“A, là Yuito này. Hiếm khi gặp em ở mấy chỗ như này nhỉ.”
“A, chị Kano, chào chị.”
Khi tôi ghé qua hiệu sách vào cuối thứ Bảy , tôi tình cờ gặp chị Kano.
“Dạo này em hay gặp chị thật đấy.”
“Phải đó, chị cũng hơi bất ngờ khi thấy Yuito đang ở nơi chị vừa ghé qua đấy.”
“Thật trùng hợp khi bọn mình gặp nhau chỗ này dù bọn mình không hẳn là gặp nhau nhỉ, em bất ngờ phết đấy.”
Từ cái đợt đi cafe rồi mua sắm cùng nhau hai tuần trước, dù không biết tại sao nhưng tỉ lệ bắt gặp chị Kano tăng lên đáng kể dù tôi chả biết sao lại thế nữa.
Sau giờ học hoặc trong ngày nghỉ, xu hướng của tôi là thường xuôi theo tâm trạng mà đi đâu hay làm mấy thứ tôi đột nhiên nghĩ ra trong hôm đó, nên còn khướt mới biết được tôi đi đâu mà phục kích nhá.
Thế nên như này khiến tôi thấy kiểu như mình đang bị theo dõi ấy. Ừ thì, trước hết thì tôi không nghĩ chị Kano sẽ làm mấy cái như này đâu.
“Sợi tơ duyên của chúng ta có thể gói hết được mấy cái trùng hợp này đó.”
“Em không tin vào tơ hồng gì gì đâu, nhưng mà em thấy hơi ghê đấy.”
“Vì chị không hay nói mấy thứ lãng mạn vậy đâu nên chị nghĩ em nên phản ứng nhiệt tình hơn chứ.”
“Vì em là con người nên thế đó.”
Tôi đáp lại chị Kano trông đang khá thất vọng. Nếu là anh trai tôi thì, anh ấy sẽ nhiệt tình hưởng ứng với chị ấy cho xem, nhưng tính cách của tôi thì đâu như thế chứ.
“Nhân tiện, bây giờ em định làm gì thế?”
“Em cũng không có kế hoạch đặc biệt gì cho cam nên chắc em sẽ về nhà rồi làm mấy bài tập cuối tuần để thứ Hai nộp thôi.”
“Chắc em toàn chơi một mình vào thứ Bảy nhỉ, không phải như thế lãng phí thanh xuân quá sao?”
“Đâu nhất thiết phải quan tâm đến nó làm gì đâu.”
Tôi trả lời chị Kano, người đang nói cái giọng giận dỗi như vậy. Trước hết là, tôi không muốn làm gì nhiều vì thứ Bảy tôi có một buổi học vì đằng nào thì buổi sáng tôi cũng rảnh.
“Vì Yuito tội nghiệp chị sẽ cố hết sức.”
“Má lại định làm cái rắm gì nữa ?’
“Hôm nay chị sẽ đặc biệt chơi cùng Yuito nha.”
“Thôi khỏi, em ổn….”
“Em không cần khách sáo đâu, hông phải chúng ta là bạn hở?”
Chị Kano nói xong liền đột ngột ôm tôi. Tôi liền nhận ra rằng là mình hết cứu được rồi, nên tôi đành giơ cờ trắng thôi.
“Được rồi, em chịu thua, nên giờ bỏ em ra đi.”
“Ể, có sao đâu mà.”
“Ấy không không, mấy người xung quanh đang nhìn em lắm kìa.”
Có mấy người nhìn tôi như muốn nói rằng đừng có mà tán nhau ở chỗ này chứ, nên tôi thấy chẳng thoải mái tẹo nào.
Và vì chỗ này cũng gần trường nữa, nên nếu bị bạn học nhìn thấy rồi đồn đoán lung tung thì rắc rối to.
“Chị đoán hết cách rồi nhỉ, lần này chị tha em vậy. Nên bây giờ đi nào.”
“Nhân tiện thì, giờ bọn mình đi đâu thế?”
“Chị thấy hôm nay chị muốn chơi nhiều nhiều chút, nên ta đi Phase One đi.”
“Được thôi, ở đấy chị muốn làm gì chả được.”
Phase One là một trung tâm giải trí tổng hợp, có sân bowling này, phòng karaoke này, cả trung tâm trò chơi nữa, nên nơi này quả là nơi hoàn hảo để xõa mà.
Sau đó chúng tôi liền ra khỏi hiệu sách rồi đi xe máy của chị Kano hướng tới Phase One. Cũng lâu rồi tôi mới đến chỗ này vì nó cách nhà tôi cũng xa phết chứ đùa. Một lát sau, chúng tôi cũng tới Phase One và đi vào trong.
“Thế ta làm gì trước?”
“Chị đoán Yuito chưa ăn trưa đâu nhỉ, nên giờ vừa ăn trưa vừa nhàn nhã hát karaoke trước đã nhé.”
“Dạ được, em tán thành.”
Vì không ai phản đối, nên chúng tôi quyết định hai người sẽ đi hát karaoke trước.
“Còn về thời gian?”
“Giờ cứ lấy tạm hai tiếng đã nha? Nếu ta hát chưa đã, ta vẫn có thể gia hạn thêm sau mà.”
“Ok, vậy thì hai tiếng đi.”
Sau khi hoàn tất thủ tục thanh toán, tôi và chị Kano lập tức tới phòng Karaoke. Phòng này chỉ là phòng cho hai người thôi, nên nó hơi bé chút nên chắc phải ngồi sát vào chị Kano nhỉ.
“Nè, không phải nó khá kích thích khi một người đàn ông và một người phụ nữ cùng ở trong một căn phòng kín sao?”
“C-chị nói gì vậy hả !?”
Chị Kano cười nhăn nhở nói vậy, làm tôi khá là bực mình.
“Mấy phòng karaoke ở Phase One cũng cách âm tốt mà, nên nếu con trai và con gái trong này vượt rào với nhau họ cũng không biết đâu.”
“Em nghe nói cũng có mấy người sử dụng phòng karaoke vì mục đích đó thì phải.”
“Thế nếu Yuito thấy hứng quá rồi động chạm đến chị, thì họ không có khả năng sẽ phát hiện ra chúng ta đâu đó.”
“Đ-đừng có trêu em quá đà nha. Em đi lấy chút nước ngọt ở quầy đồ uống đây.”
Tôi ra khỏi phòng rồi đi đến quầy đồ uống như đang cố chạy trốn khỏi chị Kano vậy. Tôi cũng là một học sinh cao trung có ham muốn cao mà, nên đừng có khiêu khích kiểu đó chứ.
Tôi cũng thấy khá chán nản vì mấy video và ảnh người nhớn tôi lưu trên điện thoại đã không cánh mà bay vào hai tuần trước.
“...Sau cùng thì, mình vẫn là một chàng trai lành mạnh ha.”
Thân dưới của tôi đang phản ứng lại vì mấy lời nói của chị Kano đấy. Thật thảm hại vì bị chị Kano kích thích dù tôi thích Suzuno.
Đúng như tôi nghĩ, một trong ba ham muốn lớn nhất là ham muốn tình dục, và không sinh vật sống nào cưỡng lại được nó. Trong khi đang nghĩ như vậy, tôi cần đợi một lúc để thằng em bình tĩnh lại ở trước quầy đồ uống đã.
Sau đó, tôi rót một ít nước ngọt cho tôi và chị Kano, sau đó trở lại căn phòng.
“A, cuối cùng em cũng quay lại rồi. Chị cô đơn lắm đó, nên đừng để chị một mình nhiều quá nhé.”
“Chị nghĩ là lỗi tại ai hả…”
Khi thấy khuôn mặt cau có của chị Kano, tôi khẽ lẩm bẩm như vậy. Xét theo tình huống bây giờ thì trông chị ấy chẳng bối rối chút nào dù vừa nói mấy lời vừa nãy xong, nên tôi chắc cú chị ấy chỉ trêu đùa tôi thôi.
Ờ thì, ngay từ đầu thì chị Kano chỉ coi tôi như em trai thôi mà, nên khó mà có khả năng chị ấy sẽ nghiêm túc gạ tôi làm mấy việc như thế đâu.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/apparently-my-childhood-friends-older-sister-who-is-called-a-gal-nowadays-is-a-yandere-who-pathologi/chuong-07-16