Apotheosis of a Demon – A Monster Evolution Story

chương 65: bóng đêm trắng lẩn khuất nơi thị trấn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong một khu phố tồi tàn tại một thành phố nào đó của một đất nước nào đó, có một tòa nhà cao tầng cũ được xây dựng vào đầu thế kỷ 21. Tầng hầm của nó tọa lạc một cửa hàng bán thiết bị phòng vệ cá nhân. Jim, nhìn về phía âm thanh kẽo kẹt phát ra từ cánh cửa cũ kỹ và vị khách vừa bước vào. Anh khẽ nhướng mày.

Người khách không nói gì. Và anh cũng vậy.

Trong không gian thoáng điệu jazz, vị khách tò mò nhìn quanh cửa hàng.

Vị khách kia khoác trên mình chiếc áo parka quá cỡ với mũ trùm che kín mặt, một chiếc quần quân đội rộng thùng thình và đôi giày có vẻ dành cho một người đàn ông trưởng thành. Thật là một vị khách kỳ quái.

Người khách có vẻ không phải là người lớn. Cậu ta trông giống một thiếu niên… hoặc có lẽ chỉ là một cậu bé. Ở đất nước này, khách hàng bước vào cửa hàng Jim với vẻ ngoài kỳ quặc kia đa phần là ăn trộm.

Jim luôn cảnh giác, kể cả khi đó chỉ là một đứa trẻ. Ở đất nước này, nơi việc sở hữu súng khá dễ dàng so với các nước phát triển khác, nhưng đứa trẻ có thể giết người chỉ bằng việc bóp cò. Việc Jim với lấy khẩu súng khi khách hàng trông đáng nghi là một phản ứng bình thường.

“…”

Ấy vậy mà kể cả khi đã chạm vào khẩu súng giấu dưới bàn, anh vẫn không cầm lấy nó. Anh không thể.

Tâm trí anh vô cùng khó chịu và bất an. Vị khách trông gầy, cao khoảng 150cm. Cậu ta không khác gì một đứa trẻ. Nhưng Jim có một cảm giác kỳ lạ rằng khoảnh khắc anh chĩa súng vào vị khách kia cũng là lúc anh bỏ mạng.

“Tôi nghe nói chỗ này nhận đổi hàng, phải không?”

“…nhóc nghe ai nói vậy?”

Chỉ khi vị khách kia cất lời anh mới nhận ra cô không phải là một thiếu niên hay một đứa trẻ. Và cô cũng chẳng phải một phụ nữ trưởng thành – Xét theo dáng người, cô có vẻ là một thiếu nữ.

“Trên mạng.”

Cô ta đáp lời trong khi vung vẩy chiếc di động.

Jim không hề viết gì về việc đổi hàng trên trang chủ của cửa hàng. Vì cô ta trả lời ‘trên mạng’ thay vì ‘trang chủ cửa hàng’, cô hẳn đã tìm thấy tweet của ai đó và việc đổi hàng và xác định được đó là cửa hàng của anh.

“Nhóc có gì?”

“Mấy thứ này.”

Cô ta đặt chúng lên bàn. Nhìn thấy chúng, Jim hỏi, “Tôi có thể xem qua chúng?”

“Cứ tự nhiên,” cô gật đầu.

“…à, mẫu mới nhất của quân đội.Đột nhập vào tận đó à. Không hỏng hóc. Tôi nghe nói chúng chỉ vừa được phát hành mà? Còn quá sớm để thứ này xuất hiện trên chợ đen… nhóc lấy chúng từ đâu vậy?”

Đó là mẫu súng ngắn mới nhất được sản xuất bởi một tập đoàn vũ khí. Cô ta đưa ra 2 khẩu. Chúng không thể có được theo cách thông thường. Jim thử dọa cô đôi chút, nhưng khuôn mặt dưới mũ trùm kia không chút dao động.

Ở đất nước này, cửa hàng của Jim chỉ là một trong hàng tá những cửa hàng bí mật nhận đổi hàng. Hàng năm nhiều cửa hàng bị vạch trần rồi tái xuất ở những địa điểm ngầm khác. Đây chính là lý do cảnh sát không động đến chúng nữa mà thường ngó lơ trừ khi có gì nghiêm trọng xảy ra.

Jim là một cựu cảnh sát. Đồng nghiệp cũ của anh thi thoảng chiếm dụng vài khẩu súng họ tịch thu để bán cho anh, đây chính là lý đo cửa hàng của Jim tồn tại đến nay hơn một thập kỷ.

Thiếu nữ kia không chút bận tâm trước sự dọa nạt của Jim. Một cảm giác ớn lạnh kỳ lạ chiếm lấy anh khi thoáng thấy những sợi tóc trắng lộ ra từ mũ trùm của cô. Chúng trông như những sợi chỉ bạc.

“Anh không mua chúng à?”

“…nhóc có xác thực không?”

“Đây. Dù không phải của tôi.”

“Tất nhiên là vậy.”

Cô ta lấy ra thêm một chiếc di động và đặt cả nó lẫn cái cô đang cầm lên bàn.

Súng ống thời nay cần xác thực để sử dụng để tránh kẻ khác sử dụng vũ khí của người dùng.

Quân đội, cảnh sát, hoặc các tổ chức tương tự thường dùng thẻ hoặc các vật dụng tương tự làm xác thực, nhưng với những phiền phức gặp phải khi thay đổi hoặc bổ sung thông tin, di động trở thành xác thực chính dùng cho cá nhân hoặc các công ti an ninh.

Hai chiếc di động này hẳn được lấy từ chủ của số súng kia. Một cá nhân hay tổ chức nào đó.

Số súng kia có thể được mở khóa bằng hai chiếc di động kia, nhưng có khả năng thay đổi về vị trí của chúng sẽ bị rò rì về tổ chức sở hữu. Jim cần phải thay đổi thông tin người dùng trước.

“…được rồi. Mỗi khẩu 600 đô.”

“Không phải giá đó hơi thấp sao? Tôi đưa anh cả xác nhận mà.”

“Chỗ tôi chỉ lấy giá đó. Nếu thấy không đủ, nhóc có thể bán chúng cho mấy cửa hàng ở đường chính. 700 mỗi khẩu.”

“Thôi được. Anh có điện thoại tín dụng không[note42067]? Tính cả nó vào hóa đơn là được. Tiện thể, có vũ khí tầm gần không? Một con dao chẳng hạn.”

“…đợi đó.”

Anh lấy một chiếc di động trên kệ và kết nối vào một thiết bị của cửa hàng, rồi đi vào trong và lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ.

Ngày nay không ai dùng tiền mặt nữa. Trong các thành phố ở những nước phát triển, người dân cần một thiết bị di động hoặc thẻ căn cước để thanh toán. Người dân bình thường không gặp bất tiện gì, nhưng tội phạm và người nhập cư trái phép thì không được như vậy, vì thế vẫn có một nhu cầu nhất định đối với điện thoại di động tín dụng.

Dùi cui và súng điện là hai trong số những mặt hàng được trưng bày ở cửa hàng của Jim, nhưng những thứ như dao thì không. Thiếu nữ kia khẽ nhíu mày khi nhìn thấy chiếc hộp. Cô lấy ra một con dao chiến đấu có vẻ khá lớn và nhanh nhẹn vung thử.

Loại dao này được dùng trong quân đội và bằng một cách nào đó xuất hiện ở chợ đen. Nó vốn được thiết kế để những người lính tầm 2m sử dụng. Trong tay cô ta, nó trông như một con dao rựa. Tay cầm có vẻ không vừa, ấy vậy mà cô ta vung nó một cách thành thạo đến ngạc nhiên. Jim không thể không thở dài thán phục.

“Được đấy.”

“Hoàn cảnh ép buộc thôi. Cái này được đấy. Lấy tôi cái này, cái này, với cái này nữa.’

Cô ta đặt lên bàn một con dao chiến đấu lớn, một con dao sinh tồn, và 10 con dao gấp giá rẻ.

“Cô không cần súng à? Tôi có mấy mẫu không cần xác nhận.”

Thời gian trôi nhưng vũ khí nhìn chung vẫn vậy. Đến giờ súng ngắn vẫn dùng thuốc súng và đạn .380 hoặc 9mm.

“Đáng tiếc thay, đến giờ tôi vẫn chưa có cơ hội dùng chúng.” Cô ta nhẹ đáp.

Jim khẽ nhún vai. Anh không coi thiếu nữ trước mặt là một đứa trẻ nữa. Anh coi cô như một trong số chúng.

“Tất cả là 200 đô.”

“Vẫn đắt quá… với giá đó anh nên tặng tôi gì đó.”

“…chờ tôi.” Jim thật sự đồng ý, rõ ràng là có suy tính gì đó. Anh đi ra phía sau và lấy ra thứ gì đó trông như một thanh kiếm.

“Thứ này từng được dùng bởi mafia Châu Á…hình như vậy. Cô biết dùng mà nhỉ?”

Thiếu nữ ấy im lặng rút thanh kiếm khỏi bao kiếm đen bóng. Cô nhìn vào thanh kiếm một lưỡi. Trông nó có vẻ khá cổ.

“…kiếm tốt. Thứ này đã lấy mạng hơn trăm người.” Cô nói. Jim giữ im lặng, cảm nhận sự chân thật đằng sau những lời đó.

Cô tra kiếm vào vỏ và giữ nó. Có vẻ cô ta chấp nhận quà khuyến mãi của anh. Jim nhận tiền, chuyển tiền thừa vào di động cô và đưa cô gói hàng.

Cô ta cầm lấy gói hàng và nó… biến mất. Cô ta giấu nó ở đâu? Bên trong trang phục rộng thùng thình kia? Anh đoán là cô ta có mánh lới gì đó.

Cô chạm mắt với anh và khẽ gật đầu, rồi cô quay đi. Trong khi Jim im lặng nhìn cô rời đi, cửa vào bất ngờ bật tung.

“Hah, hahhaha! ĐƯA SÚNG CHO TAOOOO!”

“Tsk!” Jim với lấy khẩu súng dưới bàn. Không tập trung, mắt lờ đờ. Tên đó rõ ràng là một gã nghiện.

Mấy tên này còn tệ hơn lũ trộm. Chúng không sợ súng hay suy nghĩ theo cách thông thường cũng như rút lui. Không chỉ vậy, chúng có khi còn không nhận ra mình bị bắn và thậm chí tiếp tục quậy phá thêm ít lâu. Gã nghiện chỉ có một con dao bếp trong tay, nhưng thứ đó cũng khá nguy hiểm với kỹ thuật luyện kim ngày nay.

Jim ngắm khẩu súng ngắn với hai tay. Nhưng rồi anh thấy cô ta bình tĩnh đi tới.

“Không, đồ ng-CHẠY MAU!”

Cô ta nhòe đi. Thanh kiếm một lưỡi đã rời vỏ. Gã nghiện đột nhiên tỏ vẻ đau đớn, hắn ngã xuống và từ từ ngừng di chuyển. Cô ta bước qua cái xác và rời đi mà chẳng thèm liếc nhìn.

Gã nghiện trên sàn đã bỏ mạng, ấy vậy mà Jim không tìm thấy vết chém nào trên cơ thể hắn. Vài giờ sau, theo như lời một ‘chuyên gia dọn dẹp’ của chợ đen, phổi của gã nghiện đã bị chém vụn và hắn đã chết đuối bơi máu của chính mình. Nghe theo trực giác, Jim kiểm tra camera an ninh.

Không có thiếu nữ nào bước vào cửa hàng của anh cả.

***

“Mình thực sự xoay xở để đi mua sắm…” Tôi thời dài nhẹ nhõm sau khi rời cửa hàng.

Kể từ khi rời nhà, tôi không ở bệnh viện thì cũng phòng nghiên cứu. Tôi chưa từng có tiền để mua bất cứ thứ gì. Tôi chỉ biết mình có thể dùng tiền để đổi hàng hóa qua thiết bị VR ở thư viện.

Ở Yggdrasia người ta dùng tiền xu. Tôi chưa từng thực hiện các giao dịch không dùng tiền mặt, thế nên tôi đã có chút lo lắng. [Thao Túng Không Gian Mạng]hẳn sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề tiền nong nếu tôi biết cách dùng, nhưng vì tôi vẫn chưa rõ nên dùng nó thế nào, tôi không định hành động khinh suất.

Tôi tiếp tục xóa đi hiện diện của mình khỏi các camera giám sát trên đường đi và bước vào một cửa hàng quần áo cũ. Tôi đổi sang trang phục phù hợp hơn và lẻn vào thành phố.

Blobsy và Panda không đi cùng, thế nên đôi tai tôi lần nữa lộ ra…

Tôi đã xoay xở để hiện thân ở Trái Đất, nhưng không có gì quan trọng bên trong cơ sở đó nữa.

Vẫn còn vài cơ sở của tập đoàn trên đất nước này, nhưng tấn công chúng một cách bừa bãi sẽ chẳng đem lại gì. Việc đó chỉ khiến tập đoàn thêm cảnh giác. Sẽ rắc rối nếu chúng lôi ra thêm vài thứ vũ khí kỳ quặc.

Thông tin tôi có được từ [Thao Túng Không Gian Mạng] nhắc đến ba cái tên: trung tâm nghiên cứu số 7, trung tâm nghiên cứu số 4, và trung tâm nghiên cứu số 12. Một trong số chúng sở hữu thứ tôi đang tìm.

Kéo mũ trùm của chiếc áo khoác vừa mua để che đi mắt mình. Tôi dùng di động để mua vé và bước lên đoàn tàu u ám, vắng vẻ với chỉ vài người.

=============================

Trans+Edit: Muttsurini

Truyện Chữ Hay