Tô Tiểu Thoa từ đầu đến cuối đều bị Lý Thiếu Bạch giữ chặt chẽ trong người, thẳng đến lúc này, nàng mới ra sức giãy giụa.
Tô Tiểu Thoa xông đến tảng đá lớn, khóc ngã vào phía trên tảng đá, nàng biết,con đường bằng đá này là lối ra duy nhất của Long Diễm bang! Vô Cực làm như vậy không phải là chịu chết sao?
Tô Tiểu Thoa dấu không được bi thống trong lòng, lớn tiếng khóc ròng nói:「 Vô Cực…… Vô Cực…… Chàng đi ra nha!」
Lý Thiếu Bạch lập tức kinh ngạc, kéo nàng oán hận nói:「 Thì tiện nhân này có thể nói!」
Tô Tiểu Thoa cũng không biết chính mình đã nói được, lúc này đây đại khái là quá mức đau khổ nàng mới hô lên. Chùi chùi nước mắt, nàng lại hồi phục bộ dáng lạnh lùng, mà ngay cả con mắt cũng không nhìn Lý Thiếu Bạch một cái.
Lý Thiếu Bạch không nhẫn nhịn, giơ tay lên muốn đánh nàng, lại bị Lý Hành Viễn vươn tay ngăn cản.「 Nhiều người ở đây,tạm tha cô ta một lần, đợi sau khi trở về sửa trị cũng không muộn.」
Lý Thiếu Bạch đành phải căm giận trừng nàng sau đó mới xoay người rời đi.
Ba ngày kế tiếp, quan binh còn đang đi xung quanh miếu sơn thần tìm kiếm, ý đồ tìm ra một đường khác để vào, nhưng vẫn không có thu hoạch.
Ngày thứ ba chạng vạng,Tô Tiểu Thoa một mình ngồi ở bên tảng đá lớn, nhìn lửa đỏ trời chiều, nàng chỉ cảm thấy nội tâm vô cùng vắng vẻ, nước mắt lại một lần nữa lã chã rơi xuống.
Mỗi một nhớ tới ánh mắt tràn đầy tức giận và không tin tưởng của Vô Cực nhìn nàng, nàng liền đau lòng, nàng không muốn bán đứng hắn nha!
Nàng nhịn không được cúi đầu khóc.
Đột nhiên, lúc mơ mơ màng màng ánh mắt nàng nhìn ảnh ngược của một người dưới suối.Chợt quay đầu lại,thì thấy Triển Vô Cực đứng ngay phía sau nàng.
Nàng đang muốn mở miệng,Triển Vô Cực nhanh tay điểm huyệt đạo ngay gáy nàng, nhất thời, trước mắt nàng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
…………
Lý Thiếu Bạch ở trong phòng vừa đi qua đi lại vừa mắng:「 Tiện nhân, dám chạy trốn!」
「 Ta xem, nàng có khả năng đang ở cùng nơi với người Long Diễm Bang.」 Lý Hành Viễn nói.
「 Con không cam lòng,con không cam lòng!」 Lý Thiếu Bạch tức giận đến đập mạnh lên bàn.
「 Chẳng lẽ buông tha hắn?」
「 Hắc hắc! Đương nhiên không thể! Ngày khác ta tiến cung đi gặp Triệu công công, cùng hắn thương lượng đối sáchcũng không muộn!」 Lý Hành Viễn cười nói. Từ đầu đến cuối xem ra hắn luôn khí định thần nhàn .
「 Con không biết vì sao Triệu công công muốn đối phó Triển Vô Cực?」 Lý Thiếu Bạch nghi hoặc nhìn cha hắn.
「 Nghe khẩu khí ông ta giống như cũng từng bị Triển Vô Cực tập kích.」
「 Sao? Phải không? Hắn thật sự mạng lớn, còn sống ở trên đời này, vận khí không tồi nha!」
「 Thật ra vận khí mấy ngày nay của chúng ta không kém, nghe nói Triển Vô Cực võ công cực cao, chúng ta không chết ở dưới tay hắn đã là hồng phúc tề thiên !」 Lý Hành Viễn không nhanh không chậm nếm hớp trà.
「 Nói như vậy, muốn giết hắn là không thể nào?」 Lý Thiếu Bạch nóng vội nói.
「 Không phải không thể, chẳng qua là có sách lược vẹn toàn, mới có cơ hội thành công.」
「 Nói như vậy cha đã có sách lược vẹn toàn」
「 Chuyện này còn phải xin chỉ thị của Triệu công công, mới có thể biết được đó có phải kế sách hay!」
Lý Thiếu Bạch âm thầm thề, có cơ hội hắn nhất định phải tự tay diệt trừ Triển Vô Cực.「 Như vậy có cần thông báo vợ con Tô Tiểu Thoa bị mất tích?」
「 Tạm thời không cần.」 Lý Hành Viễn tiếp tục uống trà, nhìn không ra hắn suy nghĩ cái gì.
Trong chốc lát, Lý Hành Viễn mở miệng nói:「 Chơi cờ!」 Hắn nhìn đứa con vội vàng xao động nói.「Chơi cờ nhiều có thể huấn luyện định lực một người.」
Vì thế phụ tử Lý thị ở trong phòng thương lượng kế sách đối địch.