có còn gì để dạy mấy đứa nữa đâu? Mấy đứa vốn đã là chuyên gia rồi.”

“Tại hạ hy vọng sớm được quyết một trận tử chiến. Con đường để kiếm thuật bước lên đỉnh cao tuyệt đối chỉ có quyết đấu với kẻ mạnh.”

“Tay mơ không có kinh nghiệm đi săn phải theo học ở trại huấn luyện một năm, chúng ta không có thời gian dư thừa để lãng phí như thế.”

“MEAT… Âm thanh thật là tuyệt vời biết bao. Cá, chim, heo, bò, dê… Có rất nhiều thịt đang chờ đợi chúng ta. Hô lu lu lu…”

“ “… Thật sự quá mạnh mẽ.” ”

“Bọn trẻ sẽ hoàn thành mọi chuyện thuận lợi cho dù không có người giám hộ đi cùng chăng nữa.” Hai người không nhịn được mà nghĩ vậy.

==========

Ngay xung quanh làng Mob có một khu rừng rộng lớn nối trực tiếp với Rừng đại ngàn Farfranch.

Nhưng quái vật ở Rừng đại ngàn lại chưa từng đặt chân tới làng.

Bởi vì gian nan lao lực ngoài sức tưởng tượng.

Ngăn cách hai bên là những ngọn núi cao tới 3000 mét, nếu không nghĩ cách để nhiều lần vượt qua những quãng núi thấp hơn thì không thể qua được bên này.

Nhân tiện, ông chú đã vượt qua chính từ chỗ đó…

Còn nếu vòng một đường vòng rất xa cũng sẽ tới được Rừng đại ngàn Farfranch, nhưng quãng đường khi ấy sẽ phải tốn thời gian tới ba ngày. Địa điểm đó là nơi Selestina từng được huấn luyện.

Tính từ thành Santol thì chỉ khác nhau ở đi về hướng Đông Bắc hay là hướng Đông Nam mà thôi, dùng xe ngựa để di chuyển, khoảng cách từ Santol đến hai điểm là ngang nhau, nhưng khi đổi ngựa thành Sleipnir thì chỉ mất có nửa ngày là tới được làng Mob. Tốc độ của thánh thú quả là nhanh đến phi thường.

Nói cách khác, đoàn người Zeros đến làng còn sớm hơn mong đợi.

Nhờ vậy, bọn họ có thời gian rảnh đi săn các loại quái nhỏ.

“Được, đi săn trong thời gian tối đa là ba giờ. Trong thời gian cho phép, mấy đứa phải hạ được quái vật cỡ nhỏ đồng thời hoàn thành mổ thịt.”

“ “ “ “Yes, Sir!” ” ” ”

“Mục tiêu đặt ra là mỗi người săn được một con. Hợp tác hay săn một mình đều được. Tự do suy nghĩ, tự do hành động!”

“ “ “ “Yes, Sir!” ” ” ”

“Hừm, dù sao cũng là lần đi săn đầu tiên, giữ thể lực cho ngày mai hay đi thu thập một ít nguyên vật liệu mang về đều được. Mấy đứa tự chọn đi.”

“ “ “ “Yes! Commander!” ” ” ”

“Được, trả lời không tệ! Đi săn đi!”

“ “ “ “Vâng, thưa đại ca!” ” ” ”

“Ừm, đầu tiên phải tìm quái vật nào đơn giản…”

“Này… Sao cuối cùng lại là đại ca? Không theo tác phong quân nhân đến cùng à?”

Làm ngơ Tsukkomi từ Luseris, lũ trẻ lao vọt vào rừng rậm.

Đám Kokko cũng theo sát phía sau.

“Chúng ta cũng đi thôi. Chỉ là đoán thôi, nhưng anh nghĩ chúng ta sẽ bắt kịp chúng ngay ấy mà.”

“Hả? Nhưng bọn trẻ chạy vào rừng cơ mà?”

“Động vật nhỏ có tính cảnh giác cực mạnh, nghe thấy một chút âm thanh vang lên cũng sẽ trốn mất ngay lập tức, cho nên đám trẻ sẽ dừng chân tìm kiếm tung tích con mồi.”

“À…”

Ông chú đi cùng Luseris tiến vào rừng, vừa đi vừa hát.

Đúng như lời ông chú đã nói, bọn nhỏ tiến vào rừng rậm không xa đã bắt đầu tìm kiếm tung tích sinh vật.

“Ừm… Không có dấu chân. Nhưng lại cứ cảm thấy có thứ gì đó ở đây.”

“Ở đây có phân này, hình cầu, màu xanh lục, chắc là thỏ rừng?”

“Chỗ này có lông tơ màu trà… là gì nhỉ?”

“Không có nấm. Haiz, ở cái chỗ ngay gần lối vào thế này thì đương nhiên là không có…”

“Không đi săn thì không có thịt ăn. Đi tìm thịt trước.”

Bọn trẻ cẩn thận thăm dò khu vực xung quanh, tuy đã tìm thấy dấu vết của sinh vật, nhưng chưa biết vị trí ở đâu.

Ngưng tụ Mana tập trung vào năm giác quan có thể tăng cường năng lực cảm nhận, nhưng làm vậy rất tiêu hao Mana, chỉ dùng được trong khoảng thời gian ngắn, nên bọn trẻ quyết định sẽ thay phiên nhau dò tìm.

Hiện giờ là Kaede phụ trách do thám, thuộc tộc Elf, năng lực cảm nhận của Kaede khi ở trong rừng rậm khá cao, xem ra bọn trẻ vận dụng át chủ bài ngay từ đầu.

“… Có. Ở ngay gần đây… Theo âm thanh nghe được thì kích cỡ không lớn, có lẽ là thỏ. Còn có hơi thở khác nữa… là rắn à?”

“Được! Làm theo kế hoạch, vòng quanh, bao vây chúng.”

“Mục tiêu là gì? Thỏ? Hay rắn?”

“Cả hai. Lên cây, dùng cung ngắm bắn.”

“Nhưng không biết con rắn nấp chỗ nào mà?”

Để bắt được con mồi thành công, lũ trẻ lập kế hoạch tác chiến, rồi lập tức đưa vào thực hành.

Di chuyển trong yên lặng, cố gắng hết mức để không phát ra tiếng bước chân, động tác còn trôi chảy hơn cả ăn trộm, đến mức khiến người ta không tin nổi rằng đây là lần đầu tiên bọn trẻ đi săn.

“… Bọn nhóc này đã từng được huấn luyện che giấu hơi thở rồi à? Lần đầu tiên mà động tác gọn gàng ngoài kỳ vọng, chẳng lẽ là dùng người đi đường trong thành để luyện tập?”

“Đó chẳng phải là theo dõi? Hành vi không đáng khích lệ, có nhờ thế mà tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm đi nữa.”

“Theo dõi à… Tùy tình hình, có khi sẽ phát hiện ra một số cảnh tượng mà đối phương không muốn bị ai thấy…”

Trong khi hai người trò chuyện, tình hình có thay đổi.

“A, thỏ!”

Angela trèo lên cây quan sát, phát hiện con mồi, dùng động tác tay ra hiệu cho đồng đội biết vị trí con mồi đang ở.

Nhìn động tác tay của Angela, Johnny ra hiệu cho Kaede ngay cạnh đó, Kaede cũng dùng tay ra ám hiệu với hai người còn lại.

Cả đội vừa dõi theo quan sát xem con thỏ có động tĩnh gì hay không, vừa cẩn thận đi vòng quanh con thỏ thành thế trận bao vây, kéo cung chuẩn bị.

“… Động tác quá gọn gàng, chúng đi săn lần đầu tiên thật đấy hả?”

“Kỹ năng làm việc nhóm, đồng đội hợp tác nhuần nhuyễn đến đáng sợ…”

Càng hiểu biết nhiều sẽ càng cảm thấy năng lực của đám nhóc đã lợi hại đến kinh người, tuy cũng đã biết Level Skill của tụi nhóc rất cao, nhưng không thể ngờ rằng kỹ năng hợp tác cùng hành động của chúng cũng cao thế này.

Sau đó, khi lũ trẻ chuẩn bị bắn bên…

Xì xì soạt sa sa sa sa!

Con thỏ rắn Viper lao vọt ra từ trong bụi cỏ cắn chặt lấy con thỏ.

“ “ “ “ “Ngay lúc này!” ” ” ” ”

Năm người cùng bắn, mũi tên đâm xuyên qua đầu Viper cùng với con thỏ.

“Double kill?! Làm sao thế được, chẳng lẽ bọn chúng đã dự định muốn làm như vậy ngay từ đầu!”

“Không thể nào… Đám trẻ, mạnh quá…”

Lật đổ câu ngạn ngữ “không thể đuổi theo hai đường một lúc”, lũ trẻ phô diễn kỹ xảo như kỳ tích.

“Đơn giản bất ngờ luôn.”

“Không tăng Level… Haiz, cũng đành vậy.”

“Mổ thịt thôi nào? Thịt thịt thịt ♪”

“Quá đơn giản. Đi tìm con mồi tiếp theo thôi.”

“Lần này chỉ tính là tiền lẻ tiêu vặt thôi nhỉ?”

Bọn nhỏ bắt đầu hân hoan vui sướng xẻ thịt con mồi.

Kỹ thuật mổ thịt cũng vô cùng khéo léo tỉ mỉ, thật sự không hề giống dân ngoài nghề.

Nhìn đám trẻ như vậy, ông chú cũng chỉ biết nhỏ giọng than thở “Oh… Miracle!”.

Từ đó đến trước khi trời chạng vạng tối, lũ trẻ săn được tổng cộng sáu con thỏ, bảy con rắn, ba mươi mốt con Slime.

Truyện Chữ Hay