Tôi là một đứa trẻ bị ruồng bỏ.
Những ký ức đầu tiên mà tôi có thể nhớ là hình ảnh hai kẻ tôi gọi là “cha”, là “mẹ” đang cãi nhau.
Họ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt. Mỗi khi bực tức thì họ sẽ luôn trút hết lên đầu tôi. Họ lúc nào cũng mắng chửi tôi. Tên đàn ông đó luôn nói tôi thật chướng mắt bất cứ khi nào hắn nhìn thấy tôi, bảo tôi ngậm miệng lại mỗi khi tôi khóc.
Hắn ta đá tôi bao lần rồi nhỉ? Tôi cũng chẳng nhớ được nữa. Và tôi cũng chả nhớ nổi mụ đàn bà kia đã đánh đập tôi bao nhiêu lần, hay số lần bà ta hét lên “Đáng lẽ tao không nên sinh ra mày!”
Người tôi đầy những vết bầm tím. Mỗi buổi sáng, tôi chỉ được cho một ổ bánh mì cứng như đá để ăn cả ngày.
Cứ vài ngày, tôi mới có cơ hội được tắm rửa bằng nước tắm còn dư. Và ban đêm, họ ném tôi ra ngoài hiên nhà, tôi chỉ biết cuộn người ngủ trong một chỗ trống tôi tìm được giữa hàng núi rác bên ngoài ngôi nhà.
Trước khi tôi kịp nhận ra, tên đàn ông đã không còn xuất hiện trong ngôi nhà nữa. Còn mụ đàn bà, với tâm trí tan nát và trái tim quặn thắt, gọi tôi là “ác quỷ” như là lời cuối cùng bà ta nói với tôi. Ký ức cuối cùng của tôi về bà ta là một nụ cười méo mó và đôi tay đang xiết chặt cổ tôi.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong một phòng bệnh màu trắng. Những người ở đó mang cho tôi những món ăn nóng sốt, đó là lần đầu tiên trong đời, tôi được ăn tử tế như vậy.
…...nhưng tôi đã nôn ra hết.
Tôi không nói, không cười, và hầu như chả khóc chút nào. Không ai lại thích một đứa trẻ như thế cả. Người lớn ở trại trẻ luôn đánh tôi trước khi nói chuyện. Họ lấy đi thức ăn của tôi, nhốt tôi vào nhà kho đến tận sáng, và họ gọi đó là “rèn luyện”.
Tôi đã làm gì sai?
Khi lên tám, tôi từ bỏ việc làm một đứa trẻ.
***
“Audrey, bên đó đang xảy ra chuyện gì vậy? Số 13 đã phản ứng phải không? Thôi nào, mau giải thích đi!”
Thiết bị VR nghe-nhìn không thể chia sẽ dữ liệu chưa được số hóa. Brian, ở trung tâm nghiên cứu thứ 7, không thể biết được chuyện gì đang xảy ra trong cơ sở lưu trữ. Dù Audrey và các nhân viên ở đó đều nghe thấy giọng của hắn.
Nhưng không ai có thể trả lời. Cảnh tượng bất thường trước mắt và cảm giác lạnh lẽo mà họ cảm nhận được khiến họ chôn chân tại chỗ.
Cơ thể số 13, đã được lấy ra khỏi viên nang chứa và có vô số thiết bị đang cắm vào người cô, bỗng đột nhiên trắng bệt như thể màu sắc đang bị rút khỏi người cô, và rồi vỡ vụn thành một đống muối.
Như thể đáp lại điều đó, 56 alpha tester khác đang nằm trong lồng chứa cũng lần lượt vỡ vụn thành muối.
Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai tất cả những người ở đây.
“…ta đã trở lại…”
Một quả cầu ánh sáng trắng nhẹ nhàng bay lên từ đống muối của Số 13. Muối bay lên và nhảy múa quanh quả cầu, tạo nên một hình dạng mờ hồ giống như dáng hình của con người vậy.
Tiếng kính vỡ vang khắp căng phòng. Từ 56 lồng chứa khác, muối tràn ra từ những vết nứt đó và nhảy múa quanh bóng người kia. Chúng tập hợp lại, khiến bóng người kia càng trở nên chi tiết.
Làn da trắng mịn gợi ta nhớ đến những món đồ sứ.
Mái tóc xoắn nhẹ trắng như tuyết dài chấm ngang vai, và ló ra khỏi mái tóc là đôi tai thỏ dài trắng tinh.
Đôi mắt cô từ từ mở, để lộ hai con ngươi đỏ như máu.
Thiếu nữ ấy lơ lửng giữa không trung, cánh tay cùng với đôi chân yêu kiều của cô đang lộ ra. Rồi những vệt chất lỏng đỏ như máu bắt đầu hiện lên, làm vấy bẩn màu trắng tinh khiết kia. Chất lỏng ấy hóa thành một bộ váy đỏ tươi với cổ áo màu đen cùng một chiếc váy ngắn xếp phồng. Nó cũng biến thành một đôi tất đen dài pha chút đỏ đi kèm với đôi giày cao gót màu máu tươi. Một đôi găng tay đỏ bao lấy đôi tay, chỉ để lộ ra bộ vuốt bén ngót.
Quả là một cô thỏ kỳ quái.
Ngay khi cô từ từ dang rộng đôi tay, 56 quả cầu ánh sáng tập hợp về phía cô. Cô dịu dàng ôm chúng vào lòng.
“Cô nghe thấy tôi không? Cái quái gì đang diễn ra vậy?!”
Giọng nói của Brian vô tình cắt ngang cảnh tượng tuyệt diệu kia, đưa những người trong phòng trở về với thực tại.
Nghe thấy giọng nói đó, thiếu nữ màu trắng cuối cùng cũng hướng ánh mắt về phía những con người ở đây. Đôi mắt đỏ lạnh lùng lườm vào họ.
Một thanh điện cực rơi xuống sàn.
“…ah?”
Không một ai hiểu được chuyện gì vừa diễn ra. Chỉ trong chớp mắt, cú đá của thiếu nữ kia đã thổi bay cánh tay trái của người giám sát trại mồ côi. Cánh tay kia vỡ vụn thành bụi.
“…aa…aaaaAAAAHHH!?”
Vết thương ngay lập tức bị đóng băng. Dù không hề có máu chảy hay cảm giác đau, người phụ nữ kia vẫn hét lên trong kinh hãi khi chứng kiến tay mình bị thổi bay. Trong khi bà ta giữ lấy vết thương bằng tay phải, sương giá lan sang những ngón tay của bà ta. Chúng vỡ tan, và bà ta lại hét lên lần nữa.
“AAAaaAAAArRGGHH!!!”
Vẫn không có cảm giác đau. Trong lúc người phụ nữ kia quằn quại trên sàn trong kinh hãi và liên tục la hét, thiếu nữ kia nhặt lấy thanh điện cực trên sàn. Cô từ từ tiến lại, ghì chặt người phụ nữ kia xuống, và chầm chậm nhét thanh điện cực vào sâu trong tai bà ta.
“Aakh…gah…”
Bà ta bắt đầu co giật, một lần, hai lần, rồi cuối cùng không còn bất kỳ phản ứng nào nữa. Các nhân viên chỉ có thể im lặng chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp kia trong kinh hoàng.
“…aaaaaaAAAAAAAHHHH!!!”
Người đầu tiên trong số họ phản ứng lại là một nữ nhân viên. Nỗi kinh hoàng của cô đã vượt khỏi tầm kiểm soát, sự kinh hãi hiện rõ trong tiếng hét chói tai kia.
Với tiếng hét của cô ta, những người còn lại cũng lấy lại nhân thức. Họ ấn chuông báo động.
“Gah…”
Vài người cố chạy trốn qua lối ra, ấy vậy mà chỉ trong chớp mắt, cô ta đã đứng ngay tại đó. Vuốt của cô nhẹ nhàng cắt đứt đầu họ.
Các nhân viên khác bỏ chạy trong sự hoảng loạn tột độ. Một luồng sương tỏa ra từ thiếu nữ kia ngay lập tức biến họ thành những bức tượng băng. Chúng đổ xuống và vỡ tan.
Nhiệt độ căn phòng giảm mạnh, biến hơi thở của những kẻ sống sót thành khói trắng. Quần áo họ ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Đứng yên!”
Đội bảo vệ xuất hiện và hét lên cảnh bảo. Khoảnh khắc họ nhận ra cuộc thảm sát này, họ ngay lập tức nổ súng vào thiếu nữ kia.
Khả năng phân tích tình huống nhanh chóng và đưa ra quyết định bắn thẳng vào một thiếu nữ ngay lập tức đã cho thấy kinh nghiệm chiến trường của họ. Rất có thể họ là những cựu lính đánh thuê được thuê thông qua các bản hợp đồng của tập đoàn có được với ngành công nghiệp quốc phòng.
Ba bảo vệ đứng phía trước. Đang chạy đến ngay sau họ là năm người khác. Những viên đạn sượt qua thiếu nữ kia. Cô nheo mắt rồi đưa tay về phía họ và làm một hành động như thể đang nghiền nát thứ gì đó trong tay mình. Cả tám bảo vệ đột nhiên ngã xuống, máu tràn ra từ khắp người họ.
Cô ta đã làm gì…?
Vết thương của họ chẳng có gì giống nhau cả, cả về vị trí lẫn độ nghiêm trọng. Hơn một nửa vẫn còn thở. Một người trong số họ, dù đã bị gãy cả hai chân, vẫn cố chĩa súng vào cô ngay cả khi đang rên rỉ vì đau. Nhưng nỗ lực đó là vô ích; Màn sương uốn lượn xung quanh biến cả người đàn ông kia và những bảo vệ sống sót thành những bức tượng băng.
“Tôi cho phép sử dụng vũ khí ma thuật!”
Brian cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn và kết nối vào một camera giám sát bên trong cơ sở lưu trữ. Hắn ra lệnh.
Avatar quái vật vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Tuy nhiên, việc phát triển súng có khắc rune cho phép chúng sử dụng mana đã gần như hoàn thiện. Thứ được gọi là “Vũ khí magitech của thế giới hiện đại” đã gần như sẵn sàng để sử dụng trong thực chiến.
Để tạo ra vật liệu nhạy cảm với mana, họ cần giữ một lượng bạc tiếp xúc với mana trong gần hai năm. Thế nên nguồn nguyên liệu để chế tạo vũ khí vẫn còn hạn chế, và bản thân những khẩu súng này không thể bắn ở chế độ tự động do cần một lượng lớn mana cho mỗi phát bắn. Bù lại, súng được khắc rune có tầm bắn và sức công phá của một khẩu súng trường tiêu chuẩn dù sử dụng đạn 9mm. Hơn thế nữa, đạn bắn ra sẽ không bị ảnh hưởng bởi không khí và trọng lực. Đây là loại súng đầu tiên trên thế giới có đường đạn thẳng.
Vài phút sau, một đội bảo vệ khác đến. Họ cầm theo mấy khẩu súng trông khá lạ mắt.
Chúng trông khá thon gọn. Gắn vào mặt dưới súng là những hộp nhỏ cỡ khoảng một hộp bút: đó là pin mana. Nếu họ có thể sử dụng avatar ở đây thì họ đã làm rồi. Thật không may, thời gian hoạt động của chúng vẫn còn quá hạn chế, có lẽ là do trong bầu khí quyển ở Trái Đất không hề có mana. Còn một lựa chọn khác là sử dụng các avatar đời cũ không cần đến mana, nhưng nó chỉ có thể đạt đến 70% khả năng vật lý của một người trưởng thành bình thường. Cuối cùng, tập đoàn không còn cách nào khác là phải sử dụng người thật.
Dù uy lực của các loại vũ khí ma thuật có thể khác nhau nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật là chúng hiệu quả trong việc chống lại các dạng sống tinh thần.
Hiện tại cơ sở này sở hữu 20 khẩu ‘súng ma thuật’, kể cả những khẩu dự trữ. 12 bảo vệ và 6 nhân viên có kinh nghiệm dùng súng đều đang chĩa súng vào thiếu nữ kia.
“Bắn!!!”
Bàn ghế bị xé thành nhiều mảnh dưới loạt đạn. Ngay khi mọi người nghĩ rằng thiếu nữ kia cũng chịu chung số phận với chúng…
…cô biến thành một đám sương. Những viên đạn cứ thế đi xuyên qua cô ta rồi mất hút.
Trong cơn sốc, các bảo vệ thậm chí quên mất sự tồn tại của khẩu súng trên tay họ trong chốc lát. Một đám sương trắng phóng về phía họ, và từ bên trong, thiếu nữ kia nhảy ra. Khi sương tan, tất cả những gì còn lại là 18 bức tượng băng.
“…cái quái gì thế này?!!”
Giọng của Brian phát ra từ thiết bị VR. Thiếu nữ màu trắng ấy nhìn vào camera kết nối với tầm nhìn của hắn, đôi tai thỏ của cô đung đưa như thể muốn nói, “Ngươi quên rồi à?” Cô đưa tay về phía camera và siết chặt.
“…aaAAAAaaaAAGAAaaaAA! Chân tôi Chân tôiiiii!”
Brian, người đáng ra là vẫn đang ở trung tâm nghiên cứu số 7, hét lên.
Hắn đã quên. Về việc lúc bé hắn đã suýt mất một chân trong một vụ tai nạn giao thông. May mắn thay, người tài xế kia đã dừng xe kịp lúc, nhờ vậy vết thương của hắn không quá nặng.
Nhưng trở lại thực tại, không may thay, người tài xế kia hóa ra chẳng hề dừng lại kịp lúc. Một chân của Brian đứt lìa khỏi cơ thể hắn.
Tiếng hét vang vọng của hắn bị cắt ngang bởi thiết bị đã dừng kết nối.
Trong căn phòng lạnh đến mức nước có thể đóng băng, Audrey ngồi bệt trên sàn. Khuôn mặt cô trở nên tái xanh, đôi môi tím tái, và cô còn chẳng thể lấy đủ can đảm để đứng dậy.
“…Số 13…” Audrey thì thầm, giọng cô run run.
Gần như chẳng còn ai còn sống cả. Nghe thấy lời thì thầm của cô, thiếu nữ kia lẳng lặng quay mặt lại.
Clack…clack… Cô ta tiến lại trên đôi giày cao gót trông giống như dùng để khoét vào da thịt hơn là để nâng đỡ trọng lượng của một cô gái. Đôi giày cao gót sắc như dao cạo dừng trước mặt Audrey, người thiếu nữ ấy nhìn thẳng và mặt cô.
“Cô nhận ra ta?”
“Cô là…Số 13? Tại sao cô lại trông thế này? Cô đã làm gì với phó giám đốc…?”
Nghe thấy Audrey trả lời lại bằng nhiều câu hỏi hơn, Số 13… Thiếu nữ màu trắng tên Shedy trông có vẻ hơi bực tức. Cô lặng lẽ lắc đầui.
“Chẳng có gì đặc biệt cả, thật đấy. Ngoài ra thì… mình cô là đủ.”
“Ah!”
Shedy nắm lấy cổ của Audrey và nhấc cô ta lên.
“Giờ ta sẽ trở lại đó. Ta vẫn chưa đủ mạnh để ở lại đây lâu. Nhưng hãy nhớ lấy…”
Audrey nuốt nước bọt. Mặt họ chỉ cách nhau tầm 10cm. Cô nghĩ mình đã trông thấy một ngọn lửa đen đang âm ỉ cháy sâu trong mắt thiếu nữ kia.
“Ta sẽ trở lại, và ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bây giờ nhiều. Ác ma sẽ trở lại và giết tất cả các ngươi.”
Shedy thả nữ thư ký xuống sàn. Cô bình thản quay đi rồi biến mất, tan biến vào màn sương dày đặc.
Đó là ngày mà tập đoàn biết đến sự tồn tại của một ác ma sẽ là kẻ thù của họ.
*
A/n: Mô tả về trang phục của Shedy có thể sẽ hơi khó hiểu, vì vậy tôi có phát thảo sơ qua.
Nếu bạn không giỏi tưởng tưởng trông Shedy sẽ như thế nào hãy xem qua.------------------------------------------
Trans: Muttsurini
edit: nhd