Nhâm Phóng Ưu định “Lập tức rời đi” nhưng vẫn ở thêm một đêm, đương nhiên vì vết thương của hắn, chứ không phải nàng có tâm tư gì muốn lưu lại.
Có điều hắn tuy rằng đang bệnh, nhưng thái độ đối với nàng lại giống như nàng mới là người cần được chiếu cố.
“Sắc mặt của nàng không tốt lắm, có phải đêm qua không ngủ đủ hay không?” Độc thương của Đinh Thuần đã cải thiện rõ ràng, ban đêm hắn không hề nôn điên cuồng, nhiệt độ cũng không cao tới bốc hỏa chẳng lùi, một đêm ngủ sâu.
Nhưng thật ra chính nàng như còn lo lắng, ngẫu nhiên khi hắn nửa đêm tỉnh lại vẫn có thể thấy nàng cố mở to hai mắt ngồi ở trên ghế bên cạnh coi chừng hắn, làm hắn băn khoăn.
“Ta ngủ ngon cực kỳ.” Nhâm Phóng Ưu theo trực giác phủ nhận, không nghĩ muốn cho hắn biết chính mình xác thực vì lo lắng cho hắn, chỉ là hai mắt nàng hơi có quầng thâm làm cho lời nói dối của nàng bị lộ tẩy.
Đinh Thuần biết nàng cậy mạnh, cũng không bới móc lời nói dối của nàng, hắn mới định đứng dậy, Nhâm Phóng Ưu lại gần đưa cho hắn một phong thư.
“Tri phủ Hàng Châu cho người phi ngựa đưa tới……” Nhâm Phóng Ưu đưa tới tay hắn, ánh mắt đầy cảm xúc bị đè nén.
Bọn họ một đường đi hướng bắc, cách Hắc trại chỉ còn một ngày đường, thần kinh của nàng càng ngày càng căng thẳng.
Đinh Thuần tiếp nhận, không tránh cũng chẳng ngại ở trước mặt nàng mở bức thư ra, vừa nói: “Hẳn là muốn cho ta biết Triệu Nhị Hổ đã chuyển giao đến Phượng Minh thành.”
Cách hai mươi dặm bên ngoài Phượng Minh thành đã dàn quân án binh bất động chuẩn bị sẵn sàng, hắn cố ý dụ rắn ra khỏi hang, hắn lường trước được Hắc trại chẳng thể cứ để Triệu Nhị Hổ bị nhốt trong lao tù lâu dài như vậy, dĩ nhiên sẽ nghĩ cách tiến đến cứu người thoát ra.
“Phượng Minh thành? Triệu Nhị Hổ không phải áp giải hướng tới Hàng Châu sao?” Nhâm Phóng Ưu cả kinh, trong ánh mắt lóe ra cảm xúc mạnh mẽ, kịch liệt, nàng cố ý hạ giọng, không cho hắn phát hiện, cũng nhân cơ hội tìm hiểu kế hoạch kế tiếp của hắn. “Ngươi bị bệnh lâu như vậy, Hắc trại có tin tức gì sao?”
Đinh Thuần nghe vậy, nâng mắt liếc nhìn nàng một cái.
“Nàng thật sự là xem thường ta, trong lúc ta sinh bệnh, ta cũng không có kéo dài việc công, ta sai người đem Triệu Nhị Hổ chuyển đến Phượng Minh thành, đến lúc đó Hắc trại cứu không được người, mà Hắc trại đang trong phong ba nháo loạn tranh đoạt quyền lực nhất định sẽ càng hỗn loạn thêm, thập phần có lợi cho ta xuất binh dẹp tan bọn họ.” Đinh Thuần đem thư thu hồi (cất đi), vẻ mặt chờ mong nhìn trên mặt nàng chắc sẽ biểu lộ tán thưởng hắn.
Nhưng chính là hắn không đợi được biểu cảm đó, thật ra hắn nhìn thấy nàng quá sợ hãi, như là bị kinh hách nghiêm trọng.
“Ngươi…… Ngươi đã muốn chuẩn bị tốt?” Trái tim Nhâm Phóng Ưu phút chốc ngừng đập. “Khi nào thì?” Nàng căn bản không phát hiện hắn cùng với bên ngoài có liên lạc gì.
“Ta mỗi ngày đều xử lý.” Đinh Thuần thấy khó hiểu vì sao bộ dáng nàng giờ đây chợt giật mình. “Nàng làm sao vậy?”
“Ngươi mỗi ngày đều xử lý?” Thanh âm của Nhâm Phóng Ưu tăng cao vút. “Vì sao ta cũng chưa bắt gặp qua lần nào? Chẳng lẽ ngươi đề phòng ta? Không tin ta?”
Nàng nghĩ rằng ẩn núp ở bên người hắn có thể biết quyết định hoặc sách lược của hắn, nhưng không nghĩ tới nàng lại chẳng hay biết gì.
“Đương nhiên không phải!” Đinh Thuần nhíu lại đôi lông mày rậm. “Ta chỉ là thừa dịp nàng đun thuốc, hoặc là khi mời đại phu……”
“Ngươi làm như vậy chính là đề phòng ta!” Nhâm Phóng Ưu không đợi hắn nói xong, trực tiếp đánh gãy lời hắn. “Ngươi không muốn để cho ta biết, cho nên luôn thừa dịp ta không ở……”
“Đợi chút……” Đinh Thuần đi tới gần người nàng, vươn tay đặt lên hai vai nàng, không rõ vì sao nàng không khống chế được. “Sự tình không phải như nàng nghĩ đâu.”
“Bằng không còn có thể như thế nào?” Nhâm phóng lo lắng thất kinh đứng lên, không nghĩ tới nàng chưa làm được việc, nhưng còn lại có thừa thất bại.
Nguyên tưởng rằng nắm chắc thắng lợi, sự thật chẳng xảy ra như suy tính. Nghĩ đến bởi vì sai lầm của nàng, khả năng sẽ làm huynh đệ trong trại mất mạng, nàng vừa tức vừa giận.
“Ta làm như vậy, không phải bởi vì không tin nàng, mà là bởi vì…… thời điểm nàng ở bên ta, ta nghĩ hoàn toàn không phải chính sự, ta nghĩ tất cả mọi việc đều là muốn bằng cách nào đó làm nàng gật đầu chấp nhận ở lại bên cạnh ta.” Ngữ điệu Đinh Thuần ôn nhu, nhưng thái độ kiên quyết, ý muốn trấn an cảm xúc kích động của nàng.
Nhâm Phóng Ưu ngẩn ra, bởi vì lời hắn nói mà toàn thân căng cứng, thậm chí không biết làm sao nàng tự lùi từng bước.
Nàng có thể cảm nhận được lòng chân thành của hắn trong lời nói, mà hắn như vậy càng làm cho nàng đã sợ hãi càng thêm sợ hãi.
Suốt mấy ngày nay cho tới giờ, hắn đối tốt với nàng lắm, hỏi han nàng ân cần, quan tâm đầy đủ, săn sóc tỉ mỉ, đau vì nàng, sủng nàng, mặc kệ sắc mặt của nàng kém nhiều, mặc kệ thái độ của nàng nhiều lúc hơi quá, hắn thủy chung không có thay đổi.
Lòng của nàng dao động, tấm lá chắn chống đỡ của nàng trở nên yếu ớt, trong vài lúc không có người biết đến thì ánh mắt của nàng luôn theo dõi nhìn ngắm hắn, một lòng bắt đầu vướng bận vì hắn.
Nhưng, làm sao có thể?
Nàng biết đó là không nên, vì thế dù đau nhưng nàng vẫn hạ quyết tâm, lúc này đây thật sự phải đi.
“Thương thế của ngươi sẽ mau khỏi hẳn.” Nhâm Phóng Ưu đẩy hắn ra, bước lui từng bước.
Đinh Thuần nhanh nhíu mày, rõ ràng cảm giác thấy nàng đẩy hắn, trong ngực hắn rất buồn, tâm trầm uất.
Nàng phải đi.
Tuy rằng cảm giác này thực đột ngột, thực bất khả tư nghị (không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được), nhưng hắn chính là có thể cảm giác rằng nàng quyết định phải rời khỏi.
“Việc kia thì thế nào?” Đinh Thuần truy hỏi, nhìn nàng xoay người tránh hắn, dựa vào cửa sổ, đón gió, làm cho gió thổi tung mái tóc của nàng.
Mái tóc đen của nàng rối loạn, tâm hắn cũng rối loạn.
“Ta ở nơi này bên ngươi khiến chậm trễ nhiều thời gian lắm rồi, ta còn có việc muốn xử lý……” Nhâm Phóng Ưu lạnh giọng mở miệng.
Chính mình là làm sao vậy?
Sớm biết rằng hai người không có kết quả, vì sao giờ khắc này đang nói ra lời chia tách nhưng mà trong lòng lại rối rắm và chua xót nói không nên lời.
“Ta dọa nàng sợ sao?” Đinh Thuần đứng đó nhìn bóng dáng nàng lạnh lùng đầy khó hiểu mà đau lòng.
Là vì hắn giữ thật chặt, nên làm cho nàng nóng lòng muốn chạy trốn sao?
“Đừng nói giỡn, ta chỉ là có việc phải làm.” Nhâm Phóng Ưu dùng sức lắc đầu phủ nhận, ngực nàng nhất thời cảm thấy đau đớn kịch liệt.
“Chuyện gì gấp như vậy?” Đinh Thuần không tin, cảm thấy nàng chỉ đang lấy cớ.
“Không liên quan tới chuyện của ngươi.” Nhâm Phóng Ưu nói bằng giọng điệu lạnh hơn. “Ân tình nên trả lại ngươi cũng trả xong, ta nên đi.”
Nàng không muốn lại cùng hắn dây dưa, nếu không…… Nàng muốn đối mặt với hắn như thế nào trong thời khắc sau này bọn họ đem đao kiếm gặp lại nhau.
Đinh Thuần nhìn bóng dáng của nàng, lần đầu cảm thấy vô lực.
Hắn muốn nàng ở lại, nhưng hắn biết nàng sẽ không vui vẻ, về phần lý do không chịu…… Hắn cũng không hiểu được.
“Nàng không phải muốn có tiếng vang sấm rền trên giang hồ, muốn đi theo ta tiêu diệt Hắc trại sao? Làm sao có thể……” Hắn muốn điều tra ra nguyên nhân, không nghĩ để nàng không minh bạch biến mất khỏi bên người hắn.
“Ta thấy phiền, mệt mỏi, cũng chán ngấy.” Nhâm Phóng Ưu rốt cục cố trấn định tâm tình, xoay người hé ra khuôn mặt lạnh lùng. “Ta không thích trang phục nữ nhi, cũng không có hứng thú với diện mạo tư thủ (diện mạo đẹp, tư cách tốt) của ngươi, ta nghĩ muốn một người tự do.”
Mấy câu nói đó thực đả thương người, nhất là một câu “Diện mạo tư thủ” kia làm Đinh Thuần cảm thấy ngực bị đánh một quyền.
Dường như nàng thấy hắn chưa bị thương đủ, nên còn cất bước rời đi.
“Ta phải đi rồi.” Nhìn ánh mắt hắn bi thương, Nhâm Phóng Ưu lo lắng căng thẳng, không thể tiếp tục đứng đây tiếp.
Nàng vốn không sợ trời không sợ đất, lần đầu biết đến tư vị kinh hoảng, nàng sợ chính tâm mình sẽ mềm yếu, rất sợ, thật sự phải lo sợ.
Nghe thấy nàng phải rời khỏi, nhìn nàng cất bước, Đinh Thuần đột nhiên tiến về phía trước, cầm tay nàng, kéo mạnh một phát, đem cả người nàng kéo trở lại, lao vào lòng hắn, nàng nâng đầu đón nhận ánh mắt của hắn.
“Ngươi……” Nhâm Phóng Ưu mới định giơ nanh giơ vuốt chất vấn hắn, không nghĩ tới trước mắt đột nhiên tối sầm lại, chợt kinh sợ.
Hắn – hôn nàng?
Nàng cả kinh, chân lảo đảo một cái, cả người ngã về phái sau.
Lập tức nàng nghĩ đến nàng sẽ ngã xuống đất, nhưng bên hông đột nhiên căng thẳng, nàng bị ôm vào trong lòng hắn ấm áp, tay nàng để trước ngực nàng, rất sợ hắn lại hôn nàng.
Nhưng hắn không nhúc nhích, chính là dùng một đôi mắt đen sâu thẳm thâm thúy khiến người ta cơ hồ muốn chìm sâu vào trong đó mà nhìn chằm chằm nàng, hơi thở hắn hỗn loạn, hô hấp của nàng cũng nhiễu loạn.
“Ta không nghĩ muốn để cho nàng đi.” Đinh Thuần trầm giọng nói, giọng nói khàn khàn có chút áp lực. Hắn tâm phiền ý loạn, nghĩ đến nàng phải đi hắn liền vừa tức vừa giận, không biết nên làm như thế nào cho phải.
“Ta nhất định đi.” Đón ánh mắt si tình của hắn, đầu Nhâm Phóng Ưu choáng váng, tâm cũng rất loạn, rốt cuộc khẩu khí không còn cứng rắn, thanh âm trong lúc vô tình biểu lộ nhiều ôn nhu.
“Vì sao? Ta đối với nàng không tốt sao?“Đinh Thuần không rõ lý do gì nàng phải đi không thể ở lại.
Hắn không thích dây dưa, nhưng là hắn không thể buông tay nàng được. Nếu nàng thật sự chán ghét hắn thì hắn sẽ không miễn cưỡng, nhưng là hắn rõ ràng có thể cảm giác nàng cũng chẳng phải không hữu tình hữu ý với hắn.
Nhâm Phóng Ưu ngậm miệng.
Nàng có thể nói, là chính bởi vì hắn đối với nàng thật tốt quá sao?
Nàng có thể nói, nàng không biết hắn đối tốt với nàng có thể tiếp tục tới khi nào?
Nàng có thể nói, hắn đối tốt với nàng thì có thể hại hắn bị trảm mất đầu sao?
Đáp án khẳng định là nàng không thể nói. Vì thế nàng chỉ trầm mặc, sau một lúc lâu mới thốt ra vài câu.
“Ngươi là người tốt, ngươi sẽ không miễn cưỡng một cô nương, không phải sao?” Giờ đây Nhâm Phóng Ưu thừa nhận nàng là một cô nương, bởi vì lòng của nàng đã muốn yếu đuối như thế.
Đinh Thuần một câu đều nói không ra.
Hắn không nghĩ rằng đúng, nhưng cũng không thể lắc đầu, tâm tình mâu thuẫn như vậy, hắn tưởng có thể giữ nàng bên mình lại giữ không được, tâm tính thiện lương của hắn đang giãy dụa.
“Bảo ta buông tay, thật sự làm không được……” Đinh Thuần cúi thấp mặt, chóp mũi chạm vào nàng, ngửi mùi hương thoang thoảng của nàng, tay hắn càng ôm chặt thêm, không bỏ nàng ra. “Ta chỉ muốn ôm nàng trong lòng, ôm càng nhanh, càng nhanh.”
Mấy ngày ở chung tới nay, lúc hắn thấy nàng hay lúc gần kề nàng đều làm cho nội tâm hắn cực khổ vì khát vọng.
Nhưng bởi vì tôn trọng nàng, hắn dùng tấm lòng chân thật của mình ý muốn cảm động nàng, hòa tan nàng, hắn nguyện ý kiềm chế hết thảy dục vọng; cho dù chịu tra tấn như vậy, phần lớn thời điểm đều thống khổ hơn chất độc trong người phát tác nhiều.
Hắn thậm chí thầm cảm tạ chút chút – nếu không phải độc thương tra tấn hắn khả năng không thể áp chế dục vọng trong cơ thể, thầm nghĩ đem nàng ôm vào trong lòng từ lâu.
Hiện tại, thương tổn khá hơn nhiều, mà nàng…… Lại phải rời khỏi.
Đón nhận ánh mắt hắn, tâm Nhâm Phóng Ưu vốn hung hăng giờ kinh sợ, chỉ vì có thể cảm thụ trái tim hắn chân thành tha thiết cũng phá hủy toàn bộ bức tường chắn trong tim nàng.
Nếu…… Như vậy liền phóng túng một lần?
Trong cuộc sống của nàng, lần đầu tiên nàng muốn bỏ qua những nguyên tắc nên tuân thủ, mà làm theo chính hi vọng của mình, không băn khoăn về trách nhiệm, không thèm nghĩ nhiều về chuyện tương lai nữa.
Nàng tự mình thừa nhận hắn là người nam nhân duy nhất nàng muốn đến nay, hắn có võ công hơn xa nàng, hắn ôn nhu lại dễ dàng đánh tan nàng.
Đôi tay nhỏ bé để ở ngực hắn vốn ngăn cản hắn tới gần, giờ chần chờ rồi chậm rãi di chuyển, run run xoa khuôn mặt dễ nhìn của hắn, vỗ về cái mũi thẳng của hắn, và nhẹ chuyển xuống đôi môi hắn.
Một nam nhân có khuôn mặt đẹp như vậy, một nam nhân như vậy…… Nói muốn nàng, không cho nàng rời đi -
Hắn cứ như thế dao động lòng nàng, hắn cũng là nam nhân nàng không thể muốn, cũng muốn không nổi.
Đinh Thuần cầm tay nàng, đem lòng bàn tay nàng dán sát vào mặt hắn, ánh mắt sắc bén của hắn càng sâu.
Hắn không hiểu nàng vì sao không thể lưu lại, nhưng hắn cũng không hiểu chính mình luôn luôn không thích miễn cưỡng người khác, vì sao không thể làm theo tâm ý của nàng để nàng rời đi?
Chẳng lẽ đây là không muốn xa rời sao?
Hắn như là bị ma ám, kìm lòng không đậu càng dựa vào càng gần, càng dựa vào càng gần……
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trong mắt nàng phóng đại, lớn đến có thể trong mắt hắn nhìn thấy hình ảnh chính nàng, nàng mơ hồ biết hắn muốn làm cái gì.
“Đinh Thuần……” Hơi thở của nàng đang run rẩy, biết nàng không nên dung túng hắn tiếp tục tới gần, nhưng nàng sao lại chẳng thể nói nên lời cự tuyệt.
“Ta ở đây.” Đinh Thuần có thể cảm giác nàng run rẩy, hắn thong thả lại kiên định chạm vào môi nàng, hôn cánh môi của nàng, che lại lời cự tuyệt nàng chưa thốt ra được.
Môi hắn, nóng quá, nóng đến làm độ cho nàng mất đi lý trí.
Tại một khắc đó, tay Nhâm Phóng Ưu cứng đờ đặt ở ngực hắn lại không có khí lực, nàng chỉ có thể cảm giác được hắn liếm môi hôn nàng, rồi cắn khóe miệng của nàng.
Lòng bàn tay của hắn di chuyển ra sau gáy nàng, nâng cái gáy của nàng, làm cho nàng càng thêm đầy đủ nhận cái hôn của hắn, đem ngọn lửa tình đốt lan ra toàn thân nàng, tăng thêm lửa nóng càng dụ hoặc.
“Đinh Thuần……” Nàng theo bản năng lẩm bẩm nho nhỏ tên của hắn, trong đầu trừ bỏ hắn rốt cuộc nhớ không nổi này nọ gì đó.
Cái hôn nồng nhiệt châm ngọn lửa càng không thể vãn hồi, cảm thụ tê dại theo từng động tác của hắn chạm tới mỗi một chỗ truyền đến mãnh liệt, toàn thân nàng mềm mại lan tràn một trận xúc cảm kỳ lạ.
“Không thể, không thể……” Nàng tưởng cho chỉ là một cái hôn, chính là một chút để nhớ lại.
Nàng chỉ là muốn biết được một nam nhân chính mình thương yêu hôn rốt cuộc là cảm giác gì, không hơn, nàng không tính sẽ cho nhiều như vậy.
Nhưng nàng không ngăn cản được, hắn cũng không dừng được.
Hắn hôn, càng nóng thêm, mà nàng thậm chí có thể cảm giác độ ấm trên người hắn cùng với lồng ngực hắn lõa lồ rắn chắc đang chặt chẽ dán vào thân nàng.
Khi nào thì hắn cởi áo ngoài của nàng?
Không ai có thể trả lời vấn đề của nàng, đơn giản là môi hắn càng nóng bỏng che lại nàng, đã nóng lại cái lưỡi nóng cũng muốn thâm nhập vào miệng nàng, mê loạn thần trí của nàng.
Nàng càng lúc càng mê loạn, bởi vì nụ hôn của hắn, tay hắn, hắn khiêu khích.
Lồng ngực rộng lớn kề sát phần rất tròn của nàng, mang đến cảm xúc càng mê loạn mất hồn, hắn cuồng vọng buông thả làm càn hưởng thụ toàn bộ nàng mềm mại.
Thân mình từng chút từng chút mềm mại như hư ảo, mười ngón trên đôi tay nhỏ bé của nàng chống cự bị hắn nắm giơ lên trên đầu nàng, nàng không còn cách nào nên càng kề sát thêm thân hình vĩ ngạn và rắn chắc của hắn, bị hắn châm lửa nóng mà nàng có chút khát vọng xa lạ.
Nàng run rẩy cảm giác được hắn sẽ thay đổi nàng, nhưng nàng lại vô lực ngăn cản, thậm chí lòng tràn đầy chờ mong.
Đôi môi hồng nộn không thể tự kìm chế mà rên rỉ một tiếng yêu kiều, thời khắc đó nàng biết – nàng xong rồi.
Nàng sắp trải qua những gì so với nàng dự đoán còn muốn đưa ra nhiều lại càng nhiều càng nhiều, không chỉ là thân mình trong sạch, còn có tình cảm và tâm nàng giao phó, trao gửi người ấy.
Trời hơi ửng sáng, Nhâm Phóng Ưu đã thập phần mỏi mệt lại thủy chung không có chợp mắt.
Nàng cẩn thận nhìn, cố sức nhớ kỹ khuôn mặt ở trước mắt nàng này.
Nàng phải nhớ lúc hắn ôn nhu, hắn đa tình, hắn tinh tế phủ xúc, hắn chuyên chú nhìn…… Sau này mỗi người đi một ngả sẽ lại không liên quan nhau.
Nhớ tới đêm qua triền miên, mang theo đau xót, lại mang theo chút ngọt ngào, lòng của nàng nặng nề lại bất đắc dĩ.
Chuyện không nên phát sinh cũng đã xảy ra, nhưng nàng lại không hối hận. Nàng nói cho chính mình, nàng có thể bỏ người này lại sau lưng, bất quá là một hồi hoan ái nàng cùng hắn đều có thể xử lý bằng lý trí, cho nên…… Cần phải đi.
Nàng thừa dịp hắn chưa tỉnh mà rời đi trước, nếu không khó tránh khỏi lại là một trận níu kéo với cả hai mà nói cũng đều chẳng dễ chịu.
Nhẹ nhàng chậm chạp, nàng in lại môi hôn lên trán hắn, một lần cuối cùng cho phép chính mình gần sát hắn. Sau đó dứt khoát kiên quyết đứng dậy mặc y phục, thu thập bọc hành lý, mở cánh cửa gỗ ra, sải chân bước nhanh rời xa người chính mình không hề muốn chia lìa.
Chính là cánh cửa gỗ mới mở ra, Đinh Thuần nằm trên giường thủy chung nhắm chặt hai mắt cũng mở mắt ra theo. Nhìn cửa gỗ đóng lại, hắn mâu thuẫn, hoang mang, trong lòng mãnh liệt tình ý lại chưa người nào có thể hiểu và biết.
Hắn chần chờ.
Có phải nên để nàng rời đi như vậy hay không? Rồi hắn từ nay về sau thương tiếc cả đời, ở trong lòng vĩnh viễn không chấp nhận, vĩnh viễn nhớ thương nàng, hối hận chính mình vì sao buông tay?
Không! Tuyệt không!
Hắn chưa bao giờ để nhi nữ tình trường ở trong lòng nhưng lúc này khiến hắn tâm phiền ý loạn, bất chấp mọi nguyên tắc, hắn chỉ muốn biết – vì sao nàng không muốn lưu lại.
Vì thế hắn tùy ý vơ áo quần vội mặc, đuổi theo.
Đinh Thuần khinh công kinh người, rất nhanh đuổi theo Nhâm Phóng Ưu.
Nàng bởi vì rời hắn đi mà nỗi lòng hỗn loạn, cước bộ vừa nhanh vừa vội, nàng cứ nhìn phía trước mà đã quên ngó phía sau, suốt một đường chẳng phát hiện ra Đinh Thuần đi theo nàng.
Đi theo bước chân nàng, tiến sâu vào rừng núi rất ẩn mật, trên mặt hắn nghi hoặc càng nồng đậm.
Đó xem ra là một thôn xóm tự cấp tự túc, nhưng vài đại hán thoạt nhìn hung thần ác sát (dữ tợn), không giống cư dân vùng núi bình thường – đột nhiên linh quang chợt lóe, tròng mắt đen của hắn càng nhanh tà mị.
Hắn không cưỡi ngựa nên dễ dàng và cẩn thận ẩn giấu thân hình, gắt gao đi theo phía sau Nhâm Phóng Ưu, nhìn thấy hành tung nàng làm như không muốn để người ta phát hiện nên chuyên chọn đường mòn đi, vừa vặn thuận ý hắn, thẳng đến khi nàng thuần thục đi vào một gian phòng, nhẹ đóng cửa lại.
Đinh Thuần ở ngoài cửa sau, còn đang đoán mục đích nàng đến nơi đây, lại kinh ngạc nhìn đến cánh cửa kia mở ra.
Một thân nàng giả trang nam, tóc đen búi trên đầu như nam, vẻ mặt ngưng trọng đi ra.
Đinh Thuần nhớ tới nàng từng đề cập qua nàng không thích trang phục nữ nhi, nhưng trong đầu hắn bất chợt chợt lóe – trong phòng này làm sao có thể có xiêm y của nàng?
Hắn kinh ngạc còn chưa có được đáp án, liền nhìn đến một nam nhân khác đi đến phía nàng. Hắn đang muốn ra tiếng nhắc nhở nàng phải cẩn thận, nam nhân kia lại chắp tay hơi cúi người, đối mặt với nàng hô to -
“Trại chủ? Trại chủ chừng nào thì đã trở về?” Đại hán vừa mừng vừa sợ, nhưng thái độ không mất đi cung kính.
“Vừa trở về, có nhận được tin tức ta truyền đi không?” Sắc mặt Nhâm Phóng Ưu đông lạnh, một hồi đến Hắc trại nàng lập tức khôi phục bản sắc bình tĩnh của nàng, cùng lúc muốn chuẩn bị nghĩ cách cứu Nhị Hổ, về phương diện khác nàng còn phải tra ra nội gian là ai.
“Có, Trình trại chủ…… Ách, là ta nói phó trại chủ, đang ở trong đại sảnh thảo luận nghĩ cách nên cứu Nhị Hổ như thế nào, trại chủ vừa vặn trở về.” Đại hán tự giác nói lỡ, cúi mắt khom người, bên ngoài càng tỏ vẻ kính sợ.
Trại chủ?
Nhâm Phóng Ưu ngoài mặt bất động thanh sắc (không thể hiện gì), nhưng trong lòng cũng không yên ổn vì hành vi Trình Giá tự phong trại chủ, nghi ngờ tên kia là có phải chính là cái tên nội gian.
“Ta đi nhìn một cái.” Nhâm Phóng Ưu đi nhanh rời bước, đại hán theo sau, hành lang âm u gấp khúc khôi phục yên tĩnh, mà Đinh Thuần trốn âm thầm lại thật lâu không thể nhúc nhích.
Hắn nghe được kẻ kia xưng hô – trại chủ.
Nàng là trại chủ gì chứ?
Mà theo như lời bọn họ trong miệng thốt ra bọn họ nghĩ cách tính cứu Nhị Hổ khỏi tù sẽ là Nhị Hổ nào?
Đinh Thuần không ngốc, hắn biết hắn nghe được cái gì, có điều hắn chính là không thể tin được.
Ưu nhi của hắn – đúng là trại chủ Hắc trại?
Tối hôm qua nữ nhân ở dưới thân hắn rên rỉ, làm cho hắn mê loạn, cuồng vọng, làm càn, đúng là đối tượng hắn muốn lấy?
Cái gì có thể so sánh tình cảnh trước mắt này, sao giờ lại càng thêm quỷ dị?
Cả người hắn đứng yên bất động trố mắt, hoàn toàn không thể phản ứng, sự sốt ruột trong mắt hắn dần thối lui, hai bàn tay nắm chặt mà vẫn không thể tin, trời không có gió rét mà đây lại lạnh như băng.
Đáp án công bố, hắn rốt cục biết vì sao nàng cuối cùng lại thích nữ giả trang nam, vì sao nàng luôn muốn nghe ngóng tin tức Hắc trại, vì sao nàng lúc này rời khỏi hắn…… Toàn bộ đều là vì Hắc trại.
Nàng lập mưu tính kế đến bên cạnh hắn, thám thính tin tức từ hắn, nàng nằm vùng, làm nội ứng, đặt bẫy hắn, mê loạn hắn……
Hắn xuất hiện một chút trào phúng tươi cười bên môi bạc, đùa cợt chính mình ngu xuẩn cùng chân tình, mắt hắn không sáng suốt, chẳng những không phân rõ bằng hữu cùng địch thủ, hắn thậm chí còn yêu thương nàng.
Hắc trại, hắn thế nhưng lọt vào Hắc trại như vậy.
Hắn điều tra hồi lâu nhưng tra không ra chỗ Hắc trại ở đâu, lại vì nàng dẫn dắt mà dễ dàng đi vào nơi này.
Hắn lường trước nàng cấp tốc chạy về Hắc trại, nhất định là có hành động đang tiến hành không muốn hắn biết…… Thần trí Đinh Thuần chợt mạnh mẽ một chút, đột nhiên nghĩ tới hắn nên lập tức đuổi theo mới phải.
Ở phòng nghị sự, cuộc thảo luận khẩn cấp đã diễn ra liên tục một đoạn thời gian, lại vì người mới tiến vào mà tiếng động trong phòng chuyển thành im lặng.
“Trại chủ đã trở lại!” Trong đó một đại hán lộ vẻ sắc mặt vui mừng đứng lên.
Nhâm Phóng Ưu đưa mắt thấy Lực Bá, người luôn luôn che chở nàng đang bất chợt vui sướng, nàng hơi hơi gật đầu.
Ngược lại hình ảnh Lực Bá vui sướng, nàng chú ý tới vẻ mặt Trình Giá kia chẳng có mấy vui vẻ, như là thực không muốn nhìn thấy nàng trở về.
“Ta còn suy nghĩ thời điểm tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị xuất phát đến Hàng Châu cứu Nhị Hổ, trại chủ ở nơi nào phong lưu khoái hoạt đây.” Trình Giá mở miệng liền mang ý khinh thường, không để nàng vào mắt.
“Ta biết được tin tức Nhị Hổ không ở Hàng Châu mà đã bị quay đầu giải đến Phượng Minh thành.” Sắc mặt Nhâm Phóng Ưu không đổi, thẳng tắp đi đến vị trí chủ vị trong đại sảnh, lướt qua Trình Giá đang mang ánh mắt phẫn hận, trực tiếp ngồi lên vị trí trại chủ, có biểu thị công khai ý tứ đầy hàm xúc.
Mấy người nghe thấy đều cả kinh. “Tin tức này có chính xác? Trại chủ từ đâu nghe được?”
“Ta đều có phương pháp riêng.” Nhâm Phóng Ưu trả lời xúc tích, quay lại nói về vấn đề chính. “Ta gấp trở về chính là muốn mọi người chớ hành động thiếu suy nghĩ, đó là một cạm bẫy quan phủ đã sắp sẵn chuẩn bị làm cho chúng ta nhảy vào đó.”
“Thế…… Thế nhưng không thể liền để Nhị Hổ hy sinh như vậy.” Trong đó có một người không đồng ý cách nói của nàng. “Cho dù sinh mệnh có nguy hiểm, chúng ta cũng phải cứu Nhị Hổ trở về.”
“An tâm một chút chớ nháo loạn.” Nhâm Phóng Ưu giơ bàn tay nhỏ bé lên, toàn thể mọi người rất ăn ý chẳng lên tiếng, chờ chỉ thị của nàng.
Chỉ có trên mặt Trình Giá có vẻ không cho là đúng, không đem nàng đặt ở đáy mắt.
“Trại chủ sẽ không phải là muốn tùy tiện tìm gì đó lấy cớ, khiến cho Nhị Hổ chết ở trong lao; dễ dàng, tốt đẹp tiếp tục ngồi vị trí trại chủ này sao?” Trình Giá chẳng buông tay, một bộ dáng chính là tùy tiện nói chuyện, mà lời nói tựa như có gươm có kiếm phóng đến nàng.
“Ngươi tốt nhất cẩn thận lời ngươi nói ra, đỡ phải sáng sớm ngày nào đó tỉnh lại tìm không thấy đầu lưỡi của ngươi.” Nhâm Phóng Ưu sắc mặt lạnh lùng, thái độ cũng chuyển thành không khách khí.
Đối với người tốt nàng sẽ nhường ba phần, nhưng đối với Trình Giá tâm địa bất lương, nàng cũng sẽ không khách khí. Nàng thậm chí đã có sáu phần nắm chắc kẻ tìm đến Tứ Xuyên Đường Môn kia chính là Trình Giá, cái tên phản bội này.
Sắc mặt Trình Giá xanh trắng, giận mà không dám nói gì, chỉ vì tuy rằng tuổi hắn hơn nàng không ít, nhưng công phu lại không lợi hại bằng nàng, chỉ có thể căm giận nuốt bất mãn xuống dưới.
“Chúng ta có thể mang vài người có thân thủ đến Phượng Minh thành trước, ta sẽ cẩn thận xem xét tình huống, nhưng toàn trại không nên hành động nóng vội, đánh rắn động cỏ sẽ không tốt lắm đâu.” Nàng nếu đã biết kế hoạch của Đinh Thuần muốn dẫn bọn họ ra khỏi trại rồi tiêu diệt, nàng sẽ không thể để nhiều người gặp nguy hiểm.
“Ta đi!” Một vị huynh đệ từ nhỏ cùng lớn lên với Nhị Hổ lập tức nhảy ra.
“Ta cũng đi.” Mặt khác vài người cũng lập tức nhảy ra phụ họa.
Nhâm Phóng Ưu cân nhắc thân thủ mấy người này, suy nghĩ chút rồi gật đầu, tiếp theo ánh mắt của nàng chuyển đến trên người Trình Giá.
“Phó trại chủ không đi một chuyến sao?” Nàng khiêu khích trực tiếp điểm danh nêu tên.
“Trong trại dù sao cũng phải có người ở lại trấn giữ, ta ngay tại nơi này chờ trại chủ trở về, cũng có thể đối ứng giúp đỡ lẫn nhau tốt hơn, có thể tùy thời cơ phái thêm quân tiếp viện.” Ánh mắt Trình Giá thâm trầm, trong lòng có tính toán khác, khó biểu hiện được ra bộ dáng phục tùng.
Đôi mắt đẹp của Nhâm Phóng Ưu liếc qua đầy mị hoặc, tuy rằng cảm thấy khác thường, nhưng cũng không rảnh để quản nhiều.
“Lần này quan phủ phái đệ nhất thần bộ, tính sẽ phá Hắc trại, khi ta mang theo huynh đệ nghĩ cách cứu Nhị Hổ, nhất định gia tăng phòng thủ, trăm ngàn lần đừng nóng vội, hoặc là để người ta phát hiện ra địa điểm Hắc trại. Mấy ngày này kêu mọi người kiên nhẫn một chút, trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ nghĩ biện pháp đem Đinh Thuần bắt về.” Nhâm Phóng Ưu cẩn thận nhắc nhở việc công.
Điểm xuất phát của nàng là vì sự an toàn của huynh đệ Hắc trại, nàng biết rõ năng lực của Đinh Thuần, biết hắn nguy hiểm, nàng không thể để người trong trại cùng Đinh Thuần chống lại nhau……
Đơn giản là bất luận dù ai bị thương, tâm nàng đều sẽ như bị dao đâm.
Nhâm Phóng Ưu nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé, bật tri bất giác phát hiện nàng không thể thờ ơ.
Thân là trại chủ Hắc trại, nàng bảo hộ huynh đệ cùng vợ con họ an toàn, vào thời khắc nguy cấp nàng phải nghênh chiến, vì huynh đệ vào sinh ra tử, chém giết kẻ địch.
Có điều nếu địch thủ là Đinh Thuần thì sao?
Chỉ là bản thân nghĩ đến bộ dáng Đinh Thuần bị trọng thương, nhớ lại nàng liền cảm giác thật khó thở, làm như trở lại khoảng thời gian đáng sợ khi hắn bị độc thương gần chết.
Không…… Không được, nàng không thể mềm lòng! Nàng không thể mềm lòng!
“Trại chủ? Trại chủ?” Có người phía dưới phát hiện nàng phút chốc trầm mặc, vì thế gọi nàng hai tiếng.
“Ta chỉ là đang tính toán nên xử lý sự tình thế nào.” Nhâm Phóng Ưu gật gật đầu, không nói thêm gì.
Đột nhiên, nàng mơ hồ nhận ra chút khác lạ.
Nàng đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa, cảm nhận được luồng khí bén nhọn tức giận nào đó thẳng tắp hướng về phía nàng mà đến.
Ngoài cửa vẫn là cảnh sắc như vậy, cũng không có chỗ nào kỳ quái, thậm chí không có bóng dáng của bất luận kẻ nào. Nhưng rõ ràng có luồng khí tức giận mà nàng đến nay vẫn có thể cảm nhận được.
Nàng thụ lại tầm mắt và cố giữ vững tâm trí, cùng nhóm người phía dưới thảo luận hành động kế tiếp, cố gắng xem nhẹ cảm giác đứng ngồi không yên kia, cũng làm cho chính mình tại đây trong giờ phút này tạm thời quên mất sự tồn tại của Đinh Thuần.
Ngay khi bọn họ bắt đầu thảo luận, Đinh Thuần xoay người rời đi, hắn mờ mịt, không xác định rõ hắn như thế nào đặt chân trở về được khách sạn, hết thảy phản ứng đều dựa vào trực giác có từ lâu nay. Hắn tránh hết mọi người, không hẳn sợ hãi nhưng cũng không muốn gặp phải người nào, chẳng có người phát giác tình huống này khi hắn quay lại chân núi.
Hắn còn chưa thể chấp nhận chuyện nàng thật sự chính là trại chủ Hắc trại, nhưng hắn biết hắn nên lập tức đi Phượng Minh thành trước.
Mới đầu, kế hoạch của hắn là đem Triệu Nhị Hổ ở lại Phượng Minh thành, rồi lệnh tri phủ Hàng Châu chuẩn bị từ đó tung tin giả khiến Hắc trại cảm thấy có thừa khả năng mà động thủ cứu người, còn hắn mang binh từ phía sau tới gần, hai mặt giáp công, sẽ nhanh chóng bắt giữ cả lũ. Tiếp theo sẽ đánh thẳng Hắc trại lúc đó bọn cướp sẽ lâm vào tình trạng trở tay không kịp mà nháo loạn như rắn mất đầu, Hắc trại nhất định có thể dễ dàng bị công phá.
Nhưng hiện tại lại bởi vì có thêm một người là nàng làm cho toàn bộ kế hoạch bị vỡ lở. Hắn thậm chí cảm thấy mờ mịt, không biết nên có phản ứng gì, chính là……
Nàng dĩ nhiên là Hắc trại trại chủ?
Hắn rất phẫn nộ, nữ nhân này thật đáng giận, ẩn núp ở bên người hắn, chiếu cố hắn, bảo vệ an toàn cho hắn, khiến hắn một lòng mê loạn vì nàng. Ai biết, nhưng lại chỉ vì moi tin tức từ hắn mà nàng phản bội tình cảm của hắn đối với nàng, thậm chí là tình yêu.
Hắn dùng sức nhắm lại mắt, cắn răng một cái, không thể phủ nhận hắn thật đã thương yêu nàng.
Nàng lừa gạt hắn, lợi dụng hắn, nhưng hắn lúc này trong lòng hắn lại không khỏi vẫn còn ý muốn bảo hộ nàng……
Đủ rồi, hắn nên thanh tỉnh lại.
Tình cảm của hắn cùng với nàng nên chấm dứt tại đây, rồi từ này về sau hắn đi dương quan (đường lớn) của hắn, nàng theo cầu độc mộc của nàng. Đêm hôm đó…… Một đêm tràn ngập tươi đẹp xuân sắc ấy, một đoạn ký ức trong trí nhớ mà hắn từng mơ tưởng sẽ luôn khắc trong lòng ấy, sau này hắn đều phải quên.
Hắn là quan, mà nàng là cướp hắn sắp tróc nã.
Hắn cùng với nàng, hai người nhưng không thể nhập chung!