“Ara, nhanh thật đấy.”
“Bất cứ khi nào ngài cần, ngài Marlene. Mà câu đó phải để chúng tôi nói mới đúng.” Mason, đại diện từ phía Đền Thờ, đáp lời với một nụ cười tươi rói.
Họ đang ở trong Tòa Tháp Sự Thật của Quarancinq, Thành Phố Ma Thuật. Chủ nhân căn phòng, Hiền Giả Marlene, hài lòng mỉm cười.
“Với trình độ của ta, việc này… chà, không thể nói là đơn giản được, nhưng ma pháp ngươi yêu cầu vốn là đề tài nghiên cứu được thế giới quan tâm từ khá lâu rồi. Hơn nữa, đây là Quarancinq, nơi đi đầu về nghiên cứu ma pháp, và ta là pháp sư vĩ đại nhất. Hoàn thành nó cũng không tốn quá nhiều thời gian. Dù vậy thì đây mới chỉ là bản thử nghiệm.”
Đền Thờ đã yêu cầu Anh Hùng Marlene phát triển một số ma pháp.
Đầu tiên là một loại pin ma pháp có thể lưu trữ mana thay thế cho ma thạch.
Thứ hai, một hệ thống radar để theo dõi tín hiệu ma thuật trên toàn thế giới.
Thứ ba, một trận thức dịch chuyển, ma pháp cấp 6 mà trên thế giới chỉ có một số người có thể sử dụng.
Và thứ tư, một hệ thống sử dụng ma pháp để thu thập mana.
Marlene cầm khẩu súng ma lực đơn giản đang tựa vào bức tường gần đó lên. Ả giữ súng và ngắm bắn.
“Chất lượng cũng gọi là ổn. Ta đã thử nó với mấy nô lệ sắp bỏ đi, và phải nói thứ này thực sự thú vị. Dù vậy thứ này ngốn quá nhiều ma lực. Ngay cả các pháp sư còn khó lòng sử dụng, nói chi là binh sĩ bình thường.”
Súng ma thuật sử dụng ma lực từ người dùng thay vì thuốc súng. Chúng bắn ra những viên đạn làm bằng đồng hoặc bạc, những vật liệu có tính tương thích cao với ma lực.
Trong những năm gần đây, nhờ vào những cách mạng công nghệ từ ‘Thần’ của các Đền Thờ, Những khẩu súng ma lực nạp đạn từng viên giờ đã có khả năng bắn liên tục nhờ việc sử dụng các băng đạn. Song chúng cũng đòi hỏi nhiều ma lực hơn. Và ngay cả khi súng có thể liên tục nhả đạn, sử dụng lượng ma lực đó để niệm phép vẫn linh hoạt hơn, đã vậy cấu tạo phức tạp khiến chúng trở nên khá đắt đỏ. Chúng vẫn chưa thể sử dụng rộng rãi được.
Có những công cụ lưu trữ mana giúp người dùng không phải tiêu tốn ma lực bản thân để sử dụng ma pháp, điển hình là pháp trượng.
Có điều, vật liệu có khả năng lưu giữ mana sử dụng trong các công cụ trên là những kim loại quý với giá thành vô cùng đắt đỏ, điển hình là vàng nguyên chất và bạc mythril. Một trăm vàng lớn là cái giá bình thường của một pháp trượng mythril, còn những pháp trượng từ vàng nguyên chất chỉ có giá khoảng một nửa số tiền ấy, nhưng chúng cần được mạ một lớp chì mỏng để ngăn mana rò rỉ, dẫn đến việc quá nặng để có thể sử dụng hằng ngày.
Khẩu súng ma pháp Marlene đang cầm là mẫu mới nhất của loại bắn liên thanh được Đền Thờ cung cấp. Nó sở hữu cả hai chế độ bắn: tự động và bán tự động.
Mẫu đầu tiên sử dụng các pin mana có dạng hình hộp nhỏ tầm một chiếc hộp bút gắn vào thân súng. Tất nhiên là chúng được làm từ vàng mạ chì, và nữ trợ tá của Marlene đã chẳng thể đứng vững dù chỉ mới cầm chúng.
Nhưng khẩu súng này không dùng pin. Dù Marlene có thể xử lý được mức tiêu thụ mana ở chế độ tự động, ả vẫn trao nó cho Mason, người vốn không phải pháp sư.
“Đây, ta đã khác một ma pháp trận thu mana lên nó. Ma pháp trận này vẫn đang được phát triển nên chỉ có thể bắn 30 phát, đưa lại nó cho cấp trên và bảo họ cấp thêm kinh phí nếu muốn phát triển hơn nữa.”
“…đã rõ.”
“Việc thu thập mana bằng ma pháp đòi hỏi trình độ cũng như kiến thức về ma pháp nhất định. Sẽ mất kha khá thời gian để phát triển một ma pháp trận mà bất cứ ai cũng có thể dùng, thế nên ngươi cứ mang ma pháp trận thức đó về trước đi. Ta sẽ đưa ngươi ma pháp trận sau.”
Hiện tại, các nước trên khắp thế giới đã và đang thu thập mana từ các Chồi Cây bằng cách kết nối chúng với vài ma thạch khổng lồ bằng những cực mythril, rồi trích xuất ma lực từ những ma thạch ấy.
Chỉ vài Miko, bằng việc tận dụng năng lực đặc biệt của mình, mới có khả năng trực tiếp trích xuất ma lực từ những sinh vật sống như các Chồi Cây. Dù đã từng có vài nghiên cứu về vấn đề này, vẫn không thể phủ nhận rằng Marlene đã xoay xở để đưa nó vào sử dụng thực tế chỉ trong thời gian ngắn. Trình độ của ả thật sự rất đáng nể.
“Đã rõ. Ngài có thể vui lòng cho tôi biết thông tin về hai yêu cầu kia cũng như tiến độ bắt giữ Whitehare không?”
“Một ma pháp trận dịch chuyển mà ai cũng có thể dùng thật sự vô cùng hóc búa. Ngươi cần có ít nhất một người có thể dùng ma pháp cấp 6 để kích hoạt nó, và ta không nghĩ còn cách nào khác. À, thực ra, đó cũng là cách ta dùng để săn lùng con thỏ đó.”
“Oh, vậy à?” Mason mỉm cười đầy hứng thú.
Marlene kích hoạt ma pháp, và một bản đồ thế giới hiện lên một tấm bảng trống. Khắp nơi trên bản đồ là những đốm sáng.
“Thứ này là… ma pháp dò tìm?”
“Đúng thế, thứ này phát hiện mọi sinh vật sở hữu từ 500 ma lực trở lên. Nếu ta không giới hạn chỉ phát hiện mỗi sinh vật, các Chồi Cây sẽ khiến cả bản đồ trắng xóa. Cơ mà, ma pháp này chỉ có thể phát hiện các đối tượng ở gần thiết bị quan sát.”
Dark Lady Whitehare dường như sở hữu khả năng chặn thẩm định, thế nên Marlene không thể dò tìm dựa trên giá trị ma lực. Nhưng ả suy luận rằng khi Whitehare di chuyển, những con quái vật mạnh gần đó cũng sẽ phải di chuyển theo.
“Vậy thì Đền Thờ xin được phép giúp ngài lắp đặt các thiết bị quan sát…hmm, đó là gì vậy?”
“…một tín hiệu ma thuật mạnh mẽ đang di chuyển với tốc độ cao. Ta sẽ chặn đầu nó cách đó 10km. Mấy đứa!”
“““Vâng, thưa ngài!””” Theo tiếng gọi của Marlene, một nhóm gồm những cậu bé ưa nhìn từ đầu đến cuối độ thanh thiếu niên xếp hàng trước mặt ả, tất cả đều được trang bị súng ma thuật.
“Ta sẽ gửi các ngươi đến đó. Nếu bắt gặp Whitehare, giết ả.”
***
Gã đó là thứ quái gì vậy chứ…? Ý tôi là dù hắn đã tự giới thiệu nên tôi biết hắn là ai, việc đó không làm hắn bớt kinh tởm tí nào.
Và hắn là Anh Hùng Blademaster. Nhân loại thật sự ổn với loại Anh Hùng đó à…?”
Chà, lần này hắn không lý nào thoát chết được.
Tôi bỏ số trái cây cho Blobsy với Panda vào [Không Gian Con] và tiếp tục di chuyển.
Hôm nay tôi chỉ do thám thôi, vì vẫn còn mệt sau trận chiến vừa qua nên cả Blobsy lẫn Panda đều đang nghỉ ngơi ở Cây Thế Giới.
Có lẽ vì không có sự may mắn của hai đứa nó nên gã ngốc đó mới xuất hiện. Sau cùng thì tôi vốn xui xẻo mà…
“…mm?”
Sau khi chạy được gần một giờ, một ngọn núi đầy những cái cây đã héo úa và một hẻm núi sâu hun hút xuất hiện trước mắt tôi. Có lẽ đây là kết quả của việc con người lạm dụng mana. Vấn đề này đã trở nên nghiêm trọng đến mức Cây Thế Giới phải yêu cầu một ác ma trợ giúp, trên thế giới chắc chắn vẫn còn nhiều nơi thế này nữa.
Nhưng rồi khi tôi tiếp tục chạy dọc theo hẻm núi, hẳn là đang đến gần một đất nước con người, không gian trước mặt tôi đột nhiên trở nên vặn vẹo.
*rattatatatat!*
“Whoa?!”
Tôi nhảy đi ngay khi nghe thấy tiếng nổ. Có thứ gì đó xới tung mặt đất nơi tôi vừa đứng. Đây là tiếng… súng?
“Ooooh, đến thật này!”
“Đúng là ngài Marlene! Dự đoán của ngài ấy thật hoàn hảo!”
“Ngài Marlene của chúng ta thật đáng kinh ngạc!”
Vài cậu bé bước ra từ vùng không gian bị bóp méo. Chúng cầm những khẩu súng trông như súng trường quân dụng.
Marlene? Ai cơ? Tôi chẳng biết. Dù sao thì, cả đám bọn chúng đều có khoảng 400 lực chiến, nhưng xét đến trang bị có vẻ tân tiến kia, những con số đó phản ánh được điều gì cả. Với cách chúng đột nhiên xả đạn vào tôi, cuộc đụng độ này không thể giải quyết trong hòa bình được.
Nói thật thì, súng ma thuật là phiền phức nhất.
Hiện tại tôi vẫn đang trong [Dạng Người], bất kể tôi sở hữu bao nhiêu ma lực và lực chiến, tôi vẫn dễ bị tổn thương như con người.
Tôi có thể chống lại ma thuật bằng ma lực, và tôi có thể tránh tấn công vật lý bằng sự linh hoạt của bản thân, nhưng khi cả một nhóm người nhả đạn vào tôi, chẳng chóng thì chày tôi cũng sẽ trúng đạn.
Dù có trúng đạn thật, cũng chỉ hơi đau một chút, và vết thương sẽ nhanh chóng hồi phục, thế nhưng ma lực của tôi sẽ giảm sút. Mất mát không thể tránh này mới là thứ làm tôi đau.
Mọi chuyện sẽ càng tệ hơn nếu mấy viên đạn lại đi kèm với hiệu ứng phụ, đây chính là lý do mỗi khi tôi bắt gặp kẻ địch sử dụng vũ khí ma pháp tầm xa, tôi luôn ưu tiên hạ chúng trước. Tôi sẽ buộc phải quét sạch cả khu vực bằng một đòn tấn công diện rộng, thứ không những tiêu tốn một lượng lớn ma lực mà còn thu hút sự chú ý của kẻ thù.
Giờ thì, tôi nên đối phó với mấy tên này thế nào đây? Lùi lại để giữ khoảng cách, tôi cố dụ chúng đến vị trí mình muốn, nhưng chúng không những không trúng kế mà thay vào đó khéo léo di chuyển để dồn tôi đến mép vực. Tuy vẻ ngoài vô cùng lòe loẹt, chúng được đào tạo bài bản một cách đáng ngạc nhiên.
Tôi thở dài. Được thôi, có lẽ tôi nên dùng [Thay Đổi Nhân Quả]để loại bỏ cả đám luôn một thể, dù rằng sẽ tốn kha khá ma lực.
Tôi ngừng di chuyển, nheo mắt để nhìn kỹ hơn vào quá khứ của chúng. Thấy thế, chúng cũng dừng lại và nhếch mép.
“Này, này, con thỏ đó nghĩ nó có thể đánh bại chúng ta kìa.”
“Thật nực cười. Một á nhân mà dám chống lại chúng ta, những bề tôi của Hiền Giả à?”
“Ngài ấy nói là chỉ cần chừa lại đầu thôi nhỉ?”
“Nếu thế thì cho tao phần thân. Tao đã luôn muốn nếm thử vị của một á nhân.”
“Hmm… nếm theo kiểu nào?”
“Cả hai.”
Ôi trời, mấy tên này thật là… Càng tốt, thế này thì tôi không cần phải nương tay nữa.
Tôi duỗi tay ra, và chúng hướng mũi súng về phía tôi, từng chút một, khoảng cách của chúng tôi dần thu hẹp. Khi ma thuật của tôi và súng của chúng chuẩn bị khai hỏa-
“Này, bé thỏ đáng yêu của ta, em đợi có lâu không? Ta, Calimero, đến rồi đây!”
-chết tiệt!
Thăng bằng tạo dáng trên một cái cây lớn đã héo khô là gã Idiotmaster[note34933]. Hắn tuốt thanh gươm lòe loẹt, hất tóc mái và mỉm cười với hàm răng trắng như dùng thuốc tẩy rồi nhảy xuống bằng một chuyển động đầy phô trương.
“A lê hấp!”
Hắn múa lượn trên không như thể đã sử dụng một ma pháp nào đó, mồ hôi văng tung tóe từ lưng hắn lấp lánh dưới những tia nắng như thể một đôi cánh làm từ ánh sáng.
Cả tôi lẫn mấy gã kia chỉ biết nhìn chằm chằm và há hốc mồm trong kinh ngạc.
Calimero hạ cánh giữa tôi và mấy gã kia với cái uỵch! Và mặt đất bắt đầu nứt.
““WHAAAAAaaaaa…””
Vách đá khô cằn sụp đổ, đưa tất cả mọi người trừ tôi xuống dòng sông đang gầm thét dưới hẻm núi. Tôi đã bí mật nổi trên không từ lúc đất bắt đầu nứt.
“…”
Oooh, phải rồi, vì những cái cây đã héo khô, rễ của chúng không thể giữ đất được nữa.
Chà, sao cũng… chẳng ai thương tiếc chúng đâu. Tôi cầu nguyện cho linh hồn đã khuất của những tên vừa bị cuốn trôi bởi dòng nước dữ dội 300m bên dưới hẻm núi.
Vì vài lý do, tôi đột nhiên muốn gặp lại Blobsy và Panda. Tôi quyết định trở lại Cây Thế Giới.
…lần này hắn sẽ chết thật mà nhỉ?
==========================
Trans: Muttsurini
Edit: nhd