CHƯƠNG 23 : Cuộc gặp gỡ kỳ lạ
Còn 24 ngày nữa.
Giờ tôi có thể di chuyển nhanh như một con thú đang săn mồi nếu tôi bay trong dạng nửa người nửa sương, ngay cả trên một quảng đường dài. Nhưng tôi vẫn tốn cả ngày để tới thị trấn có chuyến xe đến thủ đô.
Vấn đề bây giờ là, tôi có thể bước vào thị trấn này mà không gặp phải rắc rối gì không? Thông thường sẽ có một lá chắn quanh thị trấn. Tôi chỉ có thể bước vào qua cổng chính.
Từ những gì tôi có thể thấy từ xa, thị trấn này khá phát triển. Có một đường tàu hỏa chạy qua nó.
Vậy thì chuyến tàu này sẽ di chuyển đến thủ đô, phải chứ? Thông thường là vậy. Tôi tự hỏi tại sao dân làng
lại nói là một ‘chuyến xe’? Tôi có lẽ sẽ hiểu một khi bước vào thị trấn. Vấn đề là, đây là một thị trấn lớn. Lính gác ở đây kiểm tra kỹ lưỡng hơn nhiều, họ thậm chí còn kiểm tra mặt từng người.
Chỉ kiểm tra mặt thôi thì vẫn ổn. Nhưng đó sẽ là một vấn đề lớn hơn nếu họ buộc tôi cởi mũ trùm. Tôi có thể sẽ bị bắt ngay lập tức.
…liệu việc tự mình bay có nhanh hơn là đi xe ngựa không? Trong khi tôi vẫn đang trầm ngâm bước đi, tôi thấy một thanh niên đang cầm một tảng thịt đẫm máu đứng bên đường.
Anh ta trông… nguy hiểm hơn là đáng ngờ.
Tảng thịt còn đang nhỏ máu trên tay trái anh ta là một cái đầu có sừng nhìn khá man rợ.
Anh ta gọi tất cả xe ngựa và lữ khách đi ngang qua. Với vẻ ngoài đáng sợ đó, không ngạc nhiên khi tất cả họ đều đi vòng qua hoặc tăng tốc để tránh anh ta.
[Thanh niên nguy hiểm] [Chủng tộc: Nhân tộc ♂] [Thám hiểm giả?]
[MP: 142/150] [HP: 200/200]
[Tổng lực chiến: 787]
Mạnh ! Thậm chí mạnh gần bằng tôi. Vậy ra vẫn có nhưng con người
mạnh thế này…
Anh ta là ai? Anh ta trông có vẻ đang gặp rắc rối, vì vậy tôi kéo mũ trùm xuống và cố hết sức để đi qua mà không bị anh ta chú ý. Thế nhưng mọi cố gắng của tôi là vô ích.
“Này cô bé, là cô đây… Phải, tôi đang nói với cô đấy, đừng có phớt lờ tôi.”
“…Có chuyện gì vậy?”
Anh ta khoảng ngoài hai mươi. Tóc ngắn đỏ rực như ngọn lửa, đôi mắt đỏ tươi. Khuôn mặt điển trai nếu bạn bỏ qua nụ cười tự mãn lộ hết cả hàm răng kia. Nói chung chỉ là một anh chàng đẹp trai bình thường.
Có vẻ ban đầu trang phục của anh ta khá đắt, nhưng những vết máu khô khiến nó trở nên bẩn thỉu. Thành thật mà nói, anh ta thật hôi hám.
“ó chyện zì vại?”
“ Cô đã nói câu đó rồi! Và tại sao lần này cô lại bịt mũi?! Thô lỗ quá đấy.”
“Được rồi. Làm lại nào, chuyện gì?”
Dù khó chịu, nhưng khi nhận ra cuộc nói chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu, anh ta giơ cái đầu về phía tôi.
“Mua nó đi. Đây là một cái đầu ogre. Một đồng bạc là đủ.”
“…hả?”
Anh ta bảo tôi mua cái đầu ogre? Tại sao? Tôi nghiêng đầu, tay vẫn bịt mũi. Tâm trạng anh ta trở nên tệ hơn nữa.
“Thôi nào, cô bé, đây là một cái đầu ogre! O-G-R-E! Chỉ cần mang nó đến Guild thám hiểm giả ! Cô có thể được cả một đồng vàng nhỏ từ việc bán chiếc sừng cộng thêm tiền thưởng!”
“Seo ank kong tụ đén tó?”
“Ngưng việc bịt mũi
đi… Tôi cũng muốn làm vậy lắm, nhưng xui xẻo thay, bạn đồng hành của tôi đang giữ thẻ nhận dạng và toàn bộ tiền của tôi. Tôi chỉ có thể gặp họ trong thị trấn. Cô hiểu rồi chứ.”
Vậy cơ bản là, một người muốn vào thị trấn phải có mang cả thẻ nhận dạng hoặc tiền để trả phí. Anh ta không có cái nào cả, vì thế anh ta cố kiếm một đồng bạc bằng cách bán cái đầu ogre cho người qua đường.
Khá vô trách nhiệm nhỉ? Anh ta chắc hẳn đến từ một gia đình giàu có.
“Tại sao anh lại tách khỏi họ?”
“Chúng tôi đến đế quốc Touze để tham gia một cuộc đấu giá. Tôi nghĩ mình có chút thời gian rảnh nên tôi tách ra để đi săn một chút, rồi tôi thấy con ogre này. Tôi theo bản năng nhảy khỏi ngựa và đuổi theo nó. Tôi không nghĩ là nó kéo tôi vào một cuộc
rượt đuổi đầy thú vị lâu đến thế. Whoops!” Anh ta cười khanh khách.
Tôi thực sự đồng cảm với ai đó phải đi cùng anh ta…
“Vậy phí vào cổng là một đồng bạc à?”
“Hả, cô không biết sao? Một đồng bạc là phí làm thẻ nhận dạng tạm thời. Nếu sau đó cô làm một cái chính thức, cô có thể lấy lại số tiền đó.”
“Hmm…”
“Vậy nên cô bé, mua giùm tôi cái đầu đi.”
“Xem nào… Hay tôi cho anh mượn một đồng bạc, và anh giúp tôi vào thị trấn thì sao?”
Một đứa trẻ đi một mình sẽ rất đáng ngờ, nhưng có lẽ sẽ không quá đáng ngờ nếu tôi đi cùng một người lớn. Anh ta suy nghĩ một chút, rồi ngay lập tức gật đầu.
“Tôi không rõ cô đang suy tính điều gì, nhưng được thôi. Nếu có gì xảy ra, đó là vấn đề của đất nước này, không phải của tôi. Được rồi, cô bé, tôi chấp nhận.”
“Thỏa thuận vậy nhé. Đây, hai đồng bạc, để trả phí cho hai chúng ta. Tiện đây, Blobsy.”
*boing*
“Ồ? Hohoh? Đây không phải slime thạch sao? Cô có một con thú cưng hiếm đấy.”
Hình như con bé là một loài quái vật hiếm thấy. Anh ta nhìn chằm chằm với đầy sự thích thú.
Blobsy nhảy khỏi túi xách của tôi. Nghe theo lời tôi, con bé bám vào trang phục của anh ta, dọn sạch máu và các vết bẩn.
“Ôi trời, thật sự quá sức tiện lợi. Tôi đã nghe nói cô sẽ không bao giờ thấy rác trong dinh thự của mình nếu cô có thể sở hữu một con. Tốt nhất cô nêu giấu kĩ nó, cô bé.”
“Shedy.”
“Mm?”
“Tôi không phải là ‘cô’ hay ‘cô bé’. Tên tôi là Shedy.”
Tôi không thực sự cần thuyết phải nói cho anh ta biết, nhưng toàn bị gọi là ‘cô’ hay ‘cô bé’ thật sự có chút khó chịu.
“Hiểu rồi. Vậy thì, Shedy,
Tôi sẽ cho phép cô gọi tôi là Tiz.”
“…”
Tôi có cảm giác việc này sẽ dẫn đến rất nhiều rắc rối về sau.
“…Tiện đây, đưa tôi cái đầu ogre. Tôi sẽ cất nó cho đến khi chúng ta vào thị trấn.”
“Oooh, cô là một Packer à? Cô là một cô bé tiện lợi đến bất ngờ đấy, Shedy.”
“Packer?”
Theo anh ta, khi lam nguyệt sáng soi thì sẽ có một ai đó được sinh ra mang theo sức mạnh thần bí, đại loại như tăng sức mạnh thể chất hay thở dưới nước.
Những người này được cho là nhận được phước lành từ các vị thần, họ được gọi là các Miko. Trong đó có những người sở hũu năng lực mang nhiều đồ hơn bình thường trong những chiếc túi hay túi sách họ sử dụng, họ được gọi là Packer.
“Hiểu rồi. Packer thường hay bị hiểu lầm. Tôi cũng là một Miko, tôi hiểu cảm giác của việc trở thành mục tiêu của sự đố kỵ”
Có vẻ như, những chủ cửa hàng không rõ cơ chế hoạt động của năng lực này lo sợ
nó sẽ giúp các Packer dễ dàng trộm đồ, nhưng trên thực tế họ chỉ có thể tăng sức chứa túi của họ. Họ không thể khiến vật phẩm biến mất vào hư không.
Thế nhưng tôi có thể. Sau cùng thì tôi vẫn đang chứa đồ trong cơ thể mình.
“Nhân tiện thì, năng lực của tôi là Phước Lành Của Lửa. Ngọn lửa tôi tạo ra sẽ mạnh hơn, và tôi sẽ không bị tổn thương bởi bất kỳ ngọn lửa nào.”
“Vậy à…”
Vậy ra cũng có những người đặc biệt như các alpha tester bí mật chúng tôi ở tân giới.
Không lâu sau đó, tôi và tên người lớn vô tích sự Tiz đã vào được thị trấn.
Lính gác có liếc nhìn sang tôi, nhưng khi Tiz ăn mặc lịch sự với vẻ ngoài quý phái lên tiếng “Con bé đi cùng tôi”, họ cho chúng tôi qua mà không hỏi gì thêm.
Vẻ ngoài thực sự rất quan trọng.
“Nhân tiện, anh nói có một buổi đấu giá nhỉ? Anh định mua gì?”
“Ừm, đúng thế. Tôi nghe nói các thám hiểm giả đã đem về một viên ma thạch màu vàng trông như một viên đá quý. Nếu tôi gắn nó vào một thanh kiếm ma thuật, có thể tôi sẽ dùng được sức mạnh đặc biệt từ nó.”
“Thế à…”
Có vẻ việc đến thị trấn này thực là một quyết định đúng đắn.
“Vậy thì, cảm ơn nhé, Tiz. Cái đầu ogre của anh đây.”
“Chờ đã. Đừng có lấy nó ra ở đây, nó sẽ lại khiến tôi bị bẩn mất. Ngoài ra, tôi không có thói quen nhận không sự giúp đỡ từ phụ nữ và trẻ em. Đi với tôi, tôi sẽ trả cho cô số tiền đó.”
“…chúng ta sẽ đi đâu?”
“Tất nhiên là Guild thám hiểm giả rồi.”
…hả?
Tiz gần như chỉ nắm tay và kéo tôi thẳng đến đó. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đến thăm một thị trấn ở một thế giới khác, nhưng tôi thậm chí còn chẳng có thời gian để tham quan. Những con đường tôi nhìn thấy trong khi bị kéo đi trông rất giống Tây Âu cổ.
Guild thám hiểm giả là một tòa nhà ba tầng mộc mạc bằng đá từ trong ra ngoài.
Tôi tự hỏi mình có phải con quái vật đầu tiên bước vào trụ sở guild không nhỉ…
“Shedy, lấy nó ra đi.”
“…được rồi.”
Tôi giả vờ lấy cái đầu ra từ túi xách của mình. Tiz bắt đầu thương lượng với cô tiếp tân. Tôi trốn vào một góc, cố gắng để không bị chú ý.
Giờ đang là buổi sáng. Chỉ có vài nhóm thám hiểm giả đang nhìn vào các yêu cầu, trò chuyện, hoặc nói chuyện với nhân viên của hội.
Để đối phó với sự gia tăng số lượng quái vật, các cường quốc trên thế giới đã đồng ý thành lập ‘một tổ chức riêng để đại diện cho lính đánh thuê’. Nói cách khác, chính là Guild thám hiểm giả. Trước đây, các nhóm lính đánh thuê sẽ phải thương lượng trực tiếp với các quý tộc hoặc thương nhân để làm việc, một việc mà giờ được Guild đảm nhiệm.
…nói thật thì, trụ sở Guild này đầy vấn đề.
Thám hiểm giả là chuyên gia về việc xử lý quái vật. Họ thật sự khá mạnh mẽ. Thoáng nhìn qua thì không cho thấy bất cứ ai có khả năng là beta tester. Tuy nhiên, một vài người có hơn 300 lực chiến trong số những người có vẻ mạnh.
Giờ thì, vấn đề không phải là họ có lực chiến cao. Vấn đề chính là ngay cả những người có vẻ khá mạnh chỉ có lực chiến khoảng 300.
Trong thế giới này tồn tại một phương pháp để xác định ma lực và lực chiến của đối thủ. [Thẩm định]
Và ma lực và lực chiến của thì tôi vượt xa các thám hiểm giả.
[Shedy] [Chủng tộc: Mistral] [Trung-hạ quỷ (Hạ cấp)]
-Con quỷ của làn sương quyến rũ nhảy múa trên biển bắc. Một dạng sống tinh thần khôn ngoan.
[MP: 760/760] 5↑
[Tổng lực chiến: 836/836] 6↑
[Kỹ năng đặc trưng: ]
[Kỹ năng chủng tộc: Gây sợ hãi]
[Thẩm định đơn giản] [Dạng người(Lão luyện)] [Expert Packer]
Tôi quá bất cẩn rồi. Tôi đã nghĩ có khá nhiều người mạnh như Tiz. Nghĩ lại thì, có lẽ anh ta mạnh khác thường bởi năng lực đặc biệt của mình. Dù vậy thì ma lực của anh ta lại chỉ có 150. Lượng ma lực tôi có không chỉ bất thường, nó hoàn toàn dị thường nếu đem ra so sánh.
Đó chính là lý do tôi trốn vào một góc, cố gắng không gây chú ý…
“Shedy, đến đây!”
Và rồi Tiz hét to tên tôi. Chết tiệt, tên đó đang làm cái quái gì vậy chứ?!
Vài thám hiểm giả ngơ ngác nhìn quanh. Tên đó có lẽ sẽ hét tên tôi lên lần nữa nếu tôi cứ phớt lờ hắn, vậy nên tôi lẳng lặng tiến về quầy anh ta đang đứng.
“Cô chậm chạp quá.”
“…anh muốn gì ?” Tôi bực dọc trả lời.
Anh ta nhìn tôi như một con ngốc và trả lời, như thể việc đây là việc hiển nhiên nhất trên đời, “Đăng ký cho cô làm thám hiểm giả chứ còn gì nữa?”
“…hả?”
Nhưng gì anh ta nói thực sự làm tôi bối rối.
Tiz chỉ cười, “Tôi cũng vừa đăng ký lại. Thật ra cô không cần thẻ nhận dạng, cô chỉ cần đủ lực chiến để đăng ký. Cô cũng đăng ký đi. Chỉ cần đặt tay lên viên pha lê này.
Nghiêm túc đấy, anh đang buộc tôi làm cái quái gì thế?! Chết tiệt…
Viên pha lê lớn vẫn đang hiển thị ma lực và lực chiến của Tiz với những con số đang phát sáng. Tôi bất giác lùi lại, Tiz nắm lấy tay tôi và mạnh mẽ đặt nó lên viên pha lê.
“Tôi không cần đăng ký đâu!”
“Mau đăng ký đi! Sẽ rất phiền phức cho cô nếu không có thẻ nhận dạng.”
Chết tiệt, không khônnnng…
[Reroll] [Reroll] [Reroll] [Reroll] [Reroll] [Reroll] [Reroll] [Reroll] [Reroll] [Reroll] [Reroll] [Reroll] [Reroll] [Reroll] [Reroll] [Reroll] ―
[MP: 120]
[Tổng lực chiến: 196]
“Chà, cô khá mạnh đấy.”
“…cảm ơn.”
May mắn là viên pha lê chỉ có thể hiển thị chỉ số tức thời của tôi…
Tôi đã điên cuồng sử dụng kỹ năng đặc trưng để làm giảm ma lực bản thân. Vài thám hiểm giả làm đổ đồ uống, số khác thì trượt chân, vài cái ghế có thám hiểm giả ngồi tựa lưng đột nhiên gãy, vài nhân viên làm đổ mực lên tài liệu của họ. Những tiếng kêu thất thanh vang lên khắp xung quanh tôi.
Tôi nhận được thẻ thám hiểm giả mà không gặp thêm rắc rối nào. Tiz chia cho tôi một nửa tiền thưởng từ cái đầu ogre và tiền bán nguyên liệu. Tôi được năm đồng bạc. Anh ta cũng trả phí đăng ký cho tôi. Nhưng tôi không định cảm ơn đâu.
“…tạm biệt.”
“Cảm ơn vì đã giúp đỡ, Shedy. Nếu sau vài năm nữa chúng ta gặp lại, khi cô đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp. Tôi sẽ khiến cô là của tôi!” Anh ta cười to đầy hăng hái.
Ai thèm hẹn hò với anh chứ? Và anh thậm chí còn chẳng nói rõ mình là ai và ở đâu.
...Thật mệt mỏi, hết chuyện này đến chuyện khác.
Có vẻ không mấy ai có thể sử dụng [Thẩm định]. Một viên pha lê thẩm định với 10 lần sử dụng cũng mất đến ba đồng bạc, trong bạn phải dùng gần trăm lần để học được kỹ năng này.
Và tôi đã nghe rằng kể cả khi học được kỹ năng này, nếu bạn thuộc chủng tộc có cơ quan cảm giác yếu như nhân tộc, bạn sẽ tốn khá nhiều ma lực. Thám hiểm giả thông thường sẽ phải tiết kiệm ma lực cho việc sử dụng kỹ năng của họ, cũng như thỉnh thoảng sử dụng pha lê thẩm định. Sẽ không ai lãng phí tiền bạc và ma lực của họ cho tính may rủi của việc thẩm định. Có lẽ cái giá 1 mana/lần chỉ là bởi tôi là quái vật.
Tôi thực sự cần một biện pháp để che giấu thân phận quái vật của mình tốt hơn…
Sau một lúc, tôi cuối cùng cũng tìm được đích đến của mình: xe ngựa chở khách. Tôi nói chuyện với người đánh xe trung niên trông có vẻ buồn chán.
“Xin lỗi, một chuyến đến thủ đô hết bao nhiêu?”
“Thủ đô, eh? 5 đồng bạc, và chúng ta sẽ khởi hành sau ba ngày. Nếu thời tiết thuận lợi, có lẽ chúng ta sẽ đến nơi sau 5 ngày.”
“Vậy à, cảm ơn…”
Tôi giấu đi sự sửng sốt của mình để trả lời một cách lịch sự rồi rời đi.
Tôi có thể lo liệu vấn đề giá cả theo cách này hay cách khác, nhưng ba ngày rồi lại thêm năm ngày nữa… quá mất thời gian.
Tôi bắt đầu thật sự cân nhắc đến việc bay thẳng đến đó. Tuy nhiên, đây là quãng đường dài năm ngày trên một chiếc xe ngựa. Tôi sẽ dễ dàng bị lạc.
Vì vậy tôi xem xét đến tàu hỏa. May mắn thay, chuyến tàu đến thủ đô sẽ khởi hành vào tối nay, và nó chỉ mất một ngày. Nhanh thật!
Nhưng vé tàu là 5 vàng nhỏ.
Xem nào… giá trị tiền tệ tăng dần lên 10 lần, vậy là gấp 10 lần 1 đồng bạc? 5000 đô? Đùa à.
Tôi chỉ có khoảng 10 đồng bạc trong tay. Kể cả nếu tôi ra ngoài ngay để tìm và ‘tịch thu’ tài sản của vài tên cướp, việc đó cũng mất cả một ngày.
…được rồi, lẻn lên tàu vậy.
Khi tôi bắt đầu tìm cách để lẻn lên tàu, tôi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông từ phía sau lưng tôi, gần như là tiếng thì thầm.
“Này, cô bé. Cô muốn lên chuyến
tàu này, phải chứ? Tôi biết một cách đấy.”
-----------------------------
Ghi chú của tác giả: Giải thích ngắn gọn về thẩm định, kỹ năng và Miko.
Trong những người dân bình thường, hầu như không ai có thể sử dụng thẩm định như một kỹ năng. Chỉ một vài thương gia có thể sử dụng chúng. Và việc học kỹ năng này không phải là không có nhược điểm; loài người với khả năng nhận thức thấp sẽ phải tốn 10 ma lực mỗi lần sử dụng. Ngay cả các thám hiểm giả sẽ chỉ sử dụng kỹ năng này trong các tình huống thực sự quan trọng.
Thay vào đó, hầu hết những người có nhu cầu thẩm định vẫn mua và sử dụng pha lê.
Lý do có ít người có thể sử dụng kỹ năng này không chỉ do chi phí, mà cũng là do ngay từ đầu không có nhiều pha lê trên thị trường.
Các đền thờ, vì muốn giữ giá của pha lê ổn định vì lợi ích của các thám hiểm giả, đã giới hạn số lượng pha lê trên thị trường. Do đó, nhu cầu mua luôn cao.
Kỹ năng thường có được sau khi tập luyện. Nhân loại trong Yggdrasil thậm chí còn không biết rằng kỹ năng có nhiều cấp độ khác nhau .
Vậy thì, cấp độ được quyết định như thế nào? Với mỗi lần tăng cấp kỹ năng chiến đấu, người ta có thể học và sử dụng thêm một kỹ thuật chiến đấu. Số lượng kỹ thuật có thể học được quyết định bởi cấp độ. Người chơi tự động học được kỹ thuật mới khi tăng cấp kỹ năng
Khi tự thẩm định, chỉ có người mới chơi có thể thấy được những kỹ năng mà họ sở hữu
Khả năng đặc biệt của Miko khác với các kỹ năng. Người ta nói rằng các khả năng đó là do ảnh hưởng của mana. Chỉ một trên một ngàn đứa trẻ được sinh ra sở hữu những khả năng này.
Có lẽ khả năng đặc biệt của các alpha tester bí mật cũng đến từ mana rò rỉ từ Yggdrasia đến Trái Đất.
------------------------------------------
Trans: Muttsurini
edit: nhd
Nhờ sự hỗ trợ của bác nhd nên tiến độ sẽ phần nào khá hơn. Tuy nhiên tiến độ có lẽ vẫn sẽ khá thất thường.